Trans+Edit: Kira
---------------------------------------
Đó là buổi sáng sớm.
Mặt trời chỉ mới bắt đầu mọc khi Mitsuki tỉnh dậy. Cô đã nhìn thấy một giấc mơ khủng khiếp hoài cổ. Đó là một giấc mơ khi cô còn nhỏ, và vẫn còn có gia đình.
Cô ấy đã phải nghỉ học ở trường mẫu giáo vì ốm và được mẹ mình chăm sóc. Cô đã ho và nhìn lên mẹ cô khi được mẹ nhẹ nhàng vuốt trán trán với một bàn tay mát mẻ.
Khuôn mặt mẹ cô mơ hồ, như thể nó bị che khuất bởi bóng tối. Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm nhận được rằng mình được bao bọc bởi cảm giác an toàn trong ánh nhìn của mẹ. Giữ ấm chô cô khiến cô không bị thức giấc.
Tuy nhiên, ý thức của cô đã lôi kéo cô trở lại với thực tại. Những hình ảnh trong giấc mơ của cô bắt đầu mờ nhạt dần đi, hình bóng của bản thân lúc còn nhỏ đã biến mất khỏi tâm trí cô. Cô cố gắng níu kéo nó lại nhưng không thể nào với tới nó được, một cảm giác mất mát xuất hiện trong trái tim cô, Mitsuki từ từ lấy lại cảm giác về thân thể mình.
Cô mở mắt ra. Trong mắt cô, hiện hữu trần trắng. Cô ấy đang ở trong phòng trên tầng 3 của siêu thị. Mitsuki cố gắng ngồi dậy, lấy chăn ra khỏi cô, và đặt chúng bên cạnh ghế sofa.
"...... Ah."
Những giọt nước mắt chảy dài trên má cô. Cô đã quay về với hiện thực. Mơ hồ giữa tình hình hiện tại và giấc mơ của mình, Mitsuki ngồi đó một lúc.
"...... ..Haa"
Thở dài, cô lau nước mắt. Cô cố gắng đứng dậy,
"Hắt xì..."
Khi hắt hơi, nước mũi chảy xuống.
"Uwaa ...."
Cái khăn ướt trên trán cô cũng bị rơi xuống. Cô ấy nhìn xung quanh để tìm khăn giấy, nhưng không có. Do dự, cô lấy khăn ướt sài tạm. Cô gấp lại nó và đặt nó lên bàn.
Nhìn thấy ly nước trên bàn, cô cầm lên uống. Cô cảm thấy một cảm giác thoải mái chạy dọc khắp cơ thể.
"Fuu ......."
Tuy đã lấy chăn ra, nhưng nhờ có lò sưởi nên cô cảm thấy không lạnh. Trong khi hắt hơi nữa, đầu cô bắt đầu đau. Bên cạnh cái ly trên bàn là một bát cháo. Hôm qua cô ấy không muốn ăn, vì vậy cô chỉ ăn một miếng nhỏ. Nên giờ bụng của cô hoàn toàn trống rỗng.
Cô có thể hâm lại cháo trên bếp trong phòng cung cấp nước nóng. Mang theo chiếc khăn bẩn và bát theo, cô rời khỏi phòng.
Trong bồn rửa trong phòng cung cấp nước nóng, bộ đồ ăn cho ba người đang để ở trong. Trong khi cô hâm lại cháo của mình trên bếp, cô rửa sạch các đĩa trong bồn rửa. Không có vết bẩn mỡ, vì vậy chỉ cần rửa bằng nước. Khi rửa xong, cô xếp chồng từng chiếc vào cái giá gần đó.
Sau khi hoàn thành, hai bàn tay cô trở nên lạnh lẽo vì nước lạnh.
"Hekushu-"
Một lần nữa nước mũi lại chạy ra. Cô quay đi rữa mặt với kem rửa mặt cô tìm được ở tầng bên dưới. Lấy chiếc khăn gần đó, cô lau khô mặt và thở ra một hơi.
"......"
Cô vươn lên, nhớ lại những mảnh vỡ của giấc mơ, cố gắng làm cho chúng rõ ràng hơn.
Lo lắng về những đứa em của mình, cô thoát khỏi nó, và đi tìm họ, và thấy họ quấn trong chăn ngủ ở góc của văn phòng. Có lẽ họ đã không ngủ trong cùng phòng để không bị cảm lạnh. Một số cuốn sách lớn nằm bên cạnh họ. Chúng là những cuốn sách ảnh màu thông thường.
Cô lướt qua một vài trang và nhìn thấy hình ảnh của núi và mùa. Cũng có động vật và côn trùng. Các bức ảnh giúp trẻ con hiểu dễ hơn trong việc đọc chữ kanji trong văn bản.
Yuusuke rất có thể đã cho tụi nó đọc để giết thời gian. Các em của cô thích những loại sách ảnh này. Gần đây, hầu như không có bất kỳ sự giải trí nào trong cuộc sống của họ, vì vậy mấy nhóc ắt hẳn rất vui.
(............)
Làm biểu hiện phức tạp trên mặt, Mitsuki nhẹ nhàng đóng sách lại.
(Takemura-san rất tử tế đối với trẻ con ......)
"Mặc dù anh ấy lạnh lùng đối với mình", Mitsuki thở dài. Ngay cả sau khi cô bán cơ thể của mình cho anh ta, thái độ của anh ta vẫn không thay đổi.
Nó không giống như cô đặc biệt thích Yuusuke, nhưng cho đến bây giờ cô chưa từng bị đối xử lạnh lùng kiểu như vậy bởi những người khác. Thái độ khiếm nhã của Yuusuke đã làm cô mất tự tin.
Cô đặt cuốn sách xuống và trở lại phòng cung cấp nước nóng.
Lấy cháo và đi đến phòng mình, cô nhận thấy Yuusuke ngủ trên ghế. Tựa lưng vào ghế, cổ anh cúi xuống khi anh ngủ. Nó trông như thể cổ anh bị đau. Anh ta quấn mình trong chăn, nhưng với lò sưởi anh không phải thấy lạnh trong phòng.
Mitsuki đến gần chiếc ghế sofa mà cô đã nằm, và gấp những chiếc chăn dơ bẩn, đặt chúng xuống cạnh cô. Ngồi xuống ghế sofa, cô bắt đầu bữa ăn. Dùng thìa, cô múc cháo lên, thổi vào nó trước khi đặt nó vào miệng. Dạ dày của cô đã bị bỏ đói, vì vậy cháo lúc này ăn rất ngon.
(...... ..)
Mitsuki cảm nhận được cháo đang từ từ làm ấm bụng cô.
(..........)
Cô nghĩ về cháo và khăn tắm đã được đặt trên trán cô ngay trước mặt cô lúc này. Thực tế Yuusuke đã trải nghiệm với cái gì đó giống như cảm lạnh và đáng ngạc nhiên là cách anh đối sử với cô.
Mitsuki xem Yuusuke là một người ích kỷ và tính toán. Khi cô ấy bị cảm lạnh, cô ấy nghĩ rằng anh sẽ quất một cái chăn cho cô ấy và nó sẽ diễn ra như vậy. Mitsuki sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được anh sẽ làm việc gì xa hơn thế.
Chỉ có điều, niềm tự hào của cô đã bị thương quá nhiều để chấp nhận lòng từ bi ngẫu hứng này của anh. Mitsuki và Yuusuke là những người xa lạ hoàn toàn. Cho đến gần đây họ thậm chí không có nổi một mối quan hệ thân thiện. Hành động của lòng nhân ái, như thể trở thành gia đình, là điều chỉ xảy ra khi trans thống trị cả vũ trụ này.
Đứng ra, nhìn Yuusuke khi anh đang ngủ trên ghế đối diện với cô, và suy nghĩ về nhiều thứ; Mitsuki vô tình nhớ lại một thứ.
(...... ..Ah đúng rồi, Takemura-san, đã ở một mình.)
Anh ta nói rằng không có người sống sót nào khác ngoài cô và các em cô. Không giống như cô và các em của cô, anh đã sống trong thế giới sụp đổ này một mình từ đó đến giờ. Nhận ra điều đó, Mitsuki một lần nữa cố gắng để sửa cách suy nghĩ của mình.
Nếu cô ấy ở trong vị trí đó, cô sẽ làm gì? Hình ảnh khuôn mặt sợ hãi của các em cô đã buộc cô phải tiếp tục cho đến bây giờ, nhưng nếu cô đã ở một mình?Nó sẽ không lạ gì nếu cô rơi vào nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Không có cha mẹ hoặc bạn bè của cô, chỉ có một mình vào ban đêm với những con quái vật ăn thịt người lang thang trên đường phố; Cô sẽ rất sợ, cô không thể chịu nổi. Mitsuki không mạnh mẽ đến thế. Cả thế giới của cô đã kết thúc ngày hôm đó.
Khi điều đó xảy ra, cô bắt đầu cảm thấy thoải mái khi chết, nhưng sự hiện diện của em trai đã giữ cô lại. Cô ấy là người giám hộ của họ, nhưng họ là những người bảo vệ cô ấy. Vì em trai của cô, cô đã phải quên đi bản thân và chăm sóc họ.
Nếu họ đã không ở đó, nếu cô ấy đã mất gia đình và đã bị buộc phải sống một mình trong thế giới độc ác mới này ...
(Điều đó ... sẽ là cô đơn, và khó khăn ......)
Chắc chắn Yuusuke không yếu đuối như Mitsuki. Mặc dù vậy, không phải lúc nào anh ta cũng có thể bình tĩnh. Nếu bạn nghĩ về nó, so với những gì Yuusuke đã làm, dường như cô vẫn chưa thể đáp ứng lại một cách đầy đủ. Anh thậm chí đã cứu sống cô. Cô không bao giờ nghĩ về điều đó có nghĩa là gì trong thế giới này nơi mà mọi luật lệ đã mất.
Yuusuke có thể trở nên lạnh lùng bỏ qua tiếng kêu cứu của cô.
(Anh ấy đã tạo một liên kết với chúng tôi bởi vì anh ấy đã cô đơn ... .. Một cái gì đó đoại loại như thế ...??)
Bằng cách nào đó cô cảm thấy như thể cô đã chạm vào một phần nổi của Takemura-san. (Trans: Nhầm rồi em ơi.... thôi thì vỗ tay đại cho em nó vui, vỗ tay đi chớ mấy người đọc...)
Ngủ trên chiếc ghế đó, anh trông như thể đã vượt qua với sự khó khăn và mệt mỏi.
Tất nhiên, có thể cô chỉ nghĩ quá lên. Nếu cơ thể bạn yếu, trái tim bạn cũng vậy. Cô có thể nghĩ như vậy giải thích thuận tiện cho một trong những điều kì diệu của anh ta. Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận rằng, như thể cô đã tìm thấy một cái gì đó mang tính người trong sự hiện diện mạnh mẽ bên ngoài của anh ta, đã trở nên quan tâm đến anh ta.
Đây có thể là lần đầu tiên cô nhìn anh như một người ngang hàng. Là một người đàn ông đấu tranh để tồn tại khi thế giới tàn lụi.
(...... Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn để không phụ thuộc nữa)
Ăn xong, Mitsuki mang đồ ăn ra khỏi phòng.
Một khi cô rửa sạch chén bát trong phòng cung cấp nước nóng và quay lại, Yuusuke đang ngồi trên ghế trong khi vươn vai. Có vẻ như anh đã thức dậy. Nhận ra sự hiện diện của cô, anh nói giọng ngạc nhiên.
"Ah?"
Yuusuke ngừng lại và nhìn chằm chằm vào cô. Đó là một cái nhìn như thể nhìn vào một kẻ thù. Không hiểu ý nghĩa đằng sau ánh nhìn đáng sợ đó, Mitsuki bắt đầu lo lắng không biết cô đã làm gì sai.
"Ano ...?"
Với giọng của Mitsuki, Yuusuke như bừng tỉnh từ cơn mê và ngồi xuống ghế.
"Ah ......"
Anh chuyển đường nhìn của mình sang đồng hồ và nhìn thời gian. 06:00
Sau đó, như thể anh đã mất tinh thần của mình, anh nói.
"Sau tất cả chỉ là cảm lạnh thông thường ..."
Những lời anh nói nghe như thất vọng, Mitsuki lấp lánh.
(Anh ấy có lo lắng cho mình ư?)
Với một nụ cười ranh mãnh, Mitsuki cúi đầu.
"Em xin lỗi đã làm anh lo lắng."
"Không, tôi lo lắng ư ... tốt thôi, cô thích nghĩ gì thì nghĩ."
Yuusuke vẫy tay như đuổi chó.
"Cô đã phục hồi chưa?"
"Tôi có một chút cảm giác kỳ lạ, nhưng nói chung tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều."
"... ..Fuun." (thở dài)
Suy nghĩ về những lời của Mitsuki, Yuusuke có một linh cảm. Im lặng, anh có cảm giác xấu về hành vi ấm áp và thân thiện của cô. Anh không biết nên làm thế nào về phản ứng của cô gái quá trẻ trung như éo phải Mitsuki của ngày hôm qua? Anh ấy đột nhiên thấy mất mát.
"... ..Eto, cảm ơn, vì đã chuẩn bị thức ăn cho các em của tôi hôm qua."
"Ou. Hãy chắc chắn đeo khẩu trang. Đừng hắt hơi trên thức ăn, phí của của tôi lắm đấy."
Với những lời thô tục đó, Mitsuki chỉ cười mỉa mai. Sự lo lắng của cô đã biến mất.