You and i can’t love each other! 〜i ran away from my sister, who had planted an everlasting scar on me, and i met you, who had the same scar…….

Truyện tương tự

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

(Đang ra)

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

Kikuchi Kousei

Đây là câu chuyện về một người đàn ông tái sinh thành một quý tộc lười biếng, người đã phá vỡ thế trận bằng nỗ lực không ngừng nghỉ và trở thành người đáng gờm nhất.

35 1220

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

24 53

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

45 386

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

145 877

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

162 2044

Web Novel - Chap 5

“Cậu là đàn ông à?”

Với câu hỏi bất ngờ đó, cánh cửa định mệnh của tôi khẽ mở ra.

Trong lớp học tĩnh lặng, tôi có thể nghe rõ cả tiếng kim giây đồng hồ tích tắc. Bên ngoài, tiếng nói cười náo nhiệt của những học sinh đang sinh hoạt câu lạc bộ vang vọng đến tai tôi.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập học ở ngôi trường mới này, và ban đầu tôi định sẽ tìm hiểu các câu lạc bộ (chỉ những câu lạc bộ văn học thôi), nhưng rồi một chuyện quan trọng hơn đã xảy ra.

Phải rồi.

Chính là tìm hiểu con người thật sự của cô gái đang ngồi trước mặt tôi—cô gái với mái tóc bạc và vẻ đẹp như chứa đựng cả thế giới.

Suzune Ginro

Tôi đã có một nhiệm vụ—phải hiểu rõ cô ấy là người như thế nào.

Sau biến cố với Onee-chan, tôi mắc phải một nỗi sợ phụ nữ nghiêm trọng. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt phụ nữ thôi là tôi đã rơi vào trạng thái hoảng loạn đến mức không thể kiểm soát—một vết thương tinh thần để lại dấu tích tồi tệ nhất trong tôi.

Thế nhưng, cô ấy lại là ngoại lệ.

Bình thường, gương mặt phụ nữ hiện ra trong tầm nhìn của tôi luôn bị bao phủ bởi một màn đen mù mịt—thứ bóng tối còn đen hơn cả vực thẳm. Và chính nó là nguyên nhân khiến tôi hoảng loạn.

Thế nhưng vì lý do nào đó, gương mặt của cô ấy lại không bị che phủ như vậy. Tôi có thể thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp, không chút tì vết của cô ấy.

“Có gì dính trên mặt tôi sao?”

“À… K-không có gì đâu… Tôi chỉ là…”

Trong lúc đầu óc tôi mải miết suy nghĩ, dường như tôi đã nhìn chằm chằm vào cô ấy mất rồi.

Dù hành động còn hơn cả lời nói, nhưng chắc chắn tôi đã không truyền tải được ý định thật sự. Có lẽ tôi chỉ khiến cô ấy nghĩ tôi là một tên ngốc bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô ấy.

“Tôi muốn vào chủ đề chính… cậu có phiền không?”

“À, vâng!”

Tôi không hề hay biết rằng mình đã phí thời gian chỉ để suy nghĩ lung tung. Và giờ đây, nhìn kỹ lại, vẻ mặt của Ginro-san có phần không hài lòng.

“Tên của cậu là gì?”

“Tôi là Yuran… Kimisaki.”

“Kimisaki-kun…”

“Ừm.”

Khi gọi tên tôi, Ginro-san nheo mắt nhìn sang hướng khác, như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

“Ginro-san?”

“… “

Ginro-san nhắm mắt lại, như thể đang lưỡng lự, rồi nhìn tôi với ánh mắt kiên định.

“Tôi… bị hoảng loạn khi nhìn mặt đàn ông… Nhưng…”

Ginro-san đứng dậy, đôi mắt đẹp long lanh mở to, và gò má trắng muốt của cô ấy ửng đỏ khi tiếp tục nói.

“Không hiểu sao… khi ở bên cậu thì lại không sao cả.”

Tôi chết lặng trước sự chân thành trong lời thú nhận đó. Ginro-san như co người lại và ngồi xuống ghế.

“Thật kỳ lạ phải không? Tôi biết là thế… nhưng mà…”

Hiểu ra vấn đề, tôi ngắt lời và đứng bật dậy khỏi ghế.

“Tôi cũng… như vậy.”

“… Hả?”

“Tôi cũng bị hoảng loạn khi nhìn mặt phụ nữ. Trong mắt tôi, gương mặt của họ bị phủ bởi một lớp sương đen. Tôi từng nghĩ mình hết hy vọng rồi. Tôi nghĩ đời mình coi như xong.”

Đầu óc tôi rối tung lên, từ ngữ chẳng ra đầu ra đũa. Câu cú thì lộn xộn, nhưng tôi phải nói ra được cảm xúc này với Ginro-san ngay lúc này. Cảm xúc thô ráp này, trước khi lý trí kịp gọt giũa thành lời hay ý đẹp.

“Tôi nghĩ đời mình tiêu rồi vì không thể nhìn phụ nữ mà không bị tim đập loạn, không thể nói chuyện, không thể làm gì cả. Tôi cứ nghĩ là không thể sống tiếp nổi…”

Khó mà nhận ra phản ứng của Ginro-san là đồng tình hay không. Đôi mắt tuyệt đẹp của cô ấy vẫn nhìn thẳng vào tôi, sâu thẳm như muốn xuyên thấu con người tôi.

“Nhưng rồi tôi thấy cậu. Cậu là người tôi có thể nhìn thấy rõ ràng…”

Chợt nhận ra mình đang nói quá đà, tôi đỏ mặt và ngồi lại xuống ghế. Thế nhưng ánh mắt của Ginro-san khi ấy lại khác hẳn ban nãy.

“Tôi rất vui đó.”

“Ể?”

“Tôi thật sự rất vui. Vì tôi cũng giống như cậu. Không thể nhìn mặt đàn ông, thậm chí có lúc cả phụ nữ cũng không nhìn được. Tôi từng nghĩ rằng, thôi thì hết hy vọng rồi…”

“Ừ…”

“Nhưng ở bên cậu, tôi thấy lòng nhẹ nhõm đi đôi chút. Giống như hơi thở được trút ra dễ dàng vậy.”

“Tôi cũng vậy…”

Cô ấy vẫn nhìn tôi, còn tôi thì cũng không thể rời mắt khỏi cô ấy. Tôi chẳng hiểu vì sao, nhưng nước mắt tôi cứ thế dâng lên. Giống như được cứu rỗi… giống như chính sự hiện diện của cô ấy đang công nhận cả những vết thương trong tôi.

Ánh hoàng hôn rực cam len qua ô cửa sổ lớp học, nhẹ nhàng bao trùm cả hai chúng tôi.

———

Cạch

Tôi mở cửa nhà, đá giày ra một cách uể oải, len lỏi qua những thùng đồ vẫn chưa kịp dỡ, rồi đi thẳng về căn phòng có chiếc giường.

Tôi thả mình xuống giường.

Cảm giác mát lạnh của ga trải giường và sự khó chịu từ chiếc áo đồng phục vẫn còn mặc trên người tạo nên một cảm giác… khó tả. Tôi lười biếng lấy điện thoại ra từ túi áo.

Ở đó, cái tên hiện ra: “Suzune Ginro”.

Một cảm giác phấn khích khác hẳn lúc rời khỏi nhà vào buổi sáng dâng trào trong tôi.

“Có lẽ cô ấy, Suzune Ginro, mình có thể làm quen được với cậu ấy”

[Suzune Pov]

“Yuran Kimisaki-kun…”

Tôi lỡ miệng nói ra cái tên của cậu học sinh chuyển trường mà tôi đã gặp hôm nay. Tôi quá bận tâm về cậu ấy, đến mức cái tên cứ vô thức bật ra. Tôi là một con người—chỉ cần thấy đàn ông là tôi rơi vào hoảng loạn.

Thế nhưng, ở bên cậu ấy, dù có nhìn vào mắt nhau, cùng hít thở chung bầu không khí, tôi vẫn không sao cả.

Hơn thế nữa, cậu ấy cũng mắc chứng sợ phụ nữ giống tôi.

Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ sống cô độc cả đời, rằng sẽ không bao giờ tìm được ai hiểu được cảm giác này. Bởi tôi cứ nghĩ rằng mình là người duy nhất đang mang quả bom này…

Nhưng không phải vậy. Cậu ấy cũng đang mang quả bom ấy.

Không có điều gì khiến tôi vui mừng hơn thế, không có điều gì khiến tôi thấy mình may mắn hơn lúc này.

Niềm hạnh phúc này… không thể diễn tả thành lời.

Tôi nhìn vào ứng dụng tin nhắn trên điện thoại.

“Yuran Kimisaki-kun”

Tên cậu ấy hiện lên ở đó.

“…Tại sao cậu lại không bị ảnh hưởng bởi vết thương lòng của tôi nhỉ?”

“Mình muốn biết nhiều hơn về cậu ấy…”

Hôm nay là lần đầu tiên, tôi cảm thấy bản thân mình có ý nghĩa trong căn phòng tối này.