After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

4 20

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

29 84

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

41 7372

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

22 674

Holy Undead ~Himote de Bocchi no Shirei Jutsushi ga, Seijo ni Tensei Shite Otomodachi o Fuyashimasu~

(Đang ra)

Holy Undead ~Himote de Bocchi no Shirei Jutsushi ga, Seijo ni Tensei Shite Otomodachi o Fuyashimasu~

ばーど

Vào khoảnh khắc bị giết, Frankel cố gắng thi triển một phép thuật cấm kỵ để trở thành “Tử linh Vương”. Nhưng phép thuật thất bại, và anh ta tưởng mình đã chết cho đến khi tỉnh dậy trong hình hài mới:

1 7

Web novel - Chương 64

 Hai tháng nay bận đi thực tập với làm đồ án tốt nghiệp nên không ra chương được, nhưng từ giờ sẽ cố gắng 1 tháng / chương

__________________________________________________

“Ch-chuyện không phải như anh nghĩ đâu! L-là… Đúng là trong lúc Souta-kun không ở đây, em có lăn lộn trên giường và tận hưởng mùi hương của anh như một kẻ biến thái… nhưng em tuyệt đối không phải là kiểu siêu biến thái làm mấy chuyện đen tối bậy bạ đâu”

Khi còn đang bối rối không biết giải thích với mẹ thế nào, thì Nagi bước đến… nắm tay tôi kéo vào phòng.

Và rồi, với khuôn mặt đỏ bừng, em ấy tuôn một tràng như thế.

Hóa ra “biến thái” còn có cấp bậc cao hơn là “siêu biến thái”. Cái định nghĩa đó khiến tôi bật cười mất.

“Không sao đâu. Anh không nghĩ gì kì lạ đâu… À, mà… thật ra lúc nãy anh có gõ cửa nhưng không thấy em trả lời… tự nhiên anh có dự cảm là lạ nên mới không vào.”

Tôi đã đưa tay chạm đến tay nắm cửa, nhưng chợt nhớ ra lúc nãy mẹ vừa đến nên thôi không mở.

“Anh sợ lỡ đánh thức em lúc đang ngủ thì không hay cho lắm.”

“…Th-thật vậy sao”

“Ừm. Mà… anh cũng không bận tâm nếu em có làm gì đó trong phòng anh”

Khuôn mặt Nagi đỏ như quả táo, đúng kiểu tự đẩy mình vào thế bí.

“…Uuuu”

“Anh đã nói rồi, anh không để bụng đâu.”

Dù tôi nói thế, nhưng Nagi vẫn che mặt lại, không mấy hiệu quả.

Rồi bất ngờ, em ấy bỏ tay xuống — và dang rộng vòng tay.

“Ôm em đi.”

Có lẽ vì xấu hổ, mặt ẻm đỏ lựng, ánh mắt còn hơi long lanh.

Biểu cảm này hiếm khi thấy, khiến tim tôi đập thình thịch.

“…”

Nagi nhìn chằm chằm vào tôi, như thể tin chắc tôi sẽ ôm em ấy.

…Thì đúng là không cần nói tôi cũng sẽ làm vậy thôi.

Tôi cũng dang tay ra, và ngay lập tức Nagi lao vào.

Em ấy ôm chặt tôi, rất chặt, đến mức tôi hơi bất ngờ vì sức mạnh ấy.

Tôi cố gắng không để ý đến cảm giác mềm mại nơi ngực áp vào mình, vòng tay ra sau lưng Nagi và nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Mười phút trôi qua.

“E-em… hơi mất bình tĩnh một chút. Xin lỗi anh.”

“Không sao đâu.”

Tôi mỉm cười với Nagi, lúc này đã bình tĩnh hơn, rồi cởi áo khoác ngoài treo lên móc.

Khi đang treo áo thì—

“Có chuyện gì sao?”

Nghe vậy, tôi khựng lại.

“…Sao em nghĩ vậy?”

“Không, chỉ là… trông anh có vẻ hơi buồn.”

Nghe câu đó, tôi khẽ bật cười.

Tôi đúng là không thể giấu được Nagi mà.

Có lẽ sớm muộn gì em ấy cũng gặp chuyện này, nên tôi quyết định nói.

“Anh vừa gặp một người quen.”

“Người quen ạ? Không phải bạn sao?”

“Hồi đó anh đâu có bạn… chỉ là từng học cùng lớp thôi.”

Nghe tôi nói, Nagi khẽ nhíu mày.

“Hắn là kiểu người hơi phiền phức. Em còn nhớ lần anh kể sau mấy dịp như đại hội thể thao, tự nhiên có nhiều bạn nữ bắt chuyện hơn không?”

“…Vâng.”

“Lúc đó anh đã bị để ý rồi. Không hẳn là bị bắt nạt, nhưng cũng hay bị chọc ghẹo.”

Từ khi vào cấp ba, tôi đã quên mất chuyện đó… cho đến khi gặp lại hôm nay.

“…Anh đã nói với bố mẹ chưa?”

“Chưa. Hay đúng hơn là không thể nói. Nếu nói với bố, anh không biết ông sẽ làm gì. Với lại, anh cũng không để tâm lắm… nhưng anh nghĩ họ cũng mơ hồ đoán được.”

Cùng lắm chỉ là chọc vì anh không có bạn thôi.

“…”

“Em không cần bận tâm đâu. Họ chẳng thay đổi gì cả. Không ngờ bây giờ vẫn còn bị chọc vì chuyện không có bạn.”

Giờ thì tôi đã có Eiji, và cả Nagi nữa.

“Souta-kun.”

Nagi gọi tên tôi, rồi ngồi xuống giường.

“Lại đây.”

Tôi nghe theo, ngồi xuống cạnh em ấy.

Nagi kéo tôi lại. Tôi suýt ngã, định chống tay thì cô ấy bảo “Anh cứ thả lỏng người đi”, nên tôi làm theo.

Bộp — mặt tôi vùi vào ngực Nagi.

Hương thơm dễ chịu, hơi ấm và sự mềm mại ấy khiến tôi thoáng bối rối.

“N-Nagi?”

“Em hiểu cảm giác của anh… Em cũng từng không muốn làm ba mẹ lo lắng.”

“…”

“Hồi cấp hai, em từng có một người bạn… không, thật ra không thể gọi là bạn.”

Tôi im lặng nghe.

“Em rất vui khi được cô ấy bắt chuyện… nhưng cô ấy lại không hề nghiêm túc với nó, cổ chỉ nhắm vào vở ghi và tiền của em.”

“Tiền sao…”

“Dĩ nhiên là em không cho mượn. Từ đó, cô ấy không nói chuyện với em nữa… thậm chí em bắt chuyện cũng bị lờ đi. Em đã buồn một thời gian, và cũng vì thế mà em tránh kết giao với nhiều người, kể cả trên tàu điện.”

“Ra là vậy…”

Một màn sương đen thoáng phủ trong lòng tôi.

“Nhưng giờ em không còn để tâm nữ. Vì đã có Souta-kun, và cả Hayama-san bên cạnh.”

“…Vậy à.”

Giá mà tôi cũng dễ dàng gạt bỏ như vậy… nhưng tôi không làm được.

“Cảm giác của em lúc đó giống y anh bây giờ vậy.”

“…”

Tôi không biết đáp thế nào, chỉ im lặng nhìn Nagi. Em ấy chợt quay đi.

“Xin lỗi, em nói hơi ác ý.”

“Không sao.”

“Vì anh đã kể cho em nghe, nên em cũng muốn chia sẻ một chút.”

Nagi lại nhìn tôi, mỉm cười.

Những ngón tay thon dài, đẹp đẽ đặt lên đầu tôi.

“Souta-kun.”

Em ấy gọi tên tôi lần nữa, ánh mắt đầy dịu dàng.

“Nếu có điều gì khiến anh khó chịu, hãy nói với em. Dù là chuyện như hôm nay hay bất cứ chuyện gì khác.”

Ngón tay ấy trượt xuống, khẽ chạm vành tai tôi.

“Hãy quên hết ký ức xấu nhờ em. Em sẽ thay thế tất cả bằng những ký ức mới.”

Tôi vừa được buông ra thì—

—một nụ hôn nhẹ được đặt lên trán, rồi lại bị ôm vào ngực.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nhịp tim của Nagi truyền sang tôi.

Âm thanh ấy, cùng với hơi ấm từ cơ thể em ấy lan tỏa khắp người tôi, khiến làn sương mù đen kịt đang xoáy trong lòng dần tan biến.

“...Cảm ơn em.”

“Không có gì ạ.”

Lần này, tôi quyết định đón nhận sự dịu dàng ấy.

Tôi vòng tay qua lưng Nagi. Ôm chặt em ấy.

“...Anh đã hơi… cảm thấy khó chịu.”

Chẳng biết từ khi nào, những lời ấy tự nhiên bật ra.

“Lẽ ra chỉ cần phớt lờ là được. Không gây sóng gió gì thì đối phương sẽ chán và tự biến mất thôi. Anh đã biết điều đó từ lâu rồi. Vậy mà hôm nay, anh lại tự hỏi mình: ‘Thật sự như vậy là ổn sao?’”

Làn sương đen biến mất, nhưng sự yếu đuối lại hiện ra.

Tôi muốn cho Nagi thấy mặt mạnh mẽ của mình, nhưng chẳng hiểu sao, những lời yếu lòng cứ thế tuôn ra.

“Anh đã nghĩ… ‘Nếu Nagi hay Eiji thấy anh trong tình trạng này thì sẽ nghĩ như thế nào?’… Anh đã nghĩ như vậy đấy.”

Thật đáng xấu hổ.

Tôi biết nói ra điều này cũng chẳng thay đổi được gì.

Tôi biết sẽ chỉ làm Nagi thấy khó chịu thôi.

“Souta-kun.”

“Rốt cuộc anh… đã không nói được gì.”

Điều đó khiến tôi thấy bực bội.

“Souta-kun. Xin anh đừng phớt lờ nữa.”

“A… xin—”

Ánh mắt dịu dàng ấy nhìn thẳng vào tôi, cắt ngang lời tôi—

—và đôi môi ấy chạm vào môi tôi.

Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi…

…thế nhưng, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến mọi thứ khác trở nên không còn quan trọng.

Bộ não tôi tràn ngập hạnh phúc.

“Fufu.”

Em ấy rời môi tôi, lại ôm tôi vào ngực và mỉm cười.

“Em vui lắm. Chắc hẳn, nếu là Souta-kun trước đây thì sẽ không kể cho em đâu.”

Đúng như lời em ấy nói, khóe mắt em ấy hạ xuống, khóe môi cong lên — trông vô cùng hạnh phúc.

“Anh chịu nói với em những chuyện như thế này, chứng tỏ anh đã tin vào em hơn. …Em yêu anh lắm.”

Từng lời nói ấy sưởi ấm trái tim tôi, tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Nhưng rồi, Nagi dừng tay lại và nói:

“Nếu lần sau em gặp lại mấy người đó… thì em sẽ xử đẹp bọn họ.”

Cô ấy nói với giọng nửa đùa nửa thật… nhưng ánh mắt thì hoàn toàn không cười.

Tôi cảm giác nhiệt độ trong phòng hơi hạ xuống, và nhớ lại những gì đã xảy ra ở trường Nagi. Tôi bật cười khổ sở.

“…Anh cũng vậy.”

Tôi tách mặt ra một chút để có thể nhìn em ấy và nói:

“Nếu có ai đó lại định đùa giỡn với em… thì anh sẽ xử lý họ.”

“Fufu. Vậy nhờ anh nhé.”

Chỉ vậy thôi, tôi lại quay về vị trí ban đầu. Nhịp tim của Nagi vang rõ bên tai.

Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tuy hôm nay vị trí có hơi đảo ngược…

…nhưng cảm giác này thoải mái đến mức tôi chỉ muốn nhờ em ấy thêm lần nữa.

Chúng tôi cứ thế cho đến khi được gọi xuống ăn tối.

◆◆◆

“E-em thấy hơi căng thẳng một chút.”

“...Anh cũng vậy.”

Sau bữa tối và tắm rửa — tất nhiên là tắm riêng —

Cả hai trở về phòng. Giờ chỉ còn đi ngủ thôi, vậy mà chẳng hiểu sao vẫn thấy hồi hộp.

Không phải là hôm nay sẽ làm gì đâu. Ở nhà bố mẹ thì dĩ nhiên là không thể.

Chỉ đơn giản là ngủ thôi… nhưng vẫn có nhiều điều khác lạ.

Khác biệt lớn nhất là chiếc giường — chỉ là giường đơn. Cái giường tôi đã dùng từ hồi tiểu học. Bố từng hỏi có muốn đổi không, nhưng vì thời gian sử dụng ngắn nên tôi từ chối.

Và ý nghĩ rằng Nagi sẽ ngủ trong căn phòng mà tôi đã lớn lên… khiến tôi càng hồi hộp hơn.

“Nagi… em vẫn luôn nằm phía trong nhỉ.”

“V-vâng.”

Chiếc giường đặt sát góc tường. Nagi nằm xuống trước, chui vào chăn.

“Anh vào nhé.”

“V-vâng.”

Tôi cũng nằm xuống. Quả nhiên là hơi chật, vai và tay chạm vào nhau.

Nagi mặc bộ đồ ngủ hồng, lông xù mềm mại trông rất ấm áp. Cảm giác chạm vào thật dễ chịu.

“…Souta-kun thấy chật quá à?”

“Không. Thế này là ổn.”

Nagi im lặng một chút, rồi—

“Eiii~”

Em ấy ôm lấy tôi.

Sự mềm mại và cảm giác ấm áp từ bộ đồ ngủ bao trùm lấy tôi.

“N-Nagi?”

“…Thế này thì anh sẽ không bị rơi khỏi giường, và chúng ta cũng không bị hở chăn.”

Đúng như em ấy nói, cách này sẽ giữ chăn yên chỗ. Nhưng mà…

“Nhưng… nhiều chỗ… đang chạm vào, ấy…”

“…Giờ mới nói sao.”

“Ờ… thì… đúng là vậy…”

Mặt tôi nóng ran vì xấu hổ.

Đầu Nagi ngang cổ tôi, đôi mắt ngước lên nhìn tôi.

Thình thịch, thình thịch — nhịp tim của em ấy hòa cùng nhịp tim của tôi.

“Không biết anh có ngủ nổi không nữa.”

“Fufu. Em cũng vậy. Tim đập thình thịch suốt.”

Cô ấy khẽ nói, rồi vùi mặt vào cổ và vai tôi.

“Nhưng… ở bên anh, em thấy yên tâm lắm.”

“…Để anh đổi tư thế chút.”

Ban đầu tôi nằm ngửa. Tôi bảo Nagi buông ra một chút, rồi—

Quay người qua, ôm em ấy vào lòng.

“…!”

Nagi thoáng ngạc nhiên, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ và ôm tôi đáp lại.

“Hồi nhỏ, rất rất nhỏ… khi ngủ với bố mẹ, anh cũng được ôm thế này. …Nên anh cũng thấy yên tâm phần nào.”

Sau khi vào tiểu học, tôi thấy ngại nên không còn được ôm như vậy nữa.

Nagi khẽ cười.

“Hồi nhỏ, em không ngủ được nếu thiếu thú nhồi bông.”

“…Sau khi quen ngủ một mình, anh cũng vẫn cần gối ôm mới ngủ được.”

“Fufu. Giống nhau ghê. …Giờ thì em chính là gối ôm của anh.”

“Và em cũng có anh.”

“Vâng!”

Nagi ôm tôi thật chặt, vùi mặt vào cổ tôi.

“…Ngày mai mình cùng đi chơi nhé.”

“Em muốn đi nhiều nơi lắm. Những chỗ anh hay đến, cả trường học nữa. Có lẽ không vào được bên trong, nhưng em vẫn muốn xem.”

“Ừ. Mình sẽ đi.”

Vẫn còn nhiều thời gian… chắc chắn sẽ đi được nhiều nơi.

“…Anh quên mất chưa nói, nhưng hôm nay em đã làm rất tốt.”

“Vâng! Em đã được tha lỗi rồi!”

“Thật sự anh nghĩ em đã rất cố gắng.”

Tôi xoa đầu, em ấy cười khúc khích.

Rồi chúng tôi tiếp tục trò chuyện… cho đến khi giọng Nagi nhỏ dần. Có lẽ ẻm buồn ngủ rồi.

“Ngủ ngon nhé, Nagi.”

“…Ngủ ngon ạ.”

Chẳng bao lâu, tiếng thở đều đều vang lên. Tôi ngắm em ấy ngủ một lúc, rồi khẽ nói:

“Anh yêu em lắm, Nagi.”

Nagi — xinh đẹp, dễ thương, đáng yêu.

Nagi — dịu dàng… và mạnh mẽ.

Những chuyện khó chịu hôm nay, tôi đã quên hết. Tất cả… là nhờ Nagi.

“…Em cũng… yêu anh lắm.”

Không rõ là em ấy đang mơ hay vẫn nghe được. Nhưng dù là cái nào cũng chẳng quan trọng… vì tôi đều thấy hạnh phúc.

Rồi tôi cảm nhận được ý thức của mình dần chìm xuống.

Nguyện rằng… ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng sẽ được gặp Nagi. Và thế là tôi chìm vào giấc ngủ.