10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 12

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 24

Vol 1 - Chương 03 - 10 năm

“Con về rồi đây…!”

10 năm sau khi trở về nhà, quả nhiên, mọi thứ vẫn như trước đây. Chiếc bàn cũ ngày xưa vẫn còn đó, những tờ giấy dán tường giờ cũng đã phai màu, rồi còn chiếc cốc sứt mẻ này nữa, không có gì thay đổi cả. 

"Chắc hẳn là khó khăn cho con lắm, có thể về nhà vào dịp Năm mới và Lễ hội Bon như thế này."

Mẹ tôi―Aritsuki Sayaka nói trong khi rót cà phê vào chiếc cốc bị nứt.

So với vẻ ngoài của một người phụ nữ 48 tuổi, thì bà ấy hầu như không có nhiều nếp nhăn và vẫn duy trì được nét trẻ trung.

"Sao con lại về nhà vào ngày đầu năm mới thế?"

Công ty trước đó mà tôi từng làm, không có khái niệm nghỉ lễ dài ngày, chúng tôi chỉ được nghỉ 2 ngày vào dịp năm mới, đó là vào Đêm giao thừa và Ngày đầu tiên của năm mới.

Tôi uống tách cà phê đen trong khi than phiền về các công ty đen.

"Mà, nếu con có ý định về đây luôn thì mẹ cũng rất vui. Vậy, con sẽ tìm việc làm đúng hông? Hay con muốn tiếp quản cửa hàng của cha mẹ?"

Gia đình Aritsuki kinh doanh một quán cà phê nhỏ có tên là <Moon Night Terrace> và trong lòng họ cũng có suy tính, nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ có người tiếp nối công việc này.

"Vâng , như vậy cũng tốt, con sẽ xem xét công việc kinh doanh này sau. Nhân tiện thì…."

Từ lúc đặt chân vào nhà, có câu hỏi làm tôi luôn thắc mắc

"Haruyama-san, đã chuyển nhà rồi sao mẹ?"

Bảng tên của nhà hàng xóm đã thay đổi từ Haruyama thành một cái tên khác.

"À cái đấy thì…"

Mặt mẹ tôi tối sầm lại.

“Nó đã chuyển nhà ngay sau khi con lên Tokyo đó!”

"Hả? C-chuyện gì đã xảy ra――"

"Này.., mẹ nó có thể giúp tôi một tay được không?"

Là tiếng của cha tôi vọng lại từ phía cửa hàng.

Cha tôi chính là chủ của cửa tiệm <Moon Night Terrace> này.

"Vâng, em đến ngay. Lát nữa mẹ con mình lại nói chuyện tiếp nhé!"

Nói rồi mẹ chạy vào bếp của tiệm.

*

Lần đầu tiên được nằm lên chiếc giường quen thuộc sau nhiều năm, tôi đắm mình trong những dòng ký ức.

Một khuôn mặt thân quen dần hiện lên trong tâm trí tôi.

Haruyama Miya

Vừa xấc xược vừa tự mãn, lại còn có cái tính coi thường người lớn nữa chứ.

"Chắc mình không còn cơ hội gặp lại con ranh đó nữa rồi."

Thật là một cảm xúc kỳ lạ, tựa hồ cô đơn mà lại nhẹ nhõm đến vô cùng.

Có lẽ bây giờ con nhóc đó đang học năm ba cao trung rồi nhỉ?

Có lẽ bây giờ nó đã trở thành một đứa Yankee hoặc Gyaru tệ hại không chừng.

"Cũng hơi đói rồi đấy!"

Vẫn còn thời gian cho đến bữa tối. Hay mình ghé qua cửa hàng tiện lợi 1 chút nhỉ? Nghĩ xong, cậu liền đứng dậy và đút tay vào trong túi quần.

Tâm trí tôi dần trở nên trống rỗng.

"Không có……. thôi xong!?”

Tôi quên mang ví rồi.

Lễ hội Bon (ngày cúng tưởng nhớ tổ tiên trong văn hóa Nhật Bản).