Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bokutachi wa Benkyou ga Dekinai Short Story Collection

(Hoàn thành)

Bokutachi wa Benkyou ga Dekinai Short Story Collection

Hamubane

Yuiga Nariyuki, sau khi mất cha, sống một cuộc đời giản dị và khiêm tốn. Trong khi nỗ lực để đạt được ‘Đề cử VIP đặc biệt’ vào đại học, cậu đã trở thành gia sư riêng của ba thiên tài đến từ Học viện I

9 9

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

234 3392

Chết Tiệt, Tôi Biến Thành Ma Hoàng Mỹ Nữ Trong Game Rồi

(Đang ra)

Chết Tiệt, Tôi Biến Thành Ma Hoàng Mỹ Nữ Trong Game Rồi

Hoa Điên

Diệp Liên: "Alo? Sao tôi lại biến thành phản diện mỹ thiếu nữ Ma Hoàng, hơn nữa còn bị gắn danh hiệu đỏ vĩnh viễn thế này!"

12 13

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

124 795

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

(Đang ra)

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Kamitsuki

―― Đây là câu chuyện về một anh chàng nghiêm túc, điềm đạm nhưng siêu tốt bụng, cùng với những cô nàng xinh đẹp quyền lực mang trong mình thứ tình yêu nặng nề đến mức vượt xa mọi giới hạn của lẽ thườn

50 28

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

50 134

Web novel - Chương 08

Phần kết của lời mở đầu―③ ♡

Quán ăn Yuzuki là một quán cơm bình dân ở gần đây.

Vợ chồng nhà Yuzuki nói rằng họ mở quán vì “đam mê nó lên tới đỉnh điểm rồi♪”, nhưng đây là một quán ăn đã cải tạo lại toàn bộ tầng một của một ngôi nhà khá lớn. Sức chứa tối đa khoảng hai mươi người, với mười ghế ở quầy và ba bàn ăn.

Chắc các bạn cũng hiểu khi thấy chúng tôi cứ có dịp ăn ngoài là lại ghé qua, quán này ngon hơn hẳn mấy quán tầm thường đấy.

"Chào buổi tối ạ~"

"Cháu xin phép vào ạ."

Khi chúng tôi vén tấm rèm noren bước vào, quán đã có khách khoảng sáu phần.

Tôi có thể nhận ra một vài gương mặt khách quen.

"Ồ, cậu chủ với cô chủ nhỏ nhà Yuunagi phải không? Hôm nay ăn ngoài à?"

Chú Yuzuki nhận ra chúng tôi và cất giọng sang sảng chào đón.

"Vâng ạ. Hôm nay bố mẹ cháu về muộn nên chúng cháu đến đây dùng bữa."

"Bố mẹ cháu cũng thích công việc thật đấy."

"Cháu nghĩ cô chú cũng vậy mà?"

"Ha ha ha. Bị cháu bắt bài rồi!"

"Airi ơi~, xuống giúp một tay đi con~"

Trong lúc tôi và Yukari ngồi cạnh nhau ở những chiếc ghế trống tại quầy, tôi nghe thấy tiếng cô Yuzuki gọi từ trong quán vọng lên tầng hai.

"Con đang bận mà."

Dù buông lời uể oải—kèm theo vẻ phiền phức, nhưng việc cô nàng vẫn ngoan ngoãn đi xuống cho thấy cô vẫn là một người con hiếu thảo như mọi khi. Nếu mà cải thiện được cái tính ăn nói khó nghe này thì có lẽ cô đã trở thành một cô nàng phục vụ hút khách rồi, nhưng giờ thì không khí chỉ toàn sự đáng tiếc.

Bởi vì, cô nàng đang mặc bộ đồ thể dục của trường.

Cô con gái độc nhất của quán ăn Yuzuki đã nói ở trên, và cũng là cô nàng phục vụ dỏm—Yuzuki Airi.

Mái tóc uốn lượn sóng dài qua vai một chút. Ánh mắt ngày càng sắc bén tỉ lệ thuận với thị lực ngày một yếu đi, nhưng cô nàng thường che giấu điều đó bằng kính áp tròng. Rõ ràng là chỉ cần mua một cặp kính là xong, nhưng có vẻ như cô nàng không thích hình tượng nhân vật đeo kính.

Về ngoại hình, nói Airi lúc bình thường trông có vẻ mạnh mẽ chắc là dễ hiểu nhất. Dạo gần đây tôi không thấy, nhưng đừng để bị lừa bởi chế độ giả nai của cô nàng ở trường nhé?

"Cái sở thích mà đến việc nhà cũng không phụ giúp được thì bỏ quách đi cho rồi."

"Chết cũng con cũng không bỏ."

Cô nàng vừa vuốt tóc ra sau vừa dứt khoát nói.

"A. Gì đây. Anh em nhà Yuunagi đến à. Vậy thì, đành chịu vậy."

Cô nàng chuyển sang chế độ chị gái dành cho đứa bạn thời thơ ấu kiêm em trai là tôi. Nghe có vẻ như cô nàng sử dụng nhiều lớp mặt nạ cùng lúc, nhưng tóm lại, Airi chỉ là người có sự đa dạng trong việc ứng biến theo tình huống phong phú hơn người thường một chút thôi. Ừm. Nói là có nhiều mặt nạ chắc là nhanh gọn hơn.

"Như mọi khi, Kazuma vẫn mờ nhạt… Ủa không phải!? "

"Tớ chán ngấy cái kiểu phản ứng đó rồi, nên làm ơn đừng nhìn tớ bằng ánh mắt kinh hãi như thế được không?"

"Không, tự nhiên biến đổi đột ngột như thế thì bên này cũng phải giật mình chứ."

"Biến đổi đột ngột cái gì chứ."

"Ai đã sản xuất ra cậu vậy? Nâng cấp một nhân vật nền thành nhân vật phụ, đó là một kỳ tích mà người thường không thể làm được. Hỡi đấng thần linh, người đang ở đâu!"

Con nhỏ otaku ngầm này, tớ sẽ xử cậu trong mơ cho xem.

"Là em đâ~y♪"

Yukari giơ tay một cách đầy năng lượng.

"À, ra là vậy. Hiểu rồi nha. Good job♪"

"Yeah♪"

Yukari và Airi đập tay với nhau.

"Dễ dàng chấp nhận thế cơ à!"

"Thôi được rồi, cuộc tám chuyện sau bao ngày xa cách cũng đã tạm ổn, nên để tớ hỏi trước, hai người gọi món gì?"

"Tớ có nhiều chuyện muốn giải quyết dứt điểm với cậu lắm, nhưng cho tớ một phần cơm thịt nướng định suất."

"Cậu lúc nào cũng chỉ gọi món đó thôi nhỉ."

"Cho em một phần cơm định suất theo ngày ạ."

"Rồi rồi."

Airi nhanh chóng mặc tạp dề, chuẩn bị xong xuôi rồi bước vào bếp, và chưa đầy mười phút sau đã quay ra. Trên hai tay là hai chiếc khay bốc hơi nghi ngút.

"Đây ạ. Mời quý khách. Chúc quý khách ngon miệng."

"Gì vậy, gì vậy. Không cần phải đi vội thế đâu. Dạo này chúng ta ít nói chuyện với nhau mà, ở lại chơi chút đi."

"Đúng đó đúng đó. Ở trường mình ít khi nói chuyện được, nên ít nhất là lúc làm khách hàng, chị hãy tiếp chuyện bọn em đi ạ."

"Tớ không có dịch vụ đó đâu, nhưng nếu Yukari-chan đã nhờ thì đành chịu vậy."

"Còn tớ thì sao?"

"Thế, dạo này sao rồi? Có chuyện gì vui không?"

"Tớ nói này, còn tớ thì sao?"

Hoàn toàn bị bơ.

"Vâng ạ. Có một chuyện rất vui đã xảy ra với em."

"Hể, chuyện gì vậy?"

"Em đã trở nên cực kỳ thân thiết với onii-chan."

"Chuyện đó thì vốn dĩ đã thân đến mức đáng lo ngại là có đi chệch đường lạc lối không rồi còn gì? Chuyện đến bây giờ mới nói thì có gì đâu—Hả! Chẳng lẽ—hai người đã bước chân vào tình yêu anh em cấm đoán rồi sao!?"

Tại sao mọi người lại có phản ứng như vậy nhỉ?

Từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ chúng tôi chỉ là anh em thân thiết bình thường, nhưng nhìn từ bên ngoài thì có lẽ chúng tôi đã đặt hơn một chân vào vùng nguy hiểm từ lâu rồi sao?

"Vâng ạ♪ Bước vào rồi ạ♪"

Phụt!

Cả hai chúng tôi cùng phụt ra, nhưng lý do cho sự bối rối lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Hoàn toàn bị bất ngờ trước hành động táo bạo của em gái, tôi bị sặc ngụm nước lạnh vừa uống và ho sặc sụa. Airi hoàn toàn lờ đi bộ dạng của tôi, túm lấy cổ áo tôi và lay mạnh.

"C-cậu, cậu không phân biệt được việc gì nên làm và không nên làm à!"

Khi bị nói thẳng ra như vậy, tôi mới thấm thía rằng sự phân biệt đó đã bị phá nát từ lúc nào không hay…

"Cậu đang làm cái vẻ mặt giác ngộ gì thế hả."

"Không, chỉ là, tớ đang xác nhận lại rằng hôm nay là một ngày bị xoay như chong chóng như thế này thôi."

Bị Airi lay qua lay lại một cách ngớ ngẩn, tôi chuyển ánh mắt sang Yukari, người đang nhìn chúng tôi với ánh mắt như đang dò xét điều gì đó.

Tehepero♪—Yukari khẽ lè lưỡi.

"Đùa thôi ạ, tất nhiên rồi. Em được onii-chan mua cho quần áo mới."

"Ra thế. Vậy thì, cuối tuần này cậu cũng mua cho tớ nhé?"

Cô bạn thời thơ ấu thả tôi ra một cách dễ dàng rồi buông lời đòi hỏi vô lý. Tôi chỉ mong cô ấy học được một chút khiêm tốn của Wakana-chan.

"Sao lại thành ra thế?"

"Được mà, có sao đâu. Có mất gì của cậu đâu chứ."

"Tớ không muốn nói ra vì nó thảm hại lắm, nhưng ví của tớ thì có mất đấy?"

"………………Cũng đúng nhỉ."

Thái độ của cô nàng cứ như là thật sự đã quên mất điều đó vậy.

Airi đúng là có những lúc đãng trí như vậy.

Kiểu như ưu điểm và nhược điểm bị phân bổ lệch lạc. Mà, tôi thấy những điểm đó cũng dễ thương.

"Mà này, cũng không phải là lâu lắm rồi không gặp, nhưng tay nghề của cậu lại lên rồi thì phải?"

"Khen cũng không giảm giá đâu nhé. ………Tớ đã thử thay đổi cách làm một chút. Chỉ một chút sáng tạo cũng có thể thay đổi hương vị, và lần này có vẻ nó đã phát huy tác dụng."

Airi vừa chống cằm vừa nói với vẻ chán chường, ngồi ở ghế bên cạnh, đối diện với Yukari.

Người đã chuẩn bị bữa ăn cho anh em nhà Yuunagi chính là Airi.

Tôi không biết từ bao giờ, nhưng khi Airi bắt đầu tập nấu ăn, tôi đã tình nguyện làm vật thí nghiệm, và đó là khởi đầu. Khi cô ấy đã có thể nấu những món ăn tàm tạm, cô ấy cũng bắt đầu nấu luôn phần của Yukari. Thỉnh thoảng cũng có những thất bại thảm hại, nhưng xác suất đó gần đây đã giảm đi đáng kể.

"Tớ đã nói bao lần rồi, thử nghiệm những thay đổi khi nền tảng cơ bản chưa vững chắc là thói quen xấu của Airi đấy. Điều đó cho thấy cậy không có sự ổn định—không vững vàng. Bất cứ việc gì cũng phải xác định được phong cách của riêng mình trước, rồi mới thêm thắt vào đó.

Việc Airi đang làm cũng giống như cố đi xe một bánh trong khi còn chưa biết đi xe đạp đấy?"

Dù tôi cũng tự mình điều chỉnh lại, nhưng những lời này là do một người bạn cùng lớp hay lo xa của tôi đã thấm thía nói ra.

Ý là khi phải làm những việc không vừa sức, hãy nắm bắt chính xác những gì mình có thể làm rồi hành động một cách thận trọng, và đó có lẽ là cách đối phó hiệu quả trong hầu hết các trường hợp.

"Ồn ào quá. Tớ không muốn bị một người còn không nấu ăn giỏi bằng tớ lên lớp đâu."

Giọng điệu có thể được xếp vào loại độc mồm, nhưng chính người nói lại đang đỏ mặt, quay đi như dỗi hờn, nên tôi chẳng thể nào tức giận được.

"Nấu ăn mà sai thứ tự thì sẽ không có kết quả tốt đâu, đúng không? Tớ hiểu cảm giác muốn nhanh chóng đạt đến trình độ của cô chú, nhưng không nóng vội, từ từ làm mới là con đường ngắn nhất đấy."

"Onii-chan đang nói chuyện như thầy giáo vậy."

"Chị nghĩ là không hợp với cậu ta đâu."

"Đúng là không hợp thật."

Airi buông một câu cộc lốc.

Chú Yuzuki nhìn chúng tôi một cách thích thú, rồi giơ ngón tay cái lên cho một mình tôi thấy.

Thật ra thì, phần lớn những lời tôi nói đều là học lỏm từ chú ấy. Với cái lưỡi thô thiển chỉ phân biệt được món ăn của Airi là ngon hay không ngon, tôi làm sao mà biết được sự khác biệt tinh tế trong hương vị.

Hôm trước, tôi có dịp nói chuyện với chú, chú ấy than thở rằng dù có chỉ ra những khuyết điểm đó thì Airi, đang trong thời kỳ nổi loạn (dỏm), cũng chẳng thèm nghe. Vì vậy, tôi mới nói những chuyện này.

Tôi nghĩ không phải là cô nàng hoàn toàn không nghe lời chú, nhưng khi bị bức tường cao vời vợi mà mình hướng tới chỉ ra sự khác biệt, Airi vốn không thẳng thắn cũng không khỏi phản kháng. Vì vậy, đây là một nỗ lực để những lời đó đến tai cô nàng dưới góc nhìn của một 'khách hàng'.

"Nhưng mà, việc tớ nghĩ tay nghề của cậu đã lên là thật đấy."

"Đã bảo là khen cũng không giảm giá đâu."

Thái độ quay đi không đổi, nhưng giọng nói đã có chút phấn khởi.

Rất dễ hiểu.

Sau đó chúng tôi còn trò chuyện một lúc, nhưng chẳng mấy chốc khách lại đông lên, nên chúng tôi quyết định về để không cản trở việc kinh doanh.

"Ngon lắm. Cảm ơn vì bữa ăn."

"Vâng. Em cũng nghĩ vậy. Rất ngon ạ."

"Rồi rồi. Không có gì đâu ạ."

Khi chúng tôi thanh toán ở quầy và ra khỏi quán, Airi cũng ra tiễn.

"Về cẩn thận xe cộ đấy nhé."

"Cậu là mẹ tớ chắc?"

"Im đi."

"À mà này, Airi."

"Gì thế, Kazuma."

"Thỉnh thoảng qua nhà tớ chơi đi? Hồi xưa cậy hay qua lắm mà."

"Đúng đó. Em biết chị có những mối quan hệ mới, nhưng thỉnh thoảng cũng chơi với bọn em đi, Airi-chan."

"Ừm~"

Airi cau mày ra vẻ khó xử.

"Có vấn đề gì à?"

"………K-không có vấn đề gì cả. Thật là hết cách với hai người. Lần tới tớ sẽ nhắn tin rồi chúng ta sắp xếp lịch nhé."

"Ừ."

"Vâng ạ."

"Đ-đi đi, về nhanh đi. Vẫn còn là học sinh, không nên đi lang thang bên ngoài muộn thế này đâu."

Quay lưng lại với Airi, người đang vẫy tay ra vẻ khách sáo, chúng tôi bắt đầu bước đi.

"Airi-chan trông vui quá nhỉ."

"Ừ, đúng vậy."

Dù cô nàng làm vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng khóe môi cứ giật giật không yên. Đúng là không thẳng thắn chút nào. Cả việc muốn tự mình nói ra nhưng lại không nói được mà cứ bồn chồn, lẫn việc cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc thật của mình. Hơn nữa, nếu che giấu được triệt để thì tốt, đằng này lại nửa vời, nên với những người quen lâu năm như chúng tôi thì tâm tư của cô nàng lộ ra hết.

Yuzuki Airi.

Một cô bạn thời thơ ấu đáng yêu của chúng tôi, khéo léo nhưng lại vụng về.

● ● ●

Đêm.

Sau khi về nhà.

Tắm rửa xong xuôi, chỉ còn việc đi ngủ.

Khi bố mẹ vẫn chưa về, việc chúng tôi làm chỉ có một.

Trong căn phòng tối om của tôi, chỉ còn ánh sao chiếu rọi.

"………Ưm………chụt………"

Yukari đang ngồi trước người anh trai khỏa thân đang ngồi trên giường, vùi mặt vào giữa hai chân tôi.

Đôi môi của Yukari từ từ tiến lại gần, áp vào đầu thanh thịt như một nụ hôn.

Cảm giác ẩm ướt của đôi môi làm tôi rùng mình.

Yukari trong bộ đồ lót mỉm cười trước phản ứng của tôi, rồi chu môi mổ nhẹ vào đầu nó nhiều lần. Dần dần, nó chuyển thành một nụ hôn như đang kẹp lấy đầu nó bằng môi.

"…………Hừm………ưm chụt………ha……"

Cùng với sự vuốt ve của đôi môi, chiếc lưỡi dần dần tham gia.

Chiếc lưỡi vươn ra từ khuôn miệng hé mở, bôi nước bọt lên đầu thanh thịt.

"………Phù a………ưm chụt………rero………ưm………haaa………"

Trong khi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng tuốt lấy thanh thịt, lưỡi của Yukari liếm láp khắp nơi.

Có lẽ vì phấn khích trước hành động lần đầu tiên—thổi kèn, đôi mắt ướt át của cô bé đã tan chảy.

"……Ưm, ưm, ưm………phaa……………rero………a……"

Đầu lưỡi tinh nghịch kích thích những điểm nhạy cảm.

Tôi cảm nhận được một luồng hơi nóng từ từ nhưng chắc chắn đang dâng lên từ hạ bộ.

"………Ưưm…………chụt…………haaa…………ưm…………chụ…ư… "

Chiếc lưỡi mềm mại có chút ram ráp, mỗi khi môi chạm vào lại cùng lúc lướt qua đầu nó.

"Chụt, ưm…………ưm khư…………ưm haa……………Của onii-chan…………c-cái đó…………to quá………"

Yukari nhìn chằm chằm vào thanh thịt với giọng nói mê mẩn.

Chẳng mấy chốc, có lẽ liếm láp thôi không đủ thỏa mãn, cô bé mở to miệng và ngậm lấy thanh thịt.

Cảm giác ấm áp bao bọc lấy khiến eo tôi bất giác run lên.

"………Hừm…………ưm, ưmp……………chụt, ưm…………ưmp, ưm…………a ưm…"

Thứ đó của tôi đang bị nuốt chửng bởi khuôn miệng nhỏ nhắn của Yukari. Cách ngậm vụng về lại càng kích thích tôi hơn, và ánh mắt ngước lên trong tình trạng đó dễ dàng bào mòn lý trí của tôi.

"Nhưng mà, Yukari. Đột nhiên làm thế này có ổn không?"

Một câu hỏi dù biết là đã muộn, Yukari rời miệng ra và nói:

"………Xấu hổ lắm, nhưng em muốn thử. Onii-chan không thấy thích sao…?"

"Rất, rất thích."

"May quá."

Làm ơn đừng nở nụ cười ngây thơ như thế trong khi một sợi chỉ bạc kéo dài từ miệng em. Phản ứng hóa học giữa sự dễ thương và dâm đãng sẽ bắn xuyên tim anh và khiến anh chết vì moe mất.

"Vậy thì, tiếp tục nhé…………A mưm……………ưm…ư…………chụt ba………hạp………ưm ưm, ưm………ưm, phư………chụt……"

Cô bé ngậm đến nửa thân, rồi liếm láp.

"………Ực…………ha………ưm……………chụt ực…………a………ư a……"

Dù lưỡi còn vụng về, nhưng những chuyển động cần mẫn mang lại khoái cảm khiến tôi run rẩy.

Trong khi nhuốm màu xấu hổ, biểu cảm của Yukari cũng pha lẫn sắc thái khoái cảm, khiến tôi càng thêm phấn khích.

Khuôn mặt vốn đã dễ thương, nay lại có cả sự ngây thơ và dâm đãng cùng tồn tại, không phấn khích mới là lạ.

"………Ưm ưm ưm, ưm……………ưm chụt…………haaa……………của onii-chan… tuyệt quá đi…………phù………cứ trào ra… mãi…………chụt…"

Dịch nhờn và nước bọt trộn lẫn trào ra từ miệng Yukari và chảy xuống.

"………Ưm………chụt ưm…………ưm phư…………ực ực ưư…………"

Một khoái cảm khác hẳn so với lúc chúng tôi kết nối bằng cơ thể dâng lên.

Bị mút chặt bằng đôi môi chúm chím, và mỗi khi đầu lưỡi liếm láp đầu nó, eo tôi lại tự động muốn nhấc lên.

"………Ưm………phù ha…………ô, onii-chan…………haaa…a………em… làm… có giỏi không ạ……………?"

"À, thích đến mức anh sắp ra đến nơi rồi."

Tôi đưa tay lên đầu Yukari đang có vẻ hơi lo lắng và từ từ xoa nhẹ.

"……Ưm, ưm ưm………ưm………ực…………ưm ưm…………chụt ưm………ha………ưm a………………chụt ực ực………ưm…………ưm ưm, phư………………"

Yukari, người từ nãy đến giờ chỉ ngậm và liếm, bắt đầu cử động đầu tới lui.

"………Chụt bẹp…………ưm…………ưm, a a………ưm…………chụt ực………………"

Vòng môi siết nhẹ liên tục di chuyển từ đầu đến gốc, từ gốc đến đầu. Mỗi lần di chuyển, khoái cảm lại được đếm thêm, và tầm nhìn của tôi dần dần trắng xóa khi tiến đến đỉnh điểm.

"………Ưm…………Ực…………a phư…………ưm a a…………chụt………ưm………ha………ha ưm………ực ực ưm…"

Tim đập thình thịch. Hơi thở trở nên nông như đang chạy hết tốc lực.

Sự chịu đựng đã đến giới hạn, và thanh thịt càng phồng to, cứng hơn.

"………Ưmp, ưm………ư………ưm phư……ưm ư…"

Yukari ngậm đến tận gốc, mỉm cười và ngước nhìn tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, khi cô bé như đang cầu xin bằng ánh mắt rằng "cứ để nguyên như vậy nhé", chính là giới hạn của tôi.

"Grừ………ư!"

"…………Puha……Ưm ưm ưm ưm ưm~~~ư!"

Khoái cảm nóng bỏng bùng nổ, và tôi bắn tinh vào trong miệng Yukari.

"………Ưmp, ưm…………ưm ưm…………, ưm kuh……ưm…………ưm ưm……………"

Trong khi ôm lấy cái eo đang giãy giụa của tôi, Yukari dùng miệng hứng lấy lượng tinh dịch ào ạt tuôn ra và nuốt xuống, cổ họng trắng ngần chuyển động.

"Không, em không cần phải uống đâu. Anh nghe nói nó đắng lắm đấy."

Dù chính tôi đã bắn vào miệng em ấy rồi mới nói.

"………Ưm haaa………haaa………a, vâng. Nhưng mà vì là của onii-chan nên em thấy tiếc nếu bỏ đi, nên cứ nuốt thôi. Vả lại………ngon lắm ạ?"

Yukari mỉm cười hạnh phúc, một chút tinh dịch rỉ ra từ khóe miệng.

Vật thể lấp lánh dưới nước bọt của Yukari, dù đã xuất tinh dữ dội, vẫn căng cứng và ngẩng cao đầu. Không thể nào chỉ có thế là xong được, ham muốn tuổi trẻ thật đáng kinh ngạc.

"Yukari."

"………Vâng. Lần này, hãy… vào trong em… onii-chan."

Tôi đặt Yukari nằm xuống giường và hôn lên môi cô bé.

"………Chụt ưm…………ha…………chụt ưm………ư ư…ưm ư ư ư……………"

Ngay lập tức, tôi quấn lấy lưỡi cô bé trong khi đưa tay về phía chiếc quần lót.

Có lẽ vì đã phấn khích qua màn thổi kèn. Tôi từ từ cởi chiếc quần lót đã ướt đẫm dịch yêu. Yukari cũng nhấc hông lên để giúp tôi cởi dễ dàng hơn.

"………A ưm ưm………chụt……………ưm ưm…………"

Tôi rút chiếc quần lót ra khỏi cổ chân cô bé và vo tròn đặt ở đầu giường.

Tiếp theo, tôi vòng tay ra sau lưng, tháo móc áo ngực và để lộ bộ ngực của Yukari. Đầu ti đã cương cứng hoàn toàn, và bầu ngực cũng căng tròn.

"………A………ư……………ư ư………a, a an…………a………"

Trong khi tôi cẩn thận xoa nắn cảm giác mềm mại và kích thích đầu ti cứng rắn, Yukari rên rỉ bằng một giọng dễ thương.

Sự chuẩn bị của Yukari đã hoàn tất từ lâu, không cần đến màn dạo đầu phức tạp.

"Anh vào nhé, Yukari?"

"……V-vâng. …Hãy vào đi… onii-chan."

Yukari nằm ngửa trên giường, dang rộng hai tay và nhẹ nhàng ôm lấy tôi khi tôi từ từ cúi xuống.

"A a………ưm………"

Giọng nói và hơi thở ai oán phả vào mặt tôi.

"………Ưm a…………a a………vào… rồi…………ưm……ư a……………"

Thanh thịt len lỏi qua khe mật ướt đẫm dịch yêu của Yukari và từ từ được đưa vào trong âm đạo. Âm đạo mềm mại vừa tiếp nhận, vừa mút lấy như chào đón.

"………Pha………a………vâng……………ưm…"

Vòng tay ôm lấy tôi siết chặt hơn.

"………Ưm ưm…………ưm………chụt, ưm ưm……………phư, haaa, a…………chụt ưm………phư……ư ư………"

Tôi bịt kín tiếng rên rỉ đau đớn bằng một nụ hôn.

Trong khi trao nhau những nụ hôn mãnh liệt, hạ thân tôi vẫn tham lam tìm kiếm khoái cảm.

Căn phòng tràn ngập tiếng lưỡi quấn quýt, tiếng rên rỉ và tiếng ướt át của nơi liên kết.

"………A a a a…………a a an………a an………ưm………a………hi a… an……………"

Mỗi khi đầu nó chạm đến đáy âm đạo, những nếp gấp bên trong lại quấn lấy. Mỗi một nếp gấp đó đều cựa quậy như thể đang cố gắng làm tôi sung sướng.

Bị kích thích, một khoái cảm tê dại lại trỗi dậy ở hạ thân tôi.

"………Ư!"

"………Hả? …Ô, onii-chan……"

Tôi ngồi thẳng dậy, rút thanh thịt ra và bước qua một chân của Yukari. Sau đó, tôi đặt chân còn lại của cô bé lên vai mình và đưa vào lại.

"………Hả………cái gì………? Không………không ahn………xấu hổ lắm………haaaan"

Yukari kinh ngạc hét lên trước tư thế dang rộng một chân, nhưng khi tôi bắt đầu lại nhịp điệu, tiếng hét nhanh chóng bị tiếng rên rỉ lấp đầy.

"………Không… hyaa a a…………haaa……ưm………cái này………là gì…………ư a a a a a a………"

Có lẽ thanh thịt đã chạm vào một điểm nào đó, cơ thể Yukari co giật mạnh. Bàn tay giơ ra như muốn đẩy tôi đi đột ngột mất hết sức lực và rơi xuống.

"………A………khác với lúc nãy………a ư ư ư…………chỗ đó… đang cọ xát………haan………onii-chan………cái này………a a a………an………không được………không được đâu… c-cảm giác… mạnh quá………sắp… ra mất…………haaa………"

Hài lòng trước phản ứng đó, tôi đưa một tay lên ngực cô bé và kích thích.

"…………Kha…………~~~a~~~~~~~~~……ư……"

Yukari ngửa người ra sau, rên rỉ bằng một giọng không thành tiếng.

"…………A………không, ưm ưm………không được………a………a……a a………"

Yukari, với đôi mắt ngấn lệ, cũng tự mình lắc lư cơ thể theo chuyển động của tôi.

Dường như cơ thể cô bé đang tham lam tìm kiếm khoái cảm, bất chấp ý muốn của bản thân.

"………Không á… a… a… thế này thì………ư haa………a an…………"

Trong tư thế có thể giao hợp sâu hơn tư thế truyền giáo, tôi tấn công vào nơi sâu thẳm nhất của Yukari.

"……Ư ư………a a…………hya………a a a a a a a a a a a a a………ư!"

Bị thúc vào nơi sâu thẳm nhất nhiều lần một cách dai dẳng, Yukari không thể chống lại khoái cảm mang lại, đôi chân đang được nhấc lên co giật, cô bé hét lên những tiếng rên rỉ không mảnh vải che thân và đạt đến cực khoái.

"Khoan đã—Yukari!"

Đó là một tiếng hét lớn đến mức tôi cũng phải giật mình, sống lưng lạnh toát.

"…………Haa……………haa…………haaa a a……………"

Cơn co cứng của cực khoái tan biến, Yukari mềm nhũn ra, thở dốc với những giọt nước mắt lăn dài.

Hình ảnh của Yukari lúc này, được ánh trăng chiếu rọi, vừa thiêng liêng vừa khêu gợi.

"………………"

Tôi không thể để cô bé hét to hơn nữa vào giờ này.

Nhưng, tôi vẫn chưa thỏa mãn.

Tôi hạ chân Yukari xuống và do dự một lúc, rồi.

"……A………onii………ưm……ưmp ưm…"

Tôi lấy chiếc quần lót của Yukari ở đầu giường, nhét vào miệng cô bé để không dễ dàng lấy ra.

Sau đó, tôi nhấc hông Yukari lên và thâm nhập từ phía sau.

Tôi nắm lấy cổ tay của hai bàn tay đang buông thõng của cô bé, kéo phần thân trên của cô bé dậy, rồi thúc hông một cách dữ dội.

"~~Ưm ưm…………ư ư~……………ư……an ư~…"

Những tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt khe khẽ lọt ra.

Bộ ngực của Yukari rung lên theo nhịp điệu, khơi dậy ham muốn.

Yukari, không thể chịu đựng được sự kích thích mạnh mẽ ngay sau cơn cực khoái dữ dội, nước mắt lưng tròng, qua vai nhìn tôi như muốn nói "chờ một chút", nhưng tôi không những không giảm bớt mà còn tăng cường sự dữ dội của những cú thúc.

Giống như một cảnh tượng tôi đang cưỡng hiếp Yukari đang chống cự.

Tôi thúc thanh thịt đã phồng to theo sự phấn khích vào sâu hơn, sâu hơn nữa.

Tôi kéo cổ tay để kéo Yukari, người đang cố gắng chạy trốn khỏi khoái cảm bạo lực ập đến, trở lại và thúc thanh thịt vào đúng lúc.

Những giọt mồ hôi của cả hai bay lả tả, làm ướt tấm ga giường.

"………Ư, ư ư~~~~~~~~ư……………ư ư…an a~~~~~~~~~~~~ư"

Âm đạo co thắt mạnh mẽ liên tục.

Mỗi lần như vậy, một lượng lớn dịch yêu lại trào ra từ khe mật nơi thanh thịt ra vào.

Chẳng mấy chốc, cùng với sự đến của giới hạn, tôi xuất tinh mạnh mẽ vào trong âm đạo của Yukari. Lượng dịch trắng đục được tích tụ bấy lâu được bơm vào một cách ồ ạt.

"…………Ư……………ư a………………"

Tôi thả cổ tay đang nắm ra, phần thân trên của Yukari đổ gục xuống giường. Dường như cô bé không thể cử động được vì khoái cảm quá lớn, đến mức không còn sức để lấy chiếc quần lót trong miệng ra.

Cái eo run rẩy bần bật như đang chìa ra, tinh dịch tràn ra nhỏ giọt xuống tấm ga giường.

Một cảnh tượng vô cùng dâm đãng và tục tĩu.

A. Không được rồi. Cái này.

"………Ể………ư ư………"

Khi tôi nhận ra, tôi đã lại đè lên người Yukari. Tôi đưa tay vào thứ đã hồi sinh trong chớp mắt, và thúc vào bên trong Yukari đang đưa ra.

"………Ư ư………ưm ưm………"

Tôi đè lên từ phía sau, ghì chặt hai tay của Yukari đang cố chống cự. Rồi, chỉ bằng sức của hông, tôi giày vò bên trong cô bé.

Khi thúc vào sâu, âm đạo của Yukari siết chặt một cách kinh khủng.

Dường như, đối với Yukari, tư thế từ phía sau thực sự rất nguy hiểm. Cảm giác bị cưỡng ép dù không muốn như lúc này càng làm tăng cảm giác của Yukari, đồng thời nó cũng chạm đúng vào điểm G của cô bé.

Phản ứng của cơ thể khác hẳn, và trong thời gian ngắn này, cơ thể cô bé đã co giật nhiều lần trong những cơn cực khoái nhỏ.

Gương mặt nghiêng đẫm mồ hôi với chiếc quần lót trong miệng, những dòng nước mắt lăn dài.

Đôi mắt đó đã hoàn toàn tan chảy trong khoái cảm, không còn một chút lý trí nào.

Chắc tôi cũng vậy.

"………A…………a…………an a~~~~~~…………ư………"

"U, o………ư"

Được thúc đẩy bởi sự siết chặt của âm đạo đã đạt đến cực khoái mạnh mẽ, tôi xuất tinh lần thứ ba.

"…………Ư ư………a……"

Tôi rút thanh thịt vẫn còn khỏe mạnh ra, và lật cơ thể mềm nhũn của Yukari lại.

Tôi vẫn có thể làm thêm một lần nữa, nhưng nếu làm nữa thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến ngày mai—hay đúng hơn là hôm nay. Ngủ quá ít cũng không tốt.

Khi tôi rút chiếc quần lót ướt sũng dịch yêu và nước bọt ra khỏi miệng Yukari, cô bé lườm tôi bằng một ánh mắt oán hận.

"………Onii-chan………em nghĩ là hơi quá đáng………"

Có lẽ cô bé đang cố gắng ngồi dậy, nhưng có vẻ vẫn chưa có sức, trông cô bé run rẩy trông đáng yêu quá.

"Xin lỗi. Anh hơi quá trớn. Nhưng Yukari cũng cảm thấy nhiều hơn mọi khi đúng không?"

"………………Đ-đó là vì, em cảm thấy như bị onii-chan cưỡng ép, và sự mạnh bạo đó lại khiến em hơi vui, nên ngược lại em lại phấn khích hơn thôi!"

…Em gái của anh. Em thật ra là một siêu M à?

"Anh cũng hơi mất kiểm soát. Xin lỗi em."

"Nhét cả quần lót vào miệng em, đúng là đồ ác quỷ."

"Lần sau anh sẽ chuẩn bị một cái khăn."

"……Nếu phải ngậm, thì, em chỉ muốn ngậm… của onii-chan thôi… "

"………………………"

Chết rồi.

Lời nói đó, cùng với ánh mắt ngước lên ngượng ngùng, suýt nữa đã làm lý trí của tôi bay mất (theo phong cách giọng máy móc).

Nhưng, may mà lý trí đã chiến thắng.

"Tốt quá rồi, Yukari."

Tôi ôm nhẹ cô bé và xoa đầu.

"Vâng. Em cũng cảm thấy rất sướng. Lúc cuối sướng quá đến mức em tưởng mình sắp phát điên luôn rồi…"

Yukari dụi mặt vào ngực tôi và vòng tay ra sau lưng ôm lấy tôi.

Sau khi trao nhau một nụ hôn cuối cùng, chúng tôi chuyển trạng thái.

"Vậy thì, dọn dẹp thôi."

"A. Em đi tắm trước đây."

"Anh biết rồi. Việc dọn dẹp cứ để anh lo. À, nhớ mặc quần áo tử tế vào nhé."

"Nếu chạm mặt bố mẹ thì tệ lắm nhỉ."

"Đúng vậy đó. Xong thì gọi anh nhé. Anh cũng muốn đi tắm."

"Vâng. Em biết rồi."

Yukari quay trở về phòng với những bước chân tung tăng.

"Được rồi."

Tôi cũng bắt đầu dọn dẹp.

"………………"

Khi sự phấn khích nguội đi, một cảm giác hạnh phúc ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.Nhìn thấy Yukari mỉm cười hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng, khi trải qua ngày hôm nay với Yukari, tôi có cảm giác dường như cô bé không hài lòng với hiện tại.

Tôi không thể đoán được ý đồ thực sự của cô bé, nhưng tôi đã nhận được những gợi ý.

Gợi ý số ①—'Wakana-chan có vẻ thích tôi'.

Gợi ý số ②—'Yukari rất khoan dung với chuyện ngoại tình'.

Gợi ý số ③—'Nếu không phải là một câu chuyện mà mọi người… đều hạnh phúc thì em sẽ không tha thứ đâu.'

Kết luận được rút ra từ đó là—

"Bảo tôi xây dựng một dàn harem hay gì?"

…….

……………….

Không không không, dù thế nào đi nữa thì đó cũng là một cách giải thích quá tiện lợi cho bản thân. Nhưng, những gợi ý này cứ như đang dẫn dắt câu trả lời về hướng đó.

………Ừm~.

"Không hiểu!"

Tôi tạm gác việc tìm câu trả lời và tập trung vào việc dọn dẹp.

Sau đó, tôi vào tắm sau Yukari và đi ngủ luôn. Cơ thể đang cảm thấy mệt mỏi một cách dễ chịu nhanh chóng tìm đến sự nghỉ ngơi, và ý thức cũng chìm vào giấc ngủ.

Và, ngay trước khi chìm vào giấc ngủ—

"Vậy thì, từ bây giờ hãy cố gắng lên nhé, onii-chan."

Tôi có cảm giác như đã nghe thấy tiếng thì thầm của cô em gái yêu quý, nhưng mí mắt đã không thể nhấc lên được nữa.

"Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ yêu onii-chan. Vì vậy, onii-chan cũng hãy làm cho tất cả những người yêu quý onii-chan được hạnh phúc nhé."

Cuối cùng, tôi cảm thấy có thứ gì đó chạm vào má mình, và ý thức của tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

-----------‐------‐------------------‐--------------

Tác: Tôi đã mở rộng thế giới quan một chút, củng cố các mối quan hệ, giới thiệu các nhân vật có thể chinh phục, và liên kết một cách tinh tế với các tác phẩm khác, nên phần mở đầu đã trở nên khá dài.Trong tương lai, tôi sẽ tiếp tục chinh phục các cô gái theo phong cách như lúc đầu.Tôi sẽ đăng bài sau khi đã viết được một lượng nhất định, vì vậy hãy cùng chờ đón sự mất tư cách làm người của nhân vật chính, người đã (có vẻ như) ẩn mình bấy lâu nay nhé.