Nắm đấm của con golem vung về phía tôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế để đỡ bất cứ đòn tấn công nào, nhưng cái tốc độ rùa bò này làm tôi buồn ngủ quá.
Chậm—quá chậm.
Cái gì thế này? Nắm đấm ăn hên của mấy thằng main chính trong manga à?
Tôi có đủ thời gian để ngủ trước khi nó kịp đến nơi đấy.
Mấy cái chuyển động nửa mùa này là sao đây? Bộ tôi đang bị coi thường à?
“Mấy con golem này tệ quá nhỉ?”
Tôi vừa than phiền vừa nhảy qua đầu con golem.
Và với 10% sức mạnh, tôi đập thẳng vào đầu nó.
Thế là nó vỡ vụn luôn, nát bươm, không nhìn nổi ra hình dáng ban đầu nữa.
…Mỏng quá, mỏng như giấy luôn ấy.
Một hộp các tông còn bền hơn cái thứ này.
Tôi đáp đầu gối xuống đất và hướng ánh mắt về phía chủ hàng.
Mà không phải nền đất ở đây cũng mềm quá à?
“Ông chú gì ơi, không cần nương tay đâu. Chú cho cái gì đó khó hơn đi chứ?”
“……Huh? Uh, cái gì…? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“…Ông chú…lẽ nào ông không nhìn cái gì hết à?”
Tôi chỉ thấy con golem đó vô cùng chậm chạp và dễ vỡ thôi mà.
Nhưng vẻ mặt của ông chú đang biểu hiện điều ngược lại.
Á à, hiểu rồi. Là do tôi.
Con golem không hề chậm hay dễ vỡ, chỉ là tôi quá mạnh và nhanh thôi.
Tôi đã quá tập trung vào trận chiến, đến mức cảm quan về thời gian xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
“Ra vậy… ra chúng cũng chỉ đến vậy thôi.”
Con golem đó là level 5.
Thế cũng có nghĩa là những mạo hiểm giả tân binh ở thế giới này cũng tầm level 5, và tiêu diệt được đám golem là một thánh quả rất đáng tự hào đối với họ.
Ngược lại, tôi level 1000 và tốc độ thuộc vào hàng siêu khủng. Và tốc độ của chúng trở thành những thước phim quay chậm dưới góc nhìn của tôi.
Trong game cũng y hệt thế này.
Nếu hai đối thủ có chỉ số AGI quá cách biệt đi solo với nhau thì bên thấp hơn sẽ không bao giờ đánh trúng nổi.
Cuộc chiến giữa tôi và đám golem là ví dụ tiêu biểu cho việc đó.
“Làm cho xong chuyện này nào.”
Tôi quay ra tung một cước nhẹ nhàng vào con golem thứ hai.
Mềm như đậu phụ.
Tôi không có cảm giác chiến thắng gì cả vì nó quá yếu.
…Cái này không thể coi là một trận đánh được nữa.
Đây là đàn áp mất rồi. Cứ như đi đập mấy con bọ vo ve xung quanh làm phiền ta ấy.
Nhưng đây vẫn là một bài kiểm tra và tôi buộc phải hoàn thành nó.
Dù vẫn nghĩ việc này khá vô bổ nhưng tôi vẫn đi đá nốt ba con còn lại.
Nhưng dù có kiềm lực kiểu gì thì nó vẫn vỡ, chả biết làm thế nào nữa.
Tôi đã nghĩ đây là “trận chiến” đầu tiên trong thân xác Ruphas.
Nhưng thôi đính chính lại, tôi chưa hề “chiến đấu” trong thân xác này một lần nào cả.
“…Nhanh, mạnh…này cậu gì ơi, cậu…”
Chủ quán đang nhìn tôi đầy hoảng sợ.
À chết, chơi hơi lố rồi.
Lại nhận thêm chú ý không cần thiết …nhưng chuyện cũng đã đành rồi.
Thôi, rút kinh nghiệm vào lần tiếp theo vậy.
“Ruphas-sama, ngài lại quá tay rồi! Tiêu chuẩn sức mạnh bây giờ không giống 200 năm trước nữa đâu! Ngài sẽ làm mọi người sợ đấy!”
Dina chạy đến và thì thầm một cách khó chịu vào tai tôi.
Vậy ra tiêu chuẩn sức mạnh bây giờ đã rớt một cách thảm hại so với 200 năm trước.
Không phải cô nên nói thế ngay từ đầu à?
“Ah, xin lỗi nhé, Dina, có vẻ cảm quan của ta hơi có vấn đề sau 200 năm rồi. Hơi lú lẫn tí ấy mà.”
“Geez, ngài hãy cẩn thận hơn từ bây giờ nhé?”
Có vẻ chỉ 10% sức mạnh của tôi cũng bị coi là quá lố.
Lần sau với loại đối thủ này thì búng tay là đủ.
Ah, nhưng tay tôi bị khóa chặt rồi, chỉ đá được thôi.
…Đành đá thật nhẹ nhàng và tình cảm vậy.
Mà kể ra cũng lạ thật.
Mỗi khi chiến đấu thì tôi cảm thấy thế giới xung quanh chậm lại kinh khủng khiếp.
Thế có nghĩa là tôi đã chuyển giữa hai mode bình thường và chiến đấu một cách mượt mà. Không biết làm sao tôi làm được nhỉ?
Lẽ nào, là do bản năng của Ruphas…?
“Chú thấy sao? Riêng tôi thì nghĩ nó quá đủ để đạt rồi.”
“Ye—yeah… đúng vậy, cậu có thể làm mọi loại nhiệm vụ. Bảng treo yêu cầu ở trong quán, cứ chọn một cái tùy thích.”
Sau khi được chủ quán chứng nhận, tôi và Dina quay lại vào trong quán để xem qua bảng yêu cầu.
Nhưng khi xem qua một lượt thì tôi thấy các yêu cầu đều chán òm.
Tôi thì không muốn làm nhiều nhiệm vụ lẻ tẻ mà muốn một lần chơi lớn được nhiều tiền hơn cơ.
Vả lại tôi cũng cần đến Suvell sớm nhất có thể.
Đi làm hộ tống cho một lữ đoàn đi từ Yudaril đến Suvell là cách hay nhất. Vừa tiện đường đi đến Suvell vừa có thêm tí tiền.
Nếu thích thì tôi có thể bay thẳng đến đó nhưng Dina thì không làm thế được.
Nếu có xe thì Dina và tôi có thể dễ dàng đi chung… tôi đã nghĩ vậy, nhưng mà—
“Ở đây chả có cái nào nhỉ?”
“Chả có cái nào.”
Dù có nhiệm vụ hộ tống nhưng điểm đến là Levatin cơ.
Mà Levatin thì lại ở hướng ngược lại với Suvell cơ.
Ở đây chả có yêu cầu nào phù hợp với ý định của tôi cả.
“Ah, Ruphas-sama. Ngài thấy sao về cái này?”
“Hm?”
Tôi liếc qua mảnh giấy mà Dina đưa.
【Yêu cầu・Tìm mèo】
Độ khó: ☆☆
Thù lao: 100 eru cho mỗi con
12 con mèo của chúng tôi đã đi lạc mất.
Làm ơn hãy tìm chúng!
“1200 eru chỉ để đi tìm 12 con mèo! Biết cách ra giá quá!”
“Ah, thì nó đúng là rất đặc biệt.”
1200 eru cho một cuộc tìm kiếm.
Eru là đơn vị tiền tệ của thế giới này và nếu không lầm thì 1 eru tương đương tầm 200 yên.
Thế có nghĩa là nếu công việc này trót lọt thì tôi sẽ có 240,000 yên.
Người ra yêu cầu hoặc là rất yêu mèo hoặc là rất giàu, mà dù là cái nào thù người này cũng rất lắm tiền nhiều của.
Nhưng cái giá trị quy đổi đó chỉ là cái mà bên phát hành game đưa ra thôi. Giá trị thực khác nhiều đấy.
Có một điều hiển nhiên là tiền thật luôn có giá trị hơn tiền ảo. Thật ra một món 10000 eru trong game có thể mua bằng giá 500 yên tiền thật.
Đúng là kì lạ mà.
“Đừng lấy nó. Tâ không giỏi tìm đồ đâu. Đấy là việc của bọn Thú nhân tộc.”
“Vậy cái này thì sao?”
【Yêu cầu・Tiêu diệt Orc】
Độ khó: ☆☆☆☆
Thù lao: 1500 eru
Orc đã xây tổ và làm loạn gần làng chúng tôi.
Làm ơn hãy giúp với.
“Oh? Một yêu cầu khá ok đấy chứ. Sao vẫn chưa ai nhận nó nhỉ?”
Tôi nói khi Dina đưa tờ yêu cầu đến.
Kể cả không phải yêu cầu thì giết orc cũng có cái lời.
Chúng có 3% tỉ lệ rớt [Thịt Orc], một vật phẩm có tác dụng tăng HP.
Orc—còn có biệt danh là “bị thịt”.
Trong game chúng chỉ có duy nhất một tác dụng: kho EXP siêu dễ cho người chơi cày.
Đặc biệt là có những nhóm đi săn orc như nhiệm vụ thường ngày để có thêm HP. Mỗi ngày có vài ba tổ orc bay màu là chuyện quá bình thường.
Có những thằng lầy hơn, camp ở đúng cái điểm spawn quái của orc.
Và cũng vì cái lí do này mà orc trở thành một loại quái cực hiếm. Bất cứ con orc nào vượt qua cửa tử thành công đều được vinh danh như anh hùng.
Thế nên gần như không bao giờ có chuyện chúng đi tấn công làng của con người.
Chúng sẽ bị xử lí sạch sẽ ngay khoảnh khắc được sinh ra, chứ nói gì đến việc tập hợp để phá hoại chứ.
Đến mức người ta bắt đầu thấy đồng cảm với chúng rồi kìa.
Vậy mà đám orc này lại tụ họp lại và phá phách làng mạc… thật là cảm động quá đi.
“Vì cái này chả đem lại lợi lộc gì.”
“Sao? Một đống lợi chứ ở đó mà không lợi.”
“Điều đó có thể đúng với Ruphas-sama, nhưng thời thế đã thay đổi rồi. Giờ một con orc thôi cũng đủ để solo với những chiến binh dày dạn kinh nghiệm rồi. Và thanh trừng tổ của chúng thì nằm ở mức độ của các hiệp sĩ rồi, mà dù thế thì vẫn sẽ có hàng đống thương vong. Chả ai lại muốn phí mạng chỉ vì 1500 eru cả.”
“Khác quá nhỉ… vào thời của ta thì mạo hiểm giả sẽ xếp hàng cả đống chỉ vì mấy nhiệm vụ kiểu này đấy. Phần thưởng cũng thường rất hời, ta nhớ có lần tăng lên tận 15000 eru cơ.”
Có sự khác biệt so với game nhỉ.
Vậy giờ đi săn orc chỉ lợi cho tôi thôi.
Nhưng ở trong game thì sẽ có hàng đống người muốn nhận nhiệm vụ kiểu này.
Thử nghĩ xem, vừa có tiền vừa có một đống thịt hảo hạng miễn phí, cảm giác đúng như kiểu “Tao ăn thịt và có 300000 eru”. Có gì ngon hơn chứ?
“Vậy… nếu ta đi tiêu diệt tổ orc này thì không sao chứ?”
“Tất nhiên ạ.”
“Được rồi. Vậy ta sẽ chấp nhận yêu cầu này. Vừa có tiền, vừa có đồ ăn, một công đôi việc.”
“Lần này loài orc sẽ tuyệt chủng cho xem. Dù đây vốn là ý của em nhưng sao giờ em lại thấy thương chúng quá.”
Đây là cơ hội tốt đễ tôi vừa có tiền, vừa có đồ ăn lại còn nâng HP free nữa chứ.
Nếu tôi để vuột mất cơ hội ngon ăn như này thì thôi, về vườn luôn cho cho nó khỏe người.
Với tờ yêu cầu trên tay, tôi ra thông báo với chủ hàng và rời đi.
~~~~~~~~~~~
“Mà này, Dina.”
“Sao vậy ạ?”
Ngôi làng trong yêu cầu cách chỗ chúng tôi nửa ngày đường đi bộ.
Trên đường đến đó, tôi giết thời gian bằng việc hỏi Dina hết thứ này đến thứ khác.
Suy cho cùng thế giới này rất khác so với những thứ tôi biết.
200 cũng đâu phải một quãng thời gian ngắn.
“Cô đã nói tiêu chuẩn sức mạnh bây giờ đã tụt thảm hại so với 200 năm trước. Nói chi tiết hơn đi.”
200 năm trước—khi đây vẫn là game, thì tôi chắc chắn là người chơi mạnh nhất.
Tôi tự tin rằng mình solo không ngán bất cứ ai trong bảng xếp hạng rank.
Tuy nhiên, tôi không phải bất bại. Có rất nhiều người có thể thách thức tôi không e sợ.
Game có tổng cộng 8 triệu người chơi… và khoảng 20% trong số đó đã đạt max level, nhưng những người chơi ở top cao nhất lại có số lượng ít nhất.
Tuy mức level 1000 cần rất nhiều nỗ lực để đạt được nhưng không phải là khó quá.
Nhưng không phải cứ đạt mức level đó là auto đứng top.
Cái khoai thực sự là phải kiếm cách hiệu quả để mạnh lên sau khi level đã max kìa.
Chỉ có những đứa cày game kiểu trâu chó mới làm được thế.
Mà nói mới để ý… có vẻ thế giới này không thường xuyên sử dụng những vật phẩm tăng chỉ số.
Nói cách khác là level như nào thì mạnh đúng như thế, và cứ level 1000 là thành đứa mạnh nhất.
Nhưng kể cả thế thì tiêu chuẩn cũng không thể tụt thảm hại như này được.
Nhưng những gì mà Dina nói lại khiến tôi tí té ngửa.
“Uuum, xem nào… cái quộc gia mà ngài đã nhắc đến, Levatin ấy, có một tên gọi khác là “Kiếm Quốc” và… ở đó có kiếm thánh được coi là kiếm sư mạnh nhất thế giới… hình như ông ta tầm level 120 thì phải.”
“……120?”
“Vâng, 120.”
Cái gì cơ? Level 120?
Kiếm sư mạnh nhất mà level 120!? Một con số thấp đến thảm hại đấy?
Tự gọi mình là kiếm thánh mà ông ta không thấy ngượng mồm à.
Sao nghe giống mấy thằng trẩu tự đi đặt biệt danh cho mình chỉ vì đạt đến level 100 vậy?
Ít nhất cũng phải level 1000 trước khi tự sướng chứ.
“Chắc cô đang đùa. Không thể nào thấp đến thế được đúng không?”
“Này, Ruphas-sama. Cái kì lạ là những người từ thời của ngài đấy. Ngài thử nghĩ xem. Ai cũng chỉ có 1 mạng. Mấy con quái vật có thể chạm mốc level 1000 mà không mất mạng thường sẽ không tồn tại đâu. Hơn nữa nếu muốn đạt được cái mốc đó thì ta sẽ phải chiến đấu không ngừng nghỉ từ ngày này qua ngày khác. Chỉ có người điên mới đi làm thế thôi… Nên ngài không nên lấy những anh hùng kia ra làm mốc so sánh, ngài sẽ bị coi là tâm thần đấy.”
Nghe Dina giải thích xong tôi mới ngớ người ra.
Vậy cơ à?
Đúng là ta chỉ có thể chạm đến level 1000 nếu đây là game thôi.
Chết có thể hồi sinh, thậm chí còn không cảm thấy đau nữa là.
Nếu game mà có luật như ‘Nếu chết thì sẽ không bao giờ được phép đăng nhập lại” thì tôi đảm bảo sẽ không ai đạt được max level.
Săn quái triền miên không ngừng nghỉ suốt một năm ròng rã.
Nếu là thực tại thì ai làm nổi? Và nếu có làm thì cũng phát điên từ lâu rồi.
Và nếu xét theo góc độ đó, thì đến cả level 120 cũng là một thành quả vô cùng đáng kể rồi. Thậm chí còn được coi là siêu nhân ấy chứ.
Còn tôi mới là kẻ dị biệt.
“Ra vậy… đúng là nó rất khác so với những gì ta biết.”
Tôi là một kẻ điên và một con quái vật ở thế giới này.
Với thực tại đầy tăm tối phía trước, tôi cảm thấy lồng ngực mình trống rỗng đến kì lạ.
=======
【Những chú giải không cần thiết】
Chuyển đổi chức nghiệp trong X-Gate Online
Chỉ số trong X-Gate Online phụ thuộc rất nhiều vào “level” và “level của class”. Chỉ số tăng lên theo hướng nào phụ thuộc vào class lúc người chơi lên cấp.
Giới hạn level của class là 100, và sau đó được phép đổi class. Nói đơn giản là bỏ class cũ để có class mới.
※Tuy nhiên những giới hạn này có thể bị phá bỏ nếu nạp tiền. Có thể nâng mức giới hạn level của class lên đến 200. Một hình thức hút máu điển hình.