Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru Shin

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Volume 3 - Interlude: Những chuyện về cô ấy mà chỉ mình cô ấy biết.

Trans: Battery

Yuigahama Yui's pov.

-------------------------

-------------------------

Một bầu không khí hoài niệm khi trở lại câu lạc bộ tình nguyện.

Nó nặng nề, trống rỗng và lạnh lẽo.

Một bầu không khí mà tôi đã cảm thấy từ hồi trước.

Chúng tôi đã trải qua nó nhiều lần trong năm vừa qua, giống như một vòng xoáy của thời gian vậy.

Sau ngày mà hai người họ đi ăn tối với nhau.

Trong phòng câu lạc bộ tình nguyện, thay vì những tiếng nói chuyện thì chỉ có một hương trà đen. Nó nhẹ nhàng và ấm áp, nhưng tất cả những gì bạn có thể nghe thấy là những tiếng thở dài yếu ớt.

Một bầu không khí đến khó thở, tôi liếc nhìn quanh phòng. Ở đó tôi có thể thấy những chiếc ghế có vẻ như cách xa nhau hơn một chút so với ngày hôm qua.

Hai cậu ấy đang ngồi ở đó.

Cô ấy hơi cúi nhẹ đầu trong khi chăm chú đọc sách một cách im lặng.

Bình thường cô ấy luôn ngồi thẳng lưng, một tư thế rất đẹp khiến tôi bị cuốn hút bởi nó nhưng hôm nay đôi vai của cô ấy hơi trùng xuống. Mỗi khi đọc xong một trang, cô ấy lại lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên vành tách trà và nhìn chằm chằm vào mặt nước như thể đang tìm kiếm điều gì đó.

Còn cậu ấy thì lại cau mày khi đọc sách, trông có vẻ không được tập trung cho lắm.

Cậu ấy thường khom lưng xuống, dùng tay chống cằm và rung chân trong khi đắm chìm trong việc đọc sách. Nhưng hôm nay cậu ấy cầm cuốn sách xa hơn một chút, trông như một ông cụ và cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Không hề có một cuộc trò chuyện hay ra hiệu bằng mắt nào giữa hai cậu ấy. Tuy nhiên thỉnh thoảng cô ấy vẫn liếc nhìn cậu ấy và hé miệng như muốn nói điều gì đó nhưng không thể phát ra thành tiếng. Cuối cùng thì cô ấy chỉ khẽ thở dài.

Tôi nghĩ cậu ấy biết điều đó nhưng lại không nói điều gì cả. Cậu ấy chỉ ngoẹo cổ, giả vờ như đang bị cứng vai để liếc nhìn cô ấy. Tôi biết điều đó vì cậu ấy thường làm nó trong khi học năm hai cao trung.

Trong những lúc như vậy, cậu ấy hoàn toàn không tập trung vào việc đọc sách. Có lẽ cậu ấy vẫn nghĩ mình đang bình tĩnh đọc sách nhưng theo quan điểm của tôi thì nó hoàn toàn không phải như vậy. Bởi vì khi cậu ấy đang đọc một cuốn sách nào đó có vẻ rất thú vị, cậu ấy sẽ mỉm cười trong lúc đọc nó. Nếu đọc một cuốn sách nào đó nhàm chán, miệng cậu ấy sẽ nhếch lên trông khá dị hợm hoặc nếu đọc cuốn sách nào đó khó hiểu, vào những lúc đó cậu ấy sẽ nở một nụ cười vẻ tự mãn.

Mọi biểu cảm của cậu ấy hôm nay đều không khớp với cái nào nên tôi biết rằng cậu ấy chẳng hề đọc sách một chút nào dù đôi mắt vẫn cứ dán vào những trang sách và lật từng trang nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Cậu ấy ngay lập tức mất đi sự tập trung của mình, nặng nề dựa vào ghế và thở dài một hơi đầy mệt mỏi. Đôi mắt cậu ấy trông vô hồn hơn bao giờ hết và cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách thờ ơ.

Lại thở dài một lần nữa, cậu ấy đưa tay lên vuốt tóc như đang ôm lấy đầu. Đó là dáng vẻ của cậu ấy đang hối tiếc về điều gì đó.

Bất cứ khi nào cô ấy bắt gặp cậu ấy làm gì đó, đôi môi cô ấy lại mấp máy gì đó như đang lo lắng những vẫn không hề thốt lên lời nào.

Mọi thứ đã như thế này kể từ khi tôi đến phòng câu lạc bộ.

Chỉ cần nhìn vào hai người họ, tôi biết chắc chắn rằng đã có chuyện gì đó xảy ra vào ngày hôm qua. Kể cả đó không phải là tôi mà là ai thì cũng có thể nhận ra điều đó.

Iroha-chan và Komachi-chan cũng chỉ biết liếc nhìn hai người họ và thở dài.

Iroha-chan nghịch chiếc điện thoại với vẻ mặt đờ đẫn, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người họ rồi bĩu môi.

Komachi-chan thì thỉnh thoảng lại kéo kéo các nếp gấp ở váy, cố định lại chiếc kẹp tóc, nhưng không lâu sau lại cúi mặt xuống và chăm chú nhìn vào chiếc cốc giấy mà em ấy đang cầm chặt bằng cả hai tay.

Không lâu sau, ánh mắt của cả hai cậu ấy đều nhìn về phía tôi như đang tìm kiếm sự trợ giúp vậy. Thấy vậy, tôi chỉ biết cười nhạt.

Đúng vậy, bạn sẽ không biết phải làm gì nếu bạn không quen nó.

Tôi không nghĩ rằng mình có thể bình tĩnh được như thế này trước đây. Có lẽ tôi trước đây chỉ là để lấp đầy khoảng trống thành viên câu lạc bộ, nó vô nghĩa và giống như chỉ để phục vụ cho một bầu không khí chẳng hề liên quan đến tôi tẹo nào và nói về những những chủ đề vô ích và buồn tẻ như đang đi xả hơi vậy.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn để bản thân như vậy.

Tôi sợ rằng nếu tôi không làm điều gì đó, nó sẽ đổ vỡ, mất đi sự ràng buộc và tôi sợ rằng nó sẽ dần biến mất. Không gian vui vẻ, hạnh phúc, thoải mái và đầy tình yêu này sẽ sụp đổ trước khi tôi nhận ra điều đó.

Dù có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không thể quen với cái cảm giác này.

Tôi vẫn chưa quen.

Khoảng khắc khi ánh mặt trời ấm áp dần dần mất đi, lạnh dần rồi biến mất. Mỗi lần gặp phải khoảng khắc như vậy đều khiến tôi sợ hãi, trong đầu chưa kịp suy nghĩ liền đã nói ra những lời vô nghĩa.

Bởi tôi không thể làm gì khác.

Tôi không biết phải làm gì.

Không biết chuyện gì đã xảy ra với hai cậu ấy nữa, hai người đang nghĩ gì vậy chứ, những suy nghĩ của hai cậu…Và sau đó chỉ còn lại một bầu không khí yên lặng giữa chúng tôi.

Tất cả mọi thứ, tôi đều không biết gì hết.

Nó luôn là như vậy.

Ngay cả khi tôi có thể đoán ra được nó nhưng đó không phải những chuyện mà tôi có thể can thiệp vào. Những điều gì đã xảy ra hay lý do hai cậu ấy lại suy nghĩ như thế, đều không phải những điều mà hai cậu ấy có thể cho tôi biết.

Tuy nhiên tôi đã suy nghĩ, tưởng tượng và đoán ra được nó sẽ thành như thế này. Đôi khi nó rất rắc rối và khiên tôi cảm thấy đau đớn và rồi lại tự hỏi rằng tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này. Tôi đã cảm thấy rất buồn.

Nhưng tôi đã yêu những thứ như thế này mất rồi.

Tôi nghĩ tôi là người duy nhất cố gắng thân thiết với hai cậu ấy, muốn gần gũi với hai cậu ấy hơn bất kỳ ai khác. Hai cậu ấy thực sự quan tâm đến tôi. Tôi rất vui về điều đó. Đó là lý do tại sao tôi không còn chán ghét bầu không khí nặng nề này nữa…Nếu tôi nói những điều này ra thì có lẽ Iroha-chan và Komachi-chan sẽ rất ngạc nhiên và vừa nói vừa lùi xa ra khỏi tôi mất.

Trong khi đang tưởng tượng ra cảnh đó, tôi liếc nhìn xung quanh và có vẻ như hai em ấy đã có sẵn biểu cảm như vậy rồi.

Tôi thực sự sợ bầu không khí trong phòng câu lạc bộ bây giờ.

Cả hai cậu ấy đều không nói một lời nào nhưng vẫn mấp máy môi rồi thở dài như muốn nói “Chà…”

Iroha-chan chầm chậm lặng lẽ chuyển sang ngồi ghế khác rồi ngả người về phía sau và khẽ kề vào tai Komachi-chan thì thầm.

“Chuyện gì đã xảy ra với hai người ấy vậy…”

Sau khi nghe Iroha-chan khẽ hỏi, Komachi-chan cũng thở ra một hơi như được giải tỏa. Em ấy nhiệt tình di chuyển ghế lại gần và thì thầm vào tai Iroha-chan.

“Ồ, ra đó là những gì chị Haruno đã nói sao…”

Komachi-chan cố giữ giọng của em ấy thật bé để hai người họ không nghe thấy nhưng do vị trí ngồi nên tôi vẫn có thể nghe rõ những gì em ấy nói.

“Trong bữa tối, khi chị Haruno cố gắng thăm dò mối quan hệ của hai người họ và có vẻ như anh trai em đã đưa ra một câu trả lời rất chi là mơ hồ…em nghĩ rằng chị Yukino-san đang rất tức giận bởi vậy, đúng chứ?”

Khi em ấy nói vậy, lông mày của Komachi-chan bỗng buông xuống thành hình chữ V, cả chỏm tóc của em ấy đang lắc lư cũng nhanh chóng cụp xuống.

“Mặc dù là anh trai của em nhưng em thực sự cảm thấy xấu hổ khi nói về điều này. Anh ấy thực sự vô vọng mà…”

Nhìn Komachi nói với vẻ đầy hối lỗi, Iroha-chan nheo mắt lại và làm ra vẻ khó chịu.

Tôi thì gật đầu đồng tình với Komachi-chan.

“À đúng rồi…Bé gạo, mau trả chị một đồng Ferrrica đi.”

“Ơ, ngay bây giờ á!”

Komachi-chan giật mình khi thấy Iroha-chan đưa bàn tay ra đòi.

Tôi biết ngay mà. Dự đoán của tôi hoàn toàn chính xác.

Kinh ngạc, dễ thương, xấu hổ, phiền phức, vui vẻ, ghê tởm, buồn bã và bất lực - tất cả những cảm xúc đó lẫn lộn trong tôi. Tôi không biết phải nói như thế nào nữa.

Tôi thực sự rất thích hai cậu ấy.

Nghĩ đến đây, trên mặt tôi bất giác nở một nụ cười nhẹ.

Tôi tự nghĩ: "Thật là nực cười mà." Tôi cũng đã từng nghĩ rằng tôi thực sự không thể giúp được gì cho hai cậu ấy. Bởi trong quá khứ, tôi luôn cho rằng nó là điều bất khả thi.

Thực ra tôi đã nhận ra từ lâu rồi.

Có một nơi mà tôi không thể bước vào. Tôi đã đứng trước cánh cửa đó nhiều lần nhưng cảm thấy mình không nên can thiệp vào. Vì vậy mà tất cả những gì tôi có thể làm là đứng nhìn qua khe cửa và lắng nghe.

Tôi đã để ý đến điều đó trong một khoảng thời gian dài.

Tôi muốn bước vào đó.

Tôi muốn làm tất cả để có được nó.

— Đó là lý do tại sao tôi không thể trở lại như trước đây.

“Được rồi! Hôm nay kết thúc ở đây thôi! Chúng ta về nhà thôi!”

Tôi vỗ tay một cái thật mạnh, mang giày vào rồi xách cặp đứng lên một cách mạnh mẽ.

Đứng trước cánh cửa mà ngày đó tôi không thể mở ra, thậm chí còn không thể chạm vào. Với quyết tâm mạnh mẽ, tôi mở thật mạnh chiếc cửa ra. Những đầu ngón tay của tôi không hề cảm thấy sức nặng của cánh cửa và nó tạo ra một tiếng ồn lớn hơn tôi tưởng. Tiếng mở cửa đã phá tan bầu không khí ở trong phòng câu lạc bộ.

Làn gió nhẹ nhàng, mát mẻ nhuộm màu xanh của cây cối trên sân trường tràn vào hành lang qua các ô cửa sổ.

Tôi hít một hơi thật sâu, phần búi tóc trên đầu tôi cũng đung đưa theo động tác. Sau đó trút ra hết những khó chịu và phần trái tim đã nguội lạnh của tôi.

OK.

Được rồi.

Tôi có thể làm được.

Không sao đâu.

Tôi đã quyết định rồi.

Mỗi lần tôi hít thở sâu, lặp đi lặp lại như vậy rồi tự nói với bản thân, một lần nữa tự xác nhận lại với chính mình.

Cuối cùng, tôi nhìn lại phòng câu lạc bộ.

Iroha-chan, Komachi-chan và cả hai cậu ấy, tất cả mọi người đều há hốc miệng ngạc nhiên nhìn tôi.

Từng chút một, biểu cảm của mọi người dần thay đổi. Tôi cảm thấy họ chuẩn bị nói một điều gì đó như kiểu “Có chuyện gì vậy?”

Mọi người đều nhìn vào mặt nhau vẻ bối rối không biết phải làm gì nhưng cuối cùng, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi.

Vì vậy, tôi mỉm cười rạng rỡ và cho mọi người nhìn thấy nó.

Không giải thích, không bào chữa.

Tôi xin lỗi, thực ra tìm một lý do thích hợp để đánh lừa quá khứ lại rất đơn giản. Nó không khó để đổi chủ đề bằng những từ ngữ tế nhị, nhưng nếu tôi cứ đi vòng quanh như thế, khi dừng lại, tôi chắc chắn rằng nó sẽ lại dừng lại ở trước cánh cửa đó một lần nữa. Vì thế, tôi nhẹ nhàng bước qua thanh chắn cửa và đi ra ngoài hành lang. Tôi quay gót lại và vẫy mạnh tay như muốn bảo rằng với mọi người nhanh lên đi.

Sau đó Komachi-chan đang lơ đễnh nhìn tôi cũng đứng dậy.

“Đúng rồi, về nhà thôi!”

“Em cũng phải trở về phòng hội học sinh đây.”

Sau đó Iroha-chan từ từ đứng dậy, cầm lấy cặp của mình rồi rời khỏi chỗ ngồi trong khi thở dài với vẻ đầy xấu hổ.

Sau khi thấy cả hai em ấy chuẩn bị rời đi, cô ấy khẽ thì thầm “Phải rồi nhỉ.” Và cậu ấy cũng khẽ gật đầu “Ừm.”

Bộ pha trà được cất đi, đóng cửa sổ lại và rèm được kéo lại một cách gọn gàng. Khi tất cả mọi người chuẩn bị rời đi, Iroha-chan chào một cách dễ thương “Vậy em đi trước đây.” Komachi-chan kiểm tra lại phòng câu lạc bộ lần cuối rồi với một lần ấn, cửa phòng câu lạc bộ đã được khóa lại.

Ngay lúc đó, tôi đặt tay của mình lên vai Komachi-chan từ phía sau. Vì chênh lệch về chiều cao nên nếu không chú ý, cảm giác như tôi sắp ôm lấy em ấy từ phía sau vậy.

“Komachi-chan, hãy giữ chìa khóa cẩn thận nhé.”

“Ơ, a, tất nhiên là phải như vậy rồi…”

“Komachi là trưởng câu lạc bộ, vì thế…mà” Komachi-chan vẫn cứ nhìn tôi trong khi tiếp tục nói. Rõ ràng đó là chuyện bình thường mà sao em ấy lại bận tâm nói như vậy, lại còn nghiêng đầu vẻ chưa hiểu nữa chứ. Tuy nhiên sau một hồi chớp mắt, cuối cùng em ấy cũng nhận ra rồi.

“A em hiểu rồi! vậy Komachi đi trả lại chìa khóa đây!”

Komachi chào bọn tôi trong khi xoay xoay chiếc chìa khóa trên đầu ngón tay rồi đẩy mạnh lưng cậu ấy.

“Nhanh lên nào, đi trả chìa khóa rồi về nhà nhanh thôi, à cả đi mua sắm nữa!”

“Ô, ừ…”

Trong khi đang bị đẩy lưng bởi Komachi-chan, cậu ấy quay đầu lại để chào chúng tôi “Vậy nhé…”

Tôi vẫy tay thật mạnh để chào còn cô ấy thì nhìn xuống và khẽ gật đầu với cậu ấy như thể đang quan sát cậu ấy và tiễn cậu ấy đi vậy.

Sau đó chỉ còn lại tôi và cô ấy.

Trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của hai chúng tôi vang vọng.

Bước chân nhẹ nhàng, dáng đi như một người mẫu. Nó tạo ra âm thanh hoàn toàn khác.

Tuy nhiên khi chúng tôi tiến đến hành lang nối giữa tòa nhà đặc biệt với tòa nhà chính của trường, tiếng bước chân của chúng tôi hòa làm một.

“…Có phải đã có chuyện gì xảy ra phải không?”

Khi tiếng bước chân của tôi biến mất, cậu ấy mới nhận ra và đột ngột dừng lại.

Và sau đó tiếng bước chân lại vang lên.

Mái tóc đen dài, đẹp và mềm mượt của cậu ấy bồng bềnh trong khoảnh khắc.

Cậu ấy nhìn sang tôi, dùng những đầu ngón tay mảnh mai vén phần tóc bị xõa xuống trên má qua tai rồi mỉm cười.

“………ư.”

Tôi không biết cậu ấy đã gật đầu hay là đã kìm lại lời nói của mình. Có lẽ cậu ấy đã mất một chút thời gian để suy nghĩ xem nên nói gì và cậu ấy đã không có câu trả lời, không, cậu ấy trả lời bằng những âm thanh yếu ớt.

“…Không có gì đâu.”

Ánh hoàng hôn phản chiếu qua tấm kính của những chiếc cửa sổ to lớn trên hành lang khiến cho cậu ấy vốn đã xinh đẹp càng trở nên quyến rũ hơn. Hàng mi của cậu ấy thật đẹp và dễ thương. Khi cậu ấy nhẹ nhàng cụp hàng mi xuống và mỉm cười khiến tôi không thể nói bất cứ điều gì.

“Chỉ là…”

Vậy thì tốt rồi. Chà, tôi chỉ còn biết cười một cách đầy sảng khoái.

Thực ra tôi biết mình cần phải nói gì.

Hãy nói mọi chuyện với tớ, bất cứ chuyện gì! Hãy nói về nó! Bằng mọi thứ có thể, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu mà!

Nhưng tôi lại không thể nói ra điều này.

Tôi không muốn nói. Nếu cậu ấy thực sự nói mọi chuyện với tôi, có lẽ tôi sẽ cảm thấy buồn mất. Vì vậy tôi cố nén nó lại và mỉm cười.

Tôi cần phải nói gì đó khác, có thể là “Tớ hiểu rồi.”, “Đó không phải là lỗi của cậu, được chứ?”, “Tớ sẽ thử nói chuyện với cậu ta một lần nữa.” hoặc “Tớ sẽ lắng nghe những lời phàn nàn của cậu mà.” Hoặc những câu vô nghĩ khác.

Có thể tôi sẽ lấy cớ như kiểu “Tớ nghĩ đó là vì lợi ích của cậu nên những điều tớ nói có thể sẽ gay gắt một chút.”

Sẽ tốt hơn nếu tôi có thể trung thực nói ra nhưng đó hầu hết là nói dối. Nó chỉ làm cho người nghe cảm thấy dễ chịu hơn mà thôi. Còn người nói thì không cảm thấy như vậy, nó thường gây đau đớn hoặc khó chịu như tôi đang cảm thấy vậy.

Bởi có lẽ tôi cứ nghĩ mãi về những điều như vậy mà tôi khẽ cắn môi dưới mà không hề hay biết.

Tôi biết mình không nên làm bộ mặt như vậy nên tôi vội vàng nói để che đi. Nhưng tôi không thể nói đúng những từ phù hợp mà chỉ có thế thở dài đầy chán nản.

Tôi phải nói gì đó, tôi phải nở một nụ cười giả tạo. Tôi xoa xoa búi tóc của mình rồi đưa mắt về phía mép hành lang, phía bên kia cửa sổ, mọi thứ…nhưng tôi vẫn không thể nghĩ ra được bất kỳ từ ngữ nào phù hợp. Tôi thực sự chán ghét bản thân mình. Dù đã chuẩn bị tinh thần, quyết tâm và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Hít vào rồi thở ra những gì tôi có thể làm chỉ là tăng số lần chớp mắt lên. Có lẽ do ánh mặt trời phản chiếu cứ dọi vào tôi nãy giờ. Khi tôi nhận ra điều đó, tôi dùng tay để dụi mắt mình. Chỉ cần chạm vào mắt, tôi cảm giác nó rất nóng dù đó cũng chính là nhiệt độ của cơ thể tôi.

Ổn rồi, tôi không còn cảm thấy chói nữa. Khi tôi buông tay ra và lau nó đúng cách, tôi sẽ có thể nhìn thẳng vào cậu ấy và mỉm cười một lần nữa.

Tôi lau đi đôi mắt ướt đẫm của mình rồi mỉm cười như muốn nói rằng “Tớ không sao hết.”

Tuy nhiên, cô gái đứng trước mặt tôi hiện giờ cũng có biểu cảm giống như tôi hiện tại.

Tôi đưa tay về phía trước nhưng giữa chừng tôi lại lo lắng rằng không biết có nên dang tay ra hay không. Bàn tay yếu ớt trước mặt cậu ấy dần dần hạ xuống.

“Tớ xin lỗi, tớ đã làm cậu hiểu lầm rồi. Thực sự không có gì đặc biệt về nó hết, chỉ là tớ không biết phải giải thích như thế nào.”

Từng chút một, với giọng nói nhỏ nhưng cậu ấy đã nói ra bằng tất cả khả năng của mình.

Cậu ấy không hề rời mắt khỏi tôi nhưng đó không phải là một ánh nhìn lạnh lùng, trang nghiêm và mạnh mẽ thường thấy. Nghĩ về nó, lo lắng về nó, sợ rằng liệu đây có phải là điều nên làm hay không. Cậu ấy vẫn đang nhìn tôi.

“…Và tớ không nghĩ đó là điều tớ nên nói với bất kỳ ai khác.”

Cậu ấy nắm chặt tay rồi đánh ánh mắt sang nơi khác. Thấy vậy, tôi chợt nghĩ rằng thay vì “với ai đó”, tôi nghĩ rằng nó sẽ là “với tôi”.

Tôi cố gắng không nhắc tới chuyện này khi đang nói chuyện với cậu ấy và tôi cũng không biết làm thế nào để đề cập tới nó nữa.

Giữa tôi và cậu ấy có thể còn có một khoảng cách đến mức mà tôi không thể chạm vào. Nhưng khi tôi bước nửa, cậu ấy cũng bước theo nửa bước. Sẽ không sao nếu cậu ấy cố gắng tìm những từ ngữ thích hợp và trả lời một cách thận trọng để không mắc phải sai lầm. Ngay cả khi điều đó không đến được với cậu ấy nửa đường, ngay cả khi nó hoàn toàn không đến được với cậu ấy, ngay cả khi cậu ấy có bị cản trở, cậu ấy vẫn cố gắng để tiến tới.

“…Tớ nghĩ tớ muốn nghe về nó.”

Vì vậy tôi phải làm cho đúng. Tôi đã nghĩ như vậy, tôi liền nắm chặt lấy tay cậu ấy.

Đã từ rất lâu rồi tôi chưa cầm lấy tay cậu ấy. Từ trước đến giờ, mỗi khi tôi đến gần cậu ấy, cậu ấy lại có chút ngại ngùng và xấu hổ đẩy ra. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không từ bỏ khiến cậu ấy chấp nhận. Ngay cả bây giờ, cậu ấy vẫn hơi ngạc nhiên một chút, lùi lại như đang gặp phải rắc rối và cố gắng chạy trốn. Tuy nhiên cậu ấy vẫn cố gắng nắm lấy tay tôi.

“…Tớ biết, đây chỉ là những suy nghĩ của riêng tớ thôi.”

“Được rồi.”

Sau khi khẽ thở dài, cậu ấy mở đầu như một lời giới thiệu và tôi gật đầu một cách chắc chắn. Khi bắt gặp ánh nhìn của tôi, cậu ấy nhẹ nhàng gài tóc lên bằng bàn tay còn lại.

Bằng giọng điệu hơi giống với trẻ con, cậu ấy tiếp tục nói từng chữ một như để xác nhận lại.

“Thực sự là không sao hết hay nói đúng hơn là không có chuyện gì xảy ra cả. Có lẽ là không có gì, ý tớ là…”

“Ừm…hửm?”

Cậu đang nói về cái gì vậy? Ý cậu là sao? Cậu đang nói về triết học à? Đôi khi cậu ấy lại sử dụng những từ khó hiểu. Nhưng kể cả cậu ấy có nói bằng những từ đơn giản tôi cũng vẫn không biết cậu ấy đang nói về cái gì. Điều này thật là đau đầu mà.

Tuy nhiên khi tôi hỏi lại, cậu ấy sẽ tìm những từ ngữ phù hợp để có thể kể lại cho tôi hiểu. Đó là lý do tại sao tôi lại nhìn thẳng vào mắt của cậu ấy và chờ đợi những lời nói tiếp theo.

Trong khi loay hoay với mái tóc của mình, ánh mắt của cậu ấy cứ liếc qua liếc lại như không biết phải nói gì.

“Khi kể ra, tớ thấy mình thật ngu ngốc đến nỗi tự cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về những chuyện như vậy…không, tớ thật sự thảm hại mà…”

Khi nói được một nửa thì bỗng cậu ấy nói rất nhanh nhưng rồi đột nhiên dừng lại và từ đó, cậu ấy nói chậm lại với giọng nghẹn ngào. Cuối cùng, cậu ấy lẩm bẩm bằng một giọng khó có thể nghe rõ được.

“…Tớ không muốn nói nữa.”

Miệng cậu ấy chu lên, hờn dỗi nói. Đến cả tai của cậu ấy cũng đỏ lên, mắt ươn ướt vì đang lo lắng. Tất cả những điều cậu ấy như là cậu ấy cảm thấy xấu hổ, buồn bã, lo lắng, cả cảm thấy yêu, bị tổn thương và bất lực.

Tôi không thể nào mỉm cười được, tôi gần như sắp khóc. Cậu ấy thực sự rất dễ thương nhưng cũng rắc rối làm sao. Yếu đuối và cả mạnh mẽ. Công bằng, thẳng thắn và đôi chút ranh mãnh. Tôi thích tất cả.

“Không có gì” có lẽ không phải là một lời nói dối. Vì không có gì cả nên cậu ấy cảm thấy chán nản. Ngoài tôi ra, tôi không nghĩ có ai có thể hiểu được nó. Vì cô ấy là đặc biệt nên tôi muốn hiểu rõ về cô ấy.

Tôi vỗ nhẹ hai cái vào tay cậu ấy. Bởi tôi không tìm được từ nào phù hợp với hoàn cảnh này nên nó thay cho lời nói với cậu ấy rằng tôi hiểu mà. Như để đáp lại, cậu ấy nắm thật chặt bàn tay tôi lại.

Cái nắm tay càng chặt, tôi càng có thể hiểu được hơn. Nhưng dù hai ta có nắm chặt lấy tay nhau, có ở bên nhau bao lâu, có nói chuyện với nhau nhiều đến mức nào đi chăng nữa, mối quan hệ của hai ta cũng chẳng thể bao giờ quay trở lại như trước được nữa.

Tôi thực sự nghĩ rằng tôi là người tốt hơn.

So với hai cậu ấy, tôi nghĩ tôi khá là khéo léo. Tôi không có bất kỳ khó khăn đặc biệt nào trong việc giao tiếp xã hội và tôi cũng đã quen với việc đọc bầu không khí và cư xử phù hợp.

Tôi cũng tự tin rằng tôi có thể giữ một khoảng cách phù hợp.

Vì vậy, để tránh tạo ra một bầu không khí quá căng thẳng, tôi sẽ không đề cập đến những thứ không phù hợp, không bao giờ vượt qua ranh giới cuối cùng, không nói ra những điều không nên nói, phản đối với những câu chuyện đen tối hay buồn bã và cùng nhau nổi giận với những câu chuyện đáng kinh tởm. Đó là cách tôi đã nghĩ để tôi có thể kết bạn.

Nhưng tôi đã không còn là như vậy nữa.

Không chỉ là bạn bè nữa.

Tôi không thể vượt qua nó với thứ được gọi là “bạn bè” mà mọi người sử dụng nó theo nhiều cách khác nhau.

Một mối quan hệ nặng nề, rắc rối, khó khăn và mệt mỏi hơn nhiều.

Đến mức mà bạn phải lựa chọn giữ hẹn hò hoặc suốt phần đời còn lại sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Ngay lúc này có thể cũng chỉ là một sự hiểu lầm, một chút bối rối ở trong lòng hoặc đây có thể chỉ là một phần của tuổi trẻ. Cũng có khả năng là do sự ảo tưởng khi cảm xúc đã trở nên mơ hồ. Có lẽ mười năm sau, tôi sẽ hoàn toàn quên về nó.

Nhưng hiện tại, vào ngay lúc này, tôi chắc chắn nghĩ như vậy.

Tôi chắc chắn rằng khoảng thời gian ở bên cô ấy là khoảng thời gian quý giá nhất trong cuộc đời tôi.

Vì vậy, để khiến cho niềm tin này trở thành hiện thực, tôi phải đối mặt với nó một cách đúng đắn, bất kể là bị thương khi đối đầu với những cái gai vẫn còn ở trong tim hay những thứ như vậy.

Tôi sẽ kết thúc mối quan hệ của anh ấy, của cô ấy, của tôi một cách đúng đắn và sau đó một mối quan hệ mới của chúng tôi sẽ lại bắt đầu.

“…Này Yukinon.”

Tôi gọi tên cậu ấy.

Lúc đầu cậu ấy không chấp nhận cách gọi này và cứ cố sửa lại mỗi khi tôi gọi như vậy. Nhưng tôi vẫn tiếp tục gọi như vậy. Cách gọi mà chỉ tôi có thể gọi.

Yukinon ngẩng đầu lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ướt đẫm rồi gật đầu chào lại. Đôi mắt ngấn nước đang nhìn tôi, chờ đợi những lời nói tiếp theo. Thật buồn vì tôi sẽ phải nói những điều tệ nhất từ trước tới nay. Nhưng tôi không thể không nói ra.

Tôi có thể sẽ bị ghét. Tôi không quan tâm nếu cậu ấy nghĩ tôi là một người tồi tệ. Ngay cả khi cậu có ghét tớ nhiều đến cỡ nào, tớ vẫn sẽ quý cậu nhiều như vậy nên điều đó hoàn toàn ổn.

Tôi không phải thiên thần, cũng không phải là nữ thần.

tinh ranh, dễ thương, ích kỷ và tham lam.

“Tớ có thế nói chuyện với Hikki không?”

Tôi cần một chút can đảm để có thể nói thẳng ra điều đó. Sau một hồi tôi nói ra, Yukinon nghiêng đầu bối rối.

“Tớ không phiền đâu, nhưng…cậu đâu cần phải xin phép tớ, đúng chứ?”

Yukinon đưa ngón tay lên môi khi nói, dường như cậu ấy đang suy nghĩ về ý nghĩa trong câu nói của tôi. Tôi nghĩ là do tôi vì mặt tôi có vẻ đang rất nghiêm túc. Má tôi như bị đông cứng khi nói như vậy.

Tôi nhắm mắt lại và hít thở sâu để giọng nói không bị run. Tôi ngẩng đầu lên rồi nhìn vào mắt Yukinon.

Dù có nhìn từ góc nghiêng, từ trên xuống, từ đằng sau hay từ góc độ nào đi chăng nữa trông cậu ấy vẫn rất đẹp, nhưng tôi nghĩ cậu ấy đẹp nhất khi nhìn từ phía trước, vì vậy tôi phải đối mặt với Yukinon.

“Đây là một chuyện rất quan trọng. Tớ đã không thể nói nó ra một cách nghiêm túc trong một khoảng thời gian rồi.”

Lúc tôi nói vậy, Yukinon thở dài ngập ngừng, hoang mang và đôi mắt của cậu ấy đung đưa với vẻ lo lắng. Đôi môi mềm mại của cậu ấy vẫn đang hé mở, hàng mi dài khẽ run lên khiến cậu ấy trông như sắp khóc vậy.

Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong chốc lát. Yukinon từ từ nhắm mắt lại, gật đầu một cái và trên khuôn mặt cậu ấy nhẹ nhàng nở một nụ cười dễ thương không thể cưỡng lại.

“Cậu thực sự không cần phải hỏi tớ như vậy đâu.”

Nở một nụ cười đắc thắng, cậu ấy vuốt nhẹ mái tóc đen dài thướt tha của mình. Tôi có cảm giác giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau vậy, điều này làm tôi cảm thấy rất vui.

Chắc chắn rằng đây sẽ là một khởi đầu mới cho mối quan hệ của hai chúng tôi.

Đôi má của tôi cứng nhắc, căng thẳng bây giỡ đã hoàn toàn giãn ra, tiếng cười và câu nói đùa của tôi bật ra ngoài.

“Nếu cậu không nói ra, Yukinon, cậu sẽ tự làm mình cảm thấy lo lắng và chán nản đó.”

Ehehe, tuy đó chỉ là một câu nói đùa nhưng nếu tôi mà nghiêm túc nói vậy thì Yukinon sẽ khó chịu cho mà xem.

Môi cậu ấy hơi mím lại và lông mày hơi nhíu lại.

Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, chỉ là nói đùa thôi mà. Khi tôi cố gắng ôm lấy cậu ấy, Yukinon chỉ còn biết thở dài.

“Cậu không cần phải lo lắng về điều đó nữa đâu…từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn cô đơn nữa.”

Rồi cậu ấy mỉm cười bất lực.

“…Phải rồi ha.”

Có lẽ từ giờ, tôi vẫn sẽ có những lo lắng và phiền muộn. Tôi nghĩ Yukinon sẽ còn chán nản hơn tôi nữa. Tôi chắc chắn biết rõ điều đó.

Nhưng không sao cả, vậy là tốt rồi.

Bởi tôi đã quyết định dành nhiều thời gian cho hai người họ hơn, gần gũi với họ hơn bất kỳ ai khác, cũng như lâu hơn bất kỳ ai khác. Bởi vì tôi muốn nói chuyện với Yukinon về những điểm không tốt của cậu ấy, những điều tồi tệ, những điều không thích và những điều tôi thích ở cậu ấy.

Khi cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn một chút, Yukinon vỗ nhẹ vào hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau.

“…Tớ nghĩ cậu ấy vẫn đang ở trường đấy.”

Thấy vậy, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẫn còn hơi để gọi là buổi tối. Tôi không chắc giờ mình có thể đuổi kịp cậu ấy không nữa nhưng nếu tôi vẫn còn chần chừ nữa, tôi cảm thấy tôi sẽ không thể nói ra được nữa.

Yukinon nhẹ nhàng buông tay tôi ra rồi đặt tay lên vai của tôi. Tôi không cảm thấy một chút sức lực nào trong đó. Dường như cậu ấy đang phân vân rằng liệu chạm vào tôi thì có ổn không.

“…Đi thôi nào.”

“Đi thôi.”

Tôi mang giày vào một lần nữa và bước đi một cách nhanh chóng. Nhịp bước chân tăng dần. Tôi biết tôi không nên làm như vậy nhưng tôi không thể dừng lại.

Vì thế mà tôi.

Chạy dọc hành lang nhanh hết mức có thể dù biết rằng điều đó trái với quy định của trường.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage