Thiên đường… Khi Flag-chan đến nơi cô tập luyện thường xuyên, cô nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình và tự hứa với bản thân.
"Hôm nay, tôi nhất định sẽ thu thập ‘Death flag’ của cậu ta."
Ngay sau khi bước vào Thế giới nhân tạo, cô cảm nhận được một ánh mắt dõi theo từ xa. Quay lại, cô thấy một mỹ nhân đang nhìn mình với vẻ mặt nghi ngờ.
"Có phải...Thần Chết số 269 khét tiếng là vô dụng không...? Nó đang làm gì vậy?"
Đôi mắt xanh lục của cô ấy lấp lánh như ngọc bích, tương phản với mái tóc dài trắng bồng bềnh. Từ lưng cô ấy mọc ra một đôi cánh. Cô được ban cho một thân hình cân đối, toát lên một sức hút trưởng thành nhất định. Việc cô ấy không mặc quần áo tử tế càng làm tăng thêm sức gợi cảm, chỉ che đi những điểm quý giá bằng băng gạc. Cô cũng đeo một chiếc nhẫn vàng quanh hông và cổ tay. Cô thường được biết đến với cái tên Thiên thần số 11, nhiệm vụ của cô là ‘Life flag’. Nói cách khác, công việc của cô ấy là giữ cho những người đã giương 'Life flag’ được sống sót.
[Thôi kệ chuyện đó đi. Tôi phải giải quyết việc lặt vặt của mình trước đã.]
Số 11 - Life Flag bước vào sảnh đường của Thiên Chúa với vẻ mặt nghiêm nghị. Cô đến đây theo lệnh triệu tập. Khi cánh cửa lớn mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi bất ngờ. Thiên Chúa đang nằm dài trên sàn nhà, mải mê ăn khoai tây và xem video.
"Ôi, đã đến giờ họp rồi ư... Guha?!"
“Này, đồ ngốc. Sao đã gọi ta rồi sao còn nằm ườn ra đấy?”
Life Flag không hề lên tiếng khi cô ta ngang nhiên dẫm chân lên đầu Chúa. Sau đó, cô còn nghiền nát đế giày vào vòng hoa hồng để đâm nó vào da thịt của Chúa, phô bày hoàn toàn bản chất tàn bạo của mình.
“Vì ta tìm thấy một kênh thú vị để xem, nên...”
“Tôi không quan tâm. Nói chuyện chính đi.”
"Cô gác chân mình đầu Chúa, bắt đầu đắm chìm trong thú vui tao nhã - gấp giấy origami. Chúa Trời dường như đã quen với sự ngỗ nghịch này, chỉ biết thở dài và bắt đầu giải thích.
“Cô biết không, số 11... Dạo này tôi nhận được rất nhiều phàn nàn rằng cô quá hung dữ mặc dù là một Thiên thần.”
“Ý ngài là gì? Chỉ số của tôi là 50 Sinh mệnh và 0 Tử vong. Rõ ràng tôi thuộc nhóm thiên thần tinh nhuệ nhất rồi còn gì!”
“Nhưng 90% người sống sót đều bị cô đưa thẳng đến bệnh viện, đúng không? Tất cả chỉ vì bản tính tàn ác của cô.”
Đôi tay đang gấp origami của Life Flag đột nhiên dừng lại.
“Năng lực của cô là điều không thể chối cãi, nhưng chỉ có vậy thôi thì không đủ. Ta cần cô biết yêu thương và quan tâm đến người khác.”
Life Flag dường như đang bực bội và im lặng. Lời phê bình của God hẳn đã khiến cô tổn thương. God nhân cơ hội này để thoát khỏi chân cô và đưa cô ra khỏi phòng. Họ đi dọc hành lang đến một cánh cửa đặc biệt. Cánh cửa được bao phủ bởi nhiều bánh răng đang quay liên tục.
“Đây không phải là nơi mà số 269 đã vào sao...?”
"Ồ, cô nhìn thấy rồi à? Đúng vậy, hiện tại cô ấy đang trong quá trình huấn luyện." God giải thích trong khi vuốt ve râu quai nón của mình.
Bên kia cánh cửa này là Thế giới Nhân tạo, được tạo ra bởi chính Chúa. Mục đích duy nhất của nó là để Mobuo, một linh hồn đáng thương, liên tục dựng những ‘Flag’. Đồng thời, đây cũng là nơi Thần chết và Thiên thần rèn luyện kỹ năng.
“Và tình trạng hiện tại của Mobuo là...bị bệnh. Đây là một hệ thống huấn luyện hoàn hảo, vậy tại sao không thử cải thiện kỹ năng của mình, Thiên thần số 11?”
“Với tài năng của tôi, tại sao tôi lại phải trải qua quá trình huấn luyện như vậy? Đồ ngốc!” Life Flag đá mạnh chân vào mông Chúa. “Nhưng...phải thừa nhận là tôi nhận được khá nhiều phàn nàn. Và tôi cần phải xem xét nghiêm túc. Tôi sẽ làm điều đó.”
Đã đồng ý rồi...Vậy tại sao lúc nãy lại đá ta? Chúa hỏi, nhưng câu hỏi chính đáng của ngài đã bị phớt lờ một cách nhanh chóng.
“Tuy nhiên, số 269 là một thất bại thảm hại chưa từng xảy ra ở Thiên đàng...và tôi kiên quyết phản đối việc tiếp tục sử dụng phương pháp huấn luyện này.”
“Cô ấy không hề thất bại," God khẳng định một cách mạnh mẽ.
Nói vậy, nhưng trông ngài ấy không có vẻ thuyết phục lắm vì đang xoa mông.
“Ngược lại, ta tin rằng cô ấy sẽ trở thành một Thần chết độc đáo, không giống bất kỳ ai mà chúng ta từng gặp. Và nếu cô luyện tập cùng cô ấy, cô có thể học hỏi được nhiều điều từ lòng tốt của cô ấy.”
[Học hỏi từ lòng tốt của cô ấy?]
Dù không cam tâm, Life Flag vẫn bị cuốn hút bởi từ ngữ ấy.
“Số 269 hiện đang trong quá trình huấn luyện, vậy tại sao cô không tham gia cùng cô ấy? Để phát triển như một Thiên thần.”
“Thôi được rồi, thử một lần cũng chẳng sao,” Life Flag lẩm bẩm, tay đặt lên cánh cửa.
Chúa tiễn cô ấy đi bằng cách vẫy một lá cờ có dòng chữ ‘Cố lên!’
“Đi đi! Tôi tò mò muốn biết hai bạn sẽ tạo ra điều gì đặc biệt.”
— Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn mắc bệnh ung thư?
Bên trong phòng bệnh, Mobuo đang nằm trên giường, hoàn toàn kiệt sức. Cơ thể cậu gầy đi trông thấy, những ống dẫn từ bình truyền dịch được nối vào cánh tay. Nhờ tác dụng của thuốc giảm đau morphine, cậu đã ngủ được một lúc, nhưng khi mở mắt ra, cậu được chào đón bởi Flag-chan đang nhìn cậu.
"Chào Flag-chan. Cô đến thăm tôi à? Xin lỗi vì tôi đã ngủ lâu quá."
"Dù rất đau lòng khi phải thừa nhận, nhưng ta không đến đây để thăm ngươi. Mà là vì ngươi lại dựng thêm một 'Death flag' nữa."
"Thì ra là vậy… Dù sao, có cô ở bên lúc cuối đời cũng là một điều an ủi."
Đôi mắt vàng kim của Flag-chan bắt đầu ngấn lệ.
"Ngươi còn quá trẻ, vậy mà lại mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối..."
“Đúng vậy. Có vẻ như nó tiến triển nhanh hơn nhiều khi tôi còn trẻ. Giờ đây, bệnh đã lan khắp cơ thể rồi. Haha… Thật tồi tệ.”
[Mobuo-san có thể chỉ là một chương trình huấn luyện dành cho tôi, nhưng…]
Chắc chắn cậu ấy đang rất đau khổ. Ngực Flag-chan se lại khi cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Tay cậu chỉ còn da bọc xương và lạnh buốt.
“Mobuo-san, ta biết ngươi đang rất khó khăn, nhưng đừng bỏ cuộc nhé. Ta tin rằng ngươi sẽ vượt qua được.”
“Ừ, tôi sẽ phẫu thuật ngày hôm nay, nhưng tỷ lệ thành công có vẻ thấp một cách đáng kinh ngạc.”
“Tỉ lệ bao nhiêu?”
“Chỉ... chỉ có 1% thôi.”
“....Và đó là ‘Flag’.” Life Flag chen ngang cuộc trò chuyện, đôi cánh trắng của cô phấp phới trong gió.
Mobuo hoàn toàn choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô gái chỉ khoác lên mình những mảnh băng trắng.
“Hả? C-Cô là ai?!”
"Ta được gọi là Life Flag. Khi một nhân vật trong truyện tưởng chừng như sẽ chết nhưng lại có thể sống sót một cách kỳ diệu, họ đã kích hoạt ‘Life flag’," cô giải thích và ngồi xuống ghế, khoanh tay.
Cảnh tượng này khiến bộ ngực đầy đặn của cô rung lên dữ dội, thậm chí khiến Mobuo lấy lại đủ sức mạnh để nhoài người về phía trước và nhìn chằm chằm vào chúng.
“Một ca phẫu thuật với tỷ lệ thành công cực kỳ thấp là cơ hội hoàn hảo để kích hoạt ‘Life flag’. Và đó là lý do tại sao ta xuất hiện trước mặt ngươi, đồ ngốc.”
“T-Tôi hiểu rồi…? Cô có biết cô ấy không, Flag-chan?”
Trước câu hỏi của Mobuo, Flag-chan miễn cưỡng gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Cô ấy là đồng nghiệp của ta ở Thiên đàng mà.”
“Cô bảo đồng nghiệp ư...? Nhưng Thiên thần và Thần chết có công việc đối nghịch nhau hoàn toàn mà, đúng không?” Mobuo thắc mắc.
“Tất nhiên rồi. Nói cách khác... chúng tôi là đối thủ!” Flag-chan nói.
Life Flag khịt mũi kiêu ngạo và hất tay vẽ một vòng tròn.
“Hừ! Kẻ bỏ học như cô mà cũng xứng làm đối thủ của tôi à? Tốt thôi, tôi sẽ cho cô thấy đẳng cấp của tôi và cứu người đàn ông này.”
“Tôi sẽ không thua đâu! Tôi nhất định sẽ biến ‘Death flag’ của Mobuo-san thành sự thật, bất kể giá nào!”
“Chẳng phải cô vừa bảo tôi đừng từ bỏ hy vọng sao? “Mobuo đặt ra một câu hỏi chính đáng, nhưng Flag-chan quyết định khéo léo lờ đi.
“Tôi không biết năng lực của cô đến đâu, Life Flag-san, nhưng Mobuo-san không thể được cứu vãn! Ý tôi là, cậu ta sống như một kẻ vô giá trị mỗi ngày! Có lẽ đây là sự trừng phạt của thần linh dành cho cậu ta.”
Bất chấp những lời tranh luận gay gắt từ ứng cử viên tổng thống Flag-chan, Life Flag vẫn không biểu lộ bất kỳ phản ứng nào.
“Phải công nhận, cậu ta chẳng có giá trị gì.”
“Đúng vậy.”
“Suy cho cùng, cậu ta không hề nhìn về phía cô kể từ khi tôi đến. Cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào ngực tôi.”
“Vậy cuối cùng ngươi vẫn thích những người có ngực to hơn à?!”
Dưới áp lực của Flag-chan, Mobuo trở nên lo lắng.
“K-Không đâu! Tôi chỉ đang nhìn ra cái cây bên ngoài.”
Sự thật là ngay trước cửa sổ có một cây phong cao lớn. Tuy nhiên, do mùa đông đang đến gần, nên chỉ còn lại một chiếc lá duy nhất bám trụ trên cành.
“Một khi chiếc lá cuối cùng rơi, tôi sẽ rời khỏi thế giới này.”
“Thêm một ‘flag’ nữa cho tôi.” Flag-chan reo lên, vươn người ra ngoài cửa sổ để dứt khoát cắt nốt chiếc lá cuối cùng bằng lưỡi hái to lớn của mình.
"D-Dừng lại, Flag-chan, cô đang làm gì vậy?!"
"Lời nói của ngươi vừa rồi là một 'Death flag' rõ ràng! Ta sẽ khiến chiếc lá này rơi xuống và thu thập ‘flag’ mà cậu đã cắm!"
Cô cố gắng lắc cành cây trong khoảng một phút, nhưng đến khi cô nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể làm nó rơi xuống - Vô số chiếc lá xanh đã xuất hiện trên cành cây.
“Hở, Tại sao?”
"Vì tôi đã tạo ra những chiếc lá đó bằng nghệ thuật gấp giấy của mình," Life Flag nói trong khi cô đang bay lơ lửng bên cạnh cái cây.
"Vậy là cô đã gấp chúng nhanh như chớp... Khá ấn tượng đấy."
"Đương nhiên rồi. Khác với cô, tôi có tài năng thực sự giúp tôi tỏa sáng—"
"Tuyệt vời! Cô giỏi gấp origami quá! Cô có thể dạy tôi vào lúc nào đó không?!"
[T…Tôi chưa từng được khen ngợi như vậy bao giờ…]
Nụ cười rạng rỡ của Flag-chan khiến Life Flag mất hết sức lực. Cô ấy lúng túng vì không quen với việc được khen ngợi, nên đành nhìn đi chỗ khác và giả vờ tập trung vào việc gấp origami.
— Tìm kiếm bác sĩ có khả năng nâng cao tỷ lệ thành công.
Vài phút sau, Flag-chan và Life Flag trở lại phòng bệnh, cả hai đều cau mày nhìn nhau.
"Có thể trước đây cậu đã thắng tôi, nhưng như tôi đã nói, cuộc đời Mobuo-san chỉ như ánh nến le lói. Chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về tôi."
"Nhắc lại cho cô nhớ, chính cô đã bảo tôi không được bỏ cuộc và phải giữ hy vọng, đúng không?"
Một lần nữa, không ai trả lời câu hỏi của Mobuo. Trong khi đó, Life Flag chỉ khịt mũi đầy kiêu ngạo.
"Tôi sẽ xoay chuyển tình thế ngay thôi. Người sẽ mang đến hy vọng mới cho Mobuo…chính là người đàn ông kia."
Bất chợt, một người đàn ông với vẻ ngoài khả nghi xuất hiện trong phòng. Ông ta khoác lên mình bộ trang phục đen tuyền cùng vết sẹo dài chém ngang khuôn mặt. Vừa nhìn thấy ông ta, Flag-chan lập tức đề cao cảnh giác.
"Chẳng lẽ ông ấy là..."
"Đúng vậy…Ông ta là một bác sĩ chợ đen. Khả năng của bác sĩ chợ đen tỷ lệ thuận với số tiền bỏ ra. Và ông ta sẽ là một ‘Life flag’ dẫn đến thành công cho ca phẫu thuật này.” Life Flag nở nụ cười đầy tự tin.
"Tuyệt vời, thật đáng kinh ngạc!" Mobuo nhen nhóm hy vọng khi nhìn thấy tia sáng le lói ở cuối đường hầm, nhưng...
Ngay lập tức, một cảnh sát ập vào căn phòng và bắt giữ bác sĩ chợ đen.
“Hở...?”
“Gì cơ...?”
Cả Mobuo và Life Flag đều bối rối. Duy chỉ Flag-chan nở nụ cười đắc thắng. Trên tay cô ta là chiếc điện thoại thông minh của Mobuo.
"Tôi đã báo cảnh sát. Bởi vì hành nghề y không giấy phép vi phạm điều 17 luật y tế."
"Ồ? Cũng được đấy. Không tệ đối với một kẻ thất bại như cô...Tuy nhiên."
Như tia chớp, Life Flag sáp lại gần viên cảnh sát, tung cú đá trời giáng vào hàm khiến anh ta ngã quỵ trong tích tắc. Bằng cách sử dụng những còng tay của mình, cô ấy buộc tay anh ta phía sau lưng, bịt miệng anh ta lại, che đầu anh ta bằng một mảnh vải, rồi đặt anh ta vào trong nhà vệ sinh. Có vẻ như cô ấy đã quá quen với việc này.
Giờ đây không ai có thể cản đường chúng ta nữa. Tiến hành phẫu thuật thôi.
"Thật là một nước đi không công bằng! Vậy là tôi vẫn không thể thu thập ‘Death flag’ của Mobuo-san…!"
“Flag-chan à, tôi hỏi lại lần nữa... Chẳng phải cô là người đã bảo tôi không được bỏ cuộc sao?" Mobuo phản ứng gay gắt khi được đưa vào phòng phẫu thuật.
*
Bác sĩ chợ đen tuy ít người biết đến nhưng lại có tài năng thực sự. Ông đã chữa khỏi ung thư cho một bệnh nhân với tỷ lệ thành công chỉ 1%. Ung thư đã di căn khắp cơ thể bệnh nhân nhưng đã hoàn toàn biến mất sau khi được ông điều trị.
“Lại thất bại rồi...” Flag-chan buồn bã cúi đầu, nhưng dường như cũng có chút thanh thản.
Xa xa một chút, Mobuo nở nụ cười với Life Flag.
“Life Flag-san! Làm sao tôi có thể báo đáp ơn cô đây?”
“...”
“Cám ơn cô rất nhiều! Lời cảm ơn này xuất phát từ tận đáy lòng tôi!”
“...”
Life Flag cố tình nhìn xuống đất, không muốn Mobuo nhìn thấy biểu cảm của mình. Tuy nhiên, tai cô đỏ bừng, chứng tỏ cô đang rất bối rối.
[Cô ấy có đang mắc cỡ không nhỉ? Có vẻ hơi dễ thương đấy.]
Lòng Mobuo bỗng thấy ấm áp lạ thường.
“...Đây.”
Sau đó, Life Flag đưa cho cậu một tờ giấy.
“Cái gì đây...? Hóa đơn ư? Chi phí là... một... mười... trăm... nghìn...? Mắt Mobuo mở to. "50 triệu yên?!"
"Tôi đã nói rồi, bác sĩ chợ đen chỉ tốt khi ngươi chịu chi trả tiền."
"Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy!"
Life Flag lại khịt mũi đầy kiêu ngạo.
"Thì sao? Bán một quả thận là có ngay."
"Cô vừa cắt bỏ khối u cho tôi, giờ lại muốn vắt kiệt tôi?!"
Việc cắt bỏ quá nhiều thứ từ cơ thể cậu ta chắc chắn sẽ gây ra rắc rối về sau. Tuy nhiên, Life Flag chỉ lạnh lùng nhìn thấu qua cơ thể Mobuo.
"Ừ, nghĩ lại thì, nội tạng của ngươi đầy sẹo, nên không bán được giá cao... Thôi được rồi, ta sẽ bỏ qua vậy."
Mobuo thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn quá sớm để vui mừng.
"Thay vào đó, ta sẽ lấy hai mắt của ngươi làm vật bồi thường. Chúng sẽ được rao bán trên chợ đen bên Mỹ với giá khoảng 120.000 yên một cái."
"C-Cô đùa tôi à?!"
Nhưng khi cậu vừa hét lên, Life Flag đã che cả hai mắt cậu bằng băng gạc.
"Trời ơi... tối quá! Tôi không thấy gì cả! Cậu lấy mắt của tôi thật à?! Này!"
Hừm.
Life Flag không trả lời và chỉ đi về phía cánh cửa dẫn đến Thiên đường.
— Thiên đường
Vừa trở về Thiên đường, Life Flag đã vội dựa tay vào tường và thở dài nặng nề. Cô trông như kiệt sức, như thể mọi hành động vừa rồi trong Thế giới Nhân tạo chỉ là một vở kịch giả tạo.
[Lại một lần nữa, mình lại tiếp tục hành hạ người mà mình đã cứu...]
Cô hiểu rõ rằng mình không nên làm điều này, nhưng sai lầm vẫn liên tục xảy ra. Văng vẳng trong đầu cô là lời của Thượng đế.
"Và nếu cô tập luyện cùng cô ấy, cô có thể học được nhiều điều từ sự tốt bụng của cô ấy."
[Nói thật là... tôi rất muốn tốt bụng! Nhưng tôi không kiềm chế được lời nói và hành động của mình...]
Lần này, cô một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình với tư cách là 'Life flag’. Tuy nhiên, ngay ở khoảnh khắc cuối cùng, bản năng tàn bạo của cô lại một lần nữa bộc lộ rõ ràng. Huấn luyện vất vả như vậy mà vẫn thất bại, có ý nghĩa gì? Life Flag kiệt sức ngã gục xuống. Ngay sau đó, cánh cửa dẫn đến Thế Giới Nhân Tạo mở ra, Flag-chan bước vào. Life Flag hoảng hốt đứng dậy, cố gắng lấy lại vẻ kiêu hãnh và thanh tao vốn có. Flag-chan không hề hay biết điều đó khi tiến đến gần cô.
"Số 11, tôi vừa nãy thực sự bất ngờ. Tôi tưởng mình là người duy nhất được huấn luyện trong Thế giới Nhân tạo.”
"Tôi chỉ làm theo ý mình thôi."
"Như lời đồn, cô thực sự là một Thiên Sứ tài ba. Tôi rất ấn tượng."
Life Flag khoanh tay và khịt mũi kiêu ngạo.
"Và cô còn lâu mới đạt đến trình độ của tôi. Nghe nói họ gọi cô là Thần chết quá tốt bụng đến mức hại bản thân."
"Quá tốt bụng? Hừm, tôi chẳng làm được gì ra hồn..." Flag-chan cười gượng, gãi má. "Nhưng mà... mỗi khi Mobuo-san sống sót trong Thế Giới Nhân Tạo, tôi lại vui mừng."
[Thật vô lý, hắn ta chỉ là một chương trình máy tính.]
Life Flag tuy đang gầm gừ với Flag-chan, nhưng sự dịu dàng của cô lại toát ra đầy sức hút. Đúng như lời Chúa nói, cô có thứ mà Life Flag không có. Không hề hay biết, cô nắm lấy đôi vai mảnh mai của Flag-chan, hỏi cô bằng giọng run run.
“Làm sao để tôi có thể trở nên tốt bụng như cô?”
“Hở?”
“Tất cả Thần chết mà tôi từng gặp đều không hề tỏ ra thương cảm với những người họ thu hồi mạng sống, chỉ đơn giản hoàn thành nhiệm vụ của họ. Tại sao cô lại có thể thể hiện sự quan tâm đến con người như vậy?"
"Cô hỏi khó quá... Cơ thể tôi tự di chuyển theo ý nó."
"Tự di chuyển... hả?"
Life Flag bật cười, không phải kiểu cười khinh người, mà là ngượng ngùng cười chính mình.
"Tôi cũng vậy nè. Nhưng trái ngược với cô, tôi luôn cư xử cộc cằn với những người tôi đã giúp."
"Ừm... Cô đã đe dọa lấy nhãn cầu của Mobuo-san trước đó... Sao cô lại làm vậy?"
Sự ấm áp và giọng nói nhẹ nhàng của Flag-chan đã xua tan đi sự lạnh lùng thường trực của Life Flag. Nhờ đó, cô ấy có thể bộc lộ cảm xúc một cách tự nhiên. Khó ai có thể ngờ được rằng Life Flag kiêu hãnh lại có khoảnh khắc mềm yếu như vậy.
“Tôi không thích được những người tôi cứu cảm ơn.”
“Tại sao vậy?”
“Tôi là Thiên thần. Bảo vệ con người là nhiệm vụ của tôi. Thế nhưng, họ lại tôn thờ tôi vì làm việc được giao phó. Tôi không thể chịu đựng được điều đó.”
“Và đó là lý do tại sao cô cư xử như vậy mỗi khi ai đó cảm ơn mình à?”
“Đúng vậy. Nói chung, tôi không thể tử tế được, bất kể như thế nào,” cô ấy lẩm bẩm như một đứa trẻ đang lạc lối. “Tôi… là một thiên thần vô dụng,” cô ấy nói rồi thở hổn hển.
[Ơ… Ơ mình đang nói gì vậy? Về cơ bản, chúng tôi mới gặp nhau, nhưng mình lại giải thích toàn bộ vấn đề của mình cho cô ấy…]
Chắc hẳn là do khí chất mà No.269 tỏa ra. Có cảm giác như cô ấy sẵn lòng lắng nghe mọi muộn phiền, dù lớn nhỏ thế nào. Life Flag chợt bừng tỉnh, xấu hổ và lo lắng dâng lên. Liệu cô có bị chế giễu chăng? Hay sẽ bị giáo huấn một bài? Cô cảm thấy sợ, nhưng sau đó Flag-chan đột ngột nắm lấy tay Life Flag bằng cả hai tay cô ấy.
“?!”
“Chẳng phải… cô rất tốt bụng sao, Life Flag-san?”
“H-Hả? Tại sao tôi lại…?”
“Ý tôi là, cô coi việc giúp đỡ mọi người là điều hiển nhiên, phải không? Tôi cho rằng điều đó thực sự tốt bụng. Chưa kể…” Flag-chan nở một nụ cười tinh nghịch. “Khi cô rời khỏi Thế giới nhân tạo, cô đã để lại một con chim origami trên bàn làm việc của Mobuo-san, phải không?”
"C-Cô nhìn thấy à?!"
"hực tế, cô ấy sẽ làm điều này cho tất cả mọi người mà cô ấy đã giúp đỡ thành công.
"Ôi chao! Tai cô lại đỏ ửng lên rồi. Dễ thương quá!"
“C-Cô...”
"Haha, xin lỗi, xin lỗi... Nhưng thú thực là tôi không nghĩ cô ghét được cảm ơn đâu, chỉ là cô ngại ngùng và lúng túng khi thể hiện sự tốt bụng của mình thôi.”
Có thể là do Life Flag quá tự ti nên cô thường không thành thật với chính mình. Trong khi đó, đôi mắt vàng của Flag-chan lại sáng lên.
"Nếu cô chỉ cần thành thật hơn một chút với chính mình, mọi người sẽ biết cô thực sự tốt bụng như thế nào. Vì vậy, hãy cùng nhau tiếp tục luyện tập trong Thế giới nhân tạo nhé."
“...!”
Life Flag lại được gợi nhớ về lời dặn dò của Chúa trước đây.
"Và nếu cô tập luyện cùng cô ấy, cô có thể học được nhiều điều từ sự tốt bụng của cô ấy."
[Thành thật mà nói... Mọi người đều nghĩ cô ấy sẽ thất bại, nhưng cô ấy lại sở hữu thứ mà tôi không có.]
Cô ấy không thích Chúa sắp xếp mọi thứ, nhưng nếu tiếp tục hợp tác, cô ấy có thể học được cách tử tế hơn. Quyết định đã được đưa ra, giờ là lúc hành động. Tất cả để luyện tập và thể hiện lòng tốt của mình.
[Nhắc mới nhớ... ]
Có một cuốn sách cô từng đọc cách đây một thời gian, tên là "Bạn có thể làm được! Giao tiếp rõ ràng và hay!"
Quan trọng là phải tử tế với mọi người và khen ngợi họ, không nên hạ thấp nhân phẩm của họ.
Nguyên tắc cơ bản nhất trong giao tiếp là một nụ cười.
[Một điều gì đó tôi có thể khen ngợi về cô ấy... Một điều gì đó tôi có thể khen ngợi về cô ấy...]
Life Flag nhìn chằm chằm vào Flag-chan. Mặt cô ấy khá đáng yêu, nhưng cô lại ngượng ngùng không khen ngợi được ngay. Vì vậy, thay vào đó...
"Này, cái áo cô đang mặc là sao thế?"
"À, thực ra là do Chúa tặng cho tôi."
Nó thực sự tệ hại. Chữ [Death] to tướng ở mặt trước hoàn toàn là một thảm họa thẩm mỹ. Tuy nhiên…
[Kỳ lạ là nó lại trông khá hợp cô ấy.]
Life Flag quyết định khen ngợi cô ấy. Chắc chắn cô ấy sẽ vui khi được khen chiếc áo thun rất hợp với cô ấy.
"Cái áo thun "chán òm" đó... lại hợp với cô thật."
Cùng với đó, cô ấy cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ nhất có thể. Tuy nhiên, vì không quen cười nên nụ cười đó trông rất cứng nhắc. Nhìn từ góc độ của người ngoài, nó có vẻ như là sự mỉa mai hơn là thiện chí.
"Và vì cô không có ‘đồi núi’ để khoe, nên chữ [Death] không bị che khuất, giúp mọi người đọc được rõ ràng! Tuyệt vời!"
“…Khốn kiếp! Life Flag-san, đồ ngốc!” Flag-chan vừa khóc vừa bỏ chạy.
“T-Tại sao chứ...? Tôi đã khen cô ấy bằng nụ cười chân thành, vậy mà lại khiến cô ấy tổn thương…” Life Flag không hiểu nổi.
Cô không giỏi khen ngợi người khác. Có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian để mọi người nhận ra cô thực sự tốt bụng như thế nào.
Và rồi, một nhân vật bí ẩn đã âm thầm dõi theo cuộc trao đổi này - chính là Chúa.
Có lẽ chính sự thân thiện của Số 269 đã tạo nên điều này. Chúa vui mừng vì cuối cùng Số 11 cũng tìm được người để chia sẻ vấn đề. Lòng tốt vô hạn của Số 269 đã ảnh hưởng tích cực đến cô ấy. Thêm vào đó, họ là Thiên thần và Thần chết. Nếu họ vừa cạnh tranh vừa hỗ trợ nhau trong luyện tập, cả hai chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc. Ghép họ lại với nhau là quyết định tuyệt vời.
[Hehe! Mình giỏi quá đi!]
Cảm xúc dâng trào, Chúa lại nảy thêm một ý tưởng sáng tạo mới.
[A, mình nghĩ ra rồi. Sao mình không sắp xếp Thiên thần số 51 tập luyện cùng số 269 nhỉ? Cô ấy cũng cần rèn luyện thêm về lòng tốt.]
[Được rồi, đến lúc tạo ra một thế giới kiểu romcom để thu hút sự chú ý của Số 51…!]
Số 51 mang sứ mệnh 'Love flag’. Nhiệm vụ của cô ấy là kết nối những người yêu thương nhau, nhưng thay vì tập trung vào công việc, cô ấy luôn ưu tiên việc hưởng thụ bản thân.
Chúa mở màn hình và bàn phím ảo, bắt đầu điều chỉnh Thế giới Nhân tạo.