Trên Thiên đường xa xôi, Flag-chan bước ra khỏi cánh cổng dẫn đến Thế giới Nhân Tạo và thở dài.
“Một lần nữa con lại thất bại trong việc lấy mạng cậu ta...”
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi buổi huấn luyện bắt đầu. Trong suốt thời gian đó, Mobuo đã giương vô số ‘Death flag’. "Tôi sẽ đi ngắm biển giữa bão!" hoặc "Tôi sẽ đi leo núi mà không mang theo lương thực!" Hay "Tôi sẽ ở lại quán trọ này với một thám tử!" - cậu ta nói và giương cao 'Death flag’, nhưng Flag-chan cuối cùng vẫn không thể thu thập mạng sống của cậu ta. Bất cứ khi nào thấy Mobuo cư xử bình tĩnh lạ thường, hoặc chứng kiến cậu ta co rúm dưới đất, cô đều không thể ngăn bản thân mình cứu cậu ta.
[Với cái đà này thì giấc mơ trở thành Thần Chết tài năng của mình chỉ là ão huyền.]
"Này, Thần Chết số 269."
Giọng nói dịu dàng gọi tên cô gái thuộc về không ai khác ngoài Chúa. Lúc này, Người đang mặc chiếc áo sơ mi Hawaii màu nâu. Người buộc tóc đuôi ngựa, trông giống như một thành viên ban nhạc hip hop.
"Con luyện tập thế nào rồi? ... Ừm, chỉ cần nhìn mặt con là ta biết rồi.”
“Con xin lỗi. Ngài đã cất công tạo ra Thế giới Nhân Tạo cho con, nhưng con vẫn không thể kết liễu Mobuo-san dù chỉ một lần.”
“Đó là một tình huống rất khó khăn. Ta thực sự đã cố gắng tạo ra những bối cảnh tốt nhất có thể.”
Chính Chúa đã tạo ra những bối cảnh và tình huống của Thế giới Nhân Tạo.
"Đặc biệt là bối cảnh 'Nghỉ tại một quán trọ với thám tử'. Ta đã nghĩ Mobuo-san sẽ không thể thoát."
“Dạ đúng ạ. Kẻ sát nhân đã cố giết Mobuo-san, nhưng con đã cứu cậu ta… và kẻ sát nhân sau đó bị bắt sau khi Mobuo-san gọi 110.”
“Vậy thì việc thám tử xuất hiện ở hiện trường ngay từ đầu chẳng có ý nghĩa gì cả…”
Ngay cả Conan-kun cũng không thể dự đoán được kết quả này. Flag-chan ôm chặt lưỡi hái, thầm trách móc bản thân vì thiếu kinh nghiệm.
“Càng luyện tập, con càng cảm thấy do dự. Thậm chí con bắt đầu tự hỏi làm thế nào mình có thể xuống tay tước đi mạng sống của cậu ta.”
Chúa trời vuốt ve khuôn mặt chưa cạo râu của mình và chìm trong suy tư.
[Ta thực sự mong muốn số 269 sẽ trở thành một Shinigami vừa tài năng vừa nhân hậu.]
“Hay là con thử nói chuyện với ai đó và xin lời khuyên? Ví dụ như… Thần chết số 13 kia kìa,” Chúa nói và chỉ về một góc trong cung điện.
Giữa muôn vàn Thần chết, một Thần chết với mái tóc xanh lục rực rỡ như ngọc bích thu hút mọi ánh nhìn. Nàng khoác lên mình bộ y phục đen tuyền, toát lên khí chất thanh tao và trí tuệ. Vóc dáng cao ráo của nàng càng làm tôn lên vẻ đẹp phi thường. Các Thần chết xung quanh đều dõi theo nàng với ánh mắt đan xen giữa sự ngưỡng mộ và kính trọng.
“Woa! Ngầu quá.”
“Số 13 giỏi quá.”
Cô là một Tử thần tài năng xuất chúng, được xếp vào hàng ngũ tinh hoa. Ngay cả Flag-chan cũng ngưỡng mộ cô.
“Số 13 thật đáng ngưỡng mộ.”
"Chắc chắn rồi. Hơn nữa, nếu là cô ấy, có thể cô ấy sẽ đưa ra lời khuyên từ một góc nhìn mới mẻ." Chúa mỉm cười hiền hậu và tiến đến chỗ Thần Chết số 13. "Cô có thể cho tôi một ít thời gian không?"
“Ngài muốn gì? Còn lải nhải cái áo thun tệ hại đó nữa à? Nếu còn làm phiền tôi về chuyện đó, cẩn thận kẻo tự rước họa vào thân vì tội quấy rối cấp trên đấy.”
"Không, hôm nay tôi đến đây vì một lý do khác. À mà, cô vừa định hại tôi hả?" Chúa nghiêng đầu nhưng bỏ qua câu hỏi đó và kéo Flag-chan lại gần. "Tôi muốn cô nghe số 269 trình bày và góp ý cho cô ấy nếu có thể."
Số 13 nhìn chằm chằm vào Flag-chan, vẫn đang mặc chiếc áo thun với chữ [Death] to đùng trên đó. Cô thở dài như thương cảm cho Flag-chan.
“Cô ta bị trừng phạt bởi thần thánh hay sao? Mà lại phải mặc cái áo thun tệ hại đó?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Trước mặt Chúa, Flag-chan không thể nào đồng tình với lời nói của số 13. Tuy nhiên, Chúa không hề hay biết chuyện này, và Người đã dang tay giúp đỡ cô.
Cô ấy tự nguyện mặc cái này. Và thậm chí còn khen nó, nói rằng kiểu dáng thật tuyệt vời.
"Th-Thật vậy sao...?" No. 13 hoàn toàn bối rối.
Sau đó, cô ấy nhìn Flag-chan với một nụ cười ấm áp, và nói…
“Tôi xin lỗi.”
[Rõ ràng là cô ấy đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của mình!]
Flag-chan đã bị tổn thương nặng nề, nhưng số 13 vẫn tiếp tục không thương tiếc.
Vậy, Tử thần số 269, cô cần lời khuyên về vấn đề gì?
Flag-chan bắt đầu giải thích hoàn cảnh của mình, nói rằng cô ấy không bao giờ lấy được mạng sống của những người sắp chết. Và vì lý do đó, Chúa đã tạo ra Thế giới Nhân tạo… nhưng ngay cả sau vài ngày luyện tập, cô ấy vẫn không có tiến bộ.
“Tôi nên làm gì đây?”
Số 13 nhăn mặt đầy thống khổ.
"Tôi không phải là giáo viên giỏi nhất cho việc này, vì vậy hãy nhờ người khác giúp nhé," cô ấy chỉnh lại áo choàng và quay đi.
Nhưng Flag-chan quyết tâm không để cô ấy chạy trốn - và quỳ xuống trước Thần chết.
Cô ấy dụi đầu xuống sàn nhà, khiến số 13 bối rối.
“N-Này Thần chết số 269, dừng lại đi.”
"Không, Khi đang trong buổi tập huấn, tôi học được điều này từ Mobuo-san. Nếu tôi quỳ xuống và khóc lóc, mọi chuyện cuối cùng sẽ ổn thỏa."
"Sao con lại học điều sai trái như vậy?!" Chúa trời gào thét lên.
Có vẻ như số 13 đã nhận thua. Cô ấy đặt một tay lên trán và thở dài.
"Được rồi. Tôi sẽ cố gắng giúp cô hết sức có thể."
"Cảm cô rất nhiều!" Flag-chan cúi đầu thấp hơn cả lúc nãy.
Cô ấy hẳn đã học hỏi từ những người xuất sắc nhất vì tư thế của cô ấy hoàn hảo không tì vết.
"Được rồi, số 269, hãy đưa tôi đến Thế Giới Nhân Tạo để tôi có thể quan sát quá trình luyện tập của cô."
Flag-chan và Chúa đưa số 13 đến cánh cửa dẫn vào Thế Giới Ảo. Sau đó, Chúa lấy ra một màn hình và bàn phím lơ lửng và bắt đầu làm việc. Ông ấy đang thiết lập Thế Giới Nhân Tạo với một kịch bản mới.
"Lần này, ta đã hạ độ khó xuống và tạo ra tình huống Mobuo liên tục dựng ‘Death flag’. Hãy cố gắng thu thập chúng, ta sẽ theo dõi qua màn hình của mình."
"Vâng! Cảm ơn!" Flag-chan thể hiện tinh thần hăng hái chưa từng có khi bước qua cánh cửa.
—a—
— Bạn sẽ làm gì trong trường hợp xảy ra đại dịch zombie?
Mobuo rón rén tiến vào công viên hoang vắng. Cậu ta cầm cây gậy bóng chày bằng kim loại, cảnh giác nhìn ngó xung quanh. Thế giới chìm trong hỗn loạn bởi đại dịch zombie ập đến bất ngờ, ngay cả việc đi bộ bên ngoài cũng vô cùng nguy hiểm, do đó cậu ta không thể lơ là dù chỉ một giây phút.
Sột soạt, sột soạt.
Tiếng động phát ra từ bụi cây gần đó. Mobuo hoảng sợ, mặt biến sắc, vội vàng cầm cây gậy bóng chày bằng kim loại lên đề phòng.
[Đến đây nào, lũ zombie chết tiệt!]
Nhưng thứ xuất hiện từ bụi rậm chỉ là - một con mèo hoang. Nhận ra điều này, toàn bộ sức lực của Mobuo tan biến.
"Ôi, chỉ là một con mèo..."
"Và đó là lá cờ!"
Bỗng nhiên, Flag-chan xuất hiện, vẫn mặc chiếc áo phông rộng thùng thình với dòng chữ [Death] được viết trên đó.
"Ôi, chào cô. Vậy là cô ở đây, có lẽ tôi lại dựng thêm một lá ‘Death flag’ rồi nhỉ?"
"Nói 'Chỉ là một con mèo...' trong đại dịch zombie là hành động giương ‘Death flag’ điển hình! Nhìn kìa, chúng ở đằng kia!"
Vừa dứt lời, hơn mười con zombie từ bụi rậm lũ lượt xuất hiện. Dáng đi lảo đảo như say rượu nhưng di chuyển vẫn khá nhanh nhẹn. Mobuo hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy.
"Wshh! Flag-chan, hôm nay trông cô sung sức thế nhỉ?!"
[Đương nhiên rồi! Không chỉ có Chúa dõi theo, mà số 13 cũng đang quan sát, nên hôm nay nhất định phải thu thập được ‘Death flag’ của cậu ta!]
Mobuo chạy ra khỏi công viên và phát hiện một chiếc ô tô bỏ hoang bên vệ đường. Vừa kiểm tra bên trong xe, anh vừa cảnh giác với lũ zombie đang từ từ đuổi kịp mình. Trong lúc đó, Flag-chan chỉ vào ghế lái.
"Nhìn này Mobuo-san. Chìa khóa vẫn còn trong ổ —"
Chưa dứt lời, Mobuo đã quay người chạy đi. Flag-chan ngỡ ngàng nhìn theo, mái tóc đen tung bay trong gió.
"Sao ngươi không đi xe?!"
“Có thể động cơ sắp hỏng, hoặc có xác sống đang lẩn trốn ở ghế sau. Dùng xe trong đại dịch xác sống rõ ràng là một hành động tìm đến cái chết.”
“Hừm... Nhìn kìa! Có hàng rào bên kia kìa. Bên kia có vẻ an toàn hơn.”
“Lại thêm một 'Death flag' nữa à. Nếu tôi sang được bên kia, chắc chắn một con xác sống sẽ túm chân tôi kéo xuống.”
“Trời ơi! Có một chiếc trực thăng Cap*om kìa!”
"Đùa đủ rồi! Cái này sắp sập trong vài phút nữa!"
Thấy Mobuo liên tục thoát khỏi những ‘Death flag’, Flag-chan bắt đầu hoảng sợ.
*
Cuối cùng, hai người họ cũng tới được trung tâm thương mại. Lối vào bị chặn kín bởi những tấm ván gỗ, được dựng lên để phòng thủ trước lũ zombie.
“Vậy là bọn họ trốn ở đây.”
“Chỗ này cũng ổn, có cả thức ăn và nhiều thứ cần thiết nữa.”
Mobuo gọi lính canh và được vào trong. Vẫn như lần trước, chỉ có cậu ta mới nhìn thấy Flag-chan. Bên trong trung tâm thương mại, nhiều người đang làm việc hoặc than vãn về tình hình hiện tại. Mobuo cười nham hiểm và quay sang Flag-chan.
Ở đây, tôi sẽ an toàn thoát khỏi những ‘Death flag’”
“Đúng vậy. Nhân tiện, Mobuo-san, ngươi có ước mơ gì cho tương lai không?"
"Chuyện gì vậy... Ờ, tôi muốn tất cả đàn ông khác biến thành zombie để tôi có thể có harem cho riêng mình..." Khuôn mặt cậu ta hiện lên vẻ dâm dục khi nói về giấc mơ kinh khủng của mình, nhưng rồi cậu ta dừng lại giữa chừng. "Suýt chút nữa! Cô cố ý gài bẫy tôi để tôi dựng ‘Death flag’ đúng không?!"
"C-Cậu đang nói gì vậy?" Flag-chan quay mặt đi, cố gắng huýt sáo nhưng lại thất bại thảm hại.”
Nhắc đến ước mơ trong lúc đang ở trong một bối cảnh về xác sống quả thật là một hành động giương 'Death flag’ mà.
[Lại thất bại nữa rồi... Nhưng đã đến nước này, tôi buộc lòng phải sử dụng át chủ bài cuối cùng!]
Flag-chan do dự một lúc, nhưng rồi—cô lấy hết can đảm, nắm lấy cánh tay Mobuo và áp sát người vào anh. Tim cô đập thình thịch, cố gắng tạo ra giọng nói đầy quyến rũ.
“Này.... Mobuo-soannnn?”
Dù cô lúng túng, ấp úng trong lời nói nhưng cô vẫn tiếp tục , đồng thời ném cho anh một cái nháy mắt ngượng ngùng.
"Hay là chúng ta... tìm một nơi riêng tư để... c-có thể vui vẻ một chút?!"
Tuy nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên là Mobuo lại tỏ ra vô cùng lạnh lùng.
"Cô lại định tạo ‘Flag’ hả? Cảnh này y chang "Cặp đôi tách nhóm đi tán tỉnh" trong mấy cái ‘death flag’ luôn!"
“Cá...i?!”
Tai Flag-chan đỏ bừng bừng. Khi nhận ra rằng mọi nỗ lực quyến rũ cậu ta đều thất bại, cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và xấu hổ.
"Có vẻ như tôi đã "đánh trúng tim đen" rồi," Mobuo cười khẩy. "Nếu cô quyến rũ hơn, có lẽ tôi đã chết chìm trong sự hấp dẫn của cô, nhưng tiếc là điều đó đã không xảy ra."
"Ngươi muốn thử xem bản thân có thực sự không bị tổn thương không?" Flag-chan trừng mắt nhìn Mobuo khi cô ta giơ lưỡi hái lớn lên, khiến Mobuo hoảng sợ bỏ chạy.
Trong lúc đang chạy, một số đứa trẻ phụ giúp nhìn Mobuo với ánh mắt không thiện cảm.
"Tên này bày trò gì vậy? Nhảy nhót như khỉ đột.”
Thôi im đi, kệ thằng vô tích sự kia.
Nghe vậy, Flag-chan cau mày.
“Gọi người ta là thằng vô tích sự là quá đáng. Bọn họ có học thức không vậy?”
“Mà thôi, đã lỡ rồi. Tôi đã ăn hết đồ hộp tìm thấy ở đây, nên...”
“Nên họ nói cũng đúng?!"
Bỗng nhiên... một tiếng nổ lớn vang lên từ cổng chính của trung tâm thương mại. Tiếng thét thất thanh của mọi người vang dội, khi họ hoảng hốt chạy về phía sau tòa nhà. Càng lúc càng nhiều zombie ùa vào, truy đuổi họ.
“Có vẻ như chúng đã phá được rào chắn rồi," Mobuo vừa nói vừa cố gắng chạy theo mọi người.
"Cô cứ chạy đi, để tôi lo!"
Flag-chan sung sướng khi nhìn thấy cảnh này. Tuyệt vời! Một thằng vô dụng bỗng nhiên lột xác trong thế giới zombie chính là điềm báo tử! Cuối cùng ta cũng có thể lấy mạng hắn - Mobuo bị zombie tóm lấy tay chân và đẩy ngã xuống đất. Khi chứng kiến cậu sắp bị cắn...
...!!
—Cơ thể Flag-chan tự động di chuyển. Cô ta dùng lưỡi hái lớn chém ngã tất cả zombie xung quanh Mobuo. Mobuo rưng rưng nước mắt và cảm ơn cô, nhưng cô không thể nghe thấy gì.
Dù Chúa và No. 13 đang dõi theo…!
Vậy mà, cô lại mắc phải sai lầm cũ. Nhận thức được điều đó, mồ hôi lạnh toát ra trên sống lưng cô.
*
Sau khi chia tay Mobuo, Flag-chan chần chừ vài lần trước khi cuối cùng trở về Thiên đường. Nơi đó, số 13 với vẻ mặt nghiêm nghị chào đón cô. Áp lực phán xét toát ra từ số 13 vô cùng nặng nề. Bên cạnh số 13, Chúa nhỏ nhẹ nói: "Hãy tử tế với cô ấy, được không?"
“Số 269.”
“V-Vâng!”
Flag-chan nghiêm trang chào No. 13 như một người lính với cấp trên của mình.
“Tại sao cô lại cứu người đàn ông đó? Hắn chỉ là nhân vật dùng để tập luyện... Chỉ là một phần của chương trình máy tính, đúng không?”
“N-Nhưng, cậu ta đã cố gắng cứu đứa trẻ đó, nên...”
Số 13 thở dài và nhìn Flag-chan đầy thất vọng.
“Hãy hiểu cho rõ. Cô không hợp với vị trí Thần chết.”
“Wha...”
“Cô nghe cho kỹ đây! Nhiệm vụ của Thần chết là không quan tâm đến những thứ râu ria và chỉ thu thập linh hồn đã được định đoạt bởi ‘Death flag’"
Chúa Trời có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
“Thế mà, cô lại nảy sinh tình cảm với một chương trình, thậm chí còn thương hại nó. Dù kỹ năng có thể cải thiện, nhưng tôi cũng không thể thay đổi lối suy nghĩ của cô.”
[Thì ra số 13-san cũng nhìn thấu mình...]
Tim Flag-chan như bị bóp nghẹt, cô nhìn đăm đăm xuống nền nhà. Chúa Trời lại vuốt râu trầm tư.
[Cá nhân ta vẫn cảm thấy một người nhân hậu như số 269 có thể trở thành một Thần chết vô song...]
Tình hình hiện tại cứ lặp đi lặp lại, không có tiến triển gì. Để giúp cô ấy thực sự trưởng thành, có lẽ cần đến một sự tác động mạnh mẽ. Chúa nhẹ nhàng kéo tay áo số 13 và hỏi nhỏ.
“Cô có ý tưởng nào không?”
"Chuyện này khá nan giải. Lòng tốt bụng của Flag-chan đang cản trở sự tiến bộ của cô ấy trên con đường trở thành Thần chết. Tuy nhiên..."
"Nói vậy chứ?” Số 13 nhìn chằm chằm vào bóng tối với ánh mắt đầy suy tính. "Nếu tạo ra một cảm xúc mạnh mẽ hơn lòng tốt trong cô ấy, chúng ta có thể phá vỡ rào cản này. Ví dụ, khiến cô ấy muốn đáp trả sự coi thường của đồng nghiệp, hoặc trở thành Thần chết xuất sắc nhất."
[Hmmm, ý tưởng hay đấy, nhưng mình không nghĩ No. 269 sẽ ủng hộ đâu. Nếu vậy...]
Chúa nhớ lại một cuộc trò chuyện trước đây với Flag-chan.
"Chẳng lẽ... con có tình cảm với anh ta?"
"K-không, không có đâu! Cậu ta chỉ là một chương trình! Một công cụ luyện tập!"
[Phải thừa nhận, lúc ấy cô ấy đã phủ nhận điều đó, nhưng...]
Vẻ mặt của cô lúc đó toát lên sự si mê của một người con gái đang yêu. Nếu có thể khai thác tình yêu đó thành một cảm xúc mãnh liệt hơn lòng tốt... và biến nó thành ngòi nổ cho sự bứt phá của cô... Chúa đắn đo suy nghĩ khi No. 13 hỏi.
"Chúa ơi, có chuyện gì vậy?"
"Ta nghĩ... ta vừa nảy ra một ý tưởng thú vị ☆," Chúa thè lưỡi nháy mắt, khiến số 13 bực bội.
*
Vào ngày tiếp theo, Flag-chan lại xuất hiện trước cánh cửa dẫn đến Thế giới Nhân tạo. Sau trận mắng mỏ của No. 13 ngày hôm qua, cô có vẻ ủ rũ. Thấy vậy, Chúa đã lên tiếng gọi tên cô một cách nhẹ nhàng.
“Con đã sẵn sàng cho buổi tập chưa?”
“Dạ rồi ạ.”
“Vậy à. Ta sẽ giữ nguyên bối cảnh "Đại dịch Zombie" như hôm qua, nhưng có vài thay đổi nhỏ để tăng động lực cho con.”
Flag-chan tỏ ra nghi ngờ về ý định của Chúa, nhưng ông chỉ mỉm cười tinh quái và nói "Con sẽ hiểu sau khi nhìn thấy nó." Sau đó, ông mở cửa và trước mắt cô là—
Nghĩa địa?
Hàng loạt bia mộ san sát nhau. Trong một góc của khu vực u ám này, Mobuo đứng cạnh một người phụ nữ xa lạ. Khuôn mặt cô ta có nhiều tàn nhang với vòng một to lớn bất thường.
“Chúa ơi, người bên cạnh Mobuo-san là ai vậy?”
“Đó là Mobumi... bạn gái của Mobuo.”
“Gì cơ... Cô ấy là?”
“Đúng vậy. Ôi chúa ơi, Mobuo-kun thật sự say mê cô ấy.”
Đúng vậy, Mobuo thực sự đang nhìn chằm chằm vào ngực Mobumi mà không hề chớp mắt. Khi Flag-chan nhìn thấy cảnh tượng đó, cô ấy tức giận đến mức máu dồn lên não.
[Trước đây khi mình cố quyến rũ, cậu ta còn chẳng thèm phản ứng... Vậy mà giờ lại thế này...?!]
Cô thật sự không hiểu nổi tại sao mình lại giận dữ đến thế, nhưng...
“Chúa ơi, lần này con sẽ kết liễu hắn ta!”
“Vậy à, Chúc may mắn nhé..."
Cô lao thẳng về phía cặp đôi đang tình tứ. Chúa trời nhìn theo bóng lưng cô, sát khí bùng bùng.
“Thật...ngạc nhiên. Ta không ngờ cách này lại hiệu quả đến vậy. Nhưng liệu thế này có đủ để cô ấy phá vỡ vỏ bọc của mình không?”
— Chuyện Gì Sẽ Xảy Ra Nếu Bạn Phát Cơm Chó Ở Nghĩa Địa
Khi màn đêm buông xuống nghĩa địa, Mobuo tiến lại gần vai Mobumi.
"Này, Mobuo…? Sao anh lại đưa em đến một nơi tối tăm thế này? Anh định làm gì?" Cô hỏi với giọng ngọt ngào.
Ánh mắt quyến rũ và thân hình đầy đặn của cô đều kích thích ham muốn của Mobuo. Cậu thậm chí còn chảy nước dãi khi nhìn chằm chằm vào cô.
"Em là người rủ anh đến đây mà, Em yêu? Chỉ có một lý do duy nhất khiến chúng ta đến nơi hẻo lánh như thế này..." Mobuo nói, đồng thời vòng tay ôm lấy hông Mobumi.
“Oh đồ biến thái, anh đang cù lét em à?”
“Hehe... hí hí hí”
Mong chờ trải nghiệm lần quan hệ tình dục đầu tiên, Mobuo không thể kiềm chế tiếng cười dâm dục. Tuy nhiên, trong lòng cậu vẫn thận trọng.
[Tình huống này... không phải là đang tự chuốc lấy cái chết sao? Một cặp đôi trong nhóm tán tỉnh nhau giữa lúc đại dịch zombie hoành hành...]
"Rõ ràng là đây là một ‘Death flag’ mà."
Đúng như cậu dự đoán, Flag-chan đã xuất hiện.
"Ôi trời, tôi biết ngay mà, Flag-chan..."
"Và quả là một lá cờ ghê tởm."
Nụ cười trên môi không thể che giấu sự trống rỗng trong ánh mắt. Bóng tối vô tận như đang nuốt chửng tâm hồn cô. Thậm chí, mí mắt cũng không còn cử động.
"Con bé kia là ai vậy? Mobumi nhìn Flag-chan như nhìn một con côn trùng.
“Cô gái này là ai?"
Có vẻ như lần này Flag-chan không chỉ hiện thân với riêng Mobuo.
"Vì cậu nhỏ Mobuo-san đã trỗi dậy một lần nữa, tôi phải giải thoát cho cậu ta."Flag-chan?!
Flag-chan nói dối trắng trợn khiến Mobuo hoảng hồn, mặt trắng bệch. Mobumi tức giận đến mức túm lấy cổ áo anh ta. Đôi mắt đỏ ngầu của cô như muốn thiêu rụi mọi thứ. Lúc này, cô còn đáng sợ hơn cả lũ zombie.
“Cô ta muốn nói gì vậy, Mobuo...?”
“E-Em hiểu nhầm rồi!”
“Sao lại nhầm? Cô ta định ăn anh lúc ‘cậu nhỏ’ của anh đang lên chứ còn gì?”
“Không phải vậy đâu! Và chắc chắn đó cũng không phải do ‘cậu nhỏ’ của anh rồi!”
Trong khi cả hai đang cãi nhau nảy lửa, Flag-chan cười toe toét theo dõi tình hình.
[F-Flag-chan đang muốn chia rẽ tình cảm giữa mình và Mobumi...? Tại sao chứ?]
Mobumi đẩy anh chàng tội nghiệp (?) ra và bỏ đi.
“Thôi, em không chịu nổi nữa. Em về đây”
“Đ-Đợi đã, cưng ơi! Để anh em mình làm nốt phần bài tập còn đang dang dở chứ.”
“Mobuo định đuổi theo cô gái nhưng bị Flag-chan thì thầm vào tai.”
“Làm nốt…cụ thể là gì? Ngươi không phải đang ám chỉ những trò mờ ám giữa nam và nữ đấy chứ?”
“À thì…đó đúng là những gì tôi muốn nói đấy.”
"Thật thà quá! Nhưng mà làm chuyện đó ở đây là phạm pháp đấy nhé." Cô giơ ngón tay lên vẻ nghiêm túc. "Điều 188 Bộ luật Hình sự quy định, hành vi xúc phạm nơi thiêng liêng - Bất kỳ hành vi khiếm nhã và tình dục nào xảy ra tại các địa điểm thiêng liêng như nghĩa địa đều bị xử phạt. Nên nói một cách chính xác, cắm cờ tử thần ở đây là vi phạm pháp luật tại Nhật Bản."
"Làm như có ai sẽ quan tâm đến luật pháp trong đại dịch zombie.”
“Ách…!"
Flag-chan như bị sét đánh ngang tai sau cú phản bác ‘logic’ đầy sắc bén. Trong thế giới này, bất kỳ tổ chức nào quan tâm đến việc duy trì luật pháp đều đã sụp đổ. Trong lúc đó, Mobuo nhìn xuống cô với ánh mắt nghi ngờ.
“Hôm nay cô có gì đó lạ lạ.”
"À... Ơ, nhìn kìa! Mobumi-san đang gặp nguy hiểm!" Flag-chan lúng túng đổi chủ đề.
Nhưng, cô ấy không nói dối. Mobumi đang bị bao vây bởi zombie, vì vậy Mobuo cầm gậy kim loại của mình và đánh đập chúng tơi tả.
“Mobumi, đừng lo lắng cho anh hãy chạy đi!”
"Ý tôi là, cô ta đã chạy rồi." Flag-chan chỉ về phía Mobumi, người đang phóng đi mà không ngoảnh đầu lại.
"Tôi không lãng phí thời gian với một người đàn ông làm những chuyện như vậy với một đứa trẻ!"
“Mobumiii!”
“Mobuo gào thét trong vô vọng, không thể đạt được ham muốn trái phép của mình.”
*
Sau cùng, Mobuo cũng may mắn thoát khỏi lũ thây ma.
"Chật, xem ra lần này ngươi đã né được 'Death flag’ rồi.”
Flag-chan bực mình dậm chân xuống đất khi Mobuo gọi.
"Hôm nay cô có gì đó kỳ lạ."
"Kỳ lạ?"
"Cô cố ý nói những lời gây hiểu lầm để Mobumi và tôi cãi nhau,"
Cậu ta nói và tiến thêm một bước.
"Phải chăng cô... đang ghen tị với Mobumi?"
"H-Hứ?! Dĩ nhiên là không! Ngươi tưởng bở gì vậy?!"
Sự tức giận dâng trào trong cô khi lại bị cậu ta đánh trúng tim đen. Nước mắt lăn dài trên má, cô vung tay đầy bực bội.
"Nhưng hôm nay sao cô khác lạ quá vậy?"
"Vậy thì sao chứ? Ta không hứng thú với một kẻ chẳng ra gì như ngươi. Phải thừa nhận là ngươi có thể khá ngầu khi cần thiết, nhưng dù sao..."
“C-Cảm ơn...”
"Thứ nhất, người như Mobumi-san thì có gì tốt đẹp đâu chứ, bỏ chạy chẳng màng đến mọi người? Tất cả chỉ vì ngực bự thôi sao?" Flag-chan buồn bã nhìn xuống ngực mình. "Ta biết mình lép rồi. Xin lỗi vì điều đó nha? Còn ngươi, suốt ngày chỉ nhìn vào ngực con gái thì sao biết được con người thật của họ!" Cô ấy tiếp tục gào lên đầy ấm ức, cuối cùng thở hổn hển vì mất sức.
Và rồi, cô nhận ra điều gì đó.
[Lời nói của mình... Bộc lộ rõ sự ghen tuông của mình! Giờ cậu ấy... sẽ nghĩ gì?]
Cô rụt rè ngước nhìn Mobuo, lòng hi vọng điều gì đó. Nhưng thứ hiện ra trước mắt - một nụ cười khinh bỉ, nham hiểm đến mức có thể nghe thấy tiếng khàn khàn ghê rợn.
“Ô quao... Vậy là Flag-chan thích tôi hử?”
“Cái gìiii?!”
"Ha, nổi tiếng cũng có nhiều bất tiện nhỉ. Nhưng xin lỗi... Tôi không hứng thú với những "sân bay" như cậu. Tôi cần những "trái dưa hấu" mọng nước, giống như Mobumi vậy..."
Kẻ vô danh vốn chẳng được lòng con gái đang tưởng bở rồi cười thầm một mình.. Đáp lại, Flag-chan không nói lời nào, lặng lẽ giơ lưỡi hái lên.
Tiếng thét thảm thiết của Mobuo vang vọng khắp nghĩa địa vốn tĩnh mịch.
— Thiên đàng
Flag-chan hoàn thành nhiệm vụ trong Thế giới nhân tạo, trở về và được Chúa Trời mỉm cười chào đón.
"Chào mừng trở lại, số 269. Nhiệm vụ thế nào?"
"Lần đầu tiên con đã lấy mạng người thành công."
"Ôi! Tuyệt vời! Nhưng... sao con có vẻ không vui?"
"B-Bởi vì... chính con là người đã giết cậu ta."
Mặt Chúa Trời sững lại.
"Điều đó... không tốt. Thần chết không bao giờ được phép lấy mạng người bằng hành động trực tiếp. Đó là điều cấm kỵ."
"Con xin lỗi."
"Tuy nhiên... trước đây con chưa bao giờ lấy được mạng cậu ta, vậy nên có thể con đã thoát khỏi vỏ bọc của mình một chút," Chúa Trời suy nghĩ rồi nói thêm.
[Như số 13 đã phân tích, nếu mình khơi gợi những cảm xúc mãnh liệt hơn lòng tốt, ví dụ như tình yêu thương từ trái tim nhân hậu của cô ấy, thì mình sẽ thu được những kết quả khác biệt.]
Phương pháp này hiệu quả hơn hẳn so với việc lặp đi lặp lại một cách thụ động. Chúa Trời quyết định thay đổi chiến lược bằng cách áp dụng phương pháp này một cách linh hoạt.
Và nói về khả năng thay đổi...
Chúa suy nghĩ về việc kết hợp giữa số 269 và "cô gái bí ẩn" kia. Bỗng dưng, hình ảnh một thiên thần tóc trắng xanh hiện lên trong tâm trí ông. Cô ấy mang trong mình một vấn đề, nhưng có thể thông qua việc hợp tác với Flag-chan trong Thế giới ảo, cô ấy sẽ có cơ hội thay đổi bản thân.
[Thêm vào đó, nhiệm vụ của Thiên thần và Thần chết vốn dĩ đối lập nhau hoàn toàn, nên việc hợp tác này có thể hỗ trợ cho sự phát triển của cả hai.]
Và khi Chúa đang suy nghĩ...
“Cảm ơn Ngài rất nhiều,” Flag-chan cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn và sự kính trọng đối với Chúa.
Chúa là đấng tối cao, là người luôn quan tâm đến mọi người. Ngài sẽ không bao giờ vứt bỏ ai, mà luôn cho họ cơ hội để phát triển.
“Con thật may mắn khi được làm việc dưới trướng của ngài!”
“Haha… Ta rất vui khi nghe con nói như vậy. À nhân tiện, ta đã làm thêm một bộ trang phục cho con nữa này,” Chúa mỉm cười hiền hậu và lấy ra một chiếc áo khoác đen. “Nhìn này, đằng sau có thêu dòng chữ [Life Shinigami]. Con thấy có đẹp không?”
“...”
Flag-chan cảm thấy như mình đang bị một ông chú ‘lạ lùng’ ép buộc phải làm những việc kỳ quặc.