Adachi to Shimamura

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 1 - Chương 5: Ngày vui chơi của các cô gái

Tôi đang nằm trên giường sau một ngày làm việc trong tuần khi điện thoại của tôi bất ngờ reo lên. Là Shimamura đang gọi.

“Cậu sẽ thích đi karaoke hơn, hay là đi ăn, hay là đi chơi ở bờ sông?”

 Và đó là những lời đầu tiên cậu ấy nói với tôi trong cuộc gọi đầu tiên của hai người. Thể loại câu hỏi gì thế? Cậu ấy đang muốn rủ tôi đi hẹn hò? Không, tôi nghĩ là không.

“Sao tự dưng cậu hỏi lạ thế?” – tôi hỏi.

“Thì Karaoke là ý kiến của tớ này, Nagafuji thì đề nghị đi ăn này, còn đi chơi ở bờ sông thì là ý của Hino.”

Ồ, vậy đây một kiểu đi họp mặt. Có vẻ như phỏng đoán ban đầu của tôi cũng không hẳn là sai… trừ cái phần sẽ còn có những người khác nữa đi cùng.

“Hino có hỏi tớ đi chơi vào Chủ Nhật này, và tới nghĩ là mình nên mời cậu nữa.”

“Ồ. Rõ rồi. Tớ không biết nữa… Sao tớ lại cảm thấy nếu mình đi cùng thì mọi thứ sẽ khá gượng gạo.”

“Whoa… Tớ không ngờ rằng cậu cũng để tâm tới những vấn đề đó đấy,” Shimamura há hốc, vẻ bị sốc.

Oh, vậy luôn? Tôi cười khẹ. “Cậu nghĩ là tớ đồi bại thế ư?”

 “Tớ chỉ nghĩ cậu là một kẻ – ờ – không thích thú với việc tận hưởng những điều nhỏ nhặt ý.”

Vậy cậu muốn nói tôi là một tên CỰC KỲ đồi bại ư? Bởi đó nghe rất giống thứ một tên đồi bại hay làm đó. “Tớ không hề. Cậu có thể không tin, nhưng tớ để ý rất nhiều về suy nghĩ của người khác đấy.” Đặc biệt là suy nghĩ của cậu. Nhưng tôi không dám nói câu đó ra.

“Hừm.” Nghe như cậu ta không cảm thấy bị thuyết phục. “Chà, vậy thì tớ sẽ mặc định là cậu sẽ đi cùng nhé.”

Tôi do dự trong một khắc, nhưng cuối cùng cũng chịu nhân nhượng. “Ờ… Được thôi, đi thì đi.”

Sau cùng thì, tôi vốn cũng chẳng có mấy cơ hội để đi chơi với cậu ấy vào cuối tuần. Nếu tôi từ chối cậu ấy, thì kết cục sẽ là tôi, dành cả ngày hôm nay ở trong phòng trong khi cậu ấy sẽ đi chơi vui vẻ mà không có tôi ở đó.

“Vậy, cậu muốn đi đâu á? Nếu muốn cậu có thể để xuất một chỗ khác để đi nữa đó.”

“Khoan, ý cậu là… Tớ là người sẽ quyết định xem cả bọn sẽ đi đâu chơi à?”

“Chắc là vậy.”

“Nhưng tớ vốn ban đầu còn không được mời mà… Chưa gì tớ đã cảm thấy tội lỗi rồi.”

“Tớ thì lại cho rằng Hino cũng sẽ mời cậu thôi nếu cậu ta có thể. Chỉ là cậu ấy chẳng có số của cậu.” Nghe câu đó, một nụ cười hiện ra trên mặt tôi. Vì sao đó, việc chỉ có Shimamura là biết số điện thoại của mình làm tôi cảm thấy… an tâm. Nhưng tôi cũng chẳng đủ dũng cảm để suy luận sâu hơn vào suy nghĩ đó, nên tôi gạc nó đi.

“Tớ chẳng biết nữa… Chúng ta sẽ chơi gì ở bờ sông?”

“Chắc là câu cá thôi, bởi Hino thích thế mà.”

“Câu cá à… hmm.”

Tôi cố tưởng tượng ra, nhưng cảm giác vẫn cứ sai sai. Chẳng phải thế sẽ chỉ là bốn người chúng tôi đứng thành hàng, ngâm chân mình trong cái nước lạnh lẽo của con sông, đứng đợi một cái gì đó cắn câu trong khi mặt trời thiêu chúng tôi bằng nắng nóng? (Cũng không hẳn là thời tiết tháng Mười một sẽ nóng, nhưng cũng vậy thôi.)

Cá nhân tôi thì, tôi chưa từng được gia đình đưa đi chơi gọi là sinh thái bao giờ, nên các hoạt động ngoài trời với tôi cảm giác vô vị và mệt mỏi.

Còn lựa chọn đi ăn thì có lẽ chỉ là bốn người chúng tôi, ngồi tụ họp lại ở một tiệm Denny’s hay McDonald’s nào đó, ăn uống rồi nói chuyện. Liệu rằng tôi có thể hòa nhập cùng chứ? Tôi chẳng thể nghĩ ra được điểm chung nào đó giữa bốn người, nghĩa là tôi sẽ chẳng biết phải nói gì. Thực tế, tôi hoàn toàn có thể thấy trước viễn cảnh mình ngồi thừ người ra ở đó suốt mấy tiếng đồng hồ.

“Vậy, đi karaoke nhé.”

Sau khi sử dụng phép loại trừ, thì đây chính là lựa chọn an toàn nhất. Chúng tôi sẽ không cần phải nói chuyện nhiều, và nếu có một đoạn thủng trong cuộc trò chuyện, chúng tôi sẽ chỉ cần hướng sự tập trung về bất kỳ ai đang hát là được. Hơn nữa, đây còn là ý của Shimamura, và tôi muốn ủng hộ ý tưởng này, cho dù chỉ là cậu ấy chọn bừa.

“Okay! Để tớ báo họ.”

Nghe giọng của cậu ấy ở đầu dây bên kia có vẻ xa vời dần, tôi nhận ra hẳn là cậu ấy đang định dập máy, nên tôi hối hả gọi cậu ta lại. “Nè, ờ, Shimamura?”

“Hửm?”

Tất nhiên, giọng cậu ấy hiện tại đã nhỏ hơn nhiều, như cậu ta đã đưa điện thoại ra xa. Tôi biết là nếu khi nãy mình do dự thêm một giây nào nữa, cậu ấy sẽ ngắt cuộc gọi.

Nên, tôi dồn toàn bộ sự dũng cảm của mình và thốt ra, “Liệu cậu có muốn chúng ta hát gì đó cùng nhau không?”

“Được chứ, nhưng bài gì ấy? Tớ không biết được là cậu thích thể loại nhạc nào luôn.”

Tôi đã dùng toàn sức bình sinh để có thể hỏi được câu đó, mà cậu ta phản ứng cứ như chẳng hề có điều gì to tát. Khoan. Hai chúng tôi chưa từng nói về âm nhạc à? Lục lọi lại ký ức của mình, tôi có cảm giác như đã có rồi. Khá chắc là do cậu ấy quên mất rồi.

“Có thể nói là gu của tớ khá đơn giản.”

“Okay, vậy, bài hát nào là ‘đơn giản’ với cậu nhỉ?”

“Ờ… Tớ nghĩ miễn là bài nào cậu thích là được” – tôi trả lời, sau khi đã cố gắng và thất bại chẳng tìm ra được một ví dụ cụ thể. Ugh, sao mình lại như thế này chứ?

“Tớ cũng không chắc nữa… Tớ hay nghe mấy thứ nhạc xưa đại loại.”

“Xưa là xưa cỡ nào? ‘Xưa’ theo dạng có từ trước khi chúng ta ra đời cơ à?”

“Mấy thứ từ thời 1990’s ấy. Cậu biết đó, như Robinson của Spitz chẳng hạn.”

“Ờ, okay. Chắc là tớ sẽ hát được bài đó.”

Thực chất, tôi chưa từng nghĩ rằng Robinson đã có từ thời 90’s cơ đấy. Tôi vẫn cứ đôi khi nghe thấy nó phát trên radio, và cảm giác nghe nó không hề xưa chút nào. Song, tôi lại không thuộc lời nhạc, nên chắc một lát tôi phải đi dò.

“Khi Hino đã quyết định được cụ thể hơn, tớ sẽ báo cậu nhé.”

“Okay.”

Nếu Shimamura đưa cho Hino số điện thoại của tôi, hẳn là cậu ấy sẽ không phải gọi cho tôi thêm lần nữa. Nên, đó là một việc tốt, ít nhất là với tôi.

“Dù sao gì, hẹn gặp vào Chủ nhật nhé!”

Hừm, cậu có hơi quên gì đó không?

“Ờ… cậu biết là ngày mai chúng ta vẫn đi học đó chứ?” – tôi hỏi.

“Ờ, đúng. Vậy, hẹn gặp ngày mai nhé!”

Vào những lúc như thế này, tôi không bao giờ đoán được thời điểm thích hợp để chấm dứt cuộc gọi, nên thường tôi và người còn lại sẽ ngồi yên đó, ngượng ngạo cho đến khi một trong hai nhận ra. Nhưng lại không phải Shimamura, nhớ lấy – cậu ta là dạng tắt máy ngay lập tức. Theo cách nào đó, hành động đó cũng nói lên một chút về con người của cậu ấy.

Tôi đặt điện thoại xuống, ngồi dậy, và nhìn sang cuốn lịch treo trên tường. Đang là tuần đầu tiên của tháng mười một, và hôm nay là thứ Tư. Hãy còn rất lâu nữa mới đến Chủ nhật.

Vào thời điểm hiện tại, tôi đang đến lớp mỗi ngày – và cùng ăn trưa với Shimamura một lần mỗi ba ngày. Chẳng còn gì đáng để kể nữa. Trong lúc đi làm, tôi có xu hướng nhìn về bãi đỗ xe, bởi tôi lo sợ rằng gia đình Shimamura sẽ lại đến ăn lần nữa. Nhưng, ngoài việc đó ra, chẳng có gì thay đổi cả.

Sẵn tiện nói luôn, gia đình cậu ấy chưa hề quay lại kể từ lần đến đầu tiên, hẳn là vì Shimamura không muốn mẹ mình hỏi quấy tôi mấy câu kỳ lạ. Hẳn là bạn nghĩ người lớn vẫn nhớ cái cảm giác lúc còn là trẻ con, song họ lại luôn có vẻ đã quên mất sau khoảng chừng đó năm trôi qua. Chẳng lẽ đó cũng là một phần nữa của trưởng thành hay sao?

Tôi thở dài, có lẽ đã là lần thứ một chục. Ít nhất thì cuộc sống của tôi hiện tại đã đỡ buồn chán hơn, chắc vậy.

Mặc dù tôi trân trọng lời mời của Shimamura, tôi vẫn không lấy gì làm vui vẻ khi biết rằng sẽ có những người bạn khác nữa của cậu ấy ở đó. Tôi biết rằng mình đang hành xử thiếu lý lẽ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất ức chế.

Biết tính Shimamura, tôi biết là cậu ấy chỉ mời tôi vì Hino bảo thế. Tất nhiên là cậu ấy sẽ không nói thẳng thừng ra cho tôi nghe, bởi cậu ấy muốn giữ phép lịch sự. Và tôi cũng lấy làm cảm kích.

Nhưng thế cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng tôi chỉ là một thứ cộng thêm.

Buổi tối hôm đó, tôi nằm trên giường, nằm nhớ lại cái ngày mà hai chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.

----------------------------------------

Khi tôi đến phòng thể chất, thì Shimamura đã ở đó rồi – theo tôi nhớ lúc đó cậu ấy đang ngồi chéo chân trên một tấm lưới màu xanh. Lúc đó chúng tôi vẫn còn đang mặc đồng phục mùa hè, và tôi có nhớ là mình đã thấy một vệt rám nắng nhẹ trên tay cậu ta.

Cậu ấy liếc sang và phát hiện thấy tôi, mắt chúng tôi chạm nhau. Cậu ta lúc đó vẫn còn toát ra cái vẻ mơ mộng của một đứa sơ trung, vào lúc đó tôi đoán rằng cũng như tôi, cậu ta đang học năm nhất.

Tôi chẳng hề biết tên cậu ta, nhưng cũng chẳng mất quá lâu để nhận ra rằng cậu ấy có biết tên tôi.

“Adachi, đúng chứ?”

“Ờ… phải, thì sao?”

“Hai chúng ta học cùng lớp.”

Rồi cậu ấy vẫy chào. Đương nhiên là tôi vẫn chẳng nhận ra cậu ta.

Chỉ mới qua học kỳ hai, và so với tháng mười thì trời nóng kinh khủng. Ít nhất lâu lâu vẫn sẽ có một ngọn gió mát thổi qua, nhưng đó là ở ngoài trời kìa, còn ở trên cái căn gác này á? Chẳng khác gì ở trong một cái lò. Vì lý do đó, dạo đầu tôi chưa từng cảm thấy nơi này là chỗ trốn gì lý tưởng, nhất là khi đã có người dành trước rồi.

Nhưng tôi cũng chả thể đáp lại một lời chào nồng nhiệt như “Nè, tớ biết cậu đó!” bằng “Ờ rồi, chào nhé.” Hai đứa chúng tôi đang ở chung một thuyền – đều là hai đứa trốn học. Và tôi cũng có chút tò mò, muốn biết lý do cúp cua của cô bạn này là gì.

Chẳng nghĩ ra có thể đi đâu tốt hơn, tôi ngồi xuống mép của cái bàn ping-pong cũ rích bám đầy bụi ở gần đó. Cậu ta tự giới thiệu bản thân bằng một câu đùa, “Mọi người hay gọi tớ là Shimamura Co.,” và kể từ đó tôi chẳng thể quên được nữa, kể từ đó, mỗi lần nhắc tới tên cậu ta, trong đầu tôi mặc định sẽ hiện ra cái bảng hiệu.

“Cậu hay tới đây à?”

“Không. Chỉ là hôm nay vô tình muốn đến thôi.” Tôi vốn đang trên đường đến chỗ thường ngày của mình thì gặp phải giám thị đang đi tuần, nên tôi ghé vào trong căn gác này để trốn. May cho tôi, lúc này bên trong chẳng có lớp nào đang học thể dục. “Còn cậu thì sao?”

“Cũng vậy.”

Mãi về sau tôi mới biết được rằng hôm đó là lần đầu Shimamura trốn học. Cậu ấy đã giải thích với tôi là cậu ta “chưa thể làm quen” với lớp học được sau một quãng thời gian dài không đến trường, nhưng tôi cũng chẳng thể biết được là cậu ta có đang nói thật hay không. Có thể cậu ta đang trốn tránh điều gì đó. Có thể cậu ta đã gặp chuyện gì đó lúc nghỉ hè. Nhưng lúc đó, tôi chả mấy quan tâm, nên tôi đã kệ nó đi.

Tôi ngồi xuống cách Shimamura một khoảng tương đối xa. Cuộc nói chuyện đã ngưng bặt, và thứ duy nhất trôi chảy lúc đó chỉ còn là mồ hôi của cả hai người. Cậu ta chấm mồ hôi của mình bằng một cái khăn mùi soa; Tôi cũng lôi ra một chiếc khăn tay để quét đi phần còn đọng lại của lớp trang điểm.

Trong cơn buồn chán, tôi ngồi bấm bấm điện thoại của mình một chút, nhưng chẳng thể làm gì mấy ngoài chuyện xem giờ. Thật là, sao lâu đến giờ ăn trưa thế không biết. Tôi liếc nhìn Shimamura thì thấy cậu ấy đang thẫn thờ ngồi nhìn cửa sổ. Khi ấy tôi tò mò không biết cậu ta đang nghĩ gì trong đầu. Về sau, tôi biết được câu trả lời là “không gì cả.”

Sẽ không có vấn đề gì với sự im lắng nếu chỉ ở một mình. Nhưng, khi có sự hiện diện của người thứ hai, tôi buộc phải suy nghĩ xem liệu cái sự yên tĩnh này có làm họ khó chịu không, và lúc đó tôi nhận ra các hoạt động cảm xúc thật sự là hành xác.

Song, ngay vào lúc tôi phân vân không biết có nên viện cớ bỏ đi không, bỗng vang lên một tiếng ríu rít thật lớn. Giật mình, tôi nhìn lên trên… và nhận ra có một con ve sầu đang bám vào lớp kính ngoài cửa sổ.

Con ve ấy kêu đầy nội lực, đủ để người ta nhầm lẫn rằng vẫn còn đang là giữa tháng tám. Như là phản xạ, tôi và Shimamura đưa mắt nhìn nhau. Rôi cả hai cười gượng gạo.

“Phiền thật nhỉ.”

“Ừa.”

Cậu ấy đứng dậy, bước đến gần cái cửa sổ, rồi gõ nhẹ lên mặt kính. Con ve sầu rơi xuống, có vẻ sự rung lắc đã làm sức bám không còn – tôi có thấy nó đã cố đập cánh, nhưng rồi vẫn cắm đầu rơi thẳng xuống. Shimamura giật mình thu tay lại, rồi nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói, “Chết dở.”

Lúc đó, tôi thầm cầu trời rằng mình sẽ không bị cậu ta lôi vào chuyện gì đó. Thật đáng buồn, tôi đã không gặp may.

Tiếng kêu của con ve sầu đã ngưng hẳn. Trong một lát, Shimamura chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau cùng cậu ta quay người lại chỉ tay về phía cầu thang, bằng chính cái ngón tay vừa mới đưa con ve sầu xấu số kia xuống vực thẳm.

“Muốn đi coi xem thế nào không?” – cậu ấy hỏi.

Có thể thấy, cậu ta đang cảm thấy tội lỗi vì đã vô tình làm hại con ve.

“Được thôi,” – tôi nhận lời, bởi nếu không tôi cũng chả biết phải làm gì. Biết đâu chừng khi ra bên ngoài rồi, tôi có thể tìm được cái cớ nào đó để lượn đi.

Hai người chúng tôi đi xuống cầu thang và bước ra khu vực sân trường, đang có một nhóm nam sinh đang chạy bền với vẻ ngao ngán. Chúng tôi cẩn thận không để bị nhìn thấy và lẻn lút ra mặt sau của tòa nhà. Ở đó, giữa khoảng bóng mát của phòng thể chất và khu dojo luyện võ đạo, hiện ra hình ảnh một cái cây đã mọc dại cao bằng đến cửa sổ của căn gác lửng. Dưới thân cây của nó, là con ve sầu đang nằm yên.

 Nó nằm ngửa thân lên trời, điên cuồng đập cánh, nhưng cũng như không. Thấy rõ rằng, con ve này đã qua thời sung sức và chẳng còn đủ lực để mà tự nhấc mình lên. Tôi nghe tiếng của nhiều con ve nữa ở phía trên ngọn cây, nhưng chúng có vẻ chẳng buồn quan tâm đến đồng loại mình đang nằm giãy giụa. Một đứa cá biệt như tôi bỗng cảm thấy đồng cảm.

 Shimamura ngồi xổm xuống và chìa tay ra.

“Èo, cậu định chạm nó à?”

“Bọn này không kinh như cậu nghĩ đâu. Nhưng tất nhiên nếu là bọn giun hay rệp gì đó thì miễn.”

 Tôi chẳng hiểu được cái thang đo mà cậu ta dùng để nhận xét rằng ve sầu là không ghê tởm. Có phải vì chúng biết bay chăng? Sau một hồi nghiền ngẫm, tôi tự kết luận rằng như thế là hợp lý. Bởi vì tôi nghĩ mình có thể chạm vào một con bọ rùa, nhưng còn rết thì không.

Shimamura ngần ngại nhặt con ve lên. Đương nhiên, nó bắt đầu vùng vằng dữ dội như điên.

“Gah!”

Cậu ấy cũng ghê người theo, cố giữ khoảng cách với con ve, nhưng bởi cậu ta đang kẹp nó trên tay, nên ý muốn đó căn bản là bất khả thi. Đừng có mà đưa nó nó lại gần đây.

Sau cùng thì cả cậu ta và con vật đó đều làm nhau thấm mệt, và cả hai đều đã bình tĩnh lại. Shimamura ngừng lại, lắc đầu một cái rồi bước lại phía cái cây.

“Trèo lên nào, anh bạn!”

 Cậu ấy đặt con ve vào trên thân cây, và con vật lại tiếp tục khuya khoắng mấy cái chân của nó. Song, lúc cậu ấy thả tay, con ve đã lại bám chặt thân mình lên đó và tiếp tục kêu lên từng tiếng. Nhiệm vụ của cả hai đã hoàn thành, và chúng tôi lại quay về phòng thể chất.

Một lúc nào đó tôi đã quên khuấy đi việc viện cớ để chuồn, nhưng mà kệ. Tôi cũng chẳng còn muốn thế nữa.

Trong lúc bước lên từng bậc thang, Shimamura hỏi tôi, “Cậu nghĩ nó còn sống được bao nhiêu ngày nữa?”

“Tớ chịu” – tôi thành thật trả lời.

“Ừm, tới cũng thế” – cậu ấy cũng đồng tình.

Chúng tôi im lặng lúc lên đến bậc cầu thang. Rồi tôi hỏi cậu ấy, “Vậy cậu muốn nó sống thêm được chừng nào nữa?”

Cậu ta dừng lại và suy nghĩ. “Chắc là… mười lăm ngày nữa.”

Dĩ nhiên, đúng mười lăm ngày sau đó cậu ta đến căn gác của phòng thể chất, hai tay lắm đầy bùn đất. Nếu buộc phải đoán, thì tôi sẽ đoán là cậu ấy đã cất công đào cho con ve sầu kia một cái nguyệt.

Đó là câu chuyện về lần đầu tôi và Shimamura gặp gỡ… thuở mà tôi còn chưa hề coi cậu ta là bạn.

----------------------------------------

Tương tự như mọi lần tôi và Shimamura gặp nhau, tôi cảm thấy lo ngại vì hàng tá lý do.

Ngồi trên xe đạp, tôi băng qua một con phố mua sắm (mà hầu hết đã chẳng còn lại gì nhiều ngoài loáng thoáng một vài hàng bánh kẹo và một tiệm sửa xe đạp), lái qua một đường ray dài đã không còn được dùng nữa, và rồi rẽ trái ở nút giao. Và rồi, tôi nhận thấy điểm hẹn của chúng tôi đang nằm ở ngay phía trước.

Tất nhiên, sau khi lướt qua ngân hàng và trạm xe buýt, tôi trông thấy bóng dáng Shimamura đứng đó, tựa lưng vào cái biển ngân hàng treo phía ngoài đường. Nghĩ lại gì, trong những lúc như thế này cậu ta lại năng nổ kỳ lạ. Làm sao mà cậu ta lại luôn là người có mặt sớm nhất chứ?

Cậu ta vẫy chào tôi, và tôi cũng ngượng ngùng vẫy lại trong lúc cho xe lăn trớn về phía cậu ta.

“Phải nói là, bình thường học hành thì lúc nào cậu cũng đi trễ, nhưng mỗi lần đi chơi thì lại rất đúng giờ!”

“Chó chê mèo lắm lông” – tôi phản pháo.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, bởi lần này không thấy bóng dáng của con bé màu xanh kia bám theo nữa. Tôi không thể chấp nhận được rằng Shimamura vô tình bắt gặp con bé đó ngoài đường, rồi quyết định dẫn nó đi cùng “cho đông vui.” Mà con bé đó là ai vậy? Mặc dầu tôi hiểu được là cậu ấy chỉ làm thế vì lịch sự và giải trí cho bản thân… Nhưng mà, còn mái tóc thì sao? Và đôi mắt? Rõ ràng là, con bé đó hẳn phải đến từ một hành tinh khác, nhỉ?

“Đồ chất đó – cậu mua ở đâu vậy? Shimamura Co. à?”

“Chà, câu đùa này mới thật sự,” - Shimamura trả lời, nắm kéo phần rìa của chiếc áo len tay dài của mình cùng một cái nhíu mày.

Tôi lập tức hối hận câu đùa của mình. Có vẻ như, bạn bè khác nữa của cậu ấy cũng đã từng nói điều tương tự, và tôi thì không muốn bị xếp cùng hàng với những người đó.

“Tớ bất ngờ là cậu không mặc bộ đồ Trung Quốc đó.”

“Chậc, im đê.”

Shimamura không đi xe đạp; có thể thấy rõ là cậu ấy đã cuốc bộ đến tận đây. Trong lúc chờ mấy người còn lại, cậu ấy đi vòng vòng thẫn thờ trong bãi đổ xe, và tôi đứng từ xa ngắm nhìn cậu ấy. Tôi đã định mở lời nói chuyện gì đó… nhưng lại chẳng nghĩ ra được gì.

Trước đây tôi chưa từng quá để ý đến Shimamura, nhưng bây giờ tôi nhìn chăm chút tột độ vào nhất cử nhất động của cậu ấy. Gần đây tôi cũng chú ý đến ngoại hình cậu ấy nhiều hơn, và thật sự là cậu ấy rất đẹp.

“Ừm, vậy thì…”

“Hửm?” – cậu ấy quay lại nhìn về phía tôi trong khi chân vẫn tiếp tục đi vòng theo hình số 8.

“Tớ đã học thuộc lời rồi đấy?”

“Hở? Lời nào…? Ồ, phải rồi! Bài song ca của tụi mình.”

Trong một khoảng khác, tôi đã lo sợ rằng cậu ấy đã quên mất, thế nên những giây sau đó là sự nhẹ nhõm cực độ.

“Nếu tụi mình còn biết chung bài hát nào nữa, thì hãy hát nốt luôn.”

“Được.”

Vẫn chả thấy tăm hơi gì của hai người kia… và tôi thì đang có mưu đồ bắt cóc Shimamura đem đi nơi khác. Nhưng đúng lúc đó, như là quả báo nhãn tiền, tôi nhìn thấy Hino và Nagafuji xuất hiện trên cây cầu phía bên tay phải của tôi và Shimamura, chở đôi trên cùng một chiếc xe đạp. Đứa lùn thì làm nhiệm vụ đạp xe, còn đứa cao hơn thì ngồi yên phía sau, tay đè lên vai con bé phía trước. Nhìn nó thật sự thất ngược, và tôi không thể nhịn nổi mà phì cười.

“Ồ, này, họ tới rồi kìa!”

Shimamura bước ra ngoài mặt đường để ra hiệu, và cả hai người họ đáp lại bằng cách từng người giơ cả hai tay. Khoan, đừng có làm thế! Nguy hiểm lắm!

Chẳng vịn tay vào ghi đông, hai cô gái thả xuống dốc cầu và lao thẳng đến chỗ chúng tôi, và rồi lại dùng đế giày để phanh xe. Kỳ dị. Hino nhe răng cười với tôi cứ như thấy rõ bên trong tôi đang nghĩ gì.

Trong lúc đó, Nagafuji phóng ra khỏi xe.

“Cậu vẫn chưa biết cách lái xe cơ à?” – Shimamura hỏi cậu ta.

“Dĩ nhiên chưa” – cậu ta bình thản trả lời, và lúc này tôi mới nhận ra rằng hôm nay cậu ta không đeo kính. Vì thế, cặp mắt hạnh nhân của cậu ta càng tô rõ ra đường nét của mình. Ngược đời ở chỗ, việc không đeo kính lại đang nâng cái thần thái “thông tuệ” thường ngày của cậu ta lên thêm một bậc, một thứ tôi luôn cho rằng là điều không tưởng. Chẳng phải nó phải theo chiều hướng ngược lại sao?

Hino và Nagafuji tiếp cận tôi.

“Chào nha, Ada-chee!” – Hino chào tôi thân mật. Nó trùng hoàn toàn với biệt danh của tôi ở hồi cấp hai. Nói thật là, tôi không nhìn ra ý nghĩa của việc bỏ công đặt ra một cái “biệt danh” mà nghe chả khác gì họ thật.

“Chao xìn, Ada-chee!” – Nagafuji nghịch ngợm nhái lại.

“Ada-chee!” Thế rồi Shimamura cũng đồng lõa theo, cười thích thú. Tôi theo phản xạ quay mặt đi, chống cự lại cái mong muốn cầm kéo mũ của cái áo cardigan mà che cho khuất mặt.

Hino và Nagafuji thì không phải nói. Nhưng về cảm tính thì tôi phản đối không muốn Shimamura cũng gọi mình kiểu đó. Hừm… được thôi, không phải là “phản đối” theo nghĩa đen. Kiểu như… mặc cảm…? Nói cách khác, tôi thấy ngượng. Để tự đánh lạc hướng mình, tôi quay đi rồi dậm chân vào một bên bàn đạp.

“Đến quán karaoke đi hướng nào?” – tôi hỏi, với hy vọng rằng đạp xe một xíu sẽ làm má tôi bớt phần nào ửng đỏ.

“Hướng kia” – Hino đáp, chỉ tay về hướng mà tôi dùng để đến đây, vào một cái tòa nhà nằm ngay bên kia đường.

Tấm bảng treo phía trước có ghi Làng cái-gì-đó-tôi-không-biết-cách-đọc, quảng cáo là có “BBQ, BUFFETE, KARAOKE VÀ GIỮ TRẺ.” Đối với tôi nó là một mớ hỗn tạp, ấy vậy mà bãi đổ xe lại có nhiều xe hơi đậu lại.

Hơn nữa… nếu chỗ này chỉ cần đi bộ tầm mươi bước là tới, vậy rồi hẹn gặp nhau ở trước bưu điện để làm gì vậy? Tôi thở dài bước xuống xe và quyết định thôi thì thà dắt bộ. Ugh, trông tôi như một đứa thảm hại.

“Tui khá bất ngờ là gái chịu tới thật đó” – Hino suy ngẫm.

“Đúng thật ha?” – Shimamura đồng tình.

Cả hai người họ đều đang nhìn tôi, nên tôi tự hiểu mình là chủ đề họ đang nói tới. Nhưng cái mà tôi đang thắc mắc là tại sao họ có vẻ muốn nghe tôi giải thích lý do vì sao tôi có mặt. Nếu tôi nói thật lòng ra lý do mà tôi đến, họ sẽ lập tức coi tôi là một đứa đáng kinh sợ. Tôi chỉ dám tưởng tượng đến ánh mắt họ sẽ nhìn mình.

“Bởi vì tớ chẳng còn biết làm gì hay ho hơn” – tôi nói dóc. Nghĩ lại thì, có lẽ cũng bởi cách hành xử này mà mọi người mới thường nói là tôi xa cách hay là chảnh. Tôi thừa nhận là mình vốn luôn gặp vấn đề trong việc hòa mình vào các tình huống xã hội… Có thể chỉ là do tôi thiếu kinh nghiệm, và nếu như thế thì có thể xem hôm nay là dịp tốt để tôi luyện tập.

“À há. ‘Bởi vì ta thấy chán’ – lý do hoàn hảo cho bất kỳ tên Shinagami nào. Tuyệt.” Hino tự gật gù. Cậu ta đang liên tưởng đến cái gì à? Tôi không hiểu.

Khu vực tiếp tân của quán karaoke này có hơi u ám, được trang trí bằng một mớ bí ngô cùng mấy giàn rèm màu đen có ánh kim. Halloween đã qua nhiều tuần rồi, nhưng có vẻ nơi này vẫn còn chưa được cập nhật. Phía bên phải có một bộ sofa và có hai ông già đang ngồi đó nhàn nhã chơi Othello . Thực tế, nhìn đâu tôi cũng thấy các nhóm bô lão túm tụm với nhau, nên bốn đứa trẻ như chúng tôi nổi bật hẳn khỏi đám đông. Những người già này cũng chẳng cảnh giác với chúng tôi, có lẽ bởi vì họ chỉ xem bọn tôi chỉ là một đám con nít nào đó, nhưng tôi thì lại không thích bị người khác dòm ngó, dù với bất kỳ lý do gì.

Được treo trên tường là bảng giá dịch vụ. Cuồi tuần thì phí là 180 yên cho ba mươi phút, hoặc 360 cho một giờ. Giá này rẻ hơn nhiều so với quán karaoke ở nhà ga. Trên tấm bảng cũng có in dòng chữ “Gói Đặc biệt cho chín-giờ,” nhưng tôi chẳng có lý do gì để thấy thích thú. Nếu chúng tôi dành đến tận chín tiếng ở đây, thì sẽ phải đến tối muốn chúng tôi mới ra về, mà tối nay thì tôi lại có ca làm.

“Chúng ta có nên thuê trước bốn tiếng không” – Hino hỏi cả bọn. Tôi cảm giác bấy nhiêu vẫn là một quãng thời gian dài tương đối.

“Hợp lý đó” – Nagafuji đáp.

Hợp lý? Chắc là hợp lý.

Về phần Shimamura thì chưa hề thấy cậu ấy lên tiếng, và cậu ta vẫn còn đang đứng nghịch một đoạt tóc của mình.

Hino quyết định cứ thế trả trước cho bốn tiếng. Rồi vỡ lẽ ra, cả nhân viên ở nơi này cũng toàn là người già cả. Tại sao giữa muôn vàn chỗ khác nhau, cậu ta lại dẫn chúng tôi đến đúng chỗ này chứ? Tôi nghĩ đây là một cái gì đó rất ‘Hino.’

Kế tiếp, cậu ta dẫn cả bọn đến một căn phòng nằm ở cuối hành lang. Có lẽ với tất cả mọi người thì đây là một việc rất cỏn con, nhưng với tôi thì lại là một trò cân não. Quyết định chỗ ngồi của mình với tôi lại rất khó khăn.

Căn phòng này cũng khá chật chội với tường trắng ở mọi phía và có hai ghế sofa màu đen. Thấy Shimamura hướng về băng ghế phía bên tay phải, tôi cũng lặng lẽ theo sau. Bước chân của tôi cảm giác cứng đờ và máy móc, nhưng đến cuối cùng tôi cũng thành công được ngồi cùng cậu ấy. Hino và Nagafuji thì ngồi xuống ở băng ghế đối diện.

Có sẽ dù có thế nào thì cách sắp xếp chỗ ngồi này sẽ là tất yếu, nhưng với tôi, đây là mấu chốt quyết định.

“Tớ đặt cặp của tụi mình ở đây nhé?” – Shimamura hỏi.

“Được chứ” – tôi gật đầu, cố nhịn một nụ cười trong lúc liên hoan mừng chiến thắng vừa rồi. Tôi cũng chẳng cần lấy điện thoại của mình làm gì, và những món còn lại thì càng chẳng đáng bận tân hơn. Hơn nữa, chìa khóa xe đạp của tôi vẫn còn nằm an toàn ở trong túi tôi.

Tôi với tay lấy cái menu đặt ở trên bàn. Không phải là vì tôi thấy đói, chỉ đơn giản là tôi muốn có gì đó để xem trong lúc chờ đợi. Đáng buồn là, Nagafuji đã kịp chộp lấy nó trước tôi một mi li giây. Thế rồi tôi rụt người lại; cậu ta nhìn tôi với ánh mắt như hỏi, “Cậu chắc là không cần nó chứ?” Tôi giơ tay ra hiệu là “thôi, cậu giữ đi.”

Trong khi đó, Hino hùng hồn tạo dáng sau khi đã bật mic lên. “Được rồi, tui làm trước nhé! Quẩy lên nàooo –”

“Thôi đi.” Nagafuji nhanh chóng tịch thu cái micro Hino đang cầm trên tay, và tôi ủng hộ hành động này. Sao lại đi hát lúc vẫn chưa chọn bài trên hệ thống chứ?

“Okay, vậy thôi! Vậy để tui hát cái khác” – Hino chịu thua, và rồi cái mic lại được trả về. “Uhhh…”

Cậu ta nhập bài hát của mình vào bằng điều khiển từ xa – và vì sao đó, lại là một bài hát thiếu nhi. Trong lúc hát, đôi lần cậu ta lại nhìn xuống menu đang nằm trên đùi của Nagafuji. Rồi cậu ta chỉ vào một món.

“Nếu phải lấy trà pha theo ấm thì chọn trà xanh đi – nó tốt cho cổ họng hơn là trà ô long đó. Thầy giáo ưa thích của tớ bảo thế.”

“Cậu đang nói tới ai vậy?” – Shimamura thắc mắc.

“Thầy S, người ưa hát karaoke ấy.”

“Nghe như cậu đang né tránh không muốn trả lời vậy đó.” Shimamura mặt mày nhăn nhó. Thầy chủ nhiệm của lớp chúng tôi có tên bắt đầu bằng T, nên tất nhiên là một người khác.

Sau khi Hino đã xong với bài nhạc thiếu nhi của cậu ta, cậu đưa cái mic lên cao. “Ai tiếp đây?”

Tôi liếc nhìn Shimamura qua khóe mắt, cậu ấy đang ngồi đọc mấy tờ rơi được để ở trên bàn. Chẳng mất bao lâu thì cậu ta cảm nhận được ánh nhìn của tôi và ngước mặt lên. Mắt chúng tôi chạm nhau, và rồi ánh mắt cậu ta như muốn hỏi, “Muốn song ca?”

Tôi vội vã lắc đầu. Vẫn chưa.

“Rồi, đến lượt tớ!” – Nagafuji tuyên bố và cầm lấy micro.

Hino đưa tay chống hông. “Gái mà có thuộc lời bài hát nào đó luôn hả?”

“Ờ…ừmmm…” Nagafuji lưỡng lự. Chẳng hiểu sao, kể cả lúc cúi gằm mặt xuống sàn nhà, trông cậu ấy vẫn rất quý phái. “Tớ chỉ cần giao cho cậu hát mấy đoạn tớ không thuộc là được!”

“Vậy là gái muốn tui tự mình hát thêm một bài nữa hả? Sắp sửa thành liveshow một người rồi đó!”

Mặc cho ý nghĩa của câu nói vừa rồi, Nagafuji chẳng tỏ vẻ gì là bị xúc phạm. Hình như cậu ta hơi có vấn đề gì đó về trí nhớ; cậu ta còn chẳng thể nhớ được tên tôi trừ khi có người nhắc. Cậu ấy mở cuốn danh sách bài hát ra và lùng kiếm để tìm mã của một bài, và rồi tôi nhận ra rằng có nghĩa là khi nãy Hino hoàn toàn chỉ nhập bừa một mã nào đó.

Một ít lâu sau, ấm trà xanh của chúng tôi đã được giao tới, bởi một – đoán đúng rồi đấy – một ông cụ khác nữa. Tôi bâng quơ tự hỏi không biết những nhân viên ở đây thật sự đã bao nhiêu tuổi rồi. Chúng tôi rót ta bốn tách trà, và sau khi đã trang nhã cạn ly, Nagafuju nhập bài hát của cậu ta vào hệ thống: một giai điệu hơi cũ của một nghệ sĩ tên là Nijou Owari.

Giai điệu bài hát có hơi quá dồn dập với tôi, nhưng tôi lại khá thích tiếng phối của piano, và cả người đang ngồi sau nó nữa, một người nổi tiếng với việc luôn mặt trang phục diễn là kimono. Tôi đã từng đọc một bài phỏng vấn của cô được in trong một tạp chí; cô ấy và người hát chính đã dành cả buổi để bàn về chó. Và, đến cuối cùng khi có người hỏi cô về âm nhạc, cô lại lái chủ đề sang một quán ăn cô từng đến.

“Cậu biết bài này không?” – Shimamura hỏi tôi giữa các lần nhấp một ngụm trà.

Tôi gật đầu. “Tớ có, chỉ có điều không thuộc lời.”

“Hờ. Tới thì chưa nghe bao giờ” – cậu ấy đáp, có vẻ chẳng mấy thích thú, và rồi lại ngấp thêm một ngụm.

Cậu ấy đang uống trà khá say mê – không phải vì cậu ấy khát, mà chỉ đơn giản vì thấy bồn chồn không yên. Cả một người quan khách ngoài lề như tôi vẫn có thể thấy rõ điều đó. Dù cậu ấy có cố tỏ ra thoải mái tự nhiên như ở nhà đến mức nào đi nữa, tôi có thể nhìn ra ngay là cậu ta đang diễn – nhất là khi so sánh với cử chỉ thường ngày của cậu ấy trên căn gác phòng thể chất. Dù muốn dù không, tình huống hiện tại không làm cậu ấy thoải mái.

Có thể rằng cả tôi và cậu ấy đều tiếp cận các tình huống giao tiếp xã hội này với cùng một cảm nghĩ, nhưng căn bản là cậu ấy che đậy nó tốt hơn nhiều. Và đó cũng có thể là nguyên nhân mà tôi bị cậu ấy thu hút nhiều đến thế – bởi hai chúng tôi đều như những quả táo trên cùng một ngọn cây. Mỗi lần chúng tôi tụ thành một nhóm bốn người, tôi đều đau đớn nhận ra rằng tôi cảm thấy Shimamura và tôi ở một mình với nhau thì lý tưởng hơn nhiều.

Đến cuối cùng thì Hino đã phải hát hầu như toàn bộ bài hát thứ hai. Sau đó cậu ấy chĩa micro về phía hai người chúng tôi. “Đến lượt rồi!” Miệng cậu ta cười xòe.

Tôi và Shimamura đưa mắt nhìn nhau… và tiếp đó là trò chơi đùn đẩy chóng vánh nhất lịch sử loài người.

“Nếu đi theo chiều kim đồng hồ, thì kế tiếp là lượt cậu.

“Hừm… được thôi, tớ biết cần làm gì rồi.” Shimamura cầm lấy micro. “Cậu lấy thêm cho bọn tớ một cái được chứ?” Cậu ấy hỏi Hino. Xong, cậu ta nắm lấy tay tôi và kéo tôi đứng dậy. “Chúng ta sẽ song ca!”

Tôi cảm thấy do dự trong lúc hai đứa luồn khỏi băng ghế ra đứng giữa phòng. Song, tôi có thể nhận ra Shimamura không nghiêm túc muốn thúc ép tôi – chỉ là dẫn tôi theo cùng.

Cậu ta cầm lấy điều khiển rồi cậu dãy số vào. Có vẻ như cậu ấy đã dò sẵn từ trước. Tim tôi đập rộn ràng trong lòng ngực như muốn van xin cậu ta từ từ thôi. Cảm giác cứ như có ai đó đẩy mình từ phía sau, buộc tôi phải tiến về phía trước trái ngược với ý muốn của bản thân.

Tôi chưa từng hát trước mặt người khác bao giờ, và cũng luôn căm ghét việc bị chấm điểm ở lớp âm nhạc. Nhưng, hôm nay tôi sẽ cùng hát với Shimamura, và nỗi sợ sân khấu là vấn đề nhỏ nhặt nhất hiện giờ.

Chúng tôi đứng kề cạnh nhau, như hai học sinh đang đứng trên bục giảng chuẩn bị thuyết trình. Tôi căng thẳng đến mức dạ dày tôi như thắt lại từng nút… và, khi khúc nhạc dạo được cất lên, đầu óc tôi cảm thấy lâng lâng. Nhưng vào lúc tôi bắt đầu lo sợ rằng mình thật sự sẽ ngất đi, Shimamura bỗng cất tiếng nói.

“Tớ thật sự khá cảm kích đó, rằng cậu chịu lên hát cùng với tớ.”

“Hở?” Sao tự dưng cậu ấy lại nói thế?

Cậu ấy cười và bật mic lên. “Cậu biết đó, tớ không giỏi hát trước mặt người khác lắm.”

“Đừng có diện lý do nữa, đồ chết nhát! Cứ triển đê!” – Hino vui vẻ cười nhạo từ chỗ ngồi của mình, Nagafuji thì vẫn còn đang bận rộn gọi thêm món gì đó trong menu.

Về phần tôi thì, chà… Lời thú nhận nho nhỏ của Shimamura làm trên môi tôi nở ra một nụ cười. Cậu ấy cũng cảm thấy tương tự! Trái tim tôi vui rộn ràng. Cảm tưởng như hai chúng tôi như đã tiến gần lại nhau hơn.

“Thật ra thì, tớ cũng vậy. Tớ mừng là có cậu ở đây với tớ” – tôi bảo cậu ấy.

Nhạc dạo đầu đã hết, đã đến lúc giọng hát phải cất lên… và tôi đã đổ dồn cả trái tim mình vào đó.

----------------------------------------

Sau khi đã qua hết bốn giờ thuê ban đầu, cả bọn phải cắn răng gia hạn thêm nữa. Đến cuối cùng chúng tôi rời đi sau năm tiếng hát hò. Tôi đã nhiều lần bị ba người còn lại lôi dậy và phải hát một mình, và cũng chừng đó lần tôi cố kìm hãm mong muốn tự đào một cái lỗ mà chôn thân… nhưng Shimamura thì lại bảo rằng tôi hát rất hay, nên có khi mọi nỗ lực tôi đã bỏ ra đều là thỏa đáng.

Hiện giờ tôi đã biết rõ được điều mà tôi mong đợi từ cậu ấy.

Lúc chúng tôi rời khỏi quán karaoke thì đã hơn ba giờ chiều. Ánh nắng mặt trời hãy còn ở đó, nhưng nhiệt độ hiện giờ so với tháng trước đã có phần thêm lạnh lẽo. Mùa đông đang đến rất gần, và một năm cũng sắp trôi qua. Mà nói thì thế thôi, chứ thời tiết tháng một cũng sẽ chẳng khác là mấy so với tháng mười hai. Con số được in trên lịch sẽ thay đổi, và mọi thứ sẽ chỉ dừng lại ở đó.

“Gái chơi có vui không, Ada-chee yêu dấu?” – Hino cất tiếng hỏi.

Tôi sẽ lấy làm cảm kích lắm nếu cậu ta không hỏi cảm nghĩ của tôi, nó làm tôi cảm giác như mình là người ngoài. Mặc dù tôi là người ngoài thật đấy, nhưng vẫn thế thôi. Và tôi vừa nhận ra rằng cậu ta vẫn tiếp tục gọi tôi là ‘Ada-chee.’

“Ừm, tớ thấy vui” – tôi trả lời, khẽ đưa mắt liếc nhìn Shimamura. Cậu ấy đang dành cho tôi một ánh mắt mừng rơn, như muốn nói “Thế thì tốt rồi!” Hệt như cậu ấy là mẹ của tôi vậy.

Nếu như đó là bất kỳ một người nào khác, hẳn là tôi sẽ xé xác họ ra… nhưng, vì đó là cậu ấy, nên tôi cảm thấy chấp nhận được. Thậm chí, là vui.

“Thế thì ổn rồi! Thế thì tụi này nhất định sẽ mời cậu thêm lần nữa. Và ‘tụi này’, có nghĩ là Shimamura đó.”

“Sao lại là tớ? Ý là… tớ cũng không phiền.” Trong đâu đó chừng một phần trăm giây, vẻ mặt cậu ấy như muốn nói “Sao mấy cậu không rủ đi?” Chuẩn Shimamura.

Sau đó, Hino vỗ pạch pạch vào vai tôi rồi phóng lên xe, miệng cười toe toét. “Vậy nhé, hẹn các gái ngày mai!”

Vừa rồi là ý gì thế?

Hino vẫy tay chào tạm biệt; tôi cũng khẽ vẫy tay. Rồi Nagafuji bước đến chỗ cậu ta. “Cậu có chắc là biết nhà tớ không?”

“Cậu nghĩ là tớ bị ngu hay gì hả? Nhớ lại xem sáng này ai đón cậu đấy?”

Vừa cãi cọ, họ vừa đạp xe tiến thẳng về phía cây cầu. Hai người đó quả thật không là gì khác ngoài một đôi bạn thân, nhưng tôi lại không hề vui thích gì cái cách họ đối xử với tôi. Tôi đã cố tình duy trì một khoảng cách tôn trọng với hai người họ, ấy vậy mà, họ cứ luôn tiện đối xử với tôi như là bồ tèo của họ.

Phải làm rõ một điều rằng, tôi chẳng hề ghét họ… Chỉ là tôi không quen tiếp xúc với kiểu tính cách như vậy. Chưa từng có một người bạn nào khác từng đối xử thẳng thừng với tôi như vậy cả.

“Chà, giải trí cho họ thì giờ cũng đã xong rồi, tớ nghĩ giờ đến lượt tớ về nhà và mua vui cho con em gái!” – Shimamura vừa cười vừa đùa. Và như thế, khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi của chúng tôi cũng đã tận; bởi cậu ấy đã quay lưng lại và bắt đầu bước đi. Với tôi, nó hệt như là cậu ấy chuẩn bị cúp máy thêm một lần nữa. Cậu ấy luôn như thế, vội vã kết thúc mọi thứ – tôi ước gì cậu ấy chịu cho tôi đủ thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Nên vì thế, tôi đành nói toạc chúng ra.

“Cậu muốn tớ… đưa cậu về không?”

Cậu ấy dừng lại ở đó. Bàn tay tôi vuột ra khỏi tay thắng, thế là tôi chúi người có hơi xa về phía trước.

“Nhà cậu cũng không xa lắm… đúng chứ? Với lại, ờ… Tớ cũng không muốn để cậu phải cuốc bộ cả quảng đường.”

Đã quá muộn để tôi kịp nhận ra sự mâu thuẫn giữa hai về trong câu nói vừa rồi. Cả Shimamura cũng tỏ vẻ bối rối. Có lẽ tôi đã không nên viện cớ làm gì.

Cậu ấy hướng mắt nhìn về cái bóng dáng đang xa khuất dần của Hino và Nagafuji, rồi nở một nụ cười. “Được thôi, vậy tớ sẽ quá giang cậu.”

Thật nhẹ nhõm.

Rồi cậu ấy đặt cặp của mình vào giỏ xe tôi, tựa tay vào vai tôi, và phóng lên xe.

“Chở tớ đi nào, Ada-chee!”

“Được thôi, không. Riêng cậu thì chỉ được quyền gọi tên đúng của tớ thôi” – tôi quả quyết, quay mặt qua vai để nhìn cậu ấy.

Cậu ấy đang nhìn tôi, bất ngờ và hai mắt mở rộng ra. “Cũng đâu quá khác biệt, đúng không? Cậu không thích biệt danh của mình hay sao? Và tại sao chỉ có một mình tớ là lại bị cấm?”

“Không phải thế. Tớ không có phân biệt đối xử với cậu hay gì cả…” Chỉ là, nếu cậu có thể nghĩ ra một biệt danh độc nhất của riêng mình, tớ sẽ thích hơn nhiều.

Nhưng thay vì nói lên suy nghĩ của bản thân, tôi lại bắt đầu đạp – ban đầu thật chậm để làm quen với trọng lượng tăng thêm, và rồi dần dần nhanh hơn theo thời gian. Mặc dù thích thú với cảm giác tốc độ, song tôi lại không muốn chúng tôi đi quá nhanh, nên tôi để ý đến tốc độ của mình.

Chỉ riêng suy nghĩ rằng mình đang đến nhà Shimamura cũng làm tôi choáng váng. Nhưng, tôi đời nào tôi có thể vào bên trong trong hôm nay – và biết đâu chừng là không bao giờ nữa. Tôi vẫn còn ám ảnh sự việc xảy ra hôm trước.

“Quẹo phải ở đây đi, rồi đi thẳng thêm một đoạn.”

“Được thôi.”

Tôi rẽ sang bên phải như được yêu cầu. Hai chúng tôi băng qua lối đi bộ được bắt xuyên qua đoạn đường ray đã bị bỏ hoang, rồi luồn qua một con phố mua sắm hẹp đến mức, tôi cầu khẩn sao cho không va phải vào một ai đó đi về hướng ngược lại.

“Mà, hỏi thật đó, cậu thấy vui chứ?” Sau chừng vài phút, Shimamura hỏi tôi.

“Cũng hơi,” tôi trả lời thành thật, bởi bây giờ chỉ còn lại hai người. Đó không hề là cái gì đó như quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời, và nếu Shimamura đã không ở đó, hẳn là tôi cũng đã viện cho được một cái cớ để rời đi.

Sau khi dành cả ngày để hòa nhập với hội nhóm, một lần nữa tôi lại cay đắng nhận ra rằng cảm xúc của tôi dành cho Shimamura khác đến nhường nào.

Tôi không màng đến việc phải làm bạn với Hino và Nagafuji – nhưng chỉ là bạn thôi. Cũng như tôi sẵn lòng đi chơi với họ vào một ngày cuối tuần, nhưng một dịp đặc biệt như Giáng sinh thì không bao giờ. Và đó là lý do mà tôi chắc chắn rằng mình chỉ xem hai người đó là bạn.

Còn Shimamura ư? Tôi có muốn dành Giáng sinh bên cạnh cậu ấy. Và không phải chỉ Giáng sinh thôi đâu – Đêm giao thừa này, rồi Valentine nữa, và bất kỳ ngày lễ nào sau đó nữa. Tôi muốn được ở gần cậu ấy… và giờ có lẽ tôi đã bắt đầu biết nguyên nhân vì sao.

Khá chắc rằng, thứ mà tôi mong mỏi từ Shimamura là thứ tình cảm gì đó như tình cảm gia đình, như với một người chị hoặc một người mẹ. Thật khó để diễn tả thành lời, nhưng căn bản là, tôi mong muốn có ái đó ôm tôi vào lòng… chở che tôi… chấp nhận tôi. Chắc bởi vì mối quan hệ của tôi với gia đình thật sự để lại quá nhiều thứ bị bỏ ngỏ.

Nhưng nếu tôi đồng tình như thế, thì thật sự, sẽ giống như tôi là một đứa trẻ. Và tôi thà chết còn hơn là nói với Shimamura rằng tôi muốn cậu ấy làm ‘onee-chan’ của mình.

“À mà, hay là cậu quẹo trái ở đây đi.” Cậu ấy đột ngột lên tiếng.

Tôi bất giác làm y như lời cậu ấy bảo. Rồi tôi trông thấy một bãi đất trống ở phía xa, được che lấp lại bằng một lớp cát đủ đầy và tô điểm bằng một loạt các trò vui dành cho trẻ con – một cái công viên. Thời còn mẫu giáo, tôi từng rất chơi đùa xung quanh một cái jungle gym.

“Quào, nhà cậu hôm nay trông hơi khác so với lần trước tớ ghé qua đó” – tôi đùa cợt.

“Phải ha? Ai lại cần mấy bước tường có mấy đường dẫn nước bên trong chứ hả? Ha ha ha. Cơ mà cậu cứ im lặng mà tấp vào lề được chứ?”

Tôi đi chậm dần và dừng hẳn ở kế bên sân chơi đó. Shimamura phóng xuống và luồn qua bãi cát dày hướng thẳng đến cái máy bán hàng tự động ở gần. Trong lúc tôi đang khóa xe thì cậu ấy gọi “Tớ có hơi khát nên muốn dừng lại uống miếng nước. Cậu uống loại nào? Tớ bao!”

Có gì đó trong lời mời của cậu ấy làm tôi nhớ tới mấy cuộc nói chuyện lúc ăn trưa dạo mà hai đứa vẫn còn trốn học.

“Có nước khoáng không?”

“Không, toàn nước đóng lon thôi. Pocari Sweat được chứ?”

“Ờ… được.”

Cậu ấy quay về tay cầm hai lon nước, và chúng tôi cùng nhau băng qua khu vực sân chơi. Dẫu có khá nhiều băng ghế xung quanh, chúng tôi lại quyết định ngồi trên hai cái xích đu, mỗi người một cái. Chỗ ngồi của cậu ấy được sơn màu vàng còn của tôi là màu đỏ, chất rỉ sét bám đầy các ngón tay tôi. Khi tôi phủi đi, chúng tan rã ra thành hư vô, hệt như các kỉ niệm thời xưa cũ. Nhưng chỉ các kỉ niệm vui là mất đi, còn những thứ đau buồn thường vẫn luôn còn đó.

“Cảm ơn vì đã cố chịu đựng nhé” – cậu ấy vừa nói vừa đưa tôi một lon nước.

“Làm gì có,” – tôi cười xòa, lắc đầu lia lại. “Chỉ là cả bọn đi chơi thôi mà.”

“Nhưng đó vẫn là việc mà cậu không thích đúng chứ?”

“Chà… có lẽ vậy…”

“Nếu cậu không muốn bị tớ mời mọc nữa, thì tớ cũng sẽ thôi.”

 Nó đấy, đó là đối xử với tôi như với con nít đấy. Tôi khẽ lắc đầu. Bởi dù thế nào, miễn là Shimamura là người mời tôi, thì cũng có nghĩa là cậu ấy sẽ có mặt. “Không sao đâu. Tớ không bận tâm, nên cứ thoải mái mời tớ lần sau nhé.”

“Thật sao?” – cậu ấy đáp lời, và nốc thêm một ngụm nước. Chỉ một lúc sau, cậu ấy đã bắt đầu đu đưa tới lui cái xích đu của mình, và tôi nhận ra ngay là cậu ta thấy chán. Tôi nhìn xuống lon Pocari đang cầm trên tay và nốc một ngụm.

Nơi này thật sự rất trống trải vào một chiều Chủ nhật. Tôi đang ở đây, một mình với Shimamura… nhưng tôi vẫn phải cố gắng không mất cảnh giác. Tôi cảm tưởng như con bé lung linh đó sẽ từ đâu đó thò ra vào lúc tôi không ngờ tới nhất, như loài quỷ dạ xoa. Một con quỷ lấp lánh màu xanh.

“Vậy thì, là tại sao?” – Shimamura đột ngột hỏi, ánh mắt không rời khỏi tôi trong lúc dây xích gánh lấy sức nặng của chúng tôi kêu lên ken két. Tôi chẳng hiểu cậu ấy đang đề cập tới thứ gì, nên tôi nhìn cậu ấy lạ lùng. “Chà… nói sao nhỉ…” Cậu ấy ngưng lại một lúc. “Bởi lúc hát karaoke, cậu cứ nhìn tớ suốt, nên tớ đoán là cậu có chuyện muốn nói.”

Tôi suýt thì giật mình nhảy dựng lên. Tôi vừa bị cậu ấy nói trúng tim đen. Tôi thừa nhận, phải, ánh mắt hai chúng tôi đã chạm nhau nhiều lần trong phòng karaoke, nhưng tôi không ngờ rằng cậu ấy cũng thấy cả những lúc tôi lén nhìn cậu ấy nữa. Cảm giác đứng ngồi không yên của tôi truyền từ cơ thể sang cái xích đu, làm cho hai sợi dây xích giãn căng kêu lên lạch cạch – hệt như những xung đột dữ dội trong tâm trí tôi hiện tại.

Tôi lảng mắt nhìn đi hướng khác. Máu dồn cả về phần đầu trong lúc tôi đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào. Thôi thì ban đầu, tôi sẽ cứ giả ngây để xem mọi thứ đi được đến đâu.

“Có á?”

“Ừm” – cậu ấy gật đầu. Tôi hơi co người lại, nhưng vẫn tiếp tục giả bộ ngây thơ.

“Cậu có chắc là mình không nhìn lầm chứ?”

“Tớ rõ ràng là thấy cậu nhìn tớ, và không phải một lần.”

Cậu ta nói đúng đấy. Mỗi lần bị cậu ấy bắt gặp, tôi liền cố đánh trống lảng bằng cách cười trừ, nhưng có vẻ là cách đó không hề có tác dụng. Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, cố dò tìm thái độ trên gương mặt của cậu ấy bây giờ.

“Đấy! Cậu vừa mới làm thế nữa!”

Bị bắt quả tang. Tôi lập tức đảo mắt đi.

Tôi thật sự có gì đó định nói với cậu ấy ư? Phải, rất nhiều thứ. Thế nhưng, tôi thừa biết vào chính giây phút mà tôi nói ra, cậu ấy sẽ lập tức hoảng sợ mà bỏ chạy, nên tôi chần chừ. Do dự. Lo sợ.

Cảm xúc của tôi cứ dần dồn nén và dồn nén sâu trong lồng ngực, nó nở rộ, nó như xé toạc – nhưng nó cũng mềm yếu nữa. Nếu bỏ mặc chừng đủ lâu, tự nó rồi sẽ mục rữa từ trên cuốn cây, sẽ tự gieo mình xuống đất rồi bị quên lãng. Một mầm cây đã nảy mầm từ trái tim tôi, muốn mọc cao lên đến tận miệng, trèo và trèo như thứ dây leo muốn vươn tới mặt trời. Tôi cố giữ yên nó trong lòng, nhưng đã không còn kịp nữa.

Hơi thở của tôi càng ngày càng dộc, như một con chó hụt hơi. Tôi cúi gằm mặt xuống quay về phía Shimamura.

“Cậu có thể… xoa đầu tớ không?”

Tôi chỉ còn có thể tự nói với mình… Wow. Tôi hiểu lý do vì sao tôi lại nói thế, nhưng điều đó chẳng hề làm nó đỡ nhục nhã hơn một chút nào. Tôi sợ không dám nhìn mặt cậu ấy. Tôi có cảm giác mình sẽ như con đà điểu chúi đầu xuống đất nếu như bây giờ tôi buông tay khỏi hai sợi xích.

“Hừm.”

Thái độ của cậu ấy cụt ngủn và cũng chẳng liên quan, nhưng một nhà nguyên cứu quan sát con chuột bạch của mình. Hiện tại, tôi cảm nhận được ánh mắt cậu ấy nhìn vào đầu mình. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Cổ họng tôi run lên bần bật như sắp hét rằng, “Tớ đùa đấy!” Rung chấn đó giờ đã truyền hết sang hai cánh tay. Tôi rút lại lời nói. Tôi rút lại lời nói. Tôi rút lại lời nói.

Trong một quãng lặng thin, đau đớn kéo dài, tôi bị dày vò bởi đủ thứ cảm xúc, hối hận, tuyệt vọng, và một cái gì đó hoàn toàn khác nữa. Và rồi – ngay lúc tôi bỏ cuộc và ngẩng mặt lên – tôi cảm nhận được một đầu ngón tay lướt qua mái tóc tôi đang cúi gằm, nhẹ nhàng tựa một sợi lông.

“Whoa” – tôi lầm bầm theo phản xạ. Trái tim tôi đập rộn ràng.

Thoạt đầu, cậu ấy dùng ngón tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu tôi như con mèo thử nước. Rồi, cả bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của cậu ấy phủ lấy đầu tôi và nhẹ nhàng vuốt tóc. Là các ngón tay của cậu ta lướt trên mái tóc tôi, hay đang là mái tóc tôi trải dọc theo các ngón tay của cậu ấy? Sau một hồi lâu, tôi chẳng còn biết nữa.

“Cậu đúng làm một em bé vòi vĩnh đó.”

Tôi nhớ mang máng rằng trước đây cũng từng nghe cậu ấy nói một câu tương tự . Và vào lần đó, tôi đã quá ngại ngùng mà không dám nhìn vào mặt cậu ấy, nên lúc đó tôi cũng chẳng biết được vẻ mặt cậu ấy. Liệu lúc đó, cậu ấy thấy bực tức, hay chỉ thuần là thích thú? Hiện chẳng có lấy một cơn gió lớn nào thổi qua để làm phiền hai chúng tôi – như thời gian trên cả hành tinh này đang đóng băng, tại chính khoảnh khắc này.

Tim tôi đang đập mạnh như điên, nhưng tâm trí tôi thì lại hoàn toàn tỉnh táo – một sự tương phản rõ rệt cho tôi thấy được rằng hai thứ đó tách biệt nhau đến chừng nào. Tôi nhận thức được rằng mình đang dúi đầu vào tay cậu ấy, im lặng cầu khẩn rằng cậu ấy đừng dừng lại.

“Nữa hả?”

Cậu ấy vuốt lòng bàn tay vào phần tóc mái. Tôi im lặng gật đầu, và bàn tay cậu ta lại vuốt dọc theo làn tóc của tôi lần nữa. Mỗi lần như thế, tâm trí tôi như mờ dần đi. Giả dụ như tôi có một cái đuôi, hẳn là bây giờ tôi sẽ vẫy nó điên cuồng.

Quả thực có một cái gì đó rất rất sai ở tôi. Hoặc là tôi ngu ngốc, hoặc tôi đơn thuần là một đứa đáng ghê tởm? Hoặc là cả hai. Có lẽ hành động hợp lý hơn là tìm ra tỉ lệ ngu ngốc-ghê tởm nằm ở mức nào.

“Như thế đủ chưa?”

Tôi nhận thấy mình vẫn còn muốn đòi thêm nữa, nên tôi cố mím chặt môi và gật đầu. “Mm-hmm.”

Cậu ấy thu tay về, và tôi dùng toàn bộ dũng khí của mình để ngẩng mặt lên và nhìn cậu ấy. Cậu ấy đang cười và chà xát những ngón tay vào nhau.

“Tốt nhất là cậu không nên gọi tớ là ‘Onee-chan’ ở trường đâu” – cậu ấy bông đùa.

“Khó hứa trước được” – tôi trả lời với một nụ cười tự ti.

 Hẳn là cậu ấy cũng cảm thấy kỳ cục hệt như tôi, bởi cậu ấy đang tu ừng ực lon nước của mình. Khi lon nước đã cạn rồi, cậu ta giơ bàn tay còn rảnh rang về phía tôi. “Đây, để tớ ném đi hộ cậu.”

“Ồ, ờ… Tớ vẫn chưa uống hết. Chắc là tớ sẽ mang nó về nhà rồi uống cho xong.”

“Ờ, okay.”

Cậu ấy đứng dậy đi đến chỗ thùng rác và vứt cái lon của mình đi. Khi tôi đã chắc mẩm rằng sẽ không bị cậu ấy nhìn thấy, tôi quay ngược lon nước của mình lại. Cạn sạch. Tôi đã nói dối.

Sự thật là, tôi dự định sẽ mang nó về nhà và dùng nó để trang trí phòng mình. Có hơi đáng sợ không? Có lẽ là vậy. Nhưng tôi chắc chắn rằng sẽ không bao giờ Shimamura thấy được phòng mình… Nên là, nếu nó không làm tổn thương ai, và nó làm tôi cảm thấy vui nữa, thì có vấn đề gì chứ? Rác của cô gái này là vàng của cô gái khác.

Da đầu của tôi vẫn còn cảm giác ngưa ngứa sau khi tiết mục xoa đầu đã kết thúc được một hồi lâu. Tôi đứng dậy và đặt lon nước rỗng của mình vào trong giỏ xe đạp. Và rồi Shimamura qua trở lại, chúng tôi lại tiếp tục đi.

Khi tôi đã mở khóa xe xong và ngồi lên yên, cậu ấy cũng chèo lên chỗ phía sau tôi. Cảm giác của bàn tay của cậu ấy đặt trên vai tôi làm tôi lo lắng. Tôi nhớ về thời điểm mà tôi nắm lấy bàn tay ấy bên trong tay mình, và má tôi ửng đỏ. Tôi bắt đầu đạp xe, và cố giữ cho đầu mình hướng xuống. Bởi dù thế nào, phải còn vài tiếng nữa mới đến hoàng hôn, nên tôi chẳng thể đổ thừa sự ửng đỏ này là vì ánh sáng.

Cùng nhau trên cùng một chiếc xe đạp, tôi và Shimamura rời khỏi công viên. Chỉ mươi phút nữa thôi, khoảng khắc riêng tư mà chúng tôi ở cùng nhau rồi sẽ kết thúc, hệt như tất cả những điều tốt đẹp khác.

Nhưng mà này, sự hiếm hoi đó mới là thứ làm cho chúng thật đặc biệt, đúng chứ? Lặn biển thì cũng vui đấy, nhưng rồi vẫn sẽ đến lúc bạn phải trồi lên mà hít thở. Và rồi, khi đã hít thở chán chê, bạn luôn có thể tiếp tục lặn xuống, tiếp tục tìm kiếm những kho báu bị chôn vùi.

Tôi muốn môi quan hệ giữa tôi và Shimamura phải đặc biệt. Không hẳn là theo một hướng kỳ lạ nào đó, thật sự là không phải. Nhưng mà, tôi cũng sẽ không phản đối nếu mọi thứ thật sự đi theo chiều hướng đó… và điều đó cũng có nghĩa, là tôi yêu cậu ấy mất rồi.

cờ lật chapter 2 đoạn... *e hèm*...