Đã một tuần trôi qua. Hôm nay là thứ bảy và đồng thời…..cuối cùng thì ngày này cũng đến.
Tôi mới Shinonome đến nhà mình.
Tất nhiên, không có ý gì kỳ lạ ở đây cả. Chỉ là một buổi tiệc mừng sau bài kiểm tra thôi. Tôi đang trên đường đi đến sân ga nơi Shinonome đang chờ.
Sau một hồi bị lắc lư, tôi đã có thể thấy cô ấy cùng với vẻ ngoài nổi bật.
Khi cửa tàu mở ra….Tôi đã bị hớp hồn bởi mái tóc trắng như tuyết của cô.
Làn da cô trắng không tỳ vết hay có một vết lõm nào. Lý do ngoại hình cô ấy không giống người Nhật là vì vốn ba mẹ ruột của cô không phải là người Nhật.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy như thể được tạo nên bởi nũ thần sắc đẹp vậy. Đôi mắt có màu xanh như đại dương sâu thẳm dường như thu hút bạn khi nhìn thẳng vào chúng. Nó có một sức quyến rũ lạ thường.
Tuy nhiên, có một sự lạnh lùng băng giá ẩn trong đôi mắt ấy…..hay đúng hơn là đã từng.
Khuôn mặt vô cảm đó. Giờ đã nhìn tôi và trở nên dịu dàng hơn.
“Chào buổi sáng, Minori-kun”
“….Ừm, chào buổi sáng, Shinonome.”
Lúc tôi nhìn cô ấy. Shinonome có một chút thay đổi. Không, nói đúng hơn thì cô ấy bây giờ mới thể hiện đúng với màu sắc thật vủa mình.
“Cho mình xin lỗi vì đã bắt cậu đến đón mình nha.”
“Không sao, không có vấn đề gì đâu.”
Nỗi sợ đàn ông vẫn chưa biết mất hẳn khỏi tâm trí Shinonome. Vậy nên hôm nay tôi đến đón cô ấy ở ga mà Shinonome thường xuống.
Trong khi tôi vẫn còn đang nói chuyện với cô…chuyến tàu đi đến nhà tôi bắt đầu di chuyển.
“Vậy thì đi thôi.”
“Ừm!”
Shinonome gật đầu đồng ý và rồi lên tàu.
◆◆◆
“….Wow, mình chưa đến khu này bao giờ cả”
“Nơi này là khu dân cư. Có khá nhiều siêu thi và cửa hàng tiện lợi quanh đây, nhưng ngoài ra thì chẳng còn gì cả. Nếu mình không sống quanh đây thì chắc cũng sẽ không đến nơi này.”
Lúc bọn tôi rời khỏi nhà ga, Shinonome ngắm nhìn xung quanh với vẻ thích thú. Đây chỉ là một khu dân cư nằm xa tầm mắt. Không có bất cứ thứ gì mới mẻ ở đây hết.
Mặc dù vậy, Shinonome bắt đầu bước đi với vẻ hạnh phúc trên gương mặt của cô ấy.
“Nhà cậu ở đâu vậy, Minori-kun”
“Hướng này, cũng không xa lắm đâu”
Nhà tôi cách khoảng 5 phút đi bộ từ sân ga. Khá tiện cho việc đi lại.
Khi bọn tôi bắt đầu di chuyển, Shinonome đi ngay bên cạnh tôi… Nguyên nhân tại sao tôi thấy cảm giác về khoảng cách của Shinonome khá kì lạ là vì mu bàn tay và hai cảu hai bọn tôi có thể chạm vào nhau.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện. Và rồi nhanh chóng đến được căn hộ mà tôi đang sinh sống.
“Nó nằm trên tầng bốn.”
“…Căn hộ sao. Mình chưa đến đây bao giờ.”
“Nhà cậu là nhà riêng sao Shinonome?”
“Ừm. Mà, thường thì mình chỉ ở nhà của họ hàng thôi.”
“Mình cũng vậy.”
Bọn tôi lên thang máy, đi đến phòng của tôi và mở cửa.
“Giờ thì, vào trong thôi. Để đề phòng thì mình đã dọn dẹp hết rồi.”
Tôi thuộc kiểu người ưa dọn dẹp. Tôi thậm chí còn cố gắng hơn nữa trước khi có khách ghé thăm.
……..Tôi không nghĩ có thể chuyển sự nhiệt tình đó sang cho việc nấu ăn được.
“X-xin phép được làm phiền.”
Cuối cùng thì Shinonome cũng đã tới nhà tôi.
◆◆◆
“Cứ tự nhiên như ở nhà.”
Tôi nên nhường sofa cho khách của mình. Vì vậy tôi đã ngồi xuống đối diện với cô.
Nhanh chóng. Shinonome ngồi xuống bên cạnh tôi không chút do dự.
“….Sao cậu lại ngồi đây vậy?”
“Ư-ưm. Như vầy không được sao?”
Shinonome tỏ ra chút lo lắng. Cô ấy nhìn tôi một cách buồn bã.
Tôi không thể nói không được. Thế nên tôi đứng dậy.
“Vậy thì ngồi ở sofa đi.”
Không gian đủ rộng để cho hai bọn tôi ngồi cùng nhau. Shinonome gật đầu và chúng tôi di chuyển lên sofa ngồi. Cô ấy không hề giữ khoảng cách gì cả. Chúng tôi ngồi sát nhau đến mức cơ thể của hai người khẽ chạm nhau.
Tôi nhắm mắt lại và cố giữ cho bản thân bình tĩnh.
Sau đó, tôi lấy điện thoại của mình ra.
“Thế giờ. Bọn mình đặt pizza cho bữa trưa đi. Đây là những cái có trong menu này.”
Mặc dù bản thân tôi nói vậy nhưng tôi khá hối hận đáng lẽ mình nên giữ lại tờ rơi cảu quán pizza.
Điện thoại của tôi khá nhỏ…Để hai người có thể xem được thì đồng nghĩa với việc khoảng cách sẽ phải gần hơn nữa.
“Có rất là nhiều loại khác nhau ha. Ah, đây là margherita mà cậu có nhắc tới trước đó nè, Minori-kun! Trông ngon thật đó!”
Shinonome nhìn tôi và nơi như vậy. Khoảng cách của bọn tôi giờ gần đến mức tôi có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của cô.
“…? Có chuyện gì à?”
“Không, không có gì. Phải rồi, có món nào cậu muốn gọi không? Nếu như cậu gọi hai nửa thì cậu có thể thưởng thức thêm một vị khác. Còn nếu cậu đặt kiểu một phần tư thì có thể thưởng thức được tối đa bốn vị.”
Nghe những lời ấy, hai mắt Shinonome mở to. Và rồi cô ấy làm tư thế như thể đang đắn đo suy nghĩ.
“T-thế thì, chắc là mình sẽ chọn kiểu hai nửa vậy. Ưm, mình đã tò mò về loại gà nướng với ngô này từ lâu rồi.”
“Ừm, vậy mình sẽ đặt hai cái này.”
Tôi gật đầu và đặt hai phần đó.
“Thế còn đồ uống và đồ ăn kèm thì sao? Cậu có muốn gì không?”
“Ah, vậy, cho mình nước cam. Còn về đồ ăn kèm…mình không biết nữa?”
“Được rồi, vậy để mình đặt khoai tây chiên.
Tôi di chuyển màn hình đến chỗ đặt thức ăn. Tôi nhập địa chỉ nhà và rồi hiện lên thông báo rằng sẽ mất 30 phút để giao đến nơi.
“Ba mươi phút nữa. Có lẽ hơi sớm để ăn trưa, nhưng không sao. Như thế được không Shinonome?”
“Ồ, ừm. Không sao hết.”
Hiện giờ đang là 11 giờ đúng. Cũng là khoảng thời gian mà tôi có hơi chút đói bụng và Shinonome cũng gật đầu đồng tình.
“Chà.”
Tôi đặt điện thoại xuống và nhìn Shinonome. Shinonome cũng nhìn về phía tôi.
“Hay là mình làm nó đi?”
“Ừm, làm việc đó thôi.”
Shinonome gật đầu trước lời tôi nói. Và rồi Shinonome thò tay vào cặp của mình. Tôi cũng với lấy tờ giấy đang nằm ở mép bàn.
Đúng vậy. Nó là bảng xếp hạng trong trường.
Shinonome lấy ra một tờ giấy mỏng dài và nhìn tôi.
“Cùng cho nhau xem nào.”
“Ừm, mình hiểu rồi.”
Cùng lúc với Shinonome. Chúng tôi đưa ra tờ giấy của mình.
Bỏ qua các chi tiết như điểm số. Xếp hạng của cả hai—
[Xếp hạng: hạng 1 / 280 học sinh]
Đó là những gì đưuọc ghi trên tờ giấy của cô ấy. Và còn của tôi thì—
[Xếp hạng: hạng 1 / 240 học sinh]
—Hạng nhất.
“…..! Không phải rất tuyệt sao! Minori-kun!”
“Nhờ cả vào cậu đấy Shinonome. Ý mình là, cậu hay thật đấy, Shinonome. Cậu gần như đạt điểm tuyệt đối phải không?”
Shinonome đạt điểm tuyệt đối gần như tất cả các môn. Chỉ có một môn duy nhất không đạt tuyệt đối là môn tiếng Anh đạt 97 điểm. Thế nhưng nó vẫn là một số điểm cao.
Mặt khác, tôi vẫn có một vài điểm 99 hoặc 98. Nhưng cũng có rất nhiều 100.
“Mình nhận ra rằng việc dạy kèm cũng có thể giúp mình khá nhiều….Và. Nó cũng hiệu quả hơn khi có hai người học chung thay vì học một mình. Đó là một trải nghiệm học tập rất tốt.”
“Ừm, cậu nói phải…Mình thực sự rất biết ơn cậu.”
Tôi không thể tiến xa đến thế này nếu không có Shinonome. Bởi vì điểm những môn cổ điển mà tôi yếu là 99 điểm.
“Fufu, cậu khách sáo rồi.”
Shinonome mỉm cười và nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống.
“Thế, về phần thưởng….M-Minori-kun, cậu nói trước đi.”
“…Ừm. Có một thứ mà mình muốn, đúng vậy, Shinonome?”
Miễn là nằm trong khả năng của cô ấy….đó là điều mà tôi nghĩ tới.
Tôi không có bất kì động cơ thầm kín nào. Nếu như cô ấy từ chối, thôi thì suy nghĩ sau vậy. Tôi hạ quyết tâm và nhìn thẳng vào Shinonome.
Tôi đã phân vân điều này rất nhiều trong một khoảng thười gian.
“S-Shinonome. Mình muốn thử đồ ăn nhà làm của cậu.”
Khi tôi nói ra điều ấy, Shinonome đóng băng mất một lúc.
“…Fufu”
Cô ấy cười thành tiếng. Trong lúc cô gắng che đi giọng cười bằng tay của mình. Cô ấy gật đầu.
“Ừm, tất nhiên rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời ấy. Tôi bây giờ đang vô cùng hạnh phúc.
“C-cậu chắc chứ? Thật ư?”
“Thật mà! Bản thân mình cũng thích nấu ăn. Mình sẽ dồn hết nỗ lục để làm nó… À đúng rồi. Hôm nay mình rảnh này. Vậy tối nay luôn được không?”
Giờ thì đến lượt tôi ngạc nhiên.
“Hôm nay có ổn không? Bọn mình có thể chọn ngày khác mà cậu biết đấy?”
“…Cậu nói phải. Vậy thì hãy làm vào ngày khác nha, được chứ?”
Với một điệu cười khúc khích, Shinonome nói. Trông cô ấy có phần hạnh phúc.
“Tất nhiên, nếu như cậu muốn, Minori-kun”
“Mình muốn được thưởng thức chúng.”
“Mình hiểu rồi. Vậy lát nữa chúng ta cùng nhau đi mua sắm được không? Mình nhớ là cậu có nói có một siêu thị gần đây thì phải.”
Khi tôi gật đầu trước những lời của Shinonome. Cô ấy mỉm cười.
“Mình cũng khá giỏi làm đồ ăn Nhật Bản…..vậy nên mình sẽ nấu cho cậu món cà ri bí truyền mà mình đã học được từ mẹ. Cậu có thích cả ri không?”
“Ừm, mình thích lắm.”
“Ừm.”
Tôi mừng vì bản thân đã có đủ dũng khí để nói ra điều đó. Hai má tôi thả lỏng khi nghĩ về nó, thế nhưng tôi hít thở sâu một lần để lấy lại bình tĩnh.
“Được rồi. Tiếp theo đến cậu đó, Shinonome. Cứ yêu cầu những gì cậu muốn đi.”
Tôi không nên là người duy nhất cảm thấy bay bổng. Khi tôi hỏi như vậy, biểu cảm gương mặt của Shinonome đanh lại.
Cô ấy dần chuyển sang đỏ từ hai má đến tai. Cô ấy mở miệng một cách chậm rãi.
“….Tất cả mọi điều đều được, đúng chứ?”
“Hm? À ừm. Bất cứ điều gì cũng được.”
Bởi vì tôi mắc nợ Shinonome khá nhiều. Nên bất kể cô ấy có yêu cầu điều gì thì tôi cũng sẽ không có ý định từ chối.
Đây là Shinonome đó. Tôi khá chắc cô ấy sẽ không đưa ra những yêu cầu vô lý đâu.
Sau khi suy nghĩ một hồi. Tôi chờ Shinonome, người đang có gương mặt ửng đỏ, nói điều gì đó.
Sau khoảng một vài giây, Shinonome có vẻ như đã hạ quyết tâm. Cô ấy nhìn thằng vào tôi và mở miệng nói.
“Đ-đầu mình. Xoa nó. Mình muốn cậu xoa đầu mình.”
Thách main nói không đấy