10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

13 98

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

(Đang ra)

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

Purapura

Dù ban đầu Minato còn bối rối trước diễn biến chóng vánh này, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra rằng chương mới trong cuộc đời mình có lẽ cũng không tệ chút nào — và dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận đ

2 4

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

71 7548

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11329

Vol 1 - Chương 03 - 10 năm

“Con về rồi đây…!”

10 năm sau khi trở về nhà, quả nhiên, mọi thứ vẫn như trước đây. Chiếc bàn cũ ngày xưa vẫn còn đó, những tờ giấy dán tường giờ cũng đã phai màu, rồi còn chiếc cốc sứt mẻ này nữa, không có gì thay đổi cả. 

"Chắc hẳn là khó khăn cho con lắm, có thể về nhà vào dịp Năm mới và Lễ hội Bon như thế này."

Mẹ tôi―Aritsuki Sayaka nói trong khi rót cà phê vào chiếc cốc bị nứt.

So với vẻ ngoài của một người phụ nữ 48 tuổi, thì bà ấy hầu như không có nhiều nếp nhăn và vẫn duy trì được nét trẻ trung.

"Sao con lại về nhà vào ngày đầu năm mới thế?"

Công ty trước đó mà tôi từng làm, không có khái niệm nghỉ lễ dài ngày, chúng tôi chỉ được nghỉ 2 ngày vào dịp năm mới, đó là vào Đêm giao thừa và Ngày đầu tiên của năm mới.

Tôi uống tách cà phê đen trong khi than phiền về các công ty đen.

"Mà, nếu con có ý định về đây luôn thì mẹ cũng rất vui. Vậy, con sẽ tìm việc làm đúng hông? Hay con muốn tiếp quản cửa hàng của cha mẹ?"

Gia đình Aritsuki kinh doanh một quán cà phê nhỏ có tên là <Moon Night Terrace> và trong lòng họ cũng có suy tính, nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ có người tiếp nối công việc này.

"Vâng , như vậy cũng tốt, con sẽ xem xét công việc kinh doanh này sau. Nhân tiện thì…."

Từ lúc đặt chân vào nhà, có câu hỏi làm tôi luôn thắc mắc

"Haruyama-san, đã chuyển nhà rồi sao mẹ?"

Bảng tên của nhà hàng xóm đã thay đổi từ Haruyama thành một cái tên khác.

"À cái đấy thì…"

Mặt mẹ tôi tối sầm lại.

“Nó đã chuyển nhà ngay sau khi con lên Tokyo đó!”

"Hả? C-chuyện gì đã xảy ra――"

"Này.., mẹ nó có thể giúp tôi một tay được không?"

Là tiếng của cha tôi vọng lại từ phía cửa hàng.

Cha tôi chính là chủ của cửa tiệm <Moon Night Terrace> này.

"Vâng, em đến ngay. Lát nữa mẹ con mình lại nói chuyện tiếp nhé!"

Nói rồi mẹ chạy vào bếp của tiệm.

*

Lần đầu tiên được nằm lên chiếc giường quen thuộc sau nhiều năm, tôi đắm mình trong những dòng ký ức.

Một khuôn mặt thân quen dần hiện lên trong tâm trí tôi.

Haruyama Miya

Vừa xấc xược vừa tự mãn, lại còn có cái tính coi thường người lớn nữa chứ.

"Chắc mình không còn cơ hội gặp lại con ranh đó nữa rồi."

Thật là một cảm xúc kỳ lạ, tựa hồ cô đơn mà lại nhẹ nhõm đến vô cùng.

Có lẽ bây giờ con nhóc đó đang học năm ba cao trung rồi nhỉ?

Có lẽ bây giờ nó đã trở thành một đứa Yankee hoặc Gyaru tệ hại không chừng.

"Cũng hơi đói rồi đấy!"

Vẫn còn thời gian cho đến bữa tối. Hay mình ghé qua cửa hàng tiện lợi 1 chút nhỉ? Nghĩ xong, cậu liền đứng dậy và đút tay vào trong túi quần.

Tâm trí tôi dần trở nên trống rỗng.

"Không có……. thôi xong!?”

Tôi quên mang ví rồi.

Lễ hội Bon (ngày cúng tưởng nhớ tổ tiên trong văn hóa Nhật Bản).