Các mẫu bản sao Libra chuyển tay bên trái thành lưỡi kiếm và tấn công Scorpius.
Quả không hổ danh cấp 700, tốc độ của từng đòn đều vượt quá khả năng phản ứng của đối thủ thông thường. Nhưng Scorpius vẫn chỉ nhẹ nhàng dùng tay gạt hết ra, miệng cười đầy nhao báng.
“Đi tàu bay nhé lũ đần.”
Túm chặt vào lưỡi kiếm, ả quăng chúng ra xa. Tiếng khớp vỡ vang lên và từng vết nứt xuất hiện trên vai chúng.
Cả bốn mẫu nhanh chóng thu đao về và chỉnh lại quỹ đạo, do đó tránh được kết cục tồi tệ nhất. Hai mẫu trong số đó ngay lập tức khai hỏa Cán cân Phải.
Nhưng Scorpius đã lao lên và né được tất. Để đáp trả, ả dùng vòi chặt đứt lìa tay phải một mẫu.
“Ra vậy. So với nguyên bản thì các ngươi không chỉ thiếu Brachium, mà mỗi đứa còn khuyết mất một bên Cân còn lại. Tức là ta sẽ phải vô hiệu hóa các ngươi trước.”
Và ngay lập tức tấn công sang mẫu viễn chiến còn lại. Nhận ra nguy hiểm, nó ngay lập tức dang cánh thép thoát thân lên trời. Nhưng Scorpius nhảy lên và dễ dàng bắt kịp.
“Ngu dốt. Nghĩ thoát được hả!?”
Ả cười khinh khỉnh và dùng vuốt xé luôn phần tay có đại bác, sau đó ngay lập tức bồi thêm một lỗ giữa ngực. Linh kiện bên trong rơi vung vãi ra ngoài, khiến con golem giật như bị hỏng.
Và đúng là nó đã hỏng. Những âm thanh vô nghĩa đang thoát ra từ cái mồm không còn khả năng giao tiếp.
Nhưng suy cho cùng đây vẫn những cỗ máy vô cảm được tạo ra để bảo vệ Blutgang. Chúng không có khái niệm sợ hãi, chỉ có vẻ mặt lạnh như tiền và tuân thủ tuyệt đối mệnh lệnh được giao.
Mất vũ khí hay bị hỏng quá mức cũng chẳng sao. Cứ theo tình hình hiện giờ thì nó sẽ chỉ ngáng đường đồng đội nếu cố đấm ăn xôi. Vậy nên chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Nó túm chặt lấy vòi độc đang đâm xuyên qua mình với cánh tay còn lại và kéo Scorpius lại gần hơn, đủ cho cả hai mặt sát mặt.
“…Tự hủy…chu trình…bắt đầu…”
“!?”
Toàn thân nó sáng lên, tỏa ra các tia lửa điện. Đôi mắt trong suốt bắt đầu nhấp nháy, đi kèm là những vết nứt dọc khuôn mặt.
Scorpius đã nhận ra ý định của kẻ địch. Đó chính là cơ chế tự hủy cuối cùng. Nhưng dù có cố thì ả vẫn không thể kéo phần vòi đã cắm vào quá sâu của mình ra. Nếu có vài giây thì ả sẽ thoát được, nhưng trong tình cảnh này thì điều đó là không thể.
Một chùm sáng rực lên.
Cả một vùng rộng lớn rực cháy kèm theo tiếng nổ gầm trời. Một cột lửa bắn thẳng lên không, xuyên qua các tầng mây. Dư chấn vụ nổ ảnh hưởng đến cả đội quân golem lẫn bầy bọ cạp của Scorpius, gia tăng đáng kể thương vong.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, thống soái Blutgang tin chắc Scorpius đã chết. Tổn thất của cuộc chiến là quá lớn. Rất nhiều golem cấp cao, và trên hết là một mẫu bản sao Libra. Ba mẫu còn lại cũng không lành lặn. Mẫu bị đâm xuyên bụng có mức độ hư hại đặc biệt nghiêm trọng. Một mẫu khác cũng mất vũ khí. Và vì không đủ khả năng sửa chữa nên về cơ bản họ đã mất tổng cộng ba mẫu.
Nhưng họ đã thắng, tiêu diệt được một thành viên của 12Z.
…Đình chính lại một chút. Nếu ả thực sự bị đánh bại thì ít ra họ còn tự nhủ được vậy.
“…Không thể nào.”
Khi làn khói tan đi, thống soái thông khỏi thốt lên đầy tuyệt vọng. Những thành viên khác cũng chả khá hơn. Không một ai muốn tin vào cái kết quả mà họ đang nhìn thấy.
“—Nguy hiểm thật đấy. Lạnh hết sống lưng. Từ giờ phải cẩn thận hơn mới được.”
Scorpius gần như không xây xát sau vụ nổ, nhưng có chút ít thay đổi. Đó chính là hai bên càng đen đặc thay thế cho hai bàn tay, khả năng cao là vũ khí cô đặc ma lực. Một vài bộ phận từ mẫu tự hủy vẫn còn bám trên đó.
Vị thống soái ngay lập tức hiểu. Rằng ngay vào khoảnh khắc đó…ngay trước vụ nổ, ả đã cắt rời bộ phận của kẻ thù để thoát thân.
“Nhưng đến đây thôi. Đừng mong một trò sẽ lặp lại hai lần. Giờ còn một con bị thủng ở bụng, một con mất vũ khí và một con gần như còn nguyên…Haha, kết quả không phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
“……!”
Tự tin vào chiến thắng, Scorpius lao thẳng vào ba mẫu còn lại. Ngay cả trong trạng thái hoàn hảo thì chúng cũng chỉ đủ khả năng gây chút khó dễ cho ả. Vậy giờ thì sao? Câu trả lời chính là “Vô vọng.”
Cơ hội chiến thắng đã về mo. Cùng lắm cũng chỉ ở mức lưỡng bại câu thương bằng cách tự hủy cùng ả.
Và thế cũng có nghĩa là Blutgang đã mất đi át chủ bài mạnh nhất.
♏
Oh, mãi mới thấy. Đám bọ cạp này ồn ào thật đấy.
Sau khi giao việc bên trong Blutgang cho nhóm của Libra, tôi liền ra ngoài và không khỏi mỉm cười khi thấy một đàn bọ cạp ở cách đó vài trăm mét. Theo đánh giá sơ bộ thì chất lượng cũng khá ổn. Không xét vài thành phần tôm tép thì đa phần đều cấp 100 hoặc 200.
Nhưng việc sức chiến đấu của Blutgang có thể ngang với đống này còn đáng ngạc nhiên hơn. Đội quân golem lao lên không chút e ngại, yểm trợ là các nòng súng phía xa.
Nổi bật hơn cả là người phụ nữ mặc đồ đen có cấp độ rất cao kia.
Chắc là Scorpius. “Ruphas” trong tôi đang mách bảo thế.
Đám golem trông giống giống Libra cũng đang làm rất tốt để chống lại cô ta. Phối hợp rất nhịp nhàng luôn.
Nhưng cũng chỉ được đến thế. Còn chả đáng để coi là một trận đấu luôn ấy. Scorpius chắc chắn sẽ thắng dù đám kia có làm trò gì đi chăng nữa. Một con bị thủng giữa bụng và hư hỏng nặng. Hai con còn lại nhìn cũng không ổn cho lắm.
“Tiếc thật.”
“Tiếc cái gì cơ?”
Dina thắc mắc về tiếng lẩm bẩm của tôi.
“Hmm. Đám golem trông giống Libra kia là cấp 700. Chúng là của hiếm nếu xét theo tiêu chuẩn thời đại này, mất thì tiếc lắm…Mà này, cô từng nói một golem cấp 100 sẽ đáng giá vài triệu eru, vậy mấy con này thì sao?”
“Báu vật quốc gia.”
“Hả?”
“Đám golem này vô cùng đáng giá và được xếp vào hàng báu vật quốc gia.”
…Thế này thì không đơn thuần là phí phạm nữa rồi. Mà một con cấp 100 đã đáng vài triệu thì đám này ở mức đấy cũng không lạ lắm. Không một ai ở thời đại này, bao gồm cả tôi, có thể chế tạo golem cấp 700. Blutgang hẳn phải bí lắm mới dám đem hàng nóng ra như thế này. Họ mà mất chúng thì thiệt hại không biết để đâu cho hết nữa…
“Hết cách rồi. Kết thúc nhanh nào. Dina, đưa ta vũ khí.”
“Ngài muốn cái nào?”
“Xà kiếm.”
Khi tôi dang tay sang phải, một cánh cổng hiện lên và từ trong đó xuất hiện một thanh kiếm tôi thường dùng.
Xà kiếm—nếu là trong game thì tốc độ đánh có hơi chậm, nhưng lại có tầm rất rộng. Nhờ khả năng quét nhanh những con quái cấp thấp mà tôi rất thích nó. Tất nhiên khi đánh boss thì phải dùng cái khác, nhưng đây vẫn là vũ khí được tôi dùng nhiều nhất.
Nhưng thế này vẫn chưa được.
“Dina, dọn trước đi.”
“Cứ để cho em.”
Nếu tôi tấn công luôn thì đám golem cũng sẽ bị ảnh hưởng. Mà thế thì rất là phí. Tất nhiên là tôi có thể chế lại, nhưng với số lượng kia thì oải đừng hỏi. Tốt nhất là phá hủy càng ít càng tốt. Mà cũng có cách đấy chứ có phải không đâu.
“X-Gate!”
Dina mở cổng dưới sự kết hợp của ma pháp và thánh pháp. Khu vực được chọn là cả chiến trường. Nhìn dị thật. Chỉ có golem rơi qua cổng, để lại bầy đàn ma thú.
X-Gate chỉ có hiệu lực với những đối tượng đã cho phép, nên vật thể vô tri như golem sẽ bị chuyển đi, còn ma thú sẽ ở lại. Quá hợp để phân chia chiến trường. Giờ tôi có thể tấn công thoải mái rồi.
“Triển thôi.”
Tôi vận hết sức vung kiếm theo đường vòng cung. Phần lưỡi theo đó cũng vươn dài ra như một con rắn và càn quét qua chiến trường.
Có lẽ cần một chút tinh chỉnh, nhưng nếu địch chết với kiểu này thì ổn thôi. Những con bọ cạp này là lính của Scorpius, chứ không phải tôi. Mà chúng cũng chỉ đi theo cô ta vì bản năng ma thú cùng loại. Một đám quái vật khát máu không có trí thông minh, nên cũng chả cần nương tay làm gì.
Nhưng vì có khả năng tôi sẽ cần vài con ma thú cấp cao nên lực được điều tiết đủ cho những cá thể mạnh sống sót. Nếu chết ở mức độ thì này cũng chả đáng để bắt. Mà tôi cũng muốn nâng cấp cho Virgo càng nhanh càng tốt.
Chỉ sau một đòn, chiến cục thay đổi hoàn toàn. Tất cả golem đã biến mất. Đàn bọ cạp thì ngoài những con cấp cao ra cũng đi hết. Ma lực giải phóng từ xác chúng đang được tôi hấp thụ.
Cái này có giống điểm kinh nghiệm không? Tôi chưa thấy hiện tượng này bao giờ. Liệu có phải do tôi đang ngày một đồng nhất với Ruphas không?
Tệ rồi, tất cả kinh nghiệm đều đang được chuyển cho tôi. Cấp 1000 rồi thì cần gì thêm nữa. Cứ thế này thì Virgo cũng chả lên cấp được. Tôi cố vận để chuyển hướng dòng ma lực đang chảy vào bản thân.
Đến chỗ Virgo, chứ không phải tao!
Cô bé đáng lẽ cũng nên có điểm kinh nghiệm vì đã tham gia vào trận chiến mới đúng.
Nào, lên cấp đi!
Ma lực không chảy vào bản thân tôi nữa mà bắt đầu tụ lại ở lòng bàn tay. Dina có vẻ ngạc nhiên, nhưng giờ tôi không có thời gian để ý đến ba cái thứ đấy.
Ma lực cứ tích tụ, tích tụ mãi…và rồi biến thành một thứ quả vàng óng, lấp lánh…Tôi biết loại quả này.
Đó là một trái táo.
“Cái gì đây…?”
Tôi lẩm bẩm đầy ngạc nhiên. Điểm kinh nghiệm đã biến thành một quả táo. Tôi không hiểu. Hay là phải cho đồng đội ăn để tăng sức mạnh?
Dina nhìn tôi đầy e ngại…không, cô đang nhìn trái táo trên tay tôi mới đúng.
♏
“Táo vàng?”
“Phải, táo vàng.”
Dinh thự của Hiền Vương ở Svalinn.
Megrez đang kể cho nhóm anh hùng về sự tích của thế giới trong phòng khách. Khả năng xác thực là rất thấp, nhưng Megrez vẫn nói. Anh tin rằng sự tích này là thứ gần nhất với sự thực, bất kể những kẻ khác có thêu dệt nên cái gì.
“Ma lực vốn không tồn tại trên Midgard. Chủng tộc cánh trắng ở Vanaheimr đã thu nạp hết những ô uế (ma lực) của thế giới này. Thứ sức mạnh đó kết tinh thành táo vàng, thức quả cấm kị mà không kẻ nào nên đụng vào.”
“Quả cấm…”
“Nhưng một số người trong số họ vẫn ăn và phải hứng lấy cơn thịnh nộ của thần linh. Họ mất đi đôi cánh, bị đày ải khỏi quê nhà và trở thành con người. Tức là những người đã ăn thứ trái cấm đó chính là tổ tiên của mọi tộc nhân loại trên thế gian này, trừ thiên tộc. Sau bi kịch đó, thiên tộc mất đi khả năng thu nạp ma lực, và làm nó lan tỏa khắp thế giới.”
Megrez vừa nói vừa lật trang sách đang đọc. Tên cuốn sách là Lịch sử Midgard • Bí ẩn về nguồn gốc thất tộc.
“Đây không chỉ là truyền thuyết à?”
“Oh, nó là truyền thuyết chứ. Đa phần người ta đều không tin nó đâu. Nếu không gặp được cô ấy thì chắc ta cũng chỉ coi đây là trò lừa ba xu rẻ tiền. Nhưng đây là sự thật.”
Megrez cười thoải mái khi liếc nhìn Sei, và thốt ra một điều mà cậu lẫn đồng đội đều không muốn biết.
“Thứ mà các cậu gọi là bí mật sức mạnh…quả táo vàng…Theo ta biết, người duy nhất có khả năng tạo ra nó… chính là Ruphas Mafahl.”