July 0085
Hai chiếc Gundam đứng thành hàng trước mặt anh. Nói đúng hơn, chiếc còn lại được dùng để cung cấp các bộ phận thay thế cho Hazel.
“Nếu còn đứng đó mà càm ràm được thì cũng có thể giúp tay đi chứ!” ông già Hendrick quát lên.
“Rồi, rồi!”
Đám thợ máy đã tháo rời phần dưới của đầu gối từ chiếc Hazel bị hư hại. Cái chân từ đơn vị dự phòng sẽ sớm được tháo ra. Vấn đề là sau khi kết nối xong. Máy tính chính cần được khởi động lại và các tinh chỉnh nhỏ phải được thực hiện.
“Này, hình như đội Murphy đang giao chiến kìa!” một giọng nói vang lên từ hệ thống liên lạc nội bộ. Có vẻ như thông tin đã bị rò rỉ từ khoang chỉ huy.
“Thấy chưa! Tôi nói có sai đâu!” tiếng ông Hendrick lại vang lên.
“Này Pete! Làm cho nhanh gọn vào! Sau khi thay chân xong thì lập tức nối mạch và hoàn tất cấu hình đi!”“Tôi biết rồi mà!”
“Vậy nếu cậu biết thì làm cho chuẩn vào nhé!”
“Họ nói là đang chiến đấu à?” Pete nghĩ, “Trời ạ, họ nên nghĩ cho đám cơ khí tụi mình chút đi…”
Phần lắp ghép vật lý của cái chân Hazel đã hoàn tất.
“Thôi, mình vào trong làm cho xong trước khi ổng lại càm ràm nữa…”
Near Side 1
Một luồng sáng lửa phụt ra từ khẩu súng trường tia của Carl, chùm tia bị bóng tối không gian nuốt chửng. Hai đơn vị địch xuất hiện từ hướng phát súng.
“Phát hiện kẻ địch,” Eliard nói, “Một cái trông như Zaku loại F. Còn đơn vị kia thì…”
Eliard ngừng lại, kinh ngạc. Đơn vị đó là sự kết hợp của các thông số kỹ thuật giữa Rick Dom và Gelgoog M. Chính là chiếc đã thổi bay cái chân phải của Hazel do Chỉ huy điều khiển. Eliard chắc chắn rằng anh đã bắn đứt cánh tay trái của tên khốn đó bằng khẩu beam rifle. Anh không biết đó có phải là cùng một loại máy khác hay là chúng đã thay bộ phận tay và quay lại chiến đấu.
“Vậy là tên khốn đó đã đục thủng cái chân Hazel hả?” Anh nghe tiếng chỉ huy nói.
“Anh nghĩ vậy sao?” Eliard hỏi.
“Chắc chắn rồi. Tôi không bao giờ quên kẻ tấn công tôi. Đến lúc trả lễ rồi.”
Carl lại bắn khẩu súng trường của mình, nhưng không thể bắt trúng kẻ địch.
“Di chuyển đi!” giọng của Murphy vang lên.
“Chúng ta sẽ phải cận chiến. Carl, cậu yểm trợ phía sau.”
“Rõ,” Carl đáp lại.
Kẻ địch bắt đầu phản công.
Sử dụng bộ đẩy ở vai, Eliard lượn người tránh đòn bắn. Bất ngờ, một giọng nói lạ vang lên trong buồng lái – giọng mà anh không quen thuộc.
“Zaku là niềm tự hào của Zeon.”
Có vẻ như phi công địch đang dùng cùng tần số liên lạc không dây. Giọng nói đó tiếp tục vang lên:
“Và làm ô uế niềm tự hào ấy với hình dạng như vậy… tôi tuyệt đối không thể tha thứ được!”