Đã năm ngày trôi qua kể từ khi 500 hiệp sĩ hoàng gia của quân đội Đế Quốc tiến quân đến nơi mà quân Petersian xuất hiện.
Nhưng họ thậm chí vẫn chưa chạm trán với kẻ thù một lần nào. Chứ đừng nói đến việc bắt được chúng.
Thay vào đó, đã có báo cáo về việc phát hiện dấu vết của kẻ thù nhiều lần từ đội trinh sát, nhưng khi họ dùng ngựa lao đến thì đã không có gì ở đó nữa.
Ngay khi các trinh sát phát hiện ra dấu vết của kẻ thù, chúng đã vội vã rời đi ngay sau mỗi lần như vậy. Ngày và đêm dần trôi qua, không thể tránh khỏi việc sĩ khí của các hiệp sĩ bị suy giảm dần bất kể trước đó tinh thần họ có cao đến đâu.
Trước đó, đội tiên phong bao gồm các hiệp sĩ ưu tú được lựa chọn cẩn thận từ Hiệp Sĩ Đoàn(A:Từ giờ mình sẽ thay Hội Hiệp Sĩ thành Hiệp Sĩ Đoàn)Không cần phải nói, ngay từ đầu, nhóm tiên phong cũng phải đối mặt với các vần đề về tinh thần.
[….này, tôi vừa thấy một bóng kẻ thù ở phía đông.]
[Không phải lần trước là ở phía tây sao?Các trinh sát có thật sự là đang làm việc đàng hoàng không vậy?]
[Nữa sao, cậu không nhìn nhầm chứ.]
Mỗi khi có một mệnh lệnh được đưa ra, mọi người đều phàn nàn về nó.
Tuy nhiên, họ là một hiệp sĩ, họ không có bất kì lựa chọn nào khác ngoài việc hi sinh vì mệnh lệnh.
Để lại việc dựng những chiếc lều đơn giản và họ lại leo lên lưng ngựa mà phóng đi. Tuy nhiên, lại một lần nữa, khi họ đến chỉ còn lại những dấu vết của một số đơn vị của kẻ địch được cho là ở đó, nhưng vẫn không có kẻ địch nào được tìm thấy.
Những lời phàn nàn kêu gọi chịu trách nhiệm với nhóm trinh sát cũng ngày một tăng lên, nhưng vì họ đã tìm thấy dấu vết của quân địch, đội tiên phong lại phải tiếp tục gửi báo cáo lên lực lượng chính.
[…chà, sự cảnh giác của quân ta đang dần tụt dốc không phanh nhỉ.]
Khu lều ở tạm được giao cho Royce và Kelvin.
Khi Kelvin trở lại sau khi tuần tra xung quanh khu trại, Royce vẫn chưa đụng đến bữa ăn mà Kelvin mang đến, mà thay vào đó ông đang nhìn chằm chằm vào các tài liệu được trải trên một cái bàn đơn giản.
[Có vẻ như đã có một cuộc náo động tối hôm qua, nhưng thật phiền phức làm sao khi phải xoa dịu tình hình lúc đó.]
Kelvin lắc đầu khi nghe những lời lẽ khó nhọc của Royce và đặt thanh kiếm của anh ta vào góc của chiếc lều ở tạm.
[Sự việc đó hoàn toàn chỉ là vô ích nếu nó tiếp diễn.]
Không khí tiêu cực đang lan rộng , kỷ luật bên trong quân đội đang dần trở nên lỏng lẻo.
Những lời khiếu nại phản đối thường dân vào cuối mỗi cuộc tiến quân lúc hoàng hôn của những người từ tầng lớp quý tộc và gia đình hiệp sĩ đã cho thấy sự bất mãn của họ.
Các cuộc giao tranh như những kẻ bắt nạt hướng tới những học viên từ tầng lớp thường dân và bị gọi là một gánh nặng trong đội quân bắt nguồn từ các trung đội. Kelvin đã phải ra tay vì sự náo động của những trung đội dưới trướng Royce đêm qua.
[Cũng bởi sĩ khí của binh lính đang dần tụt giảm, khiến cho các Trung Đội Trưởng cũng tỏ ra quan ngại theo. Không thể tránh khỏi việc những lời chỉ trích sẽ hướng đến những người thuộc tầng lớp thấp trong đội. Sau tất cả, có lẽ là do mối quan hệ sâu sắc giữa quý tộc và các gia đình hiệp sĩ đối với thường dân.]
[Đặc biệt hơn là vì các đơn vị này chỉ gồm những kẻ không thăng tiến một cách chính thống, các đội trưởng và các sĩ quan đều đến từ các nhà quý tộc bị suy yếu bởi sự phù phiếm vớ vẩn.
Chà, có lẽ điều này thật đáng mong đợi, nhưng….]
Royce ra hiệu cho Kelvin ngồi xuống, ông lau mồ hôi trên trán bằng một chiếc khăn tay và sắp xếp các tài liệu rải rác trên bàn sau đó ông nhét lại một mảnh tinh thể vào lại trong túi.
[Ngài đã liên lạc với họ à?]
[Không sao. Tôi vừa kết thúc cuộc gọi xong.]
Đó là Pha Lê Liên Lạc. Sau khi được cung cấp ma lực, nó có thể được tách làm đôi, và chúng ta có thể nói chuyện với một người khác qua hai mảnh pha lê này. Mặc dù đây là một vật phẩm có thể đảm bảo được tính bảo mật cao, nhưng nó rất quý giá và mắc tiền, vì vậy đây không phải là một vật phẩm được phổ biến rộng rãi. Ban đầu đây là một thứ công cụ mà chỉ có các chỉ huy quân sự và các quan chức quan trọng của đất nước mới có thể sử dụng.
[Có vẻ như cuộc đàm phán đã tiến triển thành công, và bằng một vài lí do nào đó, cuộc đàm phán khá nhẹ nhàng như một chuyến tàu du lịch vậy.]
[Ra vậy, để cho chắc chắn thì ngài đã có một con át chủ bài nhỉ.]
[Hãy sử dụng tất cả những gì chúng ta có thể sử dụng, đó cũng là một lẽ tự nhiên khi nhắm vào những điểm yếu.]
Kelvin nhận tách trà mà Royce đã rót, sau đó Royce đã cắn một miếng bánh mì đã nguội trên bàn, thứ mà được coi là bữa tối của ông.
[Thứ này thật vô vị, đúng là không có khẩu phần quân sự nào có thể coi là ngon, nhưng chắc chắn đây là một thứ chất lượng thấp.]
Nhíu mày, ông nhúng cái bánh mì cứng như đá vào súp lạnh, Royce nhai nó tạo ra những âm thanh *kuchakucha*giòn giã.
Kelvin ngồi xuống đối diện với ông, cùng lúc bưng một bát súp lạnh giống Royce và anh bắt đầu uống nó bằng một cái thìa trong khi nở một nụ cười cay đắng .
Súp có thịt gà và đậu. Và chỉ một chút, gia vị…
[Sắp có một đợt tiếp tế đạn dược đến đây, vì vậy dù ngài có muốn hay không, không nên gian lận mà lấy thêm lúc này.]
Người ta cũng đang nghi ngờ liệu lượng thức ăn có được phân phối phù hợp với tiêu chuẩn của quân đội hay không.
Trong một lúc,Royce và Kelvin giữ im lặng và tiếp tục ăn, nhưng đột nhiên có một tiếng hét ở bên ngoài lều. Dường như có một cuộc tranh chấp khác diễn ra ở đâu đó lần nữa.
Kelvin chực đứng dậy, nhưng Royce đã dùng tay cản anh lại.
Có vẻ như tiếng hét đó không thuộc về bất cứ ai trong đội của ông vì nó đến từ một hướng khác so với hướng mà họ đang ở.
Ngay sau đó, tiếng hét của mười đội trưởng hiệp sĩ vang lên, và sự náo động dần lắng xuống.
[Thành thật mà nói, tôi không chấp nhận để cho một thường dân trở thành một hiệp sĩ.]
Royce lẩm bẩm.
[Chiến tranh là nhiệm vụ của giới quý tộc và các hiệp sĩ chúng ta, nhưng đó lại không phải là những gì người dân nghĩ. Mọi người nên cố gắng tập trung vào công việc của mình như một thường dân và dành thời gian cho việc tận hưởng sự bình yên bên gia đình của mình với một nụ cười trên môi.]
[Có phải ngài đang nhắc đến hiệp sĩ tập sự Wynn?]
[Thật tốt khi mọi người đều ngưỡng mộ các hiệp sĩ, và có lẽ cậu ấy khao khát trở thành một hiệp sĩ trong một thời gian dài….. Cũng chính vì vậy, nên không cần phải khiến thường dân làm bẩn tay mình ngoài chiến trường để làm gì cả.]
Royce đặt bát súp xuống và rời khỏi chiếc lều ở tạm, và hướng đôi mắt mình về phía các cấp dưới của mình(A:nhóm của Wynn ấy.). Mặc dù những ngọn lửa trại được bố trí khắp nơi xung quanh, nhưng từ vị trí của Royce, ông không thể thấy bất những chiếc lều của họ đâu cả.
Mặc dù ông đã nhìn vào những chiếc lều nhiều lần, với các hiệp sĩ khác điều này có thể khiến họ khó chịu, nhưng các cấp dưới của ông, không thể hiện một thái độ nào cả.
Họ đã bị các kị sĩ khác lăng mạ hết lần này đến lần khác.
Trong khi vẫn cảm thấy sự căng thẳng đâu đó, nhưng Wynn và Locke hoàn toàn thản nhiên như không. Ngay cả khi Kelvin bị khiêu khích cho đến khi được phân xử nhưng anh vẫn thể hiện rõ ràng nỗi bận tâm của mình. Như được ảnh hưởng bởi thái độ đó, Reeno-một tân binh non trẻ và Wedge-ban đầu là một người trầm tính, họ dường như cũng được tác động theo hướng tích cực.
Trong khi các hiệp sĩ thường dân và các hiệp sĩ tập sự khác thường chịu thua trước những lời lăng mạ, khiêu khích, thì hai người, Wynn và Locke, vốn đã có kha khá kinh nghiệm sống sót trong chiến giữa các cá nhân trong cuộc đảo chính, nên họ đã thể hiện sự điềm tĩnh rõ rệt hơn so với các tân binh khác.
[Tôi đã quyết định sẽ trọng dụng cậu ấy, mặc dù ban đầu cậu ấy cũng là một người đã quen với cuộc sống trong hòa bình, nhưng tôi sẽ giao cho cậu ấy nhiều công việc nhất có thể.]
Sau khi đã xác nhận tên của cậu đã được liệt kê trong đơn vị của ông, Royce ngay lập tức vạch ra một kế hoạch để sử dụng cậu ta. Ông thật sự đã phải suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này.
[Sau cùng chúng ta cũng không nhất thiết phải giành chiến thắng lần này phải không.]
Royce cười cay đắng trước những lời của Kelvin.
[Nếu biết những gì tôi đang định làm, chắc chắn Dũng Giả-sama sẽ giết tôi mất.]
Royce nhớ lại hình ảnh của cô gái được gọi là Dũng Giả mà ông đã gặp ở Cung Điện.
Cô ấy đã thực sự tức giận vì nghĩ rằng Royce đã đối xử bất công với Wynn.
[Chiến thắng…huh, tôi nghĩ chiến thắng thật sự là khi chúng ta bảo vệ được đất nước này, nơi người dân có thể sống hạnh phúc với một nụ cười trên môi. Đó không phải những gì tôi có đủ khả năng để làm được chỉ với chức vụ Trung Úy này, cũng chính vì vậy tôi sẽ sử dụng tất cả những gì tôi có thể vì mục đích của mình]
Đế Quốc vần chưa nhận ra giá trị thật sự của Wynn.
Không, mà là các tầng lớp quý tộc và gia đình hiệp sĩ thật sự coi thường thường dân của đất nước này nên mới không muốn thừa nhận điều đó.
Vào ngày hôm đó- lời tuyên bố của Dũng Giả Leticia van Mavis đã được ban ra.
--Tôi sẽ trở về với sư phụ Wynn Byrd của mình.
Một người mà đã dạy cho cô cả kiếm pháp và ma thuật. Tất cả mọi người đều thể hiện sự quan tâm của mình. Nụ cười mà cô đã thể hiện trước Hoàng Đế lúc đó đã thực sự rất quyến rũ.
Cái tên được Leticia van Mavis nhắc đến là “Thanh Kiếm Của Hoàng Kim Công Chúa” đã được lưu truyền khắp lục địa bởi các đại sứ các quốc gia được mời lúc đó.
Không giống như Đế Quốc, bọn họ háo hức hơn rất nhiều.
Các quý tộc cấp cao trực thuộc đế quốc không muốn để vị ví của mình bị lung lay bởi một tên thường dân, họ đã đánh giá thấp cậu ta và không truyền bá cái tên của cậu.
Trên thực tế, điều này không khác gì cuộc đảo chính nào đó, mặc dù có một thành tích khá là lớn theo quan điểm của bất kì ai, tất cả chỉ dựa trên kết quả đạt được tại trường hiệp sĩ mà khiến cậu chỉ ở mức một ứng cử viên của một hiệp sĩ tập sự và coi đó là một lí do chính đáng. Hiện nay, bộ máy nhà nước cũng đã bị một số quý tộc thao túng ngay cả trong các luận án.
Tuy nhiên, ở nước ngoài thì khác.
Cái tên Wynn Byrd khá là nổi tiếng.
Vì là một con người của một quốc gia khác, nên nó không hoàn toàn ảnh hưởng đến quyền lực của quý tộc tại đất nước này.
Điều gì đang đợi cậu ở các quốc gia khác? Có lẽ cậu cũng chẳng thể nào biết được.
Royce sẽ tận dụng điều đó.
Ngay cả khi ông ta chắc chắn sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Dũng Giả Leticia, việc giành chiến thắng và bảo vệ hạnh phúc của người dân là nghĩa vụ của Royce van Elstead như là một quý tộc.