Tôi yêu thích nấu ăn.
Tôi, một người từ hồi con nít vốn luôn quan sát hình bóng của mẹ khi bà nấu ăn từ sau lưng bà và lớn lên với các món ăn ngon lành, đã tự nhiên mang trong mình niềm hứng thú trong chuyện bếp núc.
Tôi cuối cùng được cho phép giúp đỡ bà chút ít khi lên lớp ba, rồi được sử dụng dao từ cấp hai[1], và được phép cầm nồi chảo khi lên cấp ba.
Bởi đã sống như thế, tôi đã tiến bộ tới mức có thể tự làm cơm hộp cho bản thân hồi cấp ba. Việc trao đổi các món trong hộp cơm với bạn học là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Cho nên khi đưa ra quyết định kiếm công việc và sống một mình lúc tốt nghiệp cấp ba, sở thích của tôi lại càng thêm phần tinh tế hơn.
Do tôi có dư giả cả về thời gian lẫn tiền bạc hơn trước.
Tôi lùng sục tìm mua những cuốn sách nấu ăn của Nhật Bản, châu Âu, Trung Hoa, nghiên cứu lịch sử và tái hiện lại các món ăn ngày xa xưa.
Tới độ quản đốc giám sát công trường còn nói:
"Món ăn của bay ngon đấy, nhưng bay đã chọn nhầm nơi làm việc rồi ha"
Trước việc tôi quá chìm đắm bản thân trong chúng. Rõ ràng, cớ sao tôi làm công việc thợ sửa đường ống cơ chứ?
Tôi chỉ chọn một nơi làm việc an nhàn bình thường để không làm cha mẹ lo lắng. Dù tôi không cảm thấy hối hận về lựa chọn ấy.
Sau hơn hai năm, tôi trở thành người nấu ăn trong một bữa tiệc mừng hoàn thành công trình của nơi làm việc. Hình như giám đốc đã nói rằng:
"So với các quán ăn ở khắp nơi, món ăn của bay lại vừa ngon hơn, vừa rẻ hơn"
Dẫu vậy nó lại không làm tôi thấy phiền lòng, bởi chuyện nấu nướng thật thú vị.
Thế rồi, trên đường trở về sau khi mua sắm để mừng việc bản thân đã tròn hai mươi tuổi.
Không hiểu sao, tôi lại bị trói hai tay ra đằng sau bằng dây thừng và bị một đám đàn ông cầm thương kiếm bao vây xung quanh.
"Nhà ngươi là ai. Cớ sao lại ở đây"
Chuyện ấy tôi còn muốn biết nữa là.
Trên đường mua sắm về, tôi bị cuốn vào một thứ ánh sáng bí ẩn và có mặt ở chỗ này.
Xem ra lúc bị cuốn đi, hành lí đã bị rớt mất, nên giờ tôi chẳng còn bất cứ thứ gì, cả ví tiền lẫn những món thực phẩm đã mua.
Chiếc quần jean và chiếc áo sơ mi trắng là toàn bộ tài sản của tôi.
HAHAHAHAHA.
"Ngươi cười cái gì!"
Ô kìa ô kìa, có vẻ tôi đã làm anh ta nổi giận.
Người đàn ông ở trước mặt đang lườm tôi bằng ánh mắt sắc nhọn.
Tôi muốn chạy trốn bằng chân trần. Mà không, giày cũng tài sản, nên sẽ chẳng thật tệ nếu mình lại vứt bỏ nó đi hay sao?
"À~ừm, tôi là Shuri. Đây là đâu vậy?"
"Người hỏi là ta. Đừng có ăn nói dư thừa"
Thật hợp lí.
Khi nhìn xung quanh, có một cái lều hơi nhơ bẩn như thể chui ra từ một bộ phim chiến tranh thời xa xưa.
Cũng có những người đang đặt nồi lên đống củi và hầm súp.
Hay đang mài kiếm thương cung tiễn, tới mức tôi muốn chọc ngoáy: đây là thời đại nào vậy.
Trong bối cảnh đó, tôi lại đang bị bắt giữ như một phạm nhân.
"Ngươi bảo là Shuri ha. Ngươi thuộc về nơi nào. Là dân của ngôi làng nào"
"Một vùng nông thôn ở Nhật Bản"
"Nhật Bản ...... ta chưa từng nghe đến nó nha"
"À, mà tôi đã bị lạc, rồi xuất hiện ở đây, nên chẳng biết nơi này là nơi nào"
"Im miệng coi"
Có vẻ tôi chẳng có quyền con người. Give me.
"Nhân tiện, tôi đang đói bụng"
"Câm miệng, bọn ta cũng thế"
Ô kìa, có vẻ người mang vẻ lãnh đạo ở trước mắt cũng đang bị đói bụng hen.
Khi nhìn xung quanh, có khoảng bốn người đang vây bắt tôi, nhưng xem ra mấy người đó đều đang rỗng bụng.
Hình như tôi đã tới vào giờ ăn của bọn họ. Một thời điểm tệ hại.
"Đội trưởng, cậu tính sao ạ?"
"Mấy món cướp được thì, chắc chẳng có thứ gì"
"Mình cho rằng: Có để mặc y vậy cũng không được sao"
"Dù thế, ta cũng không thể thả hắn được. Ta nên nhanh chóng giết bỏ, rồi chuẩn bị cho cuộc chiến thôi"
Nguy to. Xem ra có vẻ đây là bữa ăn trước trận chiến.
Hơn nữa, hình như tôi còn sắp bị trấn lột nữa.
"À, xin lỗi"
"Cái gì"
"Bởi đang đói bụng, nên có thể cho phép tôi nấu ăn được không"
"...... nhà ngươi, là người nấu ăn sao"
Người đàn ông to lớn kiêm lãnh đạo, để cho tiện, mình gọi là anh lãnh đạo thôi. Anh lãnh đạo đang mang bộ mặt hoài nghi.
Đó là một người đẹp trai với mái tóc húi cua cùng cặp mắt sắc sảo. Hơn nữa, anh ta mang những cơ bắp thật kinh khủng. Với một kẻ tầm thường như tôi, điều đó thật đáng ghen tị.
Anh lãnh đạo đẹp trai như vậy đang mặc một bộ giáp toàn thân. Đó là thứ sẽ chỉ nhìn thấy trong mỗi phim ảnh thôi đó, một bộ giáp như thế này?
"Nấu ăn thì tôi là một loại trong số đó. Nếu định giết, tối thiểu xin hãy thực hiện nó sau khi tôi nấu nướng và ăn nó đi"
Đương nhiên tôi không thích phải chết. Tôi chẳng muốn chết đâu. Tôi sẽ không chít đâu![2]
"Thật thú vị"
Phưh, anh lãnh đạo đã bật cười. Một khuôn mặt cười nhếch mép. Trai đẹp thì có làm thế này vẫn cứ là trai đẹp à.
"Nếu thế, ngươi thử nấu bữa cơm ngon lành coi. Tùy theo kết quả, ta sẽ tha mạng cho ngươi"
"Đội trưởng?! Cậu nghiêm túc chứ?!"
"Đây là trước cuộc chiến đấy. Làm thế này mà nâng được sĩ khí của binh lính cũng không hề tệ.
Nếu nó dở ẹc thì giết hắn là được"
Nguy hiểm. Nó đã trở thành một truyện tranh nấu ăn lịch sử nào đó.
Tôi được cởi trói dây thừng và cho mượn nồi, thớt và dao.
"Nguyên liệu nấu ăn đây"
Ở hướng ngón tay chỉ là sữa, bơ, bột mì, cà rốt, hành, cá, muối và khoai tây.
"Còn gì khác không?"
"Không. Dẫu vậy, thế là xa hoa rồi đấy. Bình thường sẽ là súp muối và khoai tây thôi"
Thế thì thật khổ sở....... Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ngao ngắn hen.
"Vậy, làm hải sản hầm kem thôi nhỉ. Mà nếu có tôm thì tuyệt vời. Không có nên đành thay bằng cá ara[3] vậy"
Đừng có chế giễu cá mú ara. Nó sẽ cho ra được một thứ nước dùng với mùi vị ngon lành.
Tôi phi-lê cá thành ba phần, hơ lửa một cách nhanh chóng, sơ chế bình thường, rồi bỏ vào trong nồi hầm nhừ là xong. Không có sữa, bơ và bột mì cũng có thể làm được món ăn bằng nước dùng của cá ara, nhưng tôi đã không làm vậy, bởi trông mấy người này không có vẻ quen thuộc với cách nấu ăn như thế.
Hơn nữa, phương pháp nấu ăn sử dụng củi vốn chẳng thể điều chỉnh ngọn lửa một cách tỉ mỉ. Lần này chỉ làm được mỗi món súp hầm thôi, loại dẫu có dùng lửa lớn để nấu cũng ổn.
Trên hết, một kẻ sống ở hiện đại như tôi chẳng hề quen thuộc cho lắm với phương pháp nấu ăn sử dụng củi. Tôi đã có thể xoay xở nấu ăn xong bằng việc luôn nhận thức ra được thế nào là ngọn lửa lớn.
"Xin mời anh"
Tôi bày ra đĩa và đưa nó cho anh lãnh đạo. Nhân tiện, xương cá và nội tạng đã được xử lí xong xuôi.
Tôi chọn làm súp cá mú, nhưng bởi nếu cứ vậy mà bỏ xương cá mú vào, thì thật phiền phức.
"Cái này là ...... món súp màu trắng ha"
"Bởi nó là món hầm kem"[4]
"Nếu dở là ta giết đấy"
Thất lễ nha. Nguyên liệu có hạn, nhưng tôi hẳn đã làm ra một món ăn ngon miệng.
Anh lãnh đạo rụt rè cho một thìa vô miệng.
Anh ta dừng lại một chút.
"Àừm?"
"Đội trưởng, anh sao vậy?"
"...... Ngon"
Anh lãnh đạo bắt đầu ngáu nghiến món hầm một cách hùng hục.
"Này, lấy thêm nữa đê"
"Rồi rồi, tôi đã làm rất nhiều, nên cứ ăn tới khi thoải mãn đi"
"Nhiều? Chỉ có từng ấy nguyên liệu vậy thôi mà"
"Nếu sử dụng nước, cá ara và sữa, thì nguyên liệu phụ có ít, vẫn có thể đảm bảo về lượng.
Mọi người đang trước giờ làm việc phải hen? Tôi đã nghĩ nếu mọi người ăn món ngon đến tám phần bụng thì mới có sức mà làm việc"
Anh lãnh đạo là một vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhân tiện, tôi đã rất nhiều việc trong các buổi tiệc chiêu đãi, kiểu như điều chỉnh mùi vị trong khi tăng khối lượng cho các món ăn.
"...... Ra vậy, ngươi đã tính toán tới tận mức đó rồi sao?"
Ế? Dù tôi chỉ nghĩ: nếu ăn được nhiều thì tốt hơn thôi?
"Nhà ngươi, có nơi nào để đi không?"
"Không có. Thậm chí đến đường về nhà tôi còn không biết nữa"
Rõ ràng nơi này là ngoại quốc. Làm thế nào để có thể quay về Nhật Bản đây.
Anh lãnh đạo ăn xong món hầm kem đã nhìn vào mắt tôi, rồi nói.
"Nếu gặp vấn đề về nơi đến, thì hãy gia nhập tổ đội của bọn ta"
"Ếh"
"Làm đầu bếp. Trách nhiệm của ngươi là nấu ra những món ăn ngon lành. Hãy nấu cơm ở đây cho tới khi trở về quê hương"
"Được không vậy?"
"Ta đang bảo là được"
"A ừm, vậy xin hãy cho tôi gia nhập"
Và cứ thế, tôi đã gia nhập vào tổ đội của anh lãnh đạo.
---
Chú thích dịch giả: Văn phong của tác giả khá kì quặc. Các câu hội thoại đều được xuống dòng.
[1] Tương đương lớp 7 theo cách phân cấp giáo dục của Việt Nam
Trường học của Nhật Bản được chia 12 năm học thành ba cấp: Tiểu học (6 năm), Trung học (3 năm) và cấp ba (3 năm). Các lớp học sẽ được đánh số theo năm học của cấp học đó, rồi chia các phòng học theo số hoặc kí tự al-pha-bê. Ví dụ lớp 7A là trung học năm nhất, lớp 1/lớp A.
Nhân tiện, các lớp mẫu giáo, mầm non sẽ hiếm đánh theo chữ số, mà thường được đặt theo tên của con vật, loài hoa, trái cây, màu sắc, hay loài chim.
[2] "tôi sẽ không chít đâu!"(僕は死にましぇん!). Ở đây có thể Shuri hoảng loạn quá, nên nói chệch âm. Tình cờ thay đây lại là một câu nói nổi tiếng trong bộ phim "Lần cầu hôn thứ 101", được diễn viên Takeya Tetsuya nói bằng tiếng địa phương Hotaka, lúc ông dồn quá nhiều cảm xúc vào lời thoại cầu hôn cuối cùng của nhân vật sau khi anh tính lao đầu ra xe tải mà không bị đâm trúng. Dù xét về dấu chấm than ở cuối câu, có thể đây là sự cố ý của tác giả.
[3] Cá ara; Một loại cá biển ở Nhật Bản, trong họ cá mú, bộ cá vược. Nhân tiện, theo phương ngữ vùng Kyuushuu, người ta có gọi cá mú nâu (cá song nâu; Kue) là cá ara. Tuy ngoại hình trông giống và cùng họ, nhưng cá ara lại là một phân loài hoàn toàn khác biệt.
[4] Cream Strew: Món hầm kem. Đây là một trong những món ăn mang phong cách châu Âu do người Nhật nghĩ ra. Thông thường người ta sẽ sử dụng thịt gà, hoặc cá hồi nhiều hơn, kèm theo các loại rau củ có màu sắc để giảm bớt màu kem của món hầm này. Ảnh minh họa là món cá hồi hầm kem.
(oya oya) (Êêttô) (ano) (trao nó cho tôi đi) (ai ai)