Buổi nấu ăn do Aki và Charlotte hướng dẫn bắt đầu ngay khi về đến nhà của Aki. Charlotte dường như có thể nhớ hết vị trí của các loại gia vị và đồ dùng chỉ với một lần giải thích, có vẻ như cô ấy đang hỗ trợ cho Aki một cách hoàn hảo.
Một lát sau, Aki đã làm quen với Charlotte, không khí khó xử giữa họ dần tan biến. Tôi chắc là do Charlotte tỏa ra một bầu không khí thân thiện.
Nhắc đến Emma thì—
“Hamburger~ Hamburger~”
— Con bé đang ngồi trên đùi tôi và đang vui vẻ lắc lư qua lại.
Đúng là cô bé dễ thương mà! Tôi cảm thấy hạnh phúc chỉ cần nhìn thấy nụ cười của con bé.
“Emma-chan thật sự rất yêu hamburger nhỉ.”
“Vâng, em yêu chúng!”
Khi tôi trò chuyện với con bé, Emma trả lời lại với một nụ cười tươi. Tôi tự hỏi tại sao. Điều đó lại khiến tôi muốn nuông chiều em ấy. Em ấy có vẻ như có điều gì muốn nói.
“Senpai đang làm bộ mặt bất cẩn đấy.”
Khi tôi đang nhìn Emma, tôi nhận ra Aki cũng đang nhìn tôi từ phòng bếp.
“K-không, đâu có.”
“Nếu là thế thì, cái sự do dự đó là sao vậy?”
“Không, đó là — q-quan trọng hơn, không phải nó rất nguy hiểm khi rời mắt trong khi nấu ăn sao? Em nên tập trung việc nấu đi chứ.”
Tôi đúng là có chút ý thức về điều đó, nên tôi mới cố thay đổi chủ đề vì tôi cảm thấy xấu hổ.
“Vâng, vâng, được rồi.”
Aki, người vừa nghe lời tôi, gạt đi lời tôi một cách dễ dàng khiến tôi muốn hỏi em ấy có thật sự hiểu nó hay không.
Một Aki nghe lời như thường lệ đâu rồi…? Không, em ấy vẫn đang thành thật lắng nghe, nhưng có cảm giác như em không quan tâm đến tôi vì lý do nào đấy. Bình thường, em ấy sẽ hành động như em ấy muốn có hết sự chú ý của tôi, nhưng liệu có phải em ấy hành động như một người trưởng thành như vậy vì Charlotte ở đây với em ấy sao?
“Onii-chan, Emma muốn xem những chú mèo.”
Emma, người đang mong đợi hamburger trong khi đang lắc lư người, nhìn lên mặt tôi và hỏi cùng với một nụ cười. Không có con mèo nào ở nhà này, nên em ấy có lẽ là muốn xem mấy chú mèo trên cái video mà tôi đã từng cho em ấy xem.
Tôi lấy điện thoại mình thông minh từ túi ra và tìm kiếm video về mấy chú méo trên một trang website nổi tiếng. Có rất nhiều video về mèo được hiển thị trên màn hình. Lúc này, tôi chọn đại một video có hình minh họa dễ thương và đưa cái điện thoại cho em ấy.
“Wow~!”
Đôi má của Emma chùng xuống và mắt cô ấy sáng lên khi xem đoạn video về mấy chú mèo đang được hiển thị trên màn hình. Vẻ đáng yêu của mấy chú mèo là nguyên nhân khiến cho đôi má của Emma chùng xuống. Thấy một Emma hạnh phúc như vậy, đôi má của tôi cũng bất giác chùng xuống.
“Nhìn chằm chằm ~”
“—Hả!?”
Khi tôi quay ánh nhìn của mình qua phòng bếp, Aki đang nhìn chằm chằm tôi một cách dữ dằn. Có chuyện gì với Aki hôm nay vậy…?
“Thật sự rất tốt khi cả hai thân nhau nhỉ.”
Khi tôi cảm thấy bối rối với hành vi của Aki, Charlotte, người bâng bữa ăn tối của chúng tôi tới bàn, nói với một nụ cười.
“Chúng tớ nhìn thân thiết vậy sao?”
“Đúng vậy, cả hai nhìn rất gần gũi với nhau.”
“Hmm…”
Aki và tôi nhìn thân thiết đến vậy sao… Nếu nhìn giống như thế từ cuộc trò chuyện trước, tôi có chút nghi ngờ đôi mắt của Charlotte… Tuy nhiên, tôi thừa nhận rằng chúng tôi thường có một mối quan hệ thân thiết. Aki rất biết chuyện và có một tính cách thân thiện. Đó là vì sao tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên em ấy.
Tuy nhiên, không phải chúng tôi thân với nhau liền vào lần đầu cả hai gặp nhau, điều đó là ngược lại thì đúng hơn. Như tôi đã nói trước đấy, Aki thật sự rất rụt rè và không giỏi với việc gặp người lạ lần đầu.
Hơn nữa, tôi cũng không thể tự coi mình là người của xã hội. Nó còn tệ hơn khi lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Trong thời gian đó, vì lý do này hay lý do khác tôi đang cố đóng vai một người hoàn hảo và tỏ ra lạnh lùng với người khác.
Không có chuyện mà chúng tôi thân thiết với nhau sau khi gặp mặt lần đầu. Chúng tôi trở thành bạn bè sau khi tôi đã cổ vũ cho em ấy trong một tình huống khá bấp bênh. Nhờ có sự kiện đấy mà chúng tôi có thể ở cùng nhau như thế này.
“Senpai, bữa ăn đã được chuẩn bị rồi, nên xin anh hãy lấy lại điện thoại của mình khỏi tay của con bé đấy?”
Trong khi tôi đang cố hồi tưởng lại khoảng thời gian lần đầu tôi gặp Aki, bản thân em ấy đang gọi tôi. Khi tôi quay ánh nhìn sang, chén dĩa đã được bày lên bàn cùng với tay của Charlotte và Aki đang bưng từ dĩa này sang dĩa khác, như Aki đã nói chúng tôi chắc chắn nên chuẩn bị ăn thôi.
Tuy nhiên—
“Mèo ~ Mèo ~”
Có phải em ấy nói là lấy lại cái điện thoại từ tay của Emma sao, người đang xem video về những chú mèo một cách vui vẻ? Nếu tôi làm điều ấy, con bé sẽ chắc chắn sẽ khóc mất…
Tôi đã nghĩ mình được giao cho một vai khó chịu, nhưng vì tôi là người cho con bé mượn điện thoại, tôi nên là người lấy lại nó từ Emma.
“Emma-chan, sao chúng ta không ngừng lại việc xem video về những chú mèo vì bữa tối đã chuẩn bị rồi đấy?”
“Ể… Nhưng em muốn xem tiếp…”
“Uh—”
Khi tôi nói Emma phải dừng lại, con bé đang nhìn tôi với một đôi mắt đẫm ướt.
Có phải con bé này đã học được mọi yêu cầu của con bé sẽ được thực hiện nếu con bé nhìn với ánh mắt đó sao? Tôi cảm thấy mình đã dạy cho con bé một số kiến thức không cần thiết rồi. Tuy nhiên, khi tôi đối mặt với ánh nhìn đấy, tôi không thể lấy lại điện thoại một cách ép buộc từ con bé được.
“Không sao đâu, Aoyagi-kun.”
Khi tôi do dự việc lấy điện thoại khỏi Emma, Charlotte nhìn vào mắt tôi và cười. Khi khuôn mặt dễ thương của Charlotte càng đến gần, nhịp tim tôi càng đập nhanh hơn. Không quan tâm đến tình trạng hiện tại của tôi, Charlotte nhìn sang em gái mình đang ngồi trên đùi của tôi.
Cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy? Tôi không hiểu được nguyên nhân hành động của Charlotte, nên tôi quyết định im lặng quan sát hơn là can thiệp vào.
“Emma, chúng ta ăn tối nhé?”
“Umm? Nhưng em muốn em những chú mèo…”
“Em có muốn xem những chú mèo không?”
“Vâng…!”
Emma vui vẻ gật đầu trước câu hỏi của Charlotte. Charlotte cười dịu dàng trước nụ cười của em gái cô.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ thử cách lấy cái điện thoại khỏi tay Emma, nhưng có vẻ nó hơi khá. Charlotte sẽ làm gì từ tiếp đây?
“Vậy thì, hamburger sẽ bị ăn mất bởi chị và hai người kia được không?”
“—!?”
“Emma muốn xem những chú mèo hơn là ăn tối mà đúng không? Vì không thể để thừa đồ ăn được, tất cả chúng chị sẽ ăn hamburger dùm em nhé.”
“Không! Emma cũng sẽ ăn!”
“Nhưng em muốn xem những chú mèo mà đúng không?”
“Không! em không muốn xem nữa, bây giờ em sẽ ăn hamburger!”
Sau đó Emma nhanh chóng trả lại điện thoại cho tôi. Đúng như mong đợi từ Charlotte. Nhìn có vẻ cô ấy hay nhẹ dạ khá thường xuyên, nhưng cô ấy vẫn biết cách quản lý em gái mình ở mức độ nào đó.
“Cảm ơn cậu, Charlotte-san. Mọi người, đến giờ ăn tối rồi.”
Nhìn thấy Emma cũng chuẩn bị ăn, Aki chắp tay lại với nhau và nói ‘Itadakimasu’. Charlotte và tôi cũng chắp tay nhau như Aki. Emma, người vẫn chưa muốn rời khỏi đùi tôi vì lý do nào đấy, không biết gì về phong tục trước khi ăn. Tuy nhiên, sau khi làm y chang chúng tôi, con bé cũng chắp tay lại.
Mọi người nói cùng nhau—
“““Itadakimasu”””
— Cảm ơn tất cả những người đã tham gia vào việc chuẩn bị các nguyên liệu được sử dụng trong bữa ăn thịnh soạn của chúng tôi.
...Hình như chúng tôi có quên ai đó? Suy nghĩ ấy đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, nhưng khi tôi nhìn thấy Emma đang ăn một cách vui vẻ, tôi cũng chả quan tâm nữa.