Chương 5: Khoảng cách giữa chúng ta đang ngắn lại 2
“Nao-kun…! Xin lỗi vì đã để em đợi…”
“Không. Em chỉ vừa mới khoá cửa nhà thôi.”
“Đi thôi nào…!”
Ngay bây giờ, tôi đang đi mua sắm với một chị gái sinh viên đại học…
Đã được một khoảng thời gian kể từ khi tôi đi chơi với người khác… Tôi đã từng đi ra ngoài chơi rất nhiều khi còn học cấp 2, nhưng kể từ khi chuyển đến đây, tôi luôn đi ra ngoài một mình. Do đó là lí do tại sao tôi cảm thây mình hạnh phúc khi được đi cùng Hanada-san.
“Nao-kun…?”
“À, vâng? Xin lỗi, em chỉ hơi mất tập trung một tí…”
“Trời lạnh, phải không? Bây giờ đang là mùa đông, sau tất cả…”
”Vâng… Nhưng trông chỉ có vẻ lạnh hơn em vậy, Hanada-san…”
“Eh?”
Trời đang đổ tuyệt, giữa mùa đông…
Lo lắng về việc Hanada-san cảm thấy lạnh, tôi lập tức đưa chiếc khăn quàng tôi đang mang cho chị ấy. Ý tôi là, chị ấy chỉ mặc chiếc váy ngắn với quần tất bó sát… vì vậy phần dưới cơ thể chị ấy sẽ phải chịu lạnh đúng không? chị ấy trông có vẻ như sắp bị đóng băng vậy.
“Kh-không, điều này ổn mà. Nếu em đưa cho chị cái khăn quàng này, không phải em sẽ là người cảm thấy lạnh ư, Nao-kun?”
“Không… Nếu chị ăn mặc như vậy, chị có thể bị ốm đấy.”
“Vậy thì… Nếu chị bị ốm, em sẽ làm gì, Nao-kun? Em sẽ ở bên cạnh và chăm sóc cho chị chứ?”
“...Eh?”
Tôi chỉ từng nghe những câu đùa như thể này ở trong mấy bộ romcom mà Kaede cho tôi xem.
Nhưng Hanada-san… Cô ấy quan tâm đến tôi, vì vậy mà tôi cũng phải quan tâm đến cô ấy. Chờ đã, quan trọng hơn… Tại sao tôi lại bặt đầu nghĩ đến điều này?
“vâng…”
“Fufu, chị rất vui. Chị hi vọng răng mình sẽ sớm bị ốm---”
“Eh… Điều đó không ổn chút nào cả.”
“Chị chỉ đùa thôi----”
….…
….
..
Sau đó, chúng tôi chúng tôi thong thả trò chuyện và đi mua sắm ở siêu thị gần đây.
“Ugh… Những đồ gia dụng này… Chúng nặng quá..”
“Em sẽ giúp chị vác chúng.”
“À, cảm ơn em..! Xin lỗi vì chị mua nhiều thứ quá.”
“Không có vấn đề gì đâu chị. Căn hộ đó là một nơi rộng rãi cho việc sống một mình, nên chị cần nhiều đồ cũng phải thôi.”
“Vâng~…”
Như tôi đã nghĩ… Tình huống này giống như một buổi hẹn hò vậy.
Không, chờ một chút. Đây là việc đi mua sắm một cách bình thường mà thôi, chắc có lẽ tôi không có kinh nghiệm trong tình yêu nên mới nghĩ nó giống như một buổi hẹn vậy. Không hiểu sao, điều này là khiến tôi cảm thấy có chút buồn.
“Nao-kun… Nao-kun… Đến đây nè.”
“À, vâng, vâng.”
Tôi chạy thẳng đến chỗ Hanada-san đang đứng.
Vào khoảng khắc đó, Iroha, người đang đi mua sắm với bạn của mình, đã nhìn thấy Nao
“Hmm…? Đó có phải là Nao-kun không?”
“Nao-kun? À, ý cậu là Kashiwagi-kun? Phải, đúng rồi đấy…! Có lẽ cậu ấy đến đây để đi mua sắm…?”
”Có lẽ vậy… Chúng ta có nên bắt chuyện với cậu ấy không?”
“Ừm, đi thôi.”
…
Hanada-san đang chăm chú nhìn vào thứ gì đó… Tôi tự hỏi cô ấy đang nhìn thứ gì…
“À phải rồi… Khoai lang, ăn chúng sẽ khiến chúng ta cảm thấy ấm hơn!”
“Em nghĩ là chừng này đồ là đủ rồi. Nếu không còn gì khác mà chị muốn mua nữa thì chúng ta đi thanh toán ha.”
“Oke… Nhưng chị không thể ăn hết thứ to như thế này được, Nao-kun, hãy chia thành hai phần!”
”Tất nhiên rồi chị.”
…..
..
“Ah..! Đúng rồi, còn nguyên liệu nấu ăn nữa!”
“Ah, phải rồi! Em quên mất…!”
“Chúng ta đã bị mất tập trung bởi những củ khoai này, phải không…?”
“Chỉ có Hanada-san là bị mất tập trung thoi.”
“Eh~~.”
Sau đó, khi chúng tôi mua xong hết nguyên liệu cho bữa tối mà chúng tôi vừa mới quên, tôi nghe giọng nói của một cô gái gọi tôi từ đằng sau.
“Nao-kun…! Nao-kun…!”
“Hmm…? Có ai đó đang gọi Nao-kun à..”
“A, cô ấy là Shimizu, bạn cùng lớp của em.”
“Heh~.”
Natsuki lạnh lẽo nhĩn vào Iroha khi cô ấy chạy đến gần Nao.
“Eh..? Câu có chị gái à, Nao-kun?”
“Eh… À không, nó không phải như vậy đâu…”
“Rất vui được gặp em. Em là bạn của Nao-kun phải không?”
Natsuki chào Iroha với một nụ cười, nhưng Iroha lại cảnh giác nhìn Natsuki.
“Đúng vậy. Em là Shimizu Iroha, Em học cùng lớp với Nao-kun.”
“Ồ…! Chị chưa bao giờ nghĩ là Nao-kun có một cô bạn dễ thương như vậy…! Em có phải là bạn gái của Nao-kun không?”
“Ah… Kh-không… Chúng em chỉ là bạn bè thôi!”
“Chị cũng nghĩ như vậy… Điều đó là không thể phải không? Xin lỗi vì đã hỏi một câu hỏi kì lạ nha.”
‘’…’’
Natsuki, đứng bên cạnh Nao, nắm lấy tay của cậu như muốn khoe khoang, chọc vào hông của cậu ấy.
“Huh..?”
“Này Nao-kun, chị quên mất mua khoai tây rồi…”
“Ah… Điều đó rất quan trọng phải không? Khoat tây thực sự quan trọng hơn thịt trong cà ri!”
“Nao-kun, um… Cậu có mối quan hệ gì với người phụ nữ này vậy?”
“Mối quan hệ gì ư, ừm… Ờ thì…”
Tôi nghĩ là nó sẽ ổn thôi nếu như tôi nói tôi và Hanada-san là hàng xóm, nhưng giác quan của tôi cảnh báo rằng nó là ý kiến tệ trong hoàn cảnh này.
Nếu mọi người phát hiện ra Hanada-san sống ở căn phòng bên cạnh, nó sẽ khà rắc rối.
Tôi nên làm điều gì trong trường hợp này..?
“Em vẫn còn xấu hổ sao, Nao-kun…?”
“Vâng…?”
“Xấu hổ về mối quan hệ của chúng ta.”
“Ah… Kh-không, không phải điều đó…”
“Em luôn luôn nhát như vậy Nao-kun à… Đây là kiểu quan hệ mà chúng ta có.”
Hanada-san trả lời Shimizu bằng cách ôm lấy cánh tay của tôi.
“Eh…! Không thể nào…! Nao-kun, cậu có một cô bạn gái ư?”
“...”
Ah… tôi nên làm gì bây giờ?
Cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn là điều không thể vào thời điểm này… Trong trường hợp đó, tôi không còn cách nào khác đánh phải thừa nhận. Tôi sẽ xin lỗi Hanada-san ngay khi về nhà.
“Đúng vậy… Chúng tớ không học chung một trường.”
“Không thể tin được… Với một chị gái xinh đẹp…?”
“Đúng vậy… Tớ không nói nhiều về bản thân của mình, vì vậy… đó là điều tự nhiên khi mà cậu không biết… Dù sao thì... tớ cần mua một số nguyên liệu, gặp lại cậu sau.”
“À… ừm..”
Natsuki, người đang quan sát Nao và Shimizu, cười mỉm khi cô và Nao đi đến quầy bán rau.
“Có chuyện gì với cả hai người họ vậy…”
”Mình chưa bao giờ nghe rằng Nao-kun có bạn gái trước đây.”
“...”
…..
….
Chúng tối đã kết thúc việc đi mua sắm của mình, nhưng tôi chưa bao giừo nghĩ rằng mình lại gặp bạn cùng lớp của mình ở đó.
“Nao-kun…?”
“Ah, em xin lỗi. Em đã nói Hanada-san là bạn gái của em mà chưa có sự cho phép.”
“Eh? Chị không bận tâm đâu, điều đó ổn mà. Em không muốn cô gái đó biết chúng ta sống cạnh nhau phải không? Nó sẽ khá là rắc rối nếu họ biết, chị hiểu mà.”
“V-vâng… Nhưng một cô gái xinh đẹp như chị mà trở thành bạn gái của em, nghe nó khá kì lạ…”
“chị không bận tâm đâu, em biết không? Chị không bận tâm đến việc Nao-kun trở thành bạn trai của chị đâu.”
“Hanada-san, chị lại đùa một lần nữa rồi…”
“Eh? Trông có giống như chị đang đùa không..?”
“...”
Trong một khoảng khắc… Tôi cảm thấy cơ thể tôi bị ghì chặt bởi cái ánh nhìn đầy đáng sợ của Hanada-san.
C-có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của tôi bởi vì tôi có chút lo lắng.
“Kh-không… em xin lỗi.”
“... Nó chỉ là trò đùa thôi. Em không cần phải sợ hãi đâu, phải không? Chị sẽ không làm gì em đâu.”
“V-vâng…”
“Ít nhất thì… chưa phải bây giờ…”
Natsuki nói với tông giọng nhỏ
“Huh? Chị vừa nói điều gì à?”
“Không..! Không có gì đâu! Dù sao thì, chị sẽ làm cà ri cho bữa tối, em có thể giúp chị không?”
”À, có!”
.
.
.
.