Khuôn mặt của Kyune hiện tại giống như đang mời gọi tôi, nhưng đột nhiên, ngừng lại nửa chừng như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Rồi cô ấy đỏ mặt buông tôi ra và chạy vào buồng trong.
Một lát sau…
-Ừm….chị ổn chứ?
-U…Um…xin lỗi vì đã để cậu thấy một cảnh tượng khó coi.
-Được, tôi hiểu mà…Nào, uống trà đi.
-C…cảm ơn…
Tôi đặt ly trà mới pha còn bốc hơi nghi ngút lên trước mặt Kyune. Vì đã từng tới đây dùng trà nhiều lần nên tôi cũng nhớ được kha khá về vị trí của mấy dụng cụ pha trà, chứ không phải vì tôi là một tên stalker nên cái gì cũng biết đâu nhé…
Hương vị tách trà tôi pha có lẽ hơi vụng về và chưa được hoàn hảo vì chỉ bắt chước theo cách làm của Kyune, nhưng hiện tại nó là phương tiện cứu cánh để tôi có thể nói chuyện được với cô ấy.
Kyune, giờ không còn khỏa thân như nãy nữa, mà đang mặc một chiếc áo choàng màu trắng trên bộ đồ bốc lửa như thường lệ. Giờ nhìn vào cơ thể kia và tưởng tượng lại những gì đã thấy ban nãy, tôi cảm thấy có chút bồn chồn.
Tất nhiên, tôi hiểu là không thể để cô ấy cứ thế khỏa thân mà trò chuyện được, dù thích gần chết đi được ấy, nhưng tôi sẽ chẳng thể nào tập trung được khi mắt cứ bị hút xuống dưới. Ngay cả bây giờ, khi cả hai đã áo quần chỉnh tề, ánh mắt của tôi vẫn bị hút vào cái khe đó cơ mà…
Kyune, người vẫn đang nhìn xa xăm đâu đó, chỉ tỉnh lại và thở phào khi thấy tách trà trước mặt. Đưa tay lên miệng tách và miết xung quanh nó, giống như thể đang bối rối không biết nói gì, nhưng rồi Kyune đột nhiên lên tiếng.
-Thành thực xin lỗi…Tôi đã hơi quá xúc động và không kiềm chế được, và cả khi….h…hôn nữa…
-O…Oh…
Những lời nói của cô ấy gợi lại cho tôi khoảnh khắc được nhận nụ hôn và câu tỏ tình đầu tiên trong đời.
Một âm thanh vô nghĩa theo phản xạ trôi ra từ miệng tôi, nhưng đến khi bình tĩnh được lại, tôi cũng quyết định nói ra suy nghĩ thực sự của mình.
-Kyune-san không cần xin lỗi, thực ra tôi cũng rất vui khi được tỏ tình như vậy….
-Hm?
-Ah..K…Kyune…
Kyune khoanh tay lên ngực và phồng má với vẻ giận dỗi.
-Ngây thơ như cậu….xem ra tương lai sẽ gây thương nhớ khắp nơi đây…
-Oi, đừng làm tôi sợ thế chứ??
Sau một khoảng dừng ngắn và nhấp nhẹ một ngụm trà, Kyune mới lại lên tiếng.
-Tôi rất vui vì cậu đã khỏe lại, Yukina.
-Ah vâng, cảm ơn chị vì đã giúp đỡ. Không ngờ thương tích của tôi lại nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Đến giờ, tôi mới cảm nhận được lại không khí quen thuộc giữa hai người, rồi cả hai cùng nhìn nhau và mỉm cười.
Nhưng sau nụ cười đó, nét mặt Kyune đột nhiên u ám lại như đang lo lắng điều gì đó. Rồi một câu hỏi khác lại vang lên.
-Ne, Yukina…Tôi muốn hỏi lại lần nữa, cậu thực sự không cảm thấy gì với cặp sừng này chứ?
Kyune chạm vào chiếc sừng mọc ra từ thái dương.
-Ừm…không hề, nó cũng giống như tai với đuôi của Thú nhân thôi.
Mặc dù hình dáng khác nhau, nhưng ít nhất với tôi thì nó cũng tương tự như vậy.
-May quá….
Kyune xoa nhẹ ngực như kiểu vừa trút được gánh nặng rất lớn vậy, dù cho câu trả lời của tôi chẳng ăn nhập gì với câu hỏi.
Từ nhỏ đến lớn, tôi thường nghe người lớn kể lại những câu chuyện về những con người có tai hay đuôi của động vật và thậm chí còn từng gặp họ. Nhưng lại chưa bao giờ nghe về những người có sừng như thế này.
-Nhưng liệu tôi có thể nghe nhiều hơn về nó không?
-Ừm, tất nhiên là được, vì tôi cũng muốn cậu lắng nghe nó mà.
Kyune hít một hơi thật sâu như thể vừa quyết định gì đó. Từ biểu cảm đó, tôi đoán rằng những gì cô ấy sắp nói, có thể với tôi nó chẳng quá đặc biệt, nhưng với Kyune, đó hẳn phải là một bí mật ghê gớm lắm.
-Chủng tộc của tôi…có lẽ được gọi là Succubus.
-Có lẽ?
-Tôi không biết đó là may mắn hay bất hạnh, nhưng tôi chưa từng gặp ai đó có sừng trên đầu giống như mình. Nên tôi cũng không chắc có phải là vậy hay không.
-Khoan đã…trước tiên thì, Succubus là gì vậy?
-Ah, cũng không ngạc nhiên vì cậu không biết về nó, bởi dù sao thì chủng tộc đó cũng chỉ được xem là một chủng tộc trong truyền thuyết.
Nói ngắn gọn thì, theo lời Kyune, Succubus là loại “quái vật” với khả năng quyến rũ và hút cạn sức sống của đàn ông để đẩy họ tới cái chết.
Nghe xong lời giải thích đó từ chính Kyune, tôi mới lên tiếng.
-Nói vậy thì Succubus cũng là quái vật sao?
-Nói cho đúng thì chúng tôi thuộc về một nhánh của Quỷ tộc.
Những lời cô ấy nói khiến tôi ngạc nhiên đến há hốc cả mồm.
“Quỷ tộc” là từ thường được xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích có liên quan đến Quỷ vương.
Như Kyune nói, Quỷ tộc chính là những tay sai, thuộc hạ của Quỷ vương, phục tùng hắn và mang quái vật, ác ma đến thế giới này. Những điều mà tôi chưa từng nghĩ sẽ được nghe từ chính miệng Kyune.
Trong quá khứ, rất nhiều Quỷ tộc đã bị các Anh hùng đánh bại, phần lớn đã vong mạng sau khi Quỷ vương bị đánh bại. Mặc dù có lẽ vẫn còn tồn tại đâu đó, nhưng họ dần trở thành những sinh vật được văn học hóa trong những truyền thuyết, những câu truyện cổ tích mà ngày nay người ta kể lại cho trẻ con.
-Thực ra vì chưa từng nhìn thấy một Succubus chân chính, nên không chắc rằng tôi có phải một trong số họ hay không. Nhưng theo những gì tìm hiểu được, những đặc điểm của tôi khá giống với họ.
Quỷ tộc có rất nhiều loại và phân nhánh khác nhau, nhưng đặc điểm đặc biệt nhất của họ chính là có được những khả năng phi thường khác xa con người.
Và khả năng mà tộc Succubus có là…
-Lẽ nào đó chính là…
-Đúng thế, là khả năng hấp thụ sức sống và linh hồn con người. Và đó cũng chính là khả năng của tôi.
Theo những truyền thuyết dân gian, Succubus được cho là có khả năng hút lấy sức sống và linh hồn của nam giới. Nhưng dường như Kyune có thể hấp thụ cả sức sống và linh hồn của mọi người, bất kể giới tính của họ.
-Không phải Yukina cũng đã từng thắc mắc về chuyện đó hay sao? Rằng vì sao một trị liệu sư có trình độ cao và có hẳn một phòng khám riêng như tôi lại làm công việc đó vào ban đêm.
-U…Ừm…
-Và đó chính là lý do cho việc tôi trở thành gái bán hoa.
Hành động hấp thụ sức sống thông qua việc chuyển hóa tinh dịch của đàn ông chính là nguồn sống của Succubus.
-Nếu một Succubus không thường xuyên được hấp thụ sức sống, cuối cùng nó sẽ yếu dần rồi chết. Và các hoạt động tình dục chính là cách hấp thụ sức sống hiệu quả nhất.
Ra là thế. Vậy thì nói theo một cách nào đó, cô ấy trở thành gái điếm là vì đặc điểm tự nhiên của cơ thể mình bắt buộc điều đó. Là một chuyện không thể tránh khỏi.
-Thật kì lạ, việc làm thỏa mãn đàn ông giống như một phần trong bản năng của Succubus vậy. Trước khi tới Kinh đô này, tôi cũng từng đi qua vài ngôi làng và thị trấn, nhưng đàn ông ở nơi đó chỉ đủ cho tôi duy trì một thời gian ngắn mà thôi. Không biết là tôi nên gọi đó là tự hào hay nhục nhã, ưu điểm hay nhược điểm nhỉ?
Vừa nói, Kyune vừa mỉm cười chua chát.
Có thể hơi xúc phạm và thô lỗ một chút, nhưng đối với một Succubus như Kyune, gái điếm dường như là công việc bắt buộc phải làm.