Ý kiến cá nhân của Đấu Hoàng tiểu thư

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

36 214

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

279 400

MM!

(Hoàn thành)

MM!

Akinari Matsuno

Do một sự cố nào đó, Taro Sato đã đánh thức một tình trạng thể chất khiến anh cảm thấy rất thích khi các cô gái làm điều này hay điều kia. Với tốc độ này, anh sẽ không bao giờ có thể có một mối quan h

51 58

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

393 1848

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

47 102

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

634 2358

Tập 01 (I) - Chương 34

Rõ ràng là mùa hè… Sao lại lạnh đến vậy…

Giản Vân run cầm cập trong lòng Liễu Hân, lấy hết can đảm chậm rãi ngẩng đầu, trong nháy mắt liền cảm nhận được một luồng hơi thở băng giá lạnh buốt tập nhập tủy sống (ngấm vào tận xương tủy), sợ đến mức nàng lại lần nữa cúi đầu xuống.

Tất cả những người ở hồ bơi Sùng Minh lúc này ánh mắt đều tập trung vào bốn mỹ thiếu nữ đang tranh phong tương đối (đối đầu gay gắt) ở đây.

“Ồ? Đây không phải Lạc Hội trưởng sao? Hội trưởng đại nhân đã đến, Liễu Hân không kịp đón tiếp từ xa, thật sự hổ thẹn.”

Liễu Hân nhướng mày, đôi mắt xanh lam liếc nhìn Lạc Liên Nhi, trong giọng nói không hề có ý cung kính, thậm chí mơ hồ mang theo một tia khinh miệt (coi thường).

“Liễu đồng học nói quá lời rồi, giữa các bạn học, không cần khách khí như vậy, huống hồ… Liễu đồng học lễ tôi cũng không dám nhận đâu.”

Lạc Liên Nhi giữ nụ cười lịch sự, hào không yếu thế (không hề yếu thế) đáp lại.

Xem ra hai người này quen nhau… Hơn nữa quan hệ còn không tốt.

Nghe những lời nói kẹp dao giấu kiếm (ngụ ý ẩn ý thâm hiểm) của hai người, Giản Vân dựa vào lòng Liễu Hân nghĩ.

“Lạc Hội trưởng khoan hồng độ lượng (rộng lượng, bao dung) thật sự khiến tôi cảm động sát đất (cực độ), nhưng mà, xin thứ lỗi tôi hiện tại có việc muốn làm, không biết Lạc Hội trưởng có thể cho phép không?”

Liễu Hân lạnh lùng nói với Lạc Liên Nhi.

“Liễu đồng học nói đâu đâu, đương nhiên có thể… Nhưng mà, nhất thiết phải giữ Tiểu Nguyệt lại nhé.”

Liễu Hân nhíu mày.

Lạc Liên Nhi mỉm cười nhìn Liễu Hân một cái, sau đó chuyển ánh mắt về phía Giản Vân đang ở trong lòng Liễu Hân.

Ngô ách…

Thấy Lạc Liên Nhi đưa mắt nhìn tới, Giản Vân lại lần nữa vùi cái đầu nhỏ vào lòng Liễu Hân.

“Thì ra Tiểu Nguyệt học ở Sùng Minh à, trách không được tôi tìm hết tài liệu học sinh của Lạc Hoàng mà không tìm thấy. Nhưng mà, không ngờ lại gặp được Tiểu Nguyệt, thật là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ (có duyên ngàn dặm cũng gặp nhau)…”

“Xin mạn phép ngắt lời một chút, tôi và Giản Nguyệt còn có một vài việc phải làm, Liễu Hội trưởng ôn chuyện (tán gẫu) có thể để lần sau được không, đúng không?”

Liễu Hân chuyển ánh mắt về phía Giản Vân trong lòng, dùng ánh mắt hơi mang chờ mong nhìn Giản Vân.

“Ách? Là… Đúng vậy, tôi quả thật có chuyện muốn làm với Liễu Hân đồng học.”

Bản thân vốn đã bị Tu La tràng (màn kịch tranh giành tình yêu) dọa đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, Giản Vân nghe thấy lời Liễu Hân nói, như xối cam lộ (nhận được điều quý giá, giải tỏa), gật đầu như đảo tép tỏi (gật đầu lia lịa).

“Không biết Hội trưởng đại nhân có thể cho lộ (nhường đường) không?”

Liễu Hân lộ ra biểu cảm chiến thắng nhìn Lạc Liên Nhi nói.

“Ai? Làm việc? Có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không?”

Lạc Liên Nhi có chút khó hiểu nhìn.

“Hai người còn có thể làm gì đâu, vẫn là để Hội trưởng đại nhân tự mình tưởng tượng đi, Liễu Hân không thể phụng cáo (nói ra).”

…Hai người… Chẳng lẽ là… Chuyện đó sao?!

Trong khoảnh khắc, Lạc Liên Nhi não bổ (tưởng tượng ra) một hình ảnh đánh đầy mosaic (làm mờ).

Nhìn vẻ mặt hài hước của Liễu Hân, Lạc Liên Nhi lại lần nữa nhìn về phía Giản Vân.

“…Tiểu Nguyệt… Có thể nói cho mình biết rốt cuộc là chuyện gì không?…”

Chuyện này bạn muốn tôi nói với bạn thế nào? Muốn tôi nói với bạn là áo ngực của tôi bị tuột khi bơi sao?

“Này này này! Các người đừng lơ tôi! Hai người các người rốt cuộc là ai vậy? Là từ đâu chui ra, mau trả Giản Nguyệt lại cho tôi, chị hồ ly tinh!”

Nghiêm Tiêm Hi thấy hai người hoàn toàn bỏ qua mình, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang la hét.

“Ơ? Vị tiểu muội muội này cũng quen Tiểu Nguyệt sao?”

“Tôi mới không nhỏ! Tôi đã 17 tuổi rồi! Hơn nữa tôi mỗi ngày đều ngủ chung giường với Giản Nguyệt!”

“Ai?”

Lạc Liên Nhi nhìn Nghiêm Tiêm Hi một cái, sau đó dùng ánh mắt xác nhận nhìn về phía Giản Vân.

Mọi chuyện càng ngày càng phiền phức rồi…

Cảm nhận được ánh mắt của ba người, Giản Vân cúi đầu, toát mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, Giản Vân linh cơ vừa động (nảy ra ý tưởng).

“Ách ách ách… Đau quá…”

Trong số các lý do thoái thác, đau bụng là cái tệ nhất, nhưng vào lúc này, lại rất hiệu quả. Nhìn Giản Nguyệt ôm bụng rên rỉ, ba người lập tức dừng lại động tác rùng mình, đều hoảng loạn xông tới.

“Làm sao vậy? Bụng không thoải mái sao? Lập tức đưa bạn đến phòng y tế!”

“Không… Không cần đâu… Chắc là vừa rồi bị sặc nước, uống quá nhiều nước làm tôi đi vào nhà vệ sinh nôn một chút là được rồi.”

“…Được thôi…”

Liễu Hân bế Giản Vân chạy về phía cổng chính, Nghiêm Tiêm Hi và Lạc Liên Nhi cũng đi theo.

Liễu Hân không hổ là đội trưởng đội điền kinh của Lạc Hoàng, đôi chân thon dài trắng nõn trần trụi chỉ hai ba bước đã chạy đến một nhà vệ sinh nữ gần đó.

“Tôi tự mình đi vào là được rồi… Có thể ở đây trông chừng cho tôi không?”

Giản Vân từ trong lòng Liễu Hân xuống, che ngực, nói với Liễu Hân.

“Được thôi, không thoải mái thì cứ gọi tôi nhé.”

Vốn dĩ Liễu Hân định đi vào cùng Giản Vân để có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng nghe Giản Vân nói vậy, cũng đành hầu ở ngoài cửa.

Ngô, lừa các nàng như vậy… Cảm thấy không thoải mái chút nào, phải nhanh chóng thay đổi hình thức (biến hình) trở lại.

Giản Vân vào nhà vệ sinh nữ, nhanh chóng vào một buồng vệ sinh, sau khi đóng cửa lại, nàng đặt tay lên ngực, một luồng ánh sáng tím nhanh chóng thu vào ngực…

“Chết tiệt, cái này làm sao tôi ra ngoài đây?”

Nhìn trên người mình trừ một cái quần tam giác (quần lót) kiểu nữ vải cực ít ra thì không có gì che chắn, Giản Vân đã biến trở lại thành nam thân (cơ thể nam giới, ở đây là con người) oán giận nói.

“Giản Nguyệt, được chưa? Có phải không thoải mái không? Muốn tôi vào không?”

Không tốt! Không quản được nhiều như vậy nữa!

Nghe thấy tiếng Liễu Hân từ cửa truyền đến, Giản Vân lập tức cởi quần tam giác ra, ném xuống đất, từ cửa sổ phiên (leo) xuống.