Adachi to Shimamura

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 1 - Chương 3: Adachi tự vấn

Tôi đã mơ thấy tôi và Shimamura hôn nhau.

Và khi tôi tỉnh dậy, trong đầu tôi là một mớ hỗn tạp các thứ cảm xúc lẫn lộn, tôi giận bản thân mình đến mức ngồi vò đầu bứt tóc. Nhưng, đến cuối cùng, tôi lại đi đến một kết luận không giác gì một lời viện cớ.

Rằng tôi không phải là gay hay gì cả. Cả Shimamura cũng không, theo nhưng tôi biết thì không. Tôi cảm thấy tội lỗi vì dám mơ một giấc mơ như thế này. Nếu cậu ấy mà phát hiện ra, cậu ấy chắc rồi sẽ lánh mặt tôi – vì thế tôi cần phải giữ kín chuyện này.

Khi hai đứa hôn nhau, lại chẳng hề có cảm giác gì cả, có lẽ vì trong thực tại tôi chưa từng chạm vào môi cậu ấy bao giờ. Nhưng, khi ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, giấc mơ lại tái hiện ra sự mềm mại đó một cách hoàn toàn chuẩn xác. Nó thật sự rất thật, giống như đã có ai đó đào xới lên những ước muốn sâu trong tiềm thức của tôi, rồi dán nó lên một tấm biển và chìa chúng ra ngay trước mặt tôi. Trong lòng tôi dấy lên sự kinh tởm.

Chúng tôi khi đó đang ở trong phòng Shimamura – một nơi tôi chưa từng thật sự đặt chân đến – và cùng nhau ngồi xem tivi. Cậu ấy ngồi dựa lưng vào tường với đôi chân dạng ra, và tôi ngồi xuống ngay chính giữa, tựa lưng vào người cậu ấy. Cậu ấy cười với tôi bằng một nụ cười thật ấm áp, tràn đầy sự yêu thương. Tôi quay người lại về phía cô, và rồi khuôn mặt của hai chúng tôi chỉ còn cách nhau gang tấc, và rồi… AAAAHHH!

Trong lúc ngồi định hình lại tuần tự các diễn biến, trong lòng tôi gào thét dữ dội, và khắp người tôi đổ đầy mồ hôi lạnh.

Giấc mơ đó chắc chỉ là… cách não tôi định hình mong muốn làm bạn thân với Shimamura. Tôi muốn quan hệ của tôi với cậu ấy thật “khác biệt” so với những người khác – nhưng chỉ khác một chút thôi. Ví dụ như, có thể tôi sẽ gọi cậu ấy bằng tên riêng trong khi mọi người đều gọi cậu là Shimamura. Chỉ bấy nhiêu thôi với tôi cũng đã đủ sự khác biệt. Nhưng có vẻ đã quá trễ để gọi cậu ấy bằng bất kỳ tên gọi nào khác; tôi sẽ cảm thấy nó rất sượng miệng. Và, thật lòng mà nói, tôi thậm chí còn chả nhớ nổi tên cậu ấy là gì.

Với tôi, cậu ấy chỉ đơn giản là… Shimamura. Việc đó phần nào làm tôi cũng thấy khá an tâm. Giống như đắp lên người một tấm chăn to bự và đầy lông mềm mại.

Nên là, phải đó, tôi chắc chắn không phải là gay. Nụ hôn ấy chả nói lên điều gì cả.

Không! Không, không, không…!”

Ý tôi là, không phải là tôi sẽ không bao giờ hôn Shimamura, nhưng không phải là tôi chủ động muốn thế.

Có lẽ, giả dụ như cậu ấy đang trong cơn hôn mê, và bên cạnh chúng tôi trong vòng bán kính, khoảng, chừng 5 kilomètres không có một bóng người, và một đấng-toàn-năng nào đó bảo tôi rằng cậu ấy chắc chắn sẽ không tỉnh dậy trong vòng hai mươi bốn giờ tiếp theo… thì có lẽ, sau khoảng hai mươi ba tiếng trôi qua, thì tôi sẽ làm nó vì quá buồn chán. Và đó là mức độ mà tôi mong muốn hôn cậu ấy, nghĩa là, gần như bằng không. Số Mo.

Khoan đã… Chẳng phải nếu mình từ chối hôn cậu ấy trong mọi hoàn cảnh thì sẽ đỡ kỳ quặc hơn sao?”

Nhưng, nếu đảo ngược tình huống lại, và cậu ấy muốn hôn tôi, chắc là tôi sẽ không từ chối. Có lẽ là tôi sẽ thấy sợ hãi hoặc bối rối, nhưng tôi sẽ không cản cậu ấy lại. Phải, Đúng thật là tôi đang có gì đó không ổn.

Tôi có thể dằn vặt mình vì giấc mơ cả ngày, nhưng thế thì chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Một lần nữa, phải nói rõ rằng, tôi không phải gay. Song… tôi đồng tình là mình có một chút cảm giác muốn độc chiếm Shimamura.

Tôi chỉ muốn cậu ấy ưu tiên tôi hơn, thế thôi.

Tôi muốn là người đầu tiên mà cậu ấy nghĩ đến vào mỗi lần cậu ấy nghe thấy từ “bạn bè.”

----------------------------------------

Đã được một khoảng thời gian rồi, tôi ngồi suy nghĩ không biết Shimamura thích mình đến chừng nào. Liệu cậu ta có xếp tôi ngang hàng với những người bạn khác của cậu ấy không, hay tôi là một trường hợp đặc biệt? Rất khó có thể đoán được, vì cậu ấy chẳng mấy khi nói về người khác hoặc thậm chí cả về cậu ấy. Cậu tưởng chỉ có mình cậu là không biết gì về tôi ư? Đằng này cũng vậy thôi!

Về cách làm sáng tỏ vấn đề này, tôi chỉ có thể nghĩ ra cách hỏi cậu ấy một cách thẳng thừng, nhưng làm sao tôi có thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy mà nói, “Shimamura này, cậu thích tớ đến nhường nào vậy?” Lỡ như cậu ấy trả lời “tớ không hề” thì sao?

Và đó là những dòng suy nghĩ chạy suốt trong não tôi trong lúc tôi ngồi trong lớp, chép bài như một con robot tự động. Tôi không hề ám ảnh bởi cậu ấy hay gì cả - chỉ là tôi không hề có mấy chuyện khác để mà bận tâm.

Tiết thứ ba: môn Toán. Việc tập trung vào bài giảng không hề có một tí ý nghĩa gì. Tôi đã mất căn bản rất nặng, và vì thế, tôi hoàn toàn không hiểu bất kỳ một thứ gì trong bài giảng. Và lẽ đương nhiên, việc chép bài cũng đau đầu hơn nhiều so với các môn khác. Có đôi lần, tôi liếc mắt nhìn về phía Shimamura rất khẽ; cậu ấy đang cầm cái bút chì bấm với khuôn mặt buồn ngủ trông thấy.

Trước khi quay lại đi học, tôi không mấy để ý, nhưng… thật sự có rất ít cơ hội để nói chuyện với cậu ấy khi có tiết.

Tất nhiên, hai chúng tôi không thể nói chuyện trong giờ học, nhưng kể cả vào giờ giải lao, chỗ ngồi của cậu ấy cũng cách quá xa để tôi có thể đi qua mà không cảm thấy gượng gạo. Chỉ là nó quá… thẳng thừng. Kể cả khi hai chúng tôi được phân công trực nhật, thì mỗi người lại được chỉ định sang hai vị trí khác nhau, nên gần như chúng tôi không hề chạm mặt. Chỉ còn lại là giờ ăn trưa và giờ tan trường.

Nhưng Shimamura lại thường dành giờ ăn trưa bên cạnh Hino và Nagafuji, và có bọn họ ở gần làm tôi e ngại. Tôi muốn hòa nhập với cả bọn họ, thật lòng đấy, nhưng tôi đơn giản là không thể. Tôi không phải là kiểu người có thể cười nói và đối xử ôn hòa với tất cả mọi người; và tôi sẽ sớm cắt đứt hoàn toàn mọi tương tác xã hội.

Shimamura đã nhận thấy điều đó ở tôi, nên cậu ấy không bao giờ cố gắng lôi kéo tôi vào cuộc. Cậu ấy hoàn toàn bình thường với việc phải ở một mình mà không có tôi. Nhưng đôi lúc thì… ít nhất trong những lúc như thế này… tôi ước gì cậu ấy chọn tôi thay vì những người còn lại.

Nên, gạt đi giờ ăn trưa, tất cả những gì còn sót lại là giờ tan trường. Gần như mọi lần, cậu ấy sẽ về thẳng nhà nhanh nhất có thể; có vẻ như, cậu ấy đang muốn bù lại cho số ngày nghỉ bằng cách tự học thêm một cách siêng năng ở nhà. (Theo ý kiến của tôi, sâu bên trong cậu ấy thật sự là một cô bé ngoan.) Mỗi khi cậu ấy về nhà để học bài, tôi cũng làm điều tương tự.

Sau giấc mơ kỳ lạ vào tối qua, tôi nhận thấy mình cảm giác e ngại mỗi khi muốn đến gần cậu ấy. Và Shimamura thì gần như không bao giờ chủ động mời tôi bất cứ điều gì – đó là lí do tại sao tôi rất ngạc nhiên lúc cậu ấy rủ tôi cùng đến lớp. Và rồi, mỗi ngày cứ thế trôi qua mà không hề có lấy một tương tác nào giữa hai chúng tôi.

Chúng tôi không bao giờ hẹn nhau đi chơi vào cuối tuần. Tôi chỉ gặp cậu ấy duy nhất ở trong trường, và nếu chúng tôi có cùng nhau đi đâu đó, thì đó là sau giờ tan trường, khi cả hai đều mặc đồng phục. Và tình bạn giữa chúng tôi chỉ đang đi xa được đến thế.

Cảm giác nó thật là… không biết nói sao nữa… một chiều.

Nếu bạn gõ cửa, Shimamura sẽ nghe thấy trả lời… Bằng không, cậu ấy sẽ không bao giờ tự mình bước ra. 

----------------------------------------

Có thể bạn đang tự hỏi, rằng “Đặc sản Tân Trung Hoa” là cái gì vậy? Bạn có hỏi tôi, tôi cũng không biết câu trả lời. Bạn hỏi những người đang điều hành nơi này, thì tôi cá là họ cũng sẽ chẳng thể giải thích được. Nhưng đó chính là dòng chữ được ghi trên tấm bảng treo trước cửa tiệm. Một bí ẩn mà chẳng ai có thể giải thích được.

Vì lý do nào đó, có rất nhiều nhà hàng Trung Quốc được người Đài Loan mở ra trong thị trấn này – mà có lẽ là trong cả toàn vùng này – và nhà hàng nơi tôi làm việc cũng không ngoại lệ. Cả quản lý và nhân viên ở đây đều là người Đài Loan; một số họ thậm chí còn chưa thể nói được tiếng Nhật. Và cũng như bất kỳ nhà hàng Trung Quốc nào, phần ngoại thất thể hiện sự lạm dụng tông màu vàng. Hơn nữa, thực đơn buổi trưa thường rẻ, và miếng gà karaage thì được cắt quá to.

Đây là nơi mà tôi làm việc bán thời gian. Tại sao tôi phải đi làm thêm? Bởi vì tôi cảm giác sẽ làm được cái gì đó có ích với quỹ thời gian của mình. Dù thế nào thì cũng hiệu quả hơn là dành cả ngày để nằm ườn ra. Nhưng rồi, đôi lúc phần nào đó trong tôi vẫn mường tượng rằng sẽ tốt hơn không nếu tôi dành hai ngày cuối tuần để làm gì đó liên quan đến thế giới bên ngoài.

Trên mỗi bàn ăn là tờ thực đơn được in hàng loạt, và hình ảnh thức ăn trên đó lại thuộc về một nhà hàng khác. Mỗi ngày, mọi thực khách đến đây để gọi món, và rồi nhận được một thứ sản phẩm không chút một chút nào so với hình in trên thực đơn. Sự thực là, khách hàng mà nhận được đồ ăn giống với hình quảng cáo là một phép màu.

Và cũng như bao nhà hàng Trung Hoa khác, có một kệ sách chứa đầy truyện tranh cho thực khách lấy ra để đọc tại bàn. Nhưng vì nó chỉ là một bộ sưu với đầy lỗ hổng, bạn đừng mong đợi sẽ đọc được một cốt truyện hoàn chỉnh. Treo xuống từ trên trần nhà là một thứ trang trí hình rồng rẻ tiền, góp phần tạo nên cái bầu không khí cực kỳ lạ lùng.

Tôi phải thừa nhận rằng, làm việc ở đây cũng không đến mức gọi là quá tệ nếu không phải vì bộ đồng phục. Tại sao tôi lại là người duy nhất ở đây phải mặc lên người một bộ xường xám? Bộ quần áo dài đến mắt cá chân này có màu xanh sáng rực, với họa tiết trang trí hoa mơ và lá trúc được thêu thẳng lên trên và một đường cắt sâu chạy dọc phía hai bên hông, làm lộ ra toàn bộ phần chân của tôi. Nghĩ lại thì, đồng phục của tôi thậm chí còn để lộ nhiều da thịt hơn… nhưng, vì lý do nào đó, việc mặc bộ xường xám làm tôi thấy mắc cỡ hơn nhiều. Phần có lẽ vì lớp vải quá bóng bẩy.

Khi tôi đề cập với bà chủ về việc tại sao tôi là nhân viên nữ duy nhất ở đây bị ép phải mặc nó, bà ta tả lời. “Vì nhóc còn trẻ.” Chắc cũng hợp lý. Tôi bắt đầu làm việc ở đây từ kỳ nghỉ hè, nên đến hiện tại, tôi đã quen với bộ đồng phục này… nhưng mỗi khi tôi tập trung nghĩ về nó, tôi lại cảm giác muốn mình biến mất đi.

Một chiếc xe hơi đang đậu ở bên ngoài bãi giữ xe, nhưng hiện giờ chỉ mới là 4:58, nên không có nhân viên nào để tâm đến cái xe. Đám người Đài Loan này có vẻ khá thích việc làm theo khung giờ khắt khe của mình. Trong lúc đứng nhìn vào chiếc xe màu trắng nhạt ấy, tôi thầm mong rằng nhà hàng hôm nay sẽ không có quá nhiều khách.

Hai phút sau, vào đúng 5:00, bà chị đồng nghiệp của tôi (người Đài Loan, gần như một chữ bẻ đôi của tiếng Nhật cũng không biết) bước ra ngoài, tháo cái biển “ĐÓNG CỬA” xuống, và quay sang mặt “MỞ CỬA”. Và đến khi đó thì cửa chiếc xe mới được mở ra. Trời đã bắt đầu tối dần đi, và tất nhiên ở cái thị trấn hoang vu này không có lấy một cái đèn đường đủ sáng, nên tôi không thể thấy được số lượng khách mà mình phải tiếp đón.

Bà chị đồng nghiệp quay vào bên trong, theo sau đó là một gia đình gồm bốn người. Thậm chí chưa hề dừng lại để nhìn họ, tôi bắt đầu hành động theo thói quen thường ngày.

"Đặc sản Tân Trung Hoa xin ch – ohh.”

Và đến khi tôi nhìn, thì, tôi bỗng đứng phắt lại. Đi theo phía sau một cặp trung niên… là Shimamura.

Cậu ấy lập tức nhận ra tôi. “Oh.”

Tôi đã từ chối không để cậu ta biết nơi làm việc của mình, để rồi rốt cục cậu ấy cũng tìm ra. Tôi biết rằng đây chỉ là một sự trùng hợp điên rồ, song, tôi vẫn quá bất ngờ.

Cậu ấy nhìn lướt ngang bộ đồng phục của tôi. “Quào.”

Tôi nhìn đăm đăm xuống sàn nhà, cảm giác mình như một con gấu trúc được mang ra trưng bày trong sở thú. Nếu mà là ai khác dòm ngó tôi theo cách đó, hẳn là tôi đã xé xác họ ra.

Và rồi m… mẹ của Shimamura?... cô quay sang và hỏi, “Bạn con à?”

"Phải, bạn cùng trường,” – Shimamura trả lời ngắn gọn, và cộc lốc, có lẽ là vì đang nói chuyện với người trong nhà. Bằng cách nào đó, sự khác biệt nhỏ trong thái độ của cậu ấy làm tôi thích thú.

Khá dễ để nhận thấy rằng, đây là bố mẹ của Shimamura. Bố của cậu ấy có phần hơi mập mạp; và theo vẻ ngoài của ông, có vẻ ông là một người khá dễ chịu. Về phần mẹ cậu ấy, bà có đôi chân mảnh khảnh cùng bờ vai có phần vạm vỡ. Có vẻ bà ấy là kiểu người năng động.

Cuối cùng, là một cô bé – gần như chắc chắn rằng đây là cô em gái mà cậu ấy nhắc đến vào cái lần chúng tôi đi chơi – đang nấp sau cái bóng chị mình. Mắt chúng tôi chạm nhau. Con bé trông có vẻ ngại ngùng, và thích thú với bộ xường xám mà tôi đang mặc.

"Tớ không đoán được là cậu làm việc ở đây đó, Adachi. Bộ đồ Trung Quốc xinh đấy.”

"Bàn cho bốn người, xin mời cả nhà qua bên này ạ.”

Tôi cảm nhận được các đồng nghiệp đang nhìn mình, nên trước hết, tôi dẫn gia đình ngồi vào bàn ở cạnh góc. Bố mẹ Shimamura ngồi ghế phía bên trái, trong khi Shimamura và em gái thì ngồi phía bên phải. Shimamura Bé tựa vào người chị gái, trườn lên với lấy thực đơn. Hai chị em có vẻ hòa đồng.

Trong lúc mang nước ra bàn và chuẩn bị nhận yêu cầu gọi món, tôi nhận thấy Shimamura đang nhìn mình. “Bởi vì thứ này mà tớ không muốn cậu đến đấy,” – tôi lẩm bẩm. Dù có cố gắng chỉnh trang lại thế nào vẫn không thể giấu đi đôi chân lộ ra khỏi đường xẻ váy.

“Ồ, cứ bình tĩnh đi. Cậu mặc như thế này trông xinh quá thể!” – cậu ấy thuyết phục, cười toe toét, vẻ trêu chọc tôi một cách nghịch ngợm. Mặc dù ít khi tôi được thấy cậu ấy cười vô tư đến thế, nhưng tôi không cảm thấy câu nói đó thật sự là khen, mà chỉ là một thứ gì đó vui vẻ cậu ấy muốn thốt ra.

“Vậy, cháu là Adachi-chan nhỉ?” – Mẹ Shimamura hỏi. Liếc mắt nhìn, tôi thấy Shimamura đang cố gắng nhịn cười.

“Dạ đúng rồi ạ.”

“Thật tuyệt khi được gặp một đứa bạn của con bé. Mặc dù nó đã lên cao trung rồi, mà cô chẳng còn thấy nó dẫn bạn về nhà chơi nữa. Làm cô lo không biết con bé đang qua lại với ai.”

“Dạ vâng, ha ha…” – tôi cười miễn cưỡng.

“Cứ kệ bà ấy đi,” – Shimamura chen vào, phẩy tay về phía mẹ mình.

Tớ cũng hiểu cảm giác này mà.

“Vậy thì, hai đứa học cùng một lớp à?” – Mẹ Shimamura hỏi.

“Thôi mà,” – Shimamura cắt ngang. Cậu ta đưa bàn tay ra phía trước ra hiệu “Dừng lại”, vẻ khó chịu.

“Oh, thôi nào!” – Mẹ Shimamura cười. Cách bà né tránh và không để tâm đến lời than phiền của con gái mình làm tôi nhớ lại gia đình của tôi. Thời còn sơ trung, khi ấy tôi thật sự rất e dè. Và chuyện đó đã gây ra nhiều… vấn đề.

Nhưng, Shimamura càng hoảng loạn, thì tôi lại dễ dàng giữ bình tình hơn.

“Vậy, uh… chuyện này là… như thế nào…?” – tôi muốn hỏi họ lý do họ đến nhà hàng, nhưng tôi chẳng biết dùng từ như thế nào.

Đáng mừng là, Shimamura có vẻ hiểu được ý tôi muốn nói. “À thì, nhà tớ có lấy được vài mã giảm giá từ trung tâm thương mại, và rồi quyết định là nên ghé thử một lần” – cậu giải thích.

“Ồ, rõ rồi.” – tôi thầm nguyền rủa bọn quản lý. Hành động thiếu cẩn trọng của họ đã dẫn đến hậu quả là sự nhục nhã của tôi và Shimamura.

Hôm nay cậu ấy cột tóc của mình về phía sau thành đuôi ngựa, làm hình tượng của cậu ấy trong có vẻ “xinh tươi” hơn so với phong cách bình thường. Hay lý do là vì đang có em gái cậu ấy ngồi cạnh bên?

Đương nhiên, Shimamura Bé không tẩy tóc của mình, nên nó có màu đậm hơn rất nhiều so với tóc chị mình. Và đó là màu tóc của Shimamura nếu cậu ấy để cho tóc dài ra… và tất nhiên, trông nó không hề tệ.

“Khi nào cậu chọn được món, chỉ cần gọi tớ là được.”

Tôi chuồn đi. Khi nói chuyện với Mẹ Shimamura, trong chốc lát tôi quên mất là mình đang mặc bộ xường xám, nhưng tôi không muốn phải cosplay cho Shimamura thêm một chút nào nữa. Tất nhiên tôi tin rằng cậu ấy sẽ không kể lại cho bất kỳ ai ở trường. Nhưng cậu ấy là người tôi không muốn gặp nhất khi đang ăn mặc như thế này.

Tôi bước đến tận cửa ra vào, tạo khoảng cách vật lý với Shimamura thành xa nhất có thể.

“Bạn em à?” – chị đồng nghiệp hỏi tôi bằng thứ tiếng Nhật bập bẹ. Tôi khẽ gật đầu. Phải, Shimamura là bạn tôi. Chừng đó là không thể chối cãi.

Và rồi Shimamura Bé liếc vào thực đơn chị hai đang cầm, chỉ vào, và hét lớn “Súp nấm vi cá”.

“Đừng có gọi món đó,” – Bố Shimamura mắng con bé.

Cá nhân tôi cũng đồng tình, bởi chúng tôi hiện tại cũng không thể phục vụ món này. Đó là một điểm trừ của thực đơn được in hàng loạt.

Nhìn sự tương tác qua lại của gia đình Shimamura, tôi nhận thấy được đây là một gia đình hạnh phúc. Tôi có hơi ganh tỵ một chút. Gia đình của tôi thì, chúng tôi có hơi… tránh tiếp xúc với nhau. Chúng tôi không có quá nhiều điểm chung; và chúng tôi chỉ sống cùng nhau vì có quan hệ huyết thống. Và như bạn tưởng tượng, mối quan hệ đó dần trở nên trống rỗng.

Nhưng, gạt sự ganh tỵ đi, tôi không muốn Nhà Shimamura dành cả đêm để tận hưởng buổi tối ấm cúng, tôi muốn họ rời khỏi đây sớm nhất có thể. Hoặc là tôi muốn rời khỏi đây sớm nhất có thể. Tôi liên tục kéo bộ quần áo của mình. Phải chi có người nào đó khác ở đây cũng đang mặc thứ này… Trời ơi, cậu ấy lại nhìn mình! Theo phản xạ, tôi hướng mắt đi.

Với Shimamura, việc này có lẽ chỉ đơn giản là cô bạn học cảm thấy ngượng ngùng vì trang phục của mình. Tôi có nhiều lý do để cảm thấy ngượng hơn. Mỗi lần nhìn cậu ấy, tôi lại nhớ đến giấc mơ từ hai ngày trước. Một lần nữa, tôi tự nhắc mình rằng giấc mơ đó không bắt nguồn từ cảm xúc kỳ lạ. Thay vào đó, nó chỉ là triệu chứng của sự lo âu bắt nguồn từ việc tôi không thể xác định được mức độ thân mật của tình bạn này – không hơn, không kém.

Nhưng, nếu có ai đó bảo tôi phải nhìn thẳng vào mắt Shimamura, tôi không chắc là mình có thể làm được. Có lẽ tôi sẽ có thể trong một tình huống bình thường hơn, một tình huống mà tôi có thời gian để chuẩn bị.

Nỗ lực để tình huống này trở nên dễ chịu hơn, tôi cố tự nhủ với bản thân rằng đây sẽ là một bí mật nhỏ giữa hai người… nhưng kể cả thế cũng không thể che đậy được sự khó chịu đến từ “bộ đồ Trung Quốc”. Tôi cảm thấy da của mình như đang bốc cháy.

Mẹ Shimamura ra hiệu cho tôi đến gần. “Adachi-chan!” Hiển nhiên, họ đã sẵn sàng gọi món.

“Em, đi” – đồng nghiệp tôi bảo, vỗ vào vay tôi cứ như đấy là chuyện bình thường nhất trên đời.

Tôi nhắm nghiền mắt lại, quay sang và đưa chân mình về phía trước. Đã đến giờ tự biến mình thành trò hề không vì lý do gì cả rồi. Nhưng, có vẻ chẳng có ai cố ý tự làm nhục mình cả.

----------------------------------------

Ngày hôm sau, tôi lại quay về căn gác lửng. Lẽ đương nhiên, rằng tôi đang chơi trò cúp cua; dễ hiểu hơn, tôi đang trốn học. Sau một tuần liền cùng đến lớp với Shimamura, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy mình xứng đáng có một ngày nghỉ. Tôi ngồi xuống tựa lưng vào vách và bắt đầu mơ màng.

Khi không tập trung nhìn vào bất kỳ thứ gì, mọi thứ xung quanh dường như được nhân đôi, chồng chất lên nhau. Một số người muốn giữ cho mình tỉnh táo mọi lúc mọi nơi, còn với tôi, tôi yêu thích cái cảm giác mờ ảo này. Tôi có thể ngồi đây, và thiền sâu đến mức quên đi việc phải chớp mắt hay là thở. Cảm giác thật tự do.

Vẫn còn đang là buổi sáng – chỉ vừa qua một nửa tiết hai, nếu không nhớ không lầm. Bên dưới mình, tôi nghe thấy tiếng thình của một quả bóng đang nảy. Tôi dụi mắt, dựa người vào tường và liếc nhìn xuống phía bên dưới. Ở đó, một nhóm nam sinh đang đuổi theo một quả bóng. Một nhóm ít nồng nhiệt hơn ngồi yên vị tại một góc phòng, và cười nói không ngừng. Nếu là con trai, thì chắc là tôi cũng sẽ đang ngồi ở đó. Cả Shimamura cũng vậy.

Tôi không muốn bị bắt gặp để rồi có chuyện không hay, nên tôi lại ngồi xuống khu vực an toàn. Và rồi tôi với tay, mò mẫm bên trong cái cặp nằm bên cạnh và lấy ra điện thoại mình. Không cuộc gọi nhỡ, cũng chẳng có email. Tôi lướt màn hình qua lại một lúc, rồi lại cất điện thoại đi.

Tôi không phải người hướng ngoại, và khi buồn chán, thứ đầu tiên tôi tìm đến lại luôn là cái điện thoại. Chuẩn Thế hệ Z. Tôi tựa đầu mình vào bức tường, im lặng thở ra.

Chẳng phải có điều gì tồi tệ đã xảy ra. Và tôi cũng không cảm thấy tức tối hay gì cả. Nhưng từ sau ngày hôm qua, bỗng dưng tôi thấy mình trở nên lười biếng, và tôi biết rằng cho dù mình có đến lớp, thì tôi cũng chẳng thể đặt mình vào tâm thế để học hành. Nghĩ lại thì, đó chính xác là lý do vào ngày đầu tiên tôi cúp học.

Lần cuối tôi hít thở cái bầu không khí ngột ngạt này là một tuần trước. Và khi vào đến phổi, nó làm người tôi nặng trĩu, và tôi bị neo vào một chỗ; chỉ một hơi của sự lười biếng được hít vào là đã đủ để làm tôi tê liệt. Vậy đây là cảm giác của một người cai thuốc lá? Tôi không hút thuốc nên chẳng thể nào biết được.

Đắm chìm vào cái sức nóng và âm thanh của tiếng giày cọ xát với nền nhà kêu lên kin kít, mí mắt tôi trở nên nặng trĩu. Và có vẻ cơn buồn ngủ đã ảnh hưởng đến tâm trí tôi, bởi tôi nghe thấy giọng mình tự động cất lên.

“Có vẻ mình đang tự dối lòng.”

Đã có một lý do khác, một lý do sâu xa hơn đã đưa tôi quay lại nơi này: Tôi hy vọng rằng Shimamura sẽ nhận ra sự vắng mặt của tôi ở lớp, rồi sẽ đến đây tìm kiếm. Thú thật rằng, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ bỏ nhà đi bụi – rằng tôi muốn một ai đó quan tâm và nhận ra rằng mình đã bỏ đi. Và, một phần trong tôi đã mong rằng mình sẽ lại thấy cậu ấy ở đây khi tôi bước lên. Và tất nhiên cậu ấy không hề có mặt.

Tại sao chỉ có tôi là người duy nhất quan tâm về chuyện xảy ra hôm qua?

Tôi cảm nhận được một sự khác nhau rõ ràng giữa cách cậu ấy đối xử với tôi và cách tôi đối với cậu ấy. Tất nhiên, là chẳng phải điều gì bất ngờ. Càng bận tâm đến cậu ta thì tôi lại càng lo sợ cho tâm thần của bản thân. Tại sao tất cả mọi quyết định của tôi hiện giờ đều xoay quanh Shimamura? Tôi dùng cả hai tay để che mặt mình đi, và cũng là để che đi sự bực tức với chính bản thân tôi.

Nếu cứ như hiện tại, tôi sẽ dần cảm thấy như mình đang thương thầm cậu ta hay sao đó.

----------------------------------------

Vài phút sau tiếng chuông reo báo hiệu giờ nghỉ trưa, tôi nghe thấy có tiếng người đang tiến lên trên cầu thang, và thế tôi tống hết đi mọi sự lười biếng của bản thân và đứng thẳng dậy. Mặc dù tâm trí tôi bị cám dỗ muốn quay về phía cầu thang đến điên cuồng, tôi ép mình nhìn thẳng. Từ tiếng bước chân, tôi nhận ra đó là một học sinh. Mỗi bước chân lên từng bậc thang với tôi dài hàng thế kỷ.

“Adachi.”

Tôi rùng rình đến mức, tôi có thể cảm nhận được tiếng gió qua tai, tôi rụt rè quay về hướng giọng nói phát ra, và đương nhiên, đó là Shimamura.

“Có chi thế?” – tôi cố gắng tỏ ra bình thường trong lúc bên trong tôi vật lộn với cảm giúc vừa vui mừng vừa cảm thấy tội lỗi.

“Sao chúng ta không đến căn tin ăn thử một lần nhỉ?”

Cậu ấy cư xử hoàn toàn bình thường. Rõ ràng là cậu ấy chả để tâm gì về chuyện hôm qua. Nhưng vì cậu ấy đã đến tận nơi này để tìm tôi, chắc hẳn cậu ấy ít nhất cũng có quan tâm đến tôi một chút… hoặc là tôi cố nhủ với lòng như thế.

“Được thôi, tớ không ngại.”

Tôi với lấy cái cặp và đẩy người đứng lên. Trong lúc phẩy đi mớ bụi đất dính vào váy, tôi nhìn về phía cậu ta. Đây chính là Shimamura mà tôi biết – không quần áo bình thường, cũng chẳng buộc tóc đuôi ngựa. Cậu ấy đứng đợi tôi chỉnh lại quần áo, và rồi hai chúng tôi cùng nhau rời khỏi phòng thể chất.

Trên đường đi, tôi chợt nhận ra cả tôi và cậu ấy đều chưa hề nói một lời chào hỏi nhau. Nhưng có lẽ với chúng tôi, đấy là điều bình thường, chẳng nói câu xin chào, cũng chẳng nói lời tạm biệt.

“Tưởng đâu con bé cuối cùng cũng chịu thay đổi, cuối cùng vẫn là như thế này!” Shimamura đột ngột tuyên bố chẳng biết từ đâu với giọng nói trầm khó hiểu, cứ như là đang bắt chước một người nào đó.

“Cậu đang đóng giả ai thế?”

“Thầy chủ nhiệm đó. Thầy muốn biết tại sao cậu không đến lớp, và tớ thì kiểu, ‘Làm sao em biết được?’” – cậu ấy nhún vai.

Nếu thầy chủ nhiệm hỏi cậu ấy về tôi, hẳn là vì ông ấy đã tin rằng rất có khả năng cậu ấy sẽ biết câu trả lời. Và cũng có nghĩa là thầy ấy cho rằng hai chúng tôi là bạn thân. Thú vị thật.

“Cậu cũng thấy giống đúng không? Tớ không nghĩ mình sẽ giả giọng tốt thế đấy,” – Shimamura bình luận, nhìn tôi với đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

“Hả…? Cậu đang nói về cái gì vậy?” – tôi bối rối hỏi.

“Vẻ mặt của cậu kìa,” - cậu ấy trả lời, chỉ tay vào miệng tôi.

Tôi chọt tay vào má mình. Chẳng lẽ tôi vừa cười rõ ra mặt đến thế ư? Phải, đúng là thế. Và khi nhớ ra lý do làm cho mình cười, tôi có hơi muốn được chết.

“È, thôi nào. Có gì đâu mà cậu phải ngượng.”

“Nói thì dễ lắm.”

Có vẻ như, cậu ấy tưởng rằng tôi thấy mắc cỡ vì bị cậu ấy phát hiện đang thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt. Cậu ấy không biết. Lạy trời. Vừa dùng tay xoa vào má mình, tôi cùng cậu ấy tiến vào bên trong nhà ăn.

Đó là sự thật, rằng tôi chưa từng đến này bao giờ. Sự áp đảo về mặt số lượng của các anh chị khóa trên làm một con bé năm nhất như tôi sợ hãi không dám vào trong. Hơn nữa, không phải lúc nào tôi cũng có cảm giác muốn ăn trưa.

Khi đã tiến vào trong, tôi đưa mắt dò xét xung quanh để biết cần phải làm gì trước khi tự biến mình thành một con ngốc. Có thể thấy rằng, căn tin này vận hành theo hệ thống phiếu ăn; một hàng dài các học sinh đứng phía trước một thứ trong như máy bán vé tự động. Chúng tôi cũng vào hàng. Ở phía bên kia của một dãy cột màu xanh có một hàng khác dẫn đến quầy thu ngân.

Vậy đây là nơi Shimamura mua đồ ăn trưa cho hai đứa ư? Tôi chưa từng đi cùng cậu ấy, nên không thể biết chắc, nhưng tôi có thấy một cái máy bán hàng tự động có bán nước lọc. Một loại nước có ga cạnh đó đã được bán hết; thể hiện bởi một cái đèn nhấp nháy đỏ bên dưới logo màu vàng.

Chúng tôi hoàn toàn im lặng trong lúc xếp hàng. Riêng tôi thì đang cảm thấy áp lực bởi lượng lớn các học sinh vây kín xung quanh, đến mức làm tôi có cảm giác khó thở. Tôi hiểu rằng nếu nghĩ ra một chủ đề nào đó để trò chuyện hẳn là tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng đầu óc tôi bây giờ trống rỗng. Hiện tại, những gì tôi làm là nhìn thẳng vào phần gáy, đẹp hoàn hảo và mảnh mai, của Shimamura… nhưng rồi, tôi hoảng sợ, sợ rằng cậu ấy sẽ đột ngột quay về phía sau và bắt quả tang tôi tại trận. Lựa chọn duy nhất của tôi lúc này là quay mặt đi.

Trong khoảng thời gian chờ đợi dài hơi, tôi giết thời gian bằng cách đắm mình vào quang cảnh giờ ăn trưa. Ánh nắng chói đang hắt lại về nơi này qua những tấm kính của trường học. Những đám mây trưa được mặt trời chiếu gọi cũng hiện lên sáng rực, và giữa những phần sáng đó hiện ra màu trời xanh tươi. Tiếng người nhộn nhịp và hối hả sau lưng tôi. Mùi đồ ăn nhẹ nhàng phảng phất.

Cuối cùng, sau một quãng chờ đợi mà tưởng đâu là thách thức sức chịu đựng con người, cũng đến lượt chúng tôi. Shimamura đã chuẩn bị sẵn tiền từ trước, nên cậu ấy cứ thế đưa vào máy và chọn suất ăn đặc biệt của ngày: một bát cơm Tàu. Nhưng cậu vừa mới ăn đồ Trung Quốc tối qua mà. Tôi nghĩ. Tôi cũng chọn thứ tương tự.

Chúng tôi đổi phiếu để lấy đồ ăn sau khi đã đến vị trí đầu của hàng đợi thứ hai, và dừng lại ở bình nước để lấy một cốc. Và tất cả những gì còn lại là tìm một chỗ ngồi… nhưng những chiếc bàn chữ nhật màu xanh trong tầm mắt của chúng tôi đều đã chật kín người. Cầm đồ ăn và thức uống trên tay, chúng tôi đi vòng quanh căn tin và đến cuối cùng, may mắn làm sao, chúng tôi tìm thấy một chiếc bàn trống đặt cạnh góc.

Chúng tôi ngồi xuống, và điều đầu tiên tôi làm là nốc ngay một ngụm nước. Cốc nước nguội và có một chút mùi vị của kim loại. Hệt như nước vòi ở nhà tôi. Đây là lý do tôi thích nước khoáng đóng chai hơn.

Và rồi tôi đặt cốc nước xuống bàn và cầm đũa lên. Bỗng tôi nhận thấy cái nhìn của Shimamura từ phía đối diện, thế là tôi nhìn lên, và cậu ấy cười khúc khích.

Tôi bất động. “Gì thế?”

“Ồ, chỉ là tớ đang nhớ lại tối qua trông cậu dễ thương quá chừng.”

Chưa bao giờ hai từ “dễ thương” lại làm tôi ngại ngùng đến thế. Tôi không dám nhìn vào mắt Shimamura. Cậu ấy lại thế nữa, lại cười cái nụ cười thật lòng hiếm thấy đó; cậu ấy cười tươi đến mức tôi có thể thấy răng cậu ấy nữa. Lựa chọn tốt nhất của tôi trong thời điểm này là tìm cách đáp lại.

“Cậu cũng dễ thương đó thôi.”

“Gì chứ? Chẳng phải lúc nào tớ cũng trông như thế này sao?”

Ý tớ là thế đó. Nhưng có lẽ cậu ấy không hiểu được là tôi đang nói chung chung. Thay vào đó, cậu ấy lại nghĩ là tôi đang đùa.

Vì lý do nào đó, cậu ấy luôn cho rằng tôi là người xinh đẹp hơn trong hai người; nhưng, theo tôi thì cậu ấy không thể sai lầm hơn. Tôi muốn nói thẳng với cậu ấy, nhưng lại cảm giác việc đó sẽ chỉ làm mọi thứ giữa hai chúng tôi càng trở nên kỳ lạ, nên tôi quyết định là thôi. Thay vào đó, tôi bâng quơ gõ hai chiếc đũa vào nhau.

“Có lẽ lúc nào đó tớ nên quay lại đó thêm lần nữa.”

“Dẹp. Đừng có mà mơ.” – và tôi thật sự không hề đùa. Nếu gia đình cậu ấy cứ thường xuyên lui tới, có lẽ tôi sẽ buộc phải tìm một việc khác.

“Tớ đùa thôi. Đến gặp cậu mà đi với cả nhà thì kỳ cục lắm.”

“Chuẩn. Có cả nhà cậu ở đó làm tớ ngại đến chết đi được.”

“Tớ biết mà.”

Cậu ấy bắt đầu chắp tay nói “cảm ơn vì bữa ăn,” nên tôi cũng làm theo. Sự thật là, hầu hết mọi bữa ăn đều là tôi ăn một mình, nên gần như tôi quên hẳn lời mời cơm. Khi chúng tôi bắt đầu ăn, cuộc trò chuyện cũng chấm dứt. Tôi qua lúc ăn với cả gia đình cậu ấy có thể vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng có lẽ lúc ở với tôi thì không được áp dụng.

Tôi nghĩ rằng nói chuyện với gia đình là một điều khác hẳn. Và tôi cũng muốn có một liên kết đặc biệt như thế với cậu ấy. Như là bạn thân nhất của cậu ấy, hoặc là bạn gái… Được rồi, chắc không cần đến mức là bạn gái. Chắc là không. Chắc chắn là không.

Và trong lúc ngồi ăn, tôi vô tình tưởng tượng sẽ như thế nào nếu thực sự hẹn hò với Shimamura. Với độ tuổi của chúng tôi, thì cho dù là có hẹn hò với con trai đi nữa, cũng không có nghĩa là sẽ chúng tôi sẽ cưới họ hoặc lập gia đình gì cả. Nếu vậy thì, tại sao lại chỉ hẹn hò với con trai cơ chứ? Nếu chưa thật sự cần phải kết hôn và sinh con, thì thời điểm này chẳng phải là lúc phù hợp nhất để hẹn hò với con gái hay sao. Tôi chẳng thấy việc đó có vấn đề gì.

Tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ? Tất nhiên là có vấn đề! Tôi cảm thấy bình thường với việc đó cũng không có nghĩa là cả thế giới này cũng vậy, chưa kể đến suy nghĩ của Shimamura nữa. Gượm đã… thế có nghĩa là tất cả các vấn đề với quan hệ đồng giới đều là khách quan à? Có nghĩa là chủ quan tôi thật lòng không cảm thấy có vấn đề gì? Tất nhiên là tôi cũng có phản đối. Sau một hồi nghiền ngẫm, tôi nghĩ ra được một ý.

Nếu tôi hẹn hò với phụ nữ cho đến tận khi trưởng thành, tôi sẽ không thể truyền lại mã gen của mình. Gia đình tôi sẽ chấm dứt tại thế hệ của tôi. Tất nhiên, có người sẽ phản biện lại rằng vẫn còn lại rất nhiều người khác trên thế giới để bảo vệ sự tồn vong của loài người, nhưng nhỡ đâu quan hệ đồng giới sẽ trở nên thịnh hành hơn nữa? Tôi không biết số phần trăm chính xác của số người có xu hướng này, nhưng nếu câu trả lời là “rất nhiều”, thì thế giới đang gặp nguy. Vậy đó là sự nguy hiểm của việc làm một kẻ ngoài lề. Giờ thì tôi hiểu rồi…

Tôi thật sự thích Shimamura nhiều đến thế sao?

Tôi liếc nhìn trộm cậu ấy qua phần rìa bát cơm. Ánh mắt tôi bị hút vào khuôn mặt cậu, đặc biệt là môi. Mái tóc nhuộm màu lắc lư với từng chuyển động, và cậu ấy trang điểm có phần nhiều hơn tôi, nhưng ánh mắt cậu có vẻ mệt mỏi. Cậu ấy ăn chậm rãi với từng miếng nhỏ.

Cho đến bây giờ, tôi chưa từng nhận thấy cậu ấy đáng yêu đến nhường nào – nhưng đến khi nhận ra, tôi chợt cảm thấy mọi cử động dù là nhỏ nhất của cậu ấy đều dễ thương. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy mình như bị hút hồn. Và rồi tôi tự trấn tĩnh lại và gạt suy nghĩ đó đi.

Ngoài ngoại hình ưa nhìn ra, còn điểm gì khác khiến cậu ấy trở nên đặc biệt với tôi như thế?

“Ồ, xem kìa! Shimamura với Adachi!”

Tôi giật bắn người, suýt phun cả thức ăn ra ngoài. Đặt bát thức ăn trở lại bàn, tôi nhìn lên để trông thấy hai cô gái nữa cũng đang cầm hai phần cơm giống hệt.

“Ồ, chào,” – Shimamura đáp.

Và như thế, hai cô gái ngồi xuống bên cạnh chúng tôi cứ như là được mời. Theo như trí nhớ của tôi, thì cô gái lùn hơn tên là Hino, và người cao hơn tên là Nagafuji. Hino tình cờ ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

“Tui không biết là hai bồ đang ở đây đó,” – cậu ta bình luận.

“Hả? À, ừ… yeah.” – tôi mất gần một phút để định hình lại ý cậu ta muốn nói – tôi đã cúp học, nên tất cả mọi người đều đã mặc định trong đầu rằng hôm nay tôi không có mặt ở trường. Phải nhỉ. Nhưng, điều đó chẳng thể giải thích tại sao họ lại cho rằng mình có thể cứ thế chen vào giữa bữa ăn của hai chúng tôi.

“Này, cậu,” – Nagafuji gọi tôi từ phía bàn bên kia.

“Tên cậu ấy là Adachi. Đừng có bất lịch sự,” – Hino phản pháo, chìa đũa của mình về hướng Nagafuji.

Nagafuji chỉ cười. “Trời, ai quan tâm chứ! Mà nè, Adachi-san, tớ muốn nói với cậu là…”

“Vâng?”

Cậu ta mỉm cười nhẹ nhàng. “Chào buổi sáng!”

Ờ… cậu có nghĩ bây giờ nói thế có hơi trễ rồi không?

Nhưng chẳng sao, căn bản đó chỉ là phép lịch sự. Luật Giao tiếp Cơ bản: hãy bắt đầu mọi cuộc đối thoại bằng một lời chào. Nhưng, có vẻ Nagafuji hơi lệch pha so với phần còn lại của chúng tôi.

“Ờ… chào buổi sáng.”

Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy vẻ khờ khạo nặng từ cậu ta, mặc dù ban đầu hình tượng cậu ấy hiện ra là thông minh và chính chắn. Và rồi cậu ấy nhận thấy tôi có mang theo cặp của mình. “Cậu vừa mới đến à?”

“Chả phải, tôi chỉ đang cúp cua thôi,” – tôi thành tâm trả lời.

“Quàoooo,” – cậu ta và Hino đồng thanh cất tiếng. Tôi không hiểu có gì đáng phải “quào” về chuyện đó, nhưng thôi kệ.

“Vậy rồi hai cậu đang làm gì ở đây?” – Shimamura hỏi bọn họ. “Bình thường chẳng phải hai cậu luôn mang theo cơm trưa sao?”

“Má tui ngủ quên,” – Hino trả lời, tay khuấy đũa vào không trung. Cậu ta có tật khua tay múa chân mỗi khi nói chuyện; cậu ta thấy căng thẳng, hay chỉ đơn giản là quá thừa năng lượng?

Và rồi đến lượt Nagafuji. “Trong tủ lạnh chẳng còn lại bao nhiêu.”

Ban đầu, tôi không hiểu nổi ý nghĩa câu nói đó… cho đến khi tôi ngộ ra rằng cậu ấy tự làm bữa trưa cho mình.

Hino quay về phía tôi. “Gia đình cậu ta làm chủ hàng thịt,” – cậu ấy giải thích, lại chìa đũa vào Nagafuji.

“Thế à,” – tôi trả lời cụt ngủn, bởi tôi không hiểu chuyện đó có gì liên quan.

“Hôm kia, tui ghé ngang đó để mua một mớ thịt vú. Và gái biết nó làm gì không? Nó đánh tui! Cái hàng thịt đó dịch vụ quá tệ!”

“Papa bảo tớ là tớ có thể đánh người miễn là không phải khách hàng.”

Và họ xem tôi là tên cá biệt á? Ít nhất tôi chưa từng đưa nắm đấm vào người ai bao giờ!

“Nè, Shimamoora-san, gái muốn ăn thử một miếng không?” – Hino hỏi, đôi đũa trên tay cậu đang kẹp một lát cà rốt. Sao cậu ấy lại muốn ăn thử nếu như cậu ta đang ăn cùng một thứ với cậu chứ? Cậu không định bảo cậu ấy ăn luôn đũa của mình đấy chứ?

“Chúng ta ăn cùng một món đấy, Hino.”

“Gì chứ? Có sao đâu?! Nè!” – cậu ta thản nhiên đặt miếng cà rốt vào bát của Shimamura.

“Cậu chỉ muốn tớ ăn hộ cậu miếng cà rốt thôi, đúng chứ? Này! Nagafuji, đừng bảo là cả cậu nữa nhé!”

Trong lúc đó, Nagafuji thầm lặng chuyển toàn bộ số cà rốt của mình cho Shimamura. Trong một thoáng, tôi cũng đã dự định làm theo. Nhưng rồi Shimamura quay sang và trao cho tôi một nụ cười không chút vui tươi, và tôi cũng đáp lại bằng nụ cười tương tự chả hiểu vì lý do gì.

Tôi không cảm thấy khó chịu trước bầu không khí dễ chịu mà Hino và Nagafuji mang lại mỗi khi họ xuất hiện. Thực tế, nó làm tôi vui và có chút hoài niệm về thời tiểu học… Dẫu vậy, một phần trong tôi lại không muốn đón nhận việc họ cùng ngồi ở đây.

Tôi và Shimamura đã không ở riêng với nhau được một thời gian, và ngay khi hai chúng tôi có cơ hội, thì họ lại xuất hiện chen chân vào cuộc vui. Nói thẳng ra, sự hiện diện của họ có phần... sai trái. Hẳn đó là lý do tôi đáp lại nụ cười của Shimamura – để giấu đi sự khó chịu của bản thân.

“Hóa ra đôi lúc cậu cũng cười nhỉ,” – Shimamura chọc ghẹo.

“Chà, thô lỗ.” Tôi cũng là con người, không phải pho tượng. Và chẳng phải cậu vừa bắt gặp tôi cười ngay trước đó ư? Tôi đây là một bông hoa tươi tắn đấy. Được rồi, không hẳn là thế.

Nếu có người nào đó gần như không bao giờ nở nụ cười, thì đó chính là cậu. Và tất nhiên là tôi không nói đến nụ cười giả tạo trên mặt cậu lúc xã giao.

Vậy, thế rốt cục điều mà Shimamura thật sự thích làm là gì? Trước đây, tôi đã có vài lần hỏi cậu ấy một cách thẳng thừng, như chỉ toàn nhận lại những cái “Không nhiều lắm” hoặc “Câu hỏi hay đấy” và cái vẻ nghiêng đầu suy tư của cậu ta.

Thời gian ăn trưa vui vẻ của chúng tôi đã hết. Khắp căn tin, các học sinh hối hả đi trả lại khay, và chúng tôi cũng làm theo.

“Chiều nay cậu có kế hoạch gì vậy?” – Shimamura hỏi trong lúc hai chúng tôi chồng bát của mình lên nhau. Tôi đang không có hứng thú đi bộ một mình về đến tận phòng thể chất. Hơn nữa, tôi có mang cặp của mình theo.

“Tớ sẽ vào lớp.”

“Rõ rồi.” Giọng cậu ấy có vẻ tươi vui kỳ lạ… hay chỉ là tôi đang suy nghĩ quá nhiều. Cho dù thế nào, thì tôi vẫn cảm thấy căng thẳng.

Tôi và cậu ấy đi ngang hàng với nhau, cách một khoảng phía sau Hino và Nagafuji. Cảm thấy quan ngại, tôi hạ giọng mình xuống để đảm bảo rằng hai người phía trước sẽ không nghe thấy. “Này, Shimamura?”

“Hửm?”

“Một lát tớ ghé nhà cậu được không? – tôi hơi lo lắng hỏi.

Cậu ấy nghiêng đầu. “Để làm gì?”

“Tớ chẳng biết nữa… vì chán chăng?”

Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, tôi có thể biết được là cậu ấy thắc mắc vì sao tôi lại chọn nhà cậu ấy, giữa muôn vàn nơi khác, giữa cả một thị trấn để khám phá. Ánh nhìn nghi hoặc đó luôn làm tôi cảm giác không thoải mái – cứ như cậu ấy đang phán xét tôi vì cư xử lạ lùng. Không đâu, tôi nghĩ là mình đang suy nghĩ quá nhiều thôi.

“Tớ thì không ngại, chỉ là tớ không ở nhà tớ có vì vui cả. Với cả, em gái tớ… Mà, chắc là không sao đâu.” Rõ ràng là cậu ấy không muốn nói sâu hơn, nhưng theo như tôi hiểu thì cậu ấy sợ rằng cô em gái mình sẽ phiền phức hay sao đó. “Thật đó, nhà tớ chẳng có gì hay ho thú vị cả.”

“Không sao cả.” Tôi gật đầu mà chẳng hề nhìn cậu ấy. Tôi vốn cũng chẳng hề mong đợi điều gì quá đặc biệt; tôi chỉ muốn có thể dõng dạc mà nói rằng mình đã từng ở đó. Tôi muốn mình đi trước một bước so với những bạn bè còn lại. Tất nhiên không phải là vì tôi muốn được ở một mình với cậu ấy.

Nhà của Shimamura. Phòng của Shimamura.

Kí ức về giấc mơ kia lại lần nữa, dần dần ngoi bộ mặt xấu xí của nó lên trên. Và tôi lại điên cuồng gạt nó ra khỏi tâm trí của mình.

----------------------------------------

Sau giờ học, Shimamura đi theo tôi đến bãi giữ xe.

“Ồ, cậu đã sửa được xe rồi à?”

“Ừm.”

Tôi nhớ lại sự kiện tuần trước. Ý nghĩ về chúng tôi làm tôi cảm thấy tức tối, nên tôi cố gắng gạt những kí ức đó đi.

Cô bé phi hành gia đó thật sự là một bí ẩn, thậm chí sau khi gặp mặt trực tiếp. Con bé đó là cái gì vậy? Nếu là tôi, thì hẳn là đã mặc kệ con bé đó và tiếp tục bước đi. Nhưng Shimamura có thể nói chuyện với nó như tất cả mọi người khác cứ như đó là chuyện rất bình thường. Từ phía cạnh đó, cậu ấy rất là… trung lập. Cái suy nghĩ mình bị xếp ngang hàng với con bé phi hành gia đó làm tôi canh cánh trong lòng.

May mắn là, Shimamura không có vẻ gì là khó chịu về chuyện đó.

“Muốn quá giang không?” Tôi dùng chân gõ nhẹ vào vành mâm phía sau.

“Triển đi. Để tớ đặt cái này vào đây đã.” Cậu ấy đặt cặp của mình vào giỏ xe, rồi đặt một tay tựa vào vai tôi rồi phóng lên xe.

Cá nhân tôi thì muốn đợi sau khi đã ra khỏi cổng trường đã, nhưng tôi chẳng muốn cản cậu ấy lại, nên tôi cứ thế dậm bàn đạp. Tổng trọng tải bây giờ đã tăng gấp đôi, và những vòng quay đầu tiên đạp rất khó khăn, nhưng rồi dần dần dễ hơn khi chúng tôi cũng lấy được đà.

“Hôm nay cậu không đi làm à?”

“Không. Ngày mai cơ.”

Tôi không muốn chịu cảnh bị giáo viên chặn lại và bị mắng vì tội “hành động liều lĩnh” hay sao đó, nên tôi cố đi nhanh hết mức để đưa cả hai ra khỏi khuôn viên trường SỚM NHẤT CÓ THỂ. Cùng nhau, tôi và Shimamura băng qua cổng trường và rẽ vào con đường phía trước.

“Nhà tớ ở phía đằng kia cơ.”

“Chết thật, ừ nhỉ.” Tôi đã không thèm suy nghĩ mà theo thói quen hướng về phía nhà mình. Thế rồi tôi bo một đường chữ U và đi về hướng ngược lại, và đi ngang qua cổng trường một lần nữa.

“Vậy, cậu định đến nhà tớ thật à?”

“Phải…? Không ổn sao?”

Nếu cậu ấy không muốn, thì tôi cũng sẽ không gượng ép. Nhưng Shimamura lại không trả lời câu hỏi của tôi. Ngược lại, cậu ấy lại hỏi, “Bộ đồ Trung Quốc cậu mặc… là của cậu mặc để đi làm ư?”

Cậu lấy đâu ra suy nghĩ đó vậy? Và kiểu câu hỏi gì đây?

“Ờ, không? Tất nhiên rồi?”

“Vậy sao những người khác chẳng thấy ai mặc vậy?”

“Bởi vì… cậu biết mà.”

“Không, tớ không biết. Tại sao vậy?”

“Bởi vì tớ là người trẻ nhất hay gì đó.”

“Ồ, và đúng là cậu mặc nhìn xinh thật.”

“Tớ không nghĩ vậy đâu.” Có vẻ cậu ấy khá thích bộ đồng phục của tôi… Cơ mà, Shimamura có từng thích BẤT KỲ thứ gì chưa?

Trong lúc tôi đạp xe, tôi nhìn lên trên, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Thôi nào! Cậu phải tập trung nhìn đường chứ!” Shimamura van nài, chỉ tay về phía mặt đường. Nhưng tôi vẫn tiếp tục nhìn, và tôi nhớ lại lần trước chúng tôi cũng làm thế này. Vẻ mặt cậu ấy cứng đờ lại theo một cách mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. “Nghiêm túc đó, nhìn đường đi!”

Cảm thấy dạo gần đấy, tâm trí tôi chứa đầy toàn là Shimamura, và tôi cũng không biết vì sao.

----------------------------------------

“Chúng ta đến rồi, thưa quý cô. Mừng quý cô đến với gia trang của nhà Shimamura,” – tôi trịnh trọng thông báo vào lúc cả hai dừng trước cửa nhà.

“Nghe cứ như là Hino đang nói vậy – Shimamura trả lời. Nhớ lại cuộc trò chuyện vào giờ ăn trưa, tôi phần nào đồng ý.

Tôi khóa xe lại, và quay về phía ngôi nhà. Nó có mái ngói màu xanh và sàn lót gỗ trải dần đến sân, nhưng mặt gỗ đã bị mốc đôi chỗ vì lâu đời. Quần áo đang rung ring qua lại trên chiếc sào phơi.

Đây là lần đầu tiên từ lúc lên cao trung tôi đến nhà bạn bè, và theo như tôi suy đoán, cũng sẽ là lần cuối cùng.

Shimamura mở khóa cửa chính, mở nó ra, và đưa mắt nhìn về phía hàng giày dép cạnh bậc thềm. “Yep, con bé ở nhà,” – cậu ta nói nhỏ, cởi giày ra và đặt nó xuống bên mặt một đôi giày mà tôi nghi ngờ là giày em gái cậu ta. Tôi cũng làm theo và cũng đặt giày của mình ngay bên cạnh. Và rồi hai chúng tôi đi dọc hành lang, băng qua cầu thang.

“Phòng cậu nằm ở tầng một à?”

“Kỳ lạ lắm sao? Hình như đa số mọi người đều có phòng ngủ ở trên lầu nhỉ?”

Tôi không nói chắc được, nhưng tôi chắc chắn là có phòng ngủ ở tầng trên, và tương tự với những đứa mà tôi từng đến thăm nhà thời còn tiểu học. Có thể phòng ngủ tầng trên đang là mốt bấy giờ.

Đến cuối hành lang, Shimamura chỉ tay vào cái cửa. “Đây là phòng tớ.”

Cậu ấy xoay tay nắm, và ngay lập tức, một giọng nói nhỏ kêu lên.

“Onee-chan! Mừng… về nhà…?”

Đó là Shimamura Bé. Sự háo hứng của con bé khi nhìn thấy chị hai của mình bị dập tắt ngay tắp lự khi con bé nhận ta có tôi ở cùng cậu.

Con bé đang ngồi trên sàn chơi game. Chiếc cặp randoseru nằm một xó trong góc phòng. Cụ thể hơn, con bé đang chơi một game điều khiển bằng hành động, bằng cách di chuyển tay cầm vòng quanh. Và theo như trên màn hình hiện ra, đó là bóng bàn. Ở đó, một nhân vật hoạt hình đang nhảy mua reo hò; và “đối thủ” phía bên kia đã ghi một điểm khi con bé còn đang mất tập trung.

“Chị về rồi đây,” – Shimamura trả lời ngắn gọn, và đưa tay về phía tôi. “Này là bạn của chị. Em còn nhớ là chúng ta vừa gặp chị ấy tối qua chứ?”

“Uh-huh.”

Shimamura Bé tắt cái console đi và bắt đầu dọn dẹp. Khi đã xong xuôi, con bé đi ra khỏi phòng. Rất có khả năng là con bé đang đợi chị hai về để chơi game cùng… Ngực tôi cảm thấy nhói. Con bé làm tôi nhớ tới mình khi còn nhỏ, giống đến cái cách lượn đi ngay khi có dấu hiệu bất thường.

“Tớ cảm thấy tội lỗi quá.”

“Kệ đi, không sao đâu. Con bé chỉ ngại thôi.”

Có thể thấy rõ, cô onee-chan này khá ngây ngô. Nếu lúc ra về có gặp lại, tôi nghĩ mình nên xin lỗi con bé, tôi nghĩ. Và rồi tôi nhận ra mình đang đứng thừ người ra dưới khung cửa.

Đây là phòng Shimamura.

Nó khác hoàn toàn với căn phòng mà tôi mơ thấy… Tôi cũng không hẳn là mong đợi nó giống hay gì cả, bởi việc đó rất là ngu ngốc. Về kích thước và hình dạng, màu sơn của tường, phong cảnh nhìn ra từ cửa sổ – tất cả đều không giống.

Tôi nhận ra, điều đó có nghĩa là giấc mơ của tôi đã rất chi tiết, chi tiết đến kỳ lạ. Thường thì vẫn phải có những điểm mơ hồ, nhưng chẳng hề có lấy một điểm nào cả.

Trong mộng tưởng – ý là, giấc mơ của tôi – phòng của Shimamura được phủ giấy dán tường màu xanh nhạt với rèm cửa màu pastel. Giường cậu ta được đặt trong góc nhà, với một chiếc bàn bên cạnh. Đối diện giường ngủ có một cái Tivi, và ánh nắng nhuộm đầy qua khung cửa sổ vào căn phòng nằm ở tầng hai. Lúc đó hai chúng tôi đang ngồi trên giường, và Shimamura đang tựa lưng vào cách, còn tôi thì tựa người vào cậu ấy.

Trong thực tế, căn phòng này lại có tường màu trắng, và thay vì một cái giường thì trên sàn được trải hai tấm futon, đấy là thứ làm tôi ngạc nhiên nhất. Tivi thì lại được đặt cạnh cửa sổ, và bên dưới nó là một chồng đĩa blu-ray, và tất nhiên cả máy chơi game khi nãy. Lấp đầy kệ sách có lẽ là bộ sưu tập manga của Shimamura Bé, nhưng rồi tôi lại thấy một quyển kỹ thuật bóng bàn được nhét giấu kín ở đằng sau. Miệng tôi mở một nụ cười.

Cuối cùng, là hai chiếc bàn học cũ được đặt ngay bên cạnh nhau. Điểm sai lớn nhất trong giấc mơ của tôi nằm ở đó – rằng tôi chưa bao giờ tưởng tượng cảnh Shimamura ở cùng phòng với em gái mình. Ít nhất là chưa hề tính đến trường hợp đó. Nhưng vì đó là giấc mơ, nên cũng không có mấy vấn đề. Không phải lỗi của tôi.

Giấc mơ của tôi cũng chẳng hề dự báo rằng sẽ còn có một cái bể cá ngay cạnh cửa ra vào, và sinh vật bên trong bơi chậm rãi.

“Cậu thích nuôi cá à?” – tôi hỏi.

“Hino bắt được chúng, rồi lại đưa cho tớ, nhưng em tớ lại là người thích cho ăn, nên căn bản bây giờ chúng là của con bé. À, con bé ở trường cũng là người chăm sóc động vật đó,” – Shimamura cười, nói.

Nhà chăm sóc động vật! Tớ nhớ lại rồi,” – tôi cười. “Không tin được là đến giờ vẫn còn cơ đấy.”

“Có vẻ thế, nên, thế đó. Cơ mà…” Cậu ấy đặt cặp của mình lên bàn và ngồi phịch xuống tấm futon. Cậu ấy cầm lấy cái đệm ngồi màu vàng khi nãy Shimamura Bé đang ngồi và ném nó về phía tôi. “Nè.”

Tôi chụp rồi nhìn nó một chút. Trên mặt cái đệm có in hình một con mèo trắng và một con mèo mun, biểu tượng của một công ty vận chuyển, đang nắm tay nhau. Tôi lần lượt thả tấm đệm xuống nền nhà và thả luôn mình xuống đó.

“Vậy, giờ sao?” – Shimamura hỏi, cậu ấy ngồi với hai chân duỗi thẳng. Khá rõ là cậu ấy muốn tôi quyết định tiết mục để giết thời gian.

Cậu ấy chán nản cầm lấy remote và bật Tivi, và chuyển từ ngồi AV sang nguồn đài truyền hình. Hiện ra trên màn hình là một chương trình – dựa vào chất lượng hình ảnh thì đã khá cũ – và tôi nhận ra nó. Đây là phát lại từ một chương trình tôi xem một năm một lần hay sao đó từ khi còn nhỏ. Họ vẫn còn chiếu thứ này ư? Tôi cười trong lúc xem diễn xuất của một anh vai chính da ngâm. Chương trình này lúc trước luôn chiếu ngay sau anime tôi ưa thích hồi đó, và tôi cũng đã xem nó vì thấy chán. Tôi vẫn còn nhớ toàn bộ tình tiết.

“Tớ không tin nổi là họ còn chiếu thứ này,” – Shimamura đánh tiếng thở dài. Có vẻ như suy nghĩ cả hai giống nhau, và tôi thấy vui khi biết chúng tôi lại có thêm một điểm chung nữa, dù là nhỏ nhặt chừng nào.

Thế nhưng, mắt tôi lại đang đảo qua lại. Tôi đánh nhẹ vào thái dương, cố làm cho mình trấn tĩnh lại. Tôi biết rằng đem giấc mơ đánh giá thực tại là ngu xuẩn, nhưng… chúng tôi đang ngồi quá xa nhau. Cảm giác có gì đó không đúng.

“Nè, ờ, Shimamura?”

“Hửm?” Mắt cậu ấy vẫn dán vào màn hình Tivi. Cậu ta cởi tất của mình ra và ném chúng từ tấm futon xuống sàn nhà.

Dạ tôi co thắt lại, và bộ não thì không ngừng gào thét bảo tôi đừng nói ra. Nhưng rồi tôi vẫn nói.

“Tớ chỉ đang nghĩ là, ừm, không biết tớ có thể ngồi với cậu, ở, đâu đó giữa hai chân chẳng hạn.”

Lạy trời nghe thấu tôi chưa. Tôi nói chuyện sặc mùi biến thoái này.

“Hả? Cũng được, tớ không phiền đâu.”

Cậu không phiền? Ừm, được thôi – khoan, gì chứ? Hả? Tôi lại đang mơ? Cậu ấy đồng ý như không, và tôi thì thấy bất ngờ tột độ.

Cậu ấy dạng hai chân ra, và sắc mặt thì chẳng hề thay đổi. Tôi ngại ngùng, do dự, từ từ bò lại gần, và đặt mình vào chính giữa.

Tôi nhìn xuống và thấy chân cậu ấy ngay kia. Bỗng dưng tôi bỗng cảm thấy choáng váng, chóng mặt. Nhưng tôi biết rằng mình không thể thả mình vào cậu ấy, nên tôi ngồi đó, vắt chéo hai chân, để ra một khoảng trống giữa cơ thể tôi và cậu ta. Nhưng, đặt toàn bộ trọng tâm cơ thể vào hông làm xương cùng của tôi cảm thấy đau… và rồi là cả cơ thể tôi run lên bần bật.

“Cậu làm gì thế?”

“Chà…”

Trong lúc tôi đang cố giải thích về sự khó chịu của thế ngồi, Shimamura nhìn tôi ánh mắc nghi hoặc. “Em gái tớ hay làm thế này suốt cơ mà. Đâu có gì lạ đâu, nhỉ?”

Cậu ấy có vẻ không thấy e ngại khi đối xử với tôi y hệt với em gái mình. Tôi không chắc điều đó là tốt hay xấu, nhưng tôi cảm thấy có sức nóng ở lồng ngực.

“Tất nhiên, tất nhiên là không rồi…” – tôi nói dối, sợ rằng nếu tôi nói ra sự thật cậu ta sẽ hất tôi ra. Tôi có đang lợi dụng cậu ấy không? Hay thật sự chuyện chả có gì kỳ lạ? Tôi chẳng thể biết được.

Nếu tôi quay đầu lại chỉ một chút, khuôn mặt của Shimamura sẽ hiện ra. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng đủ làm tai tôi đỏ rực. Tôi bị sao thế này? Sao tôi lại nghĩ ngợi nhiều thế này? Tôi gần như không thể nghe thấy tiếng Tivi bởi tiếng gào thét nội tâm đã lấn át hoàn toàn. Tai tôi cảm giác như đang thực sự bốc cháy – và tôi càng sợ rằng Shimamura sẽ nhận thấy.

“Bắt được rồi!”

“Whoa!”

Hẳn là cậu ấy cảm nhận được tư thế khó chịu của tôi, vì cậu ấy chộp lấy vai tôi và kéo về sau. Tôi hoàn toàn mất cảm giác, và rồi tựa vào người cậu ấy bằng toàn bộ trọng lượng cơ thể, chây tay khua khoắn lung tung. Cậu ấy vốn lùn hơn tôi, nhưng chẳng hiểu sao, chúng tôi tựa vào nhau vừa khít – hệt như tôi vừa mới biến thành em gái cậu ấy. Mặt cậu ấy ở ngay sát phía trên; cậu ta nhìn xuống với biểu cảm như không, như việc này với cậu ta hoàn toàn bình thường.

Tôi đưa lưng thẳng dậy, và hình ảnh cậu ấy lùi về phía sau lưng. “Rrgh,” – cậu ấy kêu lên, có vẻ là cảm thấy khó chịu vì nhận thấy chiều cao của tôi.

Cảm giác có một điểm để tựa lưng thật sự rất dễ chịu. Tôi thư giãn, duỗi chân ra đặt lên trên tấm chăn, và thở ra. Thực tại càng giống với giấc mơ kia, tôi càng cảm thấy chóng mặt. Rụt chân về phía trước ngực, tôi cảm nhận sự hiện diện của Shimamura ở phía sau mình, được ngăn cách bởi bức tưởng không thể lọt qua đó là tấm lưng.

“Cậu có… bạn trai hay là gì đó không?”

Tôi mím môi lại. Tôi chỉ cảm thấy mình bắt buộc phải hỏi cậu ấy. Nghĩ lại thì, chính từ giây phút này cơ thể tôi chuyển sang trạng thái tự động.

“Cậu đoán xem?” – cậu ấy trả lời vặn vẹo. Tôi biết là cậu ấy không có ý xấu, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

“Không…?”

“Chính xác. Chẳng phải hôm trước chúng ta đã nói chuyện này rồi sao?”

“Có á…?” Não tôi không còn có thể hoạt động bình thường được nữa, nên tôi cũng chịu.

“Còn cậu thì sao? Cũng không có à?”

“Không. Y hệt cậu đó.”

“Rõ rồi,” – cậu ấy trả lời lơ đãng.

Hẳn là cậu ấy hỏi lại chỉ vì phép lịch sự thôi. Chắc là thế rồi. Dù câu hỏi có kỳ quặc như thế nào, cậu ấy cũng sẽ cho tôi câu trả lời, và cuộc trò chuyện sẽ dừng ở đó. Cậu ấy không bao giờ hỏi bất kỳ điều gì trừ khi quá cần thiết. Ít nhất với tôi thì không.

Nếu tình bạn được ví như một bức tranh, thì quan hệ của chúng tôi sẽ như một bức vẽ của M.C. Escher . Tôi tự hỏi liệu rằng mình có phải mất cả đời để cố bước lên những bậc thang đó hay không.

Nghĩ đến đó, tôi quay tầm mắt về phía sau, và trong tầm nhìn của tôi hiện ra Shimamura lần nữa, mặt chúng tôi chỉ còn cách nhau gang tấc. Hệt như giấc mơ. Mắt chúng tôi chạm nhau.

“Sao thế?” – cậu ấy hỏi. Vào thời điểm này, đến cậu ấy cũng nhận ra là tôi đang cư xử bất thường. Và tất nhiên, cảm nhận ấy là đúng. Từ nãy đến giờ tôi hoàn toàn cư xử rất kì dị.

Các đốt sống cổ của tôi đau nhói. Thường người ta sẽ phải cảm thấy sự đau nhói này ở ngực, nhưng với tôi, là ở ngay trong xương. Tôi có thể nghe thấy chúng kêu lên răn rắc như muốn lìa ra khỏi cơ thể. Tại sao ư? Bởi tôi đang quay cổ mình một góc rất bất thường. Nó thật sự đau, đến mức đầu tôi cảm giác như thật sự sắp rụng xuống.

Tình trạng này phải dùng phương thuốc nào để điều trị đây? Tôi tự hỏi, và một ý nghĩ chợt hiện ra.

“Cậu có biết, là tớ thích cậu lắm chứ?”

Khoan? Gượm đã? Tôi vừa suýt nói ra gì thế? Đợi đã – tôi đã nói hay chưa? Tôi chưa nói ra, đúng chứ? Nhưng nếu tôi nói ra cậu ấy sẽ làm gì? Rồi chuyện sẽ ra sao?

“Hửm?” Shimamura nghiêng đầu nhìn tôi. Có vẻ như, cậu ấy vẫn chưa nghe thấy gì. Cổ họng tôi như tắc nghẹn. Khóe mắt tôi cháy bừng.

“Tớ… tớ nghĩ là tớ thích cậu.”

Nhưng tất cả âm thanh mà tôi phát ra, chỉ là tiếng thở hắt, như một đứa trẻ băng qua một đường hầm u tối và đáng sợ. Tôi không thể nói được. Cả lồng ngực tôi cũng đau thắt cùng lúc với tim tôi, như toàn bộ những gì trên cơ thể tôi đều van xin tôi đừng nói ra. Mắt tôi mở chừng không thể chớp, và đau nhức như thụt sâu vào trong lúc nhìn thẳng Shimamura, người đang nhìn tôi nghi ngại. Từng cử động nhỏ làm tôi dao động.

“Tớ… tớ nghĩ là mình có tình cảm với cậu. Nhưng là có thể thôi. Kiểu như là… tớ yêu cậu.”

Tại sao tôi lại tiếp tục cố nói ra? Cả hàm của tôi run lên, cùng lúc tôi tự căm ghét mình. Chuyện này thật quá ngu xuẩn. Mình không làm được. Mình là một con ngốc.

Ký ức và ý thức của tôi ngọ nguậy như hai con giun cho đến sau một quãng thời gian, tưởng dài như vô hạn, cuối cùng cũng chéo vào nhau.

Chuyện này… chuyện này thứ ngu xuẩn nhất tôi từng làm trong suốt cuộc đời.

Shimamura nhìn tôi một hồi, chết lặng. Và miệng cậu ấy bắt đầu cử động – chậm rãi, do dự, như là lần đầu tiên cậu ấy học cách dùng nó.

“Ừm… cậu ổn chứ? Còn thở không? Trông mặt cậu, rất, rất đỏ.”

Cậu ấy tiến gần về môi tôi… và đó là giọt nước tràn ly. Một luồng sáng trắng chói lóa hiện ra làm mờ đi những gì tôi thấy – và khi nhận ra, tôi đã đứng hẳn dậy và xông về phía cánh cửa. Trong lúc đó, chẳng biết vì sao, tôi bình tĩnh nhận thấy cánh tay kẽo kẹt và đầu đau như búa bổ của mình, mà cảm giác như đang quan sát chúng từ bên ngoài.

“Khoan đã, đừng chạy…!” Shimamura gọi với theo. Nhưng chẳng có vẻ gì là cậu ấy định đuổi theo tôi, nên tôi để cậu ấy lại đó, chạy bằng đôi chân tê dại đến mức tôi không dám tự tin là mình còn có thể lái xe.

----------------------------------------

Về đến nhà, tôi đập mặt vào gối và quằn quại, tay ôm chặt đầu. Ký ức về đoạn đường về nhà quá mờ nhạt, cứ như tôi cứ thế mà dịch chuyển về nơi này… nhưng cơn đau ở chân chỉ ra rằng tôi đã đạp xe như điên dại suốt cả đoạn đường.

Tôi đã vô tình để quên cặp mình ở phòng Shimamura, nhưng tôi đang không có chút hứng thú đi lấy lại.

“Hnnnnnnn…!”

Úp mặt vào gối, tôi rên lên một hồi dàiiiiii. Từng giọt mồ hôi tuôn xuống mặt tôi như muốn hỏi, “Cậu bị cái quái gì vậy?” Rên rỉ như một đứa trẻ, tôi dừng lại để cởi đồng phục ra. Và rồi tiếp tục rên rỉ.

“Caiiiiquaiiiigiiii…caiiiiiiiiquaiiiiiiii…!”

Tôi rầu rĩ đến mức đã sáng tạo ra từ ngữ mới. Mỗi lần tôi cố nhớ lại những gì mình đã nói, cổ họng tôi lại ré lên. Đầu tôi cảm tưởng như sắp nổ tung ra làm hai. Hơi thở của tôi dính lại vào nhau và trong khóe mắt, nước mắt chực rỉ ra.

Khi tôi ngẩng mặt lên lần nữa, trời vẫn còn rất sáng. Nỗi tuyệt vọng lấn sâu vào khóe mắt, tôi buông lời nguyền rủa cái mặt trời chậm chạp.

“Hnnnnn… đau cổ quá… Owww…!”

Có gì đó dao động trong lòng ngực, mơ hồ mà nóng rực. Một thứ gì đó tôi không thể đè nén xuống. Tôi đang đứng dưới một thác nước mà đổ ào xuống là những cảm xúc dằn vặt – tôi muốn nó thôi rơi xuống, và cùng lúc, lại không hề muốn nó dừng lại.

Tôi chỉ còn có thể mong rằng, khi mặt trời mọc lần nữa vào sáng mai, thế giới này sẽ không bị hủy diệt.