Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Tập 10: Anh hùng ghé thăm - Chương 107: Tặng nhẫn cho Rokuko

Tặng nhẫn, tôi biết nó sẽ thành flag không thể tặng nhẫn cho người đó nữa nếu không làm ngay. 

Thế nên tôi quyết định làm ngay, mặc dù ngại. 

Không phải trao nhẫn… hay gì đó là điều tôi nghĩ, nhưng không được. Tôi cần gọi để đưa cho nhỏ. 

Bởi đó, không còn lựa chọn khác ngoài đưa nhẫn, nên tôi gọi nhỏ qua, 'Anh sẽ tặng như đã hứa. Xin hãy đến phòng anh.'

“Kehma! Ta đây!”

Nhỏ đến sau 3 giây. Nhanh nhẻ. 

Nếu có đuôi thì chắc vẫy nãy giờ rồi.

Với tiếng sột soạt, tôi—

“Ừm, Rokuko. Nó đây.”

"Trong hộp?… Ah! Ta mở được chứ!?"

“Ừ.”

Ngay khi tôi nói, Rokuko nhanh nhẹn lấy nhẫn ra. 

"Ooh… trang sức màu đỏ à!? Nhìn thấu được và rất tinh xảo. Có gì đó lấp lánh bên trong!"

Và sau đó nhỏ định đeo thử lên tay—rồi ngưng lại. 

… Rồi nhỏ liếc nhìn tôi mấy lượt… Gì? Anh? Nhóc mong đợi dịch vụ nào nữa, anh chỉ đưa nó cho nhóc. Ngại quá.

"... Kehma. Ta nghe từ anh hùng, nhưng hình như cộng sự là người đeo nhẫn cho vào lúc như này, ngươi biết chứ? N-ngươi sẽ đeo?"

Nhỏ… đang nhờ tôi… ? Grah, được, tôi sẽ làm. 

Tôi nhận lại nhẫn từ Rokuko, nhanh nhẹn cầm tay trái của Rokuko và nhắm đến mục tiêu. 

… Khi tôi liếc qua gương mặt của Rokuko, nhỏ nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn như đang hồi hộp.

Trong khi nghĩ về cách Haku-san sẽ giết tôi sau này, tôi đeo nhẫn vào ngón đeo nhẫn của Rokuko… lỏng rồi. Lẽ dĩ nhiên bởi chưa đo cỡ tay từ trước~

Nhưng tôi đã dự trước. Tôi có thể dùng [Tạo Golem].

Đúng hơn, bởi dự đoán sẽ phải điều chỉnh lại ngay từ đầu, nên tôi làm lỏng chút. Theo cách đó, sẽ không gặp vấn đề khi đeo. 

Rokuko, trong khi sờ thử chiếc nhẫn bằng tay phải, xoay vòng qua lại. 

"Muu, lỏng nhỉ… đúng rồi!"

“Nn?”

Ngay khi tôi chuẩn bị dùng [Tạo Golem], kashiin! Rokuko bắt đầu phát sáng.

Khi ánh sáng dịu đi, thay vào đó là một người lớn trông như Rokuko, một cô gái tóc ánh vàng. 

Và trên ngón đeo nhẫn ở tay trái cô ấy, là chiếc nhẫn màu đỏ tôi làm ra. Nó vừa như in. 

Cô là ai—… không, Rokuko à? Lẽ thường để nghĩ tới Rokuko, không, lẽ thường để nghĩ không ai có thể lớn ngay lập tức. Mặc dù lõi hầm ngục vốn không theo lẽ thường. 

"Nếu nhẫn lỏng, ta chỉ cần lớn hơn! Ehehe, vừa xinh. Hợp với ta chứ?"

"Ừ-ừ… Rokuko đúng không?"

"Un? Có gì sai sao Kehma, bị ta mê hoặc à? Mufufu."

Rokuko cười và ưỡn ngực ra. Chúng như hai bé thịt cười khúc khích. 

Tuổi bề ngoài của nhỏ tăng lên rõ rệt. Nếu trước đó là bậc tiểu học, thì giờ nhỏ là học sinh cao trung. Mấy đứa cao trung giờ lớn nhanh ghê, hahaha.

… Tôi vô thức bị hai cặp giò của nhỏ thu hút, tuyệt vọng nhìn đi nơi khác. Rokuko không đi giày nguy hiểm quá.