Hai người họ dẫn tôi đến một ngôi nhà nhỏ nằm khá xa trung tâm thành phố, sát vách tường thành.
“Tới đây thôi, chúng tôi phải quay lại rồi.”
“Chúc may mắn Julia. Hi vọng ta sẽ gặp lại!”
“Hả??...Chờ--“
Hai người họ đột nhiên bỏ đi, bỏ tôi lại một mình. Giờ mình phải làm gì đây? Tự nhiên bị dắt tới đây mà chẳng có lời giải thích nào. Bây giờ.... Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng mở cửa từ ngôi nhà kia và cánh cửa mở toang.
“Oh.....Xin lỗi đã để cậu phải chờ. Mời cậu vào nhà.”
“Vậy thì xin phép.”
Tôi bước vào căn nhà nhỏ. Trong này giản dị đến khó tin, gọi là thiếu thốn cũng được. Nội thất trong nhà chỉ có một cái bàn và một cái ghế, ngoài ra thêm một chiếc giường ở trong góc nữa. Chả có dấu hiệu nào cho thấy có người đang sinh sống ở đây.
“Mời cậu dùng trà!”
“Cảm ơn”
Tôi chẳng biết người đàn ông này là ai. Ông đeo kính và cao khoảng 170 cm. Mái tóc đen dài được bện sau lưng. Nhưng ông ấy lại có khuôn mặt rất hiền từ, nhất là khi cười, giọng nói, cách cư xử. Chỉ là cảm nhận của tôi, nhưng chắc ông ấy là một người tốt bụng.
“Tôi xin lỗi vì đã mời cậu đột ngột như vậy.”
“Không, không sao đâu... mấy người kia kêu tôi đến một người tên là Cyrus.”
“Tôi là Cyrus. Rất vui vì được gặp cậu”
“Hả, ông là Cyrus.”
“Hmm, cậu bất ngờ à?”
“Um.. có thể hơi thô lỗ, nhưng tôi nghĩ ngài phải trông kiểu chiến binh hơn cơ.”
“Haha, không sao, tôi nghe nhiều rồi. Mấy [Exorcist Rank S] khác còn thẳng thắn hơn cậu cơ.”
“Vậy... ngài chính là Cyrus, người nắm giữ hạng cao nhất-[Exorcist] mạnh nhất.”
“Thật ra danh hiệu đó có hơi quá với tôi. Nhưng đúng thế. Một lần nữa, rất hân hạnh được gặp cậu, Julia.”
“Tôi cũng vậy...”
Ông ấy bắt tay tôi, tay ông ấy khá nhỏ. Trông chả giống [Exorcist] mạnh nhất trong tưỡng tượng của tôi tí nào. Mặc dù thế, chắc ông ấy không nói dối đâu. Không thể đánh giá sức mạnh của một người chỉ dựa vào vẻ bề ngoài được. Tôi biết rõ chứ, nhưng vẫn không thể tin hình dung ra đây là người mạnh nhất nhân loại. Nhìn cứ như một ông chú phúc hậu vậy.
“Tay tôi nhỏ quá hả”
“Ừ-ừm, vâng.”
“Cậu bắt tay khá chắc, và xung quanh cậu cũng toát nên khí chất khác thường nữa. Không nghi ngờ gì, cậu thực sự đã tồn tại trong [Twilight] 2 năm.”
“Ông tin tôi?”
Bình thường thì mọi người đều nghĩ câu chuyện của tôi chỉ có trong cổ tích thôi. Hoặc họ sẽ nghĩ “Chắc thằng nhóc này bị ảo tưởng.”. Nhưng người đàn ông này, đã nhìn thằng vào mắt tôi mà nói rằng ông ấy tin tôi.
“Thật ra, tôi đã thử điều tra về cậu, xin lỗi. Nhưng 2 năm trước, cậu là một học viên ở [Thành phố kết giới số 3]. Cậu luôn xếp chót lớp, mà cũng không có bất kì kĩ năng hay tài năng nào cả. Lớp lí thuyết không tệ, nhưng năng lực chiến đấu lại cực kì tệ hại, gọi là vô vọng cũng không sai. Cậu hầu như tham gia vào các tổ đội với vai trò [Healer]. nhưng chỉ trong vòng 2 năm trong [Twilight], sức mạnh của cậu đã ngang cơ một [Exorcist Rank S]. Bình thường thì có mơ cũng chẳng ai có thể được như vậy. Nhưng thật ra, tôi cũng giống cậu...” Ống ấy vừa nói vừa chìa tay phải ra.
“[Hội chứng Twilight] giai đoạn 5 sao?”
“Đúng vậy. Hầu hết [Exorcist Rank S] đều nhiễm, triệu chứng thì mỗi người mỗi khác, nhưng tôi thì lại giống cậu”
“Tôi...hiểu rồi. Vậy sao ông lại gọi tôi đến đây?”
“Tôi muốn cậu trở thành [Exorcist Rank S] thứ 13”
“Tôi?”
“Chính xác. Với sức mạnh đó thì hoàn toàn xứng đáng. Cậu có biết mình mạnh thế nào không?”
“...À...”
Tôi biết. Tôi biết mình mạnh, nhưng chỉ có kĩ năng chiến đấu thôi. Trái tim của tôi vẫn quá yếu đuối. Chỉ là trái tim của kẻ tầm thường. Và tôi cũng chỉ là thằng nhóc không biết làm sao mà vẫn có thể sinh tồn trong [Twilight] 2 năm
“Cậu không đồng ý à?”
“Thật ra, tôi nghĩ mình không phù hợp với vị trí đó...”
“Hmm, tôi hiểu... Cậu không sai, đường đột quá phải không? Nhưng cậu có nhận thức được, tôi không thể để một con người mạnh như cậu lông bông ngoài kia được. Vậy như vầy đi, cậu hãy tham gia vào đoàn hộ tống đến [Thành phố kết giới số 1], với tư cách một học viên. Rồi tham gia cuộc tuyển chọn. Phải làm như thế, tôi không thể đơn giản là đặt cậu lên vị trí đó được. Nó ảnh hưởng đến uy tín của chúng tôi mà”
“Cuộc... tuyển chọn”
“Thực ra, hoàng tộc đang có một chuyến thăm tất cả các [Thành phố kết giới], dĩ nhiên [Số 7] sẽ là cuối cùng. Nhưng có vẻ họ muốn thêm vài người hộ tống cho chuyến hành trình về lại [Thành phố kết giới số 1]. Họ đang tìm kiếm và thu thập tất cả các tài năng từ mọi nơi và cũng cảm thấy cần phải có kinh nghiệm thực tế khi di chuyển giữa các [Thành phố kết giới] và xuyên qua [Twilight]. Và nếu cậu có thể ghi điểm trong mắt họ. Cậu có thể đi chuyển lại giữa các thành phố dễ dàng hơn đấy. Cậu nghĩ sao?
Mục tiêu của tôi bây giờ chỉ là trở thành một [Exorcist] bình thường. Nhưng tôi luôn nghĩ đó chỉ là một ước mơ xa vời, chỉ như một sự an ủi. Có ước mơ nghĩa là con người có thêm động lực, giúp họ làm việc chăm chỉ. Để rồi không ngừng tiến lên cho dù vấp ngã.
Nhưng ước mơ của tôi lại khác. Tôi chỉ đang cố trốn chạy khỏi thực tại bằng cách lấy ước mơ làm lí do. Tất cả gì tôi làm là chạy trốn. Tôi biết mình có sức mạnh để trở thành [Exorcist Rank S] – niềm hi vọng cuối cùng của loài người. Nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ gì với nó, tôi không muốn từ bỏ giấc mơ nhẹ nhàng kia.
Vậy cuối cùng mình thiếu thứ gì?
Nhưng ngay cả khi bản thân không biết chính xác phải làm gì... thì tôi vẫn muốn tiếp tục tiến lên.
Nhân loại đã không thể tiến lên thêm bước nào từ chiến tranh Nhân-Quỷ. Chúng ta không lùi bước, nhưng cũng chẳng thể tiến lên. Chỉ đơn giản là giậm chân tại chỗ. Nếu tôi...tôi có thể làm gì để thay đổi tình trạng này...tôi muốn thử. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng. Cứ tiến lên, rồi lại lạc lối, sau đó đau khổ, đó là cách tôi....
“Đã đến lúc nhân loại phải tiến lên bước nữa. Người kế vị hoàng tộc đã sẵn sàng. Bây giờ là lúc ta phải vùng lên. Là lúc ta phải chiếm lại thế giới này, phải đem ánh mặt trời về lại thế giới này. Tôi muốn cậu đồng hành cùng tôi trên công cuộc này”
“...Đã rõ. Về cuộc tuyển chọn. Tôi sẽ tham gia”
“Cuộc tuyển chọn sẽ diễn ra vào ngày mốt. Không cẩn phải đăng kí đâu nên cậu khỏi lo. Mà tôi cũng sẽ là giám khảo đó, đừng bất cẩn, tôi sẽ không thiên vị bất kì ai kể cả cậu đâu, nhưng tôi tin cậu sẽ vượt qua bằng chính thực lực của bản thân”
“Tôi sẽ làm hết sức mình”
“Tôi rất mong chở đấy”
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, và tôi quay trở về kí túc xá.
“....[Exorcist Rank S] à...”
Cảm giác vẫn không đúng cho lắm. Sinh tồn, trở về, đột nhiên lại được yêu cầu làm [Exorcist Rank S]. Bây giờ tôi còn cảm thấy lo hơn là mừng.
Chả vui chút nào. Mình quá thiếu tự tin. Mình có xứng đáng bảo vệ mọi người không? Mình có đáng được gọi là “hi vọng cuối cùng của nhân loại không”. Càng nghĩ tôi càng thấy mình nhỏ bé. Mình chỉ là một thằng nhóc bị vứt lại trong [Twilight] thôi mà. Tôi luôn nghĩ về bản thân mình như thế.
“J-u-l-i-a”
“Hả, Sophia à... Cậu làm gì ở đây thế?”
“Cậu nói “Làm gì ở đây?” là sao? Đây là kí túc xá nữ đấy nhé.”
“Ớ... tôi xin lỗi, tại đang bận suy nghĩ vài chuyện nên... Cậu không thích có một thằng con trai lảng vảng quanh đây đúng không”
“Cha tôi...”
“Hả”
“Cha tôi mạnh lắm đúng không?”
“Không lẽ là..”
“Ừm, thật ra tui đã kể cho ông ấy về cậu”
“Vậy nghĩa là...Cha cô là Gil sao...”
“Ông ấy ít khi về nhà lắm. Cứ phải đi hết nơi này tới nơi khác, phần lớn là ở trong [Twilight]. Ông ấy mới về thôi, nên tôi đã kể một chút về cậu. Hehe!”
“Đừng có Hehe như vậy chứ... ghê quá...”
“Vậy cậu sắp thành [Exorcist Rank S] rồi à?”
“…Đúng là tôi được mời nhưng tôi không chắc.”
“Không chắc? Về điều gì? Cậu mạnh mà.”
“...Sophia?”
“Ý tôi là, cậu rất mạnh đó, hiểu không? Không lí do gì lại không sử dụng sức mạnh đó để gia tăng sức mạnh của nhân loại, phải không? Cậu có sức mạnh để xử lsi lũ quỷ đó mà?
“...Tôi không nghĩ là có thể giết hết đâu. Hơn nữa, cũng có loài quỷ tốt mà”
“Không đúng!”
“Tại sao?”
Hạnh động của cô ấy rất kì lạ. Tại sao cô ấy cứ hành động như thể tôi là một [Exorcist Rank S] chứ? Chắc là phải có lí do đằng sau...
“Xin lỗi...tôi phải đi đây...”
“Ừ...”
Và chỉ còn sự tĩnh lặng của buổi đêm ngự trị nơi đây.
---------------------------------------------
Ana: Tui mới tạch gacha liền 3 game 6 banner. Ai đó cho tôi động lực sống đi.
Leone: Mona CM 1, Zhongli CM 1, Xinyan, game là dễ