"Chà, đã tới lúc tôi phải đi về rồi. Hai em nhớ cẩn thận khi đi về nhà nhé."
Miyu-sensei có vẻ đã thỏa mãn và xong việc thích gì nói đấy của cko ấy khi cô ấy quay lưng lại với chúng tôi và đi về nhà. Một bầu không khí khó xử đang bao quanh tôi và Charlotte, chỉ còn hai người chúng tôi. Tất cả đều do câu nói không cần thiết của bà cô giáo đấy.
Ít nhất cô cũng phải nghĩ tới việc giải quyết cái bầu không khí này trước khi đi chứ, Miyu-sensei. Tôi phàn nàn với cô ấy trong tim trong khi đang nhìn hướng mà Miyu-sensei đã rời đi lúc nãy
"Chúng ta… cũng nên đi về thôi nhỉ….?"
"Ừm, về nhà thôi."
Nghĩ tới việc đứng đấy cũng chả làm được gì, tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý với lời của Charlotte. Trong lúc, hai người đang đi trên đường về, tôi đang cố gắng suy nghĩ mình nên nói gì đấy tôi cảm thấy nếu như cả hai nhà ai nấy về cùng với cái bầu không khí khó xử, chúng tôi sẽ tránh mặt nhau từ ngày mai mất.
"Nè, Charlotte-san, sở thích cậu là gì vậy?:
"Sở thích tớ sao…? Xem nào…"
Nó chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng Charlotte vẫn suy nghĩ một cách nghiêm túc. Cảnh tượng mà cô ấy đang suy nghĩ trong khi để tay lên môi khi được ánh trăng rọi lên có gì đấy thật quyến rũ. Tôi càng đổ cô ấy hơn nữa.
"...Chắc chắn là manga rồi."
Trong khi tôi vẫn đang bị hớp hồn bởi Charlotte, lời mà cô ấy nói cùng với một biểu hiện vui vẻ khiến tôi nghi ngờ lỗ tai mình.
"Ể? Cái gì cơ?"
"Tớ thích nhất là manga, nhưng không thể bỏ qua anime được.
Charlotte, không thấy được sự bối rối của tôi, dường như đang đắm đuối vào thế giới của anime và manga. Nói thật thì, tôi tự hỏi mình có
Tôi nghĩ cô ấy là người không hứng thú gì với những thứ ấy vì cô ấy có một hào quang của một tiểu thư, nhưng có lẽ cô ấy cũng khá hứng thú về văn hóa otaku. Chà, Charlotte có quyền thích những gì cô ấy muốn, nhưng tôi nghĩ nó có chút thất vọng.
Lý do cho nó là - tôi ghét manga và anime.
"Tớ rất vui khi tới được nhất bản vì nơi đây tràn ngập manga, chất lượng anime cũng rất cao nữa."
"Ư- ừm."
"Tớ chăm chỉ học tiếng nhật là vì tớ muốn đọc manga của Nhật Bản. Tớ muốn xem anime thuần Nhật, nên tớ đã cố gắng hết sức để có thể giao tiếp được bằng tiếng Nhật."
"T- Thì ra là vậy…"
"Còn có cả Akiba nữa? Đó là nơi có rất nhiều cosplay đúng không? Tớ chắc chắn muốn tới Akiba ít nhất một lần."
"Ừ- Ừm…"
Charlotte bắt đầu phần khích nói chuyện ngay khi chủ đề nhắc về manga và anime. Cái bầu không khí khó xử hồi nãy có là gì nữa? Tôi không thể theo kịp vì khác biệt về năng lượng.
Tuy nhiên, tôi nhìn lên mặt Charlotte. Tôi đã nghĩ khuôn mặt Charlotte vui vẻ nói chuyện là đáng yêu nhất thế giới. Thật sự, Tôi không thể nào theo kịp được câu chuyện nữa, nhưng nếu cô ấy đang vui vẻ như thế, nó cũng không quá tệ khi làm người nghe.
“Sau đó thì - Ah...Tớ xin lỗi…”
Charlotte, người đang quá nhập tâm vào việc nói, đột nhiên quay trở lại thực tại. Trời tối quá khó mà thấy được, nhưng có vẻ khuôn mặt cô chút nhuộm màu đỏ. Tôi nghĩ cô ấy xấu hổ vì cô ấy đang tự nói chuyện một mình.
“Không sao đâu. Charlotte-san thật sự yêu thích manga và anime nhỉ.”
Tôi trả lại bằng một nụ cười cho Charlotte người đang xin lỗi. Khi tôi thấy được biểu hiện ngại ngùng của Charlotte, tôi cảm thấy có chút muốn ghẹo cô ấy. Tôi không thể theo kịp câu chuyện, nhưng tôi không ghét việc lắng nghe cô ấy nói. Đúng hơn là, tôi mừng là tôi biết được một khía cạnh mới tính cách của Charlotte.
“Aoyagi-kun thật là tốt bụng nhỉ….”
Charlotte lẩm bẩm gì đấy trong miệng, và vì lý do nào đấy cô ấy để tay mình lên má cô và nhìn thẳng vào mặt tôi. Có chuyện gì sao?
“Có chuyện gì sao?”
“K-Không có gì... Aoyagi-kun thích thể loại manga gì thế?”
Tôi hỏi cô ấy nếu có gì đấy không ổn, nhưng tôi ngay lập tức nghĩ mình đã thất bại. Charlotte có hỏi tôi về sở thích của tôi, nhưng để cô ấy thu hẹp nó lại xuống manga thì…. Tôi nên trả lời như thế nào đây? Tôi không có manga yêu thích, tôi còn không biết chút gì về chúng nữa. Tôi biết được vài quyển do Akira thường đọc thôi, tôi có nên trả lời như thế không ta...
“Tớ-”
Tôi định trả lời câu hỏi của Charlotte, nhưng tôi đóng miệng mình lại. Nó sẽ khá tiện nếu nói dối ở đây. Tuy nhiên, tôi chắc rằng rồi nó cũng lộ ra thôi.
Nếu tôi trả lời tựa đề manga, dù cô ấy có biết hay không, Charlotte chắc chắn vẫn sẽ hứng thú. Nó khá tệ nếu cô ấy biết nó. Nó sẽ trở thành chủ đề cho cuộc trò chuyện mất, rồi tôi sẽ bị hỏi nhân vật yêu thích của tôi là ai và mấy câu khác nữa. Sau đó, nó sẽ không lâu trước khi tôi bị lộ tẩy .
Hơn bất cứ điều gì… Tôi liếc trộm khuôn mặt của Charlotte. Tôi không ước mình phải lừa dối một cô gái khi cô ấy đang nhìn tôi với một ánh mắt trong sáng đấy.
Nên tôi quyết định mình sẽ nói thật lòng.
“Xin lỗi, tớ không có đọc manga. Nên là tớ không biết gì cả…”
“Ể...Thật vậy sao…”
Charlotte nghe được câu trả lời của tôi, có một biểu hiện thất vọng trên mặt. Tôi thật sự vô tâm mà, chút nữa thôi là có thể thấy được cô ấy trầm cảm cỡ nào.
“Cho tớ xin lỗi…”
“Không, không có gì mà cậu cần phải xin lỗi tớ đâu….Nhưng tại sao cậu không đọc cuốn manga nào vậy…?”
“...Tớ ghét manga, nên là…”
“Cậu ghét manga sao?”
“Ừ, đúng rồi. Tớ chỉ đọc sách, nhưng toàn là tiểu thuyết dựa vào lịch sử có thật. Tớ ghét những câu chuyện giả tưởng như là manga hoặc anime, nó không có thật.”
“Tại sao? Manga và anime rất là tuyệt vời mà.”
Mặc dù bị từ chối những gì cô ấy thích, Charlotte vẫn cố gắng để hiểu được suy nghĩ của tôi mà không giận. Tại sao tôi lại ghét anime và manga đến thế - Tôi thật ra là có sẵn một câu trả lời.
Không cần nỗ lực gì cả mà chỉ có một chút may mắn mà khiến cho bạn có được sự hạnh phúc. Một câu chuyện mọi thứ tốt đẹp bởi vì nhân vật chính đều được sinh ra là có tài năng từ cha mẹ tài năng của mình và tổ tiên.
Tất cả những điều này chỉ cố gắng khiến tôi nghĩ tới những điểm mà tôi ghét.
Trên tất cả, tôi ghét một tình tiến phát triển một cách quá tiện lợi. Thực tại chả bao giờ ngọt ngào cả, chỉ có đắng cay và vất vả thôi.
Tôi nhận ra rằng góc nhìn của tôi thật kỳ lạ. Thật là ngu ngốc khi đòi hỏi thực tế vào một câu chuyện giả tưởng. Tuy nhiên, tôi vẫn nhìn nó với một cảm xúc lạnh lùng. Đó là vì sao tôi ghét nó.
“Ừm, nó có ý nghĩa hơn là dành thời gian cho việc học hơn là manga.”
Có khác đôi chút với lý do tôi ghét nó, tôi có nghĩ là có ý nghĩa hơn dành việc đấy cho việc học, nên nó cũng không phải là một lời nói dối. Charlotte sẽ không cảm thấy thấy tốt nếu tôi từ chối thẳng thừng những gì cô ấy thích, nên tôi rất muốn chuyển chủ đề sang cái khác.
“À, Aoyagi-kun ghét manga là do không thèm thử đọc một lần.”
“Ể?”
Khi tôi nhìn vào khuôn mặt của Charlotte sau khi nghe giọng hờn dỗi đấy, má cô ấy phồng lên như một đứa trẻ trước khi tôi biết được. Khi tôi thấy nó, tôi thấy thực sự sỡ hỡi.
“Được rồi. Tớ sẽ khiến cho Aoyagi-kun hiểu sâu về sự vĩ đại của anime và manga! Bây giờ đã trễ rồi, nên có chút bất tiện, nên tớ sẽ giới thiệu cho cậu vài cuốn. Vì thế hãy đọc manga đi nhé…!”
Vẻ duyên dáng thường ngày của Charlotte đâu rồi? Charlotte của hiện tại như bị tính trẻ con chiếm hữu nên tôi chỉ gật đầu và không suy nghĩ gì tiếp.
*
*
*
*
*
*
*
Kuro: Come back vài hôm nào ;)))