Mèo, Chung Cư và Cặp Sách
Tác giả: Hachimoku Mei
Minh họa: Kukka
Dịch Thuật: Valvrare Team
Một đêm mất ngủ. Bỗng nhiên tôi rút ra một cuốn sách từ giá sách, đó là một kiệt tác kể về một chú mèo vô danh làm nhân vật chính.
Lần đầu tiên tôi mở cuốn sách này là khi nào nhỉ. Tôi nhớ tôi đã bị thu hút bởi người kể chuyện giàu chất hài hước và châm biếm, và chính vì thế mà tôi đã hơi đau lòng ở đoạn kết của câu chuyện.
Tôi thích mèo.
Dù không làm việc như gia súc hay ngoan ngoãn như chó, mèo vẫn hòa nhập và phát triển mạnh mẽ trong xã hội loài người. Dù nhận ân huệ của con người, chúng vẫn không phụ thuộc vào ai. Ghét sự ràng buộc, tận hưởng sự cô độc. Đó là mèo.
Về điểm đó, tôi nghĩ tôi khá giống mèo. Ở điểm một mình mình cũng ổn chẳng hạn, rồi cả mấy bạn hủ nữ giấu mặt trong lớp nữa, hình như họ cũng bảo “Hikitani-kun chắc chắn là mèo!”, nhưng tôi thấy 'mèo' ở đây không phải ý đó.
Trong tiếng Nhật, “neko” (mèo) đồng thời cũng có nghĩa là “thụ”.
Tóm lại. Mèo dễ thương, mạnh mẽ và vĩ đại.
Nhưng, cũng có những người không thích mèo.
Yuigahama Yui là một trong số đó.
× × ×
Tan học. Tôi đến phòng câu lạc bộ Tình Nguyện như mọi khi.
Vừa đặt tay lên cánh cửa phòng câu lạc bộ và bước vào, tôi thấy Yuigahama đang mân mê điện thoại, còn Yukinoshita thì lật giở tạp chí. Cảnh tượng quen thuộc.
Cả hai người ngước mắt lên nhìn tôi.
“A, Hikki.”
“Ừ.”
Tôi đáp lại lời chào của Yuigahama, và khẽ gật đầu chào Yukinoshita.
Tôi ngồi xuống ghế của tôi. Rồi lấy cuốn sách bỏ túi ra khỏi cặp và bắt đầu đọc.
Thời gian yên bình trôi qua. Một lúc sau, Yuigahama lên tiếng.
“A, đúng rồi. Yukinon.”
“...? Chuyện gì vậy?”
Yuigahama lục lọi trong cặp của mình, lấy ra vài hộp DVD. Trên tất cả đều trang trí hình Pan-san, nhân vật nổi tiếng của Destinyland.
“Tớ xem hết phim rồi! Mấy cái cũ xì cũng có, nhưng cái nào cũng siêu hay! Pan-san dễ thương kinh khủng luôn á!”
Yuigahama hào hứng kể lại cảm nhận.
Ra là cậu ấy mượn DVD phim của Yukinoshita. Nhớ hồi tiểu học tôi cũng hay cho nhau mượn game nhỉ... Không biết bao giờ tôi mới đòi lại được Mario Tennis đây.
“Cậu thích là tốt rồi.”
Yukinoshita mỉm cười dịu dàng.
“Tiện thể thì, các tác phẩm chuyển thể hình ảnh của Pan-san không chỉ có những thứ ở đây đâu, mà còn có cả anime truyền hình, anime 3D, và cả kịch rối nữa. Nếu cậu thích phim dài tập thì tớ khuyên cậu nên xem anime truyền hình trước. Tất nhiên, đọc nguyên tác vẫn là nhất, nhưng mà...”
Trước Yukinoshita tuôn một tràng, Yuigahama hơi choáng ngợp, nhưng vẫn gật đầu đáp lời. Có điều đến phút thứ mười thì vẻ mệt mỏi bắt đầu lộ ra trên khuôn mặt cô ấy. Thấy tội tội nên tôi lên tiếng với Yukinoshita.
“Cứ nhắc đến Pan-san là cậu nói nhiều hẳn lên nhỉ...”
“Ái chà, Hikigaya-kun cũng ở đây à. Vì cậu im lặng quá nên tớ tưởng cậu siêu thoát rồi chứ.”
“Coi tớ là ma à.”
Chắc phải thể hiện sự tồn tại vừa phải thôi... Không thì lại bị bảo là “Cậu còn ít nói hơn cả cái nồi cơm điện nhà tôi” mất! Nguồn gốc từ hồi tôi còn làm thêm.
“Hikki có phim nào muốn giới thiệu không?”
Yuigahama nhoài người tới hỏi.
“Để xem nào... Pre...”
“A, trừ Pretty Cure ra nha.”
Ểể… Tại sao… 'Pretty Cure' hay mà…
“Trừ 'Pretty Cure' ra à… Vậy thì… phim tận thế loài người thôi.”
“A, tớ cũng thích thể loại đó. Hay ha, xem vừa hồi hộp, vừa cảm động nữa.”
“Ngồi ở nơi an toàn xem người khác hoảng loạn, thấy an tâm hẳn.”
“Lý do gì mà tệ vậy!”
Cũng vì lý do tương tự mà tôi thích phim zombie. Chỉ là mấy phim đó, từ đoạn cuối trở đi thường hay thành drama về con người hơi chán... Không phải là tôi ghét drama về con người, chỉ là tôi muốn xem mấy người có vẻ ngoài gớm ghiếc hơn là mấy người có nội tâm gớm ghiếc thôi.
“Tại cậu có cách nhìn méo mó như vậy nên mới bị cô lập trong lớp đó, biết không?”
“Liên quan gì chứ... Mà, bị cô lập tức là địa vị của mình khác biệt so với người khác. Ngược lại phải kính trọng tôi mới đúng chứ.”
“Sao trông tự hào thế nhỉ...”
Yukinoshita thở dài như thể bất đắc dĩ.
“Yukinon thì sao? Pan-san thì cũng hay, nhưng nếu cậu có phim nào khác hay hay muốn giới thiệu, tớ muốn biết lắm.”
“Ừm... Ngoài Pan-san ra thì, phim Pháp chẳng hạn, hoặc là tuyển tập phim về mèo...”
Nói đến đó, Yukinoshita thoáng chút giật mình.
“Xin lỗi. Yuigahama-san, tớ nhớ là cậu không thích mèo thì phải.”
“Hả!? Không, cậu không cần phải xin lỗi đâu!”
Yuigahama vung tay lia lịa trước mặt.
“Không phải là không thích, mà là tại nhớ lại chuyện cũ nên hơi buồn thôi... Tóm lại, Yukinon không có gì phải xin lỗi cả.”
“Vậy à...?”
“À mà, tớ cũng muốn khắc phục chuyện đó lắm chứ. Nhưng mà hơi khó ấy mà... A ha ha.”
Yuigahama hơi cúi mặt xuống cười. Tính cách thật khó chiều, tôi nghĩ.
“Thì, nếu không thích thì cứ không thích thôi có sao đâu. Ai chả có thứ mình không thích. Tớ cũng ghét cà chua với con người này.”
“Vế sau thì tớ nghĩ cậu nên khắc phục càng sớm càng tốt đấy.”
Yukinoshita đáp trả thẳng thừng.
Tất nhiên, ngoài những thứ vừa kể ra thì tôi còn ghét nhiều thứ khác nữa. Ví dụ như buổi họp lớp, tuy chưa đi bao giờ. Cái kiểu “bầu không khí ép buộc phải vui vẻ” ấy, càng thấy mọi người hào hứng thì tôi càng thấy lạnh toát từ tận sâu trong đầu. Mà thôi, có mời tôi cũng nhất định không đi đâu...
“A, ừm...”
Yuigahama lên tiếng.
Tôi và Yukinoshita quay lại nhìn, Yuigahama đang có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tớ có một chuyện muốn nói từ trước rồi.”
“Gì mà trịnh trọng thế?”
Tôi có chút bất ngờ trước lời đề nghị đột ngột này. Yukinoshita cũng vậy, cô ấy trông hơi ngạc nhiên.
Yuigahama chậm rãi mở lời.
“Hikki, cậu nuôi mèo đúng không?”
“À, ừ.”
“Và, Yukinon cũng thích mèo.”
“Ừm... đúng vậy.”
Do dự một chút, Yuigahama tiếp tục.
“Cho nên, tớ ước gì tớ cũng có thể thích mèo... kiểu vậy.”
“...Đó là điều mà Yuigahama-san đang nghĩ sao?”
Trước câu hỏi của Yukinoshita, Yuigahama gật đầu.
...Không, tôi không hiểu gì cả. Chữ “cho nên” đâu có mang nghĩa thuận chiều đâu.
“À... Thì là...”
Yuigahama có vẻ tự ý thức được mình ăn nói không đủ ý, vẫn mấp máy môi như muốn nói gì đó. Nhưng mãi vẫn không thành lời, tay thì mân mê quanh vùng rốn.
Một bầu không khí khó tả trôi qua.
Người phá vỡ sự im lặng là giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu của Yuigahama.
“Ý tớ là... chỉ có mình tớ là không thích mèo, cảm giác như bị ra rìa ấy... Thấy hơi khó chịu...”
“A, có mỗi chuyện đó thôi à... mà này, cậu...”
Muốn thốt ra một câu “đồ ngốc”, nhưng tôi đã cố gắng nuốt xuống, vì Yuigahama có vẻ hoàn toàn nghiêm túc.
“Không cần phải cố gắng gượng ép bản thân theo người khác làm gì... cậu là Othello à? Mà nói đến chuyện bị ra rìa, tớ có thuộc về nhóm nào đâu.”
“Đúng vậy. Hikiraya-kun quanh năm suốt tháng đều bị ra rìa mà.”
“Đúng đúng. Không phải trắng cũng chẳng phải đen, tớ là một màu vô sắc trong suốt, không bị nhuốm màu gì cả.”
“Cái gì vậy?”
Yuigahama bật cười, như thể không còn u ám nữa.
Rồi, “E hèm”, Yukinoshita khẽ hắng giọng.
“Tạm bỏ chuyện đó sang một bên, khắc phục điểm yếu là một việc tốt. Nếu cậu không phiền, tớ có thể giúp.”
“Yukinon...! Cảm ơn cậu nhiều~!”
Yuigahama đứng phắt dậy khỏi ghế, ôm chầm lấy Yukinoshita.
Đầu của Yukinoshita bị ép chặt vào ngực Yuigahama... m, mắt của Yukinoshita chết trân rồi.
“Yuigahama-san. Bình tĩnh nào.”
“A, xin, xin lỗi”
Yuigahama vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.
“Vậy thì, vào thẳng vấn đề nhé, cậu nghĩ phải làm thế nào để khắc phục đây?”
“Ừm... Nếu là vấn đề tâm lý chứ không phải thể chất, thì tớ nghĩ việc từ từ tiếp xúc với mèo để làm quen sẽ hiệu quả đấy. Hay là thử đến quán cà phê mèo xem sao?”
“Quán cà phê mèo... Ừm, hay đấy. Sau khi câu lạc bộ kết thúc, tớ đi thử xem. Yukinon, cậu đi cùng tớ nhé...?”
“Tớ không phiền đâu”
“Tuyệt vời! Vậy thì, Hikki cũng đi cùng đi!”
“Không, tớ không đi đâu”
“Ể! Tại sao!”
Phản ứng này mà thêm hiệu ứng âm thanh “Leng keng!” vào thì đúng là chuẩn bài.
“Cho dù hỏi tớ tại sao thì... À ừm, việc tớ đi có ý nghĩa gì chứ?”
“Có chứ! Kiểu như, ừm, cậu phải chỉ tớ cách bế mèo hay vuốt ve mèo các kiểu mà. Nên là có người nuôi mèo ở đó thì tốt hơn”
“Có nhân viên cửa hàng mà”
“Thì đúng là thế thật, nhưng...”
Yuigahama hình như vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
“Nhưng mà, người đi cùng càng đông thì càng an tâm, mà cũng đáng tin cậy hơn nữa...”
Bị van nài với vẻ mặt như sắp khóc, lòng tôi có chút dao động.
Yuigahama nói là sẽ đi sau khi câu lạc bộ kết thúc. Tôi không biết quán cà phê mèo mở cửa đến mấy giờ, nhưng chắc chắn không mở đến khuya. Vậy thì dù có ở lại lâu cũng chỉ khoảng một tiếng thôi nhỉ. Nếu vậy thì, cũng được thôi.
“... Cũng không hẳn là không thể đi.”
Gương mặt Yuigahama bừng sáng.
“Hikki, cảm ơn cậu!”
Bị nụ cười rạng rỡ đó hướng đến mình, tôi vô thức quay mặt đi.
Yuigahama vui vẻ nói tiếp.
“Vậy thì sau khi câu lạc bộ kết thúc, mình đi thẳng đến quán cà phê mèo nhé. Ngoài ra thì mình có thể làm gì nữa nhỉ?”
“Ngoài ra... Ừm...”
Yukinoshita khoanh tay, điềm tĩnh đáp.
“Không hẳn là không thích, mà đúng hơn là một cách giải tỏa chấn thương tâm lý, nhưng nói chuyện cũng có thể hiệu quả đấy. Việc nhắc lại quá trình trở nên không thích mèo, có lẽ sẽ giúp cậu ấy sắp xếp lại cảm xúc của mình.”
“Nói tóm lại là tư vấn tâm lý à?”
Tôi nhìn về phía Yuigahama.
“Nhân tiện, Yuigahama ghét mèo vì lý do gì ấy nhỉ?”
“Ơ, tớ chưa kể à? Hồi tớ còn ở chung cư, con mèo tớ nuôi bỗng nhiên biến mất...”
“A, hình như tớ nghe nói rồi...”
Chắc là chuyện tôi nghe được lúc cô ấy cố gắng gây sự chú ý với Kawa-gì-đó-san. Tôi nhớ là Yuigahama đã tỏ ra rất sợ hãi Kamakura nhà tôi mà Komachi mang đến.
“Khi tớ lén nuôi mèo ở chung cư, đã có khá nhiều chuyện xảy ra... Kể chi tiết thì dài lắm...”
Vừa nói, Yuigahama vừa cười, như thể để xua tan nỗi cô đơn.
...A, đúng rồi. Hình như trước đây Yuigahama cũng từng có khuôn mặt như vậy. Khuôn mặt đau khổ với những cảm xúc u ám lẫn lộn, vừa có vẻ bi ai, vừa có vẻ hối hận. Chỉ vì tôi biết Yuigahama thường ngày tươi sáng như thế nào, nên tôi không thể nhìn được.
“...Không cần phải cố gắng kể nếu không muốn đâu.”
Yuigahama và Yukinoshita nhìn tôi.
“Không, tớ không phủ nhận việc tư vấn tâm lý. Chỉ là tớ nghĩ, không phải cứ nói ra là sẽ khá hơn đâu.”
Khi những lời nói không nhận được bất kỳ sự đồng cảm nào, thì những phiền muộn và chấn thương tâm lý đó sẽ càng ăn sâu vào đáy lòng. Nếu là một vấn đề nhạy cảm, tôi nghĩ giữ kín trong lòng cũng là một cách. Như vậy, ít nhất sẽ không bị tổn thương hơn bây giờ.
Nhưng Yuigahama, như thể đã nhận ra điều gì đó, mỉm cười dịu dàng rồi lắc đầu.
“Nhưng tớ vẫn sẽ kể. Vì tớ cũng có một chút mong muốn mọi người hiểu mà.”
Đôi mắt của Yuigahama hướng thẳng về phía tôi, hình như ẩn chứa một ý chí mạnh mẽ.
“...Vậy à.”
Tôi tựa người vào lưng ghế, vào tư thế lắng nghe.
“Yukinon cũng nghe chứ?”
“Đương nhiên rồi. Tớ đã nói là sẽ giúp mà.”
“Cảm ơn... cả hai người.”
Rồi, Yuigahama bắt đầu kể, một cách chậm rãi.
× × ×
Ừm… nên bắt đầu từ đâu nhỉ… À, bắt đầu từ đầu luôn được không? Vậy thì cứ như thế nhé.
Tớ không giỏi diễn đạt mọi chuyện một cách dễ hiểu như hai cậu, nếu tớ nói không rõ ràng thì xin lỗi nha.
Tớ nhớ là tớ đã tìm thấy con mèo đó vào tháng Chín.
Mùa thu năm lớp Bốn tiểu học.
Trên đường đi học về, hình như là ngay trước khu nhà tập thể, tớ nghe thấy tiếng mèo kêu. Nhưng mà, dù nhìn xung quanh thì cũng không thấy bóng dáng con mèo nào cả. Lúc đó, tớ nghĩ chắc là tớ nghe nhầm, rồi đi qua luôn.
Rồi, ngày hôm sau.
Lúc tớ ra khỏi nhà để đi học, đi qua khu nhà tập thể, thì lại nghe thấy tiếng mèo kêu. Vì là ở đúng chỗ hôm qua, nên tớ nghĩ là nó ở đâu đó quanh đây.
Tớ lắng nghe cẩn thận hơn hôm qua, thì phát hiện ra tiếng kêu phát ra từ dưới mặt đất. Rồi, tớ nhìn xung quanh, thì thấy cái đó ở trên mặt đất. Cái, cái lỗ có lưới sắt che ấy. Gọi là gì nhỉ?
Hể, rãnh thoát nước mưa à.
Quả là Yukinon, biết nhiều thật đấy.
Thế này nhé, ở dưới đáy cái rãnh thoát nước mưa đó, có một con mèo con.
Một con mèo tam thể nhỏ xíu.
Chắc là, nó bị cuốn trôi từ rãnh nước ven đường. Ở dưới có nước đọng lại, nó vừa kêu meo meo vừa cào cấu vào tường.
Vì thấy đáng thương nên tớ định giúp nó, nhưng mà, cái nắp thì kẹt cứng vào rãnh, không nhấc lên được, mà cái lỗ thì lại khá sâu. Nên, tớ định gọi người lớn. Nhưng, lúc đó, tớ lại nhớ ra những điều mà mấy đứa con trai xấu tính trong lớp đã nói.
“Nghe nói, mèo hoang mà bị người lớn bắt gặp thì sẽ bị đưa đến trung tâm y tế đấy.”
“Yuigahama, cậu không biết trung tâm y tế à?”
“Trung tâm y tế là nơi giết mèo và chó hoang đó.”
Thì, hồi đó tớ mới mười tuổi thôi mà. Tớ, tin sái cổ những điều mà mấy đứa con trai đó nói. Tớ nghĩ là người lớn, nếu thấy mèo hoặc chó hoang, thì phải báo cáo theo quy định.
Đương nhiên, bây giờ thì khác rồi. Tớ biết là không phải ai cũng như vậy. Hiratsuka-sensei chẳng hạn, tớ có cảm giác cô ấy mà thấy mèo bị bỏ rơi chắc sẽ nhặt về nuôi đấy.
Ể? Chắc cô ấy sẽ che ô cho thùng các-tông rồi tự mình dầm mưa về à? Cái hình dung cụ thể gì thế này... Cảm giác hơi giống thời Showa đấy.
Tại Hikki mà lạc đề rồi.
Quay lại chuyện cũ, tóm lại là tớ nghĩ, không được để người lớn biết về con mèo con này.
Nhưng mà, tớ cũng không thể bỏ mặc nó được. Tớ về nhà, lén lấy xúc xích cá từ tủ lạnh mà không nói với mẹ. Rồi tớ xé nhỏ nó ra, thả xuống rãnh thoát nước mưa, chú mèo con đã ăn...
Chuyện đó, khiến tớ rất vui.
Tớ quên cả thời gian, cứ nhìn chằm chằm cho đến khi con mèo con ăn hết xúc xích. Vì chuyện đó mà hôm đó tớ bị muộn học.
Sau khi tan học, tớ vội vàng về nhà, rồi lại thả xúc xích xuống cho nó.
Kể từ ngày đó, tớ quyết định cho nó ăn vào buổi sáng và buổi tối.
Tớ nghĩ chỉ cho ăn xúc xích thì không tốt cho sức khỏe, nên tớ đã dùng tiền tiêu vặt mua cả thức ăn cho mèo để cho nó ăn nữa. Quả nhiên, đồ hộp cho mèo vẫn là thứ nó ăn ngon lành nhất.
Việc cho ăn như vậy kéo dài khoảng năm ngày.
Vì cái nắp mà tớ chẳng thể chạm vào mèo con được chút nào, nhưng vẫn rất vui.
Nhưng... quả thực, tớ vẫn nghĩ rằng cứ thế này thì không ổn.
Bởi vì phải ở mãi trong một nơi tối tăm và chật hẹp như thế, thật là đáng thương.
Nhưng vì một mình tớ thì không thể làm gì được, nên tớ đã quyết định nhờ bạn bè giúp đỡ.
Sau giờ học, tớ dẫn theo khoảng ba người bạn đến chỗ cái rãnh thoát nước nơi có mèo con.
Rồi, chúng tớ hợp sức mở cái nắp như trong truyện “Củ cải lớn”... Thế cũng ổn thôi, nhưng từ đó trở đi thì lại có chút vấn đề.
Như tớ đã nói thoáng qua, cái rãnh thoát nước đó khá sâu. Dù có vươn tay ra cũng không chạm tới mèo con được. Vì vậy, chúng tớ đã thử thả dây nhảy xuống, hoặc vươn cành cây ra, thử đủ mọi cách. Nhưng có vẻ như mèo con đang cảnh giác, nên mãi mà nó không chịu trèo lên.
Dù hơi nguy hiểm một chút, nhưng tớ đã định trèo xuống rãnh thoát nước. Lúc đó, tớ bị bạn bè ngăn lại.
“Bẩn lắm đó.”
Họ đã nói thế.
Quả thực, bên trong rãnh thoát nước có đầy rêu và bùn, lại còn chật hẹp nữa, nên nếu mà xuống đó thì chắc chắn quần áo sẽ bị bẩn.
Hôm đó tớ mặc bộ đồ tớ rất thích. Nói ra thì thật quá đáng, nhưng tớ không kìm được mà nghĩ “Thật sự không muốn xuống cái rãnh đó chút nào”. Bạn bè tớ đã nói những lời như “Người khác sẽ giúp thôi” hoặc “Rồi nó sẽ tự mình ra được thôi” như thể đang động viên, nhưng tớ cảm thấy những lời đó không chỉ dành riêng cho mình tớ, nên tớ cảm thấy hơi phức tạp.
Vì vậy, hôm đó tớ từ bỏ việc giải cứu, và quyết định sẽ nghĩ lại vào ngày mai.
Lúc đậy nắp rãnh thoát nước lại, mèo con cứ nhìn chằm chằm lên tớ, khiến tớ đau lòng...
Nhưng, đến ngày hôm sau thì tớ đã quên đi nỗi đau đó, vẫn đến trường như bình thường và học các tiết học một cách bình thường.
Dù sao thì, tớ cũng đã nghĩ về cách giải cứu mèo con trong giờ học. Chỉ là, trẻ con tiểu học vốn hay cả thèm chóng chán mà, đúng không? Nên tớ cũng vậy, sau một ngày thì sự nghiêm túc đã giảm đi, và tớ không thể suy nghĩ một cách nghiêm túc cho lắm. Chắc là, chậm trễ việc giải cứu một chút cũng không sao đâu nhỉ...
Cậu thấy tớ vô tình lắm đúng không?
Có lẽ, thần linh cũng nghĩ như vậy.
Khoảng tiết bốn thì phải. Tớ vừa thấy trời bắt đầu nhiều mây thì bỗng nhiên mưa lớn ào ào.
Mưa lớn như trút nước.
Sấm cũng rền vang ầm ầm, mọi người đều nhìn ra ngoài. Tớ nhớ là cô giáo đã nhắc nhở mọi người về việc đó.
Lúc đó, tớ cũng nhìn ra ngoài. Nhưng, có lẽ những điều tớ đang nghĩ khác với mọi người.
Tớ đã lo lắng về con mèo con đó.
Mương thoát nước mưa, là nơi nước mưa đọng lại mà. Vì vậy, tớ đã nghĩ nếu mưa lớn, con mèo con sẽ bị chết đuối mất.
Khi tưởng tượng ra cảnh con mèo con vùng vẫy trong mương thoát nước mưa mà mực nước từ từ dâng lên, không có chỗ nào để trốn, ngực tớ thắt lại.
Hôm qua, nếu không ngại bẩn quần áo mà cứu nó, thì đã không có chuyện này xảy ra.
Trong giờ học, tớ cứ hối hận mãi.
Mưa chẳng hề ngớt chút nào.
...Ể? Không cần cố nói nếu thấy mệt à? A ha ha, tớ ổn mà. Cảm ơn cậu nhé, Hikki. Vậy thì, sau khi nói xong đoạn quan trọng, tớ sẽ nghỉ một chút nhé.
Ờm, tớ đã nói đến đâu rồi nhỉ. Đúng rồi, mưa bắt đầu rơi trong giờ học ấy.
Mưa vẫn còn rơi sau khi tất cả các tiết học kết thúc.
Sau khi ra khỏi trường, tớ đã chạy dưới mưa đến chỗ con mèo con. Khi đến mương thoát nước mưa nơi con mèo con ở, quần áo lót của tớ đã ướt sũng... A, lúc đó đầu tớ chỉ nghĩ đến con mèo con thôi, không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó.
Rụt rè nhìn vào bên trong mương thoát nước mưa, con mèo con vẫn còn sống. Nhưng mực nước đã dâng lên khá nhiều, nó phải đứng bằng hai chân sau và chỉ để lộ mỗi cái đầu.
Tớ nghĩ là phải cứu nó nhanh lên.
May mắn là, nắp mương thoát nước mưa đã từng được mọi người cùng nhau nhấc lên một lần, nên tớ đã mở nó ra mà không gặp quá nhiều khó khăn.
Sau đó thì tớ không quan tâm đến chuyện quần áo bị bẩn nữa mà nhảy xuống mương thoát nước mưa. Độ sâu chắc là đến ngực tớ. Bên trong nồng nặc mùi bùn đất, ẩm ướt. Nghĩ đến việc nó đã bị bỏ mặc ở một nơi như thế này, tớ suýt khóc.
Sau đó, tớ đã cố gắng hết sức để cứu con mèo con và trở lại đường.
Cả hai đứa đều dính đầy bùn đất, và mưa vẫn cứ ào ào rơi, nhưng tớ cảm thấy rất nhẹ nhõm... Lúc đó tớ đã rất vui...
Chỉ là, con mèo con có vẻ không được khỏe lắm... Vì vậy, tớ đã mang nó về nhà, tắm rửa cho nó. Vừa hay cả bố và mẹ đều không có nhà, nên tớ đã cho nó uống sữa ấm luôn.
Vừa ngắm con mèo con, tớ đã nghĩ là tớ muốn ở cùng nó mãi mãi.
Nhưng, vì không thể làm như vậy được, nên tớ đã thả nó ra bên ngoài khu nhà trước khi bố mẹ về. Con mèo con quay đầu lại nhìn tớ một lần, rồi kêu “meow”, và đi đâu đó mất.
Tớ rất buồn, nhưng tớ đã cố gắng nghĩ rằng như vậy là tốt nhất.
...Thực ra, đây chưa phải là hết, vẫn còn tiếp nữa.
Nhưng, tớ hơi mệt rồi, nên tớ sẽ nghỉ một chút nhé.
× × ×
“......”
Sau khi Yuigahama im lặng, tôi vẫn không thể nói gì trong một lúc.
Cách hành xử của cô ấy khi còn bé có lẽ hơi sai, nhưng đó thực sự là một hành động xuất phát từ sự dịu dàng, và con mèo cũng đã được cứu.
Tôi cho rằng đây là một câu chuyện cảm động.
Vậy mà lòng ngực vẫn đau nhói, có lẽ vì đã biết trước kết cục của câu chuyện rồi.
“Những người thoạt nhìn vô tư lự, nếu gõ vào đáy lòng họ, sẽ nghe thấy những âm thanh buồn bã... sao?”[]
Trích từ tiểu thuyết “Tôi là mèo” của Natsume Soseki.
Khi tôi trích dẫn một câu trong cuốn sách đọc tối qua, Yuigahama đã nghi hoặc nghiêng đầu.
“...Chuyện về dưa hấu à?”
“Chuyện về con người đấy.”
“Cậu thích Natsume Soseki nhỉ...”
Yukinoshita hiểu được chủ đề mà tôi nói ra, khiến tôi cảm thấy yên tâm.
“...Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mèo quả nhiên là loài sinh vật ma mị.”
“Ma mị?”
Yuigahama hỏi lại.
“Ừ. Chúng quyến rũ con người, đôi khi khiến người ta phát cuồng. Chúng sở hữu một ma lực kỳ lạ như thế. Ví dụ nhé, ngược dòng thời gian về khoảng năm 3000 trước Công nguyên.”
“Có vẻ là một câu chuyện dài dòng đây...”
Bỏ ngoài tai lời cằn nhằn của Yukinoshita, tôi tiếp tục.
“Thời Ai Cập cổ đại, mèo được tôn thờ như thần thánh. Mặt khác, vào thời kỳ săn phù thủy, chúng lại bị ngược đãi như biểu tượng của điềm gở. Dù khác nhau về thời đại và văn hóa, tại sao chúng lại bị đối xử một cách cực đoan như vậy? Yuigahama, cậu có biết tại sao không?”
“Ể? Ừm... Tại sao nhỉ?”
“Nghe đây. Đó là vì... mèo dễ thương quá đó.”
Yuigahama lộ vẻ mặt đờ đẫn. Mặt nghiêm túc quá trời...
“Đừng có làm mặt như vậy chứ... Này, con người là loài sinh vật thích tìm lý do cho mọi thứ mà, đúng không? Vì vậy, người xưa đã để ý đến sự dễ thương của mèo. Họ nghĩ rằng, chắc chắn phải có lý do gì đó khiến chúng đáng yêu đến vậy. Và những kẻ cổ quái thì nghĩ rằng, cũng giống như hoa đẹp thì có gai, mèo dễ thương cũng phải có gì đó nguy hiểm. Vì vậy, chúng mới bị cho là tay sai của phù thủy.”
“Chuyện đó, có tài liệu nào không?”
Trước câu hỏi của Yukinoshita, tôi trả lời dứt khoát.
“Không có. Bởi vì tớ vừa mới nghĩ ra...”
Vì những câu chuyện nặng nề cứ tiếp diễn, tôi chỉ chêm vào một mẩu chuyện nhỏ thôi. Không biết mọi người có thấy vui không? Tôi đã nghĩ thế, nhưng Yukinoshita và Yuigahama đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Ơ hay?
“Sao vậy... Dù là hư cấu cũng có sao đâu... Chuyện cũng có vẻ hợp lý mà.”
“Không thú vị chút nào.”
Trước lời nói thẳng thắn của Yukinoshita, đến cả tôi cũng hơi thất vọng. Chắc tôi nên im lặng chui vào góc phòng câu lạc bộ, giống như con mèo lạc vào nhà người ta vậy...
“……Ừm, mèo, quả thật là dễ thương mà.”
Yuigahama lẩm bẩm như vậy.
Đã từng có lúc Yuigahama bị mèo mê hoặc, dồn không ít tình yêu thương cho chúng. Dù cho kết quả là trở nên không thích mèo, nhưng chắc hẳn cô ấy vẫn chưa quên sự quyến rũ của chúng.
Yuigahama như muốn lấy lại tinh thần, ngồi trên ghế vươn vai một cái rồi mở lời:
“Vậy thì, tớ tiếp tục kể chuyện được không?”
“Cậu không cần nghỉ ngơi thêm sao?”
Yukinoshita lo lắng hỏi.
“Ừm. Nếu nghỉ ngơi quá lâu, sẽ không còn thời gian đi đến quán cà phê mèo nữa đó.”
“……Cũng đúng.”
Yukinoshita gật đầu, Yuigahama tiếp tục câu chuyện.
“Tớ đã gặp lại chú mèo con đó ngay sau đó.”
× × ×
Tớ đã nghĩ là không thể gặp lại nữa, nhưng ngày hôm sau cái ngày tớ vớt chú mèo con lên từ rãnh nước, tớ đã tìm thấy nó ở sân trong khu chung cư. Chắc chắn là chú mèo tam thể đó rồi. Khi ánh mắt chạm nhau, nó chạy lon ton về phía tớ. Có vẻ như nó còn nhớ tớ, khi tớ vuốt ve đầu nó, nó kêu gừ gừ nghe rất thích thú.
Tớ vui lắm luôn. Tớ quyết định lén lút nuôi chú mèo con đó ở sân trong khu chung cư.
Dù nói là nuôi, nhưng những việc tớ làm cũng không khác trước là mấy. Tớ cho nó ăn khi đi học và lúc về, ngày nghỉ thì dành thời gian chơi đùa với nó. Tớ cũng không đeo vòng cổ cho nó.
Nhưng, chú mèo con ngày nào cũng xuất hiện ở cùng một chỗ, và ăn ngon lành thức ăn tớ cho. Hơn nữa, mỗi khi tớ ngồi xổm xuống trước mặt nó, nó lại trèo lên đầu gối tớ. Hơi đau vì móng vuốt nó cắm vào, nhưng tớ cảm động lắm luôn.
Dù cho việc nuôi mèo vẫn bị cấm ở khu chung cư, nhưng lúc đó tớ cũng không có gì bất mãn cả. Ngược lại, việc gặp nhau bí mật, giống như là... hẹn hò bí mật? Cảm giác hồi hộp lắm.
……Vậy nên, khi tớ bị một đứa trẻ sống cùng khu chung cư nhìn thấy đang chơi với mèo, tớ đã rất hoảng hốt.
Tớ vội vàng giấu nó đi, nhưng đã quá muộn, tớ bị nhìn thấy một cách rõ ràng rồi.
Đứa trẻ đó hả? Là con gái đó.
Hình như lớn hơn tớ hai tuổi. Tên thì……tớ quên mất rồi. Tớ chỉ nhớ là chị ấy làm ủy viên trưởng ở trường.
……Vậy thì, tớ sẽ gọi cô ấy đó là Ủy Viên-chan nhé.
Ủy Viên-chan vì làm ủy viên trưởng ở trường nên có vẻ ngoài rất chững chạc. Cảm giác như người lớn ấy. Vốn dĩ lúc còn là học sinh tiểu học, người lớn hơn một lớp đã trông rất trưởng thành rồi, nên càng như vậy hơn.
Có lẽ là do vậy. Lúc đó tớ cứ lo lắng rằng Ủy Viên-chan sẽ mách chuyện mèo con cho người lớn trong khu chung cư.
Tớ không muốn phải rời xa mèo con, nên tớ đã nhờ vả cô ấy rất nhiều lần, “Xin chị đừng nói với người lớn nhé”. Lúc đó tớ thực sự rất lo lắng, có lẽ đã khóc đến một nửa rồi.
Và rồi, Ủy Viên-chan đã trả lời lời thỉnh cầu của tớ như thế này.
“Chị không nói đâu.”
Thật á? Tớ hỏi lại.
“Chị cũng đang nuôi lén mà.”
Biểu cảm của Ủy Viên-chan lúc nói câu đó, giờ nghĩ lại, trông trưởng thành ghê...
Sau khi biết chị ấy đứng về phía tớ, tớ bình tĩnh lại rồi hỏi chuyện đủ thứ. Rồi tớ biết là, việc nuôi mèo ở chung cư đang thành một trào lưu nho nhỏ đó. Ngoài tớ và Ủy Viên-chan ra, hình như còn vài bạn nữa cũng đang nuôi mèo lén người lớn.
Tớ cứ tưởng chỉ có tớ nuôi mèo thôi, nên hơi hụt hẫng. Nhưng mà, nghĩ là có người khác cũng cùng cảnh ngộ như tớ, tớ thấy yên tâm hơn một chút.
Tớ còn được Ủy Viên-chan chỉ cho nhiều thứ nữa.
Chẳng hạn như, không nên cho mèo ăn nhiều đồ ăn thừa ở trường.
Rồi là, nếu nuôi mèo ở chung cư, sẽ bị mấy bạn khác ghen tị.
Với cả, chuyện về bác quản lý chung cư nữa.
Bác quản lý hình như ghét mèo lắm, hễ thấy mèo hoang là bắt rồi đem đến trung tâm y tế ngay. Nên là, tuyệt đối đừng để bác quản lý biết chuyện nuôi mèo đó, tớ bị dặn dò kỹ càng như vậy đó.
Tớ im lặng gật đầu như đang nghe chị ấy giảng bài vậy.
Nói chuyện xong, tớ cảm ơn Ủy Viên-chan rồi chia tay. Sau đó thì tụi tớ không gặp nhau một thời gian... A, không phải là có chuyện gì khó xử đâu nha. Hình như Ủy Viên-chan bận học thêm ấy mà. Chỉ là, tớ với chị ấy không có thời gian rảnh trùng nhau thôi.
Nên là, sau khi chia tay Ủy Viên-chan, tớ vẫn như mọi ngày.
Mọi chuyện bắt đầu khác đi, là khoảng một tháng sau khi tớ lén lút nuôi mèo con.
Tan học, tớ đi ra sân chung cư như mọi khi, thì thấy một bạn gái lạ đang chơi với mèo con. Rồi nhìn kỹ thì ra đó là con mèo tam thể tớ đang nuôi. Tớ hơi phân vân có nên gọi không, nhưng vì đối phương nhỏ tuổi hơn tớ, nên tớ mạnh dạn bắt chuyện.
“Em đang làm gì vậy?”
Đứa trẻ ấy giật mình thon thót, quay phắt lại rồi rối rít xin lỗi.
“Em xin lỗi!”
Cô bé ấy xin lỗi tớ đó.
Cảm giác như một bạn gái nhỏ nhắn yếu đuối vậy. Trông có vẻ nhút nhát, tóc tết ba.
Hình như em ấy sống ở chung cư này, hỏi tuổi thì biết là nhỏ hơn tớ một tuổi. Tớ cũng đã hỏi tên em ấy rồi thì phải... Ừm, tớ không nhớ nữa. Vì chuyện lâu lắm rồi mà.
Tạm thời, tớ sẽ gọi em ấy là Tóc Bím-chan, theo cách của Ủy Viên-chan lúc nãy nha.
Rồi, tớ hỏi Tóc Bím-chan tại sao lại xin lỗi. Thì là.
“Vì em tự tiện sờ vào mèo của người khác.”
Em ấy đã nói vậy.
Sau khi hỏi kỹ ngọn ngành, thì ra em ấy biết từ trước là tớ hay nô đùa với mèo con ở đây, và có vẻ như em ấy ghen tị vì điều đó. Vì vậy, em ấy đã canh lúc tớ không có mặt để đến gần mèo con.
“Dù sao thì cũng không phải mèo của tớ, nên chuyện đó cũng không sao đâu.”
Tớ vừa nói vậy thì Tóc Bím-chan.
“Vậy, em lại đến vuốt ve nó được không?”
Em ấy nói vậy, nên tớ đồng ý.
Tóc Bím-chan đã rất vui.
Từ đó trở đi, sau giờ học tớ và em ấy thường chơi với mèo con.
Vừa chơi vừa nói chuyện đủ thứ.
Tớ kể cho em ấy nghe những chuyện mà Ủy Viên-chan đã kể cho tớ. Về bác quản lý, về những trò chơi mà mèo con thích. Sau đó, Tóc Bím-chan cũng kể về bản thân em ấy.
Tóc Bím-chan có hai người bạn thân ở chung cư, nhưng gần đây, hai người đó bắt đầu nuôi mèo. Giống như tớ, có vẻ như họ lén cho mèo ăn ở đâu đó trong chung cư. Hai người cùng nhau chăm sóc một con mèo.
Và vì hai người đó quá say mê mèo, nên hình như họ không chơi với Tóc Bím-chan nhiều. Tóc Bím-chan có vẻ cô đơn.
Tớ hiểu cảm giác đó.
Ngay cả khi có một trò chơi đang hot trong lớp, nếu không có trò chơi đó thì khó hòa nhập vào nhóm. Tớ nghĩ trường hợp của Tóc Bím-chan cũng tương tự.
Sau đó, vài ngày nữa trôi qua, hôm đó hình như là chủ nhật thì phải.
Tóc Bím-chan đã nói với tớ điều này.
“Cho em chăm sóc mèo của Yui-chan được không?”
Tớ hỏi “Tại sao?” thì Tóc Bím-chan đáp.
“Mua thức ăn cho mèo có vẻ khó lắm.”
Em ấy ngập ngừng nói vậy.
Quả thật như Tóc Bím-chan nói, tiền thức ăn, với tiền tiêu vặt của học sinh tiểu học thì hơi khó khăn thật.
Dù sao thì đối tượng là mèo hoang. Không nhất thiết phải cho ăn, nhưng tớ cảm thấy nếu ngừng cho ăn thì nó sẽ đi đâu đó mất, nên tớ không thể ngừng được.
Vì vậy, đề nghị của Tóc Bím-chan, nếu nói là hấp dẫn thì đúng là hấp dẫn.
Nhưng, cuối cùng thì tớ đã từ chối.
Hồi đó, tớ nghĩ mạnh mẽ rằng vì tớ đã cứu nó nên tớ phải chăm sóc nó đến cùng. Có lẽ, ở cái tuổi học sinh tiểu học, tớ cảm thấy có trách nhiệm với mèo con... Hoặc có lẽ, tớ chỉ muốn độc chiếm mèo con mà thôi.
Dù thế nào đi nữa, tớ thực sự rất quý con mèo con. Vì vậy, tớ không muốn giao nó cho ai khác cả.
Khi tớ nói thật lòng như vậy, Tóc Bím-chan chỉ nói “Em hiểu rồi” và không nói gì thêm.
Rồi, ngày hôm đó, tớ đã suy nghĩ.
Liệu có nên nói chuyện về con mèo con với bố mẹ không nhỉ?
Nếu tớ chịu trách nhiệm nuôi nó, thì không nên để nó lang thang mà phải nuôi trong nhà đàng hoàng. Nếu bố mẹ đồng ý, có lẽ họ sẽ bàn bạc với bác quản lý.
Nhưng, nếu họ nói không thì sao...? Nghĩ đến đó tớ lại lo lắng, mãi không thể mở lời.
Rốt cuộc, tớ không thể thú nhận với bố mẹ và ngày thứ Hai đến, tớ đi học.
Khi tớ về nhà từ trường, con mèo con đã biến mất.
Sáng hôm đó chắc chắn nó vẫn còn ở đó. Tớ nhớ rõ là tớ đã cho nó ăn và chào nó.
Có vẻ như nó đã biến mất trong lúc tớ đi học.
Tớ đã cố gắng tìm kiếm khắp khu chung cư, nhưng con mèo con không có ở đâu cả. Trong bãi đậu xe, trên sân thượng, trong rãnh thoát nước mưa...
Ngày hôm sau, tớ mở rộng phạm vi tìm kiếm ra bên ngoài khu chung cư, nhưng vẫn không tìm thấy con mèo con.
Hoàn toàn không tìm thấy.
Thật sự, tớ rất sốc. Hai ngày đó tớ không ăn được gì, bố mẹ đã lo lắng cho tớ.
Đến ngày thứ ba, khi tớ đang cố gắng tìm kiếm, tớ đã gặp Ủy Viên-chan ở sân trong của khu chung cư.
“Chị có thấy con mèo tam thể mà em nuôi không?”
Khi tớ hỏi vậy, Ủy Viên-chan lắc đầu, rồi.
“Mèo của chị cũng biến mất đâu mất rồi.”
Chị ấy nói một cách bình thản như không có chuyện gì.
Tớ không thể hiểu được. Dù là mèo hoang đi chăng nữa, nhưng mèo của mình biến mất, sao chị ấy có thể bình tĩnh đến như vậy?
“Đáng tiếc thật, nhưng mà, mèo là như vậy mà.”
Ủy Viên-chan đã nói như vậy.
Tớ vẫn còn nhớ câu nói này cho đến tận bây giờ.
Đã cứu nó khỏi rãnh thoát nước mưa, cho nó ăn mỗi ngày, yêu thương nó, vậy mà nó lại biến mất không một dấu hiệu báo trước.
Đó có phải là chuyện bình thường đối với mèo không?
Mèo, là một thứ như vậy sao?
Cứ nghĩ như vậy, tớ cảm thấy như bị phản bội, không thể tha thứ, và buồn bã...
Tớ đã từ bỏ việc tìm kiếm con mèo con.
Kể từ đó, tớ cố gắng không nhớ về con mèo con đó. Tớ cũng không còn gặp Tóc Bím-chan nữa, và cuộc sống thường ngày của tớ trở lại như trước khi gặp con mèo con.
× × ×
“...À thì, đại khái là như vậy.”
Yuigahama đã kết thúc câu chuyện như vậy.
“Cũng chẳng hẳn là kết thúc đâu, nhưng sau chuyện đó, tớ đã hiểu ra một điều về mèo. Chắc hai người cũng biết rồi, mèo khi gần chết sẽ biến mất... Nếu như con mèo đó trốn đi vì không muốn tớ thấy nó yếu đuối, thì thật buồn...”
Yukinoshita lo lắng hỏi Yuigahama, người trông thấy rõ là đang rũ vai xuống.
“...Con mèo được Yuigahama-san nuôi, chắc chắn đã hạnh phúc.”
“Yukinon... Cảm ơn cậu.”
Cả hai dịu dàng nhìn nhau.
Còn tôi thì chẳng nói được lời nào. Câu chuyện của Yuigahama cứ văng vẳng trong đầu tôi.
Yuigahama đứng dậy.
“Vậy thì, vừa hay cũng đến giờ rồi, chúng ta đi quán cà phê mèo thôi.”
Tôi và Yukinoshita đồng ý, rồi rời khỏi câu lạc bộ.
Bên ngoài, mặt trời đã bắt đầu lặn.
Khi đến cổng trường, đột nhiên, Yuigahama dừng bước.
“A! Tớ quên điện thoại ở câu lạc bộ rồi! Xin lỗi, tớ đi lấy ngay đây, hai cậu đợi tớ một chút nhé!”
Không đợi câu trả lời, Yuigahama vội vàng quay trở lại trường học.
Tôi và Yukinoshita ngơ ngác đứng trước cổng trường.
Tôi nặng nề mở miệng, sau một hồi im lặng.
“...Này, Yukinoshita.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Câu chuyện của Yuigahama, chuyện đó──”
“Hikigaya-kun.”
Lời tôi bị cắt ngang, Yukinoshita nhìn thẳng về phía tôi.
Ánh mắt ấy ẩn chứa một tia trách móc.
“Tớ nghĩ đó là một câu chuyện buồn… Nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Giờ nghĩ lại cũng vô ích.”
“…Ừ. Cậu nói đúng.”
Tôi gật đầu, im lặng chờ Yuigahama quay lại.
Chắc hẳn Yukinoshita cũng nghĩ giống tôi.
Cô ấy cũng đã nhận ra.
Rằng con mèo của Yuigahama có lẽ không phải biến mất vì biết nó sắp chết.
Sau khi Yuigahama trở lại, cả ba chúng tôi cùng nhau đi đến quán cà phê mèo. Nghe nói quán nằm cách trường chỉ vài phút đi bộ. Đây cũng là lần đầu tiên cả hai cô gái đến đó.
Yuigahama và Yukinoshita vừa đi vừa trò chuyện, còn tôi lẳng lặng đi phía sau.
Thỉnh thoảng Yuigahama khơi chuyện với tôi, nhưng tôi đang nghĩ về chuyện khác nên chỉ có thể lơ đãng trả lời.
Chuyện khác. Không cần phải nói, đó là chuyện con mèo của Yuigahama.
Tôi cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng, hay đúng hơn là xua tan đi nỗi bất an, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đi đến một kết luận bi thảm.
Yuigahama nghĩ rằng nguyên nhân con mèo biến mất là “vì nó biết mình sắp chết”.
Trước khi nghe câu chuyện ấy, tôi cũng từng nghĩ như vậy. Loài mèo dù được nuôi dưỡng vẫn giữ bản năng hoang dã, khi biết mình sắp chết sẽ bỏ đi biệt tích, trừ phi nó hoàn toàn tin tưởng chủ nhân.
Hoặc, nếu thua trong cuộc tranh giành lãnh thổ, hoặc mất đi nơi kiếm ăn, nó sẽ đi xa và không bao giờ quay trở lại.
Nhưng, trong trường hợp này, có lẽ không có lý do nào trong số đó.
Tôi nghĩ rằng nguyên nhân con mèo biến mất là do tác động của con người.
Nói cụ thể hơn, tôi nghi ngờ rằng Tóc Bím là thủ phạm.
Tóc Bím đã cố gắng nhận chăm sóc con mèo của Yuigahama, nhưng bị từ chối. Và, ngày hôm sau con mèo của Yuigahama biến mất. Tôi không thể tin rằng hai sự việc này không hề liên quan đến nhau.
Một lần nữa, hãy nhìn lại hoàn cảnh của Tóc Bím.
Vì sao cô bé lại tiếp cận con mèo của Yuigahama? Bởi vì những người bạn cùng sống trong khu chung cư chỉ quan tâm đến con mèo, khiến cô bé bị bỏ rơi. Chắc chắn cô Tóc Bím muốn hàn gắn lại tình bạn. Vì vậy, cô bé cần một chủ đề chung.
Đó chính là con mèo của Yuigahama.
Tóc Bím nói “sẽ chăm sóc” và muốn nhận nuôi con mèo từ Yuigahama, để hòa nhập vào nhóm bạn, phải không?
Nhưng, điều đó đã thất bại vì Yuigahama từ chối.
Thế là Tóc Bím đã dùng đến biện pháp mạnh.
Lén lút bắt cóc con mèo khi Yuigahama không có ở đó. Sau đó chỉ cần giấu con mèo để Yuigahama không tìm thấy, và chỉ mang ra chơi khi chơi với bạn bè là được... Tôi đã từng nghĩ như vậy, nhưng xem ra không dễ.
Đầu tiên, Tóc Bím và Yuigahama sống cùng một khu chung cư. Không thể giấu con mèo mãi được. Vì vậy, Tóc Bím cần phải nhận con mèo từ Yuigahama một cách thỏa thuận.
Nhưng, như đã nói lúc nãy, Tóc Bím đã bị Yuigahama từ chối. Tóc Bím chỉ còn cách từ bỏ con mèo của Yuigahama.
Vậy thì Tóc Bím, rốt cuộc sẽ làm gì?
Làm thế nào để không bị loại khỏi nhóm?
Tóc Bím hẳn đã rất khổ não. Chắc hẳn cô bé đã vắt óc suy nghĩ để tìm ra giải pháp theo cách của một học sinh tiểu học.
Sau khi khổ não, khổ não mãi, cuối cùng, có lẽ cô bé đã nghĩ như thế này.
Nếu không có con mèo thì...
Vốn dĩ nguyên nhân khiến Tóc Bím bị loại khỏi nhóm là do con mèo. Nếu có thể loại bỏ con mèo đó, thì có lẽ sẽ có ngày cả ba người lại có thể chơi cùng nhau. Tóc Bím đã nghĩ như vậy.
Nhưng nói là loại bỏ thì phải làm thế nào? tự mình mang đi thật xa? Không phải là không thể, nhưng có khả năng con mèo sẽ quay trở lại. Hơn nữa, nếu bị bạn bè bắt gặp, thì không chỉ là tuyệt giao thôi đâu.
Cần phải mượn sức của người khác.
Và người cô bé nghĩ đến là bác quản lý ghét mèo.
Tóc Bím hẳn đã nghe Yuigahama kể về người quản lý. Vì vậy, cô bé đã lợi dụng điều này.
Việc cần làm rất đơn giản. Chỉ cần nói với người quản lý rằng có mèo hoang sống trong khu chung cư.
Nếu vậy, người quản lý sẽ bắt con mèo mà bạn của cô bé đang nuôi.
...Không biết là mưu tính của Tóc Bím có thành công hay không.
Không, thậm chí còn không chắc chắn liệu Tóc Bím có thực sự nghĩ như vậy hay không.
Nhưng, ít nhất thì hai con mèo đã thực sự biến mất.
Một con là mèo của Yuigahama. Con còn lại là mèo của Ủy Viên.
Nếu nghĩ rằng người quản lý đã đi tìm kiếm trong khu chung cư, thì việc hai con mèo biến mất cùng lúc cũng có thể giải thích được.
Tôi không rõ những con mèo bị đưa đến trung tâm y tế sẽ phải đối mặt với số phận như thế nào.
Nhưng ít nhất, tôi chắc chắn đó không phải là một tương lai đầy hy vọng.
...A.
Thật là, tôi ghét bản thân mình vì đã có những tưởng tượng tồi tệ như vậy.
Tất cả chỉ là phỏng đoán. Chẳng có gì là chắc chắn cả.
Như lời Yukinoshita nói, chuyện đã qua rồi. Thôi, đừng nghĩ nữa.
“──Hikki à. Này, có nghe không đấy?”
“Ừm, à, gì thế?”
Ngẩng mặt lên, Yuigahama đã đứng cạnh tôi từ lúc nào.
“Sao mặt cậu tối sầm thế. Mắt thâm quầng luôn kìa.”
“Lúc nào tớ mà chẳng thế. Kệ tớ đi.”
“Ừ nhỉ,” Yuigahama vui vẻ lẩm bẩm, rồi tiếp tục.
“…Cảm ơn vì đã nghe tớ nói chuyện nhé. Nhờ vậy mà tớ thấy nhẹ nhõm hơn chút.”
“Tớ có làm gì đâu.”
“Chỉ cần có người chịu nghe tớ nói thôi, tớ đã thấy biết ơn lắm rồi. Vì câu chuyện đó khá nặng nề mà.”
“Ừ thì, cũng đúng.”
Yuigahama khúc khích cười, vô thức cúi gằm mặt xuống.
“Tớ cũng có những chuyện hối hận... nhưng tớ nghĩ tớ sẽ cố gắng đối mặt. Nếu không thì... Tớ thấy có lỗi với mấy chú mèo đó.”
...Mấy chú mèo?
“Yuigahama, cậu nhận ra—”
“A! Có phải là cái tiệm đó không?”
Yuigahama chỉ tay về phía trước. Nơi cô ấy chỉ là một tiệm nhỏ. Chẳng lẽ đó là quán cà phê mèo sao?
“Hình như là chỗ đó rồi. Đi nhanh thôi.”
Yukinoshita bước nhanh về phía quán. Đúng là cuồng mèo mà...
Tôi và Yuigahama chạy theo Yukinoshita, tiến đến quán cafe mèo, điểm đến của chúng tôi. Rồi cả ba cùng bước vào quán.
Chúng tôi chọn gói dịch vụ và đồ uống tại quầy, rồi nghe nhân viên quán dặn dò những điều cần lưu ý.
“Mấy bé mèo ở đây đều là mèo hoang được nhận nuôi từ trung tâm y tế đấy.”
Nhân viên nói câu đó cuối cùng, rồi dẫn chúng tôi đến căn phòng có mèo.
Trái ngược với Yukinoshita đang bước đi rất nhanh nhẹn, Yuigahama có vẻ căng thẳng. Ngay cả dáng đi cũng đã trở nên cứng đờ.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi bước vào căn phòng có mèo.
Trong không gian chừng mười ba mét vuông có vô số mèo. Khách hàng dường như chỉ có mỗi chúng tôi.
Yukinoshita lập tức để mắt đến con mèo đen đang liếm lông bên cửa sổ, rón rén bước đến. Nhanh thật. Cậu còn nhớ mục đích ban đầu của chúng ta là gì không vậy...
Mặt khác, Yuigahama lại đứng chết trân tại chỗ.
Trông cô ấy không hẳn là sợ hãi đến mức không thể cử động, mà giống như đang ngẩn người ra thì đúng hơn.
Ánh mắt của Yuigahama hướng về phía một con mèo tam thể đang cuộn tròn. Trông nó có vẻ là một con mèo đã khá lớn tuổi.
“Con mèo đó...”
Yuigahama chậm rãi tiến đến gần con mèo tam thể đó, và dùng bàn tay run rẩy vuốt ve đầu nó.
Con mèo tam thể có vẻ thích thú, kêu gừ gừ trong cổ họng.
Trong mắt Yuigahama, nước mắt nhè nhẹ ứa ra.
× × ×
Trên đường về từ quán cà phê mèo.
Tôi hỏi Yuigahama.
“Vậy, cậu đã khắc phục được nỗi sợ chưa?”
“Ừm... Tớ không biết nữa. Thật lòng mà nói, có lẽ tớ vẫn còn hơi sợ...”
“Tớ cũng nghĩ vậy,” Yukinoshita đáp.
“Không thể gọi là nỗi sợ nếu có thể khắc phục chỉ trong một sớm một chiều. Điều quan trọng là từ từ làm quen với nó... Vậy nên, Yuigahama-san, nếu cậu không phiền, tớ cũng không ngại đi cùng cậu thêm lần nữa đâu.”
“Cậu chỉ là muốn đến quán cà phê mèo thôi chứ gì...”
“Cậu vừa nói gì vậy Hikigaya-kun?”
Bị cô ấy trừng mắt, tôi vội vàng né tránh ánh mắt ấy. Đ-đáng sợ thật...
“Vậy thì, ba người chúng ta lại đi nhé!”
Yuigahama hào hứng nói.
Và, với âm lượng vừa đủ nghe, cô ấy nói tiếp.
“...Vậy nên, hai người đừng đột nhiên đi đâu đó nhé.”
“Ai mà làm thế chứ, có phải mèo đâu.”
“Đúng vậy.”
Tôi và Yukinoshita lập tức đáp lại.
Yuigahama nghe vậy, nở nụ cười rạng rỡ nhất trong ngày.