Ý kiến cá nhân của Đấu Hoàng tiểu thư

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 107

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 103

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Tập 01 (II) Hành trình giải cứu - Chương 58

“Ai, đừng nhắm mắt lại, hãy nhìn thế giới này một lần nữa đi, dù sao cũng là lần cuối cùng.”

Người đàn ông thở dài, thu hồi cây hắc bổng (gậy đen) có khắc hoa văn màu tím, đi đến trước mặt Nghiêm Tiêm Hi và cúi xuống.

“Mơ luôn phải tỉnh lại, dù không có chúng tôi, một con sói thật sự có thể ở trong bầy cừu mãi được sao?”

Người đàn ông mỉm cười xoa tóc nàng, đột nhiên không hề dự triệu (báo trước) hiện ra hắc bổng, vung lên hư không một cái.

Mấy viên đạn bay thẳng về phía sau hắn dường như bị trúng tà (bị ma ám) mà dừng lại giữa không trung, sau đó từng viên rơi xuống đất một cách vô lực (yếu ớt).

“Thiếu niên, đánh lén (đánh úp) không phải là hành vi tốt đâu.”

Người đàn ông hơi nghiêng đầu nhìn về phía tôi, nụ cười không giảm.

“Giản… Vân, chạy mau… Bạn, không phải đối thủ của hắn.”

Nghiêm Tiêm Hi đã gần như hôn mê (bất tỉnh), ánh mắt mờ ảo nhìn về phía cái bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, dùng chút sức lực cuối cùng của mình mà nói.

“Yên tĩnh, tiểu công chúa, việc bạn cần làm bây giờ là ngoan ngoãn làm người xem (khán giả), đừng làm chuyện thừa thãi đó nha.”

Người đàn ông trung niên dùng khớp ngón tay gõ gõ đầu Nghiêm Tiêm Hi, sau đó quay sang nhìn người đàn ông phía sau.

“Vậy thì, thiếu niên, bạn hẳn là đến để cứu vớt tiểu công chúa đi, thật là dũng cảm đó. Ai, tình cảnh bây giờ đột nhiên làm tôi nhớ lại câu chuyện cổ tích khi còn nhỏ xem về hiệp sĩ cứu công chúa khỏi tay Ma Vương. À, thật đúng là hoài niệm (nhớ nhung) mà.”

Giọng điệu nói chuyện của người đàn ông không có một chút trào phúng (châm chọc), ngược lại, đối đáp với hắn thật giống như đang trò chuyện việc nhà (chuyện phiếm) với một người đàn ông trung niên hòa ái dễ gần (hiền hòa dễ gần).

“Vậy thì, cụ ông muốn làm tên ma đầu (kẻ đứng đầu ma quỷ) kia à?”

Tôi không vội không chậm (ung dung) nạp đạn vào băng đạn MP9, bình thản nhìn người đàn ông.

“Ai ai, đừng gọi cụ ông chứ, tôi còn trẻ mà.”

Người đàn ông cười khổ sửa đúng (chỉnh lại) nói.

“Hơn nữa, bạn học cũng ngộ sai ý tứ (hiểu lầm ý) của tôi rồi, câu chuyện hiệp sĩ cứu công chúa thật sự rất đẹp, nhưng chung quy chỉ là một câu chuyện cổ tích dùng để hống tiểu hài tử (dỗ trẻ con) thôi, không thể loạn lấy đảm đương thật (lấy bừa làm thật) được.”

“Ồ? Nói vậy ông không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ (tuân theo quy tắc)?”

Tôi đã nạp xong đạn.

“Sao, dù sao cũng là nhiệm vụ cấp trên giao xuống, không hơi chút dùng điểm tâm (chút tâm tư) thì sẽ rất phiền phức.”

Người đàn ông dường như vô cùng buồn rầu, gãi gãi đầu.

“Vậy sao? Vậy thì tôi đành phải làm rớt (đánh bại) ông thôi.”

Dứt lời, tôi nhắm nòng súng vào đầu hắn.

“Người trẻ tuổi có tự tin là chuyện tốt, nhưng mà… Thiếu niên, bạn biết kết cục của hiệp sĩ cứu công chúa trong phiên bản hiện thực không?”

Hắn dừng lại một chút, lại lần nữa lộ ra nụ cười xinh đẹp tính (xinh đẹp) kia.

“Hiệp sĩ bị Ma Vương giết chết, còn công chúa, bị vĩnh viễn nhốt trong địa lao vực sâu (ngục tối vực sâu).”

“Thú vị, ông có thể đến thử xem!”

Tôi cầm MP9 lên, khấu hạ cò súng (bóp cò), từng viên đạn từ súng mạo ngọn lửa (phun lửa) bay ra, những viên đạn dày đặc (dày đặc) lao về phía người đàn ông.

Người đàn ông chỉ hơi mỉm cười, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ.

“Cố lên, phải ngắm chuẩn hơn một chút nha.”

Bên tai truyền đến giọng nói gần trong gang tấc (rất gần), tôi quay đầu lại, một khuôn mặt tươi cười tiến vào tầm mắt tôi.

Tôi nắm chặt MP9, hai tay sau trương súc đủ lực (đưa ra sau tích đủ lực), ném đuôi súng về phía khuôn mặt kia.

Ngay khi đuôi súng cách mặt hắn không đủ một phân mét (khoảng cách rất nhỏ), một cổ tay vững vàng chặn lại đuôi súng đang vung tới, tay còn lại nắm chặt quyền, một cú đấm thẳng hướng vào mặt tôi.

Tôi nghiêng đầu né tránh, quyền phong cường đại (luồng gió mạnh từ cú đấm) thổi bay tóc mái của tôi, không hề có chút động tác tạm dừng, tôi cong chân, một cú đầu gối đâm hung hăng đỉnh (đầu gối thúc mạnh) vào bụng người đàn ông.

Đương nhiên, tôi đối với lực lượng của mình vẫn có chút B số (tự tin), nhanh chóng lợi dụng cơ hội này kéo giãn khoảng cách với người đàn ông, hoàn toàn không mong đợi lần này có thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho hắn.

Một tay nhắc MP9 đối với đạo thân ảnh không ngừng né tránh (hướng về bóng dáng không ngừng né tránh) mà bắn phá liên hồi.

Tốc độ của người đàn ông cực nhanh, nhanh chóng né tránh trong mưa đạn (làn đạn dày đặc), giống như một sợi lông chim hoàn toàn không bị ướt chút nào trong cơn mưa lớn.

Vài tiếng không đạn (hết đạn) vang lên nghĩa là băng đạn đã hết, tôi treo MP9 vào thắt lưng, rút ra bao đựng súng FN57, tay phải rút ra một cây lưỡi lê (dao găm), chạy về phía người đàn ông.

Nâng FN57 lên, từng viên đạn bắn ra, những viên đạn khắp nơi phân tán (tản mát khắp nơi) đã hoàn toàn phong kín (khóa chặt) tất cả lộ tuyến né tránh của người đàn ông, thêm một viên đạn bắn về phía đầu hắn.

Và lúc này, một cảnh tượng kinh ngạc xuất hiện, người đàn ông đưa tay ra phía trước nắm chặt, hơi run rẩy vài cái, rồi ngừng lại.

Hắn từ từ mở bàn tay đang nắm chặt ra, một viên đạn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

“Ha, lực đạo khiến người sung sướng (thú vị), thiếu niên, bạn là súng ống tông sư (bậc thầy về súng) phải không? Lúc đầu tôi thật sự đã xem thường (đánh giá thấp) bạn rồi.”

Hắn cười cười, hoạt động cổ tay một chút.

Tên này… Thế mà lại tay không đỡ được viên đạn tôi bắn ra…

Tôi trở tay nắm lấy lưỡi lê, hung hăng thọc (đâm mạnh) về phía tâm oa (vùng tim) hắn, hắn nghiêng người né tránh, hai chân dậm mạnh để tạo khoảng cách với tôi.

Tôi đang định nâng súng lên, không ngờ đột nhiên một đòn nghiêm trọng (cú đánh mạnh) đánh vào lưng tôi, tôi chỉ cảm thấy lưng tê rần (đau nhói), một ngụm máu dũng (trào lên), máu tươi chảy ra từ miệng tôi.

Tôi bất chấp đau đớn, cũng không kịp nghĩ tên đó làm sao lại vòng ra sau lưng tôi, bởi vì một cú tiên chân (đá xoay) lại bay về phía tôi.

Tôi đi phía trước phiên cái té ngã (ngã nhào về phía trước), cú tiên chân mang theo kình phong (gió mạnh) thổi lệch thảo căn (rễ cỏ) bên cạnh, đủ thấy lực đạo của cú đá này rốt cuộc lớn đến mức nào.

“Tiểu bạn hữu, bạn vẫn nên thôi đi, vừa rồi cú đó tôi chỉ dùng để thử, chỉ dùng khoảng một thành lực đạo (mười phần lực đạo) mà thôi, không ngờ như vậy mà vẫn có thể đánh bạn đến hộc máu (khạc ra máu), cơ thể bạn quá giòn, vẫn nên thôi đi. Vậy thì, bạn bây giờ từ bỏ quay về, tôi có thể tha cho bạn một mạng, chỉ chặt đứt một bàn tay của bạn là được.”

“Ha hả.”

Tên này, thật ra căn bản chính là một con tiếu diện hổ (hổ mặt cười, ý nói người ngoài hiền lành nhưng bên trong độc ác).

Tôi không tỏ ý kiến (không bình luận gì) cười cười, ôm lấy trái tim vẫn còn đang đau nhói, từ từ ngồi dậy, lại lần nữa giá nổi lên vũ khí (giơ vũ khí lên).

“Ai, gian ngoan không hóa (cứng đầu không chịu nghe lời), chú đây là vì bạn tốt mà.”

Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận (tiếc nuối).

“Tiếp theo tôi cũng sẽ không có bất kỳ lưu thủ (giữ lại sức lực) nào đâu nha, tôi lại cho bạn một cơ hội tốt.”

“Ha hả, cụ ông, B cũng không thể trang đến quá sớm (kiêu ngạo cũng không nên thể hiện quá sớm), cẩn thận lóe eo (đau lưng) đó nha.”

“Yên tâm, chú đây mỗi ngày sáng đều có tập thể dục buổi sáng (tập thể dục buổi sáng), cơ thể vẫn còn ngạnh lãng (khỏe mạnh).”

Người đàn ông lại thay bộ dạng mỉm cười hòa ái (hiền lành), làm động tác triển lãm cá nhân kỳ cơ bắp (khoe cơ bắp).

“Phải không? Nhưng mà chú, tôi dám khẳng định, ông không sống được đến phút tiếp theo đâu.”

Tôi tà tà cười cười (cười nham hiểm).