Tôi lê lết thân thể nặng trĩu về phòng. Hôm nay quả là mệt mỏi. Phải đấu với Gil - một [Exorcist Rank S], và gặp Cyrus, người được mệnh danh là [Exorcist] mạnh nhất và được ông ấy công nhận chính thức. Đó là trách nhiệm thật nặng nề với tôi.
Trên hết, tôi sắp phải tham gia cuộc tuyển chọn sắp tới. Tệ hơn thế, mọi học viên ở học viện đếu rất tự tin với năng lực bản thân, nên chắc chắn chỉ có những kẻ mạnh mới dám tham gia. Mà tôi cũng chẳng quan tâm là mình có thể thắng hay không, mà chỉ nghĩ đến việc con tim yếu đuối của bản thân có chịu nổi áp lực.
Hồi tưởng mọi thứ, tôi đã phải trải qua cảm giác xa lạ từ khi trở về. Nơi đây quá yên bình, như thể quãng thời gian tôi trãi qua trong [Twiligh] chỉ là dối trá.Không có vấn đề nào thực sự khiến tôi để tâm, tôi chỉ học, rồi lại về nhà. Mọi thứ đều quá tốt đẹp, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy khó chịu với cuộc sống này.
“...Về rồi đây”, tôi độc thoại với căn phòng không bóng người. Tôi thừa biết là chẳng có ai trong đó, nhưng đây đã là thói quen từ khi tôi sống ở [Thành phố kết giới số 3] rồi. Ngay cả khi biết không ai đợi tôi về, tôi vẫn không muốn chấp nhận điểu đó.
Nhưng lần này thì không. Có ai đó đang ở trong.
“Uh...”
“ah...”
Đúng vậy, đó là Sherry. Mà khoan, quần áo đâu.
Đúng hơn là cô ấy chỉ cuốn độc một cái khăn tắm, nên ít ra vẫn có thể che được cái gì cần che. Nhưng làn da tuyệt trần với những giọt nước nhỏ giọt từ tóc cô ấy. Tôi đang ở thiên đường sao.
“Uh… um…”
Khoan đã, đây đúng là phòng tôi mà, phải không. Là đồ đạc của tôi mà. Vậy sao... Sherry lại ở đây mà còn...
“Không phải như cậu nghĩ đâu!”
“Vậy thì, cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?”
“Do tôi đã để mấy đồ linh tinh ở đây thôi...”
“Ừm... tôi nhớ là cô ở phòng bên cạnh mà, sao lại để đồ ở đây được?” (Ana: Thằng ngu này, hàng đến thì ăn đi, không để tui ăn dùm cho)
“...Thật ra thì, trước đây tôi dùng phòng này như như kho. Vậy nên...”
“Hửm...”
“Khi di đồ qua phòng, tôi có hơi đổ mồ hôi…”
“Mhm…”
“nên tôi muốn đi tắm trước...”
“...Mắc gì cô không tắm ở phòng mình”
“...à thì, tại tui muốn tắm sớm nhất có thế nên!”
“...Rồi rồi, biết rồi. Làm ơn mặc đồ vào giùm cái...”
“Ah...”
Bằng một cách thần kì nào đó, cái khăn tắm ấy tự nhiên rơi xuống. Tôi ngay lập tức quay người lại và chạy ra ngoài đợi”
“Khônggggggggggggggggg!!!!”
Tôi không thấy hết cặp bưởi, cũng như là cơ thể tuyệt vời đó đâu. Không, chắc chắn không thấy gì hết...
*****
“Xin lỗi....”
“Không sao đâu. Cô nấu cho tôi bữa tối như vầy là được rồi.”
Tôi đang được thưởng thức tài nấu ăn của Sherry trong phòng của cô ấy.
“Vừa miệng không?”
“Hm...Ngon lắm!”
“Thấy cậu vậy là được rồi”
Cô ấy trổ tài nấu bít tết Hamburg và súp ngô dùng chung với bánh mì. Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết bánh mì này là do tự cổ làm. Công nhận là Sherry nấu ăn giỏi thật. Tôi chỉ biết nấu vài món cơ bản - đủ để sống qua ngày- nên đối với tôi cô ấy thật sự rất giỏi. Lúc còn bên trong [Twilight], hằng ngày tôi chỉ có thể ăn món nướng hay hầm. Chắc phải cô ấy chỉ cho vài món quá.
“Cậu có tham gia buổi tuyển chọn ngày mai không?
“Có...”
“Tôi cứ nghĩ đời nào cậu chịu tham gia chứ.”
“À thì... chắc tại nhiều chuyện xảy ra quá nên...”
Thật ra thì tôi cũng chả muốn tham gia tí nào đâu, có rất nhiều học viên cũng vậy mà. Họ chỉ đứng xem thôi, như kiểu lễ hội hay gì đó. Nò được tổ chức thường niên bắt đấu từ hai năm trước- ngay sau khi tôi bị ném vào [Twilight] nên tôi chưa bao giờ biết đến nó cho đến gần đây.
Hằng năm, chỉ có vài người từ mỗi [Thành phố kết giới] được đến [Thành phố kết giới số 1], họ có thể thực chiến với lũ quỷ trong [Twilight] hoặc thậm chí có thể được hoàng tộc chú ý.
Nhân tiện về hoàng tộc, họ là những người mang trong mình dòng máu hoàng gia. Họ cũng được xem như là hi vọng của nhân loại, ngoài ra chẳng mấy ai ngoài các [Exorcist Rank S] biết gì về họ cả. Nên cuộc tuyển chọn đó- và những yêu cầu- là thứ khiến nó thú vị. Nếu bạn được chọn có nghĩa là bạn có đủ tư chất để gánh vác trọng trách đưa nhân loại tiến lên.
“Mà trước đây cô đã từng được chọn chưa, Sherry?”
“..Trước đây thì chưa”
“Hửm, với sức mạnh đó, mà còn không được sao?”
“Tôi chỉ mới trở nên mạnh hơn trong năm qua thôi. Vậy nên”
“..Vậy trước đây cậu yếu lắm à?”
“Đúng vậy, tôi chẳng có kĩ năng đặc biệt hay tài năng thiên bẩm gì cả. Tôi chỉ cố gắng hết sức mình và leo đến [Exorcist rank 1] thôi. Riêng khoản đó thì tôi nghĩ ta khá giống nhau”
“Tôi khá bất ngờ vì vụ đó đấy”
“Haha.. chắc vậy”
Chúng tôi tán chuyện thêm một lát, rồi quay lại chủ đề về cuộc tuyển chọn.
“Cậu có tính dùng ma thuật đó trong cuộc thi sắp tới không?”
“[Vô ảnh kiếm] ư?”
“Nếu dùng ma thuật đó thì cậu chắc chắn được chọn”
“...Tôi không chắc lắm. Tôi đang tính dùng một thanh đơn kiếm bình thường thôi...”
“Cậu không muốn nổi bật phải không? Cậu đã có thể nói ra sự thật là đã đánh thắng tôi khi cậu mới tới đây. Nhưng cậu đã phủ nhận nó. Cậu còn chịu bắt nạt nữa.”
“Cậu biết vụ bắt nạt à?”
“Ai chả biết. Cậu có biết người ta gọi cậu là thằng gay mọt sách đấy biết không không?”
“À... tôi không biết, mà chắc đó là một lời khen khá tốt đấy. Nếu dẹp vụ trêu chọc đi, họ đâu có sai... Mà khoan, tôi vẫn là trai thẳng đấy nhá”
“Cậu có bao giờ muốn đứng lên vì bản thân không? Tôi im lặng vì có vẻ cậu muốn im lặng, nhưng tôi hết chịu nổi rồi. Chúng ta đều là con người, chúng ta không nên đấu đá lẫn nhau. Ta ở đây để có thế cùng chiến đấu trong [Twilight] một ngày nào đó....”
“Tôi hiểu cậu cảm thấy thế nào nhưng... tôi lại không thế nghĩ giống vậy. [Twilight] không chỉ có thế. Tôi chỉ biết việc sống-hay-chết. Nên tôi không biết, không biết mình nên và phải làm gì. Còn vụ bắt nạt, tôi sợ rằng nếu mình đánh trả, mọi người sẽ sợ sức mạnh đó... tôi sợ cảm giác bị xa lánh.”
“Ra vậy, cậu bị ngu!!”
“Hả..”
Sherry bật dậy khỏi ghế với ánh mắt vô cùng tức giận.
“Sức mạnh đó không hề đáng sợ! mà phải được tôn trọng và tuyên dương. Cậu đã sống sót trong địa ngục đó, rén luyện những kĩ năng đó đến một mức phi thường! Vì vậy... đừng sợ nữa, hãy nhớ rằng tôi sẽ luôn tôn trọng sức mạnh đó”
“Sherry...”
Cô ấy nắm chặt tay tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm của bàn tay cô ấy và trải nghiệm cảm giác rằng tôi thực sự đang sống. Tôi rất sợ, tôi chỉ là một [Người mang ấn]. Tôi có một sức mạnh khác thường và càng ngày càng không giống con người. Nói đúng hơn là sức mạnh của quỷ, tôi đã hấp thụ sức mạnh từ [Twilight]. Vậy nên tôi luôn nghĩ mình giống quỷ hơn là người. Tôi chỉ giả vờ rằng mình không nhận thấy những điều này, nhưng mỗi khi nhìn vào cánh tay phải này thì tôi lại tiếp tục sợ. Nhưng Sherry không hề sợ sức mạnh này. Ngược lại còn tôn trọng nó. Tôi vui lắm, cuối cùng cũng có người chấp nhận con người này. Đây là lần đầu tôi vui đến thế vì đã quay về...
“Cậu có muốn xem cánh tay phải này không?”
“Không lẽ là...”
“[Hội chứng Twilight] giai đoạn 5, không, chắc phải xa hơn nữa. Nó đã như vậy cả năm rồi. Vậy nên tôi luôn nghĩ mình không còn là con người nữa. Vậy tôi có còn là người không?”
“... Mọi thứ không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài của nó. Có phải là người hay không, là phụ thuộc vào trái tim của cậu. Nấu cậu sẵn sàng diệt quỷ, nếu cậu có thể chiến đấu vì nhân loại, và nếu con tim vẫn còn là của một con người... thì cậu chắc chắn là con người.”
“Tôi hiểu rồi...tôi nghĩ tôi đã ước muốn có người nói với tôi những lời này. Đến lúc phải tiếp tục tiến lên.”
“...Đã quyết định xong chưa?”
“Tôi là con người, và sẽ chiến đấu vì con người.”
“”Nghe hơi kì lạ nhưng... cảm tưởng cậu như tia sáng sẽ soi rọi [Twilight] đầy tăm tối vậy... khoan, sao nghe mùi thơ văn vậy trời?”
“Tôi thích lắm. Bài thơ đó.”
“Khoan! Đừng gọi đó là Thơ! Xấu hổ lắm!”
“Hahaha... cậu có khiếu viết thơ đấy. Có viết lại chưa?”
“Hả, làm sao cậu biết tôi viết? Cậu nhìn thấy à?!”
“Khoan.. thật á?”
“Cậu dám chọc tôiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!”
Đó là cuộc trò chuyện vớ vẩn nhất tôi từng thấy. Nhưng không hiểu sao tôi thấy thật thanh thản
Được rồi. tôi đã sẳn sàng. Đi thôi, tiến xa nhất có thể.
--------------------------------------
Leone: Bùn ngủ
(Ana: Sao có thằng ngu tới mức này nhỉ)