Chap 2: Một người phụ nữ xinh đẹp chuyển đến sống cạnh nhà
“Cảm ơn vì sự chăm chỉ của em ngày hôm nay---”
“À vâng--”
Bây giờ là mùa mà hơi thở của bạn trở nên rõ ràng, khi không khí lạnh bên ngoài khiến cho cơ thể run rẩy một chút.
“Whoa… Nó thực sự rất lạnh đấy…”
Tên của tôi là Kashiwagi Nao, một học sinh cao trung năm 2 đang theo học tại một ngôi trường gần đây.
Tôi chỉ là một cậu học sinh cao trung bình thường, người mà sống một mình với sở thích là viết tiểu thuyết.
Sau khi tan trường, tôi đi thẳng đến nơi làm việc bán thời gian để kiếm sống.
Mẹ của tôi chu cấp cho tôi một ít tiền, nhưng ước mơ của tôi là trở thành một tiểu thuyết gia… vì vậy tôi mua rất nhiều loại tiểu thuyết và manga để tìm ra nguồn cảm hứng cho tôi.
“Phew, mình thực sự không thể quen với cái lạnh này..”
Trên đường về nhà, tôi đang đi bộ và đọc tác phẩm yêu thích của tôi như thường lệ. Đột nhiên--
Đùng..
“Hửm..?”
Đùng…
“Hah.. Hah…”
Trước mắt tôi, một người phụ nữ với chiếc vali trông có vẻ khá nặng đặt trên đường và thở dốc.
Trông nó có vẻ khá nặng đối với người như tôi, tôi tình cờ gọi cô ấy.
“Um.. Xin lỗi… Chị có cần em giúp với hành lí của chị không?
Có người cần giúp đỡ… Điều đó là bất khả thi đối với một người phụ nữ để mà một mình cô ấy vác những thứ nặng như vậy.
“Um.. Cảm ơn em…!”
“Không, điều đó ổn mà… Chúng ta đi thôi nhỉ?”
“À.. ừm.”
Tôi không nghĩ gì nhiều về điều đó, nhưng mà cô gái trước mắt tôi thức sự đẹp mê hồn.
Mái tóc đen dài và làn da trắng tuyết… Và khi đôi mắt cô ấy rũ xuồng nhìn vào tôi, nó kích thích bản năng bảo vệ trong tôi.
Trong một khoảng khắc, tôi đã nghĩ người đang đứng trước tôi là một Idol. (để thế này nghe nó thuận miệng hơn nên mình không dịch :D)
Nghĩ rằng có một người nào đấy thực sự xinh đẹp sống ở thị trấn này… Tôi không còn gì luyến tiếc nếu tôi chết… (hơ hơ chúc chú em may mắn)
Với tôi, nó giống như là cuộc gặp gỡ trong một bộ tiểu thuyết.
Nhưng thôi nào, hãy dừng mơ mộng thôi…
“Um… Nó có quá nặng không..?
“À không, nó ổn mà… Nhưng nó có lẽ quá nặng để cho một người phụ nữ cầm một mình.”
Tôi không biết thứ gì nằm bên trong chiếc va li lớn này, nhưng tôi đoán nó có lẽ là hành lí khi chuyển nhà.
Không có một người phụ nữ bình thường nào muốn vác một thứ nặng như vậy đi xung quanh cả…
“Chị chỉ vừa mới chuyển đến đây ngày hôm nay, và chị vẫn chưa quen với những con đường quanh đây cả.”
“Vậy là chị sắp chuyển đến đây phải không?”
“Em cũng sống ở nơi này hả?”
“Đúng vậy! Em sống ở đây được 2 năm rồi.”
“Chị hiểu rồi…”
Khi chúng tôi trò chuyện, chúng tôi đã đến căn hộ mà người phụ nữ này chuyển đến.
Nhưng… huh, nơi này là…
“Hửm..?”
“Hmm..? Sao vậy..?”
“Chị vừa chuyển đến căn hộ này à…?”
“Ừm, đúng vậy.”
Nghiêm túc ư… Thật sự có sự trùng hợp như thể này xảy ra hả?
“Em biết thật vô lễ khi hỏi, nhưng em có thể hỏi chị răng chị chuyển đến tầng mấy không?”
“Ah, vâng! Nó là tầng 5! Sao vậy…?”
Nghiêm túc chứ… thật sự có chuyện như thế này xảy ra hả?
Cô ấy chuyển đến cùng tầng với tôi.
Tôi có chút sững sỡ trước sự trùng hợp khó tin này.
“Oh, vậy là em cũng sống ở đây hả..?
“Đ-đúng vậy… em cũng sống ở đây..”
“Em sống ở tầng nào vậy, chị có thể hỏi không…?”
“Tầng 5 ạ…”
“Cái gì..! Không thể nào…!”
Nhưng cô ấy đã thực sự chuyển đến nên không thể làm gì khác được.
Và không phải là do tôi bận tâm đến việc cô ấy sống cùng 1 tầng với tôi, tôi chỉ ngạc nhiên đến mức tôi không biết nói điều gì.
“Vậy là sự trung hợp này có thể xảy ra…”
“Phải…”
Nhưng chỉ có phòng 501 đến 510 ở tầng 5 này.
Còn nếu chúng ta sống cạnh nhau thì sao..?
“...”
Người phụ nữ xách hành lí lên khi chúng tôi bước khỏi thang máy.
“À… Chị sống ở phòng 502. Cảm ơn em rất nhiều! Em thực sự đã giúp đỡ chị!”
H-hả…!?
“Ư-ừm… Chị mới nói phòng 502..?”
“Hửm…? Có vấn đề gì sao?”
“A-à, em sống ở phòng 501, ngay bên cạnh…”
“Ể..?”
Vậy người phụ nữ này thực sự là hàng xóm cạnh nhà tôi.
Mặc dù thị trấn này không thực sự có nhiều người, liệu sự trùng hợp như này có thực sự xảy ra không?
Đây không phải là toà chung cư duy nhất, nhưng không hiểu vì sao, người phụ nữ xinh đẹp mà tôi gặp lần đầu trong ngày hôm nay lại sống cạnh nhà tôi, và tôi tình cờ giúp cô ấy xách hành lí vì cô ấy gặp chút rắc rối.
Tôi đang thực sự cạn ngôn trước sự trùng hợp kì lạ này.
“À, đúng rồi! Trông em giống như một cậu học sinh cao trung vậy, vì thế… chị có thể nói chuyện với em thường xuyên được không..?”
“V-vâng..”
“Thật tuyệt! Chị tên là Hanada Natsuki, còn em là…?”
“Em tên là Kashiwagi Nao.”
“Nao-kun à…, dễ thương quá~!” (nghi vấn lùa gà có chủ đích)
Tôi thực sự có chút ngạc nhiên trước những gì chị gái này nói.
Tôi chưa bao giờ thân thiết với bất kí cô gái nào ở trên trường, vì vậy mà tôi đã có chút xấu hổ khi cô ấy nói tôi “dễ thương” ngay lần đầu gặp mặt.
Điều này có lẽ là sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành… tôi cần phải cẩn thận hơn..
“... Rất vui được gặp chị..!”
“Chị cũng vậy, rất vui được gặp em, Nao-kun…”
Ngay khi Hanada-san vô tình xoa đầu tôi, tôi cảm thấy mình bị thu hút bởi cô ấy…
Khi tôi gặp Hanada-san lần đầu, cô ấy trông có vẻ xinh đẹp và tốt bụng, kiểu người mà tôi không thể với tới được.
“Được rồi… Chị sẽ đi thu dọn đồ đạc của mình..”
“À được thôi! Vậy em sẽ về nhà.”
“Vâng~~”
…...
…
Ở trong phòng của Natsuki, nơi mà đang được chất đầy bởi các hộp đựng đồ chuyển nhà.
Natsuki vừa cười vừa mở chiếc va li mà Nao đã xách hộ cô, sau đó cô ấy thì thầm với chính bản thân mình.
“Nao-kun…. Nao-kun…. Nao-kun…. Nao-kun…. Nao-kun….! Chúng ta cuối cũng cũng đã gặp lại nhau… Ehehe~~”
Natsuki đang cầm trên tay bức ảnh in hình Nao-kun.
Khi nhìn thấy nó, cô ấy đặt tay lên trái tim phấn khích của mình và thì thầm đỏ mặt.
“Ah~ Chị thật sự rất vui~…”
.
.
.
.