Yarukinashi Eiyuutan

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

62 464

Paradigm Parasite

(Đang ra)

Paradigm Parasite

Kawa.kei

Nhân vật chính, tuyệt vọng về cuộc sống của mình và tự kết liễu đời mình, sau đó thấy mình ở một nơi xa lạ, trông giống như một con giun đất. Cơ thể của cậu ta có khả năng bám vào và điều khiển xác ch

10 289

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

300 8268

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

20 154

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

22 257

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

(Đang ra)

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

Mizugame

Dù bây giờ có nhận ra cô gái tsundere hay cằn nhằn mình ngày nào là cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp hiền dịu thì cũng đã trễ rồi!

39 1866

Tập 01 - Chương mở đầu

Bây giờ đang vào độ giữa hè. Dãy tường thành của kinh đô Ertobourg dần chìm trong ánh mặt trời đỏ rực.

Nằm nép bên cánh cổng chính đồ sộ của Ertobourg ở phía Nam là một cổng phụ khác thường dùng cho việc mua bán, lưu thông với bên ngoài.

Cổng này chủ yếu là các thương lái dùng để vận chuyển, trao đổi hàng hóa với các thành phố khác; mọi khi, có một toán quân đóng ở đây gác cánh cổng.

Một thanh niên tóc đen lịch lãm, độ chừng hai mươi tuổi, cưỡi trên một con ngựa đang đi tới cổng từ hướng lâu đài đằng xa. Anh chàng dụi đôi mắt còn ngái ngủ, nhẹ nhàng thúc con ngựa, rồi lại dừng ngay trước cổng.

Đó là do một người đang tựa lưng vào cánh cổng đóng đứng chắn trước đường làm anh để ý.

“Lúc bận rộn như này, cậu ra đây làm gì thế?”

Ngồi trên ngựa, anh chàng tóc đen nở một nụ cười chua chát khi thấy cậu thiếu niên tóc vàng đứng chặn đường.

Nghe hỏi, cậu thiếu niên có mái tóc vàng với đôi mắt xanh và nét mặt nữ tính trả lời mà không rời mắt khỏi chàng trai tóc đen.

“Em đang chờ anh đấy, Yui senpai… Anh nhất định đi đường này à?”

Chàng trai ngồi trên ngựa có tên Yui có vẻ hơi lưỡng lự trước câu hỏi. Nhưng rồi, anh nhìn cậu kouhai đang đứng trước mắt mình một lượt từ đầu đến chân như thể đang khắc ghi hình dáng ấy vào trong tâm trí.

Cậu ta mới chỉ là một thằng nhóc vừa đến tuổi nổi loạn hồi Yui mới gặp cậu.

Nhưng, đứng chắn trước đường Yui giờ đây là một thiếu niên khoác trên mình bộ giáp xanh đầy vết sứt mẻ, một chiến binh anh dũng đã trải qua trận mạc.

Sự trưởng thành này làm Yui vô cùng cảm động. Nhưng, tận mắt chứng kiến kouhai mà anh bỏ lại, người mà anh đẩy cho tất cả công việc ở thủ đô, Yui xuống ngựa, ân hận gãi đầu.

“…Xin lỗi nhé, anh đã gây phiền phức cho cậu rồi.”

Sự bối rối hiện lên trong ánh mắt cậu thiếu niên, nhưng cậu vẫn cố gắng thuyết phục senpai của mình, người có thói quen gãi đầu chẳng bao giờ thay đổi, hãy nghĩ lại.

“Đừng bận tâm đến em. Quan trọng hơn là làm ơn hãy nghĩ cho bản thân mình chút đi. Nghe đồn tướng quân Rin’en là một người rất thận trọng. Dù có là anh đi nữa cũng chưa chắc được chấp thuận đâu.”

Không ai trong vương quốc Clarith lúc này còn có khả năng cản Yui được nữa, và cậu cũng biết rõ điều đó. Nhưng cho dù hiểu rõ, cậu cũng không thể không cản.

Yui tiếp nhận lời nói và những cảm xúc của kouhai, nhưng rồi anh lắc đầu và nói rõ hiện trạng đất nước này.

“Hãy nghe anh, Eins. Trong trận chiến ở Sohbaklien mới đây, quân đội hoàng gia đã thiệt hại gần hết. Việc này là theo phần lớn mọi người đã biểu quyết rồi.”

“Em biết chứ. Nhưng tại sao lại chỉ để một mình senpai đi….”

Nhìn biểu cảm khó chịu của của kouhai, Yui nhắm nghiền mắt lại để không phải thấy bộ dạng đó. Nhưng rồi, kí ức về những tháng ngày trải qua cùng Eins đột ngột chạy qua dưới mi mắt Yui.

Qui về thời gian thì thời lượng còn chẳng đáng kể.

Nhớ lại kí ức hoài niệm ấy, khóe mắt Yui hơi cay cay, anh nhẹ nhàng mở mắt ra, và ngay sau đó, hình ảnh cậu thiếu niên trước mắt anh chồng hẳn lên đứa nhóc vừa hiện lên dưới mi mắt anh.

“Cảm ơn cậu, Eins. Không có cậu, anh đã không thể bước đi trên con đường này.”

Quen biết nhau đã lâu nên khi nghe những lời này của Yui, Eins biết rằng cậu không thể thuyết phục Yui được nữa. Cậu thở hắt ra và tự tay mình mở cánh cổng nãy giờ anh vẫn dựa vào. Một con đường hiện ra trước mắt Yui cùng với một thảo nguyên rộng lớn xanh mơn mởn.

“Hẹn gặp anh lần tới, ngoài chiến trường.”

“Ừ, anh giao phó đất nước này cho cậu, và cả con người khổ sở đó nữa.”

Nhắc đến người con con gái đang trôi nổi trong tâm trí mình, Yui nhẹ mím môi, nhưng bắt gặp ánh mắt thấu hiểu của kouhai, anh cúi đầu thật sâu để che giấu biểu cảm của mình.

“Haha, tuân lệnh. Nhưng anh nữa senpai, đừng có liều mạng. Còn vì người đó nữa.”

Eins nói với một nụ cười dịu dàng trên môi, rồi im lặng đưa tay phải về phía Yui trong lúc anh vẫn đang cúi đầu.

“Cậu biết anh không thích bắt tay mà phải không?”

“Em biết.”

Dù đã xác nhận, nhưng Eins vờ như không hiểu và không hề hạ tay xuống. Yui lộ rõ vẻ bối rối, anh gãi đầu. Nói đoạn, anh gỡ thanh katana buộc bên hông mình rồi đặt vào tay Eins thay vì tay phải của mình.

“Cái này thay cho cái bắt tay vậy. Anh để cậu giữ nó như quà chia tay. Nhưng mà nghe này, đừng có xài nó, anh chỉ để cậu ‘giữ’ nó thôi.”

Eins phồng má lên một cách trẻ con, rồi vô ý cười thật lớn trước Yui đang đẩy thanh kiếm ưa thích của mình vào tay cậu.

Cứ như bị hút vào tràng cười của Eins, Yui thả lỏng và cũng bật cười.

Cả hai cùng chìm trong tràng cười thoải mái một lúc lâu. Và cứ thế, cùng với nụ cười dịu nhẹ, Eins gật đầu như thể đã chấp nhận, cậu đối mặt với Yui và nói lời tạm biệt.

“Vậy thì, em xin phép mượn linh hồn cùng với địa vị của anh một thời gian vậy. Tất nhiên là em sẽ trả lại cho anh sớm thôi, thế nên, bảo trọng nhé. ”

Đáp lại lời của kouhai, Yui nhẹ nhàng gật đầu rồi cưỡi lên lưng ngựa và thúc nó đi về phía trước.

Nhanh chóng hiện lên trước mắt anh là một thảo nguyên xanh tươi, rộng lớn cùng với bầu trời cũng xanh trong vắt, và một nhóm đen trải dọc như ngăn cách chúng ra vậy. Phải, đó là hàng vạn binh tướng đen mặc giáp tuyền đến xâm lược Clarith trải dọc ra ngoài kia.

Ý nói khoảnh khắc kí ức hiện lên qua đi rất nhanh