Trans: Battery
--------------------
--------------------
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ toa tàu dần trở nên mờ ảo.
Số người trên toa tàu còn khá ít, chắc hẳn là do bây giờ vẫn chưa tới giờ cao điểm. Khoang tàu của tôi và Yukinoshita ngồi không có nhiều người, vì thế mà chúng tôi có thể tận hưởng khung cảnh của Chiba từ cửa sổ đối diện.
Ánh hoàng hôn dần nhuộm đỏ cả bãi biển làm tầm nhìn cả hai hướng về xa xăm. Chúng tôi dần tiến về thành phố nơi mà đang bị bao trùm bởi một màu xanh thẫm.
Những chiếc đèn ô tô nối đuôi nhau cùng với dải đèn đường màu cam dài như vô tận xuất hiện dưới tầm nhìn của cả hai, trong khi chiếc tàu điện dần tiến về những tòa nhà cao tầng.
Khung cảnh chiều muộn dần chuyển sang màn đêm, tàu điện di chuyển trên không trung khiến cho chúng tôi có cảm giác như đang dạo chơi trong công viên giải trí.
Chỉ cần đi tàu điện một ray thôi đã đủ thú vị rồi, nhưng thêm khung cảnh như thế này càng khiến nó trở nên tuyệt vời hơn, không thể chê vào đâu được. Đặc biệt là vào lúc hoàng hôn, tuyến đi từ Cảng Chiba đến Ga Chiba là tuyến đường yêu thích của tôi. Tôi sẽ không ngạc nhiên lắm nếu tuyến đường này xuất hiện trên chương trình “Ngắm nhìn thế giới trên tàu điện.”
Tôi có thể ngắm nhìn khung cảnh mơ mộng này suốt đời.
…Tôi thực sự rất muốn ngắm nhìn nó mãi mãi.
Đúng vậy, tôi đang trốn tránh thực tại.
Sau chuyến tàu này, tôi sẽ ăn tối cùng gia đình Yukinoshita. Tôi sẽ rất vui nếu đó là bữa ăn riêng với mình Yukinoshita, nói cách khác, tôi rất muốn làm điều đấy. nhưng ăn tối với gia đình Yukinoshita thì lại là một câu chuyện khác.
A, tôi nên làm gì đây…?
Tôi nhìn xuống và thở dài một hơi, cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo nhẹ, tôi quay sang thì thấy Yukinoshita đang ngồi cạnh tôi với vẻ mặt khó xử.
“…Có chuyện gì vậy?”
Khi tôi hỏi thì cô ấy chỉ lắc nhẹ đầu để đáp lại. Cô ấy mím môi lại và làm biểu cảm như đang cô nói rằng “Tớ ổn mà.”
…Nhưng ánh mắt của cô ấy có vẻ không được thoải mái lắm, cô ấy đảo mắt nhìn khắp nơi.
Có chuyện gì vậy? Cậu cứ nắm lấy tay áo tớ như vậy càng làm tớ lo lắng hơn đấy, có cả một mùi hương dễ chịu và cậu chạm nhẹ vào tớ mỗi khi tàu lắc nhẹ nữa chứ! Lo đến độ đổ cả mồ hôi tay này! Tình huống này là gì vậy? Cậu đang muốn nói gì đó phải không?
Tôi đang bối rối không biết phải làm gì, tay tôi đổ cả tấn mồ hôi, ngay sau đó, chiếc tàu tới đoạn rẽ khiến cho khoang tàu nghiêng đi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy ống tay áo mình bị siết chặt .
Nó làm tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cách đây 5 năm, không, chưa lâu tới vậy, cùng lắm là vài tháng trước, trong lễ giáng sinh, chúng tôi có đến Destiny Land. Khi chúng tôi chơi trò tàu lượn siêu tốc rồi đến thủy cung và chơi vòng quay Ferris, tôi nhớ cô ấy cũng căng thẳng như bây giờ.
Từ những bằng chứng đó cùng với suy luận logic, tôi có thể kết luận rằng Yukinoshita mắc chứng sợ độ cao…!
Theo kinh nghiệm của tôi, vào những lúc như thế này, bạn chỉ cần chuyển sự chú ý của mình vào những nơi khác. Như cách tôi làm khi ở Destiny land vậy.
Nếu tôi làm gì đó để thu hút sự chú ý của cô ấy sang nơi khác, có lẽ cô ấy sẽ không còn chú ý đến độ cao và sự rung lắc của tàu nữa. Dù sao thì chỉ còn một vài trạm nữa là đến nơi rồi, trò chuyện một lát chắc sẽ giúp chúng tôi dễ dàng vượt qua.
Vậy là không còn cách nào nữa rồi.
Tôi nhích lại gần cô ấy một chút.
Nếu chúng tôi muốn nói chuyện với nhau thì đâu còn cách nào khác chứ, sẽ không tốt một chút nào nếu chúng tôi không thể nghe thấy nhau nói bởi sự ồn ào từ bên ngoài. Vậy nên đây là một hành động để đảm bảo mọi việc sẽ diễn ra thuận lợi!
Như thể đang biện hộ cho chính mình, tôi tiến sát lại gần cô ấy còn khoảng hai cái nắm tay.
Phần vai và đùi của hai chúng tôi chạm vào nhau.
Yukinoshita ngạc nhiên nhìn lên. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm làm tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi giả vờ như không nhận ra rồi hỏi:
“Tớ hỏi cậu điều này được không, cậu sợ độ cao à?”
“…Tớ không thực sự thích mấy nơi cao thế này đâu.”
Nói đoạn, cô ấy ngại ngùng ngoảnh mặt đi chỗ khác. A, phản ứng đó giống như lần chúng tôi ở Destiny Land, vậy là tôi đã đúng! Ha! Biết ngay mà!
“Vậy cậu chỉ cần bảo với tớ, chúng ta sẽ không đi tàu điện một ray trên cao nữa là được.”
Thực ra là bọn tôi chọn tàu điện đơn đường ray trên cao bởi vì nó là đường ngắn nhất để đến điểm hẹn của chúng tôi, nhưng có một đường khác để có thể tới trạm Chiba. Chắc là vì tôi đã hào hứng nói “Hãy đi tàu điện một ray nào!” như kiểu tôi đã nói gì đó từ một tác phẩm nhạc Jazz kinh điển vậy, thế nên chúng tôi đã chọn thứ đó làm phương tiện di chuyển…không, có thể là Yukinoshita biết tôi thuộc tuýp người thích tàu điện một đường ray nên cô ấy theo tôi. Không, chắc không phải vậy đâu. Với cả tuýp người thích tàu điện một đường ray là gì vậy?
Dù sao thì việc bắt cậu ấy đi cùng tôi như thế này khiến tôi cảm thấy đôi chút có lỗi…
Nghe thấy tôi nhỏ giọng xin lỗi, Yukinoshita lắc đầu rồi để tay lên ngực và hít một hơi thật sâu. Cô ấy nhắm mắt nói nhỏ:
“Không, tàu điện trên cao cũng ổn mà…nó cũng chỉ là một phương tiện di chuyển, không sao đâu…nó chỉ là tàu điện mà thôi, mình sẽ ổn thôi…”
“Cậu đang tự thôi miên mình đấy à…?
Có thật là ổn không vậy…? Tôi thở dài đầy lo lắng, rồi nắm chặt tay mình hơn.
Ban đầu, cô ấy chỉ dùng hai ngón tay để nhéo lấy áo tôi, nhưng bây giờ thì cô ấy đang ôm cả phần cổ tay của tôi qua lớp áo rồi.
Hành động giống như một cô mèo của Yukinoshita khiến tôi bối rối đôi chút, nhưng ngay sau đó, cô ấy thu hẹp khoảng cách còn giữa hai chúng tôi và dựa vào vai tôi.
“Tớ không giỏi đối phó với nó…nhưng cũng không hẳn là ghét nó.”
Nói rồi cô ấy mỉm cười như trút hết đi những lo lắng. Cô ấy đưa ánh mắt của mình ra phía cửa sổ đối diện, đằng xa là những tòa nhà cao tầng bị bao phủ bởi những ánh hoàng hôn cuối ngày.
Hiện tại thì tàu điện vẫn đang ở trên cao và vẫn rung lắc nhưng Yukinoshita có vẻ đã bình tĩnh lại. Tôi có thể thấy vậy qua từng nhịp thở đều đều như đang ngủ của cô ấy.
Trái lại, tôi mới là người đang mất bình tĩnh ở đây.
Tôi có thể cảm nhận được sức nặng của cô ấy đang đè nhẹ lên vai tôi, qua lớp áo đồng phục, hơi ấm của cô ấy truyền tới tôi.
Dù không thể phân biệt được là dầu gội hay nước hoa, nhưng thi thoảng có một hương thơm thoáng qua khiến tôi phải ngồi thẳng lưng lên.
Để tránh cho cô ấy phát hiện ra tôi đang lo lắng, không, có thể là cô ấy đã nhận ra điều đó luôn rồi. Tôi quyết định không nghĩ về nó nữa và cũng hướng mắt về nơi cô ấy cũng đang ngắm nhìn, rồi tôi thì thầm nói với cô ấy:
“Có những điều gì mà cậu không giỏi ứng phó nữa không, nói cho tớ biết đi.”
Kể cả khi tôi đã quá rõ, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô ấy. Vì hôm nay có quá nhiều thứ mà tôi lờ mờ nhận ra nhưng lại chẳng thể hiểu.
“Tớ không thể trả lời nó ngay được…”
Yukinoshita chỉ ngón trỏ lên môi với vẻ suy tư và quay mặt về bên phải. Đúng là khá khó để trả lời mấy câu hỏi như thế. Nếu có ai hỏi tôi rằng Yukinoshita sợ gì thì tôi cũng không thể trả lời ngay được.
“Hừm, đầu tiên có lẽ là chó. Rồi cả mấy thứ liên quan đến ma nữa.”
Tôi không thể trả lời được ngay sao? Thế thì chẳng phải cô ấy sợ khá là nhiều thứ à? Không biết cô ấy có ổn không nữa? Cô nàng vẫn sống ổn đấy chứ?
“Còn gì nữa không?”
Độ cao, chó và những thứ liên quan đến ma. Tôi đếm chúng trên đầu ngón tay và khi đếm đến ngón thứ tư thì quay ra hỏi, nhưng lần này cô nàng lại tỏ vẻ hơi hờn dỗi.
“Tớ chỉ không giỏi ứng phó với chó hay mấy thứ liên quan đến ma thôi…”
“Ồ, được rồi, đã ghi nhớ.”
Được rồi mà, không sao đâu, thực ra là tôi đã biết rồi. Thế nên tôi mới dùng câu “không giỏi ứng phó” để hỏi cô ấy.
Dương như nhận ra những gì tôi đang nghĩ qua vẻ mặt nghiêm túc ấy, Yukinoshita bĩu môi như đang chuẩn bị mắng tôi tới nơi, rồi cô ấy hít thở sâu một hơi kiềm chế nó lại.
“…Đúng vậy đó, tớ thực sự không giỏi ứng phó với chúng.”
Sau đó cô ấy trầm tư suy nghĩ một hồi, rồi ngẩng mặt lên với một vẻ mặt đầy tự tin mà nói.
“Tớ cũng sợ côn trùng nữa.”
“Tớ cũng thế.”
Tôi không thể không đồng ý khi nghe cô ấy nói vậy bằng giọng điệu đầy tự tin và tươi tắn đó. Với cả sự thật là tôi không thể chịu đựng được mấy con bọ…
Tôi gật đầu đồng ý với bản thân, và rồi, Yukinoshita bỗng nhiên hăng hái hơn hẳn lên tiếng hỏi tôi:
“Thế còn cậu thì sao, có thứ gì mà cậu không thích không?”
“Cà chua, nếu ăn sống thì đúng là dở tệ.”
Yukinoshita gật đầu rồi lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra và bắt đầu ghi chú cái gì đó. Không, cậu không cần phải lưu nó lại đâu…với cả tớ cũng không thích dưa chuột nữa, nhưng nếu làm thành dưa muối thì còn được.
Nhưng trước khi tôi kịp nói ra thì Yukinoshita nhìn thẳng vào tôi như muốn hỏi thêm “Còn gì nữa không?”
“Cả môn toán nữa, tớ nghĩ thế…? Còn gì nữa không nhỉ? Hiện tại thì tớ chưa nghĩ thêm được thứ gì nữa.”
Đột nhiên bị hỏi những thứ mà tôi không thích, tất nhiên là tôi không thể nghĩ ra được ngay rồi. Tôi đơn giản là một người dễ tính, bất kỳ thứ gì tồn tại trên thế giới này tôi đều không thích cũng chẳng ghét, ma thì cũng có, chung quy lại là tôi không thích những thứ tới từ chiều không gian khác.
Còn gì nữa không nhỉ…? Trong khi tôi đang vắt óc để nghĩ ra cái gì đó đáng để nói ra thì có vẻ như Yukinoshita đã nghĩ ra gì đó. Cô ấy bỗng “A” một tiếng rồi liên tục vỗ vỗ vào tay tôi cùng với ánh nhìn “Nhanh lên, hỏi tớ đi, hỏi tớ đi mà!”
Này, cậu mà cứ đáng yêu rồi chuyển qua đáng sợ và khiến tớ xấu hổ và khó xử như thế hại tim tớ lắm đấy, lần sau đừng làm thế nữa được không hả? – Tôi nhìn về phía Yukinoshita thì chỉ thấy khóe miệng cô ấy cười khúc khích với ánh mắt tự tin rạng ngời, cô ấy nói.
“Nếu bọn mình đang nói về những thứ mà Hikigaya-san không thích hoặc là không giỏi đối phó thì đó chẳng phải là giúp cả hai gần nhau hơn sao?”
“Không phải cậu cũng thế à…?”
Sao cậu trông tự mãn vậy chứ? Chẳng phải điều đó là đương nhiên sao, tớ thậm chí không còn bận tâm về nó nữa rồi mà…
“Không ai là hoàn hảo cả, vì vậy cái trên không tính. Hơn nữa, chỉ những người tự nói rằng họ giỏi đối phó với các mối quan hệ cá nhân với nhau toàn là mấy người lừa đảo và đầu óc có vấn đề không thôi.”
Nếu bạn là con người, bạn chắc chắn sẽ gặp vấn đề về các mối quan hệ cá nhân ở một vài điểm nào đó. Nếu bạn có xem tử vi, bạn sẽ thấy những thứ như là “Thật xui xẻo cho bạn! Những người thuộc cung Sư Tử xếp hạng thứ mười hai! Hôm nay bạn sẽ có thể gặp thất bại vì các mối quan hệ cá nhân của bạn, vật may mắn của bạn là 7 nghìn tỷ yên”, nó chính xác tới một trăm phần trăm! Không ai có thể thoát khỏi những rắc rối được tạo nên từ những mối quan hệ cá nhân. Còn nếu mà có 7 nghìn tỷ yên thì bạn chắc chắn sẽ may mắn, bạn đang lừa tôi đấy à? Mau lên, nôn 7 nghìn tỷ yên ra đây!
Nghe thấy tôi nói vậy, Yukinoshita nhún vai và cười.
“Thật vậy nhỉ, mọi người đều có ai đó mà mình không giỏi đối phó ha.”
Nói vậy là đủ rồi, nhưng cô ấy vẫn nói thêm “Để tớ nghĩ xem nào”, và bắt đầu đếm ngón tay.
“Với cậu thì chắc là mẹ tớ nhỉ? À cả chị tớ nữa.”
“Nhưng mà chúng ta đang tới để gặp họ bây giờ đấy…”
Hahaha, con nhỏ này! Tôi cũng cười theo nhưng ngay lập tức cảm nhận được sức nặng của thực tại đang đè trên vai, cảm giác như rơi xuống vực thẳm vậy.
“…Khi tới đó chúng ta sẽ ăn những gì vậy?”
Tôi muốn chuẩn bị tinh thần cho thật tốt nên hỏi Yukinoshita. Dù sao thì tôi cũng không phải là người trả tiền nên chỉ việc tận hưởng nó thôi.
Nhưng Yukinoshita lại có vẻ lo lắng mà nói.
“Không phải tớ đã nói với cậu rồi à? Tí nữa chúng ta sẽ đi ăn đồ Ý. Tớ tưởng là cậu thích mà?”
“Đừng bảo với tớ là cậu đang nói về Saizeriya đấy nhé…? Nhưng mà tớ lại thích Saizeriya…”
Đúng vậy, Saizeriya là một nhà hàng kiểu Ý, đúng là như vậy, nhưng sau khi nghe cô ấy nói vậy tôi lại có một cảm giác day dứt khó chịu. Có lẽ là do tôi đã nhận ra Saizeriya chỉ phục vụ riêng mỗi đồ Ý không thôi.
Nhưng tôi không nghĩ là chúng tôi sẽ ăn tối ở Saizeriya cùng với gia đình của Yukinoshita.
Saizeriya là một nhà hàng bình dân, những gia đình thuộc tầng lớp cao hơn có lẽ sẽ không đến chỗ này. Không, nếu là chị haruno thì chị ấy có thể uống thứ rượu rẻ tiền ở nhà cũng không có gì lạ cả, nhưng tôi nghĩ hôm nay chị ấy không có tâm trạng đó.
Chúng tôi chắc chắn sẽ phải tới một nơi cao cấp và thời thượng hơn, vì thế mà tôi cảm thấy có chút lo lắng, buộc tôi phải hỏi lại để xác nhận.
“…Vậy chúng ta sẽ tới đâu vậy?”
“Một nhà hàng mà nhà tớ hay đến.”
“Này, đó hẳn là một nơi đắt tiền phải không? Nó có quy định về trang phục không thế? Không biết tớ có được vào không nữa?”
Nhìn lại trang phục của mình. Vừa bẩn lại vừa nhăn. Thế này không được rồi, mặc một bộ quần áo nhàu nát như thế này thể nào cũng bị người ta đuổi đi mất. Đau đầu quá, tôi không để đi được nữa rồi. Tôi thực sự rất muốn gặp mẹ Yukinoshita, tôi rất rất muốn, nhưng với bộ quần áo này của tôi, dù có làm thế nào đi nữa thì nó cũng không hết nhàu được! – Tôi phủi phủi bộ trang phục của tôi.
Nhưng Yukinoshita dường như không quan tâm vụ phục trang này cho lắm, cô nàng nhẹ nhàng hạ bàn tay tôi xuống, rồi mỉm cười nói.
“Bầu không khí ở đó rất là bình thường thôi, nó không trang trọng như cậu nghĩ đâu, chúng ta mặc đồng phục vào được mà.”
“Thật không vậy…?”
Thật sao? Chúng ta vào đó với bộ đồng phục thực sự sẽ ổn chứ? Nhưng mà Yukinoshita à, cậu không thực sự hiểu mức độ bình thường của bọn tớ phải không? Phần lớn chúng tôi nghĩ rằng một nhà hàng bình thường có nghĩa là một quán cà phê sành điệu hoặc bất kỳ nơi nào mà đồng phục là trang phục tối thiểu thì không thể gọi là bình thường được đâu!
Và vì vậy, cô ấy chắc chắn đang nói đến một nơi đắt tiền nào đó. Nếu có là nhà hàng đồ Ý thì cũng là nhà hàng Ý cao cấp. Vào những lúc như thế này, cậu đừng bảo là chúng ta đi ăn đồ Ý nữa mà hãy bảo là chúng ta sẽ tới một nhà hàng đắt tiền đi!
Phải đi gặp mẹ Yukinoshita ở những nơi như vậy là quá sức với tôi…
Không biết có đến mức người tôi đây chỉ xứng đi ăn đồ thừa ở chỗ đó không nữa…? Ngay khi tôi định từ bỏ thì nhận ra bộ trang phục của mình thiếu thiếu gì đó. Mặc dù lớp phòng thủ bên ngoài của tôi có thể bị phá hủy nhưng tôi vẫn còn bức tường phòng thủ bên trong. Chưa hết! tôi còn có thể cầm cự trong trận vây hãm ở Osaka! Mặc dù vẫn để thua nhưng tôi vẫn chiến đấu tới cùng. Sao cũng được, bỏ qua chuyện đó đi.
“…A.”
Tôi đột nhiên dừng lại và nói với giọng như tôi vừa mới ngộ ra.
“Chết, tớ quên mất cà vạt rồi, tớ phải quay về lấy nó, ừ, để tớ về lấy.”
“Không sao đâu mà.”
Yukinoshita kéo tay áo làm tôi cúi xuống, sau đó cô ấy lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong cặp. Sau khi cô ấy mở nó ra, tôi có thể thấy bên trong là một chiếc cà vạt của đồng phục học sinh trường Sobu.
“Komachi đã đưa cho tớ cái này, vậy là ổn rồi phải không?”
“Ừm…”
Oi…không phải em gái tôi đã quá cẩn thận rồi sao? Kiểu người sẽ đi làm ngay sau khi tốt nghiệp như em ấy…tốt hơn khối sinh viên toàn nói suông khi đi xin việc đấy.
Yukinoshita hoàn toàn phớt lờ đi ánh nhìn của tôi, nới lỏng chiếc cà vạt rồi kéo cổ tôi xuống hôn luôn. Động tác bất ngờ của cô ấy khiến cho tôi như một chú mèo con bất lực bị kéo cổ.
Cô ấy vén cổ áo tôi lên và quấn chiếc cà vạt xung quanh. Sau khi quấn được một vòng, cô ấy luồn phần đầu to của cà vạt qua, rút lại để tạo thành nút thắt hình tam giác xinh xắn, cuối cùng đẩy nó lên để thắt chặt lại.
Trong thời gian ấy, mắt tôi và Yukinoshita chạm nhau ở một khoảng cách rất gần cho đến tận lúc này.
Có vẻ như bây giờ Yukinoshita mới nhận ra điều đó làm cô nàng á khẩu, khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng. Ngay cả lúc cô ấy đã buộc xong chiếc cà vạt và bỏ tay ra, Yukinoshita vẫn không hề nói gì, và khuôn mặt của cô ấy vẫn không có dấu hiệu giảm nhiệt.
Trong một thoáng, bầu không khí khó xử đã tràn ngập khoang tàu.
“À…Cảm ơn cậu.”
“Ừm, không có gì đâu.”
Vì không chịu được bầu không khí yên tĩnh như lúc này thêm nữa, tôi cảm ơn cô ấy để lờ nó đi, nhưng Yukinoshita vẫn cứ cúi đầu mà hướng mắt xuống dưới. Cũng nhờ vậy mà đôi tai đỏ bừng ẩn dưới làn tóc kia mới lọt vào tầm mắt tôi.
Aaa! Nói gì bây giờ! Chỉ cần nghĩ đến cô ấy đang rất xấu hổ thôi cũng khiến tôi xấu hổ theo!
Tôi không nghĩ cô ấy cố tình làm vậy, nhưng mà làm những thứ như vậy một cách bất ngờ thế, với tôi thì vấn đề nó lớn lắm đấy.
– Nhưng tôi không hề ghét nó một chút nào, chỉ khiến cho vấn đề tệ hơn nữa mà thôi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Một chương trình TV của Nhật Bản. Gốc là một câu nói đùa giống với manga “Three Kingdoms” của tác giả Sonoda Mitsuyoshi.