Ý kiến cá nhân của Đấu Hoàng tiểu thư

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 107

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 103

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Tập 01 (II) Hành trình giải cứu - Chương 38

Hai chân vì không có bất kỳ điểm tựa nào mà huyền phù (lơ lửng), mười ngón tay tôi nắm chặt hàng rào sắt đã cong vênh, không cho mình bị vật rơi tự do do trọng lực.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt…”

Bộ phận hàng rào sắt nối liền với mặt đất phát ra tiếng kim loại biến dạng lạnh người (rợn tóc gáy).

Rõ ràng, cái cọc (ở đây là thanh hàng rào) đáng tin mà tôi đang nắm đã bắt đầu lung lay…

Cuộc sống luôn thường xuyên mang lại cho tôi những bất ngờ kiểu thảo nê mã (ám chỉ sự khó chịu, phiền phức), hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tôi không thích làm chuyện này, ngược lại, là chuyện thường xuyên tìm đến tôi.

Tôi cúi đầu, nhìn những người và xe nhỏ bé như con kiến phía dưới mình, không khỏi rùng mình một cái.

Khả năng kháng va đập cấp C của tôi thì tôi rất rõ, độ cao này, đủ để khiến mình bị ngã thành bánh nhân thịt… Phải nghĩ cách thôi…

“Ca ca ca…”

Nhưng điều kiện thực tế không cho phép tôi tiếp tục suy nghĩ, hàng rào đã bị tôi nắm ra một khe lõm (vết lõm), liên quan đến tôi, từ từ trượt xuống.

Sớm muộn gì cũng xong…

Tại sao tôi lại bị treo lơ lửng trên đỉnh một tòa nhà bỏ hoang bởi một cái cọc đáng tin? Chuyện này phải kể từ trưa nay…

Sau khi ăn trưa cùng Nghiêm Tiêm Hi, tôi lại đưa nàng về trường học, còn bản thân tôi thì, để không làm phiền trường học nữa, và cũng để không gặp lại cái sao chổi Kỷ Huân kia, đơn giản là không về trường, ra cổng trường đi bộ khắp nơi.

Tôi huýt sáo lang thang (đi lang thang) không mục đích trên đường phố rộn ràng nhốn nháo (đông đúc, ồn ào).

Bạn xem, ánh nắng mặt trời dịu dàng sáng rực này, cái thời tiết trong xanh nắng ấm này, cái đùi trắng nõn mềm mại này… Rồi sao?

Đúng lúc tầm mắt tôi đang định (chú ý) vào đôi chân non mịn (mềm mại, nõn nà) dần dần đến gần phía trước, bùm một tiếng.

Tôi và chủ nhân đôi chân đẹp này đụng cái đầy cõi lòng (đụng vào nhau một cách hoàn toàn).

À à… Xin giải thích trước, không phải tôi nhìn đôi chân này mà ngây người, mà là… Váy của người va vào tôi thật sự quá ngắn, tôi cảm thấy tôi chỉ cần hơi cúi thấp người một chút là có thể nhìn thấy nội y… Ngay cả chiếc váy chừng mực (đúng mực) này, tôi nghĩ không nhìn thấy cũng khó.

“Ách ách… Ai da? Không nhìn đường sao?”

Cô gái va vào tôi ngã xuống đất, phát ra tiếng bất mãn, trách móc tôi.

“À, thật ngại quá, tôi…”

Đúng lúc tôi cúi đầu xin lỗi, định đưa tay đỡ nàng dậy, vì váy quá ngắn, một ôn nhu hương (hương thơm dịu dàng, ở đây ám chỉ phần nhạy cảm của phụ nữ) xinh đẹp và đầy dụ hoặc (quyến rũ) ánh vào võng mạc (đập vào mắt) tôi…

Sọc xanh xen trắngTái cao (Tuyệt vời)!

Thấy lời nói của tôi bị kẹt (ngừng lại), nàng có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn tôi, thấy tôi ngây dại, lại theo tầm mắt tôi nhìn xuống…

“Ê a…!”

Hiểu được tôi đang nhìn chỗ nào, sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng vô cùng, một bàn tay lập tức bưng kín váy, một bàn tay phiến (tát) lại đây…

“Bốp!”

“A a!”

Trở tay (phản ứng nhanh chóng).

“Ngao ô!”

“Đừng đánh, tôi sai rồi, đầu tôi…”

Tôi lập tức quay đầu đi, lùi lại vài bước, rời khỏi phạm vi tấn công của nàng.

“Hừ! Đồ sắc lang (kẻ háo sắc).”

Thấy tôi quay đầu đi, nàng mắng liệt (tức giận) một tiếng, cẩn thận nắm lấy mép váy đứng dậy, trong quá trình còn thỉnh thoảng quan sát tôi có nhìn lén hay không.

Tôi nói, bạn nếu đã sợ cho hấp thụ ánh sáng (lộ hàng) như vậy, sao không mặc một chiếc váy dài hơn một chút? Mặc ngắn như vậy thì người khác dù không muốn nhìn cũng cần thiết muốn xem (phải nhìn thấy) mà.

Chờ nàng đứng dậy xong, tôi một lần nữa quay đầu lại, phát hiện trên người nàng mặc lại là váy đồng phục nữ sinh của Sùng Minh, chỉ là chiếc váy này thì… Ngắn hơn nhiều so với váy đồng phục thông thường, phỏng chừng là do nàng tự sửa.

Nàng để tóc dài đuôi ngựa sườn (tóc buộc lệch), phần ngọn tóc còn nhuộm thành màu vàng kim, trên khuôn mặt nhỏ khả nhân (dễ thương) toát ra một tia khó thuần (khó thuần phục, hơi bất cần), có vài phần khí chất của thiếu nữ bất lương (cô gái hư).

Nàng cố lấy cái miệng nhỏ (chu môi), hai tay ôm ngực, cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi gãi gãi đầu, định nói một câu để phá vỡ tình huống xấu hổ này.

“Ách, cái gì đó, hôm nay thời tiết không tồi nhỉ… Thật là hòa bình mà…”

Nhưng ngay khi tôi vừa nói xong những lời này, một tiếng nổ lớn rung trời (vang dội) truyền vào màng tai tôi thông qua chất môi giới (môi trường truyền âm).

Những người đi đường đứng gần bị sóng khí từ vụ nổ quát bay lên (thổi bay lên).

Tôi ổn định thân hình, quay đầu lại nhìn, phía sau một tòa nhà bách hóa lớn cao tầng bị nổ tung một lỗ hổng khổng lồ ở ngang eo.

Trong khói đặc của vụ nổ hiện lên những thanh thép cong vênh, những khối xi măng vỡ nát, và cả ánh lửa lờ mờ.

Vết tạc (vết nổ) này… Là C51…

Xem ra có thể bài xuất (loại trừ) khả năng là do sự cố nổ.

Thường xuyên sử dụng loại bom cương cường (mạnh mẽ) như C51, tôi nhìn thoáng qua liền hiểu, cái này tám phần lại là một vụ án tập thể có kế hoạch, có mục đích, hơn nữa tập thể này cũng không phải là loại tiểu ngư tiểu tôm (cá tép riu), mục đích tuyệt đối không đơn thuần chỉ vì tiền, một tập thể có thể chơi loại bom “quý tộc” như C51 thì sẽ thiếu chút tiền ấy sao?

“Cái mặt này đánh đến muốn hay không vậy…”

Không chờ tôi phun tào (cằn nhằn) xong, từ tòa nhà cao tầng vẫn còn bốc khói đặc đột nhiên vọt ra một bóng người. Bóng hình này giống như một tia chớp lao về phía tôi, với thế sét đánh không kịp bưng tai (nhanh như chớp), một tay một người, bế tôi và cô gái bất lương bên cạnh, song song kháng trên vai (vác trên vai hai người cùng lúc), sau đó lại như một trận gió, mang theo chúng tôi nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Thôi, sự việc là như vậy.

Tóm lại, lão tử lại bị bắt cóc, ơ? Sao tôi lại nói ‘lại’?

Trong một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô, một người đàn ông đầu trọc cao lớn đeo kính râm đang ngậm một điếu xì gà, lặng lẽ nhìn mặt đồng hồ.

“Thủ lĩnh, tôi đã về.”

Một người đàn ông cường tráng mặc áo khoác đen trên người khiêng (vác) hai bóng người so với hắn thì vô cùng gầy yếu, đi về phía người đàn ông đầu trọc.

Dứt lời, người đàn ông đó ném hai người đang khiêng trên vai xuống đất, vỗ vỗ tay.

“Ai da, cha mẹ ơi, cuối cùng cũng dừng lại… Tôi nói ông bạn già à, cái xe của ông tiêu (chạy) nhanh quá đấy, tê… Cái vai bị lạc (trật khớp) đau quá…”

Vừa bị ném xuống đất tôi liền bắt đầu oán giận.

Suốt dọc đường đi, tôi cứ cảm giác như bị lốc xoáy thổi qua, cảm giác mình cứ lơ lửng trên trời, dạ dày một trận quay cuồng (buồn nôn).

“Hai người này, là cậu mang về à?”

Người đàn ông đầu trọc chuyển tầm mắt về phía tôi và cô gái bất lương, kính râm che khuất ánh mắt hắn, khiến người ta không biết cảm xúc hiện tại của hắn. Tuy là hỏi câu, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định nói.

“Thủ lĩnh ông không phải nói con tin càng nhiều càng tốt sao? Tôi tiện tay dắt về hai người trên đường đó.”

Người đàn ông liếm liếm miệng, đắc ý nói.

“Ừm, cậu xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa, liền phải lộng một hồi tuồng (diễn một màn kịch).”

“Vâng.”

Người đàn ông cung kính đáp lời, đi xuống cầu thang.

“Đặt hai người họ cùng những con tin khác ở cùng nhau.”

Người đàn ông đầu trọc dứt lời, quay lưng đi, không còn nhìn về phía này nữa.

Lời còn chưa dứt, từ chỗ tối tăm của hành lang đi ra hai người đàn ông áo đen bịt mặt, trói tay tôi và cô gái bất lương bên cạnh ra sau lưng bằng dây thừng, rồi xách chúng tôi lên như xách gà con, đi lên tầng 3.

Đến tầng 3, hai chúng tôi giống như hai túi rác bị bọn họ ném xuống đất, ngã một cú cẩu gặm bùn (té sấp mặt).

“Nhẹ tay chút, lão tử là đóa hoa của tổ quốc!”

Cằm tôi cắn vào sàn nhà đầy bụi bẩn, tôi hướng về phía những người đàn ông đã ném chúng tôi xong, đang rời đi mà la lớn.

Bọn họ thì hoàn toàn không phản ứng lại tôi, đi xuống cầu thang.

“Tiểu huynh đệ, không sao chứ?”

Một giọng nói tạp âm dày nặng (khàn đặc, trầm đục) truyền đến, tôi quay đầu lại nhìn thấy là một chú đại thúc (ông chú) râu ria xồm xoàm.

Hắn cũng giống tôi, hai tay bị trói ra sau lưng, khoanh chân ngồi dưới đất.

“Đại thúc ông cũng bị bọn họ bắt tới à?”

Tôi còn chưa nói chuyện, cô gái bất lương một bên ngồi dậy, đã mở miệng trước một bước, cau mày hỏi.

“Đúng vậy, hôm nay tôi đang ở quán bán trái cây, đang bán thì một đám gia hỏa (thằng, cha) mặc áo đen xông tới, không nói năng gì, liền trói tôi lại, sau đó thì bị nhốt ở đây. Các cô xem… Bọn họ đều là.”

Dứt lời, đại thúc quay đầu lại, nhìn về phía sau.

Tôi lúc này mới phát hiện ra số con tin bị bắt cóc lại nhiều đến vậy.

Có nam có nữ, có già có trẻ, đủ mọi lứa tuổi, trong thần sắc của họ đều tràn ngập khủng hoảng và vô thố (bối rối), có người thậm chí bị dọa đến run cầm cập, sắc mặt tái nhợt.

“Tất cả cho lão tử (bố mày) thành thật điểm (nghe lời chút)! Đừng biết cái gì oai cân não (nghĩ bậy). Nếu không lão tử sẽ lôi nội tạng các người ra khỏi cơ thể!”

Một người đàn ông tráng hán (lực lưỡng) mặc quân phục màu xanh lục, vẻ mặt lưu manh khí (kiểu côn đồ) cầm một khẩu súng trường trọng hình (súng trường hạng nặng) hung tợn mắng liệt (tức giận) nói với chúng tôi.

“Này… Vị đại ca này, xin ngươi tha cho con gái tôi đi… Ngươi muốn giết muốn xẻo thì đến cái bộ xương già này của tôi là được… Con gái tôi mới 17 tuổi… Cầu xin ngươi…”

Một người phụ nữ trung niên vẻ mặt tiều tụy (tiều tụy, mệt mỏi) bò tới trước mặt tráng hán, quỳ gối trước mặt tráng hán một cái kính dập đầu (liên tục dập đầu) xin tha.

Nhìn người phụ nữ trung niên đang quỳ trên mặt đất, tráng hán cười khinh miệt, mạnh bạo một chân đá vào bụng nàng, đá nàng bay ra ngoài.

Người phụ nữ ngã vào tường, khóe miệng chảy ra vài tia máu tươi, hai mắt bắt đầu trở nên vô thần (không còn thần sắc).

“Mẹ!”

Trong đám người vụt ra một nữ sinh trung học, nàng bổ nhào vào trước mặt người phụ nữ đã chặt đứt khí (tắt thở), vùi đầu vào bụng người phụ nữ gào khóc.

“Ồn muốn chết!”

Tráng hán một tay nắm lấy tóc thiếu nữ, khiến thiếu nữ bị cưỡng chế ngẩng đầu lên.

Trên khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ đầy nước mắt, ánh mắt tràn ngập oán hận và sợ hãi nhìn tráng hán trước mặt.

“Nha, lớn lên cũng có vài phần tư sắc (sắc đẹp) đó, hắc hắc, rất hận ta đúng không? Chậc chậc, bị cô hận sao ta lại sướng thế nhỉ? Hắc hắc hắc hắc… Cái mùi vị này, vẫn là chỗ (nguyên vẹn) đó, có muốn thoát xử (thoát khỏi trinh tiết) trước khi chết không? Anh cả đây có thể giúp cô đó? Lại còn có nhiều người xem như vậy, hắc hắc hắc…”

Dứt lời, nam tử sắc mê mê (say mê sắc đẹp) nhìn về phía lòng dạ (ngực, ở đây chỉ vóc dáng) không nhỏ của thiếu nữ kia, bàn tay to cũng vươn về phía tư mật (chỗ riêng tư) của thiếu nữ.

“Không cần… Không cần mà…”

Thiếu nữ mang theo tiếng nức nở cầu xin.

Nhưng điều này lại càng làm tăng khao khát của tráng hán.

Còn những con tin một bên đều cúi đầu, làm như không nhìn thấy.

Thật ra điều này cũng không thể trách bọn họ, đều là những bình dân (người dân thường) không hề có lực tự vệ, bây giờ ngay cả bản thân mình còn giữ không nổi, ai còn tâm tư đi quản người khác?

“Thích… Chỉ biết khi dễ (bắt nạt) dân chúng tay không tấc sắt (không vũ khí).”

Cô gái bất lương bên cạnh tôi oán hận nhìn tráng hán.

Tôi liếc nhìn cô gái bất lương vẻ mặt phẫn hận.

Thật ra không nhận ra, cô gái bất lương này còn rất có tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa khác với các con tin ở đây, thần sắc của nàng không có một tia sợ hãi, thậm chí ngay cả hoảng loạn cũng không có.

định liệu trước (đã dự đoán trước) hay là không rõ lý lẽ (không biết gì)? Tôi hình như nhớ cái tráng hán vừa nãy có nói cụm từ “trước khi chết” phải không? Nếu không ngoài dự liệu, thì những con tin đang ngồi ở đây, e rằng không sống qua được ngày mai.