Trans+Edit: Kira
THÔNG BÁO: Hôm nay bận nên chỉ có một chương, còn về lịch đăng thì tùy rảnh thì có thuốc còn không thì thôi nên không có lịch cố định. Chúc các bạn thưởng thức vui vẻ!!!
---------------------------------------------------------------------------------
Đã được một tuần kể từ sau vụ “trộm hàng” cục cảnh sát.
Tôi làm một cái ghi chú lên bản đồ được đặt ở trên bàn. Trên đó hiển thị đầy đủ tên cũng như địa chỉ của từng nơi.
Các siêu thị, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng điện tử, cửa hàng dụng cụ và các khu nhà ở đều được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ.
“Không phát hiện người sống trong những nơi này.”
Tôi vẽ một dấu V màu xanh ngay trước khu mua sắm.
Không có nhiều khu vực xung quanh căn hộ của tôi được đánh dấu như khu tị nạn hoặc cái siêu thị có thể thấy ở một khoảng cách.
Khu vực dân cư tôi tìm kiếm trước đó cạnh một con đường lớn. Còn những khu vực ở xa hơn thì tôi chưa có cơ hội.
Những con đường mà chiếc xe của tôi không thể vượt qua thì được đánh một dấu ‘X’. Mặc dù không có quá nhiều đường không thể đi qua nhưng nó có thể làm tài liệu giúp ích sau này.
“Tuy nhiên, thị trấn này cũng khá là rộng đấy…”
Nếu tôi bắt đầu tìm kiếm ở thành phố, thì tôi không thể thực hiện nó một mình được. Sẽ mất cả năm để hoàn thành.
Một lần nữa, máy tính được khởi động lên (lâu rồi chưa sài). Tôi cắm vào ổ USB một máy thu GPS tôi chôm được từ một zombie, bên trong có dữ liệu về thông tin địa hình có thể xem được trên phần mềm bản đồ.
Các dữ liệu về vị trí hiển thị liên tiếp trên bản đồ.
Tuyến đường được hiển thị chủ yếu là đường đi từ nhà của con zombie, những nơi nó đi qua và dừng lại ở bến tàu.
“Đây có thực sự là đường về nhà của ông ta không? Nó không thể nào là một sự trùng hợp ngẫu nhiên được.”
Kiểm tra mã đăng kí của thẻ, cũng như ngày ghi dữ liệu. GPS cung cấp thông tin tuyến đường trong tòa nhà mặc dù nó không quá chi tiết nhưng nó cũng giống như tuyến đường bên ngoài.
Nhà ga là nhà của bọn zombie. Quan tâm đến phát hiện mới này, tôi bắt đầu thu thập thêm thông tin về nó. So sánh các dữ liệu tôi thấy các tuyến đường đều được kết nối.
Tất cả tuyến đường đều tương tự nhau. Mặc dù đường đi khác nhau, nhưng điểm dừng của chúng lại chung một điểm. Có vẻ buổi sáng chúng rời khỏi nhà ga, đi loanh quanh làm việc của chúng cả buổi rồi khi đêm xuống chúng quay về nhà ga này ngôi nhà của chúng.
“Đi làm việc kể cả sau khi chết. Đam mê ghê nhỉ…”
Dường như có những con zombie hành động giống với cuộc sống trước đây của họ. Tuy nhiên không có nhiều con thuộc loại đặc biệt thế này. Tất cả các zombie không có khuôn mẫu đến thế.
Thật khó để hiểu được tại sao lại có sự khác nhau giữa chúng.
Tuổi và giới tính có vẻ ảnh hưởng đến sự mô phỏng lại hành động này. Có lẽ ngay từ lúc bị nhiễm cũng có thể gây ảnh hưởng đến vấn đề này nhưng có vẻ nghe hơi hoang đường.
“Hmm….”
Tôi dựa lưng vào ghế duỗi thẳng thân mình.
Tôi mở các camera an ninh lên kiểm tra các khu vực mà tôi đã lắp đặt chúng. Đề tăng cưởng độ bảo vệ, tôi còn quất thêm mấy cái rào bảo vệ cùng còi báo động, tuy nhiên nếu bọn zombie mà kích hoạt chúng thì tất cả nỗ lực của tôi coi như đi tong hết.
Mặc dù đã khẳng định rằng không có một ai sống sót trong các tòa nhà, tuy vậy tôi vẫn lắp camera cho đảm bảo. Sau khi kiểm tra, không có sự thất thường nào ngoài lũ zombie quen thuộc. Tôi tắt cửa sổ làm việc, rồi nhìn vào lịch, đã được 3 ngày kể từ khi tôi đến chỗ của Mitsuki.
“Tôi không nghĩ rằng mình có thể sử dụng bọn họ…”
Yuusuke đang thắc mắc không biết có nên dùng Mitsuki và bọn nhóc như nhân viên không.
Mặc dù phụ nữ và trẻ em không nên làm việc nặng nhưng con người ta vẫn thường phớt lờ điều đó. Nếu nghĩ về điều đó, dại gì mà không sài nguồn nhân lực miễn phí. Cho dù chúng còn nhỏ thì chúng vẫn có thể tưới cây.
Có thể làm một khu vườn trên sân thượng tòa nhà, chỉ cần có đủ dụng cụ cần thiết. Thực phẩm hun khói cũng có thể làm được, cả liên lạc vô tuyến nữa.
Tôi đang rất bận rộn với công việc của mình, vì vậy tôi cần một ai đó để bảo trì vả sử dụng các thiết bị của mình. Đối với chi phí thức ăn tôi có quyền yêu cầu bất thứ việc gì. Cho đến khi họ nhận được một công việc và làm quen với nó, tôi có thể bắt họ trả giá bằng thân thể của họ. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi đến chỗ của Mitsuki.
Mặc dù lần thứ hai, cô vẫn khó chịu khi làm việc này. Nhưng đến lần thứ ba, cô bắt đầu chấp nhận thực tế việc cô ấy đang làm.
Trong căn phòng giống như trước, Mitsuki hạ thấp người xuống dùng bàn tay để làm thỏa mãn dương vật của Yuusuke, chất lỏng màu trắng rỉ ra làm bẩn đôi bàn tay tuyệt đẹp của cô.
Trong khi tận hưởng cảm giác sung sướng khi được Mitsuki phục vụ, tôi lẩm bẩm,
“Cô có vẻ nghe lời hôm nay nhỉ…”
Mitsuki di chuyển bàn tay cô ấy trong im lặng, nhưng sau khi nhận ra lời nói của tôi cô ngước lên nhìn và nói,
“… Tôi còn phải nuôi những đứa em của mỉnh, tôi làm việc này cũng giống như là thay tã bẩn cho em bé mà thôi.”
Bối rối bởi những gì cô ấy nói, tôi suy nghĩ một lúc, nghi ngờ những lời nói của cô ấy trong khi cô ta cúi đầu xuống lại.
“Nếu cô nghĩ nó theo một góc nhìn khác, thì đây cũng chỉ là một kiểu chăm sóc thôi.”
Trong trường hợp này, có thể nói một cách gián tiếp là cô đang mang lại niềm vui cho tôi như một thứ đồ chơi.
“Is it really…Nursing”( Cho các bạn hiểu một nghĩa của từ ‘chăm sóc’)
Bởi vì tôi cũng có kinh nghiệm trong chuyện này rồi, và phải nói là nó chẳng dễ chịu chút nào. Đặt bản thân mình vào vị thế của cô ta tôi nghĩ mình có thế giúp cổ khôi phục lại một chút lòng kiêu hãnh mà tôi đã đạp nát.
Mitsuki tăng tốc độ các ngón tay mình lên trong khi đang quấn lấy cậu nhỏ của tôi.
“….Xin anh vui lòng bắn ra nhanh cho (và biến lẹ đi)”
Yuusuke lặng lẽ tóm lấy Mitsuki, đẩy mạnh cô ấy về phía bức tường, đè cô dính chặt với nó. Lột cái quần jean của cô ra xuống đến đầu gối. Quần lót gợi cảm cùng với cặp đùi ngon lành của cô bị phơi bày ra.
Mitsuki run rẩy trong sợ hãi cô như sắp khóc ra tới nơi nhưng cô không dám kháng cự lại. Yuusuke nắm lấy bắp đùi cô, quay ra phía sau rồi đâm cái ‘đó’ vào giữa háng và bắp đùi cô, trà sát nó vào cái quần lót.
“…..”
Cô nhắm mắt mình lại rồi tiếp tục vuốt ve. Dùng cả mười ngón tay của mình để kích thích Yuusuke ra thật nhanh để kết thúc chuyện này sớm.
Tôi tiếp tục cọ sát vào đùi của cô ta trong khi đang ôm lấy cô, và cũng đã đến giới hạn của mình. Tôi bắn ra một đống lên khắp phần dưới của cô.
*SPLUT SPLUT*
Làn da trắng của cô bị làm bẩn.
Sau khi hoàn thành, tôi từ từ nâng cơ thể mình lên và rút dương vật đang cứng của mình ra, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
“……..”(Bà sẽ khiến mày phải trả giá ‘ một đứa nào đó đang lồng tiếng’[không phải trans à nha, được nhờ viết hộ vô thôi từ một ai đó])
Mitsuki lẩm bẩm một thứ gì đó nhỏ đến mức tôi không thể nghe được. Cô dùng giấy vệ sinh lau cái thứ dơ bẩn ấy ra khỏi đùi cô trong khi chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.
Sau khi xong việc, tôi rời khởi đề cô ta thay quần áo. Rồi quay trở lại căn phòng chính một cách lộng lẫy như một thằng atsm và suýt va vào một trong những đứa nhóc. Có vẻ như bọn chúng đang chơi xe đồ chơi.
Khi thẳng nhóc thấy tôi, nó hoảng sợ trong khi lấy lại chiếc xe.
“Không sao, ổn mà, chẳng có gì sai khi vui chơi cả.”
Tôi tiến lại gần lũ nhóc, tiếng kêu từ bụng chúng phát ra có thể nghe một cách rõ ràng. Nghe vậy tôi bắt đầu bối rối.
“Có lẽ nào… nhóc có phải là Takashi không?”
Cậu nhóc gật đầu nhẹ,
“Tôi nghĩ là tôi đã đem tới rất nhiều đồ ăn mà? Chuyện gì đã xảy ra với chúng?”
Lắc đầu phản ứng lại, nó run rẩy trả lời.
“Vì thực phẩm rất khó kiếm nên phải tiết kiệm”
“Huh…có phải chị của mấy nhóc bảo thế không?”
Takashi gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy… tiết kiệm là tốt mà.”
Để thu thập đồ ăn, một người phải mạo hiểm mạng sống của mình vào nó. Thế nên nó là hợp lí khi mà thằng nhóc nghe theo lời chị nó dạy. Hoặc có thể họ đang cân nhắc để giảm số nợ mà tôi đã ép gán cho họ. Nếu bạn nghĩ về nó thì nó rất chi là bình thường.
Tôi ngồi lên ghế sofa trong khi xem thằng nhóc chơi với đồ chơi của mình. Trong khi nhìn thấy bọn nhóc chơi đồ chơi với một cái bụng rỗng tôi có một cảm giác dejavu.
Tôi nhớ lại mình lúc còn nhỏ. Một đứa trẻ đã háo hức chờ đợi ông nội của mình trở lại từ trung tâm Bạc trong khi chơi chiếc đồ chơi giá rẻ của mình dưới hoàng hôn.
Yuusuke rõ ràng không dời mắt khỏi đứa trẻ trước mặt cậu.
Takashi người đang đồ chơi bỗng ngước nhìn anh.
Mitsuki bước vào phòng, mắt cô chứa đầy sự trống rỗng âm u.
Sau khi nhìn thoáng qua một cách đột ngột, cô nhanh chóng chuyển ánh nhìn về phía Takashi.
“Yuu-kun…”
“Ehh… anh ta ở đó”
Chỉ tay về hướng phòng họp.
“Bây giờ chúng ta đi nghỉ nhé?”
Hai người họ nắm lấy tay nhau rồi rời khỏi phòng.
Để lại phía sau, Yuusuke duỗi lưng ra trong khi thở dài.
Tôi rời đi ngay lập tức, xuống lại tầng 1 khi sắp ra khỏi cửa tôi dừng lại.
“Ah mình quên cái túi…”
Tôi quay trở lại về phía thang máy. Bỗng nhiên cánh cửa thang máy từ từ mở ra.
“…Huh?”
Tôi dừng lại theo theo bản năng. Từ trong thang máy Mitsuki bước ra, trên vai có cái túi, cô cũng cầm theo cái túi của tôi nữa. Hai đứa nhóc đằng sau cũng đeo trên lưng một cái balo. Bọn họ chẳng trang bị vũ khí gì cả trông cứ như chuẩn bị đi dã ngoại vậy.
“Này, các người đang làm gì thế?”
Nghe giọng nói của Yuusuke, cô quay mặt đi tiến thật nhanh ra phía cửa, mấy thằng nhóc cũng bất ngờ bị cô kéo theo.
“Này đi đâu vậy, nguy hiểm lắm!”
Đáp trả lại những lời tôi nói một cách khắc nghiệt, cô trả lời:
“TÔI VỀ NHÀ!!!”