Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

211 5396

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

14 91

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

85 971

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

55 674

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

10 74

Tập 01 Yukino Side - Pov Yuki's dad ( nguồn từ eng cho mọi người đọc trước, còn lại là raw Nhật)

 

Và Rồi, Kẻ Thù Mới Xuất Hiện Trước Mặt Hắn.

Watari Wataru

Dịch Thuật: Valvrare Team

 

Người ta nói rằng khi người đàn ông bước ra khỏi nhà, anh ta sẽ bị bảy kẻ thù bao vây. Quả thực, vừa quản lý công ty, vừa là thành viên hội đồng tỉnh, điều đó càng trở nên đúng. Bận rộn với cả hai vai trò, số kẻ thù giờ đã là mười bốn.

Không cần phải nói, tôi có vô số đồng minh, nhưng đó lại là một ổ kiến lửa với những kẻ sẵn sàng trở mặt bất cứ lúc nào, khiến cho việc xây dựng một mối quan hệ thân thiết trở nên vô cùng khó khăn. Kể từ khi bước chân vào xã hội, tôi chưa từng trải qua một mối quan hệ nào mà không nhuốm màu lợi ích cá nhân. Điều này chẳng liên quan gì đến địa vị, vì rất nhiều người trưởng thành trên thế giới cũng hiểu rõ điều đó.

Thế nên, câu nói "khi người đàn ông bước ra khỏi nhà, anh ta sẽ bị bảy kẻ thù bao vây" luôn ám ảnh tôi.

Tuy nhiên, tôi không dại dột đến mức nói thẳng ra như vậy. Trong bối cảnh xã hội hiện đại, quan niệm đó chỉ dành cho đàn ông là một lối tư duy cổ hủ, dễ bị chỉ trích, thậm chí có thể bị coi là phân biệt chủng tộc nếu "kẻ thù" ám chỉ những người xung quanh.

Quan trọng hơn, lỡ miệng nói ra điều đó ở nhà, chắc chắn tôi sẽ phải đối diện với nụ cười mỉm của một người phụ nữ xinh đẹp nhưng đáng sợ, kèm theo câu hỏi: "Ồ, vậy là anh đang nói anh không có kẻ thù nào ở nhà à?". Việc tôi không thể bác bỏ ngay lập tức ý nghĩ đó càng khiến tôi bực bội. Tôi không hề coi những người phụ nữ trong nhà là kẻ thù, nhưng cũng không thể hoàn toàn gọi họ là đồng minh. Một tình thế tiến thoái lưỡng nan thực sự.

Vợ và các con gái của tôi xứng đáng được ca ngợi như những vị thánh, đức hạnh và thông thái. Tuy nhiên, đôi khi họ lại lộ ra những gương mặt quỷ dữ, vượt xa sự tàn bạo của bất kỳ bạo chúa nào.

Nói tóm lại, nếu phải chọn một từ để miêu tả họ, thì "những con quỷ nhỏ" có lẽ là phù hợp nhất. Không, có lẽ cách diễn đạt đó vẫn chưa đủ. Nó có lẽ hơi quá so với quy mô thực tế. Khi họ đáng sợ, họ thực sự đáng sợ. Đặc biệt là vợ tôi, cô ấy thực sự đáng sợ. Gần đây, con gái lớn của tôi cũng trở nên rất đáng sợ. Và con gái thứ hai của tôi thì âm thầm đáng sợ.

Tuy nhiên, chính sự đáng sợ đó lại khiến cho những khoảnh khắc ngọt ngào hiếm hoi của họ trở nên đầy sức "hủy diệt", đủ sức phá tan bức tường lý trí kiên cố như vụ bắt cóc con tin Asama-Sanso.

Với những người phụ nữ mà tôi không thể gọi rõ là đồng minh hay kẻ thù này, cụm từ "những con quỷ nhỏ" vừa quá dễ thương, vừa quá đáng sợ. Trong trường hợp đó, gọi họ là nữ thần có lẽ là phù hợp hơn.

Trong vô số truyền thuyết và sử thi, các nữ thần không nhất thiết được ghi nhận là đồng minh của nhân vật chính. Họ cũng là biểu tượng của sự sợ hãi và hỗn loạn.

Vợ và các con gái của tôi giống như những sinh vật được ca ngợi trong vô số thần thoại, sở hữu hai thái cực trong tính cách: tình yêu và nỗi sợ hãi, đồng thời cướp đi linh hồn của những người phàm trần. Mặc dù họ mang vẻ ngoài trang nghiêm và xinh đẹp, nhưng những khoảnh khắc thoáng qua hiếm hoi thể hiện phẩm chất thiếu nữ đáng yêu của họ thực sự là những gì các nữ thần sẽ làm.

Khi người đàn ông bước ra khỏi nhà, anh ta sẽ bị bảy kẻ thù bao vây.

Khi một người trở về gia đình Yukinoshita, anh ta sẽ bị bao quanh bởi ba trụ cột nữ thần.

Vì vậy, dù đã trở về nhà, tôi vẫn không thể yên tâm. Bởi vì hôm nay, tôi sẽ lại một lần nữa phó mặc bản thân cho sự thất thường của họ.

******************************************************************

Trong khung cảnh lướt nhanh qua cửa sổ xe phía sau, những cánh hoa anh đào chóng tàn đang nhảy múa trong đêm.

Gặp đèn đỏ, người lái xe từ từ dừng xe lại. Ánh đèn đường chiếu sáng những hàng cây anh đào, làm lộ ra những chiếc lá non trên cành.

Đã là giữa tháng Tư rồi. Công việc ở công ty và việc luôn ở văn phòng khiến tôi không xác định được thời gian.

Ở nhà và ở văn phòng, công ty, luôn luôn bận rộn, mọi thứ đều hối hả.

Sau khi thoát khỏi những rắc rối của việc chuyển giao sang năm mới [1], cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi và dành thời gian cho bản thân.

[1] Nhật Bản bắt đầu năm tài chính mới vào tháng tư. Mùa xuân đến, biểu tượng cho một khởi đầu mới trong văn hóa Nhật Bản.

Khi tôi nhìn vu vơ vào khung cảnh, đèn đã chuyển sang màu xanh, và chiếc xe lặng lẽ lăn bánh. Gia tốc và phanh nhẹ nhàng như vậy, quả thực là dấu ấn của một người chuyên nghiệp. Hồi đó, tôi cũng từng lái xe theo cách tương tự. Nhưng quả thực, tôi không thể sánh được với những người sống bằng nghề này. Khi tôi bắt đầu làm việc cho bố vợ, tôi không quen với việc có người lái xe cho mình. Dần dần, sự lúng túng đó cũng tan biến.

Khi đến trước nhà, người lái xe tiến đến mở cửa sau, một việc mà tôi cũng đã chấp nhận như một thói quen hàng ngày.

Cảm ơn anh đã vất vả. Chúc ngủ ngon. Hẹn gặp lại ngày mai.

Tôi không biết nên chào như thế nào khi bước ra khỏi xe, vì vậy tôi chỉ nói những lời chợt nảy ra trong đầu.

Người tài xế lặng lẽ cúi chào tiễn tôi. Tôi cũng rời mắt, hướng về phía cổng và bước vào.

Sự quen thuộc đôi khi lại đáng sợ.

Một người lái xe riêng, một biệt thự đồ sộ, hội đồng tỉnh, công việc ở công ty, một cái tên gia tộc mới. Ban đầu, tất cả đều khiến tôi hoang mang.

Trước hết là lối sống. Vốn dĩ tôi không hề có ý định theo đuổi sự nghiệp chính trị hay điều hành công ty, nhưng gia đình vợ tôi lại như vậy.

Ngày nay, số lượng nữ chính trị gia ngày càng tăng. Nhưng vào thời điểm đó, đây gần như là con đường sự nghiệp dành riêng cho nam giới. Vì vậy, tôi trở thành người kế vị sau khi kết hôn.

Tôi không xuất thân từ một gia đình giàu có, và đó là điều kiện tiên quyết cho cuộc hôn nhân này. Tôi đã đồng ý ngay lập tức.

Và thế là, chỉ bằng việc đăng ký lại giấy phép lái xe, tài khoản ngân hàng và các giấy tờ khác, tôi đã trở thành thành viên của gia tộc Yukinoshita.

Mang trên mình họ mới, tôi kế nghiệp cha vợ và được chúc phúc với hai cô con gái.

Sau khi dốc hết sức mình cho mọi công việc, dù là thành viên hội đồng tỉnh hay chủ tịch công ty, tôi nhận ra rằng đây đã trở thành cuộc sống thường nhật của mình.

Tuy nhiên, tôi vẫn là một người chồng, một người cha. Dù đã kết hôn và làm việc được hai mươi năm, tôi vẫn cảm thấy mình chưa hoàn thành tốt những vai trò đó. Điều này càng trở nên rõ ràng hơn khi các con gái tôi bước vào tuổi thiếu niên.

Haruno và Yukino.

Hai cô con gái của tôi, giống như vợ tôi, đều trở thành những người phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi. Là một người cha, điều này khiến tôi lo lắng. Chúng có thể tài năng, nhưng nếu chúng bị đối xử bất công thì sao? Liệu kỳ vọng trở thành một phần của gia tộc Yukinoshita có trở thành gánh nặng cho chúng không? Và với vẻ ngoài xinh xắn của chúng, nhỡ đâu lại có những kẻ xấu tiếp cận thì sao......

Nỗi lo của tôi vô tận, như cát trên bãi biển. Tôi không thể nói chuyện với một trong hai con gái mình mà không ngập ngừng. Nhìn con bé cúi gằm mặt, đôi mắt ánh lên nỗi buồn, tôi đau lòng vì không thể an ủi con.

Trong khi cha luôn là người không đáng tin cậy, mẹ lại nghiêm khắc nhưng dịu dàng, đối xử với các con bằng tình yêu thương sâu sắc. Nói về sự nghiêm khắc, tôi còn phải hứng chịu nhiều hơn cả các con gái mình. Nhưng dù mẹ có nghiêm khắc đến đâu, thị trường hiện tại còn khắc nghiệt hơn. Khoan đã, có phải hơi quá rồi không?

Ngày tôi kế thừa công việc kinh doanh của gia tộc Yukinoshita, vợ tôi đã đánh giá công việc của tôi rất khắt khe, thậm chí còn hơn cả cha vợ tôi, người đã quyết định nghỉ hưu sớm. Nhờ đó, tôi đã học được rất nhiều điều trong công việc. Nhưng điều đó cũng khiến tôi sợ về nhà. Cho đến tận bây giờ, một phần nỗi sợ đó vẫn còn tồn tại.

Khi đến gần cổng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy căng thẳng hơn cả khi đến công ty. Và rồi, cô ấy đứng đó, trên bậc thềm cao nhất, chào mừng tôi trở về.

"Mừng anh về nhà."

Vợ tôi, trong bộ kimono truyền thống, mái tóc búi gọn gàng, duyên dáng cúi chào với nụ cười dịu dàng. Nụ cười dịu dàng ấy vẫn đẹp như ngày đầu chúng tôi gặp nhau, không, thậm chí còn đẹp hơn.

"Ừ, anh về rồi."

Khi cô ấy định với lấy áo khoác và túi xách của tôi, tôi khẽ lắc đầu và cảm ơn cô. Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, không cần một Yamato Nadeshiko tuyệt trần như vậy phải ra đón tiếp long trọng. Vậy mà, chuyện này đã diễn ra suốt hai mươi năm rồi.

Dù vậy, tay cô ấy vẫn giơ ra, lặng lẽ mỉm cười.

Cuối cùng, vợ tôi, người muốn cầm túi cho tôi, và tôi, người muốn tự mình mang nó, đều là những người cứng đầu, nên đành chịu vậy.

Cuối cùng tôi cũng đầu hàng và đưa áo khoác cho cô ấy.

Không phải là tôi không muốn để cô ấy chăm sóc mình. Sự quan tâm chu đáo của cô ấy luôn được trân trọng, nhưng tôi không thể thay đổi thói quen này kể từ khi chúng tôi kết hôn.

Ngày nay, trong túi không còn thứ gì quan trọng, và tôi thường mang nó theo dù nó trống rỗng. Nhưng khi còn trẻ, nó chứa đầy những kỳ vọng, trách nhiệm và nhiệt huyết. Theo thời gian, nó mang theo nhiều thứ khác. Bây giờ, dù không còn muốn mang những gánh nặng đó nữa, tôi vẫn muốn tự mình mang chiếc túi của mình.

Vừa ngắm nhìn bóng dáng bà xã bước dọc hành lang từ cửa chính vào nhà, tôi bất giác mỉm cười. Nhận ra điều đó, nàng khẽ ngoái đầu lại.

"Haruno hôm nay cũng về nhà đấy."

"Ồ, hiếm thấy thật."

Cứ ngỡ cô con gái út sống một mình cuối cùng cũng chịu trở về, thì cô chị cả lại dọn ra ở riêng. Vì công việc bận rộn, tôi đã không có dịp sum họp đầy đủ với gia đình kể từ dịp Tết. Lòng tràn ngập mong chờ những ngày tháng yên bình bên cạnh người thân, bước chân tôi vô thức nhanh hơn. Ngược lại, vợ tôi dường như cố ý chậm lại một chút.

"Anh nói gì vậy? Con bé vẫn thường xuyên về mà."

Nàng thở dài, ngón tay thon dài vuốt nhẹ thái dương, như thể đang cố kìm nén cơn đau đầu.

"Không biết con bé có bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà thật không nhỉ?"

"Em nghĩ lạ thật đấy."

Nghe tôi nói vậy, nàng nghiêng đầu bối rối. Những cử chỉ và biểu cảm ngây thơ ấy vẫn vẹn nguyên như ngày đầu tôi gặp nàng.

Vì kỳ vọng Haruno sẽ kế thừa sự nghiệp gia đình, vợ tôi đã rất nghiêm khắc với con bé. Dù có lẽ Haruno không mấy vui vẻ, nhưng với tư cách là chị cả, con bé cuối cùng cũng chấp nhận trách nhiệm.

Tuy nhiên, nghe những gì vợ tôi vừa nói, có lẽ đã có sự thay đổi trong dự tính.

Ban đầu, vợ tôi kịch liệt phản đối việc Haruno dọn ra ngoài. Cuối cùng, con bé chỉ được phép đi nếu sống một mình trong căn hộ của gia đình. Nhưng câu nói của vợ tôi lại có thể hiểu là nàng đã cho phép con bé rời khỏi gia đình thật sự. Quả thật, đôi khi hành động của nàng thật khó đoán.

Liệu có chuyện gì đã xảy ra giữa vợ tôi và Haruno mà tôi không biết? Vừa suy nghĩ mông lung, vừa nới lỏng cà vạt, tôi bước ngang qua phòng khách.

Trên đường lên phòng ngủ, tôi liếc nhìn vào phòng khách. Yukino và Haruno đang ngồi trên sofa, mỗi người một thế giới riêng.

Haruno vừa cười ha hả vừa xem TV, tay cầm ly rượu vang.

Ngược lại, Yukino ngồi đối diện, tay cầm tách trà, tay kia lật từng trang của một cuốn sách bìa mềm. Thỉnh thoảng, con bé lại cầm điện thoại lên, khẽ mỉm cười rồi bắt đầu gõ. Đây lại là một cảnh tượng kỳ lạ nữa. Tôi cứ tưởng con bé chỉ có biểu cảm đó khi xem ‘Thế giới Mèo’ của Iwago Mitsuaki. [2] Chẳng lẽ ai đó đã chia sẻ video mèo trên mạng xã hội? Nhưng đến mức phải giậm chân bồn chồn và vùi mặt vào đệm sofa ư? Quả là kỳ lạ. Yukino giữ khư khư điện thoại bên mình khi ở nhà đã là chuyện hiếm có. Và Haruno thì không bao giờ bỏ lỡ cơ hội trêu chọc những hành vi kỳ lạ của em gái, vậy mà giờ lại làm ngơ trước sự khác thường của Yukino. Thật khó tin.

[2] Một nhiếp ảnh gia nổi tiếng với nhiều bộ ảnh và triển lãm về mèo.

Càng nghĩ, tôi càng thêm hoang mang. Bước lên cầu thang dẫn đến phòng ngủ trên tầng hai, trí tưởng tượng của tôi dần dà bắt đầu hoạt động.

Ngay khi vừa bước vào phòng ngủ, một đáp án chợt lóe lên trong đầu tôi.

…Không thể nào, tôi nghĩ. Vừa định thốt ra, vợ tôi, người đang treo áo khoác của tôi vào tủ, đã lên tiếng trước.

"À này, hai đứa có chuyện muốn nói với anh đấy."

Khoảnh khắc đó, tôi có một dự cảm chẳng lành. Với những gì Yukino vừa thể hiện, chắc chắn có chuyện mới xảy ra. Và nội dung của nó, dĩ nhiên, sẽ liên quan đến chuyện đó.

"Anh sẽ xuống ngay sau khi thay đồ xong."

Cố giấu giọng run rẩy, tôi gắng tỏ ra bình tĩnh. Vợ tôi, dường như đã nhìn thấu sự giả vờ của tôi, khẽ bật cười.

"Được thôi. Vậy em đi pha trà nhé."

Sau khi chắc chắn rằng nàng đã rời khỏi phòng, tôi chậm rãi thay quần áo. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bộ quần áo mình mặc bấy lâu nay lại có thể nặng đến thế.

**************************************************************

Sau khi tốn không ít thời gian thay quần áo, tôi chậm rãi bước xuống cầu thang, mỗi bước chân đều nặng trĩu.

Có lẽ, không ai có thể suy nghĩ thấu đáo nếu cứ hấp tấp vội vàng.

Đã lâu rồi tôi không nghe tin gì từ các con gái. Tất nhiên, với vẻ đẹp ngày càng rực rỡ của chúng, việc nhận được sự chú ý từ phái mạnh là điều khó tránh khỏi. Nhưng các con gái tôi rất khôn ngoan và đủ trưởng thành để tự biết cách đối xử với bản thân.

Hơn hết, còn có Hayato-kun, cậu bạn thân từ thuở nhỏ của chúng, đến từ gia tộc Hayama. Nếu để ý kỹ, sẽ thấy cậu ta đã nổi tiếng từ khi còn bé, bất kể tuổi tác hay giới tính, và luôn được những người lớn xung quanh yêu mến. So với cậu ta, bất kỳ chàng trai bình thường nào cũng đều trở nên thật thảm hại.

Khoan đã? Có khả năng chuyện này liên quan đến Hayato-kun.

Gia đình tôi đã có mối quan hệ thân thiết với gia tộc Hayama từ đời tổ tiên. Vợ chồng tôi cũng rất quý mến Hayato-kun. Nếu nói đến việc con gái tôi sẽ hẹn hò với ai, thì tên cậu ta chắc chắn đứng đầu danh sách ứng cử viên. Là một người cha, dù có chút khó chịu, nhưng nếu con gái tôi có mối quan hệ với cậu ta, thì tôi chẳng còn gì phải lo lắng. Không gì cả.

Nói tóm lại, tôi thực sự không muốn nghe những chuyện như vậy. Có điều, nếu con gái muốn tâm sự, tôi không thể từ chối. Là một người cha ngốc nghếch và chiều con, tôi muốn đáp ứng mọi mong muốn của các con càng nhiều càng tốt.

Khi tâm trạng tôi dần tan chậm, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngay cả việc xoay nắm cửa phòng khách cũng không gây ra tiếng động nào.

Với tâm trạng nặng nề, cánh cửa phòng khách mở ra. Hương trà đen thoang thoảng dịu nhẹ. Có hơi muộn cho một buổi trà chiều, nhưng vợ và các con gái tôi vẫn đang thưởng trà.

"Chúng ta đã đi ăn tối cùng nhau rồi mà, chẳng phải lượt tiếp theo là của bố sao?"

"Tuyệt đối không đời nào, ý con là, đối phương[3] chắc chắn sẽ ghét cay ghét đắng."

[3] Dùng cách xưng hô này để giữ sự mơ hồ trong cuộc trò chuyện từ góc nhìn của người cha.

Ngả người xuống chiếc ghế sofa da, Haruno vừa nhét bánh ngọt vào miệng vừa bày tỏ sự bất mãn. Mặt khác, Yukino nhấc tách trà lên và nhấp một ngụm trà đen.

"Đó là chuyện đương nhiên thôi. Ngay cả bố có lẽ cũng sẽ không thoải mái lúc đầu. Nhưng đó là một khởi đầu tốt..."

Trước khi nói hết câu, vợ tôi nhận ra tôi đang đứng tựa cửa như một bóng ma. Cô ấy dừng cuộc trò chuyện và bắt đầu rót trà đen cho tôi.

Nhận thấy hành động của cô ấy, Haruno và Yukino quay sang nhìn tôi.

"A, mừng bố về."

"Chào mừng bố về nhà."

Haruno thì tỏ ra thoải mái, trong khi giọng Yukino lại lộ rõ vẻ bồn chồn. Đã lâu lắm rồi, việc có thể nhìn thấy tất cả các thành viên trong gia đình cùng nhau khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Bố về rồi đây."

Vợ tôi đặt tách trà vào tay tôi khi tôi ngồi xuống sofa. Lớp da mềm mại, đã sờn cũ mang đến cảm giác thoải mái khi ngồi, có lẽ vì nó đã là một phần của gia đình quá lâu. Lúc đầu thì cứng cáp và không dễ uốn nắn, nhưng sau một thời gian dài được chăm sóc cẩn thận, nó trở thành một sự quen thuộc đầy an ủi. Mềm mại và trơn trượt, nó khiến tôi cảm thấy vui mừng vì đã cần mẫn đánh bóng chiếc sofa này vào mỗi đêm.

Khi tôi đã ngồi xuống, Haruno ăn hết bánh ngọt và uống một ít trà đen. Cuộc trò chuyện trước đó tiếp tục.

"Chà, con biết đối phương sẽ ghét điều đó, nhưng sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. Với lại, chẳng phải còn quá sớm để biến nó thành sự thật hiển nhiên sao? Đâu phải thằng bé đó sẽ bỏ chạy đâu."

Tôi suýt chút nữa thì trượt khỏi ghế sofa khi nghe những lời này. Quá mềm và trơn trượt rồi.

Có lẽ tôi đã hơi quá tay với việc đánh bóng sofa vào mỗi đêm...

Mặc khác, nhờ có vậy, tôi che giấu được sự bối rối khi nghe về "thằng nhóc đó" và "một sự thật hiển nhiên." Thật may vì tôi đã lau bộ sofa sáng bóng đến thế...

Định thần lại, tôi chỉnh lại tư thế ngồi. Vợ tôi đặt ngón tay lên môi, trầm ngâm suy nghĩ.

"Còn tùy thuộc vào loại 'sự thật hiển nhiên' nào. Có lẽ nên tìm hiểu thêm về nhau thì hơn. Cần điều tra kỹ lưỡng để xác định tiềm năng trước khi đảm bảo tương lai, nếu không..."

"Nếu nói vậy thì ai đó sẽ cuỗm mất cậu ta đấy. Chẳng phải sao?"

Haruno trêu chọc Yukino bằng một nụ cười tinh nghịch, đáp lại là đôi môi mím chặt và ánh mắt sắc lạnh. Tuy nhiên, vợ tôi mới là người có ánh mắt sắc bén nhất.

"Chúng ta không thể bỏ qua khả năng đó. Nhất là khi xung quanh có rất nhiều cô gái có thể gây rắc rối."

"À, hai người đó..."

"E-Em không nghĩ là như vậy đâu..."

Yukino vội vàng lấp liếm, nhưng dường như con bé không tự tin vào lời nói của mình, trở nên ủ rũ và cúi mặt xuống.

Phản ứng bối rối của Yukino thật đáng yêu, đến nỗi vợ tôi và Haruno phải cố gắng nén cười.

Tôi cũng mỉm cười, nhưng không thể giữ được vẻ bình tĩnh. Cuộc trò chuyện khiến tôi cảm thấy bất an.

Sau khi nhấp một ngụm trà đen, tôi lên tiếng.

"Có chuyện gì vậy?"

"C-con không biết..."

Haruno nhanh chóng liếc nhìn Yukino đang ngượng ngùng. Ôi, lâu lắm rồi tôi mới thấy con bé như vậy. Hai cô con gái của tôi đều dễ thương, nhưng khi ở bên nhau thì lại càng đáng yêu hơn. Còn vợ tôi? Cô ấy vẫn luôn đáng yêu như vậy.

Tiếc thay, sự tương tác đáng yêu của họ đã biến dự cảm không lành của tôi thành một hiện thực đáng sợ.

Đến nước này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuẩn bị tinh thần.

"Nhân tiện, theo lời mẹ con nói, con muốn bàn chuyện gì?"

Để giữ vững phẩm giá của một người cha, tôi nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, phá tan sự im lặng bao trùm phòng khách.

...... Hoặc đây là những gì tôi dự tính. Thay vào đó, tiếng tách trà va vào đĩa kêu lách cách không ngừng vang lên.

A, tôi ghét điều này... Tôi không muốn nghe về nó...

Không thể nhìn rõ mặt Yukino, tôi đành nhìn chằm chằm vào tách trà của mình. Rồi đột nhiên, ai đó hắng giọng.

Ngay lập tức ngẩng mặt lên, Haruno là người phá vỡ sự im lặng.

"Con sẽ về nhà và ở đây một thời gian."

Thấy Haruno tươi tỉnh, tôi hỏi.

"Có phải con chán sống một mình rồi không?"

Gì thế? Họ giờ muốn bàn về Haruno ư? Thật mừng và nhẹ nhõm khi nghe vậy. Nghe câu hỏi đầy hứng khởi của tôi, Haruno khẽ rên rỉ, vẻ mặt suy tư.

“Không hẳn là vậy đâu, nhưng con có một việc muốn làm.”

Tôi liếc nhìn vợ mình, nàng đang tao nhã rót trà vào tách. Theo tôi đoán, chắc nàng đã hiểu lý do Haruno trở về nhà.

Nếu đúng là vậy, tôi không cần phải nói gì thêm. Thay vào đó, cứ coi như Haruno sẽ ở lại đây đi. Với cái tật hay về muộn của con bé, thà nó ở nhà còn hơn là lo lắng không biết nó qua đêm ở đâu với ai.

“Dù không biết con địnhh làm gì, nhưng con cứ làm điều mình muốn đi.”

“Vâng ạ. Con muốn chuẩn bị cho việc đi du học.”

Bất giác, tôi sặc cả trà.

“Du… du học á?!”

Trà đen giờ đang nhỏ giọt xuống cằm tôi, thậm chí còn tràn cả ra bàn trà. Yukino lặng lẽ đưa cho tôi hộp giấy. Haruno rút hai, ba tờ lau vội. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, tôi quay sang nhìn con bé.

“Chẳng phải con đã nói với bố rồi sao?”

“Bố có nghe gì đâu!”

Tôi nhìn sang vợ. Nàng vẫn điềm nhiên uống trà, không hề nao núng.

“Mẹ phản đối.”

Nàng khẽ nói, mắt không rời tách trà. Tôi cảm thấy nàng đang ủy thác cho tôi đưa ra phán quyết cuối cùng.

Chắc chắn đã có nhiều cuộc thảo luận về vấn đề này giữa vợ tôi và Haruno trước đó. Cuối cùng, quyết định cuối cùng vẫn là do tôi đưa ra.

Ừm… Trước giờ, ý kiến của vợ tôi luôn là tối thượng. Dù không thích, Haruno cũng sẽ tìm cách thỏa hiệp và làm theo. Nhưng giờ thì có vẻ như vợ tôi đã bắt đầu cân nhắc ý kiến của Haruno.

Mà thôi, Haruno cũng đã hai mươi tuổi rồi. Có lẽ đã đến lúc nên đối thoại thay vì chỉ ra lệnh cho con bé.

Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, con gái vẫn là con gái. Bố vẫn là bố. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Đó là chân lý vĩnh hằng.

Thôi rồi, bố rơi vào tình huống khó xử rồi đây. Vì tôi là kiểu người luôn muốn các con gái ở gần bên mình.

Mình cứ cố gắng phản kháng một chút đã.

“Nếu con định đi du học, con có thể làm việc đó từ lâu rồi. Sao giờ tự nhiên lại muốn đi?”

Các con gái của tôi đã từng đi du học một thời gian rồi. Sau khi về nước, tôi đã chọn cho các con một trường trung học với chương trình quốc tế. Vậy nên cũng không thực sự cần thiết phải học thêm ngoại ngữ. Cứ ở nhà đi… Khi tôi còn đang suy nghĩ, Haruno mỉm cười đáp lời.

“Điều đó có thể đúng, nhưng con muốn đi học lâu dài để nghiên cứu sâu hơn về các môn chuyên ngành, hy vọng chỉ mất một năm ạ.”

Cách Haruno giải thích quyết định và giữ vững lập trường của mình rất giống mẹ con bé.

Nghe con bé nói vậy, tôi chỉ còn biết cay đắng gật đầu.

“… À, bố hiểu rồi. Ừm… Khoan đã, còn tiền bạc thì sao?”

Để tạo ra một môi trường hoàn hảo cho việc tập trung hoàn toàn vào việc học hành sẽ tốn hàng triệu yên. Số tiền đó không phải là thứ có thể kiếm được ngay lập tức.

Bạn biết đấy, không có gì là tôi không thể làm cho con gái mình về mặt tài chính, nhưng về mặt tình cảm, điều này thật khó khăn đối với tôi. Một năm ư? Ở nước ngoài? Tất nhiên là tôi sẽ lo lắng. Mà đây lại còn là Haruno nữa chứ, chắc chắn sẽ có rắc rối xảy ra.

Haruno là kiểu người biến những chuyện phức tạp thành đơn giản. Mặt khác, Yukino thường tự đẩy mình ra khỏi vùng an toàn trước khi nhận ra mình đã ôm đồm quá nhiều. Nói cách khác, cả hai đều dễ gặp rắc rối. Còn vợ tôi ư? Không những không gặp rắc rối, nàng còn là người gây ra những chấn động mới đúng.

Thấy tôi lẩm bẩm và ngập ngừng không nói thêm gì, Haruno phá vỡ sự im lặng.

“Hay là mình bán căn hộ đi có được không ạ?”

"Đó là tài sản riêng của con mà."

"Nhưng bố đứng tên mà."

Vợ tôi nhanh chóng liếc nhìn tôi với ánh mắt "Anh không quên chuyện đó chứ, phải không?". Trên môi nở một nụ cười. Dĩ nhiên, đó là những gì chúng tôi đã bàn bạc và thống nhất khi mua nhà. Nhận thấy cơ hội, Haruno liền thừa nước đục thả câu.

"Nhưng rồi nó chẳng phải cũng là của con thôi sao?"

"Ờ... thì, có thể đúng là vậy, nhưng mà..."

Nghe hơi trơ trẽn, nhưng không thể phủ nhận. Có khả năng con bé sẽ thừa kế căn hộ. Nhưng con đâu phải là con một của bố...

Và thế là, trong lúc tôi chìm trong những suy nghĩ có phần cay đắng, một người thừa kế khác rụt rè giơ tay.

"Vì Nee-san sắp về nhà, con muốn sống ở đó."

Sau khi thăm dò bầu không khí, Yukino cuối cùng cũng lên tiếng. Haruno tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Ể, vậy hả?"

Tôi chắc chắn trên mặt tôi cũng hiện lên vẻ mặt y hệt. Ể, vậy hả? Tại sao? Xin con, cứ ở đây với ba đi mà... Chẳng phải con cũng vừa mới về nhà thôi sao...

Tôi nuốt hết những lời sắp thốt ra, cố giữ vững phong độ của một người cha.

"Yukino, đó là điều con muốn nói sao?"

Vợ tôi đã nói "Các con có chuyện muốn nói." Vậy chắc chắn phải có điều gì đó mà Yukino muốn giãi bày.

"D-dạ, v-vâng, đúng là vậy. Nhưng đó không phải là toàn bộ."

Tuy nhiên, câu trả lời của con bé có phần không tự nhiên.

Hồi còn bé, Yukino chưa bao giờ úp mở mà luôn nói thẳng ra. Nhìn phản ứng của con bé bây giờ, nghe thật rụt rè.

Vừa nhìn xuống sàn nhà, miệng con bé khẽ run run như muốn nói điều gì đó, nhưng lời không thể thốt ra. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, con bé ngước lên và thì thầm.

"Con không được phép sao?"

OF COURSE! OF COURSE YOU CAN! Con muốn gì ba cũng cho!

Một lần nữa, tôi nuốt những lời suýt nữa thì hét lên thành tiếng, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản.

"Ừm, hiện tại thì chưa có kế hoạch cho ai sử dụng cả..."

Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn biểu cảm của vợ và không thấy cô ấy phản đối. Vậy nên, chuyện này sẽ do tôi quyết định.

"Tùy con thôi."

Vào phút cuối, tôi gật đầu, giữ vững phẩm giá của một người cha. Nghe thấy vậy, Yukino nở một nụ cười rạng rỡ.

"Cảm ơn bố!"

Chỉ cần được nhìn thấy nụ cười đó, một căn hộ có đáng là bao. Chắc chắn nó có thể bán được giá tốt trên thị trường bất động sản, nhưng nụ cười của Yukino còn quý giá hơn nhiều. Nụ cười của con gái: Vô giá. [4]

[4] Câu quảng cáo ngắn gọn của thẻ Mastercard

Thật ra, nhìn Yukino phải van xin điều gì đó khiến tôi đau lòng. Mỗi khi con bé có yêu cầu gì từ tôi hoặc vợ tôi, con bé luôn đưa ra một lời trình bày đơn giản và logic. Đó là lý do tại sao, việc bị hỏi xin điều gì đó mà không có lý do rõ ràng như thế này khiến tôi yếu lòng.

Dù Yukino và Haruno có những phương pháp khác nhau, cả hai đều cực kỳ hiệu quả khi muốn xin điều gì đó từ tôi. Có lẽ vì chúng là những cô con gái dễ thương của tôi.

Vợ tôi á? Dĩ nhiên tôi cũng thấy bà ấy dễ thương. Suy cho cùng, cô ấy luôn thông báo cho tôi sau khi mọi chuyện đã rồi như "Em mua một căn hộ rồi.", "Em đã sửa tên trên giấy tờ.", và "Vì gửi tiết kiệm kỳ hạn không có lợi nhuận, em đã chuyển chúng thành trái phiếu kho bạc Hoa Kỳ.". Dù điều đó có dễ thương đến đâu, nó cũng khiến cô ấy đáng sợ gấp trăm lần.

Vừa mới trở về mái nhà thân yêu, cớ sao cô ấy lại vội vã muốn rời đi đến thế? Ý thức được nỗi cô đơn sắp ập đến, vai tôi trĩu nặng. Gần như cùng lúc đó, Haruno quay sang Yukino.

"Yukino-chan, em thật sự cần thiết phải ở tại đó đến thế sao?"

Tôi gật đầu tán đồng với Haruno. Thật sự cần thiết đến vậy sao? Không mà, đúng không? Sao con không ở lại đây, bên cạnh bố?

Ước gì tôi có thể nói ra những lời này…

"Ở đó tiện đường đến trường hơn. Đó là lý do ban đầu em quyết định ở đấy."

Tuy con bé nói vậy, nhưng lý do thật sự lại khác một chút.

Suy cho cùng, việc con bé sống một mình trong căn hộ đã được quyết định sau khi con bé vào trung học. Ban đầu không phải vì sự tiện lợi. Sự tiện lợi trong việc đi lại chỉ là kết quả kéo theo, có nghĩa là con bé đã lẫn lộn nguyên do.

Lý do chính Yukino sống một mình là do một tai nạn giao thông gần cổng trường. May mắn thay, Yukino không bị thương, nhưng con bé đã phải chịu một cú sốc tinh thần không nhỏ. Vì tôi và vợ bận rộn bồi thường cho nạn nhân, tôi đã đề nghị để con bé tránh xa để không phải liên quan.

Việc sắp xếp này cũng giúp Yukino tránh xa Haruno, vì khi ấy con bé có chút bất an, và vì hai đứa cũng không hòa thuận với nhau cho lắm.

Trong lòng tôi, Yukino là một đứa trẻ mỏng manh.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Haruno không mỏng manh. Con bé cũng mỏng manh, nhưng theo một cách riêng. Haruno giống như một tác phẩm thủy tinh tinh xảo. Mỏng manh đến nỗi, nếu vỡ tan, sẽ gây tổn thương cho người khác.

Còn vợ tôi ư? Tất nhiên vợ tôi cũng mỏng manh. Nói một cách nào đó, cô ấy giống như một vật liệu nguy hiểm có thể giết chết bạn khi tiếp xúc. Do đó, đối phó với cô ấy đòi hỏi sự tinh tế tối đa (có lẽ cần phải có chứng chỉ xử lý vật liệu nguy hiểm).

Do bản chất trái ngược của họ, họ có thể dễ dàng làm tổn thương nhau, và đó chính là vấn đề.

Haruno hôm nay đặc biệt quấn lấy Yukino, ôm chầm và trêu chọc con bé với nụ cười tinh quái như mèo Cheshire.

"Chị không nghĩ lý do là khoảng cách từ nhà, đúng không? Đó có thật sự là lý do duy nhất của em?"

"Không có lý do nào khác. Ở đó gần trường hơn. Những người thường xuyên trốn học sẽ không hiểu được đâu."

Haruno, người đang dựa vào Yukino, bị đẩy ra.

Vợ tôi, người vẫn luôn điềm tĩnh thưởng trà, dừng lại khi những lời nói đó lọt vào tai.

"Haruno, con không đi học sao?"

Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, cô ấy lẩm bẩm bằng giọng lạnh tanh. Nụ cười mỉm vẫn còn trên môi, điều đó càng khiến cô ấy đáng sợ hơn. Chuyện chẳng lành rồi, tôi nghĩ. Tôi lặng lẽ uống trà đen để rút lui khỏi cuộc trò chuyện, nhưng cuối cùng lại bị sặc trà.

"Con vẫn chưa rớt môn nào, nên kệ đi."

Nắm bắt cơ hội, Yukino cũng mỉm cười và đáp lời.

"Hả? Nếu là em, em vẫn phải đến lớp đều chứ. Bỏ bê hoàn toàn mà vẫn qua môn được, đúng là chị gái em có khác."

"Đ-Đâu có vấn đề gì khi chị học vượt một năm đâu chứ!"

Haruno vội vàng cãi lại, viện cớ với tôi và vợ tôi. Nếu con bé không gặp vấn đề gì với việc học vượt năm, suy ngược lại, có nghĩa là con bé chỉ vừa đủ số tín chỉ tối thiểu thôi......

Thì, Haruno là một đứa trẻ thông minh, nên tôi cũng không thực sự lo lắng về việc học của con bé. Đó là ý kiến của tôi, nhưng vợ tôi thì không nghĩ vậy.

"Haruno", cô ấy nhẹ nhàng gọi.

"Hãy nghĩ đến chi phí cho mỗi buổi học ở trường đại học kinh doanh của con đi."

Vợ tôi thở dài thườn thượt, đặt ngón tay lên thái dương như thể đang xoa bóp để giảm bớt cơn đau đầu.

Rồi, cô ấy nhìn Haruno với ánh mắt lạnh lùng.

Haruno nuốt những lời định nói, còn Yukino thì khẽ cười khúc khích bên cạnh. Nhận thấy mình đang bị tấn công từ cả hai phía, Haruno bĩu môi nhìn tôi như thể cầu cứu.

Đáng tiếc thay, tôi hoàn toàn bất lực trong tình huống này.

Tôi cũng từng là nạn nhân của ánh mắt băng giá đó cách đây rất lâu rồi.

Ngày ấy, tôi trở về nhà sau khi la cà ở quán mạt chược từ giữa trưa, người nồng nặc mùi thuốc lá. Cô ấy nhìn tôi y như bây giờ, nụ cười mỉm và ánh mắt lạnh tanh, là do tôi đáng bị như vậy.

Nhớ lại cảnh tượng kia, tôi lại ngửi thấy mùi thuốc lá mà tôi đã bỏ được 20 năm. Hồi đó, thuốc lá chỉ bằng một nửa giá bây giờ, nên tôi hút hết một bao mỗi ngày. Nhưng tôi đã bỏ thói quen đó ngay khi Haruno chào đời.

"Thôi được rồi, đừng có mà mải chơi quá mà bỏ bê việc học đấy."

Vợ tôi quở trách tôi bằng nụ cười mỉm và ánh mắt lạnh lùng. Dù vậy, nó vẫn ấm áp hơn so với những gì tôi nhận được khi còn là một người học việc cách đây 20 năm.

Tôi chỉ nói một câu vừa phải thôi, nhưng Haruno đã hờn dỗi, bĩu môi và quay mặt đi. Ngồi cạnh con bé, Yukino đắc thắng vuốt tóc.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy Yukino chiến thắng trước Haruno. Nhưng, đây chỉ là một vết xước nhỏ thôi.

Haruno dường như đang nhớ ra điều gì đó, rồi mím môi và mỉm cười.

Nụ cười ranh mãnh thừa hưởng từ mẹ con bé thật quyến rũ, nếu người ta có thể phớt lờ đi cái hào quang dữ dội tỏa ra từ nó. Khi mẹ con bé trưởng thành, cô ấy che giấu chúng bằng cách xòe quạt và giữ vẻ mặt lạnh lùng. Trong khi ấy, Haruno vẫn đang cố gắng sử dụng nó để hăm dọa.

Yukino, người vốn có một nụ cười đáng sợ tự nhiên, đứng lên để đáp trả. Có lẽ Haruno đang tốt bụng, cho phép Yukino có chút thời gian chuẩn bị cho đòn tấn công.

Xét cho cùng, các con gái tôi đều tốt bụng. Vợ tôi ư? Vợ tôi cũng tốt bụng nữa. Không có lý do cụ thể nào cho điều này, và tôi không thể đưa ra bất kỳ ví dụ cụ thể nào. Nhưng họ chắc chắn là tốt bụng. Thật đấy. Tin tôi đi.

"À, ra là vậy."

Haruno cười toe toét và tựa vào Yukino bên cạnh, xoắn một lọn tóc đen dài của Yukino quanh ngón tay. Sau đó, con bé vuốt ve má Yukino bằng đầu ngón tay.

"À, em không thể dễ dàng gọi cái cậu nhóc đó đến nhà mình được. Ngủ lại qua đêm cũng là điều không thể. Đó là lý do tại sao em muốn sống một mình trở lại."

"Cái g-"

Ngay lúc đó, Yukino giật mình và cứng đờ trên ghế. Còn tôi thì hoàn toàn hóa đá. Ể, khoan khoan khoan! Không thể nào! Chuyện này tệ rồi! Bố không cho phép chuyện này xảy ra đâu! Làm ơn cho bố biết tên, địa chỉ và số điện thoại của thằng đó. Ngoài ra, chuẩn bị một con búp bê rơm và năm cái đinh nữa. [5] Chuẩn bị xong, bố sẽ tung ra một đòn tấn công trực diện bằng búa!

[5] Ví dụ: Gosunkugi trong Ranma 1/2 đóng đinh vào hình nhân thế mạng có dính tóc Ranma để nguyền rủa.

...... Đó là những lời tôi muốn thốt ra. Thế nhưng, cú sốc quá lớn khiến tôi chỉ biết há hốc miệng như cá vàng mắc cạn.

Bình tĩnh, hãy cứ bình tĩnh lại đã. Trước hết, uống chút trà đen nào. Rồi sau đó... lấy búa!

Trong lúc tôi nhâm nhi trà, Yukino cũng vội vã uống cạn ly của mình. Con bé thở sâu một hơi rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"V-vâng, đúng vậy. Việc Yuigahama-san đến ngủ lại qua đêm quả thật... hơi khó. Thật ra, đôi khi con cũng ngủ lại nhà bạn ấy nữa. Tuy nhiên, đó không phải là lý do chính. Như con đã nói, việc ở lại đó hoàn toàn là vì tiện cho việc đi học mà thôi."

Sau một tràng giải thích dài dòng, cuối cùng Yukino cũng thả lỏng bờ vai cứng đờ và đặt chiếc ly không xuống đĩa. Vợ tôi điềm tĩnh rót thêm trà vào ly cho con bé.

Yukino quá ngay thẳng, nên con bé hoàn toàn vô vọng trong việc che giấu sự tình......

Dù vậy, giả vờ không biết sự thật đó là trách nhiệm của một người cha.

Kiểm tra từng người bạn của con gái mình là một hành động vô duyên. Dựa trên những gì con bé nói, Yuigahama-san có vẻ là một người bạn gái thân thiết, đến mức ngủ lại nhà nhau. Mạng lưới bạn bè của Yukino vốn rất nhỏ, nên nếu con bé có một người bạn tốt như vậy, tôi nên vui mừng mới phải.

Trong khi tôi cố gắng trấn an bản thân, Haruno lại đang cười phá lên. Ôm chầm lấy Yukino, con bé thì thầm vào tai em gái, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn nghe thấy.

"Không không, chị không nói về Gahama-chan đâu."

"Nee-san, im đi. Làm ơn im đi mà."

Yukino quay mặt lại, dùng tay bịt miệng Haruno.

Với hai má bị bóp chặt, Haruno trông như một chú chó con nghịch ngợm đáng yêu.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy hai chị em đùa giỡn vui vẻ như vậy. Mặc dù tôi vô cùng cảm động trước cảnh tượng hạnh phúc này, nhưng vợ tôi đã chịu quá đủ với những tiết lộ gây sốc này rồi.

"Thôi đi, cả hai đứa."

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô ấy, Yukino miễn cưỡng buông tay xuống, và Haruno cũng thả Yukino ra khỏi vòng tay.

Khi cả hai đã chịu lắng nghe một cách nghiêm túc, vợ tôi nhìn sang Yukino.

"Đó là một vấn đề đáng lo ngại, cùng toàn bộ những chuyện khác nữa. Con sẽ cần phải đặt ra những giới hạn rõ ràng."

Giọng nói của con bé bắt đầu chuyển từ giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng sang giọng điệu thuyết phục.

"Những chuyện như vậy, cậu ấy sẽ cảm thấy khó chịu vì nó."

Yukino cắn nhẹ môi, rồi tiếp tục nói một cách ngập ngừng. Sự rụt rè đó làm tôi nhớ đến những năm tháng tuổi thơ của con bé.

"Hơn nữa, nếu cậu ấy cảm thấy phiền phức hay khó chịu, con cũng sẽ rất lo lắng."

Vừa nói, đôi mắt ướt át của Yukino tràn ngập sự xấu hổ, sợ hãi, cũng như những suy nghĩ mâu thuẫn khác.

Khiến con gái tôi biến thành thế này...... Tôi không quan tâm hắn là ai hay ở đâu, tôi sẽ giết chết thằng khốn đó! [6]

[6] Bố Yuki buột miệng, từ bỏ lối nói năng trịnh trọng thường ngày, trở về giọng điệu ngổ ngáo, bụi đời của một gã du đãng năm xưa.

Khi bàn tay tôi siết chặt thành nắm đấm trên đùi, nó đột nhiên bị một chiếc quạt gõ vào. Nhìn sang bên cạnh, vợ tôi đang lắc đầu.

Suýt chút nữa thì tôi đã lỡ lời. Quá khứ chôn vùi của tôi suýt chút nữa đã trỗi dậy. Kết quả của việc suy ngẫm về quá khứ, tôi đã thề sẽ gác kiếm giang hồ, trở thành một người chồng, người cha đàng hoàng.

Là một người cha, làm sao để thấu hiểu con gái, khi con bé đang mang một vẻ yếu đuối đến vậy?

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Haruno đã ra tay trước một bước.

"Sẽ ổn thôi mà, phải không? Vì người chúng ta đang nói đến là cậu ta, chắc chắn cậu ta đã biết hết cả rồi. Với lại, Yukino-chan vốn dĩ đã là một người khó chiều rồi."

Được Haruno an ủi, Yukino quay mặt đi, ngượng ngùng đáp trả.

"Em không muốn nghe chị nói thế đâu. Nee-san cũng là một người phiền phức không kém!"

Thật không sai chút nào. Trêu chọc nhau, rồi lại an ủi nhau. Một kiểu biểu lộ tình cảm méo mó làm sao. Hai chị em đúng là giống nhau thật. Haruno mỉm cười, tinh nghịch chọc má Yukino.

"Em còn nghiêm túc hơn cả cậu ta. Mà cậu ta lại là kiểu người đào hào sâu bên trong, sau đó đào cả lớp hào ngoài kia. Dù có mời, không phải cậu ta cũng sẽ tìm đủ mọi lý do để trốn tránh sao?"

"Ừm, chắc là vậy thật."

Yukino thở phào nhẹ nhõm.

Rồi, vợ tôi phe phẩy chiếc quạt, hài lòng gật đầu.

"Nếu đã như vậy, thì không còn cách nào khác, phải nghiền nát hoàn toàn nước cờ đó thôi."

Giọng nói của vợ tôi, dù tươi tắn và rạng rỡ, vẫn khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Dù lời nói có phần nguy hiểm, đôi mắt cô ấy lại lấp lánh ánh cười.

Ký ức năm xưa ùa về khiến tôi rùng mình. Cái cảm giác con mồi bị săn đuổi mà tôi đã trải qua hai mươi năm về trước. Quả thật, khi được vợ hỏi liệu cậu ta có sập bẫy hay không, Yukino chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu.

Một cảm xúc riêng tư đến cực điểm như vậy, không phải là thứ có thể chia sẻ với bất kỳ ai.

Bỗng nhiên, Haruno như phát hiện một điều gì đó. Con bé lập tức quay sang nhìn vợ tôi, người đang nở một nụ cười tương tự.

"......Ra vậy. Vậy thì, trước tiên, chúng ta phải phá hủy mọi đường lui của Yukino-chan."

"Hả? Ch-chờ đã, Nee-san, chị định làm gì vậy? Em không biết chị đang toan tính điều gì, nhưng chắc chắn đó là một việc ngớ ngẩn, nên xin chị dừng lại đi!"

Yukino vội vàng quay sang Haruno, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, nắm lấy tay Haruno. Tuy nhiên, Haruno tạm thời giữ được Yukino, và quay sang mỉm cười nhìn tôi.

"Này bố, Yukino-chan có một người muốn bố gặp mặt đấy."

"Hả?"

Yukino sững sờ, há hốc mồm khi nghe những lời này. Khi những lời nói kia cuối cùng cũng ngấm vào, một vệt đỏ ửng lan dần trên đôi má con bé.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa tham gia vào cuộc trò chuyện, nên tôi có thể chỉ là một người quan sát mà không cần can thiệp. Nhưng giờ đây, những lời nói đó đã hướng trực tiếp về phía tôi, tôi không thể giả vờ làm ngơ được nữa. Chỉnh lại tư thế, tôi nhìn thẳng vào mắt con bé.

"Yukino, chuyện đó có thật không?"

"Ừm... không, không phải chuyện đó đâu ạ..."

Yukino bắt đầu bồn chồn, tay hết vuốt tóc mái lại quạt mặt, rồi lại chỉnh lại mái tóc.

"Yukino."

Giọng nói dịu dàng của vợ tôi kéo con bé khỏi dòng suy nghĩ miên man, Yukino vội rụt tay lại. Con bé cúi gằm mặt che đi đôi má ửng hồng, hít một hơi thật sâu rồi lí nhí nói.

"Dạ... thì là, cả con và cậu ấy đều không được giỏi cho lắm trong chuyện này, cái kiểu quan hệ này... nên là có lẽ sẽ cần nhiều thời gian ạ. Không cần phải vội đâu..."

Con bé ngượng ngùng quay mặt đi. Im lặng một hồi lâu, con bé mới dám đối diện với tôi.

Tôi chỉ có thể im lặng lắng nghe. Không thể ngắt lời con gái mình, khi con bé đang cẩn trọng suy nghĩ, rồi thành thật và nghiêm túc giãi bày những tâm tư sâu kín.

"Bố à, một ngày nào đó... con muốn giới thiệu cậu ấy với bố."

Ah, được nghe những lời này với nụ cười rạng rỡ trên môi con bé, làm sao tôi có thể từ chối được đây.

"Ừm... à, bố hiểu rồi."

Sống mũi tôi cay xè. Hơi thở tôi nặng nhọc và ẩm ướt.

Tôi vẫn luôn nghĩ, khoảnh khắc mà tôi đã chờ đợi từ ngày con gái chào đời sẽ đến muộn hơn nhiều so với tưởng tượng. Và giờ đây, nó đã thực sự đến rồi.

Tôi nghẹn lời. Không thể nói được gì, tôi chỉ biết thở dài. Thật là... quá sức chịu đựng, nên tôi đành gật đầu và nói điều gì đó mơ hồ cho qua chuyện.

"Tốt quá. Ừ, bố hiểu rồi... Trước mắt, cứ bình tĩnh đã, được không? Sau đó, có lẽ..."

Phải. Theo thời gian, tôi sẽ dần quen với cảm giác này. Cảm giác phải buông tay con gái mình.

Vậy nên, trước khi thời khắc ấy đến, tôi muốn khoảnh khắc này, khoảnh khắc chúng ta bên nhau, kéo dài thêm một chút nữa thôi.

Sau một hồi suy nghĩ, vợ tôi đột ngột gấp quạt lại và nói một câu chẳng ăn nhập gì.

"À phải rồi, giữa tháng Sáu không có lịch gì, vậy thì cứ chốt vào lúc đó đi."

"Sao em lại tự quyết định mọi chuyện vậy?"

Tôi hỏi với giọng run rẩy, mắt nhòe đi vì nước mắt. Vợ tôi cười rạng rỡ đáp.

"Nếu không làm vậy, anh yêu, anh sẽ bỏ trốn mất. Em phải ra tay trước thôi."

Hệt như một người phụ nữ đang yêu, một cô gái trẻ trước buổi hẹn hò đầu tiên, ánh mắt sắc sảo của cô ấy rạng ngời, vẫn đáng yêu và quyến rũ như ngày đầu chúng tôi gặp nhau.

Nụ cười quyến rũ ấy, chẳng hề ngây thơ trong sáng, mà lại giống như một con quỷ nhỏ tinh nghịch. Và nó vẫn cứ mê hoặc tôi sau hai mươi năm.

Trong lúc tôi còn đang ngỡ ngàng trước lời tuyên bố bất ngờ ấy, Haruno thì thầm với Yukino.

"Yukino-chan, phải làm như vậy đó."

"Em cần phải học hỏi thêm."

Ngắm nhìn gương mặt Yukino gật gù liên tục, tôi chợt cảm thấy có chút ái ngại cho cậu trai mà mình chưa từng gặp mặt.

Rồi cậu ta cũng sẽ bị truy đuổi, dồn vào chân tường, tay chân bị trói chặt sau lưng.

Và chẳng thể thốt lên lời nào.

Giờ đây, ba nữ thần của gia tộc Yukinoshita đang bàn bạc hết sức nghiêm túc. Thật gượng gạo khi đứng lảng vảng xung quanh trong lúc họ thảo luận về buổi gặp mặt ra mắt sắp tới.

"Nhưng mà, cậu bé đó sẽ chẳng đến đâu dù có mời theo cách thông thường."

"Phải chi có một cơ hội tốt."

Haruno rót rượu vào ly, trong khi Yukino đặt ngón tay lên môi trầm ngâm. Nhìn những nếp nhăn giữa đôi mày của họ, có vẻ đây là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng vợ tôi xòe quạt ra và đưa ra câu trả lời.

"Cơ hội ư? Nếu là một sự kiện như dạ hội, bố và mẹ có thể tham gia một cách tự nhiên."

"Phải. Nếu em nói là về công việc, hầu hết thời gian cậu ấy sẽ đồng ý thôi."

Yukino hơi lo lắng, nhưng cũng có chút tự hào về điều đó. Vợ tôi bật cười vui vẻ, tay đặt lên má.

"Ôi, tin tuyệt vời đấy. Cậu ta đúng là một người làm lý tưởng."

"Hay là nên xem xét lại thời gian thì hơn? Đây đâu chỉ là một bài kiểm tra cuối kỳ bình thường. Vì đó là kiểu người của cậu ấy mà, thế nào cậu ta cũng sẽ lấy cuộc thi làm cớ để nói những điều kiểu như ‘Tốt hơn là chúng ta nên giữ khoảng cách trong thời gian này’ hoặc những điều đáng ghét tương tự."

Haruno cười phá lên hưởng ứng, nhưng Yukino thì không.

"Những gì chị vừa nói... thật sự quá đúng, đến mức đáng sợ."

"Vì nó cũng giống như những gì Yukino-chan sẽ nói mà."

Haruno cười ngặt nghẽo, còn Yukino thì bực bội. Nhìn họ, vợ tôi nở một nụ cười dịu dàng.

"Có lẽ là vậy. Cậu bé đó, học lực của cậu ấy thế nào? Con có nghe nói gì về chuyên ngành mà cậu ấy chọn không?"

"D-dạ có. Con nghe nói có lẽ là giống với con."

Yukino trả lời vợ tôi, còn Haruno thì vui vẻ dựa vào con bé, nghiêng ly rượu.

"Trường đại học khác... những cuộc gặp gỡ mới... và rồi, một cuộc hội ngộ tình cờ. Thật là một viễn cảnh nghiệt ngã."

"Nee-san, im đi."

Thấy hai đứa lại bắt đầu cãi nhau, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng khách.

Nghe những chuyện tầm phào của mấy cô gái đó thật sự không tốt cho tim mạch. Không cần phải nói, vợ tôi vẫn còn đủ trẻ để được coi là một cô gái.

Nhìn đồng hồ trên tường trên lối ra, vẫn còn quá sớm cho buổi tối muộn. Các cửa hàng vẫn còn mở cửa.

Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ lần cuối tôi cảm thấy thèm một mình nhâm nhi một ly rượu ngon.

Khác hẳn lúc rời khỏi phòng ngủ, giờ đây bước chân tôi lên cầu thang có phần thanh thoát hơn hẳn.

Nhanh chóng thay bộ quần áo khác, và giờ là lúc đến quán bar quen thuộc.

Tôi lấy chiếc áo khoác, món quà từ người vợ yêu dấu ra khỏi tủ và khoác vội lên người. Chân trần, tôi rón rén rời khỏi nhà bằng những bước chân thoăn thoắt. Dù sao thì, chắc chắn lúc trở về, chúng sẽ lảo đảo lắm đây.

Khép cánh cửa lại thật khẽ, tôi cẩn trọng bước đi trên con đường lát đá cuội, cố gắng không dẫm lên sỏi đá.

Ngoài cổng, những bông hoa anh đào rơi lả tả dưới ánh trăng tựa một cơn bão tuyết. Người đàn ông khi rời khỏi tổ ấm, luôn phải đối mặt với bảy kẻ thù.

Kẻ thù của tôi, những kẻ đang cố gắng cướp đi cô con gái bé bỏng khỏi vòng tay người cha. Kẻ thù truyền kiếp, những kẻ sẽ cùng tôi chống lại cả các nữ thần.

Không hiểu vì sao, hôm nay, danh sách kẻ thù của tôi lại dài thêm một người nữa.

( Theo tôi nhớ còn có đoạn bố của Yukino, Yui và 8man gặp nhau ở quán rượu nói chuyện mà ở chương và vol nào thì chịu, chờ dịch thôi)

Đến cả bố còn sợ gia đình này. Tương lai anh 8 man, thế mà lúc tỏ tình anh nói tương lai không có gì. Bảo sao trong Shin, mẹ Yukino lúc hỏi main có em gái rồi cười, nói sẽ có cách thôi, hoá ra main sắp mang họ Yukinoshita rồi. Tiếc quá bác, với Haruno chắc may ra Tò mò quá khứ quá