**Ngày 25 tháng 12 (Chương kết mang tên "Bản chính")**
Noel mà nói thì phải ăn lẩu.
Hôm đó, cả bọn quây quần bên nồi lẩu.
※
"Giáng sinh mà không có lẩu thì còn gì là Giáng sinh!"
Đám này chỉ có một người hay nói vậy thôi.
Nikaido Arashi.
Hội trưởng hội học sinh trường Liliana, cũng là một thủ lĩnh đáng tin cậy, dù hơi phiền phức của bọn tôi.
"Vậy làm lẩu thôi ha?"
Tôi đáp ngay.
"Lẩu cá tuyết, lẩu hàu, lẩu bò, lẩu heo, lẩu gà... Có nhiều ứng cử viên để chọn làm món chính ghê."
"Ừm, tớ thì thích lẩu thập cẩm cái gì cũng có hơn. Nước lẩu bắt đầu từ vị muối, rồi đến xì dầu, miso, kim chi, cứ thay đổi vị liên tục mới đã. Tại tớ là con người tham lam mà."
"Hiểu rồi. Vậy mình cùng nhau chuẩn bị luôn nhé?"
"Okela, làm thôi nào. ... Mà nè, Himenokoji Akihito."
"Dạ?"
"Không định 'troll' à? Thường thì Noel phải bánh kem với gà tây chứ! Phải kiểu 'Bốp!' một phát vào ngực tớ chứ, đó mới là 'style' của cậu chứ bộ."
"Tôi nghĩ hội trưởng sắp nói gì đó rồi, nên chuẩn bị tinh thần trước rồi. Việc hội trưởng bảo làm lẩu cũng nằm trong dự kiến mà thôi."
"Ra là vậy. Học hỏi được nhiều ha."
"Người ta mà, ai chẳng trưởng thành."
"Vậy là cậu thấy trước việc tớ định làm lẩu 'no pants' luôn rồi hả? Haiz, đúng là người tớ chọn có khác!"
"Không hề đoán được chuyện đó nha! Mà lẩu đó có thật hả trời, với lại tôi nói trước là tôi không làm đâu đó!"
Thế là thành ra lẩu.
Cùng nhau xì xụp bên nồi lẩu thì còn gì bằng, nhưng muốn thử đủ vị cũng là lẽ thường tình. Thế là bọn tôi quyết định làm mấy loại lẩu, trong đó có lẩu tắc kè hoa (do hội trưởng đề xuất, vì đổi vị liên tục mà có tên). Chẳng biết vị sẽ thay đổi thế nào đây, nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.
Thành viên tham gia vẫn là "gương mặt thân quen":
Himenokoji Akiko.
Nasuhara Anastasia.
Sawatari Ginbei Harusumi.
Takano Miyak Arisa.
Ngoài ra, vì là lẩu Noel nên có thêm kha khá "khách mời" sang chảnh.
Bọn tôi nổi tiếng là năng động và đa năng mà.
Loay hoay một hồi là xong chỗ ngồi ngay, và thế là bữa tiệc bắt đầu.
※
"Giải nhất 'Chikichiki'! Cùng nhau ăn lẩu và nhìn lại năm cũ, có gì tao nhã bằng ~"
Tùng xèng!
Dzô dzô!
Những lời lẽ như thể tiếng sáo diều ấy lại là của hội trưởng Nikaido Arashi.
"Vậy thì cùng nhau 'tám' thôi. Akihito, cậu mở màn trước đi."
"Nếu nói thì tôi có thể 'tám' cả ngày, nhưng có lẽ nên để tôi nói sau thì hơn? Chắc năm nay tôi 'quay' nhiều nhất đó."
"Cũng phải. Vậy Himenokoji Akiko, em mở đầu đi."
"Em ư?"
Akiko vừa gắp miếng cá tuyết ra vừa nói.
"Ừm... Có nhiều chuyện xảy ra thật... Rất rất nhiều là đằng khác."
"Trong đó, chuyện gì để lại ấn tượng sâu sắc nhất với em?"
"Chọn một chuyện thôi thì khó quá à. Nhưng nếu phải chọn thì... việc em và anh trai lại được sống chung thế này. Chắc là vậy."
Đúng vậy.
Có thể nói tất cả bắt đầu từ đó.
Trải qua bao nhiêu gian truân... Thật ngại khi tóm gọn bằng mấy chữ "trải qua bao nhiêu gian truân", vì bọn tôi đã thực sự trải qua rất nhiều chuyện, và cuối cùng thì tôi và Akiko đã trở lại đúng với bản chất vốn có. Anh em sống chung dưới một mái nhà, một điều quá ư là bình thường.
Nghĩ lại thì đó là khoảng thời gian mật ngọt ngắn ngủi.
Từ tháng Ba đến tháng Tư, tính ra chưa đến một tháng, hai anh em sống cùng nhau trong ký túc xá sinh viên cũ kỹ.
Lúc đó, tôi không thể ngờ được.
Niềm hạnh phúc mà tôi vất vả lắm mới có được lại kết thúc nhanh đến thế.
"Ai mà ngờ được chứ..."
Tôi vừa vớt bọt lẩu vừa lẩm bẩm.
"Tưởng là 'happy ending' rồi, ai dè chỉ là màn dạo đầu. Người ta bảo 'Kết thúc có hậu là được', chứ 'Bắt đầu có hậu' thì chưa chắc."
"Đúng là mừng hụt mà anh."
Akiko vừa nhai miếng cá tuyết vừa thở dài.
"Tưởng được sống riêng với anh trai rồi, ai dè sau đó cả đám 'kỳ đà' kéo đến... Thật là phiền phức. Phải nói là đến giờ vẫn còn phiền phức. Người ta bảo 'Gieo nhân nào gặt quả ấy', hay là mọi người trừ em ra nên đi kiếm chỗ ở mới thì hơn nhỉ?"
"Than thở vô ích."
Nasuhara vừa gắp miếng đậu hũ nóng hổi ra đĩa vừa ngán ngẩm.
"Dù có kế hoạch phá dỡ thì nơi này vốn dĩ cũng là ký túc xá sinh viên của trường Liliana. Anh em nhà Himenokoji chiếm đóng một mình thì mới bất thường chứ. Việc có thêm nhiều người đến ở đã được định sẵn khi Akky quyết định chuyển đến trường Liliana rồi, đúng không?"
Dù hơi cực đoan nhưng đúng là vậy.
Giả sử tôi không chuyển đến trường Liliana mà đến một trường khác. Thì tôi đã không gặp mọi người trong hội học sinh, và đám "gương mặt thân quen" hôm nay cũng không tụ tập ở ký túc xá.
Nhưng nếu vậy thì tôi và Akiko đã không vào ký túc xá mà phải tìm chỗ ở khác. Lúc đó, không biết tôi có quyết định được không nữa. Dù tình hình đã thay đổi khá nhiều trong thời gian ngắn, nhưng việc tôi có thể sống bằng nghề viết vẫn còn bấp bênh mà. Việc có ký túc xá sinh viên giá rẻ đúng là "chết đuối vớ được cọc".
"Không thể làm ngơ trước đời sống riêng tư hỗn loạn của hai anh em được."
Nasuhara vừa thổi đậu hũ cho nguội vừa nói.
"Việc bọn tôi kéo đến ký túc xá là lẽ đương nhiên. Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó, không có gì là ngẫu nhiên cả."
"Ừ ừ. Chí lý."
Hội trưởng gật gù.
"Vậy hội phó, đến lượt em. Chuyện gì để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong năm nay?"
"Gặp được Akky."
Nasuhara vừa thổi đậu hũ vừa nói.
"Tất cả chỉ gói gọn trong đó. Cuộc gặp gỡ kỳ diệu và mối tình đầu. Cảm giác ấm áp và niềm vui khi sống chung dưới một mái nhà. Từ việc thành lập nhóm hài cho đến tình yêu dần nảy nở... Nếu phải nói thì tất cả những gì diễn ra trong năm nay đều là 'highlight' trong cuộc đời em."
"Ồ? Nhận xét thẳng thắn quá ha."
"Đối với sự thật hiển nhiên thì thẳng thắn hay không cũng vậy thôi. Em đã thay đổi, không thể không thay đổi khi gặp được Akky. Nhờ vậy mà năm nay trở nên đầy biến động. Nếu đã vậy thì anh phải chịu trách nhiệm đến cùng mới được."
"... Nasuhara."
"Sao vậy Akky?"
"Đừng có vừa liếc tôi vừa gây áp lực như vậy chứ."
"Đừng có vu oan cho em. Em chỉ muốn lúc nào cũng được nhìn thấy bóng dáng người em yêu thôi mà."
"Em rất vui vì chị thổ lộ tình cảm nồng nhiệt như vậy, nhưng nó vẫn gây áp lực cho em."
"Thay vì đó thì anh gọi em là Ana đi, em đã nói đi nói lại cả trăm lần rồi đó. Nếu anh còn phớt lờ yêu cầu của em và cứ gọi em là Nasuhara một cách khách sáo như vậy thì..."
"Thì sao?"
"Em khóc đó."
"Đe dọa 'cùi bắp' vậy trời!?"
Tôi không kìm được mà hét lên.
Đúng là 'cây hài' của 'Ana và Akky', biết cách khơi gợi 'máu hài' của tôi ghê.
Mà lâu lắm rồi mới lôi vụ này ra nhỉ. Lâu quá nên tôi 'troll' lại luôn rồi.
Với lại Nasuhara vẫn còn đang thổi đậu hũ kìa... Chắc nguội rồi chứ? Thổi nhiều quá thành đậu hũ lạnh mất tiêu rồi kìa?
"Vậy đến lượt Gin Gin nhé. Chờ cậu đó."
Được hội trưởng thúc giục, Ginbei suy nghĩ.
"Nhìn lại năm cũ à... Đúng là chủ đề phù hợp vào dịp cuối năm, nhưng có nhiều chuyện quá nên không biết chọn gì."
"Không cần xoắn đâu, dù gì cũng chỉ là trò vui trong tiệc thôi mà. Cậu nghĩ gì thì cứ nói vậy là được."
"Ừm."
Ginbei vừa húp súp lẩu vừa suy nghĩ.
Đúng là một cô gái thành thật và nghiêm túc. Cái kiểu không qua loa cho xong thế này đúng là Sawatari Ginbei Harusumi rồi.
"Vậy thì... nếu phải chọn một chuyện thì tôi sẽ chọn trại hè."
Ginbei nói một cách thâm trầm.
Đúng là mùa hè năm nay có nhiều chuyện thật.
Trại hè của hội học sinh kiêm luôn việc làm thêm ở quán ăn trên biển.
Tôi và Ginbei, những người đã xây dựng mối quan hệ bạn bè thân thiết trong nhiều năm, đã xích lại gần nhau hơn sau sự kiện đó.
Đó cũng là khoảng thời gian tôi và Nasuhara lần đầu biểu diễn hài.
Akiko phát hiện ra tôi là Shindo Koichiro cũng nhờ trại hè đó.
Ừm.
Đúng là một bước ngoặt lớn.
Nhờ có sự kiện đó mà tình trạng trì trệ bị phá vỡ, và mới có hiện tại.
Nhưng lúc đó tôi sống không bằng chết nữa. Liên tục gặp 'shuraba', nghĩ lại thôi đã thấy lạnh gáy rồi... Hậu quả của những chuyện vô lý đó là vụ tôi đi 'karaoke' về chung với Jujoji-san... A, tự nhiên thấy chóng mặt quá.
"Mà Gin Gin nè."
Hội trưởng vừa gắp miếng cải thảo vừa hỏi.
"Cậu không 'kiss' Akihito à?"
"Hả? Sao tự nhiên..."
"Thì bây giờ nghĩ lại mới thấy. Hội phó và thư ký của hội mình đã 'kiss' Akihito ở lễ hội trường, đúng không?"
Sao trên đời lại có người thản nhiên 'ném bom' vậy trời.
Không khí xung quanh thay đổi ngay lập tức.
"Xem ra Gin Gin 'lép vế' rồi nhỉ?"
Hội trưởng thản nhiên nhai cải thảo.
"Tình bạn chuyển thành tình yêu cũng tốt, vun đắp tình cảm cũng không tệ. Nhưng mà, đời này hơn nhau là ở thực tế thôi. Dù có hô hào khẩu hiệu hay lý tưởng gì đi nữa mà không hành động thì cũng vô nghĩa... Vậy tớ hỏi lại nhé Gin Gin. Cậu không 'kiss' Akihito à?"
"Hội trưởng thì sao hả!? "
Ginbei đỏ mặt phản công.
"Chẳng phải hội trưởng cũng có làm gì với Akihito đâu sao. Từ xưa đến nay chị cứ bảo muốn biến cậu ấy thành người tình, nhưng cuối cùng thì có hành động gì đâu. Nói tôi nghe xem ai đang 'chém gió' vậy?"
"Ừm? Lúc nào tớ chẳng làm được."
Nói rồi, hội trưởng "kiss".
Tất nhiên là không phải má rồi. Môi chạm môi luôn.
Không chỉ vậy, còn 'mút' cả lưỡi nữa chứ. Gần như là 'sex' luôn rồi đó, nồng nhiệt hết cỡ luôn.
Ai nấy đều đứng hình.
Đúng là một cuộc 'tấn công' bất ngờ. Do tôi ngồi cạnh chị ấy thôi.
"──ừm. Vậy đến lượt Gin Gin nhé."
Chắc chỉ kéo dài vài giây thôi.
Hội trưởng vừa dứt lời là đã buông tôi ra ngay, rồi gắp đồ ăn trong nồi.
"k... k... k..."
Ai nấy đều đơ toàn tập.
Người đầu tiên đứng dậy là Ginbei.
"Hội trưởng đang làm cái gì vậy!?"
"Thì 'kiss' thôi. Đừng có hốt hoảng như vậy chứ, đến lượt ai thì người đó làm thôi."
"Đến lượt là sao chứ!? Chuyện này đâu phải vậy chứ!?"
"Không phải thì là gì."
Hội trưởng phủ nhận ngay.
"Vốn dĩ Akihito đã đồng ý rồi, chẳng qua là tớ đang chờ thời điểm thích hợp thôi. Thậm chí có thể nói là nhờ Gin Gin 'dọn cỗ' ngon lành thì tớ mới 'kiss' được đó. Haiz, đúng là tớ mãn nguyện khi được 'xơi' con mồi vào đúng thời điểm. A, tất nhiên là 'vòng chính' còn ở phía trước nhé? Lúc đó, tớ sẽ khiến Akihito không thể sống thiếu tớ được, tớ xin tuyên bố ở đây luôn!"
"──Tôi phản đối!"
Một tiếng nói cắt ngang lời hội trưởng đang đắc ý.
Không phải Ginbei. Mà là Takano Miyak Arisa, người nãy giờ chỉ lặng lẽ làm 'nồi tướng'.
"Em thấy mọi người gian lận quá! Ginbei 'nhát cáy' thì thôi đi, nhưng mọi người đều đã làm 'chuyện đó' với anh Akihito rồi... Chỉ có em là bị 'bơ' thôi, như vậy là sai quá sai! Em xin mạnh mẽ phản đối!"
"... Vậy đó Akihito."
Hội trưởng quay sang tôi.
"Cậu nghĩ sao?"
"A, về điểm này thì phương châm của tôi luôn nhất quán."
Dù tôi vẫn còn đơ, nhưng cũng phải trả lời khi được hỏi chứ. Huống chi đây là một chuyện quan trọng.
"Đối tượng yêu đương của tôi khá là 'kén chọn'. Hội trưởng thì 'quơ' hết mọi người, còn tôi thì chỉ 'nhắm' vào 'vùng cấm', với lại tôi cũng không chủ động 'tấn công' mà theo tinh thần 'ai đến thì tôi không từ chối', dù hơi nhỏ nhoi nhưng tôi cũng định xây một cái 'harem' cho mình, mong mọi người thông cảm."
"Nói dễ hiểu hơn đi?"
"Tôi không thích 'loli'."
"Ginbei-nee sama thì sao!?"
Arisa phản đối.
"Ginbei-nee sama còn trẻ con hơn em đó!?"
"Dù nhìn trẻ con nhưng cậu ấy bằng tuổi tôi. Bình tĩnh suy nghĩ lại đi, tiêu chuẩn để đánh giá một người có phải trẻ con hay không chỉ có độ tuổi thôi. Yêu đương với người lớn mà nhìn như trẻ con thì không sao, nhưng yêu đương với trẻ con mà nhìn như người lớn thì có vấn đề. Tôi được làm gì thì làm rồi, nên ít nhất cũng phải tuân thủ luật pháp thì mới được."
"Nhưng mà, em mười hai tuổi, còn anh trai mười sáu tuổi! Mười năm sau thì hai mươi hai tuổi và hai mươi sáu tuổi! Quá là hợp tuổi luôn rồi còn gì!? Ngoài kia còn có người hai mươi tuổi cưới người bốn mươi tuổi, ngược dòng thời gian lại là không tuổi và hai mươi tuổi đó! So với họ thì em và anh trai lành mạnh hơn nhiều!"
"Có lẽ có người nghĩ vậy, nhưng tôi không nghĩ vậy. Hãy trưởng thành về tuổi tác rồi hãy đến tìm tôi."
"... Hừ!"
Arisa phồng má như cái đèn lồng.
Em ấy rưng rưng nước mắt và hét lên.
"Anh cứ nói vậy đi, rồi đến khi em lớn lên thì anh sẽ không nói được nữa đâu! Nhất định đó nha! Nhất định đó nha! Anh nhớ đó!"
"Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi. Bây giờ Arisa đã dễ thương rồi, sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân 'nghiêng nước nghiêng thành'. Dù không biết là bao lâu nữa, nhưng khi đó em hãy đến tìm tôi. Lúc đó tôi sẽ xem em là đối tượng yêu đương."
"... Hừ!"
Arisa cạn lời.
Em ấy vừa tiếc nuối vì không thể phản bác.
Vừa yên tâm vì được đảm bảo sẽ được xem là đối tượng yêu đương trong tương lai.
Đúng là lòng con gái thật phức tạp. Em ấy đang có một gương mặt đặc trưng của Arisa, với đầy đủ những cảm xúc lẫn lộn như vui, buồn, lo lắng và mong chờ. Chỗ này đúng là điểm tốt của em ấy. Em ấy thật thà và lanh lợi. Nếu không có vấn đề tuổi tác thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao nữa.
"... Mà nè. Tôi hơi bị 'sốc' khi bị Arisa gọi là 'nhát cáy' đó... Mà thôi, tạm thời bỏ qua đi. Nhưng mà, trong mắt Arisa tôi trông trẻ con lắm hả... Ra là vậy..."
Ginbei đang 'toang' một mình, nhưng thôi kệ đi. Cố lên Ginbei, đừng gục ngã. Cậu vẫn là đối tượng yêu đương đó, yên tâm đi. Chỉ cần coi như cậu là 'loli hợp pháp' thì chắc chắn sẽ có hoa nở thôi.
"Còn hội trưởng thì sao?"
Tôi đổi chủ đề.
"Người 'khơi mào' cũng phải nói gì chứ, tổng kết năm cũ đó."
"Hả? Tớ cũng phải nói hả?"
"Đương nhiên rồi. Chị đã ngang nhiên 'cướp' môi tôi rồi thì phải kể cho tôi nghe một câu chuyện 'xịn' vào."
"Tớ thấy hạnh phúc lắm."
Hội trưởng nói một cách giản dị.
Tôi ngạc nhiên vì cách nói của chị ấy hơn là nội dung câu nói.
Chị ấy không dùng giọng 'chợ búa' thường ngày. Mà là Nikaido Arashi phiên bản khác──gương mặt của tiểu thư danh giá của một gia tộc võ sĩ có lịch sử lâu đời, gương mặt khác chỉ xuất hiện khi cần thiết.
"Từ mùa xuân năm nay đến hôm nay, tớ đã có những ngày tháng rất vui vẻ. Khoảng thời gian vô giá bên mọi người ở đây... Tớ nghĩ đó là những ngày tháng tuyệt vời, xứng đáng là một trang trong cuốn sách thanh xuân. Tớ may mắn khi được gặp gỡ mọi người, và tớ có thể nói rằng năm nay chính là như vậy đối với tớ. Bây giờ tớ vẫn có thể vui vẻ quây quần bên bàn ăn thế này, và tớ đang tận hưởng niềm hạnh phúc đó."
Ai nấy đều sững sờ.
Akiko, Nasuhara, Ginbei và Arisa cũng vậy.
Ra là vậy. Tôi đã thấy chị ấy như thế này vài lần rồi, nhưng mọi người chắc chưa quen nên mới 'sốc'. Đùng một cái bị chị ấy 'tạt' cho gáo nước thế này thì ai mà không hoảng. Nhất là khi trông chị ấy còn 'nhập vai' hơn bình thường nữa chứ.
"Đối với tớ, năm nay là năm cuối cấp ba."
Hội trưởng nhìn từng người một và nói.
"Ba tháng nữa thôi là tớ sẽ phải chia tay với trường Liliana và ký túc xá sinh viên thân thương này. Tớ rất vinh dự khi được trải qua những ngày cuối cùng với mọi người. Xin cảm ơn mọi người đã tô điểm cho cuộc đời tớ."
Gian quá đi.
Tôi vừa khâm phục vừa ngán ngẩm.
Lúc nào chị ấy cũng 'cuỗm' phần hay về mình.
Dù biết đây là 'chiêu' quen thuộc, nhưng chị ấy luôn biết tung chiêu này vào đúng thời điểm, khiến người ta không khỏi cảm động. Chị ấy đột ngột thay đổi không khí như vậy... Arisa sắp khóc đến nơi rồi, còn Akiko và Ginbei thì chắc chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ngay cả Nasuhara cũng không biết có giữ được vẻ mặt lạnh lùng nếu hội trưởng cứ tiếp tục 'diễn' như vậy không nữa.
"──Nhân tiện đây, tớ xin thông báo một chuyện."
Ngay khi lòng mọi người hướng về một hướng, chị ấy lại thay đổi không khí.
Chắc là 'bài tủ' thôi, nhưng tài của chị ấy là dù biết vẫn bị 'dắt mũi'.
Hội trưởng trở lại với giọng điệu thường ngày và nói.
"Himenokoji Akihito. Tớ chỉ định cậu làm hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ tới."
......
............
................
Khoan đã.
Chị ấy đang nói cái gì vậy trời──
"A, em đồng ý."
Nghĩ vậy thì đã có người giơ tay lên rồi.
Là Akiko. Thư ký hội học sinh trường Liliana.
"Em thấy anh trai khá là hợp với chức hội trưởng đó."
"Tôi cũng đồng ý, dù có điều kiện."
Lại có thêm một người đồng ý nữa.
Thủ quỹ hội học sinh, Sawatari Ginbei Harusumi.
Ôi trời, đến cậu cũng thế hả──
"Thật ra thì tôi thấy cậu ấy hợp với chức 'kích động' hơn là hội trưởng đó. Hàng loạt hành động của cậu ấy ở lễ hội trường đã chứng minh điều đó. Tài năng 'điều khiển' người khác cũng sẽ dẫn đến khả năng đứng trên người khác. Giống như hội trưởng đương nhiệm vừa làm vậy đó. Những gì còn thiếu thì mọi người xung quanh sẽ hỗ trợ thôi."
"Em phản đối."
Chỉ có một người đưa ra ý kiến khác.
Phó hội trưởng hội học sinh, Nasuhara Anastasia.
"Không nói đến năng lực, tôi không nghĩ Akky có hứng thú với chức hội trưởng đâu. Dù có năng lực mà không có hứng thú thì làm việc còn kém hơn người bình thường nữa. Với lại Akky còn phải làm thêm nghề viết nữa, và quan trọng hơn là còn có 'Ana và Akky' là công việc chính để thống trị giới giải trí nữa. Em không đồng ý để anh ấy tham gia vào công việc của hội học sinh nhiều hơn nữa."
"Nhưng mà hội phó này."
Hội trưởng xen ngang.
"Người ta bảo 'đa tài đa nghệ', càng có nhiều kinh nghiệm thì càng có ảnh hưởng tốt đến việc làm hài, đúng không? Với lại một 'hội trưởng hội học sinh trường danh tiếng' mà còn là 'tiểu thuyết gia nổi tiếng' thống trị giới giải trí thì sẽ hay hơn chứ?"
"Cũng phải. Em cũng đồng ý để Akky làm hội trưởng."
Rồi chị ấy đổi ý ngay.
Nasuhara vẫn sống theo 'mood' của hiện tại nhỉ... Nhưng có lẽ đó là tố chất tuyệt vời của một 'cây hài'... Mà khoan đã, tôi có định làm hài mãi mãi đâu!? Nasuhara có ý định lén lút 'dụ' tôi làm không vậy?
"Vậy quyết định vậy nhé!"
Hội trưởng vừa vung đũa vừa vui vẻ nói.
"Năm sau nhờ cậu cả đó, Akihito. Chỉ định của hội trưởng không phải lúc nào cũng giúp cậu thắng cử, nhưng chắc chắn sẽ có lợi thế. Mấy người ở đây cũng sẽ giúp cậu thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà."
"Không không, tha cho tôi đi mà... Tôi không nghĩ công việc này hợp với mình, với lại tôi còn có nhiều việc phải làm lắm..."
"Đúng hơn là cậu phải chịu trách nhiệm thì đúng hơn?"
Hội trưởng cười nham hiểm.
"Cậu đã tung hoành ngang dọc ở lễ hội trường, nhưng lại thất bại trong việc giành 'viên ngọc Liliana'. Rốt cuộc thì cậu đã thất bại trong việc giữ thể diện cho hội học sinh rồi còn gì."
Đúng vậy.
Tôi đã vất vả ngược xuôi (dù mục đích chính không phải vậy, mà chỉ là sản phẩm phụ), nhưng 'viên ngọc Liliana' mà tôi nhắm đến đã trượt khỏi tay tôi.
Haiz.
Nếu nói về việc khuấy động = gây chú ý thì chắc chắn tôi là nhất rồi. Nhưng hình như trong mắt cử tri thì đánh giá 'vô cớ quậy phá lễ hội trường' của tôi mạnh hơn. Và tôi không thể phản bác gì trước đánh giá đó. Tôi đã làm cho lễ hội náo nhiệt và gây ra nhiều chuyện, nhưng cũng gây ra ấn tượng tiêu cực không ít.
Thay vì đó thì có lẽ nên vỗ tay tán thưởng cho quyết định sáng suốt của cử tri = học sinh Liliana mới đúng. Dù người nói là tôi, người đã phải nếm trái đắng thất bại.
Nhân tiện, người vinh dự giành được danh hiệu 'viên ngọc Liliana' là Jujoji-kun Yoshika, trưởng ban tổ chức lễ hội văn hóa. Thành tích giúp lễ hội trường thành công tốt đẹp của cô ấy, bất chấp những sự cố bất ngờ (chủ yếu là do tôi gây ra) đã được đánh giá cao.
Haiz.
Jujoji-san đúng là người như vậy đó. Cô ấy đã cuỗm nó đi một cách ngoạn mục.
Thật đáng nể khi cô ấy làm việc đó một cách tự nhiên mà không hề tính toán gì. Tôi hiểu vì sao có người muốn 'đảo chính' và đưa cô ấy lên làm hội trưởng hội học sinh.
Ý là?
Nếu tôi được đề cử làm hội trưởng hội học sinh thì có nghĩa là sẽ phải 'solo' với Jujoji-san sao?
Nghĩ thôi đã thấy tương lai 'toang' rồi!
"Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi."
Tôi thở dài.
"Tạm thời tôi xin phép mang chuyện này về nhà suy nghĩ nhé. Tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng."
"Được thôi. Nếu cậu làm hội trưởng thì có thể hoàn thành những 'bài tập về nhà' còn lại. Tôi tin cậu sẽ làm được, vì cậu là người phù hợp mà."
Không không.
Tôi đã quyết định đâu chứ? Tôi đã bảo là tôi xin phép suy nghĩ mà!?
Dù sao thì tôi cũng nợ hội trưởng nhiều chuyện. Sau lễ hội trường, chị ấy đã chạy đôn chạy đáo để giải quyết những 'bừa bộn' của tôi. Nếu người như vậy bảo tôi làm thì khó mà từ chối được. Dù tôi muốn từ chối lắm.
"Đã quyết định vậy thì hôm nay mình phải 'quẩy' thôi!"
Hội trưởng hô hào.
"Uống hết mình và hát hò thả ga thôi! Hôm nay còn kiêm luôn 'buổi tiệc cảm ơn' dành cho tớ nữa đó, ai dám càm ràm là tớ 'khô máu' luôn á! Mau mang đồ ăn thức uống ra đây!"
※
"──Yo yo, vui quá ha!"
Không lâu sau thì Takano Miyak Yuki-san xuất hiện.
"Cảm ơn mọi người đã mời tui nha. Tui xin phép 'ăn ké' với nha. Trời ơi, Noel mà ăn lẩu là 'bá cháy' luôn á! Bụng tui đang đói meo nên tui 'xơi' hết luôn đó nghen──A, tất nhiên là tui có mang đồ ăn tới rồi nè──thịt nè, rau nè, rau nè, bánh kem nè──Hả, sao? Mang nhiều quá ăn hông hết hả? Tụi con nít đừng có lo xa vậy, ăn dư thì bỏ tủ lạnh ăn tiếp chứ sao. Nè nè, rượu đâu rượu đâu, tối nay mình 'quẩy' tới bến luôn nha──Tui hông có 'bo' nào để cùng đón Noel hết trơn á, nên có 'xõa' cũng hông sao hết trơn á, ha ha ha ha!"
Và chị ấy đã 'max' 'tension' ngay từ đầu.
Vì chị ấy xuất hiện với lon bia trên tay, và còn có bộ mặt đã 't
"Nhưng mà sao lại bị lộ vậy ạ? Những người đã giúp em ấy… cả Jinno-san, hội trưởng hội học sinh, Miyuki-san, đều là những người kín miệng cả mà."
"Không có chứng cứ gì đâu. Chỉ là tôi đoán thôi. Khi buổi ký tặng của Shindo Koichiro bị hủy, ai là người có lợi nhất?"
"Là ai ạ?"
"Là tôi."
Himekōji Akihito trả lời.
Chính tôi đây, mới là người được lợi nhất từ việc buổi ký tặng đó bị hủy bỏ.
Bởi vì vào ngày đầu tiên của lễ hội Liliana, tôi vẫn còn do dự rất nhiều. Tôi vẫn chưa quyết định có nên công khai chuyện mình là Shindo Koichiro hay không, và những sự thật khác sẽ bị phơi bày theo đó… cả việc tôi có tình cảm với Akiko như một người khác phái chẳng hạn… Tôi vẫn còn băn khoăn.
Dù bị ép buộc, đến đường cùng (Akiko cũng là người đã thúc đẩy tôi rất mạnh mẽ), tôi đã đồng ý chuyện ký tặng. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rõ. Kể cả nếu tôi công khai vào thời điểm đó, tôi cũng không đạt được kết quả tốt đẹp. Bởi vì chính bản thân tôi còn chưa đủ quyết tâm.
Kết quả là, vào ngày thứ hai của lễ hội Liliana, tôi đã phơi bày tất cả mọi chuyện… nhưng sự khác biệt của một ngày đó là quá lớn. Thậm chí có thể nói rằng chính vì thất bại trong ngày đầu tiên mà tôi mới có thể hạ quyết tâm.
Tóm lại, ai là người được lợi nhất từ việc tôi có lợi?
Ai có lợi ích khi hủy bỏ buổi ký tặng của Shindo Koichiro, thậm chí dùng đến cả biện pháp nguy hiểm là bỏ thuốc ngủ?
"Akiko. Em xảo quyệt hơn nhiều so với những người xung quanh nghĩ đấy. Chính vì vậy mà anh mới quyết định phơi bày tất cả mọi chuyện trước công chúng. Anh tin rằng em sẽ chọn thực tế hơn là danh tiếng. Và kết quả là chúng ta có ngày hôm nay. Tuy không phải ai cũng hoàn toàn đồng ý, nhưng anh có thể tự hào rằng mọi người đã khá hài lòng. Nếu không thì đã không có nhiều người tập trung và hào hứng đến thế này… em có nghĩ vậy không?"
"Ưm, ra là vậy!"
Akiko có vẻ rất vui khi hiểu ra.
Rồi em cúi đầu xin lỗi.
"Em xin lỗi anh hai. Bây giờ em mới nói, chuyện đó là do em làm ạ."
"Ừ. Anh biết mà."
"À, nhưng mà, nhưng mà! Em đã đảm bảo an toàn rồi ạ! Em đã chuẩn bị sẵn bác sĩ để đề phòng trường hợp xấu nhất!"
"Ừ, anh nghĩ em sẽ làm vậy. Em là một người em gái luôn nghĩ cho anh trai mà."
"Anh tha thứ cho em chứ?"
"Không, anh không tha."
Để trừng phạt, tôi hôn em.
Tôi phải tự nói rằng, dạo này tôi đã thành thạo hơn rất nhiều rồi.
Không để em kịp nói gì, tôi thu hẹp khoảng cách ba mươi centimet, chạm môi nhẹ nhàng như chạm vào bông rồi rút lui. Tất cả chỉ trong ba giây ngắn ngủi.
"…Ách."
Akiko ôm lấy má bằng cả hai tay.
Mặt em đỏ bừng,
"Em… vẫn chưa quen với chuyện này chút nào… Ha!"
"Vậy à? Anh thì quen rồi."
"Chúng ta hãy cứ giữ sự mới mẻ này đi ạ! Sự nhàm chán trong những thói quen lặp đi lặp lại mới là kẻ thù của tình yêu!"
"Không thể nào cứ mãi mới mẻ được chứ? Nếu chúng ta là người yêu thì lại càng như vậy, và nếu chúng ta nghĩ đến chuyện kết hôn thì lại càng phải chấp nhận điều đó."
"Anh sẽ cưới em ạ!?"
"Anh chỉ đang lấy ví dụ thôi, đừng hiểu lầm. Chuyện này đến đây là hết."
"Đợi em với! Thêm một lần nữa đi ạ! Em muốn một nụ hôn nóng bỏng nữa!"
"Nếu em nói 'làm ơn' thì anh cũng không phản đối đâu…"
"Và hãy coi đó là một lời cầu hôn trên thực tế ạ!"
"Anh không phản đối, nhưng nếu là vì chuyện đó thì anh xin từ chối. Anh đã nói nhiều lần rồi mà, anh và em là người yêu, nhưng sẽ không kết hôn. Như vậy là cân bằng rồi, Akiko cũng đã nói thế còn gì."
"Em nói thế, nhưng không có nghĩa là em đồng ý đâu ạ!"
"Em đúng là phiền phức mà. Người ta gọi đó là tiêu chuẩn kép đấy biết không?"
"Em không muốn bị anh hai gọi như vậy đâu! Không chỉ là tiêu chuẩn kép, mà là tiêu chuẩn gấp ba, gấp bốn, anh hai còn đang tạo dựng một hậu cung nữa kìa! Em kịch liệt phản đối! Và để xin lỗi, anh phải ký vào tờ khai đăng ký kết hôn! Rồi nhân tiện cho em thêm một nụ hôn nóng bỏng nữa!"
Ký thì miễn, nhưng hôn thì anh hoàn toàn đồng ý.
Tôi ôm Akiko vào lòng. Em khẽ kêu "Ách…" rồi ngoan ngoãn để mặc tôi, ngước nhìn tôi với đôi mắt ướt át.
Không khí lập tức trở nên nồng nàn.
Nụ hôn tiếp theo sẽ không chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng nữa. Một điều gì đó không thể gọi là hôn nữa, một điều gì đó gợi nhớ đến việc vượt qua ranh giới cuối cùng, một linh cảm mà đúng hơn là một sự chắc chắn, sẽ xảy ra.
Tôi siết chặt vòng tay.
Akiko cũng đáp lại bằng cách siết chặt lấy tôi.
Khoảng cách ngày càng gần hơn.
Thêm mười centimet nữa.
Akiko nhắm mắt lại. Tôi cũng nhắm mắt lại, thu hẹp mười centimet cuối cùng cho đến khi bằng không—
"Đời không như là mơ đâu cưng ơi!"
Đời không như là mơ các bạn ạ.
Sau lưng chúng tôi, hội trưởng đang đứng như trời trồng với nụ cười nham nhở.
Không chỉ có hội trưởng, mà cả Nasuhara-san, Ginbee.
Hơn nữa, còn có cả Arisa, Miyuki-san, Jinno-san, thầy Saeki, Juju-san—tóm lại là tất cả những người có mặt tối nay đều đã tập trung ở đây.
"Thật không công bằng, Akki. Quá đáng khi Himekōji-imouto luôn được ưu ái như vậy, phải không? Kể từ ngày lễ hội Liliana hôm đó đến giờ, tôi còn chưa được hôn lấy một cái đó."
"Nếu nói thế thì tôi phải làm sao đây? Không chỉ là không được hôn, mà tôi còn chưa được nắm tay nữa là. Nếu tính theo thời gian quen biết thì tôi phải là người có lợi thế nhất chứ, chuyện này thật kỳ lạ. Bất công quá. Được, quyết định rồi, hôm nay tôi sẽ bước lên nấc thang trưởng thành. Akihito, tôi đã quyết tâm rồi, hãy tiến hành ngay đi!"
"Vậy thì tui cũng xin một vé! Xin nhờ cậy Akihito-chan!"
"Miyuki-san, chị có đang quá trớn không vậy? Cậu ấy là một tác giả quan trọng của công ty chúng ta đấy, đừng có mà giở trò."
"Kaoruko nói đúng đấy. Ta, với tư cách là giáo viên của Liliana, không thể nhắm mắt làm ngơ trước hành vi dâm loạn được. Chuyện tình cảm giữa học sinh thì cứ để cho các em tự chịu trách nhiệm, nhưng…"
"Thưa thầy? Vì thầy nói là giáo viên, nên em có thể hiểu rằng thầy sẽ chịu trách nhiệm cho những hành vi sai trái tối nay chứ ạ? Không, em là ủy viên trưởng ban tổ chức lễ hội văn hóa nên em có trách nhiệm lớn, thật sự là em không thể giấu kín chuyện này được… ý em là cuối cùng thì em vẫn phải giấu thôi ạ… với lại! Với lại là!? Em cũng nghĩ rằng em cũng đang ở trong một tình thế đáng thương không kém! Nếu là hôn thì em cũng muốn tham gia! Em không ngại xếp cuối đâu ạ!"
Ối trời ơi,
Luyên thuyên mãi.
Những người ngoài cuộc ồn ào thật đấy.
Nhưng mà, tôi có được như ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của mọi người mà. Tôi đâu có tư cách gì mà phàn nàn.
"E hèm! Mọi người trật tự đi! Trật tự nào, trật tự nào!"
Akiko xuất hiện một cách sảng khoái.
Em chống hai tay lên hông, ưỡn ngực.
Biểu cảm tràn đầy tự tin, chắc chắn và cả sự vượt trội.
"Có vẻ như mọi người vẫn chưa nhận ra, nên em sẽ nói rõ cho mọi người biết ở đây! Được chứ ạ, thực tế là cuộc chiến đã ngã ngũ rồi! Bởi vì em là em gái đồng thời là người yêu! Em đã giành được một vị trí hiếm có trên đời, một người được chọn! Sợi dây liên kết em đã vun đắp với anh hai sâu sắc nhất, thời gian em ở bên anh hai lâu nhất, và người được yêu nhất hiện tại là em, Himekōji Akiko đây! Dù có bị cắm sừng hay anh ấy có nhân tình thì tình yêu vẫn bất biến, trường tồn và bất diệt! Tóm lại là em tuyệt nhất! Em chiến thắng! Khoan đã khoan đã tất cả đứng lại! Hãy kính trọng em hơn đi, có thể gọi em là Akiko-kami cũng được đấy!? He he hen!"
Tuyệt thật.
Một khuôn mặt đắc ý như được vẽ ra vậy.
Khiêu khích như vậy thì không thể nào thoát được đâu,
"A ha ha, con bé này láo thật!"
"Chậc, bất kính đến mức không sợ cả thần linh là đây chứ gì—"
"Phản đối! Đại thắng gì chứ nực cười, bây giờ có thể là đang chiếm ưu thế tạm thời, nhưng Akiko-kun chắc chắn sẽ không thể kết hôn với Akihito trong tương lai, tức là người thực sự có lợi thế là—"
Tôi chỉ nghe được đến đây thôi. Những lời chỉ trích ầm ĩ nổi lên, và Akiko bị bao vây bởi những người đã quay lưng lại với em. Khung cảnh đó giống như một cuộc quốc hội, đảng đối lập tức giận bao vây đảng cầm quyền đã thông qua dự luật một cách cưỡng ép.
Một khi đã như thế này thì không dễ gì mà yên ổn được.
Tối nay có thể sẽ là một đêm Giáng sinh đẫm máu, nhưng cứ để cho người đã gây ra họa từ miệng tự chịu trách nhiệm đi. Tôi lặng lẽ rời khỏi đó.
※
……À mà.
Chắc hẳn mọi người đã lờ mờ nhận ra rồi, nhưng tôi xin lỗi một lần nữa.
Tôi đã không thể giữ lời hứa.
Tôi đã có ý chí mạnh mẽ là muốn đưa câu chuyện trở về hình dạng ban đầu, nhưng giống như việc không thể lấy riêng nước cam ra khỏi ly nước ép hỗn hợp,
"Hai anh em đã xa nhau một thời gian vì một số lý do, nhưng vì một số lý do mà họ lại sống chung dưới một mái nhà, và cuộc sống hàng ngày yên bình của họ trôi qua một cách chậm rãi mà không có bất kỳ biến động nào, một câu chuyện đơn điệu chỉ kể về những điều đó,"
—việc quay trở lại câu chuyện như thế, thật đáng tiếc, tôi đã không thể thực hiện được cho đến cuối cùng.
Nếu đã như thế này thì cách duy nhất để thực hiện lời hứa là quay ngược thời gian, nhưng vô ích khi hướng đến những điều không thể. Tôi đành phải chấp nhận thất bại và cúi đầu xin lỗi ở đây.
Nhưng tôi nghĩ rằng một loại kết thúc nào đó đã đến.
Sau bao gian nan vất vả, tôi mong mọi người hãy tha thứ cho những thành quả mà tôi đã đạt được.
Từ giờ trở đi, những câu chuyện về việc tôi được hội trưởng hội học sinh tung hô và cố gắng ra sao, hay việc hội trưởng sau khi tốt nghiệp đã có những quyết định bất ngờ như thế nào, hay chuyến du lịch luyện tập hài hước chỉ có hai người giữa tôi và Nasuhara-san, hay nụ hôn đầu tiên với Ginbee, có rất nhiều câu chuyện khác nữa. Nhưng trước mắt thì tôi xin bỏ qua tất cả những điều đó. Chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi những cơ hội có thể đến.
Dù cơ hội không đến thì chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục dệt nên những câu chuyện ở một góc nào đó của thế giới. Chỉ có điều đó là chắc chắn sẽ không thay đổi trong tương lai.
Vậy thì nếu có duyên, xin hẹn gặp lại.