Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
– Vậy… Chúng tôi đang bay đi đâu?
Có quá nhiều rủi ro nếu tôi muốn tìm hiểu điều đó vì Reko, người vừa đưa ra cái kết luận sai lầm về lí do sử dụng được ma thuật, đang ngồi đây, trên lưng tôi. Nếu mà hiểu lầm của con bé được giải quyết ngay lúc này, ở trên không trung, thì rõ ràng một thảm kịch khủng khiếp sẽ xảy đến.
Nếu tôi không nhận lấy vai trò là một con ác long và thiếu tự tin vào bản thân, khả năng là tôi rớt đài sẽ đột ngột tăng vụt. Vậy nên, thay vì nói bất kì điều gì, tôi chỉ lắng nghe tiếng của cái thứ mang hình dạng một đôi cánh đen đang gắn vào lưng tôi. Nó đang đập liên hồi cùng với những âm thanh vùn vụt.
Mặt khác, tôi cảm thấy nếu tôi mà để mặc con bé thì chúng tôi sẽ bị bắt bay thẳng đến chỗ của Quỷ Vương mất. Tôi không biết chỗ đó ở đâu nhưng tôi tin rằng con bé chỉ cần ngẫu nhiên nói [Ác Long Thông Nhãn] là sẽ tìm ra ngay. Bao nhiêu tiền tôi cũng cược.
Vậy nên, tôi cố giới thiệu một điếm đến bằng một cuộc trò chuyện để điều đó sẽ không xảy đến.
“Reko; nói thật này, sức mạnh của ta nếu so với nhiều năm trước đã suy giảm rồi. Khi ta về hưu, kĩ năng chiến đấu của ta cũng bị phai mòn. Thay vào đó, Quỷ Vương đang tràn trề sức mạnh và đã gầy dựng biết bao đội quân. Nếu chúng ta chạm trán hắn ngay bây giờ, khả năng thắng của chúng ta sẽ rất thấp.”
“Cho dù đó là Ác Long Chúa thì ngài cũng không dễ gì hạ gục Quỷ Vương bằng những ngón đòn thông thường phải không?”
“Chính xác. Tuy vậy, đó cũng là một cơ hội tuyệt vời. Thống trị quá đà sẽ dẫn đến phản kháng. Trong số bọn con người sẽ có nhiều kẻ dám đứng lên chống đối. Ta đang muốn hợp tác với chúng.”
“… Thần hiểu. Mặc dù doanh số sẽ thua xa so với Quỷ Vương nhưng nếu chúng ta gom lại một mớ thì ít nhiều cũng tạo ra được một thế lực quân sự.”
“Do đó, trước tiên chúng ta hãy tìm một thị trấn nơi các chiến binh tụ họp. Ta thì không biết nhiều về thế giới con người, nên nhóc có thể chỉ cho ta tới thị trấn thích hợp được không?”
“Vâng. Thần dù không biết nhiều về thế giới nhưng nếu đó là lệnh của Ác Long Chúa thì cho dù đó là nơi nào, thần cũng sẽ tìm ra – Khai mở tam nhãn, [Ác Long Thông Nhãn].
Tuyệt vời làm sao, tôi đoán trúng phóc tên luôn đấy. Có vẻ như tôi đang dần nắm bắt được hướng suy nghĩ của con nhóc này rồi. Nếu thế thì cứ từ từ dẫn dụ con bé sẽ là một bước đi đúng đắn. Nếu tôi không nói gì, thì như dự đoán ban đầu, có lẽ chúng tôi đã bay tới sở chỉ huy của Quỷ Vương luôn rồi.
“Thần thấy rồi. Có một thị trấn mạo hiểm giả khá lớn được gọi là Peryudona nằm ở phía Bắc. Có nhiều người tài ở đó, nhưng tuy vậy, đó là một pháo đài được bao quanh bởi các bức tường và các trạm kiểm tra trông có vẻ nghiêm ngặt. Thêm vào đó, nếu so sánh với những vùng chung quanh thì đất đai và hàng hóa được bán với giá cao hơn. Hội Thương Nghiệp thì đang gấp rút quét sạch những gian hàng bán rong bất hợp pháp cùng với chợ đen vì chính lợi ích của bọn chúng. Mặt khác, người ta đang bỏ quên và không hài lòng với Hội Mạo Hiểm Giả mặc cho chính nơi đó đã mang sự thịnh vượng đến vùng đất này. Trong những năm gần đây đã có những mạo hiểm giả tài trợ cho những cửa hàng tạp hóa, dẫn đến việc chia rẽ nội bộ thị trấn thành hai phe phái – mạo hiểm giả và thương gia. Những rắc rối gần đây bao gồm chất lượng nước và vấn đè vệ sinh bị suy giảm do đường cống ngầm dưới lòng đất hư hại theo năm tháng nên nhiều nhóm chăm sóc y tế của bạch pháp sư và giả kim thuật sư đã được mời đến từ những nơi xa xôi. Tuy nhiên, công việc tái thiết những đường cống ngầm vẫn chưa hoàn thiện được, bởi vì theo như những lời đồn đại, có nhiều người e ngại rằng nếu những đường cống đó được bảo dưỡng thì đó sẽ trở thành một điểm xâm nhập lí tưởng cho bọn quái vật...”
“Ừ, thế là đủ rồi. Ta nghĩ rằng nhóc chỉ càn tìm một điểm đến thôi, nhưng không ngờ lại dùng cả Thông Nhãn.”
“Thần khiêm nhường xin lỗi vì đã quá tay.”
“Không không, ta không bận tâm đâu. Tuy vậy, giá thành tăng cao lại mang đến phiền nhiễu. Nếu ta biết thế thì ta đã lấy một ít tiền từ ngôi làng đó rồi.”
“Nếu vậy thì không có lí do gì để lo lắng cả. Thần sẽ dâng ngài con dao khảm đá quý này. Giá bán của nó chắc chắn sẽ cao, bởi vì đó là vật gia truyền của dòng họ Raiotto.”
Ừm, tôi ngập ngừng.
“Vật gia bảo... Ổn không? Có lẽ sẽ không sao vì nhóc đã mang nó tới dâng cho ta như một vật tế, nhưng – “
“Đây không phải là một vật tế, dù sao cũng chẳng quan trọng mấy. Thứ này được cho là sở hữu sức mạnh thanh tẩy cái ác, và trước khi thần bị bắt làm vật tế thì Raiotto đã đưa nó cho thần mặc cho thần đã miễn cưỡng khước từ. Tên nhóc cứ bảo “Đâm chết con Ác Long đó với thứ này rồi chuồn đi.” Sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì khi đổi một con dao gắn liền với những ý định báng bổ đó để lấy tiền đâu.”
“Nếu thế thì thật đáng tiếc rằng nhóc đã không trả nó lại. Đừng bán nó nữa. Có thể chúng ta sẽ bị trừng phạt nếu dám bán nó đi.”
Bên cạnh đó, một lí do mà tôi không bán là vì tôi coi nó như là một vật kỉ niệm cho người bạn thân của tôi, người đã mang nó theo suốt cả cuộc đời. Quên mất, Raiotto còn sống nhăn mà (~˘▾˘)~.
“Dù sao thì, thử đến đó xem. Vậy nên Reko, ta có một yêu cầu cho nhóc.”
“Vâng, bất cứ thứ gì người mong muốn.”
“Nếu ta đi đến một thị trấn của thám hiểm giả mà tự xưng là ác long thì hẳn là ta sẽ bị tấn công ngay, phải chứ?”
“ – Nếu vậy thì thần sẽ biến thị trấn này thì cát bụi trong 5 giây...”
“Biết ngay mà. Nếu nhóc làm thế thì chúng ta còn tới đó làm gì. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cứ bảo rằng ta là tay sai của nhóc. Nhóc sẽ phải giới thiệu mình là một phù thủy chuyên thuần hóa rồng đang muốn chiêu mộ đồng minh, rõ chưa?”
“T-Thần sẽ phải làm chủ nhân của Ác Long Chúa...?”
Đây là lần đầu tiên mà tôi thấy giọng con bé bị biến động kể từ khi tôi gặp nó.
“Đúng thế. Nhóc làm được không?”
“Th-Thần thực sự xin lỗi, nhưng mà thần đó giờ chưa từng có địa vị cao hơn bất kì ai. Nếu thần đối xử ngài Ác Long Chúa như một tay sai thì… Thần nghĩ điều đó là không thể.”
“Nhóc không cần phải lo lắng thế. Nếu nhóc không biết cách ăn nói thì cứ tỏ vẻ lịch sự. Nhóc chỉ cần kiềm chế đừng có nâng ta lên chín tầng mây là được rồi.”
Bằng việc giao thiệp với mạo hiểm giả và học những kiến thức thông thường tự bọn chúng trong lúc kiềm chế việc đối xử tôi như một con ác long, con bé rồi sẽ thấy lạc lõng thôi. Nếu nó sống yên bình thư thả thì những quan niệm sai lầm đó sẽ biến mất và có lẽ con nhỏ đó sẽ nhận ra. Khi điều đó xảy đến, tôi chỉ việc ném trả nó cho Hội Mạo Hiểm Giả, tài năng của nó xuất chúng mà.
“… Thần sẽ cố gắng. Xin hãy tha thứ cho thần nếu thần có thiếu sót gì.”
“Ta đâu bao giờ thấy nhóc ít khi thiếu tự tin đến thế đâu nhỉ.”
“À vâng…”
Dù sao thì có vẻ như mưu kế của tôi đang diễn ra tốt đẹp; đôi cánh giờ đã chuyển sang hướng Bắc. Nếu như mọi thứ suôn sẻ, tôi có thể sớm quay lại cuộc sống vô tư lự của mình ở trên núi.
“Giờ thần mới nhớ ra, thưa Ác Long Chúa. Có một mẩu thông tin nhỏ mà thần quên truyền đạt lại cho ngài trước đó.”
“Hm? Ta không thật sự cần biết đến mấy thứ phức tạp đâu.”
“Nếu thế thì thần sẽ nhắc cho ngài khi chúng ta tới đó.”
Chúng tôi cứ bay như thế trong một lúc. Và rồi, một thị trấn được bao quanh bởi những bức tường đá nằm giữa những cánh đồng bằng lọt vào tầm mắt tôi.
Mặc dù giờ là giữa đêm nhưng cảnh quan chung quanh rất sáng sủa. Không như mấy cái làng nghèo nàn, tôi nghĩ mấy nơi đông người thường được thắp đèn sáng choang.
À không, tôi bé cái lầm rồi.
“Cái làng đó, hình như, nó đang rực cháy thì phải? Đó không phải là ánh sáng của đèn đóm mà là của lửa cháy, đúng không?”
“Đúng thế. Thị trấn này đang là nơi nổ ra một cuộc tấn công lớn của bọn quái vật.”
“Thay vì ngồi nói nhảm về vấn đề nước nôi của cái thị trấn này thì nhóc đã có thể cho ta biết về chuyện đó rồi.”
Chúng tôi càng tới gần thì càng nghe được những tiếng thét đau đớn. Ở trên bầu trời thị trấn có vô số những con chim mang những khuôn mặt người kì dị. Chúng vừa nhảy múa vừa cười cợt ồn ào, và trong lúc đó thì ở giữa chiến địa là một con quái vật màu trắng kinh tởm đang đi săn bắt người dân. Quan cảnh trông như một bức tranh vẽ địa ngục vậy.
“Chúng ta làm gì bây giờ thưa ngài Ác Long Chúa? Thần đề xuất là chúng ta hãy ngồi coi và chọn ra một ứng cử viên khéo léo nhất còn đứng vững được sau cái đống này.”
“Sao mà nhóc nói mấy thứ kinh dị dễ như việc hít thở thế?”
“Vậy thì đúng như dự đoán, chúng ta sẽ cứu bọn họ nhỉ?”
“Ta đang thắc mắc không biết ta có đang bị nhóc lừa hay không đây?”
Đôi cánh đen rung lên và đưa chúng tôi bay về phía bầu trời thị trấn. Nếu người ta mà liếc sơ qua thôi thì có vẻ như ai cũng sẽ nghĩ rằng tôi là người đang bay, nhưng thực tế thì chính Reko là nguyên nhân mà tôi nổi trên không trung. Tôi cầu mong đôi cánh này dừng lại, nhưng điều gì tới cũng sẽ tới. Tôi giống như là con ngựa bị tên đánh xe ràng dây cương mất rồi. Tôi đẩy lùi nỗi lo về cái chết sắp đến của mình và bảo.
“Reko, nghe cho kĩ này. Trong cuộc chiến này ta sẽ đóng vai làm một con rồng bất lực, một sinh vật chẳng thể làm được gì mà không có chủ nhân. Nhớ điều đó cho kĩ và cố mà đóng vai thuần long sư. Nếu nhóc diễn sâu thì người ta chắc hẳn sẽ tin thôi.”
Mặc dù tôi không nhận được câu trả lời, tôi có thể cảm nhận được con bé đang gật đầu lúng túng. Nếu tôi không bằng cách nào đó đánh lừa được con bé thì biết bao nhiêu mạng người sẽ tiêu vong trong hôm nay đây.
Phùùù - , tôi nghe con bé hít một hơi thật sâu và thở ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một vết chém từ con dao khảm đá quý đã tạo nên một vết sẹo cắt ngang bầu trời, xóa xổ hoàn toàn bầy chim có khuôn mặt người gớm ghiếc ban nãy.
Pffft, thuần long sư? Đó là những gì tôi nghĩ.
-------
Lời của trans:
Ở bản tiếng anh cả hai xưng hô với nhau là You and Me. Nhưng ở bản Nhật con rồng này và bé loli dùng kính ngữ, con rồng xưng hô như một người lớn tuổi và cổ hủ nên rất đậm chất ngầu, trong khi bé loli lại xưng hô như một bậc tùy tùng rất chuẩn mực. Ngoài ra, từng câu nói của rồng dù trong hoàn cảnh nào cũng là lối xưng hô của người lớn tuổi hơn so với người nhỏ tuổi (có thằng quái nào lớn tuổi hơn nó nữa đâu) cho nên... rất là ngầu lòi. Mình hi vọng là mình đã giữ được lối văn phong này.
Chân thành cám ơn tất cả các bạn đọc. (。◕‿‿◕。)
Forever Fluffy.