Chương 4: Khoảng cách giữa chúng ta đang ngắn lại
Có thể nghe thấy tiếng dao cắt yếu ớt đâu đó, nó là tiếng cắt rau.
Nhưng chờ đã, mình ngủ quên khi nào vậy? Mình nhớ là Hanada-san đưa cho mình một ly trà… và chúng mình đã nói chuyện với nhau khi uống… Nhưng mình không thể nhớ điều gì xảy ra sau đó.
Có cảm giác như mình đã mất đi kí ức nào đấy sau khi uống trà.
Khi tôi thức dậy, trời đã sáng rồi..
“Oh… Em dậy rồi à, Nao-kun?”
“V-vâng…? Hử… Sao Hanada-san lại ở đây?”
Có lẽ cô ấy đã không về nhà…?
Đang là buổi sáng vào cuối tuần, và Hanada-san, mặc một chiếc tạp dề, làm bữa sáng trong phòng bếp của tôi.
Tôi chớp mắt, cố gắng hiểu tình hình hiện tại, nhưng điều này là một diễn biến kì lạ mà tôi không thể nào hiểu nổi.
Quan trọng hơn, tôi đau nhức khắp người… Tôi thậm chí còn không làm gì vào ngày hôm qua… nhưng vì lí do nào đó mà tôi bị đau cơ.
“Em có thể ngủ thêm một chút nữa. Hôm nay là thứ bảy mà, sau cùng thì...”
(????:D???)
“Nó ổn mà… Em thường thức dậy vào giờ này… Nhưng mà, sao chị lại làm bữa sáng ở đây?”
“À, ừm… Nao-kun, em trông có vẻ mệt mỏi vào ngày hôm qua… Em đổ rất nhiều mồ hôi khi em nằm ngủ, và chị thực sự rất lo lắng… Chị chỉ muốn làm bữa sáng cho em. Chị xin lỗi vì chị đã quá trớn.”
“Kh-không! Không hề… Cảm ơn chị rất nhiều..!”
Nhưng tôi đã thực sự rất mệt? Tôi không nhớ gì cả…
Để mà nghĩ thì, tôi không nhớ mình đã thay quần áo, tôi nhận ra là mình đáng mặc bộ đồ ngủ ngay bây giờ. Hử? Không phải tôi vẫn đang mặc đồng phục vào ngày hôm qua à?
Ngay tại thời điểm đó, Hanada-san, đặt bữa sáng lên bàn, nói điều gì đó với tông giọng có chút run rẩy.
“A-ah, về bộ đồ ngủ đó thì! H-hôm qua, Nao-kun đổ nhiều mồ hôi quá… Vì vậy chị, ừm, thay quần áo cho em… Chị không làm điều gì kì lạ đâu..! Chị thực sự xin lỗi vì chị khiến em cảm thấy không thoải mái…”
”Kh-không, n-nó ổn mà. Đ-điều đó thực sự giúp ích…! Cảm ơn chị!”
“Đ-đừng bận tâm về điều đó…! Chị thực sự không làm điều gì hư hỏng đâu!” (dell tin)
“V-vâng. Em tin chị, Hanada-san.”
Natsuki có chút đỏ mặt khi thấy Nao ăn sáng với nụ cười trên môi
“Nao-kun… Nó có ngon không?”
“Nó ngon đến mức khiến em chảy nước mắt nè chị… thực sự ấm áp, và làm cách nào để em… Đây là lần đầu tiên em ăn một bữa ăn ngon như này, tất cả là nhờ Hanada-san… vì vậy em nghĩ em rất thích khoảng khắc như thế này...”
“L-lần đầu tiên…”
“V-vâng…”
“Ehehehe…”
Tâm trạng của Hanada-san trông có vẻ rất tốt vào sáng nay.
Vậy thì, liệu có ổn khi hai bọn tôi thậm chí còn chưa hẹn hò lại làm điều này không?
Tôi không biết gì về Hanada-san cả, nhưng chỉ với ngoại hình của cổ, có vẻ cô ấy là người rất nổi tiếng .
Việc bỏ thời gian trong một ngày thứ bảy quý báu này với một thằng học sinh cao trung như tôi có lẽ là thứ tốn thời gian với cô ấy.
“Này… Em đang nghĩ gì khi ăn vậy, Nao-kun?”
“Eh…? À, không có gì đâu chị.”
Hanada-san tiến thẳng đến chỗ tôi ngồi và thoải mãi áp cơ thể của cổ vào tôi.
“...!”
“Hửm…”
Đôi mắt ngây thơ của cô ấy trông có chút đáng sợ..
Tại sao tôi lại cảm thấy lo lắng khi tôi ngồi bên cạnh Hanada-san…?
Tôi chỉ nên nói một cách bình thường, nhưng sao giọng của tôi lại trở nên run rẩy và khó để nói ra thành lời.
“Um, Hanada-san… C-chị có phải là một..một… sinh viên đại học không?”
“Đúng vậy. Chị là một sinh viên đại học! Nhân tiện, em chỉ biết mỗi tên của chị thôi phải không? Chị là một sinh viên của Đại Học Nữ XXX và chị sẽ lên 20 vào năm nay. Rất vui được gặp em~~!” (Cái tên trường nó thế chứ tôi chịu C:)
“Không thể nào… Chị là một sinh viên của ngôi trường danh giá đó sao? Vì vậy mà chị thực sự rất xinh đẹp và thông minh..”
“Điều đó khá xấu hổ đấy… Chỉ chỉ là một người bình thường thôi… Chị chắc chắn rằng Nao-kun cũng có thể làm được điều đó nếu em cố gắng!”
“...Vâng!”
“Em học ở trường Cao Trung XXX gần đây phải không?”
“Huh..? Sao chị biết hay vậy..?”
“Và em đang là năm 2 nhỉ? Bằng cách nào hả? Chị chỉ đoán thôi.”
“Wow, thật tuyệt với, chị đoán đúng rồi đó.”
“Chị có thể nói bằng cách nhìn vào đồng phục và cuốn tập của em. Ehehe~.”
Không hiểu sao… Tôi thực sự thích bầu không khí yên tĩnh như này.
Cơ thể của tôi vẫn còn đau nhói và đau khắp người, nhưng tôi nghĩ mình sẽ ổn hơn vào ngày hôm sau. Thân dưới của tôi đặc biệt khá nhức. Có lẽ tôi đã ngã khỏi giường khi ngủ chăng?
“Um… Hôm nay em có rảnh không, Nao-kun?”
“Có…? Em không có kế hoạch nào cả. Chị cần điều gì à?
“Khi mà chị chuyển đến, chị đã vứt đi một số đồ dùng cá nhân và những thứ cần thiết khác. Em có thể đi mua sắm cùng chị không? Chị sẽ làm bữa tối cho em như là một lời cảm ơn.”
“Tất nhiên rồi chị! Bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay, chúng đều thực sự ngon. Em sẽ làm mọi thứ để giúp chị, Hanada-san! Để em vác những thứ nặng cho!”
Tôi chỉ muốn giúp cô ấy, dù chỉ là một chút.
“Thật ư…? Chị cảm thấy rất hạnh phúc… Ehehe, em sẽ làm bất cứ điều gì cho chị…” (vailon bị lùa nữa r)
“Vâng!”
“Được rồi, Chị sẽ đi thay đồ, khi mà chị hoàn tất, chị sẽ cho em biết! Ồ đợi đã, chúng mình trao đổi thông tin liên lạc đi, qua ứng dụng LINE nha.”
“Oke chị.”
Vào giữa trưa cuối tuần..
Tôi đã trao đổi thông tin LINE với Hanada-san, và chúng tôi lên đường đi mua sắm, chỉ có 2 chúng tôi.
Khá là kì lạ… Hanada-san là một người tốt bụng và cởi mở đến mức tôi đồng ý đi cùng mà không nhận ra điều gì cả. Và điều này nữa… Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện một cách thoải mái với một người phụ nữ hoặc cùng nhau ăn như thế này. Nó thực sự… kì lạ.
“...”
Nao mỉm cười một cách vui vẻ
….
..
Lạch cạch
“Hmm~… Mình đoán là Nao-kun không nhớ gì về tối qua cả…”
Natsuki trở về nhà và mang ra những thứ cô lấy từ nhà của Nao
“...”
Ngay luc này, Natsuki mỉm cười
“Ehehe… Đồ của Nao-kun~…”
Khi cô ấy nói với chính bản thân mình, cô ấy cầm ra 4 cái bcs đã qua sử dụng ở tay trái của cổ.
“Ehehe. Mình đã thực sự làm điều đó với Nao-kun rồi… Mặc dù cơ thể của em ấy nhớ, nhưng em ấy không còn chút kí ức nào cả… Ah~ đêm qua thực sự rất tuyệt…”
Natsuki cầm lấy chiếc smartphone của cổ và đỏ mặt ngay khi nhìn thấy tấm ảnh khoả thân của Nao trên màn hình
(duma răm nữ)
“Nao-kun~ Khuôn mặt của em quá dễ thương đi… Ah, em yêu, em yêu, em yêu của chị, Nao-kun~! Và em nói em sẽ làm bất cứ thứ gì đế giúp chị… Nếu em nói điều đó, không còn cách nào để chị kiếm chế nữa, phải không? Ah, Chị đang rất Hỏny…”
Trong một khoảng khắc, Natsuki tự an ủi chính bản thân mình
“Có lẽ… Mình nên lao vào ôm em ấy trước khi ra khỏi nhà… Urg…”
Tách… Tách…
“Hah~… *thở hổn hển* Nao-kun… Chị yêu em…”
Tiểng rên của Natsuki vang vọng trong căn phòng thiếu sáng, chưa được dọn dẹp.
.
.
.
.
Trans: Tôi cạn lời rồi :D