[Mana pov]
Một tuần trước…
“Tại sao vậy chứ!? Onii-chan đâu mất rồi hả bố!?”
Tôi hét lên với bố, giọng đầy bức xúc, liên tục chất vấn ông bằng những câu hỏi dồn dập.
Bởi vì mỗi khi tôi về nhà, Onii-chan luôn nơi này — vậy mà giờ đây, anh ấy đã biến mất rồi. Căn phòng của anh trống rỗng, chẳng còn lại bất cứ vật dụng hay món đồ nào.
Một cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong tôi lúc đó. Nhưng… vẫn còn quá sớm để nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Có lẽ bố sẽ biết chuyện gì đó!
Sau vài giây suy nghĩ, bố tôi cúi đầu và trả lời với vẻ mặt buồn bã:
“Mana nè… Yuran không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà này nữa… nên bố đã gửi nó đến chỗ một người quen.”
“…Không thể nào đâu đúng chứ…”
Nghe những lời ấy, trước mắt tôi tối sầm lại. Sự thật mà bố nói ra đã phá vỡ sợi hy vọng cuối cùng tôi đang bám víu.
“Vậy là… Onii-chan đi mất rồi ạ?”
“Ừ, Yuran không còn ở đây nữa đâu con.”
“…Onii-chan không còn ở đây sao?”
Giữa lúc tôi vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, em gái tôi, Mai, cất tiếng. Nó vốn rất ít khi lên tiếng trước, vậy mà bây giờ lại lớn tiếng chất vấn bố — điều đó cho thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“Bố đã nói rồi, Yuran sẽ không còn sống ở đây nữa.”
Dù vậy, bố vẫn kiên định, tiếp tục nói ra sự thật lạnh lùng.
“Không đời nào!! Con không muốn như thế chút nào!!”
Mai òa khóc như một đứa trẻ. Nó níu lấy áo bố, nức nở van xin ông đưa Onii-chan quay lại. Nhưng bố chỉ lắc đầu.
“Mai…”
Tôi chưa từng thấy Mai bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy trong suốt 14 năm kể từ khi nó chào đời. Một cơn bùng nổ cảm xúc chưa từng có.
Sau khi Mai ngừng khóc, nó lặng lẽ trở về phòng, như thể đã từ bỏ hy vọng. Căn phòng chìm vào một bầu không khí nặng nề và tĩnh lặng.
Giữa không khí ấy…
“Tại sao hả!? Tại sao bố lại làm vậy chứ!?”
Tôi nghe thấy giọng chị gái vang lên từ phía sau. Giọng chị rất to, gần như hét lên, khiến bố sững người trong giây lát.
“Này ông bố chết dẫm… Ai cho phép ông đưa Yuran đi khỏi nhà này hả? Mau nói đi!.”
Với ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người, Onee-chan của tôi nhìn chằm chằm vào bố.
“Yuran là con trai của tao đấy. Tao không cần phải xin phép mày đâu, Maya.”
“Nó là của tôi!! Em ấy là của tôi!!”
Không chịu chấp nhận lý lẽ của bố, chị bắt đầu lôi ra một lý do chẳng hề hợp lý chút nào.
“Cho nên trái tim, thân thể và mọi thứ của Yuran đều thuộc về tôi. Yuran là của tôi! Mau gọi nó về ngay đi!”
Có vẻ như trong đầu chị, Onii-chan là tài sản riêng của chị…
Một sự ích kỷ như vậy… có thể được tha thứ sao?
Nhưng chẳng phải vì tội lỗi của chính chị mà anh ấy mới bỏ đi ư?
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi tức giận.
“Yuran là—”
“Đủ rồi đó!!”
Tôi cắt ngang lời chị và hét lên:
“Rõ ràng là tại Onee-chan nên Onii-chan mới bỏ đi mà, đúng chưa? Anh ấy đâu phải là con rối vô tri vô giác đâu. Thế nên là chỉ một lần thôi đấy, chị thử nghĩ đến cảm xúc của anh ấy xem đi?”
Chị không đáp lại được gì trước những lời tôi nói. Chị chỉ cúi đầu, lẩm bẩm gì đó không rõ rồi lặng lẽ quay về phòng mình.
“…Bố này, làm ơn nói cho con biết Onii-chan đã đi đâu rồi.”
“…Bố xin lỗi, nhưng không được. Yuran nhờ bố giữ kín chuyện này.”
“…Vậy à…”
Nghe câu trả lời đó, tôi hiểu rằng mọi chuyện đã vô vọng. Tôi trở về phòng, đóng cửa lại rồi bật khóc nức nở.
Onii-chan của tôi… đã không còn ở đây nữa.
Thực tại ấy như xé toạc trái tim tôi.
Nằm trên giường, hồi tưởng lại những gì xảy ra một tuần trước, đầu óc tôi chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
Tôi tên là Mana Kimisaki, con gái thứ hai của gia đình Kimisaki.
Ngoài tôi ra, còn có em gái thứ ba là Mai, và em gái út là Mahiro.
Và người chị cả — Maya.
Maya Kimisaki… chị gái tôi, cũng là kẻ chủ mưu của sự việc khiến anh tôi phải biến mất khỏi ngôi nhà này. Là người mà tôi căm ghét nhất trên đời.
Chị đã bị tổn thương tinh thần nặng nề sau khi anh bỏ đi, và suốt một tuần qua, chị không đến trường đại học nữa.
Nhưng thật lòng mà nói, tôi nghĩ đó là lỗi của chính chị.
Chị đã bắt cóc anh tôi suốt mấy ngày và làm những chuyện không thể tha thứ với anh ấy.
Bị đối xử như vậy, anh ấy không thể nào tiếp tục sống chung nhà, thậm chí là cùng tồn tại trong cùng một không gian với người đã gây ra tổn thương cho mình — điều đó hoàn toàn hợp lý.
Nhưng có một điều tôi không thể không oán trách.
“Tại sao anh không nói với em rằng anh sẽ đi cơ chứ?”
Tôi lẩm bẩm trong sự bực bội. Tôi không hiểu được quyết định của anh, và điều đó thật khó chấp nhận.
Tôi hiểu tại sao anh không nói với Mahiro. Em ấy hay lỡ lời, có thể sẽ vô tình tiết lộ nơi ở của anh. Nhưng tôi thì không. Tôi hiểu những vết thương trong tim anh.
Tại sao anh lại không tin tưởng em? Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, mang theo một cảm giác trống rỗng và tức giận chẳng thể nguôi.
Chẳng lẽ Onii-chan không tin tưởng em?
Suy nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
“Em… không biết phải làm gì nữa, Onii-chan ơi.”
Tôi thốt ra tiếng lòng mình, chật vật với nỗi trống trải ngày một lớn dần.
Thành thật mà nói, tình cảm tôi dành cho Onii-chan không chỉ là tình cảm anh em. Nó còn giống như tình yêu của một người con gái dành cho người mình yêu.
Nên việc bị chia cắt bất ngờ với người tôi yêu quý như vậy… đau đớn đến mức tôi chỉ biết khóc không ngừng.
Em ghét điều này, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét, em không chịu nổi nữa.
Vào cái đêm khi anh tôi không còn ở đây, như một bi kịch vừa ập xuống, tôi chỉ biết khóc một mình trên giường.
“Em đã yêu Onii-chan mất rồi… mặc dù…”
Tôi vô thức đưa tay lên vuốt tóc mình. Mái tóc này từng được anh ấy chạm vào. Tôi cố cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh qua từng sợi tóc, nhưng anh không còn ở đây nữa.
Em yêu anh.
Người anh trai dịu dàng ấy.
Người anh luôn thật ngầu.
Người anh mà em có thể dựa vào mỗi khi gặp khó khăn.
Người anh luôn vươn tay giúp đỡ em khi em lạc lối — như ánh mặt trời rực rỡ.
Nhưng người anh mà em đã luôn yêu quý ấy, giờ đã không còn nữa. Nghĩ đến điều đó thôi, nước mắt tôi lại chực trào.
“Em yêu anh, Onii-chan…”
Tôi khẽ thì thầm, dù biết rằng lời ấy sẽ chẳng thể nào đến được với anh.