Kẻ thừa thãi vùng Karin
“Đã bảo là anh phản đối rồi lại còn.”
Nằm cách xa về phía tây của vương đô Eltobur có một thị trấn tên Karin.
Đằng sau những bụi cây dọc theo con đường từ Karin ra phía Nam là một thanh niên tóc đen trông có vẻ luộm thuộm, đang chăm chú quan sát động tĩnh trên đường mặc cho muỗi đốt.
Anh chàng mang lại cái không khí thiếu sức sống trong lúc làm nhiệm vụ kia lại chính là đội trưởng đơn vị chiến lược của quân đội Karin. Tên của cậu là Yui Istats, còn được biết đến như “kẻ thừa thãi ở Karin”.
“Sếp à… đừng có dở chứng lúc này chứ. Lúc đầu cậu là người chọn cách này chứ ai?”
Người cằn nhằn kế bên Yui là cấp dưới của cậu, Crary đầu trọc. Crary làm bộ ngạc nhiên mắng Yui.
“…Ừ thì, tôi là người nghĩ ra kế hoạch. Nhưng mà cậu, Kains với Nanya mới là người phải làm việc. Giờ thì Nanya chạy đâu mất rồi hả?!”
Yui đối diện Crary, người trông như một tên trộm và một cung thủ gân guốc tên là Kains nãy giờ trong tâm thế chờ đợi ở phía sau, cậu nhìn lần lượt từng người nói.
“Sếp nghĩ lúc mấy quán rượu đêm mở cửa thế này mà cô ta thực sự chịu làm việc hở? Kế hoạch của sếp ngay từ đầu đã tệ hại rồi.”
Khi Crary vừa nhắc đến người phụ nữ lúc này đang say xỉn ở đâu đó và quên sạch về nhiệm vụ, mà chắc cũng quên luôn mọi thứ trên đời, Yui chùn vai, chỉ biết lắc đầu.
“Haa…. Dù mình đã cố trốn khỏi sự ồn ã của vương đô kia, khổ tâm lắm mới được chuyển tới vùng quê này, vậy mà giờ cấp dưới mình một đứa thì trốn việc, một đứa thì ngồi đây tỏ vẻ tinh tướng. Đáng ra phải khác thế này chứ. Rõ ràng là mình sai ở đâu rồi!”
Tại thời điểm này, dưới sự thịnh vượng của ma pháp, Yui lại hoàn toàn không sử dụng được chúng, cộng thêm thái độ nhếch nhác lúc làm việc của cậu nên cậu có tiếng là tên “bất tài vô dụng” và “kẻ ăn bám” ở vương đô. Người như cậu cuối cùng lại rơi vào rắc rối và bị giáng chức về quân đội vùng Karin cách rất xa thủ đô sau khi không may vướng vào chuyện tranh chấp giữa các cấp trên.
Khi có lệnh giáng chức, Yui vui vẻ chấp thuận. Cũng bởi bản thân cậu cũng muốn nghỉ hưu an nhàn ở một vùng quê nào đó. Và rồi, cậu hăm hở chuyển đến Karin. Chuyện xảy ra mới ba năm trước.
Nhưng sau khi bị giáng chức về Karin, Yui phải quản lí toàn mấy người cấp dưới rắc rối, nên cái khát khao giản dị là an nhàn nghỉ hưu của cậu tới giờ vẫn chưa đạt được.
“Đừng có làm uể oải thế chứ sếp. Mà hình như sếp mới bắt đầu làm việc từ giữa trưa tới giờ thì phải? Tính ra cũng còn một lúc nữa mới bằng giờ làm việc bình thường.”
“…Cậu nói không có sai, nhưng mà…”
Yui luôn cực kì lười vào buổi sáng, chỉ khi đến giữa trưa mới thấy cậu vác mặt đi làm.
Thế nên khi Crary chỉ ra điều này, cậu chịu thua rồi chỉ ngồi im nhìn trời.
Vào thời điểm sự tĩnh lặng bao trùm cả không gian, Kains nãy giờ ngồi đằng sau gọi Yui.
“Đội trưởng, mục tiêu đã xuất hiện.”
Yui với Crary liền nhìn theo ánh mắt của Kains.
Xuất hiện trước mắt họ là hình dáng một chiếc xe ngựa cùng một đội hộ tống đang từ từ tiến tới gần.
“Chi tiết đoàn kia thế nào?”
“Có bốn tên trông giống du côn mang kiếm bên hông, và một tên nữa đang điều khiển xe ngựa.”
Kains được chọn làm trinh sát cho chiến dịch này chính là nhờ vào tài quan sát và kỹ thuật dùng cung của mình. Cậu ngay lập tức nhìn thấu được nhóm người kia và báo cáo lại.
“Trùng khớp với thông tin ta có được. Có nghĩa là những kẻ hộ tống xe ngựa là tội phạm được thuê. Hừmmmm… Vậy thì, tiến hành theo kế hoạch. Khi có lệnh, Kains, cậu sẽ bắn tên lính đánh xe trước, rồi bắn phát tiếp theo khi bọn này xông vào. Nhờ cậu cả đấy. ”
“Hiểu rồi. Đi cẩn thận”
Kains có nhiệm vụ bắn yểm trợ từ đằng sau. Nghe Yui xác minh lại kế hoạch lần nữa, Kains gật đầu đáp lại.
“Rồi, sẵn sàng. 3…2…1… Bắn!”
Thời điểm Yui ra lệnh cho Kains bắn tên thì tên đánh xe ngay lập tức ngã tại chỗ.
“Sếp, tôi sẽ lên trước.”
Với ngọn thương trong tay, Crary tức tốc chạy thẳng vào đội hộ tống vẫn đang ngơ ngác với chuyện vừa đột ngột xảy ra.
Thấy Crary xông lên trước, với biểu hiện miễn cưỡng, Yui cũng nhảy ra khỏi bụi cậy và chạy ra đường lớn. Một hồi thì hình dáng của nhóm người kia cũng hiện rõ trước mắt.
“Ch-chúng mày là ai?”
Tên có vết sẹo trên má trái trông có vẻ giống đội trưởng ú ở hỏi Yui và đồng đội.
Nhưng một mũi tên từ bên hông đột nhiên cắm thẳng vào người hắn, rồi hắn gục xuống.
“Ây cha, Kains bắn vẫn mượt ghê!”
Kains vừa trình diễn kỹ thuật dùng cung xuất sắc, chẳng xê dịch tí nào dù trời tối mịt làm Yui phải tán thưởng.
“Thán phục gì thì để sau đi. Tôi để cho cậu thằng ở giữa đấy.”
Lúc bọn lính đang hỗn loạn, Crary nhanh chóng đâm chết một tên từ phía sau và thúc thẳng vào tên khác. Cậu thét lên và rút ngọn thương ra đâm chết tên thứ hai ngay lập tức.
“Tiếc cho mấy người thật đấy nhưng mà tụi này không thể làm khác được. Mà thứ tôi muốn là hàng hóa, với không có muốn vận động nhiều quá nên cậu đầu hàng giùm được không?”
Liếc mắt về phía xe ngựa, Yui gãi đầu rồi nói với tên cuối cùng.
“Đừng có đùa với tao! Mẹ nó, chết đi!!”
Hận thù tỏa ra từ khắp người hắn. Điên cuồng vì đồng bọn đã chết hết, với thanh kiếm trong tay, hắn lao thẳng vào Yui.
Lúc này cậu biết rõ thuyết phục hắn ta đầu hàng cũng vô ích. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt. Tương ứng với hành động của tên lính, Yui từ tốn hạ trọng tâm và bước chân phải lên nửa bước.
Tay phải giữ chặt chuôi thanh katana bên hông trái, Yui thở nhẹ một hơi. Khoảnh khắc tiếp theo, cậu rút thanh katana, thanh kiếm ánh lên, cứ như toàn bộ năng lượng giải phóng ra trong một lần duy nhất.
Bước ngang qua kẻ địch, xong, Yui vẫy thanh katana và quay lưng đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó, vang lên trong không gian là âm thanh tên lính gục xuống đất.
“haa…Vận động đúng là không hợp với mình.”
Yui tự lẩm bẩm và thở dài thườn thượt, rồi anh nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh với muôn vàn vì sao.
Yui lắc đầu rũ bỏ cảm giác trong tâm trí, rồi chỉ thị cấp dưới tìm bằng chứng tham gia buôn lậu với Đế quốc.