Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi nghĩ bước chân của tôi làm mặt đất rung chuyển.
Giây phút tôi thấy lối vào làng, tôi chứng kiến một lượng lớn thanh niên trai tráng tụ họp, như một cuộc tiếp đãi vậy. Chà, thay vì tiếp đãi tôi, thực tế thì họ có vẻ cảnh giác cho một cuộc chiến với tôi, con ác long ở đây. Ít ra thì đó là cái danh họ gán cho tôi.
Tôi có thể thấy họ đang kín đáo cầm cung và tên. Nếu bọn họ đồng loạt bắn thì tôi chắc chắn không chết mà chỉ bị thương nặng. Sẽ khá tệ nếu cho thấy sự sợ hãi của mình nên tôi đã cố ý tiến tới cổng một cách ngạo màn, toát ra một vẻ ngoài tự tin.
“Các ngươi là kẻ đưa vật tế này cho ta?”
Một ông lão tóc bạc trắng trông như trưởng làng cúi đầu cung kính.
“Đ-Đúng vậy, thưa Ác Long Chúa. Vì ngài đã không dùng hết bữa nên chắc là còn gì đó thiếu sót? Nếu vậy chúng tôi sẽ ngay tức khắc chuẩn bị một vật tế khác…”
“Không cần thiết, ta đã ăn linh hồn con bé rồi. Đó là thứ ngon nhất ta tùng được ăn. Vì ta muốn tận hưởng thứ dư vị kéo dài này, lưu ý rằng miệng lưỡi ta sẽ không còn hứng với những thứ thô tục nữa.”
“Th-Thần hiểu rõ rồi. Nếu vậy, người sẽ ban cho chúng tôi sự trợ giúp trong việc đánh bại Quý Vương chứ, đó có phải – “
Cơ mặt tôi căng lại. Vì người tôi được bọc trong vẩy rồng nên bọn con người không nhận ra, nhưng mà tôi khá là lo lắng.
“C-Chà, hãy từ từ mà nghĩ từng bước cho chuyện này. Nhưng chí ít ta có thể hứa là ta sẽ không làm hại các người.”
Nếu tôi bất cẩn ám chỉ rằng tôi sẽ gây hại cho họ thì tình thế sẽ xoay chuyển 180 độ. Dân làng nhốn nháo trao đổi ánh nhìn với nhau trong một lúc, nhưng khi họ đã hiểu rằng chí ít vật tế đã mang lại vài kết quả khả quan, như thể cả thẩy đều đồng lòng, những biểu hiện thư giãn đang dần hiện ra.
Vào khoảnh khắc đó, một cục đá từ chỗ nào đập vào thái dương của tôi với một tiếng 'bụp'. Thực tế thì nó khá là đau và tôi suýt nữa là rớt nước mắt, nhưng nếu tôi cho thẩy điểm yếu của mình vào lúc này thì hẳn là người tôi sẽ bị đục lủng lỗ ngay, cho nên tôi cố chịu đựng mà làm tới và nhìn về hướng hòn đá được ném.
”Đồ quái vật. Sao mà mày dám ăn Reko! Nhận lấy này!”
Thứ đó có hình thù của một thằng nhóc cầm một thanh kiếm gỗ và đang lao về phía tôi. Trang phục của nó thuộc dạng đắt tiền cùng với mái tóc được buộc gọn gàng. Thằng bé chắc là tới từ một gia đình khá giả trong cái làng này.
Nhưng quan trọng hơn, nếu tôi mà bị ăn đòn từ cái cây gậy đó thì hẳn là tôi sẽ co rụp lại. Nếu vậy, người tôi sẽ lủng đầy lỗ ngay, như miếng phó mát Thụy Sĩ ấy.
Tuy thế, trước khi tôi chuồn được thì từng người lớn một nhảy xổ vào thằng nhóc và đè nó xuống đất.
“X-Xin thứ lỗi thưa Ác Long Chúa. Chúng tôi sẽ ngay lập tức chém đầu thằng nhãi này ngay, nên…”
“Ta ổn, thật đấy. Các người dừng việc ép cái rìu ấy lên đầu thằng nhóc được rồi. Ta không có giận đâu. Cái thứ sỏi nhỏ nhắn như vậy mà đập vào ta chỉ giống như một cơn gió thoảng nhẹ nhàng thôi.”
Thực sự thì nó đau vãi ra luôn.
“Đứa trẻ vô tình này, Reko là tên của vật tế sao?”
Khi tôi tra hỏi, thằng nhãi ném câu trả lời trong lúc đang bị ghìm.
“Đúng thế đồ khốn! Tao không bao giờ tha cho mày! Mày đã ăn linh hồn cô ấy và biến cổ thành một cái vỏ rỗng rồi đúng không?!”
“Không hề, ta chỉ mới cắn một tí, chừng hai ngày tuổi thọ mà thôi. Chẳng có nghiêm trọng tí nào, mi không cần phải lo. Này, đứa nhỏ được gọi là Reko, đi xuống dưới và cho nó thấy nhóc vẫn ổn đi.”
“Xin thứ lỗi.”
Đứa trẻ được đem đi làm vật hi sinh nhảy xuống từ tấm lưng của tôi. Cái đống hành lí cuối cùng cũng biến đi.
“Giờ thì ta phải nói lời từ biệt. Con nhóc đã hoàn thành nhiệm vụ là vật tế của nó nó rồi, nên đừng có mà lạnh lùng với nó. Sau khi suy nghĩ lại, hãy để chuyện luận bàn về vấn đề trấn áp Quỷ Vương vào một ngày khác.”
Não tôi đang lên kế hoạch chi tiết về việc di chuyển tổ của mình trong lúc nói. Trước khi cuộc nói chuyện trở nên nghiêm trọng, tôi sẽ đánh bài chuồn và tách biệt mình ở một nói khác. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh lừa họ.
Khi tôi liếc nhìn lại sau khi rời làng, tôi thấy thằng bé dỡ bản thân mình ra khỏi đám người lớn và chạy về phía Reko.
“Bà ổn chứ? Có khỏe không? Con quái vật đó có làm hại bà không?”
“Thôi đi, Raiotto.”
Reko với đôi mắt trống rỗng đặt một ngón tay lên đôi môi.
“Không phải quái vật, đó là Ác Long Chúa. Nếu nhà ngươi dám gọi ngài kiểu đó nữa, ta không còn lựa chọn nào ngoài việc tần công ngươi.”
“R-Reko à?”
“Ta đã là một đồng loại của vị Chúa Tể đó. Nếu ngươi dám bất kính với ngài một lần nữa, cho dù là ngươi, ta cũng không có rủ lòng thương xót đâu.”
Tôi không chịu nổi nữa và quay người lại. Trong lúc nhanh chóng trở lại bằng những bước chân vang dội, tôi đã khiến dân làng run bắn.
“Chờ đã, ermmm, Reko phải không nhỉ? Nhóc không cần quan tâm nhiều tới ta đến thế đâu.”
“Linh hồn và cơ thể của chúng ta giờ đã là một. Sỉ nhục Chúa Tể nghĩa là sỉ nhục bản thân thần. Thần không thể nào mà bỏ qua được.”
Tôi đẩy khả năng thấu thị của đôi mắt mình lên hết mức mà nhìn đăm đăm vào Reko. Tôi có thể xác định cả sức mạnh chung lẫn những điểm đặc thù của một cá thể, thông qua chuyển động mặt và mắt, nhịp tim, nhịp thở,. Sau khi cân nhắc xong xuôi, đặc thù của Reko là, “Khả năng kết luận của con bé cực kì tào lao.”
Tôi tiêu rồi. Tôi nghĩ thế từ tận đáy lòng. Vì tôi đã nói nhiều thứ quái dị, tình huống đang dần trở nên bi đát. Nhìn kìa, thằng nhãi đang lườm tôi với đôi mắt tràn ngập thù hận. Sao mà tôi xử lí bọn người kiểu đó được. Con nhỏ đó tự bản thân nó phát điên chứ bộ. Tha cho tôi đi.
Thằng nhãi trắng trợn tỏ vẻ thù địch, và một lần nữa nó bị ghìm lại, nên nó nghiến răng và bắt đầu la hét.
“Lỗi này không chỉ ở con quái đó! Bố và ông nữa đấy, sao hai người có thể làm khổ Reko tới thế? Nếu muốn vật tế thì xài con đi này!”
“Tào lao! Làm như bố mày có thể sử dụng người nối dõi làm vật tế được ấy! Hơn nữa, không phải Ác Long Chúa cũng đã nói rằng ngài ấy hài lòng với con bé? Con nhỏ là một vật hy sinh lí tưởng, có thể trao đổi để nhận được một món hời lớn. Mày thử đi mà kiếm một người mà sẽ không sử dụng con nhỏ đó đi.”
“Cái gì mà “vật hi sinh lí tưởng” chứ. Mấy người nghĩ rằng tôi sẽ độ lưọng bỏ qua chuyện này?! Một ngôi làng mà phải đi hiến tế một cô gái để bảo vệ nó thì tốt hơn hết nên biến mất luôn đi!”
Thằng bé thét to. Tôi cảm thấy tệ, nhưng biết sao được. Giờ thì tôi nên cụp đuôi giữa hai chân mà chạy. Reko thì, khi mà con bé sống thêm tí ở ngôi làng này thì cái mớ kết luận của con bé cũng cuốn theo chiều gió thôi.
“Bảo trọng.”
Sau khi bảo thế, đám con người bắt đầu quỳ mọp xuống. Nhân thể, khi tôi quay lưng về phía bọn dân làng đang cầm cung tên giáo mác, tim tôi bỗng đập nhanh kinh khủng.
Vì thế khi chuông báo động của làng vang lên, không nghĩ ngợi gì tôi gần như nhảy dựng lên.
“Chuyện gì?!” Vị trưởng làng già cỗi la lớn.
Từ phía tháp canh nơi phát ra tiếng chuông báo là một người đàn ông đang hướng về phía chúng tôi mà hét lến.
“Tệ lắm! Quái vật…! Một bầy sói Kuragari đang tới từ con núi! Có 30, 40… con. Không, nhiều hơn thế!”
Sói Kuragari. Chúng luôn di chuyển theo bầy, và bọn quỷ thú ấy đi săn ở nơi con người cư trú. Không chỉ về số lượng, sức mạnh đặc biệt của chúng làm độ phiền phức của loại quái đó tăng lên gấp đôi.
Bóng của chúng ở dưới đất, còn được gọi là lang ảnh, sẽ di chuyển vòng quanh, nuốt lấy người ta mà lôi vào trong bóng tối. Vậy nên, 40 con sói sẽ đi kèm chung với 40 lang ảnh. Về cơ bản thì phải nhân đôi số lượng kẻ địch lên, là 80!
Chạy thôi, tôi nghĩ. Tuy vậy, tôi lại chậm chạp. Tôi không tự tin rằng mình có thể chạy về tới hang. Hơn nữa, tôi có thể thực sự cảm nhận được những ánh mắt mong chờ từ phía sau lưng đang hướng về phía tôi.
“Ác Long Chúa… Không, Thánh Long Chúa! Chúng thần cầu xin người, xin hãy cứu chúng thần!”
Mấy người đang xin tôi cứu mấy người á, mấy người muốn tôi làm cái gì đây. Tôi đang run như cầy sấy đây này.
“Đồ khốn nạn! Mày đã ăn linh hồn của Reko rồi giờ mày còn muốn bỏ chạy à?! Đừng có nhây với bố! Sợ mấy con sói ngu si sao, mày là thể loại rồng kiểu gì vậy! Đập cho ra bã bây giờ!”
Hiểu rồi. Có lẽ nếu tôi bỏ chạy tôi sẽ bị đánh tới chết. Tôi qua tới giờ chỉ ăn cỏ thôi mà, sao đời lại đối xử tệ bạc với tôi thế. Làm ơn dừng lại đi.
“Ừ ờm, trưởng làng.” Cuối cùng tôi cũng từ bỏ và đối mặt với trưởng làng.
“À vâng thưa ngài Ác Long Chúa.”
“Ta sẽ thử nói chuyện với chúng. Có thể ta sẽ làm bọn chúng sáng mắt ra.”
“Thật ư?”
Có vẻ như tôi có một ngoại hình trông như một vị tướng lĩnh của quân đoàn Quỷ Vương. Nhờ thế, chỉ bằng cái cơ thể này thôi tôi có thể làm cho bọn thú trong rừng run bắn lên. Có thể chúng sẽ chỉ chạy biến đi khi nhận thấy sự tôn quý của tôi… vậy thì tốt quá… tôi mong ước thế. Nếu không, đây sẽ là ngày cuối trong cuộc đời 5000 năm của tôi.
Tôi quay mặt về phía con đường mòn dẫn lên núi. Bầy sói Kuragari đang ồ ạt tràn vào qua cánh cổng mở duy nhất của ngôi làng này. Trưởng làng mở cái cổng đó để tôi đàm phán, nhưng thực tình tôi chỉ muốn nó bị đóng quách đi. Tôi đối mặt với bầy sói đang thắc mắc sao mà đột nhập vào chỗ này đơn giản thế, và bước một bước về phía trước.
“C-Các người, mặc dù đã biết danh ta, sao lại dám manh động như thế?”
Tôi lên tiếng, nhưng bọn sói chỉ gửi trả lại những ánh nhìn gắt trong lúc mồm miệng chảy dãi ra. Không có một dấu hiệu phản hồi.
“Ta là tướng lĩnh của quân đội Quỷ Vương.” Tôi xạo láo. Còn gì để mất nữa đâu.
Bọn sói với đôi mắt rực lửa đang chậm rãi đều đặn tiến tới ngôi làng. Xin lỗi dân làng ơi, vô ích cả rồi. Bọn nó không nghe lời tôi.
“Thần hiểu rồi thưa Ác Long Nhân. Nói ngắn gọn là bọn chúng đã tới để phá hoại kể hoạch nổi dậy chống lại Quỷ Vương đúng không?”
Với một tiếng ‘thụp’, một vật thể đáp xuống lưng tôi. Tôi nhận ra giọng nói đó. Đó là nữ vật tế Reko.
“Không, ta nghĩ đó là trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Mà giờ quan tâm làm gì, hết hi vọng rồi. Không thể, không còn gì, gắng chi nữa. Đây là giới hạn của ta rồi.”
“Thần hiểu. Thần, đồng loại của ngài, cũng đã tới giới hạn rồi.”
Reko rút con dạo nạm đá quý ra khỏi người.
“Dám hướng sát ý về phía Ác Long Chúa. Điều này vượt quá giới hạn của thần rồi, không thể tha cho cái giống loài thú vật ngu xuẩn này được.”
“Hả?”
Khi tôi đang choáng ngợp, một lượng lớn ma lực phát xuất từ cơ thể Reko.
Trước đây quả thực là có một dấu vết ma lực phát ra từ Reko. Tuy vậy, thứ mà tôi cảm nhận được ở trên lưng bây giờ là một sự tồn tại sánh ngang với bọn pháp vương. Số lần tôi cảm nhận được lượng ma lực này chỉ đếm trên đầu ngón tay trong suốt 5000 năm cuộc đời của tôi thôi. Có vẻ như dân làng cũng vậy, dù không sở hửu khả năng thấu thị nhưng vẫn cảm thấy năng lượng của Reko đang ồ ạt tỏa.
Luồng năng lượng đó còn khủng khiếp hơn cả bầy sói, nó đáng sợ tới nỗi chả ai ở gần mà đứng thẳng lưng nổi. Con nhỏ này đã giải phóng toàn bộ năng lực tiềm ẩn của mình chỉ nhờ vào nhận định sai lầm á?
“Có thể và linh hồn của ta đã được dâng cho Ác Long Chúa, thế nên cơ thể này không còn là của con người nữa. Bọn thú nhơ bẩn các người không xứng tầm làm đối thủ của Ác long Chúa. Ta sẽ xóa sạch bọn bây ngay tức khắc!”
Haa, con bé ngầu vãi. Nó đang ’high’ mà không nhận thức được luôn. Reko đang thực hiện một cú nhào lộn và hạ cánh chắn trước mặt bầy sói rồi quay lại nhìn tôi mà nở một nụ cười sặc mùi nguy hiểm. Đôi mắt của nó đáng lẽ là màu đen thì giờ đả chuyển thành màu xanh nhạt.
Tôi thực tình đã bước lùi lại. Con nhỏ còn đáng sợ hơn cả bầy sói.
“Tới đây đi lũ súc vật. Ta sẽ cho bọn bây lên bàn thờ ngay!”
Hình bóng của bầy sói Kuragari biến mất khi lời khiêu khích của Reko phát ra. Không, không phải biến mất, chẳng qua là tôi không theo kịp chuyển động của chúng thôi. Tôi nghĩ thế trong lúc cơ thể thật của bọn sói tung bay giữa không trung và thứ trông như lang ảnh ở mặt đất thì thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhưng khi tôi hoàn hồn thì mọi thứ đã xong xuôi. Reko đã quét ngang con dao nạm đá quỷ của mình và phát động ma pháp oanh tạc, biến bọn sói tan thành cát bụi và hoàn toàn không để lại dấu vết gì. Sau một lát, thứ còn lại ở đó là một vết cắt in trên nền đất như bị xẻo bằng một cái móng vuốt khổng lồ.
“Tuyệt kĩ Khổng Vuốt của Long Vương – sao, dư vị của chút sức mạnh của Ác Long Chúa như thế nào?”
Thực sự thì vuốt của tôi chỉ có thể xẻo được một vết hằn lên cây nếu tôi cố gắng trong suốt một tiếng.
Khi tôi hoàn toàn hoảng loạn thì Reko đã quỳ gối xuống. Người duy nhất chạy vừa phát hoảng tới chỗ con bé là thằng nhãi lúc trước. Mấy người khác (bao gồm của tôi nữa) chẳng thể di chuyển lấy một xăng ti mét.
“Ê này Reko! Bà ổn chứ?”
“Buồn ngủ quá…”
“Ê con quái vật kia! Mầy đã làm cái quái gì Reko thế này?! Cô ấy trước đây không thể làm được chuyện quái này!”
Con bé vừa có thể rồi đó, đáng sợ chưa. Nếu có thể, tôi thực sự muốn có một người để tôi chia sẻ nỗi lòng của mình, kiểu “Con người ghê sợ vãi loằn, mày có thấy thế không?”
“D-Dù sao!”
Người đang đập tay vào nhau và trấn áp tình hình là trưởng làng.
“Ngài Ác Long Chúa, không, Thánh Long Chúa, hạt giống thù hận giữa ngài và Quỷ Vương đã được gieo mầm ở đây phải không? Như thế, hãy để chúng thần chào mừng sự khởi đầu cho một cuộc chiến mới. Mọi người, chuẩn bị tiệc đi!”
Sau khi mệnh lệnh hào hứng ấy vang vọng một cách ồn ào và đánh bật nổi kinh hoàng còn đang in sâu trong lòng người dân, cánh đàn ông tức khắc nhốn nháo chạy quanh chuẩn bị bữa tiệc.
Ôi mình muốn quay lại hang quá… là thứ duy nhất tôi nghĩ tới khi nhận lấy những cái nhìn độc ác từ thằng nhãi ranh ban nãy.