Sau khi báo cáo ở hội, anh định đi bán toàn bộ ma kiếm thông qua hội để trả nợ.
“—Bởi đó, tôi hình như đi ra từ [Hang Lửa]. Ừm, đây là vài thanh ma kiếm. 19 thanh, có thêm một thanh cùng chất lượng, nhưng đã tặng cho Kantra-san. Tôi muốn bán phần còn lại thông qua hội."
"... Vâng, tất nhiên."
Cùng với ma kiếm xếp thành hàng, nội dung báo cáo của Wataru rất đáng mừng.
Rằng anh đi qua khu vực chưa được khám phá, rằng [Hang Tham Vọng] kết nối với [Hang Lửa]—hầm ngục cũng nằm trong núi Tsuia—ở vị trí chưa rõ, và rằng anh lấy được tới 20 thanh ma kiếm.
Tất cả đều là kết quả tuyệt vời.
"Ừm, hội sẽ trả bao nhiêu cho thông tin?"
"Theo giá thị trường là 20 bạc. Ngài có muốn đấu giá ma kiếm không?"
"... 20 thanh một lần chắc sẽ gây phá giá. Hãy đấu giá 10 thanh. Tôi sẽ bán 9 thanh cho hội với 2 vàng mỗi thanh, nên xin hãy bán lại chúng sau. Ah, tôi có thể nhận tiền luôn nếu được chứ?"
Tất cả 18 vàng, và tính thêm tiền đấu giá là gần 40 vàng.
… Có lẽ là con số nhỏ khi so với món nợ 2,300 vàng, nhưng nó giá trị ngang với thu nhập 40 triệu yên. Từ góc nhìn của Wataru, cũng không quá tệ.
Đêm đó anh có bữa nhậu với Kantra và những người khác, và dự định trở về đế quốc vào ngày hôm sau.
Chi tiết về bữa nhậu sẽ được bỏ qua. Rượu ngon, không còn sót lại tí nào sau cùng.
“Được rồi, giờ qua chào Rokuko-san và bọn họ.”
Anh hướng đến bàn tiếp tân của nhà trọ… Ngồi ở đó là cô gái pháp sư mà anh quen trò chuyện cùng, Nerune.
“Gì cccơ~, anh phải trở lại rồi à~!? Uuu, em muốn hỏi thêm về ma thuật~”
“Hahaha, anh sẽ lại ghé qua. Rokuko-san có ở đây không?”
“Ah, vâng~. Em sẽ đi gọi cô ấy~”
Nerune đi gọi Rokuko, nên anh đợi một lúc. Sau đó Rokuko đến với vẻ cao hứng.
“Anh phải trở về rồi? Gửi lời chào Ane-sama thay tôi nhé.”
“Được rồi, ưm, tôi có giúp được nhiều không?”
“Nn, vâng! Nhờ anh mà tôi sẽ nhận được nhẫn từ cộng sự!”
Có một hiệp ước nhất định giữa Wataru và Rokuko.
Đó là khi Wataru muốn Rokuko trở thành cộng sự của anh, có vài chuyện được nói đến.
~~~
[… Em sẽ là cộng sự của tôi chứ?]
[Ể, không bao giờ. Tôi có cộng sự rồi.]
Từ phản ứng của Rokuko, Wataru nhận ra câu hỏi của mình như một lời thú nhận.
Anh nhanh chóng sửa lại.
[… À không, xin lỗi. Ý là cộng sự nghiên cứu. Không phải mang nghĩa cặp đôi hay người yêu gì đó.]
[… Un? Là vậy? Ừ được.]
[Xin hãy cộng tác với tôi để nghiên cứu cách trở về Nhật! Bộ quần áo đó, tôi vừa nhận ra, nhưng chúng có chất nylon đúng không!?]
[Nayon? Là gì thế?]
[Vật liệu nhân tạo làm từ dầu mỏ!… Thế giới này chưa từng có sự kết hợp giữa nylon và quần áo, nên tại sao…!?]
[Ah, chiếc váy này à? Cộng sự của tôi tìm được trong hầm ngục. Fufun, rất đẹp nhỉ?]
Đúng vậy, Anh Hùng Wataru nhìn thấu chất liệu của thứ chỉ tồn tại ở Nhật với một ánh nhìn. Mắt anh di chuyển theo bản năng, nhưng chỉ phản ứng trước loại vải nylon. Không phải anh muốn nhìn mông của Rokuko. Anh chỉ nhìn được bên dưới vì tóc đã che mất phần còn lại.
[Ừ, rất hợp với em… Hmmm, không biết liệu tôi tìm được loại vải nylon này không? Tôi nghe được những tin đồn, nhưng thật tuyệt… Tôi cũng mong Cộng Sự-san của Rokuko-san trở thành bạn nghiên cứu cùng. Anh ấy là mạo hiểm giả xuất sắc nhỉ?]
[… Vâng đúng, dù sao anh ấy là người đi đến phần sâu nhất trong hầm ngục. Anh ấy cũng tìm được ghế mát xa từ hầm ngục.]
[Ooh, thế à…!]