Vậy là cứ như thế, ngày lại tiếp tục trôi qua và chúng tôi tiến vào giai đoạn hai của buổi tập luyện tennis của mình.
Như thế có thể nghe khá là ngầu đấy. Nói một cách đơn giản thì chúng tôi đã hoàn tất buổi tập cơ bản của mình và cuối cùng cũng tập luyện với vợt và bóng thật sự.
Mặc dù khi tôi nói rằng “chúng tôi”, ý tôi thật sự là “chỉ có mình Totsuka.” Totsuka là người duy nhất phải dành toàn bộ thời gian của mình chỉ với việc đánh bóng dội tường dưới sự giám sát của huấn luyện viên quỷ dữ Yukinoshita.
Chà, không phải là chúng tôi thực sự lại có thể theo kíp với một thành viên của đội tennis, vì thế chúng tôi chỉ giành thì giờ của mình làm bất kì điều gì mà mình muốn thôi.
Yukinoshita sẽ chỉ đọc sách ở dưới tán của một cái cây gần đấy, nhưng thi thoảng cô ấy có vẻ như là nhớ ra rằng Totsuka có mặt ở đó và đi đến kiểm tra cậu ấy và đưa ra những mệnh lệnh tiếp theo.
Ban đầu thì Yuigahama cũng tham gia vào buổi tập của Totsuka, nhưng cô ta nhanh chóng chán với việc đó, và giờ dành phần lớn thời gian của mình nằm ngủ bên cạnh Yukinoshita. Cô ấy gợi tôi nhớ đén một chú chó mà bạn đã đưa đến công viên trở nên mệt lử ra và nằm phịch xuống bên cạnh một trong những lỗ tưới cây cả công viên.
Và, đúng theo phong cách của Zaimokuza, hắn thì đang nghiên cứu phát triển kĩ thật đánh bóng ma thuật tối thượng của mình một cách đầy nghiêm túc. Này, thôi cái trò ném quả sồi lung tung đi chứ, chết tiệt. Ngoài ra, đừng mà mà đào lỗ trên mặt sân đất nện với cái vợt của ông đi chứ.
Cuối cùng thì việc tụ tập số lượng người vô dụng nhiều đến mức này trong một chỗ thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Và về phần tôi, bạn hỏi sao?
Tôi chỉ thì đang uể oải ở một góc sân quan sát lũ kiến mà thôi. Chuyện đó thì rất là vui đấy.
Nhưng tôi nói thật đấy, thật sự rất là vui đấy.
Tôi không biết những sinh vật nhỏ bé này đang nghĩ gì khi chúng đi tới đi lui một cách không ngừng nghỉ như thế, nhưng chúng rõ ràng là chỉ bận bịu tiếp tục cuộc sống của mình mà thôi. Tôi đoán là việc này khiến tôi cảm thấy như thể mình đang ở trong một tòa văn phòng cao tầng ở Tokyo nào đó, nhìn thẳng xuống đường vậy.
Hình ảnh những cú kiến tất bật tới lui và hình ảnh một người làm công ăn lương mặc một bộ quần áo đen hiện lên và cứ chồng chéo lên nhau trong đầu tôi.
Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ trở thành một trong những đốm đen mà ai đó sẽ thấy khi nhìn xuống từ cũng cái tòa nhà cao tầng ở Tokyo đó chăng? Lúc đó thì tôi rồi sẽ suy nghĩ những chuyện gì nhỉ?
Không phải là tôi không thích ý tưởng trở thành một công nhân viên chức. Trời ạ, một phần trong tôi cũng muốn trở thành một người như thế đấy. Đó là mục thứ hai trong danh sách những người tôi muốn trở thành, đứng ngay sau “người chồng nội trợ toàn thời gian” đấy. Số thứ tự thứ ba trên danh sách đó là “xe cứu hỏa.” Cái quái gì thế, tôi muốn trở thành một chiếc xe sao…?
Tất nhiên là tôi cũng nhận thức rõ rằng cũng có những điểm hại trong việc trở thành một công nhân viên chức. Tôi vẫn luôn nhớ rõ cùng nỗi kinh sợ với việc thấy ba của tôi trở về nhà với vẻ mệt-mỏi-với-cuộc-sống trên mặt mình. Việc thấy ông ấy đi làm mỗi ngày cho dù ông ấy chẳng vui vẻ gì thì cũng đáng ngưỡng mộ đấy.
Vì thế, tôi đột nhiên đưa hình ảnh người bố của mình lên một trong những chú kiến đó và bắt đầu cổ vũ cho ông ấy trong tim mình.
Cố hắng hết sức đi ba. Đừng bỏ cuộc ba ơi. Đừng có rụng tóc nữa, ba ơi.
Tôi mơ màng về tương lai của chính mình, và rồi bắt đầu lo lắng về tương lai của tóc của tôi.
Có lẽ lời cầu nguyện của tôi đã được nghe thấy, bởi vì chú kiến đó đã bắt đầu bước ngược về chiếc lỗ trong tổ kiến, nơi mà nó thuộc về. Tôi dám cá là sự ấm áp của gia đình của ông ấy thì đang đợi ông ấy ở đó.
Tôi mừng rỡ.
Tràn đầy cảm xúc, tôi khịt mũi và lau đi một giọt nước mắt.
Ngay đúng vào khoảnh khắc đó.
Vụụụụt!
“Ba ơơơơơiiiii~~!!!”
Chẳng còn chút dấu vết nào của chú kiến đó còn xót lại cả khi nó bay đi cùng với trái bóng vừa bay đến và văng đi vào góc xa của sân tập.
Với đôi mắt tràn đầy cơn giận, tôi liếc nhìn về hướng trái bóng bay đến.
“Hừm, vậy là phải đánh mạnh để tạo nên một đám bụi để làm cho đối phương lúng túng và rồi lời dụng cơ hội đó để nện trái bóng vào chúng...có vẻ như là cú đánh ma thuật của mình đã được hoàn thiện rồi, đúng không nhỉ? Mảnh đất hư ảo mang đến một vụ mùa dồi dào đây, ‘Blasting Sand Rock’!”
Zaimokuza, vậy ra chính là ông...ông đã là gì với ba của tôi (phiên bản kiến) thế này…? Chà, sao cũng được. Chỉ là một chú kiến mà thôi. Tôi chấp tay mình lại và thốt nên một lời cầu nguyện nho nhỏ.
Trong khi đó, Zaimokuza lại có vẻ như là đang đắm chìm trong cảm xúc cảu việc thành công trong kĩ thuật mới của mình, và hắn vung cây vợt của mình tới lui trước khi đặt nó lên vai mình và ra dáng đứng. Gần như thể là hắn ta vừa mới thu được một vài điểm kinh nghiệp vậy.
Chà, sao cũng được. Sao cũng được về tên Zaimokuza, và sao cũng được về chú kiến đó.
...Có lên tôi nên giết chút thời gian bằng việc ngắm nhìn bất kì những gì Totsuka đáng yêu đó đang làm.
Nhìn về phía trước, tôi thấy rằng Yuigahama đã thức giấc không biết tự lúc nào, và giờ thì đang bị ra lệnh bởi Yukinoshita để mang theo một chiếc giỏ đựng bóng một cách đầy khó nhọc.
Rồi cô ấy lấy những trái bóng từ trong giỏ ra, ném chúng về phía Totsuka, và rồi Totsuka sẽ cố hết sức mình để đỡ những trái bóng đó.
“Yuigahama-san, xin hãy cố ném những trái bóng vào những vị trí khó đánh hơn, như là ở đó và ở đằng kia. Nếu không thì buổi tập này cũng sẽ chỉ vô nghĩa mà thôi.”
Đối lập hoàn toàn với vẻ điểm tĩnh và tự chủ của Yukinoshita, Totsuka thì lại đang thở một cách khó nhọc khi cậu ấy đuổi theo những trái bóng ở lằn biên và rồi ở bên lưới.
Yukinoshita thì đang rất là nghiêm túc đây. Và cô ấy thật sự là rất đáng sợ đấy.
Không cô ấy chỉ đang cố gắng huấn luyện Totsuka một cách đầy nghiêm túc mà thôi. Đừng có nhìn tôi nữa chứ, chết tiệt...đáng sợ thật. Làm sao mà cô lại có thể đọc được suy nghĩ của tôi cơ chứ…?
Đích nhắm của Yuigahama thì hoàn toàn ngẫu nhiên (không đả động gì đến vẻ ngoài của cô ta cả), và mỗi trái bóng mà cô ta ném đi thì lại bay một hướng hoàn toàn không thể nào dự đoán được nào đó. Totsuka lại chạy đi và cố gắng theo kịp trái bóng, nhưng vào khoảng trái bóng thứ hai mươi cậu ấy ngã gục xuống đất.
“Uwah, Saichan, cậu không sao chứ!?”
Yuigahama dừng ném bóng và chạy đến bên lưới. Totsuka đã cọ xát đầu gối của mình nhưng vẫn mỉm cười mặc dù đôi mắt cậu ấy đầy nước và cố gắng khẳng định rằng cậu ấy không sao. Thật là một người dũng cảm làm sao.
“Mình không sao, vì thế hãy tiếp tục nào.”
Tuy nhiên, Yukinoshita lại cau mày một khi cô ấy nghe được điều đó.
“Cậu...vẫn còn muốn tiếp tục sao?”
“Đúng vậy...mọi người thì đang giúp đỡ mình, vì thế mình muốn cố thêm một chút nữa.”
“...Tôi hiểu rồi. Chà, Yuigahama, tôi giao mọi chuyện lại cho cậu đấy.”
Khi cô ấy nói điều đó, Yukinoshita quay lưng bước đi và nhanh chóng biến mất vào trong khu vực trường. Totsuka nhìn cô ấy bước đi với một vẻ đầy lo lắng trên mặt mình.
“Có phải mình đã...nói điều gì đó...khiến cậu ấy giận không…?”
“Không đâu, cô ta luôn như thế đấy. Thật ra, xem xét việc cô ấy chẳng gọi cậu là ngu ngốc hay không có tài năng thì chắc cô ta đang có tâm trạng khá tốt đấy.”
“Chẳng phải Hikki là người duy nhất mà cậu ấy nói như thế sao?”
không đâu, Yuigahama, cô ta nói điều đó cũng khá nhiều với cô đấy...cô vẫn chưa để ý đấy thôi.
“Có lẽ cậu ấy chỉ...thật vọng với mình…? Mình vẫn chưa tiến bộ gì cả, và mình chỉ có thể thực hiện năm cú chống đẩy mà thôi.”
Đôi vai của Totsuka rũ xuống và cậu ấy nhìn xuống đất. Hừm, chà, tôi đoán rằng như thế cũng không phải là không giống với tính cách của Yukinoshita…
Tuy nhiên…
“Mình không nghĩ là thế đâu. Yukinon sẽ chẳng bao giờ bỏ mặc bất kì ai đến nhờ cậu ấy giúp cả.”
Yuigahama nói điều đó trong khi cô ấy lăn trái bóng trong tay mình tới lui.
“Chà, đúng là thế. Ý tôi là, cô ta thậm chí là còn cố gắng giúp Yuigahama với việc nấu nướng của mình nữa mà. Vì thế cân nhắc việc Totsuka ít ra cũng có một chút hy vọng trong đó, tôi ngờ rằng Yukinoshita sẽ từ bỏ cậu đấy.”
“Nói như thế thì có ý gì hả?”
Yuigahama lấy trái bóng mà cô ấy chơi nãy giờ và ném thẳng vào đầu tôi. Trái bóng phát ra một tiếng bịch! như thế nó bay thẳng đúng vào ví trí chính xác trên đầu tôi vậy. Cái quái gì thế, khả năng kiểm soát bóng của tô ta thì thực sự tốt đấy. Tôi cũng sẽ chẳng ngạc nhiên nếu như cô ta được chọn trong kì dự tuyển tiếp theo đâu.
Tôi nhặt lấy trái bóng mà đang lăn lông lốc trên sân lúc này và nhẹ nhàng ném ngược lại Yuigahama.
“Cuối cùng thì cô ta nhất định sẽ trở lại thôi. Vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục tập chứ?”
“...Được thôi!”
Totsuka trả lời một cách tràn đầy năng lượng và quay về với việc tập luyện.
Được một lúc sau chuyện đó, chẳng có lời phàn nàn nào phát ra cả, và cũng chẳng có thêm giọt nước mắt nào cả.
Totsuka chỉ là đang cố hết sức mình.
“Ugh, tôi mệt quá rồi~~. Hikki, đổi với tôi nào.”
Thật ra, Yuigahama là người bắt đầu phàn nàn trước nhất…
Chà, thành thật mà nói thì không phải là tôi cũng đang làm gì nhiều nhặn lắm.
Lựa chọn duy nhất còn lại lúc này cho tôi là quay lại quan sát lũ kiến mà thôi.
Nhưng những chú kiến đó đã bị thảm sát bởi Zaimokuza, và vì thế tôi hoàn toàn cảm thấy chán vào lúc này đấy. Tôi thật chẳng có việc gì để làm cả.
“Được rồi. Chúng ta có thể đổi chỗ.”
“Tuyệt~~. À, nhân tiện đây, chuyện này sẽ trở nên rất chán sau năm cú ném nên cẩn thận đấy.”
Năm cú!? Thật là nhanh quá đấy. Chẳng lẽ sức chịu đựng của cô ta tệ đến thế sao?
Tôi đi đến lấy mấy trái bóng từ Yuigahama, nhưng tôi lại thấy vẻ mỉm cười của cô ấy trước đó giờ đã trở nên một chút uể oải và ảm đạm rồi.
“Aa, có ai đó đang chơi tennis này! Tennis!”
Tôi quay người lại khi giọng nói đầy vẻ đó vang lên, và thấy một nhóm nhiều người đang bước về phía bọn tôi với việc Hayama và Miura thì ở trung tâm. Bọn họ vừa chắc vừa mới đi ngang qua Zaimokuza khi mà có vẻ như là họ để ý đến tôi và Yuigahama.
“Aa...Là Yui….”
Một cô gái bên cạnh Miura nói bằng một giọng nhỏ nhẹ.
Miura thoáng liếc nhìn tôi và Yuigahama trước khi phớt lò bọn tôi và quay về phía Totsuka. Và có vẻ như là cô ta thậm chí là chẳng còn nhìn đến Zaimokuza ngay từ đầu nữa là.
“Này, Totsuka. Bọn này cũng có thể chơi ở đây được chứ?”
“Miura-san, mình thật sự không có...đang chơi...mình đang tập luyện…”
“Hả? Gì chứ? Tôi không nghe cậu nói gì cả?”
Totsuka nói rất ư là nhỏ nhẹ và có vẻ như là Miura chẳng có nghe thấy cậu ấy. Totsuka chìm vào im lặng với câu trả lời của Miura. Ý tôi là, nếu có ai đó hỏi tôi câu hỏi như thế tôi cũng chắn chắc là không thể lên tiếng được. Cô ta thật sự đáng sợ đấy.
Totsuka gom gom chút ít can đảm mà cậu ấy có thể tìm được và thử một lần nữa
“M-Mình đang tập luyện…”
Nhưng Bà Hoàng này đây thì chẳng có vẻ gì là quan tâm cả.
“Hừm, nhưng cậu biết đấy, có những người ở đây cùng chẳng nằm trong đội tennis. Vì thế không phải là đội tennis nam đã đặt trước sân tập, đúng không nào?”
“Đ-Điều đó thì đúng...nhưng…”
“Chà, thế thì chẳng phải nếu như bọn này cũng dùng sân thì cũng chả sao sao? Chẳng phải là sẽ như thế sao?”
“...Nhưng…”
Sau khi nói điều đó, Totsuka có vẻ như khó xử và nhìn về phía tôi. Hả, tôi sao?
Chà, tôi đoán là chẳng có ai khác ở đây cã. Yukinoshita thì đã biến đi đâu mất rồi, Yuigahama thì đang nhìn đi chỗ khác với vẻ khó chịu trên mặt mình, và chẳng ai quan tâm đến Zaimokuza cả...vì thế tôi đoán chỉ còn có mình tôi.
“À, xin lỗi, nhưng Totsuka đã yêu cầu quyền sử dụng cái sân này, vì thế bọn này không thể để những người khác dùng nó.”
“Hả? Nhưng như tôi đã đã nói, cậu đây chẳng nằm trong đội tennis và cậu thì đang dùng nó đấy thôi.”
“À, umm, đó là vì bọn này chỉ đang giúp Totsuka tập luyện thôi. giống như là outsourcing hay là gì đó vậy.”
“Hả? Cậu đang nói cái thứ nhảm nhí gì thế? Có hơi tởm một chút đấy.”
Uwah, cô gái này đây rõ ràng là chẳng có ý định lắng nghe chúng tôi gì cả. Đây là lý do tại sao tôi lại ghét những con đ* ngu ngốc như thế này đây. Làm sao mà động vật linh trưởng lại không hiểu tiếng người cơ chứ? Vì chúa, đến chó con hiểu được tiếng người nữa là.
“Coi nào, coi nào, đừng có mà tranh cãi chứ.”
Hayama chen ngang và cố gắng can thiệp.
“Coi nào, nếu mọi người chơi cùng nhau thì sẽ vui hơn mà. Bọn mình không thể làm như thế sao?”
Những lời của Hayama khiến tôi điên liên. Miura lên đạn và Hayama đã kéo cò.
Chà, tôi sẽ chỉ phải bắn trả mà thôi.
“Từ ‘mọi người’ thì có ý gì cơ chứ…? Có phải là mọi người khi mà cậu vòi ba mẹ mình thứ gì đó và nói rằng ‘Nhưng mọi người đều có nó!’ hay gì đó sao…? ‘Mọi người’ đó là ai thế hả…? Tôi đây không có bất kì người bạn nào nên tôi chưa bao giờ có thể sử dụng câu đó…”
Đó là nghĩa kép giữa “bắn” và “u sầu”! Một sự kết hợp diệu kì!
Ngay đến cả Hayama cũng sửng sốt bởi lời này.
“À, um...ý tôi không không phải như thế. Umm...tôi xin lỗi? Tôi đoán thế, nếu cậu có điều gì bận tâm thì cậu có thể đến với tôi để chia sẻ.”
Với một tốc độ đáng kinh ngạc, hắn ta bắt đầu an ủi tôi.
Hayama là một người tốt. Tôi gần như cảm thấy bản thân mình bật khóc và cảm ơn hắn đấy.
Nhưng…
Nếu như tôi có thể được cứu rỗi bởi một sự cảm thông rẻ mạt như thế, thì tôi sẽ chẳng bao giờ phải đi theo con đường này ngay từ đầu rồi. Nếu mọi thứ chỉ cần vài từ như thế để giải tỏa vấn đề của tôi, thì toi6u sẽ chẳng phải có những vấn đề đó từ ban đầu rồi.
“...Hayama, lòng tốt của cậu khiến tôi rất vui. Tôi biết quá rõ rằng cậu có một nhân cách tốt. Và rồi, cậu lại là át chủ bài của đội bóng đá. Và cậu cũng khá là ưa nhìn nữa, đúng không? Tôi khá chắc rằng cậu có thể trở nên khá là nổi tiếng với đám con gái đấy!”
“T-Tự nhiên chuyện này là gì thế…?”
Hayama rõ ràng là bị lung lay bởi lời tâng bốc đầy bất ngờ của tôi. Tốt, tốt, cứ tự nhiên thỏa mãn với bản thân đi.
hayama, tôi dám cá rằng cậu không biết.
Cậu nghĩ tại sao mọi người lại khen ngợi lẫn nhau? Đó là bởi vì cậu càng được tâng bốc lên cao thì việc đốn ngã chân cậu từ bên dưới và khiến cậu ngã nhào xuống thì càng dàng dễ dàng hơn!
Đó được gọi là “mật ngọt chết ruồi.”
“Cậu có quá nhiều và và quá thông minh, nhưng rồi cậu vẫn muốn lấy đi những sân tennis này đây khỏi bọn này, những người mà chẳng có gì sao? Cậu chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”
“Chính xác lắm! Cậu Hayama! Những gì ngươi đang làm là tồi tệ nhất của những việc tồi tệ! Đây là một sự xâm chiến! Ta đây sẽ báo thù!”
Vào lúc nào đó, Zaimokuza đã bước đến bên cạnh và bắt đầu phim ra những câu đầy lòe loẹt.
“K-Khi mà hai người bọn họ đứng cạnh nhau thì tình hình trở nên thảm hại và buồn thảm gấp hai lần…”
Yuigahama đứng đó không nói nên lời bên cạnh chúng tôi, và Hayama gãi đầu mình. Hắn ta phát ra một tiễng thở dài ngắn.
“Hừm, chà hừm…”
Không nhận ra điều đó, một nụ cười đầy tà ác xuất hiện trên mặt mình. Chính xác, Hayama không phải là loại người mà thích với việc gây rắc ở đâu cả. Và ngay lúc này đây, vị trí ‘ở đâu’ đấy thì đang bao gồm cả hắn, Zaimokuza, và bản thân một cách đầy chuẩn xác đấy. Bị hạ gục bởi số đông, Hayama sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoại trừ từ bỏ noi này.
“Này, coi nào, Hayato~~...”
Một giọng nói nhão nhoẹt chen vào từ bên phía chúng tôi.
“Cậu đang đứng yên đó làm gì thế? Tôi muốn chơi tennis.”
Và đứa ngốc với cái đầu xoắn đã dên. Có chuyện gì đó xảy đến với tế bào não của cô ta hay sao thế? Hãy theo kịp cuộc trò chuyện đi chứ, thật là. Cô là kiểu người là sẽ lẫn lộn giữa chân thắng và chân ga phải không hả?
Đúng thật vậy, Miura đã đạp chân ga thay vì chân thắng.
Bởi vì lời nhận xét của cô ta, Hayama đã có được thêm một chút thời gian để suy nghĩ. Khoảng trống nhỏ nhoi này thôi cũng đã đủ để xoay chìa khóa khởi động trong đầu hắn rồi.
“Hừm, được rồi, hãy làm như thế này vậy. Tất cả mọi người không nằm trong đội tennis sẽ thi đấu một trận. Và người thắng cuộc sẽ được dùng sân tập trong giờ nghỉ trưa từ giờ trở đi. Tất nhiên là người thắng cuộc cũng sẽ giúp Totsuka tập luyện. Việc tập luyện với người giỏi hơn thì luôn tốt hơn mà, đúng không? Như thế thì cũng sẽ thú vị hơn đối với mọi người.”
….Chuyện quái quỉ gì với cái lô-gic hoàn toàn hợp lý này thế? Hắn ta là một thiên tài hay sao thế?
“Một trận đấu tennis sao?...Hừm, nghe có vẻ rất vui đấy.”
Miura nở một nụ cười tàn độc mà chỉ duy nhất Nữ Hoàng Rực Lửa có thể cười mà thôi.
Và tất cả những tên đi kèm cũng có vẻ kích động rất nhiều bởi lời đề nghị của Hayama.
và vì thế, bị cuốn đi bởi sức nóng của trận chiến đang đến gần, cúi đầu chào đón sự hỗn loạn và điên cuồng, chúng tôi tiến vào giai đoạn ba của buổi tập của mình.
Như thế thì nghe có vẻ ngầu đấy. Nói cách khác, chúng tôi đang đánh được sân tập tennis vào trong một trận đấu.
Làm thế quái quỉ nào mà mọi chuyện lại trở nên như thế này cơ chứ…?
Tôi thì cố hài hước một chút khi nãy với việc dùng những từ như “hỗn loạn” và “điên cuồng”, nhưng cuối cùng thì những từ đó lại trở thành hiện thật.
Ngay lúc này đây, có kha khá người tập trung lại ở quanh phần sân tennis được đặt góc sân trường này đây.
Nếu tôi đi đếm thì tôi nói rằng chúng tôi dẽ dàng đạt đến số lượng hai trăm người ở đây. Tất nhiên là cũng có nhóm của Hayama, nhưng lại có rất nhiều người khác, những người mà có lẽ là nghe đến chuyện này từ nơi nào đó và đã đi đến bên chúng tôi.
Hầu hết những người ở đây đều là bạn bè của Hayama, và fan của hắn. Hầu hết trong số họ là những học sinh năm hai, nhưng cũng có một vài học sinh năm nhất lẫn vào, và tôi cũng có thấy vài người năm ba rải rác nữa.
Tên này có thật hay sao thế?! Hắn còn nổi tiếng hơn những chính trị gia kia nữa.
“HA~ YA~ TO~ GO!! HA~ YA~ TO~ GO!!”
Những khán giả thì đang cổ vũ cho Hayama và rồi họ bắt đầu tạo sóng. Giống như thế là tôi đang ở giữa một buổi hòa nhạc của idol vậy. Mặc dù thế, tôi đoán là hầu hết mọi người ở đây không phải là fan cuồng của Hayama, mà họ chỉ ở đây bởi vì có điều gì đó kì lạ đang diễn ra thôi...Đúng không nhỉ? Tôi thực sự muốn tin vào điều đó đấy.
Dù sao đi nữa thì khi tôi nhìn vào đám đông xung quanh mình, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình. Như là một giáo phái vậy. Nhà thờ tuổi trẻ thì đúng thật sự là một thứ đáng sợ mà.
Và từ chính giữa của cái bể đầy sự hỗn loạn này, Hayama Hayata tự tin sải bước đến chính giữa sân. Hắn chẳng thấy không yên gì cả mặc dù với số lượng lớn khá giả. Hắn có lẽ là đã quen với nhiều sự chú ý thế này rồi. Hayama không chỉ được vây quanh bởi những người đi theo thường thấy, mà còn một vài cô gái và con trai từ lớp khác nữa.
Chà tôi cơ bản là bị nuốt trọn trong đó. Những cái nhìn của chúng tôi thì tới lại tớ lui rồi lại quay lại nữa. Tôi nhắm mắt mình lại, và cảm thấy mình bị chóng mặt bởi tiếng ồn ào đinh tai nhức óc này.
Hayama thì đã nắm chặt chiếc vợt của mình và đang đứng trên sân. Hắn nhìn chằm chằm vào chúng tôi với sự thích thú, mong muốn muốn được biết ai trong số chúng tôi sẽ bước ra trước tiên.
“Này. Hikki, chúng ta nên làm gì đây?”
“Chúng ta nên làm gì sao…?”
Yuigahama trông có vẻ không yên khi cô ấy hỏi tôi điều đó, và tôi liếc nhìn sang Totsuka. Trông Totsuka như thể một chú thỏ đang hoảng sợ vì vừa mới bị mang sang một khu rừng khác lạ vậy.
Ngay cả khi cậu ấy nói chuyện với tôi, cậu ấy cũng làm chuyện đó một cách đầy rụt rẻ cả đôi bàn chân cậu ấy hướng vào trong. Ôi, điều đó đáng yêu kinh khủng đấy.
Tôi cũng không phải là người duy nhất nghĩ như thế. Vì Totsuka bước đi thật quá dễ tổn thương như thế, tôi nghe thấy những đứa con gái xung quanh hét lên một giọng đầy the thé với chúng tôi “Hoàng Từ~~!!” “Saichann~~!!”
Nhưng mỗi khi mà Totsuka nghe một trong số những giọng nói đó, vai cậu ấy lại run lên. Và thấy điều đó thôi cũng khiến cho fan của Totsuka còn quằn quại trong niềm vui sướng hơn nữa và cứ cổ vũ. Tôi không không thể không quằn quại một chút trong niềm vui sướng đấy.
“Vậy tôi đoán là Totsuka không thể tham gia được rồi…”
Hayama đã nói rằng đây sẽ là trận đầu giữa những người không nằm trong đội. Nói cách khác, đây là trận đấu giành sân và bản thân Totsuka.
“....Zaimokuza, ông có thể chơi tennis không?”
“Cứ giao cho ta. Ta đã đọc xong hết tất cả các tập rồi và ta thậm chí còn đi coi musical nữa kìa. Vì thế ta khá là hơn người khi nói đến quần vợt.”
“Tôi đây là thằng ngốc khi hỏi ông. Ngoài ra, nếu như ông nói từ tennis bằng tiếng Nhật thì hãy nói chữ ‘musical’ đó bằng tiếng Nhật luôn đi.”
“Chà thế thì, trong trường hợp đó sẽ phải là Hachiman rồi...và chữ ‘musical’ trong tiếng Nhật là gì thế?”
“Ừ, tôi đoán là tôi phải…”
“Cậu nghĩ rằng cậu có cơ hội khá tốt để chiến thắng sao?...Và thật đấy, chữ ‘musical’ trong tiếng Nhật là gì thế?”
“Không chút nào cả...ngoài ra, ngậm họng lại đi. Nếu ông không thể hiểu ra thì hãy đổi cái nhân vật trời đánh của ông đi. Ông đã hoàn toàn làm hỏng mất nhân vật người ta rồi đấy.”
“T-Ta hiểu rồi… Hachiman, cậu khá là thông mình đấy, phải không nào?”
Zaimokuza có vẻ cực kì ấn tượng. Vấn để của hắn ta có vẻ như là đã được giải quyết, nhưng chẳng có vấn đề nào của tôi được sửa chữa cả. Hự….tôi nên làm gì đây?
Tôi đỡ tay mình bằng tay còn lại, khi tôi nghe được một giọng nói đầy thỗ lũ, khó chịu.
“Này, mấy người nhanh lên được không?”
Chúa ơi, con đ* này thật là quá phiền phức mà. Tôi ngẩng đầu mình lên và thấy Miura đang cầm một chiếc vợt và đang kiểm tra nó. Nhưng tôi không phải là người duy nhất nghĩ rằng điều đó là một điều bất thường, Hayama cũng có vẻ là đồng ý với suy nghĩ của tôi.
“Hả? Yumiko cũng chơi luôn sao?”
“Cái gì? Ừ, rõ ràng rồi mà. Tôi là người muốn chơi tennis mà, nhớ chứ?”
“Tôi biết, nhưng...đội khi thì có lẽ sẽ cử ra một đứa con trai. Cậu biết đấy, Hikitani-kun...đó đấy? Cậu ấy. Nếu cậu phải chơi với cậu ấy thì sẽ chẳng công bằng đâu.”
Thằng quái nào là Hikitani-kun chứ? Hikitani-kun không có chơi. Hikigaya-kun mới chơi...có lẽ thế.
Sau khi được cảnh báo bởi Hayama, Miura chìm vào suy nghĩ trong khi cô ta chơi với máy tóc uốn xoăn dài của mình.
“Aa, thế thì hãy chơi một trận đôi nam nữ đi! Hừ, tôi thật rất thông minh, đúng không nè? Nhưng thật sự có một đứa con gái muốn chơi chung với Hikitani-kun sao? Haha, buồn cười thật đấy!”
Miura bắt đầu phát một giọng cười âm cao đầy lỗ mãn và khán giả cũng bắt đầu cười. Tôi không thể không nhịn cười được luôn.
Ku ku ku, ku ku ku… hự, phải thừa nhận việc đó thì khiến tôi đau đớn nhưng đó thật đúng là hiệu quả đấy. Tôi có thể cảm thấy bản thân mình đang chìm dần vào bóng tối.
“Hachiman, thế này thì không ổn rồi. Cậu chẳng có bạn nữ nào cả. Và chẳng có cô gái nào lại đi giúp đỡ một tên khốn cô độc trông thô thiển như cậu cho dù có cậu hỏi đi nữa đâu. Chúng ta nên làm gì đây?”
Ngậm họng lại đi, Zaimokuza. Và hắn ta lại hoàn toàn đúng, vì thế tôi không thể nào bác bỏ được điều đó cả.
Chúng tôi đã vượt qua mức mà tôi có thể chỉ nói “ahaha xin lỗi~~~. Hãy quên hết tất cả những chuyện này đi ha nháy máy <3.” Tôi nhìn sang Zaimokuza cầu xin sự giúp đỡ, nhưng hắn chỉ nhìn đi chỗ khác một cách đầy khó xử và bắt đầu huýt sáo một cách dở tệ đậu.
Tôi thở dài, và như thể bị lây nhiễm vậy, cả Yuigahama và Totsuka đều thở dài.
“.....”
“Hikigaya-kun, xin lỗi. Nếu mình con gái thì mình sẽ rất vui được chơi cùng cậu, nhưng…”
Điều đó vô cùng đúng đắn đấy, tại sao Totsuka lại không phải là con gái cơ chứ? Cậu ấy đáng yêu đến thế mà…
“...Đừng có lo về việc đó.”
Tôi không để lộ ra sự lo lắng của mình và vỗ đầu Totsuka.
“Và hơn nữa…cậu không cần phải lo về chuyện này đâu. Nếu cậu có nơi nào để thuộc về, thì cậu nên bảo vệ nơi đó.”
Khi tôi nói điều đó, vai của Yuigahama run lên. Cô ấy cắn môi mình và nhìn tôi với một ánh mắt đầy xin lỗi.
Yuigahama cũng có vị trí của riêng mình trong lớp. Không như tôi, cô ấy thật ra rất giỏi khi nói đến những mối quan hệ con người. Vì thế cô ấy vẫn muốn hòa thuận với Miura và những người khác một chút.
Tôi là một kẻ cô độc, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ghen tị với những người đang rất thành đạt cho bản thân mình. Không phải là tôi mong muốn tai họa giáng vào họ...không, thật đấy. Tôi không có nói xạo đâu.
Không phải chúng tôi là một nhóm bạn hay gì, và tôi cũng sẽ chẳng coi bất kì ai trong số họ là bạn. Chúng tôi chỉ là một nhóm hỗn tạp của những người hòa toàn ngẫu nhiên tụ tập lại với nhau, hay có lẽ là được tập trung lại với nhay vì một lý do ngẫu nhiên nào đó thôi.
Tất cả những gì tôi muốn là chứng minh một điều gì đó. Để chứng minh rằng những kẻ cô độc không có nghĩa là phải được thương hại, rằng họ cũng bình thường như bất kì ai khác thôi.
Tôi cũng nhận thức rõ rằng lối suy nghĩ như thế thì là luôn suy nghĩ về mình mà thôi. Nhưng tôi chỉ là một gã luôn tự suy nghĩ về mình khi mà tôi ở một mình. Hừ, khi mà tôi ở một mình thì tôi còn có thể dịch chuyển tức thời và thở ra lửa nữa kìa.
Nhưng tôi sẽ không chối bỏ bản thân mình trong qua khứ hay trong hiện tại, tôi sẽ chẳng bao giờ tin rằng việc dành thời gian ở một mình là một tội lỗi hay là một chuyện xấu xa theo hướng nào đó cả đâu.
Vì thế, tôi sẽ chiến đấu để bảo vệ ý thức công lý của riêng mình.
Tôi bắt đầu bước ra sân một mình.
“……………………………… chơi.”
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài cực, cực, cực kì nhỏ mà bị lọt thỏm trong tiếng ồn ào của đám đông.
“Hả?”
“Tôi nói là tôi sẽ chơi!”
Yuigahama khẽ rên lên trong khi khuôn mặt cô ấy trở nên đỏ ửng lên một cách hoàn toàn.
“Yuigahama? Đồ ngốc. Cô là một đứa ngốc hay sao thế? Thôi đi chứ.”
“Làm sao tôi lại là một đứa ngốc cơ chứ?”
“Tại sao cô lại chơi chứ? Cô là một đứa ngốc? Hay có phải là cô thích tôi rồi phải không?”
“H...hả? Ô-Ông nói gì thế hả? Đồ ngốc kia! ĐỘ ĐẠI NGỐỐỐỐỐCC!!”
Yuigahama gọi tôi ngốc hết lần này đến lần khác với một vẻ vô cùng tức giận và đỏ cả khuôn mặt. Cô ấy giật lất câu vợt khỏi tay tôi và bắt đầu vung nó tới lui.
“X-X-X-Xin lỗi! Tôi xin lỗi!”
Tôi xin lỗi ngay lập tức trong khi bằng cách nào đó tránh mấy cú vung của cô ấy. Nghe thấy những tiếng vụt khi cây vợt sượt qua thật gần tai tôi thì vô cùng đáng sợ đấy. Nhưng ngay cả khi tôi xin lỗi, tôi vẫn nhìn cô ấy với ánh mắt hỏi han, và Yuigahama thì lại nhìn đi chỗ khác một cách bẽn lẽn.
“...Chà, umm, tôi phải nói sao nhỉ? Tôi cũng nằm trong câu lạc bộ dịch vụ...vì thế việc tôi làm những chuyện như thế này cũng không phải là lạ...đây là nơi tôi thuộc về.”
“Chờ đã, bình tĩnh lại chút đã. Hãy nhận thức rõ hơn về những gì đang xảy ra ở đây đi. Đây không phải là nơi duy nhất cô thuộc về đâu, đúng chứ? Này nhìn đi, những đứa con gái trong nhóm bình thường của cô đang liếc nhìn cô kìa.”
“Hở, thật sao?”
Yuigahama đông cứng người lại và nhìn về nhóm của Hayama. Tôi gần như có thể nghe thấy cổ của cô ấy đang phát ra tiếng động khi cô ấy từ từ quay đầu mình. Tôi gần như là muốn bảo cô ấy dùng một chút Kure 556 hay gì đó rồi đấy.
Nhóm mấy đứa con gái xung quanh Hayama, với việc Miura đứng nhất, thì đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Việc họ làm thế thì cũng là lẽ tự nhiên thôi, cân nhắc việc Yuigahama đã hét toáng lên việc cô ấy đã làm gì rồi.
Trong đôi mắt khổng lồ mà Miura đã kẻ bằng mascara và bút kẻ mắt kia thì có thái độ thù địch nằm trong đấy. Những lọn tóc vàng như mũi khoan của cô ta là lủng lẳng từ bên này sang bên kia một cách không mấy vui vẻ gì. Cô ta là Hồ Điệp Phu Nhân hay gì sao?
“Yui, như cậu biết đấy, nếu như cậu tham gia bên đó thì cậu sẽ chống lại bọn này đấy. Có phải thế không?”
Như một nữ hoàng, Miura khoanh tay mình lại và chân cô ta gõ trên mặt đất. Đó là dáng “nữ hoàng tức giận” đấy. Cảm thấy áp lực bởi điệu bộ đó, Yuigahama từ từ nhìn xuống đất. Cô ấy nắm chặt gấu váy mình và có lẽ là cô ấy rất lo lắng, nhưng những ngón tay cô ấy lại run lên.
Đám khán giả vô cùng tò mò bắt đầu trao thì thầm với nhau. Điều này thì chẳng là gì khác ngoại trừ là xử tử công khai cả.
Nhưng Yuigahama ngẩng đầu mình lên, và nhìn thẳng về phía trước một cách kiên định.
“...Điều đó...không phải là điều mình muốn. Nhưng, câu lạc bộ...cậu lạc bộ thì cũng rất quan trọng đối với mình! Vì thế mình sẽ làm điều này.”
“Hừm…Tôi hiểu rồi. Thế thì hãy cố đừng khiến bản thân mình trở nên xấu hổ đấy.”
Miura trả lời cộc lốc. Nhưng tôi thấy một nụ cười xuất hiện trên mặt cô ta. Đó là môt nụ cười của một ngọn lửa địa ngục ngùn ngụt.
“Thế thì thay đồ vậy. Tôi sẽ đi mượn quần áo từ đội tennis nữ, vì thế cậu cũng đi luôn nào.”
Miura hất đầu chỉ về phía căn phòng câu lạc bộ tennis gần sân tập. Có lẽ cô ta đang cô ra vẻ tốt lành, nhưng đối với tôi câu đó nghe như thể cô ta đang nói rằng “Tôi sẽ bóp cổ cậu ở đằng sau phòng câu lạc bộ.” Và khi Yuigahama đi theo cô ta với một vẻ mặt ngây đơ, mọi người xung quanh nhìn cô ấy đi với ánh mắt đầy trắc ẩn.
Chà...ừ...thật tuyệt khi được quen biết cô…
“Này, Hikitani-kun.”
Trong khi tôi đang cầu nguyện cho Yuigahama, Hayama mở lời với tôi. Hắn ta chắc hẳn là có kĩ năng giao tiếp rất là tuyệt vời đây để nói chuyện được với tôi. Mặc dù hắn ta gọi nhầm tên tôi mất rồi.
“Gì nào?”
“Tôi thật sự không biết luật cho môn tennis. Đấu đôi thì có vẻ như rất là có. Vì thế, cậu có phiền không nếu chúng ta đề ra một vài điều luật đơn giản?”
“Chà, dù gì thì đây cũng chỉ là tennis của mấy người mới chơi thôi. Hãy cứ đánh bóng tới lui và tính điểm thôi. Như thế thì sao nào? Đại loại giống như là bóng chuyện vậy.”
“À, như thế thì dễ hiểu đấy. Tôi cũng đồng ý chuyện đó.”
Hayama nở một nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng đáp trả lại hắn ta với một nụ cười không mấy dễ chịu gì.
Vào thời điểm đó, hai cô gái trở lại.
Yuigahama thì đỏ cả mặt và đang cố gắng hết mình để điều chỉnh chiếc váy của cô ấy. Cùng với chiếc váy thì cô ấy cũng đang mặc một chiếc áo polo kiểu đồng phục.
“Bộ đồng phục tennis này thì có hơi...Chẳng phải là chiếc váy này rất là ngắn sao?”
“Nhưng cô vẫn luôn mặc những thứ ngắn như thế đó thôi…”
“Cái gì!? Ý ông là gì chứ? C-Có phải là ông luôn nhìn tôi không!? Tởm thật! Tớm thật đấy! Ông thật sự là rất tởm đấy!”
Yuigahama nhìn tôi với ánh mắt dữ dội và giơ cao chiếc vợt lên khỏi đầu mình.
“Không có gì đâu! Tôi chẳng có gì nhìn cả! Tôi chẳng có để ý cô chút nào cả! Đừng có lo! Ngoài ra, đừng có đánh tôi!”
“Vì lý do nào đó...điều đó cũng khiến tôi bực mình đấy…”
Yuigahama lầm bầm và từ từ hạ thấp cây vợt mình xuống.
Thấy có cơ hội, Zaimokuza chen ngang với một tiếng ho.
“Hừm, Hachima. Chiến thuật thế nào đây?”
“Chà, chiến thật tốt nhất là nhắm vào đứa con gái, có phải không nào?”
Một đứa con gái ngu ngốc như thế sẽ bị đánh gục trong tích tắc thôi, phải không nào? Vì thế cô ta chăc chắn là lổ hỗng trong hàng phòng ngự của họ. Việc tấn công cô ta thay vì đấu một chọi một với Hayama thì có hiệu quả hơn nhiều. Nhưng một khi cô ấy nghe được kế hoạch, Yuigahama bắt đầu phản đối trong một giọng đầy hoảng sợ.
“Hả? Hikki, ông không biết sao? Yumiko thì ở tong đội tennis hồi trung học cơ sở đấy. Cô ấy được chọn vào đội của tỉnh đấy, ông biết chứ?”
Một khi tôi nghe được câu đó, tôi liếc nhìn Hồ Điệp Phu Nhân, còn được biết đến với cái tên Yumiko kia. Rõ ràng là tư thế của cô ta trông khá chuẩn, và chuyển động cơ thể của cô ta cũng có vẻ rất nhịp nhàng. Thấy điều đó, Zaimokuza ngập ngừng lên tiếng.
“Hừm, vậy ta đoán rằng mũi khoan thì cũng không phải là để đùa đâu.”
“Thật ra, ông gọi cái kiểu tóc đó là ‘gợn sóng nhỏ’ đấy…”
Sao cũng được.
Trận đấu bắt đầu, và tia lửa điện lại bay mỗi khi số điểm lại được nâng lên trong một chu kì tấn công và phòng thủ.
Khi chúng mới bắt đầu, đám đông reo hò và cho chúng tôi nghe thấy những tiếng ré lên the thé, nhưng rồi khi trận đấu tiếp diễn họ chỉ lại nín thở và nhìn theo trái bóng bằng mắt mình, phát ra những tiếng thở dài nhẹ nhõm hay hét lên vui mừng khi điểm được ghi. Thật giống như là một trận đấu chuyên nghiệp mà bạn coi trên truyền hình vậy.
Với từng màn đánh bóng qua lại dài hơi, với từng điểm số giành lại được, tôi có thể cảm thấy sự căng thẳng cực độ đang lấy đẽo gọt thần kinh mình.
Cuối cùng, trạng thái cân bằng bị phá vỡ bởi cú giao bóng của của cô gái tóc mũi khoang kia.
Keng! tôi có thể nghe thấy tiếng vợt cô ta chạm vào bóng. Ngay lập tức sau đó, trái bóng bay thẳng xuống sân như một viên đạn và phóng vượt qua tôi.
Vừa nãy là cái quái gì thế…? Chỉ mình tôi hay là trái bóng của cô ta cũng làm một mũi khoan cơ chứ?
Nói cách khác Hồ Điệp Phu Nhân này đây thì đúng thật là một tay vợt đẳng cấp cao đấy.
“Cô ta giỏi kinh khủng…”
Tôi không thể ngăn bản thân mình lầm bầm điều đó.
“Tôi đã bảo ông rồi.”
Giọng Yuigahama nghe có vẻ tự hào một cách đầy kì lạ. Chẳng phải cô ấy đáng lý ra là phải ở về phe tôi sao?
“Cô biết đấy, cô vẫn chưa đánh trúng được trái nào cũng được một lúc rồi đấy…”
“À, umm, thật ra...tôi không có chơi tennis nhiều.”
Yuigahama nở một nụ cười đầy lo lắng với tôi.
“...Cô...Cô không chơi tennis nhưng cô lại ra đây sao?”
“Ngh...T-Tôi đoán đó là lỗi của tôi vậy.”
Ngược lại cơ, đồ ngốc...Cô thật là một người quá tốt bụng. Cô không chơi tennis nhưng rồi cô lại ở đây, chơi trước mặt đám đông vì Totsuka...Đó không phải là một điều dễ làm đâu. Nếu như cô cũng có thể chơi giỏi tennis thì sẽ rất ư là tuyệt với đấy, nhưng đời thì không tốt đẹp như thế đâu.
Tôi nãy giờ chống trả cũng khá tốt với những cú giao bóng chúng xác và những cú đáp trả chuẩn đến từng li mà tôi đã tu luyện được qua buổi tập đánh bóng bật tưỡng của mình, nhưng khi chúng tôi bước vào nửa hiệp sau thì sự khác biệt về điểm số càng lúc càng lớn hơn.
Chủ yếu là vì đối thủ của chúng tôi chỉ tập trung vào Yuigahama.
Bọn họ chắc có lẽ rất ngạc nhiên về việc tôi đã cầm cự tốt ra sao và thay đổi mục tiêu của mình… Hay có thể họ chỉ là đang phớt lờ sự hiện diện của tôi mà thôi.
“Cô đi lên phòng thủ trên lưới đi, Yuigahama. Tôi sẽ giải quyết mọi thứ ở phía sau.”
“Được thôi.”
Chúng tôi xác nhận lại kế hoạch hành động cơ bản của mình và đứng vào vị trí thích hợp của mình.
Cú giao bóng nhanh và mạnh của Hayama lao thẳng vào chúng tôi. Trái bóng đi đến góc xa nhất của sân đấu với độ chính xác cực cao và cố gắng bay khỏi chúng tôi. Tôi phóng sang bên và cố gắng đỡ nó một cách vô vọng. Tôi vươn chiếc vợt của mình ra xa nhất có thể và chỉ chạm vào trái bóng trong gang tấc. Thế rồi, dùng hết sức mạnh của mình, tôi đánh trả.
Cú đánh trả của tôi đi vào phần sân của đối phương, nhưng Hồ Điêp Phu Nhân lại có vẻ như là đã sẵn sàng cho cú đó. Khi cô ta đánh bóng về phía ngược lại của phần sân, tôi thậm chí chẳng còn đợi xem trái bóng đi về hướng nào. Tôi chỉ phóng nhanh về phía kia của sân bóng, nơi mà tôi nghĩ rằng cô ta sẽ đánh đến.
Đôi chân khinh suất của tôi vẫn đang lắng nghe trí óc tôi đang nói gì. Tôi bắt kịp trái bóng, và khi nó bật lên lại, tôi nện nó đi, nhám đến góc sân.
Tuy nhiên, Hayama có vẻ như là đã nhìn thấu được kế hoạch của tôi—hắn ta đang đợi cú đánh của tôi. Hắn đổi kế hoạch, cố gắng bỏ nhỏ bóng nhắm vào ngay giữa tôi và Yuigahama.
Tôi mất thăng bằng, vì thế chẳng đời nào tôi lại có thể đón được đường bóng đó. Tôi nhìn Yuigahama bằng ánh mắt van nài, và cô ấy chạy đến trái bóng và đánh ngược nó lại...Nhưng để đánh được trái bóng thì cô ấy đã dùng hết sức của mình, vì thế trái bóng bay thẳng lên không trung, rơi ngay vào vị trí Hồ Điệp Phu Nhân đang đứng.
Và trái bóng thì bị nện mạnh, đầy sức mạnh, bay thẳng ngược về chúng tôi. Hồ Điệp Phu Nhân nở một nụ cười tàn độc trên mặt mình khi trái bóng sượt ngang qua má của Yuihamaa và bay thẳng đến góc trông trong sân.
“Cô không sao chứ?”
Tôi không đi nhặt bóng—tôi chỉ gọi tên Yuigahama, người mà đã ngồi phịch xuống bằng mông mình.
“...Thật quá đáng sợ…”
Khi cô ấy nghe Yuigahama đang ngấn nước mắt nói điều đó, Hồ Điệp Phu Nhân có vẻ như cũng có lo lắng trong một chốc.
“Yumiko, cậu thật là tồi tệ mà.”
“Cá—!? Không không! Trong một trận đấu thì chuyện này là bình thường thôi! Tôi không có tồi tệ đến thế đâu!”
“Aaa, thế thì cậu chỉ là một kẻ đại sadist vậy.”
Hayama và Hồ Điệp Phu Nhân đùa giờn và rồi mỉm cười. Đám đông cũng bắt đầu làm theo họ và mỉm cười.
“...Hikki, hãy chiến thắng trận đấu này nào.”
Yuigahama đứng dậy và nhặt cây vợt của mình. “Ui-Ui da!” Tôi nghe cô ấy phát ra một tiếng rên nho nhỏ.
“Này, cô không sao chứ?”
“Xin lỗi...Tôi nghĩ là tôi đã bị trật chân hay gì rồi.”
Yuigahama nở một nụ cười bẽn lẽn với tôi. Và đôi mắt cô ấy lại đầy nước.
“Nếu chúng ta thua...thì chuyện đó sẽ gây rắc rối cho Saichan...Aa, không hay rồi, cứ như thế này thì mọi chuyện sẽ chẳng tốt đẹp gì cả...nếu thất bại, thì tôi không nghĩ rằng chỉ một lời xin lỗi thì có thể sửa chữa được chuyện này...Ui!”
Yuigahama cắn môi trong sự thất vọng.
“Chà, chúng ta sẽ nghĩ ra cách giải quyết chuyện này. Trường hợp xấu nhất thì cũng ta sẽ nhét Zaimokuza vào quần áo con gái thôi.”
“Như thế thì sẽ bị phát hiện chỉ trong vòng một phút mất!”
“Đúng vậy...Chà, thế thì, đây là một ý này...Cô cứ ngồi yên ở đâu đó trong sân đi. Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện còn lại.”
“...Bằng cách nào chứ?”
“Có một cấm thuật trong môn tennis mà đã tồn tại từ thời xa xưa. Tên của kĩ thật đó là: “Vợt của tôi đã biến thành tên lửa!’”
“Như thế là chỉ chơi xấu thôi!”
“...Chà, trường hợp xấu nhất là tôi chĩ sẽ phải nghiêm túc thôi. Nếu tôi đủ nghiêm túc thì tôi sẽ trở thành bậc thầy trong việc van xin lòng thương xót và liếm lòng bàn chân của họ.”
“Như thế thì quá là nghiêm túc theo một hướng hoàn toàn sai…”
Yuigahama có vẻ như bị kinh ngạc và thở dài, rồi cô ấy mỉm cười. Đôi mắt cô ấy đỏ au cùng nước mắt, có lẽ là chân trật của cô ấy rất là đau hay là vì cô ấy cười đến chảy cả nước mắt. Cô ấy quay đôi mắt đỏ au đó về phía tôi.
“Aa, Hikki chỉ là một tên ngốc mà thôi...Tính cách của cậu ấy thì cũng tệ này, và cậu ấy thậm chí còn dở khi nói đến việc bỏ cuộc nữa này. Ông đã không bỏ cuộc vào lúc ấy...Ông phóng ra như là một tên ngốc hoàn toàn và hét lên bằng cái giọng đánh khinh, kinh tởm đó...Tôi nhớ hết tất cả điều đó.”
“Cô đang nói cái quái gì—”
“Tôi nghĩ rằng tôi chỉ thật sự là chán ngấy với những chuyện như thế…”
Yuigahama ngắt lời tôi và nói bằng một giọng bực bội.
Cô ấy bỏ lửng câu như thế, rồi quay lưng về phía tôi và bước đi. “Tránh ra, tránh ra nào!” Cô ấy hét lên khi đi khỏi đảm đông đang lúng túng.
“...Con nhỏ đó đang nói về chuyện quái gì thế này…?”
Bị bỏ lại một mình ở chính giữa sân, tôi ngắm nhìn tấm lưng đang đi khỏi của Yuigahama kh cô ấy biến mất. Rồi tôi nghe thấy một tiếng cười khó chịu vang vọng khắp khu vực.
“Sao thế? Cãi nhau với bạn của mình sao? Bị bỏ lại sao?”
“Đừng có mà nực cười như thế...tôi đây chưa bao giờ cãi nhau với bất kì ai trong đời mình cả. Không phải là tôi đủ gần gũi với bất kì ai để mà thật sự “cãi nhau” với họ đâu.”
“Ơ…”
Hayama và Hồ Điệp Phu Nhân có vẻ như bị cự tuyệt bởi những gì tôi nói.
Hửm? Đáng lý ra là họ phải cười lúc này chứ…
Tôi hiểu rồi, những trò đùa tự ti như thế này thì chỉ có hiệu quả nếu như bạn gần gũi với những người khác…
Zaimokuza là người duy nhất đang cố nín cười. Tôi tặc lưỡi và quay đi, chỉ có thể thấy Zaimokuza đang giả ngu bằng việc vờ nói chuyện với ai đó trong khi đang lẩn mình vào đám đông.
...Tên khốn đó vừa mới chạy đi, đúng không nhỉ…? Chà, trong một tình huống như thế này thì tôi chắc chắn cũng sẽ giả ngu và chạy đi thôi. Totsuka cũng đang nhìn tôi với vẻ buồn bã trên mặt mình.
Hự, chà...Đến lúc van xin sự thương xót rồi nhỉ? Tôi sẽ cho họ thấy tôi có thể ra sao khi mà tôi nghiêm túc.
Để nịnh nọt ai đó thì bạn phải quẳng đi niềm kiêu hãnh của mình và nịnh nọt bằng hết khả năng của mình...Tôi cũng khá là tự hào về việc tôi có thể làm tốt chuyện đó như thế nào đấy.
Có lẽ tôi là người duy nhất cảm thấy một cơn thôi thúc muốn ra khỏi cái bầu không khí ngột ngạt này một cách không thể tin nổi đấy… Thế rồi tôi nghe đám đông bắt đầu xù xì.
Và rồi bức tường người bắt đầu tránh ra một cách trôi chảy.
“Chuyện quái quỉ gì gây nên toàn bộ tiếng ồn kinh khủng này thế?”
Đó là Yukinoshita—cô ấy thì đang mặc bộ đồng phục thể dục của mình và một chiếc trông khá là khó chịu. Cô ấy có đang cầm một bộ sơ cứu trong tay mình.
“Aa, cô đã biến đi đâu thế…? Và tại sao cô lại mặc thứ đó thế?”
“Tôi cũng không rõ...Yuigahama-san chỉ xuất hiện và nhờ tôi mặc thứ này vào.”
Yukinoshita nói điều đó và quay lại, và đúng lúc đó Yuigahama xuất hiện bên cạnh cô ấy. Có vẻ như là họ đã đổi đồ cho nhau, và cô ấy thì đang mặc đồng phục của Yukinoshita. Họ đã thay quần áo ở đâu thế? Họ thay ở bên ngoài sao?! Hừm….
“Thua cuộc sau tất cả mọi chuyện thì khá là khó chịu đấy, vì thế Yukinon sẽ chơi cho chúng ta.”
“Tại sao tôi lại phải làm điều đó chứ…?”
“Chà, dù gì thì, Yukinon là người bạn đáng tin cậy nhất trên thế gian này mà!”
Yukinoshita có hơi nhảy dựng lên với câu trả lời của Yuigahama.
“B…..ạn?”
“Đúng vậy, bạn.”
Yuigahama chẳng đợi một giây phút nào trước khi trả lời cả. Chờ một chút đã, như thế thì có hơi…
“Cô thật sự nhờ bạn của mình thực hiện những điều phiền phức như thế này sao? Tôi có cảm giác rằng cô chỉ đang lợi dụng cô ấy mà thôi…”
“Hở? Tôi chỉ có thể nhờ bạn cho những việc như thế này mà thôi/ Tại sao ông lại muốn nhò người nào mà ông chẳng hề quan tâm thực hiện điều gì đó quan trọng như thế này cho ông chứ?”
Cô ấy trả lời tôi như thể đó là điều tự nhiên nhất để nói trên thế gian này vậy.
Ồ, vậy ra đó là như thế…
Trong quá khứ, tôi bi lôi vào việc nhận lấy trách nhiệm dọn đẹp của người khác bởi vì họ hỏi tôi “Chúng ta không phải là bạn sao?” vì thế tôi thực sự không có bất kì kinh nghiệm trong quan điểm của Yuigahama về việc này. Tôi hiểu rồi, vậy ra tôi thực sự là bạn của những người đó...làm như là có chuyện đó vậy.
Yukinoshita có lẽ cũng đang suy nghĩ gần như giống y như những gì tôi nghĩ. Cô ấy đặt tay lên môi mình và nghĩ về điều gì đó.
Sự hoài nghi của cô ấy thì cũng hoàn toàn phù hợp thôi, tôi cũng không phải là loại người mà tin tưởng người khác một cách dễ dàng.
Nhưng Yuigahama Yui này đây lại là một trường hợp đặc biệt. Dù sao thì cô ấy là một con ngốc.
“Này, cô ta có lẽ là đang nói thật đấy. Cô biết đấy, cô ta là con ngốc mà.”
Khi tôi lên tiếng, vẻ mặt cứng nhắc của Yukinoshita nới lỏng ra. Cô ấy nở nụ cười quyết tâm thường thấy của mình với chúng tôi và phủi mái tóc mình ra sau bằng một tay.
“Xin đừng có mà coi thường tôi như thế...Cậu có thể không ngờ chuyện này, nhưng tôi thì có con mắt khá tốt trong việc nhìn người đấy. Và việc ai đó có thể đối đãi với Hikigaya-kun và tôi một cách tử tế là người xấu thì không thể nào đâu.”
“Đó thật là một lô-gic đáng buồn đấy…”
“Nhưng đó là sự thật.”
Quả thật vậy.
“Việc chơi một chút tennis thì cũng không sao, nhưng...Cậu có thể vui lòng chờ tôi một chút được không?”
Yukinoshita nói điều đó và đi đến bên Totsuka.
“Cậu ít ra thì cũng có thể chăm sóc vết thương của chính mình, đúng không?”
Trông Totsuka có hơi ngạc nhiên khi cậu ấy nhận lấy hộp cứu thương được trao cho mình.
“Ơ, à, vâng…”
“Yukinon, vậy ra cậu đi chỉ để lấy thứ đó...Cậu thật rất tốt bụng đấy.”
“Vậy sao? Mặc dù một vài tên con trai gọi tôi là Nữ Hoàng Băng Giá sau lưng tôi đấy...”
“L-Làm sao mà cô biết chứ...Aaa! Chẳng lẽ cô đã đọc “Danh Sách Những Người Mình Sẽ Chẳng Bao Giờ Tha Thứ’ của tôi sao!?”
Chết thật. Tôi đã gọi Yukinoshita bằng tất cả những từ tệ hại trong sách vở trong thứ đó đấy.
“Tôi sốc đấy. Cậu thực sự gọi tôi thế sao?... chà, không phải là tôi có quan tâm đến việc người khác nghĩ gì đến tôi.”
Yukinoshita quay lại đối mặt với tôi. Tuy nhiên, vẻ mặt của cô ấy không phải là vẻ lạnh lùng thường ngày, mà lại có một chút sự do dự trong nhuốm trong đó. Giọng nói của cô ấy cũng từ từ chuyển biến từ giọng đầy tự tin vào bản thân thành một thứ gì đó mỏng manh hơn, và cô ấy đột nhiên nhìn đi sang chỗ khác.
“...Và...tôi đây cũng không thấy phiền nếu như cậu nghĩ rằng tôi cũng là...bạn của cậu…”
Tôi gần như là có thể nghe thấy một tiếng bụp! nho nhỏ khi một chút sắc đỏ hiện lên trên má Yukinoshita. Cô ấy cầm chiếc vợ mà đã lấy từ Yuigahama và để cho chúng tôi thoáng nhìn thấy khuôn mắt cũa cô ấy khi cô ấy nhìn xuống sân.
Cái mặt đáng yêu kinh khủng đó của cô ấy đủ để cho cô ấy có được một cú ôm rồi...Từ Yuigahama.
“Yukinon!”
“Thôi đi...Đừng có mà gần gũi với tôi. Thật ngột ngạt đấy…”
...Hả? Chẳng phải đây thời diểm mà cô ấy đáng lý ra phải cư xử deredere với tôi chứ? Chỉ mình tôi hay là cô ấy chỉ cư xử deredere với Yuigahama mà thôi? Không phải thế đâu, đúng không nhỉ? Chẳng lẽ chúng tôi đang trong một câu chuyện tình cảm hài hước nơi mà con trai đi cùng con trai và con gái đi cùng con gái sao?
Tất cả các vị thần tình cảm hài hước đều là lũ ngốc cả.
Sau khi Yukinoshita đã xoay sở để khiến Yuigahama buông cô ấy ra, cô ấy hắng giọng mình vài lần vào tiếp tục.
“Thật vô cùng đáng tiếc rằng tôi phải hợp tác với cậu ta, nhưng...có vẻ là tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, đúng không? Tôi sẽ chấp nhận lời yêu cầu của cậu. Vậy thì tôi chỉ phải chiến thắng trận đấu này thôi sao?”
“Được rồi!....Ừ, mình không thể làm gì nhiều để giúp Hikki chiến thắng cả.”
“Xin lỗi vì đã bắt cô phải làm điều này.”
Tôi cúi đầu mình, nhưng Yukinoshita chỉ nhìn tôi một cách lạnh lùng.
“...Đừng có mà hiểu nhầm. Tôi đây không làm điều này là vì cậu đâu.”
“Ha ha ha, cô đúng là một tsundere như thế đấy.”
Ha ha ha, hừ, ha ha ha ha… Cũng đã khá lâu rồi kể từ khi tôi nghe được một từ được dùng quá nhiều như thế rồi đấy.
“Tsundere…? Vì lý do nào đó, từ đó khiến cho sống lưng tôi run lên đấy.”
Ừ, không đùa đâu...Tôi đoán rằng việc Yukinoshita không biết được tsundere là gì thì rất là rõ ràng rồi...Hơn bất kì thứ gì khác, cô gái này không có nói dối—cô ấy luôn nói lên sự thật, cho dù có tàn nhẫn bao nhiêu đi nữa. Vì thế cô ấy chắc không phải là đang nói dối khi mà nói rằng cô ấy không làm việc này là vì tôi đâu.
Chà, không phải là tôi muốn cô ấy thích tôi hay gì đâu, vì thế cũng không sao, ừ.
“Quan trọng hơn là hãy cho thấy cái danh sách đó chút nữa đi. Tôi sẽ xem qua và đính chính cho cậu.”
Yukinoshita nở một nụ cười tuyệt vời với tôi, tựa như một bông hoa đang nở rộ vậy. Nhưng tại sao nụ cười của cô ấy lại chẳng khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng dù chỉ là một chút cơ chứ…?
Tôi kinh hãi. Giống như là bị nhìn chằm chằm bởi một con hổ vậy.
Và nếu như có một con hổ trước mặt tôi...Hừm, như thế có nghĩa là có một con sói đằng sau tôi. Hay có lẽ là một con ngựa.
“Yukinoshita-san...Phải không nhỉ? Xin lỗi trước, nhưng tôi đây sẽ không nương tay với bất kì ai đâu. Cô là một trong những người thuộc kiểu công chúa đó, đúng không? Nếu như cô không muốn bị thương, thì cô nên bỏ cuộc trước đi.”
Tôi quay lại và thấy Miura đang đứng đó xoắn mái mũi khoan của mình thậm chí còn nhiều hơn nữa khi cô ta nhìn chúng tôi với một nụ cười ngạo nghễ. Miura, đồ ngốc...Thách thức Yukinoshita là điềm báo tử rồi đấy…
“Tôi đây sẽ nương tay cho cô, vì thế cô cứ mà an tâm đi. Tôi sẽ đập tan cái niềm tự hào rẻ rúng của cô thành từng mảnh.”
Yukinoshita nói điều đó và nở một nụ cười bất khả chiến bại. Ít ra thì cô ta trông có vẻ bất khả chiến bại đối với tôi đấy.
Cô ấy là một kẻ địch đáng sợ, nhưng thật là rất an tâm khi có được cô ấy cùng phe mình...Tôi thực sự thương hại những người biến cô ấy thành kẻ thù của mình.
Cả Hayama và Miura đều chuẩn bị bản thân mình. Nụ cười mạnh mẽ của Yukinoshita thì đẹp đẽ và lạnh lùng đủ đến mức đóng băng bạn lại ngay tức khắc vậy.
“Cô đã luôn quấy rối bạn—…”
Yukinoshita nói nhiêu đó, rồi lại đỏ mặt một chút, Có vẻ là vẫn còn hơi ngượng ngùng một chút để dùng từ đó đối với cô ấy, vì thế cô ấy khẽ lắc đầu mình tới lui trước khi thử lại.
“...Cô đã luôn quấy rối những thành viên câu lạc bộ của chúng tôi đủ lâu rồi. Hãy sẵn sàng đi...Cô biết đấy, trông tôi có vẻ không như thế, nhưng tôi là người thù dai lắm đấy.”
Không, chắc chắn là trông như thế rồi...Một trăm mười phần trăm luôn, nhìn đi.
Và vì thế, tất cả những bên liên quan trong trận đấu tennis này đây đều đã tập trung lại. Trận đấu cuối cùng cũng đã tiến vào giai đoạn cuối cùng của nó.
Đội Hayama và Miura giao bóng trước. Hồ Điệp Phu Nhân còn được biết đến là cô gái mũi khoan còn được biết đến là Miura thì giao bóng.
“Cô biết đấy, tôi không biết liệu Yukinoshita-san có biết điều này hay không, nhưng tôi đây thì rất giỏi tennis đấy.”
Miura nói điều đó trong khi ném quá bóng tennis xuống sân và bắt nó hết lần này đến lần khác, cứ như thể cô ta đang đi một đường bóng rổ vậy. Yukinoshita chẳng hề lay động, chỉ có đôi mắt của cô ấy là đợi chờ Miura tiếp tục.
Miura nở một nụ cười. Nụ cười đó hoàn toàn khác so với nụ cười mà Yukinoshita vẫn hay cười trước đây...Đó là nụ cười của một con thú hoang dã.
“Đừng có mà đổ lỗi cho tôi nếu như trái bóng làm hỏng khuôn mặt của cô đấy.”
….Uwah, đáng sợ thật. Đây là lần đầu tiên có nghe thấy ai đó đưa ra lời dự đoán như thế đấy.
Khoảnh khắc tôi nghĩ đến điều đó, tôi nghe thấy tiếng gió vụt và một âm thanh khẽ của việc trái bóng bị đánh đi.
Trái bóng nhanh chóng bay thẳng về phía bên trái của Yukinoshita và gần như là chỉ sượt qua đường biên bên trái. Yukinoshita thì thuận tay phải nên cú đánh đó nằm ngoài tầm với của cô ấy,
“...Đơn giản.”
Đến lúc tôi nghe được cô ấy thì thầm lới ấy, Yukinoshita đã sẵn sàng cho cú đánh trả. Cô ấy nện chân trái mình xuống sân và dùng nó như là một trục xoay, rồi cô ấy quay người như thể cô ấy đang nhảy một điệu van-xơ. Đó là một cú trái tay hoàn hảo với chiếc vợt được cầm trong tay phải cô ấy.
Chiếc vợt của cô ấy bay đi như một thanh kiếm samurai, và rồi trái bóng bị đánh trả bay thẳng về phía Miura với một ánh chớp.
Trái bóng trúng phần sân của Miura, gần sát chân của cô ta, và cô ta phát ra một tiếng thét khe khẽ khi trái bóng bật trở lên. Cú đánh trả ăn điểm trực tiếp đầy nhanh chóng đó đã đánh thức Miura dậy.
“Tôi không biết liệu cô có biết điều này hay không, nhưng tôi cũng khá giỏi tennis đấy.”
Yukinoshita vung vợt mình về phía trước và nhìn một cách lạnh lùng vào Miura, gần như thể cô ấy đang nhìn vào một thứ côn trùng nào đó vậy. Miura, lùi lại một bước, nhìn Yukinoshita với đôi mắt chứa đầy sợ hãi và cảm giác thù địch. Đôi môi cô ta uốn cong một chút cà cô ta bắt đầu tuôn ra những lời chửi rủa. Khiến cho Nữ Hoàng Miura trông như thế… Yukinoshita thật đúng là đáng kinh ngạc đấy.
“...Đường bóng đáp trả của cô thì rất tốt đấy.”
Yukinoshita chẳng hề cho thấy một chút gì là phản ứng về vẻ mặt bịp bợm của Miura cả, mà chỉ nhắm đến một điểm rõ ràng duy nhất.
“Chà, khuôn mặt của cô ta thì giống y như mặt của những người lớp trên đã từng đến quấy rầy tôi. Việc nhìn thấu suy nghĩ của những thứ hạ đẵng như thế thì rất là dễ dàng.”
Yukinoshita nở một nụ cười chiến thắng với tôi và rồi quay sang tấn công.
Thậm chí cả phòng thủ của cô ấy cũng là tấn công nữa. Không phải như lời những người già mệt mỏi thường nói, rằng ‘tấn công là phương pháp phòng thủ tốt nhất’ đâu—lối chơi phòng ngự của cô ấy thì xông xáo đến thế đấy. Cô ấy sẽ nện những cú giao bóng thẳng xuống phần sân đối phương một cách chính xác đến từng li trong những lần trả bóng, và bất kì trái bóng nào đánh về phía cô ấy cũng sẽ bị đánh trả một cách đầy mạnh mẽ.
Đám đông bị mê hoặc bởi màn trình diễn tuyệt đẹp của cô ấy.
“Fuhahaha! Những tay sai của ta đều rất là mạnh mẽ đấy! Tiến lên nào, đốn ngã chúng đi!”
Zaimokuza đã nhận thấy hượng vị chiến thắng và đã trở về vào lúc nào đó, và giờ hắn ta thì lại hòa theo mọi người một cách hoàn toàn. Điều đó thât khiến tôi tức điên lên đấy...Nhưng mặt khác thì sự thật rằng Zaimokuza về phe chúng tôi thì có nghĩa là tình thế đã xoay chuyển.
Khi mà chỉ có mình tôi và Yuigahama, chúng tôi hoàn toàn cảm thấy rằng chúng tôi đã chơi một trận đấu trên sân khách, nhưng giờ đây đám đông đang dần dần chuyển về phe của Yukinoshita. Ý tôi là, tất cả đám con trai đều đang nhìn chằm chằm Yukinoshita một cách khá là nồng nhiệt.
Chà, đúng thật là Yukinoshita là một loài hoàn toàn khác biệt, và không có mấy người biết được bản chất thật sự của cô ấy. Và, tất nhiên là, cô ấy cũng rất xinh đẹp. Cô ấy cũng có bầu không khí đầy bí ẩn bao quanh mình; cô ấy để lại một ấn tượng như là một bông hoa không thể nào có được ngự trên đỉnh cao nhất của một vách núi sừng sững. Thực sự thì không phải do trông cô ấy vô cùng đáng sợ, mà cảm giác giống như là cô ấy là một sinh vật không thể nào chạm tới, thứ mà không nên bắt chuyện cùng.
Yuigahama chắc hẳn có rất nhiều can đảm để có thể vượt qua rào cản đó một chút…và có lẽ cô ta cũng là một đứa đại ngốc luôn.
Tuy nhiên, sự chân thành thẳng thắng và lòng tử tế đầy tinh khiết của cô ấy đã vang vọng trong trái tim của Yukinoshita. Yuigahama chắc có lẽ là người duy nhất trên thế gian này có thể thuyết phục Yukinoshita đến đây ngày hôm nay, và Yukinoshita thì cũng đang chơi hết sức mình vì một Yuigahama đầy can đảm. Cô ấy chắc có lẽ sẽ không đến cho dù tôi có đích thân đi nhờ cô ấy.
-
Sự chênh lệch điểm số khổng lồ mà chúng tôi đã tạo nên thì đang dần dần được rút ngắn.
Khi tôi ngắm nhìn Yukinoshita xoay ngưới trái phải giữa sân bóng, tôi không thể nào không nghĩ rằng trông cô ấy nhưng là một nàng tiên. Cách di chuyển như nhảy múa của cô ấy là điểm thu hút nhất trên sàn diễn đặc biệt này đây. Tôi chỉ thực hiện một vai trò nhỏ ở đây mà thôi, và mỗi lần tôi đánh bóng thì tôi đều co rúm người lại khi mọi người cứ nhìn vào tôi, như thể họ đang nói rằng, “Không phải ngươi!”
Nhưng mong muốn của những khán giả của chúng tôi đây thì đã được đáp ứng—đến lượt Yukinoshita giao bóng lần nữa.
Cô ấy nắm chặt trái bóng và rồi ném nó vào không trung. Trái bóng gần như bị nuốt chửng bởi trời xanh khi nó bay đến khu vực giữa sân. Trái bóng sẽ chẳng đáp xuống bất kì nơi nào gần Yukinoshita cả đâu.
Bất kì ai đều cũng nghĩ rằng đây sẽ là một cú đánh bóng trật, nhưng rồi…
Yukinoshita bay lên…
Cô ấy bước về phía trước với bàn chân phải của mình, giậm nhảy bàn chân trái, và rồi phóng về phía trước khi cả hai chân cô ấy chụm vào nhau. Đó là một bước nhảy nhẹ nhàng, như staccato vậy.
Và rồi cô ấy bay đi trong không trung một cách đầy duyên dáng. Cả cơ thể cô ấy như là một chú chim ưng lượn bay qua bầu trời một cách đầy uyển chuyển, và chẳng có một ai mà không bị lay chuyển bởi hình ảnh đó cả. Cô ấy chỉ đơn giản là nhanh nhẹn và đầy xinh đẹp. Thậm chí chẳng có một ai nháy mắt khi họ cố khắc ghi hình ảnh này vào trong tâm trí của mình.
Một âm thanh chói tay vang lên trong không khí, và rồi trái bóng lăn tròn trên sân. Khán giả, tôi, Hayama, Miura… không một ai có thể cử động dù là một cơ cơ bắp cả.
“...Một...một cú giậm nhảy giao bóng…”
Tôi lên tiếng, nhưng tôi gần như là không thể thốt nên lời nào cả. Nhìn thấy cái điều vớ vẫn mà Yukinoshita vừa mới thực hiện thì khiến cho việc ngậm cái họng đang há hốc của tôi lại là điều không tưởng. Chúng tôi đã bị tuột lại quá xa, nhưng cô ấy đã một tay đưa chúng tôi tôi bắt kịp. Ngay cả lúc này đây, chúng tôi đã dẫn trước hai điểm rồi, và nếu chúng tôi giành được một điểm nữa thì chúng tôi sẽ chiến thắng trận đấu.
“Cô thật sự là không thể nào tin nổi đấy. Cứ giữ vũng và sẽ chiến thắng một cách dễ dàng từ đây.”
Tôi thực sự tin vào điều đó và nói lên câu đó, nhưng Yukinoshita lại đột nhiên cau mày.
“Tôi cũng muốn làm điều đó, nhưng…đó là một yêu cầu không tưởng.”
Tôi muốn hỏi tại sao, nhưng tôi thấy rằng Hayama đang chuẩn bị sẵn sàng giao bóng.
….Chà, sao cũng được…Có vẻ như chúng tôi sẽ chiến thắng lần tới khi mà Yukinoshita thực hiện một cú đánh trả ăn điểm. Tôi không có chủ quan đâu, tôi chỉ là có lòng tin rằng chúng tôi sẽ chiến thắng khi tôi sẵn sàng đợi cú giao bóng.
Hayama có vẻ là cũng đã mất đi một chút ý chí thi đấu, hắn ta không giao bóng quyết liệt như là hắn đã làm từ nãy đến giờ. Cú giao bóng của hắn thì khá là nhanh, nhưng chỉ là một cú giao bóng bình thường mà thôi, và trái bóng bay thẳng đến khoảng trống giữa tôi và Yukinoshita.
“Yukinoshita.”
Tôi nghĩ rằng mình sẽ giao mọi chuyện cho cô ấy vì thế tôi gọi tên cô ấy, nhưng tôi nhận không được câu trả lời nào. Thay vào đó, tôi nghe thấy một tiếng thịch ngang ngang, đầy tẻ nhạt khi trái bóng bay qua giữa chúng tôi.
“N-Này!”
“Hikigaya-kun...Cậu không phiến nếu như tôi khoe mẽ một chút chứ?”
“Hả? Ngoài ra, cái trò đó là cái quái gì thế đấy hả?”
Yukinoshita chẳng có vẻ gì là có quan tâm dù là chút ít về những gì tôi vừa mới nói, cô ấy chỉ thờ dài và rồi ngồi phịch xuống giữa sân thi đấu.
“Kể từ lúc mà tôi còn có thể nhớ đến, thì tôi đã luôn có thể làm mọi chuyện, vì thế tôi chưa bào giờ gắn bó với bất kì điều gì trong một khoảng thời gian dài cả.”
“Đột nhiên cái này là gì thế?”
“Kể cả với tennis, có một người nọ dạy tôi môn thể thao này, nhưng chỉ sau ba ngày, tôi đã đánh bại người đó. Với hầu hết các môn thể thao… Không, không chỉ thể thao không thôi, nhưng âm nhạc cũng thế, tôi có thể trở nên khá là giởi ở bất kì thứ gì chỉ trong vòng ba ngày thôi.”
“Chậc, cô thì như là phần đối lập của những kẻ bỏ cuộc sau ba ngày đấy. Và cô đúng thật sự là chỉ muốn khoe mẽ thôi đấy! Chuyện này thì có ý nghĩa gì không thế?”
“...Điều nhất tôi tôi đây không tự tin vào là sức bền thể chất của mình.”
Tôi nghe thấy một tiếng thịch đầy nhạt nhẽo và một đường bóng khác bay lên và bị đánh đi bởi Yukinoshita.
Thật sự là quá trễ trong trận đấu để nói với tôi điều đó rồi đấy…
Bởi vì Yukinoshita có thể làm bất kì điều gì, cô ấy chưa bao giờ gắn bó với bất kì điều gì cả, và cô ấy chưa bao giờ làm bất kì điều gì mãi cả. Điều đó có nghĩa là sức bền thể chất là điểm yếu chết người của cô ấy. Giờ thì cô ấy đã nhắc đến điều đó, cô ấy chỉ luôn đứng nhìn trong những buổi tập luyện giờ nghỉ trưa của chúng tôi…Chà, nhìn lại thì điều đó chắc có lẽ là đã rất rõ ràng rồi: nếu bạn muốn giỏi hơn về việc gì đó thì bạn sẽ tập luyện, và bạn tập nhiều càng nhiều, thì bạn càng sẽ củng cố được sức bền thể chất của mình.
Nhưng bởi vì cô ấy có thể làm tốt mọi chuyện ngay từ ban đầu nên cô ấy chưa bao giờ tập luyện cả, và vì thế rõ ràng là sức bền thể chất của cô ấy thì sẽ rất là yếu.
“Uh, cô thật sự nghĩ rằng mình nên nói điều đó một cách lớn tiếng như thế sao…?”
Tôi nhìn sao Hayama và Miura, và thấy Nữ Hoàng Dã Thú nở một nụ cười hung ác trên mặt mình.
“Ồ, nhưng bọn này đã nghe đủ rồi~~.”
Miura đưa ra lời tuyên bố đầy hiếu chiến với tôi. Có vẻ như thể tất cả rắc rối của cô ta đều đã được xóa tan đi. Ngay bên cạnh cô ta, Hayama cũng mìm cười.
Đây là tình huống tồi tệ nhất...Khoảnh khắc ngay sau khi chúng tôi vượt lên phía trước, chúng tôi đột nhiên lại thấy trận đấu đi vào tỉ số đều.
Chúng tôi đang chơi tennis của người mới tập với những điều luật đầy kì hoặc ở đây. Khi mà chúng tôi hòa nhau thì chẳng đội nào sẽ chiến thắng cho đến khi có được hai điểm dẫn trước.
Yukinoshita đáng tin cậy đã dùng hết sức của mình và giờ đây chỉ im lặng. Không chỉ thế, đôi phương cũng đã biết rõ được tình hình của chúng tôi. Chúng tôi đã có bằng chứng về về việc cú giao bóng của tôi sẽ chẳng gây khó dễ cho họ—họ sẽ có thể đánh trả nó một cách dễ dàng, và như thế sẽ là kết thúc trận đấu.
“Cô ta có thể đã chen ngang vào trận đấu này, nhưng có vẻ như là chuyện đó đã đến hồi kết rồi, đúng không nhỉ?”
Tôi không thể nào nói được bất kì điều gì với những lời đầy khiêu khích của Miura. Yukinoshita cũng im lặng...Thật ra, cô ấy đang gật đầu. Trông cô ấy có vẻ kiệt sức. Cái quái gì thế, cô là Hiei hay là gì sao?
Miura nhìn chúng tôi với một vẻ đầy ngạo nghễ và cười từ tận cuống họng của mình. Có vẻ như là cô ta muốn kết thúc chuyện này. Tôi cảm giác như là mình đang bị chằm chằm bởi một con rắn vậy...Thật quái ra là thứ gì thế, một con anaconda hay gì sao?
Hayama cảm nhận được bầu không khí đầy nguy hiểm này và quyết định chen vào.
“N-Nào, nào, chúng ta đã cố hết sức mình rồi mà...Đừng có mà nghiêm túc quá. Trận đấu rất vui, tại sao chúng ta không kết thúc với tỉ số hòa nhỉ?”
“Cái—? Này, Hayato, cậu đang nói gì thế hả? Đây là một trận đấu, vì thế chúng ta cần phài nghiêm túc và dọn dẹp ở đây.”
Nói cách khác, họ sẽ chiến thắng trong trận chiến với chúng tôi và chính thức lấy sân tennis khỏi Totsuka. Ngoài ra, việc dọn dẹp thì...Đáng sợ thật. Tôi tự hỏi cô ấy sẽ làm gì với tôi chứ...Tôi chẳng thích điều đó chút nào cả...Sẽ đau chứ? Tôi không thích chuyện gì gây đau đớn cả…
Khi tôi đứng đó, chờ đợi, tôi nghe thấy ai đó tặc lưỡi mình.
“Cô có thể im lặng trong một chút được chứ?”
Nghe Yukinoshita chẳng vui vẻ gì khi cô ấy lên tiếng. Cô ấy tiếp tục trước khi Miura có cơ hội chen ngang vào.
“Người này đây sẽ kết thúc trận đấu, vì thế hãy chịu thua một cách đầy biết ơn đi.”
Mọi người không tin vào lỗ tai mình sau những gì cô ấy nói. Trong đó có cả bản thân tôi, theo lẽ tự nhiên… Thật ra, tôi là người ngạc nhiên nhất ở đây này.
Đột nhiên mọi con mắt đều đổ dồn về tôi. Tôi đã không tồn tại từ đó cho đến lúc này đây, một người mà mọi người chẳng muốn có mặt ở đây. nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy giá trị của sự tồn tại của mình tăng vùn vụt.
Tôi nhìn sang Zaimokuza. Vì lẽ quái gì mà ông lại giơ hai ngón cái lên với tôi chứ?
Tôi nhìn sang Totsuka. Vì lẽ quái gì mà cậu nhìn tôi với đống hy vọng đó trong mắt mình chứ?
Tôi nhìn sang Yuigahama. Thôi cái việc lớn tiếng cỗ vũ cho tôi đi chứ, thật là...ngượng thật đấy.
Tôi nhìn sang Yukinos—à, cô ấy nhìn đi chỗ khác rồi. Thay vào đó cô ấy lại ném cho tôi quả bóng.
“Cậu biết mà, phải không…? Có thể tôi đây tuôn ra những lời sỉ và ngược đãi, nhưng tôi đây chưa bao giờ nói ra những điều sai sự thật cả.”
Ngọn gió ngừng thổi, điều mà có lẽ là lý do tại sao giọng nói của cô ấy lại vang lên một cách rõ ràng như thế.
Ừ, tôi biết mà…Kẻ dối trả duy nhất ở đây là bản thân tôi và họ mà thôi.
Một sự im lặng không mấy tự nhiên bao trùm sân tập, âm thanh nghe được duy nhất là tiếng trái bóng tưng trên mặt sân.
Ở giữa bầu không khí căn thẳng đầy kì lạ kia, tôi dìm tâm trí mình vào sâu, sâu trong người mình.
Dù gì thì cũng chẳng có lý do gì cho tôi để thất bại ở đây cả.
Tôi là một người đã tự mình sốt sót cuộc sống trường học đầy vô nghĩa, buồn bã, đau đớn này đây, người mà đã tự mình sống qua cái “tuổi trẻ” đấy tồi tệ, khổ sở này. Chẳng có lý do gì cho tôi để thua những con người mà đã dựa vào sự phụ thuộc của người khác trong mỗi bước đi vậy.
Giờ nghỉ trưa sẽ sớm kết thúc thôi.
Đây thường là khoảng thời gian tôi đã ăn xong bữa trưa của mình ở cạnh phòng y tế đối diện sân tập.
Kí ức về buổi nói chuyện với Yuigahama ở đấy, về việc tán chuyện với Totsuka ở đây lần đâu tiên, lóe lên trong đầu tôi.
Tôi căng tai mình ra.
Tôi không thể nghe thấy giọng nói đầy khinh bỉ của Miura, tôi không thể nghe thấy tiếng cổ vũ từ phía khán giả…
Nhưng tôi nghe thấy âm thanh đó... âm thanh mà tôi, và có lẽ chỉ mình tôi, đã lắng nghe trong suốt một năm trời.
Vào lúc đó, tôi thực hiện một cú giao bóng.
Đó mà một cú giao bóng nhẹ nhàng, dễ dàng, yếu ớt bay thẳng lên trời cao.
Tôi thấy Miura hớn hở phóng theo trái bóng. Tôi thấy Hayama nhanh chóng theo sau cô ta. Tôi thấy khán giả nhìn với ánh mắt đầy thất vọng. Tôi thoáng thấy Totsuka khẽ nhìn xuống mặt sân. Tôi bỏ lỡ việc nhìn thấy Zaimokuza nắm chặt tay mình. Tôi nhìn vào Yuigahama khi cô ấy bắt đầu cầu nguyện. Và rồi mắt tôi dừng lại trên nụ cười chiến thắng của Yukinoshita.
Cú đánh của tôi bay theo một quỹ đạo không ổn định, không chắc chắn.
“Hyahhhh!!”
Miura bật ra một tiếng kêu như thể một con rắn hoang dã và đi đến nơi trái bóng rơi xuống.
Vào chính khoảnh khắc đó, một ngọn gió thổi lên.
Miura, cô có lẽ không biết…
...ngọn gió biển đặc biệt đến vào khoảng gần cuối giờ nghỉ trưa này đây, không nơi nào có ngoại trừ ở Trung Học Sobu và khu vực lân cận của mình.
Trái bóng bị lung lay hoàn toàn và bị thổi bay đi bởi ngọn gió kia. Nó thoát khỏi tầm với của Miura và chạm vào đường biên của phần sân, nhưng Hayama đã chạy theo trái bóng sẵn rồi.
Hayama, có lẽ ông không biết…
...ngọn gió này đây thì không có thổi chỉ một lần không đâu.
Tôi là người duy nhất biết về nó: tôi, người mà đã dành trọn cả năm ngồi đó một mình, không nói chuyện với bất kì ai, chỉ dành trọn thời gian của mình ớ đó một cách lặng lẽ…Và ngọn gió đó là người duy nhất biết về khoảng thời gian yên tĩnh mà tôi đã dành ở một mình.
Và vì thế đó là quả bóng cong kì diệu mà tôi, và chỉ có mình tôi, có thể đánh được.
Ngọn gió thứ hai quét bay trái bóng khi nó bật lên.
Cứ như thế, trái bóng rơi xuống đất ở tận góc xa mặt sân và lăn đi.
Miệng mọi người đóng chặt, đôi tai căng ra, và đôi mắt mở to.
“À, giờ mình nhớ ra có gì đó mà mình có nghe thấy...Rằng có một kĩ năng mà cho phép người sử dụng tự do điều khiển gió, ‘Kẻ Thừa Kế Của Gió, Eulen Sylpheed’”
Zaimokuza là người duy nhất mà lại lạc tông và hét lên một cách ồn ào.
Đừng có mà dặt tên cho đòn đó một cách ngẫu nhiên chứ, thật là...Ông hoàn toàn phát hỏng bầu không khí rồi.
“K-Không thể nào…”
Miura có vẻ như là bị sốc hoàn toàn. Lời lầm bầm của cô ta bắt đầu kích động khá giả, ban đầu họ xì xầm khe khẽ, nhưng rồi giọng của họ nhanh chóng biến thành những lời cảm thán “Eulen Sylpheed!” “Eulen Sylpheed!” Chúa ơi, làm ơn đừng cái tên đó phổ biến mà…
“Bọn này đã thất bại rồi...Đó đúng thật là một đường bong cong đầy kì diệu đấy.”
Hayama đối mặt với tôi và nở một nụ cười rạng rỡ với tôi. Hắn ta đang mỉm cười như là chúng tôi đã là bạn bè trong nhiều năm vậy… Khi tôi bị đánh trúng với nụ cười trực diện đó, tôi nắm chặt lấy trái bóng và đứng đó, không động đậy gì cả.
Tôi thật sự không biết tôi nên đáp lại trong tình huống như thế này ra sao.
Vì thế thay vào đó, tôi chỉ khơi mào một cuộc trò chuyện vô nghĩa.
“Hayama. Ông có chơi bóng chày khi còn nhỏ không?”
“Ồ, có chứ. Tôi chơi rất nhiều...Thế thì sao nào?”
Trông Hayama có vẻ lúng túng ở câu hỏi mà tôi đột ngột quẳng cho hắn, nhưng hắn vẫn trực tiếp trả lời tôi. Hắn có lẽ thật sự là một người tốt…
“Ông chơi với bao nhiêu người?”
“Hả…? Nếu không đủ mười tám cầu thủ thì không thể chơi bóng chày mà.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ như thế… Nhưng, ông biết đấy, tôi chỉ luôn chơi một mình mà thôi.”
“Hả? Ý cậu là gì thế?”
Hayama hỏi ngược tôi lại với câu hỏi đó, nhưng tôi không nghĩ rằng hắn ta sẽ hiểu ra cho dù tôi có nói cho hắn biết.
Tôi không chỉ là nói về bóng chày một người không đâu.
Các người thật sự có biết được nỗi đau của việc đạp xe một mình như một thẳng ngốc trong cái mùa hè nóng oi ả và mùa đông lạnh thấu xương hay không? Tất cả những việc mà bàn làm sao nhãng chính mình khỏi những lời phàn nàn của chính mình—”Nóng thật, lạnh thật, tệ thật”— tôi đã tự mình vượt qua hết chúng.
Làm như là các người có thể biết vậy… Làm như là các người có thể hiểu được nỗi sợ của việc không thể hỏi bất kì ai về nội dung của bài kiểm tra sắp đến, và thay vào đó là chỉ lặng lẽ học một mình và trực tiếp đối mặt với hậu quả sau đó vậy. Những người các ngươi đã tiến xa đến thế bằng việc kiểm tra những câu trả lời với nhau, bằng cách so sánh điểm những bài thi, bằng việc gọi nhau là những tên ngốc hay những tên thành công vượt mức và thoát khỏi hiện thực này, trong khi tôi đây phải trực diện đối đầu với cái hiện thực đó.
Đó có phải là thứ các người ưa thích hay không? Chẳng phải trông tôi mới là người mạnh mẽ nhất?
Bị cuốn đi bởi những cách xúc đó, tôi sẵn sàng giao bóng.
Tôi khụy một chân trước mặt mình và vươn thẳng chân kia ra, kéo căng cơ thể mình như là một cánh cung đươc giương lên vậy. Rồi tôi ném trái bóng lên cao trong không trung. Tôi nắm chặt lấy cây vợt của mình bằng cả hai tay và rồi đặt nó lên phía sau cổ mình.
Bầu trời xanh, mùa xuân đang xa đi, và mùa hè đang đến...tôi muốn lấy đi những thứ đó và tống chúng xuống địa ngục.
“Tuổi trẻ, ĐI CHẾT ĐI!!!”
Với tất cả sức lực mình, khi trái bóng rơi về phía tôi, tôi đánh mạnh nó vào trong không khí với một cú vung vợt thẳng lên.
Trái bóng phát ra tiếng rắc! như thể nó đụng ngay vào phần khung cứng của chiếc vợt của tôi và bay vút lên không trung, bị nuốt chửng bởi trời xanh.
“Đ-Đó là...linh hồn cửa sự hủy diệt sải cánh khắp thiên đàng, Meteor Strike!”
Zaimokuza cúi người về phía trước và lớn tiếng hét lên. Một lần nữa, tại sao ông cứ đặt tên cho cú đánh tennis của tôi thế?
“Meteor Strike!...” Những người khác trong nhóm khán giả cũng bắt đầu thì thầm cái tên đó. Thật là, tại sao mấy người lại đồng tình với hắn thế?!
Đó thật không phải là chuyện gì đó lớn lao lắm...Đây chỉ là một trò chơi của việc đánh và bắt mà thôi.
Hãy để tôi giải thích: Khi mà tôi còn là một đứa trẻ, tôi chẳng có nhiều bạn cho lắm, vì thế tôi đã phát minh ra một môn thể thao mới, bóng chày một người—Tôi tự ném bóng cho mình, tự mình đánh bóng và tự mình bắt bóng. Khi tôi có vạch ra một kế hoạch để khiến cho trò chơi kèo dài càng lâu càng tốt, tôi đã nhận ra rằng trò siêu đánh-và-bắt đó là cách tốt nhất để kéo dài cuộc chơi.
Nếu tôi bắt được trái bóng thì người đánh bóng sẽ bị loại, và nếu tôi đỡ hụt trái bóng ban đầu nhưng lại bắt được nó khi nó bật ra thì lại là ghi điểm. Nếu tôi đánh trái bóng đi quá xa, thì tôi sẽ coi nó như là một cú home-run. Điểm yếu duy nhất của trò này là một khi tôi quyết định ủng hộ phe nào (đánh bóng hay bắt bóng) thì trò chơi sẽ hoàn toàn là một chiều. Để chơi trò này, việc khách quan như là tôi đang chơi oản tù xì với chính mình là tối quan trọng. Cậu bé, cô bé ơi, đừng có học hỏi điều này từ anh, hãy chơi bóng chày với bạn mình đi.
Nhưng đó là biểu tượng của sự cô lập của tôi, và đó cũng là vũ khí mạnh nhất của tôi.
Đó là cây búa mà sẽ giáng xuống từ khoảng không và đè nát những kẻ ngu ngốc tôn vinh tuổi trẻ.
“Đ-Đó là cái quái gì thế?”
Miura nhìn lên trời trong sự hoang mang. Hayama cùng nhìn chằm chằm lên bầu trời chói sáng, nhưng vẻ mặt của hắn ta đột nhiên trở nên hoảng loạn và hắn hét lên.
“Yukimo! Quay lại!”
Hayama hét lên với Miura, người mà giờ đang đứng yên với vẻ kinh hoàn vẫn trên mặt mình. Đúng như dự đoán, Hayama đã nhận thấy điều gì đang xảy ra...Nhưng hắn đã quá trễ rồi.
Trái bóng tennis tiếp tục càng lúc càng lên cao nhưng dần dần mất vận tốc dưới ảnh hưởng của trọng lực, cho đến khi cả hai lực cân bằng nhau và trái bóng dừng lại.
Và rồi, khi sự cân bằng đó bị phá vỡ, thế năng của trái bóng chuyển hóa thành động năng. Trái bóng tiếp tục rơi tự do. Đến khi tác động, năng lượng đó sẽ bùng nổ.
Sau chuyến đi xa cực xa của mình lên bầu trời, trái bóng làm tung lên một màn bụi và rồi vút bay lên không trung một lần nữa.
Miura đuổi theo trái bóng qua khỏi làn bụi đó với những bước đi không vũng, cố gắng đỡ nó. Trái bóng chao đảo bay về phía hàng lưới thép ở cuối sân.
Thôi, chết...Miura sẽ đâm sầm vào hàng rào mất.
“Hự!”
Hayama quẳng chiếc vợt của mình đi và chạy theo Miura.
Hắn ta sẽ làm kịp chứ!? Hắn ta sẽ không làm kịp phải không?!
Cả hai người họ biến mất trong giây lát khỏi tầm nhìn trong đám mây bụi đó.
Có một khoảnh khắc của sự im lặng tuyệt đối.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó nuốt nước bọt...Thật ra, đó chắc có lẽ là tôi.
Và rồi, đám mây bui tan đi, và cả người bọn họ trở lại trong tầm mắt.
Lưng của Hayama đã đâm sầm vào trong hàng rào, hắn thì đang ôm lấy Miura để bảo vệ cô ta. Miura thì hơi đỏ mặt khi cô ta nắm chặt áo của Hayama.
Khoảnh khắc tiếp theo, khán giả nổ bùng lên thành những tiếng reo hò ồn ào và những tiếng vỗ tay như sấm rền. Đó là một sự đứng lên vỗ tay hoan nghênh một cách nhiệt liệt đấy.
Hayama thì đang xoa đầu Miura một cách đầy an ủi, và mặt Miura thì càng ngày càng trở nên đỏ hơn.
Vẫn reo hò, đám đông vây quanh Hayama và Miura.
“HA~ YA~ TO~ GO!! HA~ YA~ TO~ GO!!”
Thay cho một tiếng kèn hiệu kỉ niệm, tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc. Thực sự cảm giác như là chúng tôi đang đi đến cảnh hôn nhau và rồi cảnh kết phim vậy.
Cuối cùng, mọi người đều đắm chìm trong một cảm giác thỏa mãn nhất định và kiệt sức, như thể họ vừa xem xong một một cuốn phim hoành trang cảm giác cực hay hay là đọc xong một cuốn truyện tình cảm hài hước tuổi trẻ tuyệt đỉnh vậy.
Và cứ như thế, với những tiếng reo hò “hoan hô hoan hô!” những người học sinh ngồi bật dậy và rồi biến mất vào trong trường.
FIN.
Ôi trời, cái quái gì thế này.
Ngay sau đó, chúng tôi là những người duy nhất bị bỏ lại trên sân.
“Tôi cho là cậu có thể nói rằng chúng ta thắng trận đấu nhưng lại thua cuộc chiến?”
Nghe Yukinoshita có vẻ khá là thờ ơ, nhưng tôi không thể nào nhịn cười được.
“Đừng có nực cười như thế chứ...đây ngay từ đầu thì chẳng phải là một trận đấu đối với họ rồi.”
Những ai mà ăn mừng tuổi trẻ thì luôn là những người nằm trong tâm điểm.
“Đúng vậy, điều đó thì đúng...Mọi việc trở nên như thế này là bởi vì Hikki có mặt ở đây đấy. Bị phớt lờ cho dù là ông thắng...Như thế thì chỉ đơn giản là đáng buồn thôi.”
“Này, Yuigahama, cẩn thận những gì cô nói đấy. Cô nên nhận ra rằng thỉnh thoảng tình cảm chân thật của của cô có thể khiến người khác đau lòng còn nhiều hơn những lời nói đầy ác ý trong đó đấy.”
Tôi nhìn Yuigahama một cách đầy khinh bỉ nhưng trông cô ta chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả.
Chà, tôi đoán là mọi điều cô ta nói đều đúng cả, vì thế chẳng có lý do gì để cho cô ta cảm thấy hối lỗi cả. Ngay từ ban đầu, Hayama và Miura chẳng quan tâm về cuộc thi hay trận đấu hay bất cứ gì như thế cả. Tôi khá là kinh ngạc bởi việc họ có thể lấy một thất bại đây đau đớn và biến nó thành một trang đầy quý giá nữa trong tuổi thanh xuân đẹp đẽ của mình.
Đó là cái quái gì thế? Tuổi trẻ, hãy đi mà tự nổ tung đi, thật là…
“Hự, chết tiệt, chuyện quái gì với tên Hayama thế...Nếu như mình được sinh ra và nuôi nấng một cách khác đi thì mình cũng có thể trở nên như thế luôn, chết tiệt…”
“Trong trường hợp đó, thì chẳng phải cậu sẽ chỉ là một người hoàn toàn khác đấy sao…? Chà, đúng thật là cậu có lẽ cần một sự khởi động lại từ đầu một cách hoàn toàn đấy.”
Yukinoshita nhìn tôi với vẻ lạnh lùng ngay cả khi mà cô ta dùng một cách vòng vo tam quốc bảo tôi đi chết đi.
“...N-Nhưng, ý tôi là, umm...tôi đoán là tôi mừng vì đó là Hikki, hay, umm...Chà, đó không phải là một điều xấu, umm…”
Yuigahama lẩm bẩm điều gì đó trong miệng mình. Tôi không thể nghe thấy cô ấy nói gì cả. Cố nói to rõ lên đi, làm ơn đấy… Cô gợi cho tôi nhớ đến bản thân mình trong cửa hàng quần áo khi mà nhân viên bán hàng cố nói chuyện với tôi đấy.
Tuy nhiên, Yukinoshita lại có vẻ như là đã nghe thấy những gì Yuigahama nói, cô ấy mỉm cười một cách yếu ớt trước khi khẽ gật đầu.
“Chà, có một vài người được cứu bởi cái cái làm mọi chuyện đầy méo mó của cậu đấy...Không may mắn thay.”
Yukinoshita nói điều đó và rồi đột nhiên nhìn đi nơi khác. Khi tôi nhìn theo hướng nhìn của cô ấy, tôi thấy Totsika đang từ từ tiến đến trong khi cẩn trọng với đầu gối bị xây xát của mình. Zaimokuza cũng theo sau cậu ấy như là một tên bám đuôi đầy kinh tỏm vậy.
“Hachima, làm tốt lắm...Đúng như mong đợi từ chiến hữu của ta. Nhưng không may mắn thay, có lẽ ngày chúng ta phải giải quyết chuyện này một lần và mãi rồi cũng sẽ đến…”
Vì lý do nào đó, mắt Zaimokuza lại trở nên đờ đẫn và bắt đầu nói chuyện một mình. Tôi phớt lờ hắn và nói chuyện với Totsuka.
“Đầu gối cậu không sao chứ?”
“Ừ…”
Vào thời điểm đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng chỉ có đám con trai là xung quanh mình thôi. Có lẽ là bởi vì Zaimokuza xuất hiện nên cả Yuigahama và Yukinoshita đều đã biến mất vào lúc nào đó rồi.
Hayama có thể có được lũ con gái chạy theo hắn như thế hắn là James Bond vậy, trong khi tôi lại ở đây bị tui con trai vây lấy. Vậy thì hắn có được cái kết kiểu James Bond, và tôi thì có được cái kết kiểu A-Team sao...Chuyện quái quỉ gì với sự mất cân bằng này thế?
Tình cảm hài hướng thì toàn là chỉ truyền thuyết đô thị mà thôi.
“Hikigaya-kun...Cám ơn, cậu.”
Totsuka đứng ngay trước tôi và nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Cậu ấy nói điều đó, rồi có vẻ như ngượng ngùng và quay mắt nhìn đi nơi khác. Từ vị trí này, tôi gần như muốn ôm lấy cậu ấy và hôn tặng cậu ấy vậy, nhưng rồi tôi nhớ ra rằng cậu ấy là một thằng con trai…
Câu chuyện tình cảm hài hước này hoàn toàn sai rồi, và giới tính của Totsuka cũng thế. Ngoài ra, Totsuka cũng cám ơn sai người rồi.
“Tôi thực sự chẳng có làm gì cả. Nếu cậu muốn cảm ơn ai đó thì cậu nên cảm ơn những người đó kìa...”
Tôi cố tìm những người mà tôi đang nói đến và nhìn quanh. Khi tôi làm thế, tôi thấy một cái một mái tóc hai bím lác lư tới lui không vững bên cạnh căn phòng câu lạc bộ tennis.
Vậy ra là họ đi đến đó sao?
Tôi đi đến căn phòng câu lạc bộ, nghĩ rằng ít nhất thì tôi cũng nên cảm ơn họ.
“Yukinoshita...aa.”
Cô ấy đang hoàn toàn ở giữa việc thay quần áo.
Phần phía trước của chiếc áo cô ấy thì mở tung ra, và tôi có thể thoáng thấy chiếc áo ngực màu xanh lá cây nhạt. Cô ấy vẫn còn mặc chiếc váy trên người, nhưng cái cảm giác mất cân bằng ấy chỉ để tôn thêm cơ thể cân đối, mảnh mai của cô ấy mà thôi.
“C…. Cái cái cái—”
Hừ, tại sao cô lại ồn áo thế khi mà tôi đang cố tập trung và khắc ghi hình ảnh này vào trong trí nhớ mình chứ? Ồ, Yuigahama, cô cũng ở đây luôn.
Cô ấy cũng đang hoàn toàn ở giữa việc thay quần áo.
Có vẻ như cô ấy là kiểu người mà sẽ cởi nút phần dưới ra. Chiếc áo của cô ấy mở tung ra, và có thể nhìn rõ chiếc áo ngực màu hồng cùng khe ngực của cô ấy. Cô ấy thì đang cầm chiếc váy bằng một tay và đang đưa nó cho Yukinoshita…Chà nói ngắn gọn thì cô ấy thì không có mặc váy lúc này.
Một cái mông cân đối đưa ra ngoài cùng với chiếc quần lót màu hồng đồng bộ của cô ấy, và phần dưới chân của cô ấy thì được che phủ bởi đôi vớ cao màu xanh đậm.
“Thật là, đi chết đi!”
Ầm! Cô ấy ném chiếc vợt của mình một cách toàn lực vào mặt tôi.
….A, đúng vậy, đây thì mới giống tình cảm hài hước hơn.
Làm tốt lắm, mấy ông thần tình cảm hài hước. Hic.
Outsourcing: thuê ngoài.
Trong tiếng Nhật từ ‘bắn’ thì phát âm gần gióng từ ‘ảm đạm, u ám, buồn rầu’.
Tên một tác phẩm của Saki Ryuuzou.
Một loại dầu bôi trơn công nghiệp, các bạn cứ tưởng tượng như là Neptune là được rồi.
Một nhân vật trong Ace wo Nerae!
Đây là một thành ngữ của Nhật, tương tự câu ‘tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa’ vậy. Về phần con ngựa thì chữ Kanji đầu tiên cho chữ “ngốc” thì giống chữ kanji của chữ ngựa.
Có thể đây là nhắc đến Yu Yu Hakusho.