After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

21 32

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

10 76

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

82 790

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

9 61

Web novel - Chương 63

Tôi hít một hơi thật sâu khi thấy Souta-kun rời đi.

Tôi nhắm mắt lại một lúc… và vài giây sau, tôi mở mắt ra.

“Được rồi.”

Tôi quay người lại và đi xuống hành lang. … Trong phòng khách, họ đang đợi tôi.

“Mẹ chồng. Bố chồng. Con có chuyện muốn nói.”

Cả hai người nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, … nhưng rồi họ dường như hiểu được ý định của tôi và trở nên nghiêm túc.

“Con yêu Souta-kun. Con yêu anh ấy hơn bất cứ ai trên thế giới này. … Con muốn cả hai chúng con được hạnh phúc bên nhau, đó là điều con mong muốn.”

“Ừ. Cả hai đều có thể cảm nhận được điều đó khi nhìn hai đứa.”

“Tuy nhiên…con đã phạm phải một lỗi lầm. Một tội lỗi rất nặng nề.”

“……Dù sao thì, con ngồi xuống đi. Đứng mãi chắc cũng mệt rồi.”

“Con cảm ơn ạ.”

Tôi ngồi xuống phía đối diện chiếc bàn nơi hai người đang ngồi và nhìn họ một lần nữa.

“Con chắc chắn hai người yêu Souta-kun từ tận đáy lòng. … Dù hôm nay là lần đầu tiên con gặp bố chồng. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, con có thể cảm nhận rõ ràng điều đó. Và Souta-kun cũng yêu thương hai người. Chính vì vậy mà con cảm thấy mình phải nói ra. Con đã nghĩ như vậy.”

Giọng tôi bắt đầu run rẩy. Nhưng đây là tội lỗi do chính tôi gây ra. Có thể chỉ là để thỏa mãn bản thân… thậm chí không thể gọi là chuộc lỗi.

Nhưng dù vậy… tôi không thể im lặng được nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi—

“Con đã từng phản bội Souta-kun. … Một cách rất, rất tàn nhẫn.”

Tôi đã nói ra điều đó.

◆◇◆

“……Không thay đổi gì cả, nhỉ.”

Mà, cũng phải thôi, còn chưa đến nửa năm mà.

Từ đây đến cửa hàng tiện lợi cũng không xa. Nhưng nếu tôi về nhà quá sớm thì có thể làm phiền Nagi.

Tôi bắt đầu đi đến một cửa hàng tiện lợi xa hơn một chút.

Không thể gọi nơi đây là nông thôn hay thành thị. Nó thiên về nông thôn nhiều hơn, nhưng quang cảnh thị trấn lại hơi lạ.

Tôi thích thị trấn này. Có lẽ vì đây là quê hương của tôi.

“……Ước gì mình được đi bộ cùng Nagi.”

Tôi nghĩ bản thân hơi hèn nhát. Nhưng đó là sự thật. Dù đã tự nhủ ngày mai nhất định sẽ cùng Nagi đi dạo, nhưng chỉ trong chốc lát, tôi vẫn tự hỏi không biết Nagi có ổn không

“Không. Nagi sẽ ổn thôi.”

Dù lo lắng thoáng qua trong đầu, nhưng tôi biết chắc rằng Nagi giờ đã ổn. Tôi tin là vậy.

Bố mẹ tôi tuy có hơi cưng chiều con cái, nhưng không phải là kiểu không nói lý. Tôi vẫn thường xuyên kể với họ về Nagi. Tôi tin chắc em ấy sẽ ổn.

… Nhưng. Tôi chưa từng kể với họ về chuyện đó.

Đôi khi tôi bị lỡ mất thời điểm. Khi ấy có quá nhiều chuyện bận rộn.

Hơn nữa, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu về Nagi… và tôi cũng nghĩ rằng nếu Nagi muốn kể thì để em ấy tự làm điều đó thì tốt hơn. Vậy nên tôi không nói ra.

“Lẽ ra mình nên nói qua một chút thì tốt hơn nhỉ.”

Giờ nghĩ lại thì thấy lẽ ra tôi nên kể sơ qua một chút. Nhưng giờ thì đã muộn rồi.

Trong lúc đang suy nghĩ mông lung, tôi chẳng mấy chốc đã đến cửa hàng tiện lợi. … Nó cách nhà tôi khoảng 15 phút, nên không thể nói là quá xa.

Tôi mua một lon soda và một ly cà phê vì vẫn còn thời gian.

Sau khi mua xong, tôi bước tiếp đến công viên gần đó. Cuối năm trời rất lạnh, nên không có đứa trẻ nào chơi ở đó.

“Không. Có lẽ đây là lý do.”

Tôi nhìn thấy một biển hiệu treo ở lối vào công viên:

‘Cấm chơi bóng và cấm gây tiếng ồn! Làm phiền hàng xóm!’

“Chắc đây là lý do bọn trẻ không thể chơi ngoài trời.”

Tôi cảm thấy hơi buồn, có lẽ vì tôi từng chơi ném bóng với bố khi còn nhỏ.

Tôi bước vào trong công viên và ngồi lên một chiếc ghế dài.

“……Lạnh thật.”

Tất nhiên rồi, trời cuối năm mà. Lạnh và có tuyết rơi.

Tôi mở lon cà phê vừa mua và nhấp một ngụm. Vị đắng và chua lan trong miệng thật quen thuộc.

Hồi lớp sáu, tôi từng thấy bố uống cà phê trên chiếc ghế này trông thật ngầu nên bắt chước theo.

Tôi còn nhớ lúc đó mình đã bỏ cuộc ngay vì vị cà phê quá đắng. Bố tôi cười và uống phần còn lại giúp tôi.

Nhưng tôi thực sự muốn uống được nên đã bắt đầu với cà phê sữa.

Rồi tôi bắt đầu tự pha cà phê sữa ở nhà và uống. Dần dần, tôi giảm lượng sữa và đường cho vào, và đến năm lớp 9, tôi đã có thể uống cà phê đen.

Uống quá nhiều thì không tốt cho sức khỏe, nên tôi chỉ uống vài lần mỗi tháng.

“…..Mình muốn đến đây cùng Nagi. Cả chỗ này nữa.”

Tôi buột miệng nói ra và bật cười khẽ.

Tôi đã suy nghĩ về điều đó khá lâu rồi… nhưng có vẻ tôi cũng không thể chịu được nếu thiếu Nagi rồi.

“Hầu hết thời gian của mình đều dành cho Nagi.”

Ngoài thời gian ở trường, những ngày Nagi đến nhà tôi hầu như luôn là ngủ lại. Mà đã ngủ lại, thì gần như cả hai luôn ở cùng một phòng.

Khi Nagi ở cạnh tôi, bọn tôi luôn gần nhau. Khi tôi ngồi ghế sofa, em ấy đến ngồi bên cạnh. Khi tôi ngồi trên thảm, tựa lưng vào ghế, em ấy cũng ngồi sát bên cạnh.

Em ấy sẽ tựa vào vai tôi và—

“Đúng là nghĩ mấy chuyện này một mình kỳ cục thật. Nghĩ cái khác thôi.”

Tôi tự nhủ như vậy rồi uống một ngụm cà phê vẫn còn ấm.

Bầu trời âm u. Khi tôi đang ngẩn ngơ nhìn quanh, tôi thấy một nhóm nam sinh cấp ba đi ngang qua.

“Tự nhiên có linh cảm xấu ghê.”

Có vài gương mặt nhìn quen quen. Tôi cúi đầu xuống.

Nếu chỉ là tưởng tượng thì tốt. Còn nếu không—tôi chỉ mong họ đừng nhận ra tôi.

“…….Hả? Có phải là Minori không?”

Tôi nghe thấy giọng nói. Tôi thở dài.

◆◇◆

Tôi đã kể lại những gì đã xảy ra.

Có rất nhiều điều tôi cần phải nói trước.

Rằng tôi là con nuôi, và bố tôi là chủ của một công ty kimono. Một ngày nọ, có một cuộc xem mắt được sắp xếp cho tôi.

Tôi đã kể với Souta-kun về chuyện đó và nói rằng tôi không thể gặp lại anh ấy nữa.

“Con đã phản bội Souta-kun. … Theo cách tồi tệ nhất.”

Ngay cả bây giờ, khi nhớ lại, tim tôi vẫn thắt lại. Tôi thực sự, thực sự thấy mình quá ngu ngốc.

Anh ấy hoàn toàn có thể từ bỏ tôi. …Nhưng.

“Ấy vậy mà, Souta-kun vẫn không từ bỏ con. Sáng hôm sau, anh ấy đến gặp con. Anh ấy đã nói chuyện với bố con. Nhờ vậy mà hiểu lầm giữa con, bố và mẹ mới được hóa giải… Tất cả là nhờ Souta-kun. Nhờ có anh ấy mà chúng con mới có thể trở lại làm một ‘gia đình’.”

Nếu chỉ là câu chuyện, thì có thể đây là một cái kết có hậu. Nhưng—

Không nên kết thúc tại đây. Tôi không được quên rằng mình đã từng làm tổn thương Souta-kun.

“Con đã phản bội Souta-kun đến mức như vậy… và khiến anh ấy tổn thương sâu sắc. Souta-kun có kể với hai người chuyện này chưa—“

“Chưa. Nó chưa kể.”

“Vậy ạ……”

Quả nhiên là anh ấy chưa kể. Souta-kun. Không. Có lẽ anh ấy đã mất cơ hội nói ra vì nhiều chuyện xảy ra sau đó.

“…Sau chuyện đó, Souta-kun vẫn luôn quan tâm đến con. Như thể anh ấy không màng đến bản thân.”

Anh ấy đã động viên tôi khi tôi không thể tin vào chính mình. Anh ấy nói sẽ luôn ở bên tôi, bất kể điều gì xảy ra.

Vì vậy—

“Con sẽ không bao giờ phản bội Souta-kun nữa. Con muốn cả hai được hạnh phúc bên nhau. Con thực sự hy vọng điều đó từ tận đáy lòng.”

Không phải là [làm Souta-kun hạnh phúc]. Mà là [cả hai cùng hạnh phúc].

Đó là điều Souta-kun mong muốn — và cũng là điều tôi thực lòng mong muốn.

Một lần nữa, con xin lỗi và xin phép hai người…

Tôi nhìn hai người, họ đã im lặng lắng nghe suốt từ nãy giờ, không ngắt lời tôi dù chỉ một lần.

Tôi cúi mình xuống một chút. Tôi đặt tay xuống sàn.

“Con xin lỗi vì đã làm tổn thương Souta-kun nhiều như vậy.”

“Chờ đã, Nagi-chan!?”

Tôi cúi đầu trong khi nghe tiếng hai người ngỡ ngàng.

Tôi quỳ xuống… với tất cả lòng xin lỗi.

“Và nếu được, một lần nữa, con mong hai người sẽ chấp thuận cho con đính hôn với Souta-kun.”

“N-Nagi-chan. Ngẩng đầu lên đi. Bọn ta biết con yêu Souta nhiều thế nào—nhưng vốn dĩ chúng ta cũng không có ý định nổi giận với con đâu.”

“Ừ… Ngẩng mặt lên đi, Nagi-chan.”

Tôi ngẩng đầu lên khi cả hai người nói như vậy.

Hai người—sau khi có chút bối rối, đã nở một nụ cười nhẹ.

“À… Xin lỗi vì đã không nói với con, nhưng… thật ra cô chú đã biết rồi.”

“…..Biết rồi? Từ Souta-kun ạ?”

“Không đâu. …..Nagi-chan. Là từ bố mẹ của con.”

……Hả?

“Thật ra, họ đã đến đây hôm qua. Cũng đến xin lỗi, giống như con hôm nay vậy.”

“Ừ. ……Dù đã được nghe rồi, nhưng cô nghĩ con vẫn sẽ xin lỗi, Nagi-chan. Cô muốn nghe chính xác điều con thực sự nghĩ, nên đã im lặng. Xin lỗi con, nhé?”

Tôi đã sững người trước những lời nói đó.

Tôi nhớ ra rằng ba mẹ tôi hôm qua đã ra ngoài, nói là có việc cần làm.

“À, ý cô là… hai người họ đã ở lại đây qua đêm ạ…?”

“Ừ. Bọn chú có hơi quá vui. Lúc đó cũng đã khuya rồi, nên chú bảo bọn họ nghỉ ở phòng dành cho khách.”

Thì ra là vậy. Hả? Nhưng mà…

“…Ờm, con không nghĩ là ba con biết địa chỉ nhà bố mẹ của Souta-kun.”

“À. Thật ra chú có một người quen từng là cảnh sát, quen biết rất rộng. Tình cờ một trong số những người quen đó lại là bố của Nagi-chan.”

Một sự trùng hợp như thế… khiến tôi nhớ rằng ngày xưa, một người bạn của ba từng đến nhà tôi chơi.

Ba tôi hiếm khi giới thiệu ai đó là “bạn”, và chúng tôi đã trò chuyện một chút. Ông ấy có vẻ có nhiều mối quan hệ và đã giúp đỡ ba tôi rất nhiều. Có lẽ là người đó.

“Nhưng không chỉ vậy đâu… Cô chú không bao giờ giận Nagi-chan cả. Ngược lại, bọn ta còn rất vui nữa, con biết không?”

Mẹ chồng mỉm cười dịu dàng khi nói điều đó.

“Nếu Souta không đến nhà Nagi-chan, có lẽ đã có những chuyện khiến thằng bé phải suy nghĩ. Nhưng… điều đó có nghĩa là Souta đã nỗ lực hết sức để biến Nagi-chan trở thành vợ của mình.”

“Ừ, chú cũng đồng ý. chú thật sự mừng vì Souta đã trưởng thành như vậy. Có thể nói ra suy nghĩ của mình một cách đàng hoàng. Và đã trở nên mạnh mẽ.”

Sau đó, bố chồng tôi thì thầm một cách trầm lặng. Cả hai người đều nhìn tôi.

“Nagi-chan.”

“D-dạ…”

Tôi hơi lo lắng, liền ngồi thẳng lưng.

“Chuyện đó đã được quyết định từ lâu rồi. …Nagi-chan là người vợ đáng yêu của Souta và cũng đã là con gái đáng quý của chúng ta.”

“Ừ. Có thể nói ra như vậy là rất khó. Con không cần phải gồng mình lên quá đâu. Và cô chú – với tư cách bố mẹ chồng của con – chỉ có một điều muốn nói.”

Rồi cả hai cùng nở một nụ cười dịu dàng.

“Hãy hạnh phúc nhé.”

“Cuộc sống sẽ có nhiều khó khăn, và có thể sẽ có những lúc hai đứa cãi nhau… Nhưng. Bọn ta tin rằng hai con sẽ hạnh phúc.”

Những lời đó khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc—

“Vâng ạ! Bố mẹ!”

Tôi cảm nhận được một giọt nước ấm chảy xuống má mình.

◆◆◆

“…Tạ ơn trời.”

Sau một lúc nói chuyện, mẹ chồng hỏi tôi là muốn ở lại đây hay quay về phòng trong khi bà chuẩn bị bữa tối. Tôi hơi do dự một chút, nhưng rồi đã quay về phòng mình.

Một phần vì tôi muốn được ở một mình. Vì dây thần kinh của tôi như vừa được thả lỏng.

Chỉ một chút thôi. Tôi muốn nằm ườn một chút ra, nên đã nằm lên giường.

Và lúc đó – tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

“…Nó thực sự có mùi của Souta-kun.”

Nó khiến tôi có cảm giác an tâm, giống như lúc tôi ngủ cạnh Souta-kun vậy.

Vì đây là nhà của bố mẹ chồng, chắc chắn họ đã giặt và phơi kỹ lưỡng.

…Nhưng mà. Mùi đó vẫn là của Souta-kun. Một mùi hương đầy dễ chịu.

“…M-mình đang làm cái gì vậy chứ?”

Trước khi tôi nhận ra, tôi đã nằm úp mặt xuống. Không được. …Không được đâu.

N-nhưng. Chỉ một chút thôi.

Tôi vùi mặt vào chiếc gối đó. …Rồi trùm kín chăn lại.

“–Phù…”

Tôi suýt phát ra tiếng lạ rồi vội ngậm miệng lại.

…Thật là. Cảm giác như được Souta-kun ôm lấy vậy.

Và cùng lúc đó, những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay dâng trào.

“…Em muốn gặp Souta-kun.”

Em muốn anh xoa đầu em và khen em đã cố gắng. …Nhưng. Có lẽ điều đó hơi quá. Lần này chính em là người đã gây ra chuyện. Việc em xin lỗi là điều hiển nhiên.

Nhưng – một khi đã nghĩ đến, em không thể ngừng lại được nữa.

Em muốn được anh ôm thật chặt. Em muốn vùi mặt vào lòng anh và ôm anh.

“…Souta-kun…”

Tôi áp sát mặt vào gối. Tôi muốn cuộn tròn người lại trong chiếc chăn.

“…Không biết anh ấy có sớm quay về không nữa.”

Trái ngược với suy nghĩ đó, tôi cảm thấy má mình tự nhiên giãn ra khi vùi mặt vào gối như vậy.

Tôi biết là không nên, nhưng khi tôi lăn qua lăn lại và tận hưởng cảm giác ấy, thời gian cứ thế trôi đi.

Và lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Tôi có một linh cảm rất, rất tồi tệ. Tôi bật dậy ngay lập tức.

Nghe kỹ lại, tôi nghe thấy một giọng nói khe khẽ.

“Ơ? Souta, con để hành lý ở đây à?”

…Mình bị nhìn thấy rồi sao?

Mặt tôi đỏ bừng đến mức tôi không chịu nổi. Bởi vì bây giờ. Nếu ai đó thấy tôi lúc này—

“K-khônggg! Souta-kun!!”

Trong phòng của Souta-kun… Ư-ưm. Vì Souta-kun không có ở đây, nên người ta sẽ nghĩ rằng mình là đồ biến thái mất!!

Tôi đã hét lên theo bản năng.