Màn Chào đón của Dân làng
◇◆◇◆◇
Chạng vạng tối. Bầu trời phía tây liền chuyển đỏ.
Sau khi ngủ thiếp đi ngoài trời vài lần ở bên trong khu rừng, cuối cùng thì chúng tôi cũng đã ra khỏi khu rừng rộng lớn này.
Cô ấy đã nói với tôi rất nhiều thứ trong suốt lộ trình.
Thế giới này, địa lý của từng quốc gia, lịch sử và đền bách thần. Cùng mối đe dọa của quỷ vương và hệ thống anh hùng.
Ngay bây giờ chúng tôi đang hướng về phía nam, nơi thủ đô hoàng gia tọa lạc.
.
Tuy nhiên, tôi cảm nhận được phạm vi ảnh hưởng của quỷ vương khi lắng nghe câu chuyện của cô ấy.
Xem ra không một vị anh hùng thật sự nào đã từng xuất hiện trong vòng 100 năm qua.
Có vài anh hùng mạnh mẽ, song từng người trong số họ đã bị giết bởi tên quỷ vương.
Tôi không khỏi nghĩ rằng nó thật là kỳ lạ.
Có lẽ có một lý do tại sao mà tên quỷ vương lại không thể bị đánh bại.
Có vẻ như tôi cần phải nghiên cứu nó thật chi tiết mới được.
.
Hai chúng tôi đang bước đi trên một con đường thuộc một vùng đồng bằng với bãi cỏ đang rung rinh.
Celica bước đi bên cạnh tôi với một nụ cười trên cả khuôn mặt của mình mà không hề tỏ ra mệt mỏi.
Đôi gò má trắng hồng của cô ấy được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn.
"Cô thực sự rất vui vẻ đấy nhỉ."
"Vâng, em rất hạnh phúc chỉ bằng việc có thể sánh bước cùng với Anh hùng-sama như thế này thôi đấy ạ."
Celica liền đặt tay lên trên gò má và uốn éo cơ thể của mình. Làm nổi bật đôi tay và chân mảnh mai của cô ấy.
Tôi bèn lắc đầu trong ngạc nhiên.
.
Chúng tôi đã đi đến một ngôi làng nhỏ khi ngày sắp tàn.
Đó là một làng với khoảng 50 người rải rác đó đây.
Celica bèn nghiền ngẫm về nó.
"Chúng ta hãy thuê một nhà trọ tại ngôi làng này nhé."
"Yeah, hãy... Tuy nhiên, nó có an toàn không vậy?"
Tôi đã hoàn thoàn tính đến cả thực tế về trạng thái Tội đồ của cô ấy.
.
Celica liền cất lời trong khi đang nắm lấy mặt dây chuyền đeo trên cổ của mình.
"Chúng ta hẳn sẽ ổn thôi, đây là một ngôi làng nhỏ mà. -- Hơn nữa, em không thể để Keika-sama cắm trại ngoài trời thế này thêm nữa đâu."
"Ta thực sự không ngại đâu mà... Và có vẻ như chẳng có quán trọ nào ở đây cả."
"Thông thường, ngài có thể hỏi trưởng làng cho chúng ta ở lại trong nhà của ông ấy trong những trường hợp như thế này đấy ạ."
"Ta hiểu rồi."
"Chúng ta có lẽ sẽ phải ngủ bên trong nhà kho tuy nhiên..."
"Không thành vấn đề, miễn là nó bảo vệ chúng ta khỏi thời tiết là được."
"Vâng, em hiểu rồi ạ."
Celica liền bước về phía tòa nhà lớn nhất ở trung tâm ngôi làng một cách căng thẳng.
Tôi bèn ung dung theo sau cô ấy.
.
Nhà của trưởng làng là một tòa nhà 2 tầng lớn đến bất ngờ luôn. Ông ta có lẽ đang làm việc một cách đặc biệt với tư cách một quan chức chính phủ.
Chúng tôi gặp trưởng làng bên trong phòng ăn của căn dinh thự đó.
Ông ta là một ông già rất tử tế với mái tóc trắng và bộ râu xám.
.
Ông ta liền nồng nhiệt chào đón chúng tôi với một nụ cười trên cả khuôn mặt của mình.
"Chà chà, chào mừng đã đến ngôi làng khiêm tốn của chúng tôi, các lữ khách. Ây chà, chúng tôi đang dùng bữa tối bây giờ đấy. Xin hãy ăn thật no cho đã vào nhé."
"Chúng tôi rất xin lỗi vì chuyến thăm đường đột này."
Celica bèn duyên dáng cúi chào. Mái tóc vàng của cô ấy liền rủ xuống một cách nhẹ nhàng.
.
Tôi cũng nói ra lời chào của mình.
"Cảm ơn vì đã cho chúng tôi ở lại. Liệu có thực sự ổn cho chúng tôi khi thậm chí còn được đãi bữa tối không vậy."
"Đừng lo lắng mà. Vẻ ngoài của hai người gợi ý rằng các ngài là những mạo hiểm giả. Chúng tôi biết ơn sao cho đủ khi các ngài đã tiêu diệt những con quái vật chứ."
Trưởng làng liền cười với đôi lông mày nhướn lên.
.
Tuy nhiên, ông ta không thể đánh lừa được đôi mắt của Thần Linh.
Tôi biết rằng thân tâm của ông ta đang không hề cười.
"Ây chà, làm ơn đó. Chúng chẳng nhiều nhặn gì đâu nhưng xin hãy ăn trước khi chúng nguội lạnh đi mà."
Trưởng làng liền khuyến khích chúng tôi vào ăn.
.
Có chút bánh mì thô và súp với vài miếng thịt cắt lát bên trong cái bát được đặt trên chiếc bàn gỗ. Mùi thơm ngon lành bốc lên.
Celica liền nheo mắt trong niềm vui sướng, đã được một thời gian kể từ bữa ăn ấm cúng cuối cùng của chúng tôi rồi.
.
Tôi liền hỏi về bức chân dung của một người phụ nữ được treo trên tường.
"Đó là ai vậy?"
"Ah, đó chính là bức chân dung của Saintess-sama, người đã cứu ngôi làng này thoát khỏi một lời nguyền từ rất lâu về trước --"
.
"-- <<Thanh tẩy Độc tố>>."
Tôi liền gọi ra một phép thuật trong khi đôi mắt của trưởng làng bị đánh lạc hướng.
Món súp liền tỏa sáng trong chốc lát. Chỉ phần của tôi mà thôi.
.
Với tính cách của Celica, cô ấy có lẽ không thể giả vờ như thể mình đang bị đánh lừa được, cho nên tôi đã quyết định không nói với cô ấy.
À thì, thậm chí nếu không có thanh tẩy độc tố, tôi hẳn vẫn sẽ ổn ngay cả khi ăn phải độc bởi tôi là một Vị Thần, song tôi không hề biết nguyên tắc của thế giới này, đây là để đảm bảo mà thôi.
.
Và rồi bữa ăn liền bắt đầu.
Tôi ăn trong khi nhúng chiếc bánh mì khô vào trong súp.
Mùi vị khá là đơn giản, song hương vị của thịt và mỡ không tệ chút nào. Nó tương tự như món pot-au-feu với ít thành phần vậy.
.
Nhìn sang bên cạnh, Celica đang xé chiếc bánh mì băng những ngón tay đẹp đẽ của mình trước khi nhúng nó vào trong súp. Cổ họng của cô ấy đang cử động lên xuống.
Cử chỉ của cô ấy là của một ai đó không hề nghi ngờ bất cứ thứ gì chút nào cả.
Nhận thấy ánh nhìn của tôi, Celica liền nghiêng đầu trong bối rối.
"Có gì đó không ổn sao ạ?"
"Không, không có gì đâu."
Tôi bèn tiếp tục ăn món súp và bánh mì.
◇◆◇◆◇
Ban đêm.
Chúng tôi đã được dẫn đến một căn phòng không hề có cửa sổ ở sâu trong tòa dinh thự. Có một chiếc giường và một tấm thảm được làm ra từ những bó rơm.
Cánh cửa tra dầu là thứ duy nhất trông có vẻ còn mới.
"Ta sẽ ngủ trên chỗ rơm đó vậy."
"Nhưng mà. Keika-sama, làm ơn hãy dùng chiếc giường đi mà."
"Không, ta không nên ngủ thiếp đi, cô thấy đấy. Cho nên như vậy là được rồi."
"Eh?"
"Và còn nữa, hãy thu dọn hành lí để chúng ta luôn có thể rời đi ngay lập tức."
"Em hiểu rồi ạ."
Celica lấy làm lạ nhìn vào tôi, song cô ấy liền vâng lời theo mà không có câu hỏi nào cả.
.
Sau đó, tôi đã hỏi ai đó trong tòa nhà để xin chút nước. Celica đã lau sạch cơ thể của mình bên trong căn phòng, song tôi đã nói với cô ấy rằng tôi muốn gội rửa toàn thân.
.
Tôi múc nước lên tại phần sân trong, rửa sạch tay chân của mình.
Từ đầu đến chân. Nước chảy nhỏ giọt từ mái tóc đen tuyền của tôi. Cơn lạnh liền khiến cho đôi mắt của tôi bừng tỉnh.
Rất nhiều những ngôi sao được rải rác trên bầu trời, thật là đẹp.
Tuy nhiên, tôi không thể nhìn thấy được mặt trăng sáng tỏ kia. Quả là thất vọng, song cũng thích hợp thôi.
.
Tuy nhiên, tôi không chỉ đang tắm thôi đâu.
Tôi đã ghi nhớ lại sơ đồ của căn dinh thự trong khi quay trở lại căn phòng của mình.
Và rồi tôi liền đi ngủ.
.
Nửa đêm.
Trong một căn phòng tối đen như mực không hề có ánh sáng.
Khi cảm nhận được vài sự hiện diện, tôi liền mở mắt ra trong khi vẫn đang ngả người trên đống rơm.
Tôi có thể nghe được hơi thở sâu của Celica đang ngủ.
.
Tôi bèn tập trung tâm trí của mình.
Những âm thanh đi nhón chân ở hành lang và khu vườn. Tuy nhiên, họ không thể xóa bỏ được những rung động mờ nhạt đó.
Dường như họ đang nói chuyện nhưng tôi không thể nghe thấy được bọn họ.
"-- <<Đa Vụ Thần Nhĩ>>"
Những âm thanh xung quanh liền rót vào tai tôi.
.
Những giọng nói của đàn ông.
"Bọn chúng đã ngủ say chưa vậy?"
"Rồi đấy."
"Cô ta thực sự là một Tội đồ sao?"
"Thủy tinh cầu đã phát sáng màu đỏ. Không có nhầm lẫn gì đâu."
Đây là một giọng nói khàn khàn của một ông già.
.
Một gã đàn ông trung niên liền hỏi.
"Chẳng phải chúng sẽ thức dậy hay sao?"
"Đó là thứ thuốc ngủ dành cho quái vật đấy. Chúng sẽ nhanh chóng ngủ say cho đến tận sáng ngày mai luôn."
Đây lại là giọng nói của một ông già, hòa lẫn với tiếng cười.
.
Giọng nói của một ông già khác.
"Được rồi. Ai đó mau đi tới thành phố và cho gọi vệ binh --"
"Ây chà đợi đã. Công trạng của chúng ta sẽ bị cướp mất đi nếu chúng ta cho gọi vệ binh đấy."
"Tuy nhiên, bọn chúng cỏ vẻ như là những mạo hiểm giả mạnh mẽ lắm đấy."
"Chúng đang ngủ mà, đúng chứ?"
"Đúng là vậy nhưng..."
"Chúng ta sẽ đích thân bắt giữ chúng và giao chúng cho vệ binh."
.
Chỉ có duy nhất năm người đàn ông bên trong hành lang. Gồm cả trưởng làng.
Khoảng tầm 10 người đàn ông đằng trước căn dinh thự. Có những âm thanh của giáp trụ và kim loại từ hướng này. Có vẻ như bọn họ được vũ trang.
.
Tuy nhiên, đánh giá từ cuộc hội thoại của bọn họ, tôi đã đoán sai.
Tôi đã nghĩ rằng đây là một ngôi làng nơi mà người ta giết những lãng khách và đánh cắp hành trang của họ, song dường như không phải vậy.
.
Một trong số những người đàn ông liền cười khúc khích trong khi tôi còn đang nghi ngờ.
"Con bé đó là một 『Tội đồ』. Cô ta đáng giá 10 đồng vàng lớn đấy. Có lẽ thậm chí là một đồng vàng trắng luôn..."
"Phải rồi."
Một người đàn ông đang thở dốc một cách kỳ lạ liền hỏi.
"He-hey... Trước khi chúng ta đưa cô ta cho vệ binh, er, chúng ta có thể..."
Trưởng làng mắng họ bằng tông giọng trầm.
"Đồ ngốc, nếu thậm chí chỉ một trong số các ngươi làm chuyện này nọ với một Tội đồ, cả gia đình của các ngươi sẽ bị tàn sát đấy. Ngôi làng cũng sẽ bị nguyền rủa nữa. Các ngươi đã quên mất đi sự kinh hoàng của bệnh dịch đó rồi à! Các ngươi không được động tay lên cô ta đâu đấy."
"Tch, biết rồi khổ lắm."
.
Tôi bèn tặc lưỡi một cách thầm kín.
-- Họ đang nhắm đến Celica huh.
.
Celica đã nói rằng sẽ ổn thôi, song dường như ngôi làng có một vật phẩm có thể nhận diện được một Tội đồ.
Nhân tiện, xem ra việc đánh giá xem liệu ai đó có phải là một Tội đồ hay không lại không xảy ra một cách thường xuyên, nó chỉ được thực hiện khi một đứa trẻ được sinh ra hoặc khi một người bên ngoài vào làng, hay khi bạn đang học để trở thành một linh mục mà thôi.
Chúng tôi đã bị phát hiện ra bởi vì lần này chúng tôi là những người bên ngoài.
.
Tuy nhiên, họ đang không cho phép người khác được động tay lên Tội đồ mặc dù Tội đồ kia sẽ bị giết chết.
Họ có lẽ e sợ rằng một đứa trẻ có khả năng sẽ được sinh ra.
Sau cùng, một cô gái thuộc tính Quang có khả năng cao sẽ hạ sinh một đứa trẻ với quang thuộc tính thậm chí còn lớn hơn nữa.
.
Điều đó có nghĩa là, tất cả các cô gái với thuộc tính Quang đều còn trong trắng huh.
Tôi sẽ ưu tiên việc giúp đỡ họ một khi tôi trở thành một anh hùng.
.
-- Oh.
Ai đó đang chạm vào cánh cửa. Và rồi mở nó ra mà không hề có một âm thanh nào cả.
Bốn người đàn ông trẻ liền bước vào đầu tiên trước trưởng làng.
Hai tên hướng tới chiếc giường, hai tên đi về hướng tôi. Nhón chân đi với dây thừng trong tay của mình.
.
Khoảnh khắc họ bước tới đúng khoảng cách, tôi liền nhảy lên!
Thud, thud, hai âm thanh khô khốc.
"U"
"A"
Tay phải của tôi liền đánh vào bụng của cả hai. Họ không thể thở nổi khi tôi đánh trúng cơ hoành của họ.
Tôi bèn nhảy qua hai tên đang ngã gục xuống.
Tôi liền đấm hai tên sắp trói Celica, đánh cho chúng bất tỉnh luôn.
.
Trưởng làng đã định hét lên trong kinh ngạc.
"C-cái g -- gwu"
.
Tay của tôi đã nhanh hơn.
Tôi liền quấn sợi dây thừng, thứ đã định sẽ được dùng để trói Celica, vào cổ của trưởng làng.
"U, ga"
Trưởng làng đang tuyệt vọng cố gắng tháo bỏ sợi dây đang quấn chặt tựa như roi da với những ngón tay của mình.
.
Tôi di chuyển như một cơn gió và thúc vào bụng của trưởng làng.
"Gu..."
Ông ta liền ngã xuống. Tôi bèn tháo sợi dây thừng trên cổ của ông ta ra ngay lập tức.
Tôi kiểm tra y phục của ông ta và giật lấy được một chiếc chìa khóa.
Và rồi tôi liền buộc kín miệng và hai tay của họ lại bằng sợi dây thừng mà họ đã tự mình mang đến.
.
Sau đó, tôi bèn lấy hành lý của chúng tôi và bế Celica, người đang ngủ say giống như một nàng công chúa tóc vàng vậy --
"Hơi khó khăn một chút khi di chuyển nhỉ."
Đầu của cô có khả năng sẽ va phải tường hoặc cửa nếu tôi mang cô ấy theo với kiểu bế cô dâu.
Tôi đành đặt cô ấy trên lưng của mình. Tôi liền cảm thấy cảm giác tròn tròn mềm mại trên lưng mình. Chúng thực sự lớn thật đấy.
.
"Unya, munya... Thái hậu ơi, nandesuno..."
Cô gái này là một nàng công chúa đến mức nào nữa đây.
Tôi liền rời khỏi căn phòng trong khi cảm nhận được hơi thở khi ngủ đầy dễ thương của cô ấy.
Tôi bèn khép cánh cửa lại một cách lặng lẽ từ bên ngoài.
.
Tôi đi ra phía sau bởi vì có 10 người đàn ông được vũ trang tại phần sân trong. Tôi đã kiểm tra rằng có một cánh cửa không sử dụng ở đó.
Vì tôi đã ghi nhớ lại sơ đồ, tôi có thể đi mà không bị lạc ngay cả khi không có ánh sáng.
Bước đi với đôi chân trần.
.
Tôi chưa bao giờ đã dự định sẽ chiến đấu. Tôi hoàn toàn có ý định trốn thoát.
Dĩ nhiên tôi có thể ngay lập tức chấm dứt nó, chẳng qua chỉ là mấy dân làng bọn họ thôi mà, nếu mình muốn.
Tuy nhiên, bởi vì họ được vũ trang, tôi có lẽ sẽ mắc phải sai lầm với việc kiềm chế lại và vài người trong số bọn họ có lẽ sẽ chết mất. Họ có lẽ cũng sẽ sử dụng ma thuật nữa, và như vậy còn nguy hiểm hơn.
.
-- Nếu tôi vẫn tương tự như bản thân hồi còn ở Nhật Bản, tôi có lẽ sẽ cho cả ngôi làng này ngập lụt bởi bùn đất trong thịnh nộ.
Trong khi nói rằng đó là một sự báng bổ đối với Thần Linh.
Tuy nhiên, như vậy là không tốt. Tôi sẽ không thể trở thành một Vị Thần nếu lặp lại điều tương tự.
.
Trở thành một vị anh hùng là ưu tiên hàng đầu của tôi bây giờ.
Nếu tôi bị đè nặng bởi vết nhơ giết người, tôi sẽ đánh mất phẩm chất để trở thành một vị anh hùng.
Nó sẽ hủy hoại cuộc sống hướng tới trở thành thần linh dễ dàng này mất.
Nhẹ nhàng thôi nào. Đừng nổi giận mà, tôi ơi.
.
-- À thì dù sao, tôi sẽ yêu cầu hoàn vốn lại đầy đủ sau khi trở thành một anh hùng!
.
Tôi liền bước đi trong khi kìm nén lại tiếng bước chân và tập trung vào đôi tai của mình.
Những sự hiện diện bên trong tòa nhà. Hơi thở bị kìm nén lại của mọi người.
Trẻ em và phụ nữ đang kìm nén lại hơi thở bên căn trong phòng riêng của mình.
Chẳng có trở ngại nào trên đường đi cả.
Tuy nhiên, chỉ là vấn đề về thời gian trước khi họ nhận ra.
Tôi cần phải khẩn trương lên mới được.
.
Tôi đã đi tới cánh cửa hậu. Bụi bẩn và rác thải bị chất đống phía trước cánh cửa.
Tôi liền mở cánh cửa ra với chiếc chìa khóa mà mình đã giật lấy được từ trưởng làng.
Đặt vào chút sức mạnh, tôi bèn lặng lẽ đẩy nó --.
.
SCHREEECH --!
.
Một âm thanh vô cùng lớn vang lên trong bóng tối của màn đêm.
.
-- Chết tiệt!
Nó hẳn là đã rỉ sét bởi nó chưa bao giờ được sử dụng!
.
Bầu không khí trong dinh thự liền hoàn toàn biến đổi. Âm thanh xào xạc đang vang lên.
"Ngươi có nghe thấy một tiếng động không vậy?"
"Từ phía sau đấy."
"Ai đó mau đi xem đi."
Khoảng năm tiếng bước chân liền tiến về phía đằng sau.
.
"Eeey, chết tiệt!"
Tôi liền lẻn ra ngoài trong khi đang nguyền rủa.
Về phía hướng đối diện với những tiếng bước chân kia.
.
Tôi băng qua một con đường chật hẹp.
Celica đang lắc lư trên lưng tôi. Mái tóc vàng óng của cô ấy đang cù nhột nhột vào cổ của tôi.
Tôi sẽ sử dụng Quyền năng của Thần Linh để tăng tốc một khi đi đến một nơi ngoài tầm mắt của những dân làng.
Bởi vì họ sẽ nghĩ rằng tôi là một con quái vật nếu trông thấy tôi đang sử dụng sức mạnh Thần Linh mất.
.
Tuy nhiên, tôi bỗng nghe thấy tiếng hét từ phía sau.
"Chúng bỏ chạy mất rồi!"
"Đằng kia kìa!"
Tôi trông thấy vài dân làng đang đuổi theo chúng tôi khi ngoảnh lại nhìn.
.
-- Chiết tiệt, họ đã phát hiện ra chúng tôi rồi!
Với điều này, tôi không thể sử dụng sức mạnh Thần Linh cho đến khi tống khứ được những dân làng kia đi.
.
Tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc bỏ chạy trong khi đang cõng Celica trên lưng của mình.
Tôi rời khỏi ngôi làng và chạy đi trên một vùng đồng bằng thoai thoải.
Tới phía nam nơi mà thủ đô hoàng gia tọa lạc.
Chậc Thuyết âm mưu huh!? :v