“Và mọi chuyện là thế!”
“Ờ, nhưng tại sao?”
Tóm tắt ngắn gọn là bé gái mà tôi đánh dấu đã vô tư quay lại, nên Kinue dẫn em ấy vào. Họ cũng thành bạn bè và Kinue gắng sức moi thông tin từ em ấy…
Trong khi ngạc nhiên trước sự xuất sắc không ngờ của Kinue-san, tôi sắp xếp và xem xét các thông tin nhận được từ bé gái tóc hồng đó.
– “Bí mật nhé, em là Succubus.”
– “Em biết trông như này thôi nhưng có lẽ em lớn tuổi hơn chị, Kinue!” (Tuổi tinh thần của em ấy có vẻ tương xứng ngoại hình.)
– “Fuah!? Bánh này ngon quá!”
– “Umm, Onee-sama là một Succubus siêu giỏi đấy?”
– “Kinue là bạn em. Em sẽ bảo vệ để Onee-sama không động vào chị.”
– “À, nhưng làm ra chiếc bánh này chứng tỏ chị rất hữu ích, Kinue!”
Kinue-san có thể khiến cho con bé nói ra những điều trên.
… Hay bên kia có cái miệng quá lỏng lẻo?
“Kinue nói có khả năng đây là bẫy.”
“Vậy thông tin ẩn sau những gì em ấy nói à?”
Nên họ quyết định để lại cho tôi hử. Do tôi được tin tưởng hoặc làm việc hiệu quả chăng?
Biết bé gái đó là Succubus đủ rồi. Tôi càng lo hơn về cô chị gái.
“Oi Neru, đến lúc làm chút việc.”
[Kaaay, Succubus đi săn!]
“Không, hộ giá anh. Trong giấc mơ.”
Cô ấy hơi lo cho tương lai quá sớm. Chỉ một chút.
☆
Dưới sự hợp tác của Kinue, Michiru đến phòng ngủ của Trưởng Làng trong nhà trọ.
Rõ ràng anh ta đã cảnh giác với Succubus và chuyển giường tới khu đông người của nhà trọ.
“Uu, cám ơn Kinue. Chị còn giúp em tới mức này.”
“Ơ kìa, chúng ta là bạn mà? Em đừng lo lắng, Michiru.”
“Bạn… Kinue. Hãy cho em biết nếu chị gặp rắc rối. Em sẽ giúp bằng mọi giá!”
“Fufufu, thế thì, em giúp chị làm việc trong nhà trọ vào lần tới được không?”
“Un!”
Thấy nụ cười nở rộ trên mặt Michiru, Kinue mỉm cười đáp.
“Ồ, với phòng bị khóa. Em sẽ làm gì?”
“Ổn thôi! Em là Succubus nên có thể lẻn vào phòng bằng Tiến Vào Giấc Mơ! Nhưng em sẽ trở lại cơ thể thật nếu ngủ quên …”
“Vậy em ngủ ở hành lang sao? Sàn không bẩn do chị đã quét dọn sạch sẽ. Phải rồi, chị mang cho em một cái chăn mỏng nhé?”
“Đừng lo cơ thể thực của em biến mất khi dùng Tiến Vào Giấc Mơ. Hẹn gặp lại!”
Cứ thế, Michiru dùng kỹ năng Tiến Vào Giấc Mơ. Cơ thể cô biến mất như tan vào không khí.
Góc nhìn thay đổi. Tầm nhìn của cô bỏ qua cửa, tường, sàn nhà và trần nhà. Thứ duy nhất cô thấy là những người đang ngủ. Tầm nhìn này là thứ chỉ những người tiến vào giấc mơ người khác, chẳng hạn Succubus và Incubus, mới thấy được. Những người đang ngủ trông như khối ánh sáng trắng, mọi vật khác đều màu đen.
Ngoài ra, với Succubus như Michiru, các khối ánh sáng viền đỏ đại diện cho nam giới. Viền đỏ là những mục tiêu mà cô có thể xâm nhập. (Sẽ hơi khó khăn hơn với những khối ánh sáng khác.)
Cô thấy được những người đang ngủ trong nhà trọ, nhưng bỏ qua tất cả ngoài Trưởng Làng.
Như thể không gì cản trở cô, Michiru đi xuyên qua cửa khi đến gần khối ánh sáng thuộc về Trưởng Làng.
Khẽ chạm lên viền đỏ, cô bước vào giấc mơ của Trưởng Làng.
Bên trong vẫn là căn phòng sang trọng như lần trước.
Và một điều nữa giống lần trước—Trưởng Làng đang ngủ trên giường.
“… Lần này em chắc chắn sẽ quyến rũ anh thành công!”
Michiru lẻn lên giường. Chiếc giường êm ái mang lại cảm giác một nơi dễ chịu để ngủ… nhưng nếu ngủ quên, cô sẽ bị đuổi khỏi giấc mơ và hiện thân. (Cô sẽ không bị đuổi nếu chủ giấc mơ chú ý tới cô.)
Chống lại cảm giác buồn ngủ bên trong giấc mơ từ chiếc giường, Michiru ló đầu ra từ bên dưới tấm chăn bên cạnh Trưởng Làng.
Khi đã trông giống hai người ngủ cùng nhau, cô lại gần và lay Trưởng Làng dậy.
“Trưởng Làng-sama, Trưởng Làng-sama.”
“Mmm… ơ, em là đứa đến vào hôm nọ?”
“U-umm… a-anh không muốn làm chuyện vui vẻ cùng em sao?”
Trang phục hôm trước của cô gây xấu hổ hơn là khiêu gợi, nên hôm nay cô mặc quần áo bình thường. Như lẽ mặc định của Succubus, chúng vẫn lộ nhiều da thịt.
“Chẹp, sao anh có thể cưỡng lại! Một bé gái này, ha ha!”
“Kyaaah!? T-trưởng Làng-san!?”
Michiru bị đẩy xuống bởi Trưởng Làng bỗng dưng quá khích. Trong lúc suy nghĩ tại sao quần áo bình thường hấp dẫn hơn, cô thấy sợ hãi trước đôi mắt đỏ ngầu của Trưởng Làng.
“U-umm, nhẹ nhàng thôi… uhh, đây là giấc mơ nên không sao, nhưng, umm, cứ—cứ đề phòng nhé?”
“Fufufu, yên tâm ở anh. Trông như này, nhưng anh dịu dàng lắm.”
“Kyaah, d—dừng lại…. nn! Kyaah, hyaah!?”
Trưởng Làng bỗng liếm chân Michiru.
“Haha! Chân của bé gái, ha ha!”
“Kyahahahaha! N-nhột quá! Ahaa, hyaaau, aha, ahahahahaaa!”
Và cứ thế, chân của Michiru liên tục truyền cảm giác nhột đến khi Trưởng Làng thỏa mãn.
Cơ bụng cô mỏi rã rời… dù là trong mơ.
☆
“Ồn quá không ngủ được… tuy mình đang mơ sẵn rồi.”
Nghe tiếng cười phát ra từ bé gái, tôi—vẫn nằm trong futon dưới giường—phàn nàn.
Tôi đã nhờ Neru trở thành thế thân.
Succubus thay đổi ngoại hình tự do trong giấc mơ, nên tôi dặn Neru hành động như phiên bản tôi bị mê hoặc và xem cách con bé phản ứng.
Gọi là giăng bẫy bắt tội phạm.
Nhân tiện, tôi muốn hộ vệ (Neru) ở gần, nên lấy lại chiếc nhẫn và đeo lên. Không sao cả miễn là em ấy không dùng Chiếm Hữu.
… Với lại, ngủ cùng Búp Bê có chút…
Nó là khối sắt cứng, nặng theo cách quá lạnh lẽo để ngủ cùng và trên hết, chỉ riêng chiếc nhẫn cũng khiến việc giăng bẫy đáng ngờ.
Tôi sẽ phải giả vờ bị mê hoặc sau khi thức dậy, nhưng Succubus căn bản chỉ dùng kỹ thuật quyến rũ để đạt được thứ họ muốn trong giấc mơ. Với việc bị mê hoặc từ trước sau khi thức dậy, tôi chắc sẽ không bị phát hiện nếu chỉ diễn một phần. Có lẽ?
Ờ thì cũng không phải chuyện lớn nếu lộ, đoán rằng ổn thôi.
… Mà, Neru nghĩ tôi sẽ làm những chuyện đó sao? Hơi quá mức rồi.
Tôi nghĩ mình sẽ điềm đạm hơn… và khi nghĩ vậy, thần giao cách cảm đến từ Neru.
[Phải làm tới mức này mới giống bị mê hoặc.]
“Không đùa chứ…”
[Đừng nói nữa nhé. Chúng ta sẽ bị em ấy nhận ra.]
Trong mơ nên dĩ nhiên tôi dùng được thần giao cách cảm. Ừ, trông cậy ở em.
[Em sẽ cố hết sức trong vai diễn này! Về sau giao cho anh nhé?]
Ngay khi Neru nói xong, tình hình trên giường có tiến triển.
Hay nên nói dường như Neru đã dồn lực tấn công.
“… Liệu anh có thể… liếm chân em không? Em đồng ý chứ?”
“Hiii… hyuuu, đ-đừng mà—…. à, không hẳn anh không được, umm, n-nhưng hơi thở của em… và vài thứ khác sẽ chảy ra nếu anh…”
“Liiiếm liếmliếm liếm liiiiiếm, lililiiiiiếm!”
“Nyahiii—! Kyuhyuuu, kahyuu… a—hyuuuu…!”
Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển và quằn quại ở trên giường.
… Em ấy làm cái quái gì trên đó? Nghe hơi dâm dục…
Tôi sẽ bịt nút tai và ngủ tiếp. Dù trong mơ sẵn rồi.
☆
Rồi trời sáng.
“… Hmm, ngủ khá ngon… woah.”
Thức dậy, tôi thấy cô gái tóc hồng… Michiru nằm ngay cạnh.
Tuy nhiên, không rõ em ấy tỉnh táo hay đang mơ hồ. Đôi mắt trống rỗng, hơi thở yếu ớt và trên hết, em ấy thỉnh thoảng co giật. Còn có vệt nước trên khóe mắt. Nước dãi chảy từ cái miệng hé mở, yếu ớt của em ấy.
Không sao chứ? Oi.
Để xem… mắt mở to, nên không phải ngủ đâu?
“C-chào em?”
“Yeeeesh!? Ha—ah, haah, haah… M-mình còn sống… haah, được thở, là một điều kỳ diệu…”
Tốt lắm. Xem ra con bé vẫn ổn.
Michiru hít thở sâu.
Sau đó vào lúc tạo dáng chiến thắng, mắt em ấy khóa trên người tôi.
“… Hyiii!? T-trưởng Làng-samaaa!?”
“Ờ.”
Em ấy sợ hãi lùi về phía bức tường. Bé gái đang làm gì thế… à, tôi phải diễn như bị mê hoặc.
“Đ-đêm qua thật điên cuồng Cưng à? Hãy giúp anh trả lời những câu hỏi mà em biết, nhé?”
“…”
Ấy chết. Có ép buộc quá không?