Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 20: Làng Golen bị nhắm đến - Chương 226: Ở mức trúng mũi tên vào đầu gối

Đội hình bao vây và vây hãm… err, chỉ là một bức tường Golem, nhưng có khả năng tôi bị mê hoặc nếu gặp Succubus trực tiếp, thương lượng dưới vai Trưởng Làng là một cách tự hủy.

Cho nên tôi cần thiết dùng cách này gặp họ dưới vai Chủ Hầm Ngục, kẻ có thể thương lượng từ xa qua Golem—

[Xem nào… hm? Chỉ có chín người?]

“… Ừ, chín thôi.”

[Hmm.]

Suira và những Succubus khác bước ra từ trong lán, nhưng chỉ có 9 người. Đáng ra tổng cộng là 11 người… Chắc thiếu Michiru và nhân tộc đó?

Tôi nhìn 9 người lần nữa. Tất cả quần áo họ đang mặc nên được đo bằng số mét dây hơn là số mét vải. Ăn mặc thật mát mẻ. Không ai trong số họ là nhân tộc, có lẽ vậy. Nếu có, họ chắc chắn sẽ đỏ mặt tía tai hoặc,…

Ờ, càng tiện hơn nếu không có nhân tộc trong hoàn cảnh này.

Vẫn giữ Thịt chờ sẵn trong rừng, tôi đối mặt người có vẻ là trưởng nhóm Succubus, Suira, và mở lời.

[Chuyện là, không hẳn tôi muốn chiến đấu. Tôi chỉ muốn chúng ta trò chuyện cùng nhau… Cô có thể tin tưởng tôi chứ? Theo cách đó sẽ tốt hơn cho cả hai ta.]

“…”

[Được rồi, ít nhất cô hiểu lời tôi.]

Suira chỉ im lặng lườm tôi, nhưng bởi không tin = đánh nhau = khai chiến, cô ấy không còn lựa chọn nào ngoài tin tưởng nếu không muốn đánh với một đàn Golem mà mê hoặc của họ không tác dụng.

Nhưng ý định của tôi không phải tới đánh nhau, tôi sẽ chuyển sang điều mình muốn. 

[Được rồi những nàng Succubus, mọi người muốn làm việc cho hầm ngục của tôi không?]

“Hầm Ngục? … L-lẽ nào, mi là… Lõi Hầm Ngục?”

[À, cô có thể nghĩ đại loại như vậy.]

Mặt Suira chững lại. Cô ấy nhớ lại ký ức không vui về Lõi Hầm Ngục à?

“… X-xin lỗi. Có phải là [Hang Tham Vọng]? Mi đang ám chỉ cho nơi đó?”

[Ừ.]

“Umm, nếu bọn ta từ chối?”

[Tôi không làm gì cả nếu mọi người rời đi. Ờ thì tôi không đảm bảo chuyện đó nếu mọi người còn lảng vảng gần đây…]

“… Cho bọn ta thảo luận ít phút.”

[Cứ thoải mái.]

Tôi nhìn nhóm Suira.

Có vẻ họ đã trao đổi xong sau ít phút. 

Suira trông không hài lòng, liệu cô ấy sẽ trả lời thế nào?

“… Nếu bọn ta không cần nằm dưới sự kiểm soát của hầm ngục, bọn ta sẽ làm theo mọi yêu cầu.”

[Hoh, cô biết nhiều tới vậy? Tuyệt, sẽ nhanh hơn theo cách này. Chắc chắn, hiệu quả.]

“Eh—”

Thật sao?—là điều khuôn mặt Suira muốn nói. 

[Hmm? Cô sẽ làm mọi yêu cầu đúng không?]

“Mi hẳn biết bọn ta sẽ không nghe nếu được bảo đi chết.”

[Miễn là mọi người nghe theo và không làm quá nhiều chuyện, thì ổn thôi. Tôi sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý. Okay?]

“Bọn ta cũng có những bí mật riêng.”

[Tôi sẽ điều tra một phần, nhưng nếu cô giỏi che giấu thì cũng giống như tôi không làm gì. Tôi sẽ ngó lơ những bí mật không gây bất lợi cho hầm ngục.]

“… Mi đang lên kế hoạch làm gì?”

[Nói kế hoạch thì hơi quá mức. Chắc cô hiểu có một nơi phá rối ở gần không phải chuyện hay ho? Tốt biết mấy nếu cô hiểu nguyên tắc đó.]

“Vậy tại sao mi mang theo nhiều Golem?”

[Tôi nghĩ như thế nhanh hơn. Ý tôi là nhanh hơn thật.]

Bằng cách mang nhiều Golem tới đây, sẽ không nghi ngờ việc tôi là Chủ Hầm Ngục và chúng tôi tránh được đụng độ không cần thiết. 

Và thay cho khoản đặt cọc, tôi sẽ cho họ chút thức ăn bình thường. 

[Kể cả là Succubus, mọi người vẫn ăn được thức ăn bình thường nhỉ? Tôi mang theo lượng thức ăn đủ cho vài ngày.]

“… Đó là sự trợ giúp lớn.”

… Cô ấy ngạc nhiên nhìn, chẳng lẽ cô ấy nghĩ tôi là Chủ Hầm Ngục không đảm bảo miệng ăn của họ dù mời họ làm việc?

“Ta ngạc nhiên bởi một con Golem hiểu khái niệm ăn uống.”

[À ừm, tôi thuộc phần ngoại lệ.]

Hiểu rồi, thảo nào. 

Ít nhất tôi không cần lo tìm nhân viên mới trong một thời gian. 

[Nhân tiện, cô vẫn còn đồng đội khác đang ẩn náu đúng không? Họ cũng muốn làm việc cho hầm ngục chứ?]

“… Umm, mi nhìn thấu bọn ta, hừ.”

[Có lẽ. Nhưng không hẳn là tôi phàn nàn. Tôi chỉ muốn thương lượng rõ ràng hơn.]

“Được, ta tin mi… Nhưng, umm, hơi khó nói, nhưng có một người trong số bọn ta là nhân tộc.”

[Hoh, nhân tộc hử?]

Tôi biết từ trước, nhưng giả vờ là lần đầu được nghe. 

[Tôi không muốn gặp họ nếu có thể.]

“… Ngài ấy… đã ở sau cửa rồi. Ngài ấy, ừm, đã nghe phần nào và đồng ý. Ngài ấy sẽ không tiết lộ hầm ngục cho người khác.”

[Được. Xin hãy dạy cô ấy về các nguyên tắc… Tôi sẽ nghĩ thêm về các chỉ dẫn, nên hãy nghỉ ngơi tốt cho đến lúc đó.]

Và rồi, ngay khi tôi định rời đi. 

“… Xin đợi chút!”

Tôi nghe giọng nói từ sau cánh cửa. Với tiếng bùm, cánh cửa bị cố đẩy ra. Đập trúng Succubus đứng trước cửa. 

“Ồ, ai đang cản? Liệu là ai đây. Tránh ra được không?”

“Hya!? K-không! Rất nguy hiểm!”

“Làm ơn tránh đường!”

Bùm, bùm.

Ai đó ở trong đập cửa hết lần này đến lần khác. 

Loạng choạng, Succubus kiên trì giữ cửa đóng. 

“Không, đây là nơi ta thể hiện sự chân thành của mình.”

“Với giọng nói nghe rất vui vẻ!?”

“Bởi vì, sẽ rất thú vị nếu ta đi ra!?”

Chân thành cái gì? Tôi có linh cảm xấu. 

[Ừm, hẹn gặp lại.]

“Yên tâm. Cứ để ta—”

Tôi cố bỏ trốn với Golem trong lúc Succubus giữ cửa đóng. 

“Bình tĩnh!? Xin đừng hấp tấp! Xin ngài, xin ngài đừng hấp tấp, Leona-sama!”

Boom!

Leo… na? Tôi vô thức ngừng di chuyển. 

Tiếng động lớn vang lên khi cánh cửa bị thổi bay, một người bước ra từ đó.

Và nhân tộc đó là phụ nữ. Với tóc đuôi ngựa màu đen và mắt đỏ. 

“Rất vui được gặp mặt.”

Người phụ nữ cười ở đó—là Leona.

Giờ thì. 

Tôi nên gọi là yakuman được tính không?