Vừa dứt lời, Giản Vân một chân đá về phía tên đại hán.
Giày da của nữ sinh còn chưa tiếp xúc với đầu đại hán, một trận âm thanh xương cốt vỡ vụn đã truyền ra.
“Lách cách, khụ lạp.”
Tên đại hán còn chưa kịp thét chói tai, phần ngực trở lên đã bị kình phong xé nát đến máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn biến dạng, giống như một cục đá rơi từ trên cây xuống, mạnh mẽ nện xuống bãi cỏ.
Sau đó Giản Vân từ trên cây nhảy xuống, nhìn những người đang kinh hãi, cười tà nói.
“Đã cho các người cơ hội rồi.”
Âm thanh như tiếng vọng địa ngục truyền khắp tai mọi người.
“Đáng ghét, con nha đầu này không phải người bình thường, mau khai hỏa!”
Người đàn ông áo trắng hét lớn.
Mọi người lập tức nâng các loại súng ống lên, bắn xối xả vào Giản Vân.
Giản Vân ngáp một cái, đi về phía mọi người.
Viên đạn đập vào người Giản Vân còn chưa bắn ra tia lửa nào đã bị bắn văng sang một bên.
“Này… Đây là cái thứ gì?”
“Cường độ thân thể cấp A?”
“Đây là quái vật rồi!”
Nhìn Giản Vân chậm rãi đi tới trong mưa đạn, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
“Đạn thường không làm bị thương cô ta, lấy đạn đạo đơn binh Gai độc ra!”
Người đàn ông áo trắng hô lớn.
“Vâng… Vâng!”
Những tên đại hán mặc vest lần lượt lấy ra mấy khẩu súng phóng lựu dài khoảng hai mét từ trong xe, hai người khiêng một khẩu, nhắm vào Giản Vân.
“Lại làm công dã tràng (công cốc).”
Giản Vân nhàn nhạt cười, nhìn ống phóng hỏa tiễn đang nhắm vào mình.
“Phóng ra!”
“Rầm rầm rầm!”
Theo lệnh của người đàn ông áo trắng, mấy quả đạn hỏa tiễn rời nòng pháo, thẳng tiến đến Giản Vân.
“Rầm rầm… Rầm rầm…”
Tức khắc, dưới chân Giản Vân, kể cả vùng đất xung quanh hơn hai mươi mét đều bị nổ tung.
“À, chết không toàn thây rồi.”
Người đàn ông áo trắng nhìn phía trước bị khói bụi bao phủ, cười lạnh nói.
Khói bụi chậm rãi tan đi, một bóng người sừng sững trong một cái hố lớn.
“Cái!…”
Mọi người tập trung nhìn vào, Giản Vân vẫn hào phát không tổn hao gì (không hề bị thương) đứng ở trung tâm cái hố lớn, ngay cả một hạt bụi cũng chưa dính vào, cứ như thể mấy quả đạn hỏa tiễn kia căn bản không bắn trúng người nàng vậy.
“Bắn xong rồi à? Vậy đến lượt tôi, a a ô ô ~”
Giản Vân lại ngáp một cái, sau đó trong nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện trước xe hơi, một tay tóm lấy gầm xe, nhấc bổng chiếc xe cùng những người trên xe lên, ném về phía những người đang ngơ ngác như ngốc B (từ chửi thề, ý chỉ ngu ngốc) bên cạnh.
Người bị chiếc xe bay tới đâm trúng, thân thể bị xe mang theo, bay xuống vách đá bên phải đường cao tốc.
Giản Vân lại nhấc một chiếc xe khác ném về phía người đàn ông áo trắng, người đàn ông áo trắng hai chân đạp mạnh, nhảy lên trên, né tránh chiếc xe đang bay tới, còn người đàn ông mặc vest bên cạnh hắn thì bị đâm xuống vách đá.
Giản Vân mỗi tay một chiếc, nhấc hai chiếc xe còn lại lên, đập vào những tên đại hán mặc vest còn sót lại, những tên đại hán có tên bị đập bay xuống vách đá, có tên bị đập nát chia năm xẻ bảy (tan nát, vỡ vụn).
“Giòn như bánh quy vậy.”
Giản Vân vỗ vỗ tay, nhìn những thi thể không ra hình người trên mặt đất, hai bím tóc đuôi ngựa lắc lắc, quay đầu lại, nhìn người đàn ông áo trắng.
“Được rồi, đến lượt ngươi đó.”
Ngoài dự đoán, người đàn ông áo trắng không hề lộ ra ánh mắt sợ hãi, vẫn giữ vẻ mặt trấn tĩnh.
“Ngươi tự kết thúc, hay để ta động thủ?”
Giản Vân chậm rãi đi về phía người đàn ông áo trắng.
Trong đôi mắt dị sắc lóe lên một tia sát ý.
“Ha ha… Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, ta quả thật không thể đánh bại ngươi, nhưng ngươi nếu muốn giết ta, cũng là không thể nào.”
Người đàn ông áo trắng lộ ra nụ cười tự tin.
“Cách nói thú vị, ai cho ngươi tự tin đó?”
Giản Vân lộ ra nụ cười hài hước nhìn người đàn ông áo trắng.
Người đàn ông áo trắng vẫy vẫy chiếc đồng hồ mặt đen đeo trên cổ tay phải của hắn, mặt đồng hồ có gắn một nút bấm màu hồng trắng.
“Biết đây là cái gì không? Đây là sản phẩm bảo hộ thân thể mới nhất của công ty ‘Khiên Lập Trường’ – ‘Phòng ngự tuyệt đối’, cái này là ta dùng tài sản bảy năm để đổi đó, nó mỗi ngày một lần, có thể phóng ra lưới phòng hộ tuyệt đối không thể công phá xung quanh người sử dụng liên tục một giờ… Ngươi không giết được ta!”
Nói xong, người đàn ông áo trắng nhấn nút màu trắng trên đồng hồ.
Một quả cầu mạng lưới trong suốt bao bọc lấy người đàn ông áo trắng.
Giản Vân thân hình chợt lóe, lẻn đến trước mặt người đàn ông áo trắng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm thành nắm đấm, một quyền đánh vào mạng phòng ngự, mạng phòng ngự chớp động một chút, không có chút dấu hiệu vỡ nát nào.
Giản Vân thu nắm đấm lại, nhướng mày, sau đó một lần nữa nắm chặt tay phải thành nắm đấm, cong cánh tay phải lên.
“Vô dụng, cái lưới này ngay cả lực lượng cấp A cũng không thể…”
“Rầm rắc!”
“Sét đánh nát…”
Người đàn ông áo trắng ngừng phát ra âm thanh, bởi vì cô bé trước mắt lại một quyền đánh ra vết nứt trên mạng phòng hộ, cuối cùng, vết nứt lan tràn ra toàn bộ mạng phòng ngự, mạng phòng ngự vỡ nát, những mảnh vỡ như bông tuyết bay tán loạn.
“Ừm, có thể chịu được hai phần lực đạo của ta, chiếc đồng hồ của ngươi quả thật là một thứ tốt đó.”
“Không… Không thể nào…”
Người đàn ông áo trắng trợn mắt há hốc mồm nhìn cô bé trước mắt, cái thân hình nhỏ nhắn này, trong mắt người đàn ông áo trắng lại giống như một Ma Vương khổng lồ.
“Đến lượt ngươi đó.”
Giản Vân nâng nắm tay nhỏ, chậm rãi nhắm vào người đàn ông áo trắng.
“Chờ… Khoan đã, chiếc đồng hồ này tôi tặng cô… Cầu xin cô, tha… cho tôi cái mạng được không?”
Người đàn ông áo trắng không ngừng lùi về sau, hoảng sợ nhìn Giản Vân.
“Ơ? Tôi hình như đã cho ngươi cơ hội rồi, là chính ngươi từ bỏ đó, hơn nữa giết ngươi tôi không phải cũng có thể có được cái đồng hồ đó sao?”
Khuôn mặt búp bê hoàn mỹ tinh xảo của Giản Vân lộ ra nụ cười thị huyết (khát máu), đôi mắt dị sắc tràn ngập hơi thở sát ý.
“Ngươi ngươi… Sẽ không chịu phóng ta một con ngựa (tha cho tôi một con đường sống) sao?”
Người đàn ông áo trắng run rẩy hỏi.
“Ngươi nói xem?… Nói.”
Giản Vân liếm liếm môi, chậm rãi đến gần người đàn ông áo trắng.
“Ngươi… Ngươi đừng tới đây… Đừng tới đây!”
Người đàn ông áo trắng sợ hãi nhìn Giản Vân đang đến gần, không ngừng lùi về sau.
Sau đó, hắn nhìn thấy cô bé tóc hồng đang bị trói ở phía sau Giản Vân, lộ ra vẻ mặt điên cuồng.
Dù sao cũng là chết, lão tử muốn kéo một cái đệm lưng (kẻ chết thay)!
Hắn chậm rãi đưa tay vào túi áo, nhìn Giản Vân đang dần áp sát, nhanh chóng từ túi áo móc ra một khẩu M500 màu đen, nhắm vào cô bé tóc hồng.
“Bùm!”
Cô bé tóc hồng hoảng sợ nhìn người đàn ông chĩa nòng súng vào mình, bắn vào mình.
Cảm nhận được viên đạn đang lao về phía mình, cô bé tóc hồng nhắm nghiền đôi mắt lại.
Nhưng mà, đau đớn lại mãi không truyền đến, sau lưng và phần đùi trong của mình thì cảm giác bị hai cánh tay mềm mại nhỏ nhắn, nhưng mạnh mẽ ôm lấy.
Mở mắt ra nhìn, đập vào mắt chính là một khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, hai bím tóc đuôi ngựa màu tím lam mềm mại như tơ lụa phiêu động, một đôi mắt dị sắc đang nhìn mình.
Cô bé tóc hồng trong chốc lát nhìn ngây người.
“Bạn không sao chứ?”
“…”
“Nói một câu đi?”
“Ôi a! Ồ ồ… Đúng đúng không dậy nổi… Tôi…”
Cô bé tóc hồng lúc này mới ý thức rằng mình vừa rồi nhìn quá mê mẩn, không trả lời câu hỏi của Giản Vân.
Ngay khi nàng định mở miệng, khóe miệng Giản Vân nhếch lên, dùng giọng điệu đùa cợt nói.
“Vẫn còn có thể phạm hoa si (mê trai), xem ra không sao rồi.”
Nghe vậy, cô bé tóc hồng đỏ mặt, vùi mặt vào bộ ngực đầy đặn của Giản Vân.
Thấy không bắn trúng, người đàn ông áo trắng ném khẩu súng đi, cuống quýt quay người bỏ chạy.
Hắn còn chưa chạy được vài bước, Giản Vân liền lẻn đến trước mặt hắn, nâng chân phải lên, một cú đá xoay người đá bay đầu hắn khỏi cổ, đầu như quả bóng đá bay xuống vách đá, thân thể thì ngã xuống tại chỗ, cổ tuôn trào máu tươi.
Cô bé tóc hồng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, sau đó tầm mắt bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại luôn che lại.
“Con ngoan không được xem những thứ này đâu.”
Giản Vân dùng tay che mắt thiếu nữ, cười cười, đặt thiếu nữ xuống đất, lột chiếc đồng hồ trên thi thể.
“Hắc hưu!”
Sau đó một chân đá thi thể xuống vách đá.
“Giết người không càng hóa (thêm lợi ích), tương đương bạch bận việc (làm công cốc).”
Giản Vân nhìn chiếc đồng hồ công nghệ đen trên tay mình, cười cười.
“Cái đó… Cảm ơn bạn đã cứu mình.”
Cô bé tóc hồng bên cạnh đỏ mặt, nói với Giản Vân.
“Không có gì, tôi cũng chỉ là trả nhân tình thôi.”
“Ai? Nhân tình?”
“Ách… Không phải… Là cái đó… Ách… Cái này… Không… A a a dù sao bạn cứ coi như tôi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đại hiệp (người anh hùng thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ) đi.”
Giản Vân nghĩ không ra cách giải thích, liền tùy tiện nói cho qua chuyện.
“Dù sao đi nữa, cảm ơn bạn, mình tên là Lạc Liên Nhi, xin hỏi đại hiệp tên là gì?”
“Giản Nguyệt.”
“Ồ, họ Giản Nguyệt hay sao? Cái họ tên này có chút kỳ lạ nhỉ…”
Lạc Liên Nhi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Giản Vân.
“Không phải đâu! Tôi tên là Giản Nguyệt, Giản Nguyệt mà.”
Giản Vân một bên đỏ mặt lớn tiếng nói.
“Ha ha… Biết rồi mà, mình nói đùa thôi, Giản Nguyệt cô bé nhỏ.”
Lạc Liên Nhi che miệng cười khẽ nói.
Lạc Liên Nhi ngày thường có thể nói là một tiểu thư khuê các cử chỉ ưu nhã, mặc dù gặp ai cũng sẽ mỉm cười lịch sự, nhưng nàng chưa từng cười vui vẻ như hôm nay.
“Đừng học tôi nói chuyện mà, còn nữa, người ta đã 17 tuổi rồi, không cho gọi người ta là nhỏ đâu.”
Giản Vân tức khắc tạc mao (nổi cáu), nhảy lên nhảy xuống hét lớn, hai bím tóc đuôi ngựa cũng nảy lên nảy xuống theo.
Giản Vân dường như đã trải nghiệm được cảm giác của Nghiêm Tiêm Hi khi mình nói với Nghiêm Tiêm Hi trước đây.
“Ha ha a… Được rồi mình biết rồi mà, ha ha…”
Căn bản là không biết gì cả…
Nhìn Lạc Liên Nhi vẫn còn đang cười bên cạnh, Giản Vân lắc đầu, lắc lắc hai bím tóc đuôi ngựa.
“Được rồi, đừng cười nữa, nói chuyện chính đi, bạn có biết lần này bắt cóc bạn là ai không?”
Giản Vân nghiêm trang hỏi Lạc Liên Nhi.
Nghe tiếng, Lạc Liên Nhi cũng ngừng cười.
“Không biết, mình ra cổng trường mua đồ thì bị bọn họ chặn ở ngõ hẻm bắt đi, vừa rồi mình ở trên xe nghe nói bọn họ muốn giao dịch ở một chỗ, giao mình cho chủ khách hàng, bọn họ chắc là nhận chỉ thị từ ai đó.”
Giản Vân liếc nhìn chiếc xe bị đập nát ở một chỗ khác, trên biển số xe, một bông hoa ngô đồng lớn.
“Đưa Phật đưa đến Tây (giúp đỡ đến cùng), tôi sẽ giúp bạn bắt kẻ chủ mưu ra….”
Nói xong, không chờ Lạc Liên Nhi nói chuyện, Giản Vân một cái công chúa ôm, bế Lạc Liên Nhi lên, với tốc độ mắt thường không thể quan sát được lao về phía rừng cây bên phải. Lạc Liên Nhi bị Giản Vân ôm mặt đỏ ửng, mặc kệ Giản Vân ôm lấy, tựa vào người Giản Vân ngửi mùi hương thoang thoảng từ người Giản Vân…
“Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, bạn thật lợi hại nha, mấy tên đại hán đó lợi hại vậy mà bạn lại hai ba cái đã đánh gục họ, chỉ số cơ bản của bạn nhất định rất cao phải không?”
Thiếu nữ trong lòng Giản Vân tò mò hỏi.
“Tiểu Nguyệt bé nhỏ? Đó là ai vậy?”
“Ừm? Chính là bạn đó? Có gì không đúng sao?”
Lạc Liên Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Giản Vân.
“Người ta không nhỏ đâu…”
“Ô ô… Tiểu Nguyệt không thích ái xưng (tên gọi thân mật) mà người ta đặt cho sao?”
“Thật sự không thích lắm… Còn nữa, ái xưng là gì vậy…”
“Ô ô ô… Tiểu Nguyệt ghét mình rồi…”
Lạc Liên Nhi nói, một giọt nước mắt liền chảy ra, vẻ mặt nhu nhược đáng thương.
Cảm nhận mái tóc dài hồng nhạt mềm mại của Lạc Liên Nhi đang xõa trên cánh tay mình, ngửi mùi hương trinh nữ của thiếu nữ, Giản Vân mặt đỏ ửng.
“Được rồi… Tùy bạn vậy…”
“Gia!…”
Lạc Liên Nhi, khóc xong liền tươi tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nở rộ nụ cười như hoa, giống một cô bé nhỏ giơ hai tay lên.