Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

I Was Mistaken as a Great War Commander

(Đang ra)

I Was Mistaken as a Great War Commander

애완작가

Đây hẳn là cơ hội thích hợp để mình đầu hàng quân Đồng Minh. Daniel thầm nghĩ.

26 543

Vol 1 - Chương 1: Đối mặt với “Lao động công ích”

“Không được rồi… Tôi không đủ sức đâu.”

Giọng tôi run rẩy, pha lẫn mệt mỏi và tuyệt vọng, khi nói với những người bạn cùng nhóm, Grieving Souls.

Mới chỉ 1 năm kể từ ngày bọn tôi bắt đầu con đường thợ săn kho báu, vậy mà chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, cuộc sống tôi đã đảo lộn hoàn toàn.

Những hầm kho báu là nơi tập trung của ma chất.

Bên trong đó đầy rẫy hiểm nguy:

Huyễn Ảnh và quái vật dữ tợn, bẫy rập chờ sẵn để cắn xé bất kỳ ai, thậm chí cả sự phản bội từ đồng đội của chính mình.

Bọn tôi từng nghe kể nhiều về chúng, còn tôi thì đọc vô số truyện phiêu lưu cũ và nghĩ rằng mình hiểu rõ tất cả.

Nhưng khi thật sự bước chân vào nghề, những thử thách khốc liệt đã nghiền nát sự ngây thơ và tinh thần yếu ớt của tôi.

Tôi chẳng nhớ nổi mình đã bao lần nôn khan vì sợ hãi.

Những chuyến phiêu lưu cận kề cái chết đã vắt kiệt cả thể xác lẫn tâm hồn tôi.

“Tôi không thể theo kịp mọi người được nữa. Chắc các cậu cũng biết rồi… mỗi lần chúng ta đột kích, tôi đều là người kéo tụt cả đội lại.”

Trong một tổ đội thợ săn, ai cũng có vai trò riêng.

Người tấn công như Kiếm Sĩ hay Pháp Sư đảm nhiệm chiến đấu.

Người hỗ trợ như Đạo Tặc hay Giả Kim Thuật Sư lo trinh sát và gỡ bẫy.

Và cuối cùng là người bảo vệ, hồi phục như Thánh Kỵ Sĩ hay Tư Tế để giữ mạng cho cả đội.

Còn tôi?

Chẳng có tài năng gì trong số đó.

Chỉ là gánh nặng.

Tôi đã cố gắng hết sức, chạy hết sư phụ này đến sư phụ khác, mong tìm ra chút năng khiếu tiềm ẩn.

Nhưng rồi tôi hiểu ra một sự thật phũ phàng:

Người không có tài, dù nỗ lực cỡ nào, cũng chẳng bao giờ vượt qua được kẻ có tài năng thật sự.

Luke, người bạn thuở nhỏ, cùng những thành viên khác đều là những kẻ làm việc đến mức phi thường.

Ai thấy cũng phải kinh ngạc trước nghị lực của họ.

Còn tôi… dù có cố đến mấy, ngày vẫn chỉ có 24 tiếng, và khoảng cách ấy vĩnh viễn không thể lấp đầy.

Một tổ đội thường chỉ có 5, 6 người.

Nếu bỏ tôi ra hoặc thay bằng 1, 2 người có năng lực thật sự, nhóm của Luke hẳn đã tiến xa hơn rất nhiều.

Nghe tôi van nài, Luke Sykol trầm ngâm gật đầu:

“Ờ, cậu nói đúng. Chúng ta đúng là chưa đủ mạnh.”

“Không! Ý tôi không phải thế mà!”

Ngồi cạnh cậu, Liz Smart bật cười:

“Xin lỗi nhé, Krai. Nếu bọn tớ mạnh hơn nữa thì cậu đã chẳng phải lo rồi.”

“Tôi nói thật đấy, không phải như thế!”

Họ vốn đã đủ mạnh rồi.

Quá mạnh là đằng khác.

Dù phải kéo theo một gánh nặng mang tên Krai Andrey, họ vẫn đủ sức chinh phục những kho báu ngày càng nguy hiểm hơn.

Nếu chỉ còn 5 người, lẽ ra họ đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Thế nhưng lời tôi chẳng lọt vào tai ai cả.

Luke nhìn xa xăm, nở nụ cười nhạt:

“Cứ thế này thì không ổn. Haha… nếu cứ dậm chân tại chỗ, thì giấc mơ trở thành kẻ mạnh nhất chỉ là ảo vọng. Cảm ơn cậu đã khiến tôi nhận ra điều đó, Krai. Tôi sẽ đến đế đô, bái kiến Kiếm Thánh, bắt đầu lại từ con số không.”

Nói rồi, Luke rời đi, trông chẳng khác nào đang đi dạo.

Sau cậu, từng người trong nhóm cũng nối gót, tìm đường rèn luyện để mạnh hơn nữa.

Tôi lúc đó mới nhận ra, mình chẳng thể nào nói lý với họ được.

Trong đầu họ, sức mạnh là câu trả lời cho mọi vấn đề.

Nhưng dù họ có trở nên phi phàm thế nào… tôi vẫn chỉ là một kẻ yếu.

Thế nên, tôi bắt đầu tìm mọi cách để… tránh phiêu lưu.

Và rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.“Hay là… lập một bang hội?”

Nếu cứ tiếp tục ra trận, tôi chỉ có thể chết.

Mà nếu không chết, biết đâu còn gặp kết cục tệ hơn cả cái chết.

Để thoát khỏi bi kịch đó, tôi quyết định lập một bang hội, chiêu mộ những nhóm khác cùng chí hướng, rồi lấy danh nghĩa đó để tìm kiếm thợ săn tài năng mới cho Grieving Souls.

Và thế là, “First Steps” ra đời, bước đi đầu tiên cho một hướng đi mới.

Tôi viện cớ “quản lý bang hội” để tránh việc phải vào kho báu.

Ba năm đã trôi qua kể từ đó.

Giờ nghĩ lại, tôi từng nhiều lần nhắc đến “ma chất”.

Dù không hiểu tường tận, tôi biết đó là thứ cấu thành thế giới này.

Không thể nhìn thấy, nhưng nó tồn tại khắp nơi như một làn sương vô hình bao phủ vạn vật.

Khi ma lực tích tụ ở những điểm giao thoa đặc biệt do địa mạch hoặc địa hình ảnh hưởng thì nó sẽ phản chiếu ký ức của vùng đất đó và tạo nên một không gian giới hạn riêng biệt, thứ mà người đời gọi là “kho báu”.

Từ xa xưa, nơi nào có kho báu, nơi đó có thợ săn kho báu.

Những kho báu này muôn hình vạn trạng:

Có nơi là tàn tích cổ đại, có nơi là hiện tượng tự nhiên kỳ lạ.

Chúng tuân theo một số quy tắc, nhưng biến hóa vô cùng, có thể là tháp, lâu đài, rừng rậm, sa mạc, mê cung dưới lòng đất, thậm chí là tàu chiến, bầu trời, hay thác nước.

Lý do người ta gọi chúng là “kho báu” là vì trong đó chứa Bảo Cụ được sinh ra cùng lúc với không gian ấy.

Những Bảo Cụ này có đủ dạng:

Bình nước không bao giờ cạn, nhẫn tránh đòn chí mạng, áo choàng giúp bay lượn…

Đôi khi, còn xuất hiện cả những món pháp khí mà nền văn minh hiện tại không bao giờ có thể tái tạo nổi.

Chúng là gì?

Là giấc mơ của con người thành hình hay là di sản của những nền văn minh đã thất truyền?

Dù là gì đi nữa, chỉ cần một món Bảo Cụ đủ mạnh, người sở hữu nó có thể sống sung túc cả đời.

Tất nhiên, để có được kho báu đó, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.

Bởi trong những nơi ngập tràn ma lực như vậy, luôn tồn tại những sinh vật quái dị mà chúng tôi gọi là quái vật.

Ngoài quái vật, còn có các thực thể sống được sinh ra cùng cách với kho báu, gọi là Huyễn Ảnh.

Không chỉ thế, trong kho còn giăng đầy vô số bẫy chết người, và đôi khi chính địa hình cũng là kẻ thù muốn giết họ.

Tệ hơn nữa, có những kho báu còn khiến thợ săn quay giáo giết lẫn nhau, như thể bị chính nó thôi miên.

Dẫu biết rõ mình đang đặt mạng sống trên bàn cờ, thợ săn kho báu vẫn đổ xô đi tìm kiếm chúng.

Sức hấp dẫn của vàng bạc, danh tiếng, và thậm chí cả quyền năng ma lực mạnh mẽ nơi ấy lớn đến mức chẳng ai có thể cưỡng lại được.

Thủ đô Zebrudia của đế quốc cùng tên là thánh địa của thợ săn kho báu, nơi tập trung đông đảo nhất trên thế giới.

Thành phố có giao thông thuận tiện, an ninh tuyệt hảo, phát triển rực rỡ, và sở hữu sức mạnh quốc gia vô song.

Nhờ vô số địa mạch giao nhau, những dòng chảy của ma lực vật chất len lỏi khắp thế giới mà Zebrudia trở thành mảnh đất lý tưởng cho những kẻ muốn chinh phục mọi cấp độ kho báu.

Kho báu, tài liệu quái vật, và vật phẩm từ các hầm kho được đem về đây chất đống.

Thương nhân từ khắp nơi đổ về, kéo theo làn sóng thợ săn ngày càng đông.

Càng nhiều thợ săn nổi tiếng tụ hội, thành phố càng được bảo vệ tốt hơn, tạo nên vòng tuần hoàn khiến Đế quốc Zebrudia trở thành cường quốc mạnh nhất trong các đế quốc vĩ đại.

Ngày ấy, bọn tôi, một lũ nhóc từ thị trấn biên giới hẻo lánh đã cắn răng đi nhiều chuyến xe ngựa, len lỏi khắp các con đường để đặt chân vào kinh đô.

Chúng tôi tin rằng chỉ trong môi trường khắc nghiệt như thế mới có thể rèn nên danh tiếng và vinh quang.

Thậm chí, có lẽ chính vì thế mà chúng tôi đã “chín” hơi sớm.

Dù vậy, tôi vẫn tin đó là lựa chọn đúng.

Bởi Đế quốc Zebrudia là vùng đất được xây nên từ máu và mồ hôi của thợ săn kho báu.

Pháp luật nơi đây ưu tiên thợ săn trước hết, giảm thuế, hỗ trợ cơ sở vật chất, đủ mọi chính sách thuận lợi.

Bang hội của tôi, First Steps đặt trụ sở chính ngay giữa lòng thủ đô, chiếm trọn một mảnh đất nhìn ra đại lộ trung tâm.

Người ta gọi nơi đó là “Nhà bang hội”, nhưng của tôi thực ra là tòa nhà 5 tầng khổng lồ, dựng lên nhờ mồ hôi và ví tiền của các thành viên.

Hôm ấy, tôi đang ngủ gật trong văn phòng chủ bang trên tầng thượng, giữa ánh nắng dịu vàng rọi qua cửa sổ, thì phó bang của tôi bất ngờ xông vào như thể định phá cửa.

Phải nói thật, quản lý một bang hội chẳng dễ hơn đi săn kho báu là bao, chỉ là nó đòi hỏi kỹ năng hoàn toàn khác.

Nhiều bang hội khác, chủ bang tự mình xử lý mọi việc.

Còn ở First Steps, tôi thuê người làm.

Phó bang của tôi, Eva Renfied, là người phụ trách 10 nhân viên hành chính không thuộc nhóm thợ săn.

Khác hẳn đám “quái thú cơ bắp” ngoài kia, cô ấy mảnh mai, gọn gàng, thông minh.

Sau cặp kính gọng đỏ là đôi mắt tím thạch anh sắc sảo, mái tóc nâu sẫm luôn được chăm chút kỹ lưỡng.

Chỉ cần nhìn một cái là biết ngay đây là kiểu người có thể khiến cả văn phòng vận hành trơn tru, hoàn toàn trái ngược với đám thợ săn lôi thôi của tôi.

Thành thật mà nói, nếu không có Eva, bang hội này chắc cháy rụi từ lâu rồi.

Cô ấy là một trong những người tôi thuê sẵn để gánh vác công việc khi tôi quyết định “rửa tay gác kiếm”.

Một lý do quan trọng khác, tuy không nói ra, là Eva không thể đấm tôi chết bằng một cú như đám thợ săn kia.

Cô ấy thở dài sau khi chắc chắn tôi đã tỉnh:

“Krai, anh lên trang nhất rồi đấy.”

“Ồ, thế à?”

Eva cau mày, rút tờ báo từ nách ra đập xuống bàn đánh bộp.

Đó là tờ nhật báo lớn nhất thủ đô, Zebrudia Daily.

Ngay trang đầu là hình chụp buổi tuyển thành viên hôm qua:

Tấm bảng hiệu rơi xuống, tường thủng một lỗ to tổ chảng, và khói vẫn còn bốc lên.

Bên trong lỗ tường, một đám thợ săn đang lao vào ẩu đả như điên.

Tiêu đề to tướng:

“Đại chiến nổ ra tại buổi tuyển quân của Ark Brave!”

…Có vẻ họ hiểu nhầm đôi chút.

Dù sao thì, chỉ nhìn thôi tôi cũng muốn ói.

Vừa ngáp dài, tôi vừa đọc lướt qua bài báo, ưu tiên xác nhận điều quan trọng nhất.

“Có dân thường nào bị thương không?”

“May mắn là chưa có báo cáo.”

“Vậy thì tốt. Nếu có thì đúng là thảm họa.”

May mà tôi bắt chủ quán rút đi trước.

Khi vụ việc bùng nổ, trong quán chỉ còn toàn thợ săn.

Bang hội chúng tôi có phương châm rõ ràng:

“Không được làm hại dân thường.”

Nhà có thể xây lại, nhưng ngay cả Tư Tế giỏi nhất cũng không thể cứu người đã chết.

Tôi đọc kỹ lại lần nữa.

May mắn thay, không có chỗ nào nhắc đến cái tên Grieving Souls.

Đúng là một phép màu, vì đám đó toàn lũ đầu đất.

Có vẻ Zebrudia Daily đã cố tình “giữ mặt mũi” cho chúng tôi.

Nhưng trời ạ, mấy con “quái thú” ấy không biết kiềm chế là gì.

Chỉ vì một món Bảo Cụ cấp thấp mà đánh nhau tan nát cả quán rượu!

Eva không biết chi tiết, chỉ nhìn tôi qua cặp kính với ánh mắt như muốn đâm chết:

“Tôi thấy anh chỉ làm mọi thứ tệ thêm thôi đấy.”

“Không đâu, thật đấy. Nó vốn đã tệ sẵn rồi, chẳng cần tôi góp phần đâu.”

Buổi tuyển thành viên đó chưa bao giờ kết thúc cho ra hồn.

Tôi đã chuồn đi ngay khi bàn ghế bắt đầu bay, nên cũng chẳng rõ kết cục.

Chỉ biết rằng vụ ẩu đả nổ ra rất nhanh, thằng Gilbert bé con bị Tino đấm gục từ sớm.

Còn lại toàn lũ đầu nóng, chỉ cần một tia lửa là bốc cháy như rừng khô.

“Chắc tôi phải dọn đi nơi nào… thật, thật xa thôi.”

“Ark có nói gì không?”

“Tôi thấy anh ta đang ngồi đọc báo trong phòng chờ, cười như chẳng có chuyện gì. Có vẻ anh chẳng quan tâm đâu.”

Đúng là người đàn ông khoan dung nhất quả đất.

Ngay cả bài báo bôi bác cỡ đó mà vẫn cười được.

Chắc hẳn để trở thành anh hùng, ngoài sức mạnh ra, còn cần một trái tim to như biển.

May mà tổ đội Ark Brave đứng số hai trong hội.

Anh ta từng cứu tôi không biết bao lần.

Nhờ vậy, chắc lần này chúng tôi cũng thoát êm.

Tôi gác chân lên bàn, ném tờ báo sang bên, thong thả lau mấy chiếc nhẫn lấp lánh trên tay.

Eva đặt tay lên trán, thở ra một hơi dài.

“Còn chuyện bồi thường quán rượu thì sao?”

Cô hỏi, giọng lạnh tanh.

“Cho Ark lo đi. Tính cả khoản thiệt hại cơ hội rồi bắt anh ta trả nốt. Đó là điều kiện ngay từ đầu khi thuê quán rồi mà.”

“Hiệp hội cũng đang có khiếu nại.”

“Tùy cô xử lý. Làm sao cũng được.”

Tôi đã quá quen với khiếu nại rồi.

Ban đầu, mỗi lần nhận được là tôi chỉ muốn nôn.

Nhưng khiếu nại xuất hiện gần như mỗi ngày, mà đâu thể nôn mãi được.

Trong lúc tôi vẫn thờ ơ ngồi lau mấy chiếc nhẫn, Eva nói:

“Họ muốn anh đến gặp trực tiếp để giải trình. Và thêm cả câu ‘đừng có thái độ xấc xược’ nữa đấy.”

“Ồ, tuyệt thật. Lại bị triệu tập. Giờ thì tôi muốn nôn rồi.”

Dạ dày tôi nhói lên từng cơn.

Thủ đô này là thành phố của những thợ săn kho báu, nên tổ chức có ảnh hưởng lớn nhất, Hiệp hội Thám hiểm gần như nắm toàn quyền quản lý.

Trên danh nghĩa, hội First Steps của tôi trực thuộc Hiệp hội, nên lệnh triệu tập kiểu này chẳng thể khước từ.

Thấy tôi nhăn mặt than thở, Eva liếc sang, giọng bực bội:

“Anh phải quen với chuyện này rồi chứ. Bị gọi bao nhiêu lần rồi còn gì.”

“Quen sao nổi chứ. Cái gã trưởng chi nhánh đó đáng sợ chết đi được. Tôi cá là hắn từng giết người rồi đấy.”

“Lại bắt đầu nữa rồi…”

Chi nhánh Hiệp hội ở thủ đô do một gã tên Gark quản lý.

Trước kia hắn là thợ săn, nghỉ hưu rồi chuyển qua làm quản lý.

Dù đã rời nghề lâu, nhưng vẫn khỏe như trâu, và sẵn sàng lao vào giữa trận đánh của thợ săn để can ngăn.

Nói thẳng ra, hắn đúng kiểu quái vật đội lốt người.

Tệ hơn là, hắn từng giúp đỡ chúng tôi khi mới đặt chân đến thủ đô, nên tôi chẳng dám cãi lời.

Đúng là xui tận mạng.

“Chà, thật luôn sao. Nếu tôi lờ đi, hắn kiểu gì cũng cưỡi ngựa sang tận đây.”

Tôi từng thử phớt lờ hắn một lần, và hậu quả là một cơn ác mộng thật sự.

Kể từ đó, cái tên Gark được khắc đậm trên đỉnh danh sách “những người không bao giờ được động vào” của tôi.

Dù sao thì… phó quản lý của hắn lại là người khá dễ thương, thường phải giữ cho hắn khỏi phát điên.

Thành ra, đến chi nhánh gặp cả hai cùng lúc vẫn là lựa chọn an toàn nhất.

Tôi có thể cử người khác đi thay, nhưng Eva, người điều hành toàn bộ hội lại không phải thợ săn.

Tôi chẳng nỡ đẩy cô ấy vào hang cọp.

“Hay là gửi Ark đi?”

“Anh dựa dẫm vào anh ta nhiều quá rồi đó.”

Còn cách nào khác à?

Ở thành phố này, mạnh chưa chắc đã tốt.

Tôi vò đầu suy nghĩ, mà chẳng nghĩ ra nổi giải pháp nào khả thi.

“Thôi được. Tôi ghét phải đi thật, nhưng đành chịu. Lại còn không có người hộ tống nữa. Với cả, cái Bảo Cụ ngụy trang của tôi hỏng từ bữa trước rồi.”

Nếu mấy thành viên khác của Grieving Souls mà ở đây, hẳn họ sẽ đi cùng tôi.

Nhưng bọn họ toàn ở đâu đó ngoài kia, cắm đầu vào mấy hầm kho báu cấp độ khủng, chẳng biết khi nào mới về.

“Anh sẽ ổn thôi. Dù gì cũng đang ở thủ đô mà.”

“Cô nói dễ thế vì cô chưa từng bị tấn công giữa phố. À mà đúng là từ ngày ‘xử lý’ xong mấy kẻ gây rối, tôi cũng chưa bị chặn nữa thật.”

Tôi đeo chiếc nhẫn sáng nhất vào ngón trỏ, còn mấy cái khác thì bỏ vào túi.

Cài lại xích ở thắt lưng, tôi đứng dậy, thở dài:

“Thôi, làm cho xong chuyện vậy.”

Có lẽ đã đến lúc trổ tài tuyệt chiêu “nằm sàn cầu xin tha mạng” huyền thoại của tôi.

—-

Chi nhánh Hiệp hội Thám hiểm Zebrudia chỉ cách trụ sở của hội chừng 15 phút đi bộ, nằm chen giữa một cửa hàng lớn và một quán rượu.

So với mấy tòa nhà xung quanh thì nó nhỏ hơn, nhưng độ náo nhiệt thì vượt xa cả hai cộng lại.

Trên cao, lá cờ đỏ có hình chiếc rương kho báu tung bay trong gió.

Tôi liếc quanh một vòng để chắc chắn không có ai nhìn, rồi nuốt cục nghẹn trong cổ họng, bước vào trong, cố kìm cơn buồn nôn.

Không khí nóng hầm và đặc quánh như đập thẳng vào mặt.

Nơi đây đúng là sào huyệt của lũ dã thú.

Giữa thợ săn kho báu và người thường có một ranh giới rõ ràng.

Không phải ở tuổi tác, giới tính hay trang phục, mà là ở thứ khí chất.

Chỉ cần nhìn qua cũng biết ai là ai như thể hai loài sinh vật khác nhau.

Dù thủ đô được gọi là “thánh địa của thợ săn”, nhưng số lượng họ thật ra không nhiều, nên ra ngoài phố cũng hiếm khi thấy.

Còn ở đây, chi nhánh Hiệp hội lại giống như cái ổ của quái vật, nơi tập trung mật độ thợ săn cao nhất thành phố.

Sảnh lớn vang vọng tiếng gầm, tiếng cười và những khúc ca hầm hố, cứ như đang ở giữa chiến trường.

Mùi máu, mùi rượu, mùi mồ hôi và kim loại quyện vào nhau xộc thẳng vào mũi, mùi của những cuộc phiêu lưu.

Một gã thợ săn to gấp đôi tôi bước ngang qua, liếc xuống một cái rồi lặng lẽ đi tiếp.

Nhìn hắn, tôi thầm nghĩ:

“Không thể tin nổi chúng ta là cùng loài.”

Hiệp hội là nơi hỗ trợ thợ săn, giao dịch Bảo Cụ, buôn bán nguyên liệu quái vật, chia sẻ thông tin, tìm đồng đội…

Nói cách khác, đây là trung tâm điều phối khổng lồ, tồn tại song hành với lịch sử của nghề săn kho báu.

Họ cũng chịu trách nhiệm phân cấp thợ săn, nhóm, hội, và cả độ khó của hầm kho báu, đồng thời giao nhiệm vụ cho từng người.

Dĩ nhiên, người thường vẫn có thể tự mò vào hầm, nhưng kết cục đa phần là chết.

Muốn sống sót, chỉ có cách gia nhập Hiệp hội.

Mà gia nhập thì chẳng hề miễn phí, mỗi năm phải nộp thuế theo thu nhập, chưa kể đôi khi bị ép nhận mấy nhiệm vụ vớ vẩn.

Với những hội lớn như First Steps, chúng tôi vốn chẳng cần dựa vào Hiệp hội để tồn tại.

Nhưng tôi không muốn họ giám sát quá sát sao, mà phí hội viên cũng chẳng đáng là bao, nên tôi đành cam chịu thân phận “chó nhà Hiệp hội”.

Cũng phải nói thêm, cô gái ngồi ở quầy lễ tân của họ xinh đến mức có thể làm minh tinh luôn được.

Thế nên, ít nhất Hiệp hội cũng có chỗ đáng để nhìn.

Tôi chen qua đám đông nồng nặc mùi máu và mồ hôi, rón rén tiến lên phía trước.

Đám người to con đầy vết sẹo nhìn chẳng khác nào bọn sát thủ, nên tốt nhất là cúi đầu, im lặng và cầu mong không ai để ý.

Ở nơi này, mạnh ăn yếu chết là luật bất thành văn.

Thật không hiểu sao thế giới này lại vận hành theo kiểu “chọn lọc tự nhiên” như vậy.

Giữa đường, tôi liếc thấy một gã đang đọc báo, mà tấm hình trang nhất chính là quán bar bị phá hôm qua.

Không phải Zebrudia Daily, mà là tờ báo khác, chắc vừa tranh thủ đăng ké.

“Không phải lỗi của tôi. Không. Phải. Lỗi. Của. Tôi.”

Tôi nghiến răng thầm chửi.

“Lũ truyền thông chết tiệt! Sao không đưa tin thật đi chứ!”

“Đúng là nổi tiếng khổ thật…”

Tôi lẩm bẩm, nặn ra một nụ cười gượng gạo giữa đám đông và xếp hàng ở quầy tiếp tân.

Lời cầu nguyện “mong sao đến lượt mình thật muộn” của tôi hoàn toàn vô ích vì chỉ lát sau, tôi đã ở ngay đầu hàng.

“Cảm ơn anh đã đến Hiệp hội hôm nay!”

Cô lễ tân tóc đen mỉm cười rạng rỡ.

Thì ra cô ấy không phải thợ săn.

Có lẽ đó cũng là lý do mà trong hội mình, tôi tuyển toàn người thường, đơn giản vì ghen tị với cách Hiệp hội làm việc ở đây.

Tôi cố làm ra vẻ ngầu, đập hai tay xuống quầy và nói bằng giọng trầm thấp.

Mục tiêu?

Đơn giản thôi, tỏ ra mình là dân “nguy hiểm”.

“Tôi đến gặp Gark, quản lý chi nhánh ở đây. Ông ta biết rồi, cô chỉ cần dẫn tôi tới đó là được.”

Cô lễ tân chẳng hề tỏ ra sợ hãi trước màn ra oai của tôi, vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói.

“Vâng, thưa anh. Vụ này là về quán bar bị san bằng, đúng không ạ? Tôi đã được báo trước rồi. À, anh Andrey này, lần sau nếu được triệu tập thì anh không cần phải xếp hàng đâu.”

Thực ra, cô em ơi, “bị san bằng” nghe hơi oan, nó mới sập có nửa quán thôi, tôi nghĩ bụng khi được cô dẫn vào văn phòng của Gark.

Màn ra oai ban nãy chỉ để làm màu.

Đến khi đối diện với Gark thật sự, tôi vứt luôn cả sĩ diện.

Dù sao ông ta cũng từng thấy tôi trong tình trạng nhục nhã nhất rồi.

Vừa chạm mặt, tôi lập tức phủ phục xuống, dốc toàn lực cúi đầu.

Lời xin lỗi phải xuất phát từ tận đáy lòng mới có tác dụng.

“Thành thật xin lỗi vì đã gây ra bao phiền phức!”

f9e4496d-1d8f-4617-a5c0-910c91652eac.jpg

Lão chiến binh già giật mình lùi lại.

“Cái quái gì thế hả?!”

Gark là con người, dù ngoại hình ông ta chẳng khác gì quái vật.

Tên đầy đủ của ông là Gark Welter.

Cao hơn 2m, mặt chi chít sẹo và hình xăm.

Trên đầu trọc nổi gân xanh, cơ bắp cuồn cuộn, trông chẳng giống người đã nghỉ hưu chút nào.

Với cây vũ khí to tướng đeo bên hông, ông ta đúng kiểu “vai ác” trong phim.

Nhưng thật ra, ông là người cực tốt.

Bên cạnh Gark là phó quản lý Kaina, cô nàng vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, đúng kiểu “mỹ nhân bên quái thú”.

Thật ra, tôi nghĩ một con thú thật còn dễ thuần hơn ông sếp này.

Nhưng dù sao ông ta cũng luôn là người cứu rỗi tôi mỗi lần chết chắc.

“Này, Krai hả?”

“Tôi thề là tôi không cố ý! Tôi không làm gì xấu hết! Tôi chỉ muốn chắc rằng dân thường không bị thương thôi mà! Tôi còn xin phép phá quán đàng hoàng! Chính chủ quán cũng gật đầu cho phép luôn đó!”

Phải nhanh miệng trình bày trước khi họ mở lời.

Tôi tuôn một tràng như sợ ngưng là chết.

Vì chẳng có tài cán gì, tôi hiểu thấu dân săn quái.

Tôi biết cách nhìn mọi chuyện từ góc độ dân thường, nên lần này tôi đã tính toán kỹ để không ai bị vạ lây kể cả khi có đánh nhau.

Từ khi trở thành thợ săn, ba kỹ năng tôi rèn giỏi nhất là:

Xin lỗi, chuẩn bị lý do, và chém gió.

Không tự hào cho lắm.

Tôi cố ra vẻ đáng thương nhất có thể, diễn hết mức có thể:

“Bọn họ phá đám tôi thiệt đó! Tôi cản hoài không nổi! Một khi đã tới nước đó thì phải quậy cho tới cùng thôi chứ! Ông thử ra ngoài đó mà cản coi! Tôi cũng muốn ngăn lắm chứ bộ! Nhưng mà… trời ơi, ông thử coi màaaa!”

Tôi không ngăn nổi họ, nên đành để họ xả cơn điên ở nơi không ai bị thương.

Thật ra, tôi đáng ra nên im mồm thì hơn.

Nhưng biết đâu Gark lại mềm lòng, nên vẫn liều nói tiếp.

Dù sao ông ta cũng chẳng giận thật vì không ai bị thương.

Đúng, không ai bị thương.

Và quan trọng nhất, không ai bị thương!

Hiệp hội có luật nghiêm ngặt với hành vi vô kỷ luật của thợ săn, nhưng họ đâu thể phạt tất cả mọi vụ được.

Nếu mỗi lần đánh nhau đều bị phạt tiền, chắc trụ sở chính giờ đã xây được cả tòa lâu đài rồi.

Tôi bật dậy, vừa nói vừa tiếp tục xin lỗi, tiến sát lại gần Gark.

Ông ta thở dài, lùi một bước.

“Này, nhóc, đừng có nghĩ chỉ xin lỗi là xong chuyện được đâu.”

“Bọn tôi chỉ đập có một tòa nhà thôi mà! Cùng lắm là lên trang nhất! Không ai bị thương, không ai kiện tụng gì hết! Có mất cái nhà hay hai cái nhà thì đã sao chứ? Còn hơn là có người chết! Tôi sẽ đền tiền cho chủ quán! Tôi quen ông ấy mà, ổng dễ tính lắm, cười cái là xí xóa ngay thôi! Trời ơi, tự nhiên thèm kem quá…”

Cái quán bar bị phá nát đó vốn là nơi bán kem ngon cực kỳ, top 3 chỗ tôi thích nhất ở thủ đô.

Sau khi tôi vừa năn nỉ vừa muốn ói tại chỗ, Kaina cuối cùng cũng lên tiếng, mặt cô méo xệch vì chán ngán.

“Nào, nào, bình tĩnh đi Krai. Dù sao Gark cũng không định phạt nặng đâu, vì chẳng ai bị thương cả.”

Lần nào cũng vậy, Kaina luôn là người dập tắt cơn giận của Gark bằng câu “nào nào” quen thuộc.

Có lẽ đó là một phần công việc của cô.

Gark là người quát tháo, còn cô là người dàn hòa.

Y như dự đoán, Gark thở dài.

“Chưa tới đoạn đó đâu. Nhưng thôi, ngồi xuống đi.”

Tốt quá!

Tha thứ thành công!

Không uổng công tôi quỳ mọp xin lỗi!

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế bọc nệm êm như mây.

Cảm giác buồn nôn cũng dịu bớt.

Nhưng ngay khi tôi thả lỏng, Gark đập mạnh hai tay lên bàn, làm tôi giật nảy người.

Ông nhe răng, trừng mắt nhìn tôi.

“Nghe này, Krai. Tôi không triệu cậu tới đây vì thích đâu.”

Nếu không thích thì… khỏi gọi cũng được mà?

Giọng ông nghiêm lại:

“Ừ, không ai bị thương, đúng. Nhưng chuyện không có đơn khiếu nại không có nghĩa là vụ đó nhỏ. Nó to tới mức lên trang nhất báo! First Steps là một bang hội lớn, không thể để hình mẫu thợ săn hành xử kiểu hề hước như thế được.”

…Ơ?

Cái gì cơ?

Khoan đã, sao kịch bản quen thuộc lại đổi rồi nhỉ?

Đáng lẽ đoạn này phải là “được tha”.

Trong kinh nghiệm của tôi, tới đây là xong.

Vì rõ ràng không ai bị thương cả!

Dù có phải ra tòa vì tội phá hoại tài sản, tôi cũng tính sẵn rồi, hòa giải là xong.

Nếu chẳng có ai gửi đơn khiếu nại, thì đế quốc cũng chẳng có lý do gì để nhúng tay vào.

Ừ thì đúng là bọn tôi có lên báo thật, nhưng mấy thợ săn nóng tính thì chuyện ẩu đả là cơm bữa rồi.

Phá nửa cái quán bar còn là dạng nhẹ ấy chứ.

Gark từng làm cả đời nịnh bợ và gật đầu đáng lẽ phải hiểu điều đó chứ.

Nếu đội tôi không đang trong giai đoạn “tour lưu diễn” khắp nơi, thì vụ này chắc còn rùm beng hơn.

Người ta đọc báo xong chắc cũng chỉ thở dài, “Lại nữa hả?” thôi.

Ổng nói bọn tôi là “hình mẫu thợ săn” mà tôi chỉ biết cười trừ.

Tôi liếc sang Kaina, cô nở một nụ cười méo mó.

Thế là đủ hiểu rồi.

Thôi được, coi như xong, để vụ này Ark xử lý đi.

“Tôi đoán là… lao động công ích nữa hả?”

Gark cau mày, nhìn tôi như muốn ném cả cái bàn vào mặt.

Hiệp hội vốn là tổ chức chuyên hỗ trợ thợ săn trong các chuyến đột kích kho báu, đồng thời cũng làm trung gian cho những yêu cầu từ bên ngoài.

Vì thợ săn mạnh hơn người thường gấp nhiều lần, nên giới thương nhân và chính quyền hay gửi yêu cầu thuê bọn tôi giúp việc.

Nhiệm vụ đủ kiểu:

Canh gác, diệt quái, thu thập Bảo Cụ hiếm.

Mức độ khó thì muôn hình vạn trạng, nhưng phần lớn mấy nhiệm vụ kiểu này là do tân binh nhận, những người chưa đủ sức sống bằng nghề săn kho báu hoặc muốn mở rộng quan hệ.

Nói thẳng ra, đa phần chúng đều phiền:

Tiền ít, mất thời gian, khó nhằn, hoặc do mấy thằng cha rảnh hơi nghĩ ra.

Nên thường bị ngó lơ hết.

Cá nhân tôi thấy, ai đặt ra yêu cầu thì tự lo đi, đâu cần bắt người khác khổ chung.

Nhưng Hiệp hội cũng có nỗi khổ riêng, nên mấy vụ nhạy cảm hoặc dính scandal, họ thường “đẩy” cho những ai vừa gây chuyện.

Chúng tôi gọi đùa mấy yêu cầu đó là “lao động công ích”, và ai cũng né xa như né dịch.

Chắc vì thế mà Gark giật giật mí mắt khi nghe tôi nói từ đó.

“Đừng có nói mấy lời kiểu đó trước mặt tôi.”

“Ông cũng từng là thợ săn, ông biết mấy vụ này phiền thế nào rồi. Với lại tôi còn phải lo cho mấy đứa trong đội nữa.”

Bang hội của bọn tôi hoạt động kiểu dân chủ.

Tôi làm thủ lĩnh chỉ vì được bầu lên chứ quyền hành chẳng có bao nhiêu.

Tôi ngả người ra ghế, bắt chéo chân, nói bằng giọng tỉnh rụi.

Gark thì nhìn tôi như thể vừa nghe tiếng mèo nói tiếng người, rồi chỉ biết thở dài thườn thượt.

Lần này, tôi là người đổi giọng, nghe hơi chừng đạo mạo hơn chút.

“Nói thật, không phải tôi từ chối nhiệm vụ đâu. Ông giúp tôi không ít lần, tôi biết ơn lắm. Tôi sẽ nhận, nhưng chỉ một thôi, không hai. Mà tôi có làm gì ghê gớm đâu.”

“Krai, mỗi lần cậu tới là mỗi lần tôi muốn đập đầu vào tường hơn đấy.”

Trong đời, có lúc phải mềm mỏng, có lúc phải biết nắn gân đối phương.

Nếu lúc nào cũng sợ sệt, sớm muộn cũng bị nuốt sống.

Đó là bí quyết sinh tồn của tôi.

Tất nhiên, tôi dám nói kiểu đó chỉ vì biết chắc Gark sẽ không giết tôi tại chỗ thôi.

Ông ta nghiến răng ken két, rồi nói giọng trầm đục:

“Đưa nó ra đây.”

Kaina đứng dậy, lấy một tập hồ sơ bọc da đặt trước mặt tôi.

Các yêu cầu từ Hiệp hội gần như mang tính bắt buộc, dù đôi khi cũng có vài thợ săn cứng đầu từ chối thẳng.

Dân thợ săn vốn có lòng tự tôn cao ngất, ghét bị người khác sai khiến, nhất là mấy tay kỳ cựu đủ mạnh để hoàn thành mấy vụ phiền phức này.

Tập hồ sơ dày cộp, chứa đầy nhiệm vụ “công ích” đủ thể loại.

Tôi cũng hơi thông cảm, thấy số lượng yêu cầu phiền toái thế này đúng là khổ cho họ.

Nhưng bang hội tôi cũng là tổ chức làm ăn, đâu thể ôm nhiều hơn một vụ được.

Gark trừng mắt, khí thế như dọa người.

“Chọn đi.”

“Rồi rồi.”

Tôi mở tập hồ sơ ra, lật từng trang.

Loại việc thì phong phú thật:

Thời gian, nội dung, phần thưởng mỗi chỗ mỗi kiểu.

Có mấy cái nhìn thôi đã thấy mệt.

Tôi định tìm cái nào dễ ăn một chút rồi quăng cho Ark làm.

Lật qua lật lại một lúc, đầu tôi bắt đầu nhức nhối.

Ark là một trong những thợ săn mạnh nhất thủ đô.

Đội của anh ta có thể xử lý hầu như bất kỳ yêu cầu nào.

Nhưng vốn dĩ, chuyên môn của thợ săn là đột kích kho báu, nên tôi lọc hết những yêu cầu ngoài lề, chỉ xem mấy cái liên quan đến hầm kho báu.

Cấp 5, cấp 6, cấp 5, cấp 5, cấp 4, cấp 6, cấp 4, cấp 3, cấp 7, cấp 6…

Ồ, có cái cấp 3 kìa!

Tôi lật lại trang đó.

Đúng rồi, cái này coi bộ ổn.

Nhiệm vụ cấp 3 mà, hiếm lắm mới gặp loại dễ như vậy trong mớ công ích này.

Với thợ săn, cấp độ thường tương ứng với cấp độ hầm kho báu họ có thể vượt qua.

Thợ săn cấp 7 có thể chinh phục kho báu cấp 7 trở xuống.

Còn Ark Rodin, biệt danh Ngân Tinh Vạn Lôi, là thợ săn cấp 7, cao nhất ở thủ đô.

Những danh hiệu như vậy chỉ dành cho số ít tinh anh, ngay cả nơi đông đúc như thủ đô cũng đếm trên đầu ngón tay.

Mỗi thợ săn đều khác nhau, nhưng tôi chắc chắn Ark có thể một mình dọn sạch hầm cấp 3 dễ như chơi.

Phần thưởng thì ít, thời gian lại dài, nói thật là như làm từ thiện.

Nhưng Ark chắc chẳng gặp rắc rối gì.

Có điều, đúng là phí thời gian thật.

Tôi rút tờ yêu cầu ra, phe phẩy trước mặt Gark.

“Xong rồi. Tôi nhận vụ này, nghe có vẻ dễ, nhặt xác gì đó thôi mà.”

“Này, xui lắm đó! Nó là nhiệm vụ cứu hộ khẩn cấp, không phải ‘nhặt xác’!”

Ờ… cứu hộ?

Mà tụi nó chết chắc rồi còn gì.

—-

Cơn bão mang tên Krai Andrey đi rồi cũng nhanh như khi nó đến.

Kaina thở dài, ôm tập hồ sơ yêu cầu khẩn vào ngực, khẽ cười nhạt.

“Cậu ta vẫn ngây ngô như xưa nhỉ. Ông đạt được mục đích rồi chứ?”

“Ờ, đại khái vậy. Mà thật ra, để cậu ta hứng chí lên cũng là mục tiêu của tôi.”

Gark đáp cộc lốc, vừa nói vừa xoa thái dương.

Vẻ mặt dữ dằn ban nãy giờ đã tan biến.

Thợ săn kỳ quặc thì nhiều, nhưng Krai Andrey vẫn là người lạ đời nhất.

Đã 5 năm trôi qua kể từ khi cậu trở thành thợ săn.

Chi nhánh ở thủ đô này chính là nơi tiếp nhận đơn của cậu.

Có thể nói, Gark là người chứng kiến toàn bộ sự nghiệp của Krai từ những ngày đầu tiên.

Cậu đã đến thủ đô cùng 5 người bạn thuở nhỏ của mình.

Những câu chuyện về bọn trẻ cùng bạn bè mình trở thành thợ săn vì bị cuốn hút bởi những chuyến phiêu lưu kỳ thú đầy rẫy ngoài kia.

Nhưng số người có thể trụ vững với nghề này suốt nhiều năm lại hiếm vô cùng.

Dù nghề này khắc nghiệt đến đâu, Krai vẫn chẳng thay đổi chút nào kể từ ngày đăng ký làm thợ săn.

Từ khuôn mặt mềm mại gần như con gái, đến thái độ hời hợt, thậm chí cả cái kiểu ứng xử có phần mưu mẹo, tất cả vẫn y nguyên như lúc khởi đầu.

Gark nghĩ, có lẽ đó chính là điều đặc biệt duy nhất ở cậu ta.

Hiện tại, First Steps là một trong những bang hội có ảnh hưởng nhất ở thủ đô.

Dù vẫn có vài bang lớn hơn, nhưng những bang đó đã đạt đến ngưỡng tăng trưởng ổn định, trong khi First Steps vẫn đang không ngừng lớn mạnh.

Độ tuổi trung bình của các thợ săn trong bang khá trẻ, thiếu kinh nghiệm, nhưng bù lại là sức sống và sự liều lĩnh của tuổi trẻ.

Việc họ thường xuyên được nhắc đến trên báo chí cũng là minh chứng cho độ nổi tiếng của họ.

Dù là người sáng lập một bang hội lớn và được xem là thợ săn hạng cao, Krai lại chẳng hề tỏ ra kiêu căng.

Với Gark, người đang điều hành Hiệp hội, điều đó thật đáng quý.

Thông thường, một bang hội đạt đến quy mô như vậy thường sẽ rời Hiệp hội vì khi đã có đủ mối quan hệ và quyền lực, họ chẳng còn lý do gì để ở lại.

Thực tế, không ít bang lớn luôn muốn rút khỏi Hiệp hội, khiến Gark phải đau đầu không ít.

Nhưng ông chẳng thể ngăn họ, vì những thợ săn tài năng luôn là nguồn lực quý giá mà Hiệp hội buộc phải chiều lòng.

Dù vẻ ngoài có phần khinh khỉnh và bất cần, Gark biết rõ, Krai thật ra vẫn đang nể mặt Hiệp hội.

“Cậu ta bảo nhiệm vụ này dễ, nhưng lại chọn đúng cái phiền phức nhất.”

“Ờ, nghe cũng không lạ lắm.”

Kaina nheo mắt, nhớ lại cảnh Krai lật qua gần 20 tờ yêu cầu rồi chọn lấy một tờ mà chẳng hề do dự.

Kho báu lần này tuy thuộc cấp thấp nhất trong số đó, nhưng điều đó không có nghĩa là an toàn nhất.

Một người lãnh đạo thực thụ phải biết nhìn ra hiểm họa mà bản yêu cầu ấy lại đầy rẫy dấu hiệu cảnh báo.

Là thủ lĩnh của cả bang lớn và đội Grieving Souls, Krai không thể nào đánh giá sai độ nguy hiểm của nhiệm vụ.

Thực tế, cậu ta từng không ít lần chọn những yêu cầu khó nhất.

Chẳng lẽ đây là cách cậu định “trả ơn” Hiệp hội sao?

Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng đã vào tay Krai rồi thì chắc chẳng có gì phải lo.

Dù tính tình thế nào đi nữa, con mắt chọn việc của cậu ta luôn chuẩn.

“Chúng ta vẫn nợ cậu ta một lần.”

—-

Sau khi mang nhiệm vụ mới về trụ sở bang, tôi gặp phải một tình huống ngoài dự đoán.

“Hả? Ark đâu rồi?”

Eva đáp mà chẳng thèm ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ.

“Nghe nói có quý tộc mời đi sau vụ Vườn hoa Bạch á. Chắc phải mất một thời gian mới về.”

“Thế à? Đúng là xui tận mạng.”

Ark Brave là một trong những tổ đội nổi bật nhất thủ đô.

Dễ hiểu thôi, thủ lĩnh của họ là một anh chàng đẹp trai, ăn nói duyên dáng, lại có khí chất điềm tĩnh hiếm thấy ở giới thợ săn.

Chưa kể sức mạnh của anh ta thì khỏi bàn.

Với danh tiếng đó, việc các quý tộc đế quốc muốn kết giao cũng là điều hiển nhiên.

Hơn nữa, anh ta vừa hoàn thành một kho báu cấp cao.

Tôi đúng là may mắn khi còn mượn được anh ta đến sáng nay.

Nhưng đúng là thời điểm tệ thật.

Tôi vốn định đẩy nhiệm vụ của Gark cho Ark xử lý, nên chọn bừa cũng chẳng tính toán gì.

Anh ta đúng là “nhân viên vàng” của bang, chỉ tiếc là lúc nào cũng bận rộn quá mức.

“Thiệt tình, giờ tôi phải làm gì với cái nhiệm vụ ‘lao động công ích’ này đây?”

“Anh thử tự mình đi làm xem sao?”

…Cô ta vừa bảo tôi tự đi chết à?

Ánh mắt Eva nghiêm túc đến mức không thể đùa được.

Nhiều người đặc biệt là dân thường chẳng mấy coi trọng chuyện thám hiểm kho báu.

Nhưng tôi từng chứng kiến tận mắt những kho báu cấp cao, và tôi biết rõ:

Đó là suy nghĩ quá ngây thơ.

Kho báu luôn ẩn chứa vô số ác mộng.

Ở cấp độ cao hơn, chính bản thân chúng cũng trở nên thù địch với người ngoài.

Kể cả khi thợ săn may mắn thoát khỏi đám quái vật và Huyễn Ảnh bên trong, họ vẫn chưa chắc toàn mạng.

Nhiệm vụ lần này chỉ là kho báu cấp 3, không quá nguy hiểm, nhưng với dân thường thì chỉ cấp 1 mới an toàn.

Bước sang cấp 2 là đủ để họ “đi gặp tổ tiên” rồi.

Còn tôi thì… tôi đã bỏ cuộc với chuyện ra tiền tuyến từ lâu.

“Tôi lâu rồi không động tay, chắc yếu lắm rồi.”

“Anh lười quá mức đấy.”

Sức mạnh của thợ săn vốn đã vượt xa người thường.

Một trong những nguyên nhân lớn là do họ hấp thụ ma chất từ kho báu.

Trong quá trình săn tìm Bảo Cụ, cơ thể họ liên tục được tắm trong ma lực dày đặc, khiến sức mạnh tăng vượt bậc, đôi khi còn thức tỉnh năng lực đặc biệt.

Nhờ vậy, những thợ săn không ngừng chinh phục các kho báu cấp cao sẽ ngày càng mạnh hơn.

Tuy nhiên, ma lực ấy không tồn tại mãi.

Khi sống lâu ở nơi nồng độ ma lực thấp như thành phố, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể sẽ dần tan biến.

Chính vì vậy, thợ săn, những người thường xuyên ra vào kho báu luôn mạnh hơn quân đội chính quy nhiều lần.

Còn tôi thì khác.

Vừa yếu, vừa không có thiên phú.

Đã thế còn xa rời tiền tuyến quá lâu, nên giờ chắc chẳng hơn gì dân thường.

Dù kho báu cấp 3 chẳng là gì với các thành viên trong bang, với một “thường dân hạng sang” như tôi thì đúng là không thể nào.

Cũng phải nói thật, tôi chẳng có hứng thú làm gì cả.

Nếu biết phải tự đi, chắc tôi đã tìm cách thoái thác từ đầu rồi.

Đừng bao giờ xem nhẹ “kẻ yếu nhất trong First Steps.”

Dù vậy, tôi vẫn có cách trốn.

Vừa lẩm nhẩm hát, tôi quay người bỏ đi.

Dù không có Ark, tôi vẫn có quyền lực, vẫn có người khác để sai khiến.

“Thôi, kệ đi. Ra sảnh kiếm ai rảnh rồi nhờ đại vậy.”

“Không nên ép người khác làm việc gấp như thế đâu.”

Eva nhíu mày trách, nhưng tôi tin rằng việc đúng phải giao cho người đúng.

Tầng hai của trụ sở First Steps có một phòng nghỉ rộng lớn.

Ánh nắng xuyên qua những khung cửa sổ cao tận trần, rọi sáng cả không gian thoáng đãng ấy.

Trong phòng nghỉ rộng rãi ấy, có vài chiếc bàn lớn, mỗi bàn dành cho một tổ đội trong bang.

Nơi đây không chỉ để họp hành, mà còn là chỗ cho các thành viên ít hoạt động ngồi thư giãn.

Quầy bar dọc theo tường phục vụ đồ ăn nhẹ và thức uống miễn phí suốt ngày.

Toàn bộ chi phí đều trích từ quỹ hội viên.

Đã thu tiền của mọi người thì không thể tiêu riêng cho bản thân được, nên tôi bảo Eva dùng hết vào việc duy trì và phục vụ nội bộ.

Thật ra, đó cũng là một điểm “hút khách” của First Steps, không ai ngờ mấy thứ vụn vặt như thế lại giúp bang nổi tiếng đến vậy.

Tôi đảo mắt nhìn quanh căn phòng thân thuộc và khẽ cau mày.

“Lạ nhỉ, chẳng có ai ở đây cả.”

“Oh, chào buổi sáng, thưa bang chủ! Hôm nay trông anh vẫn đẹp trai như thường. Mà… chiếc mặt nạ của anh đâu rồi?”

“Nó vỡ rồi.”

Giờ đã là buổi trưa, nhưng trong phòng chỉ có mỗi Tino.

Mọi người đi đâu cả rồi?

Tôi tiến lại gần, con bé đang ngồi một mình đọc sách.

Dù chính tôi là kẻ gây ra vụ rắc rối hôm qua, Tino lại chẳng có vẻ gì bận tâm.

“Em thấy anh không đeo mặt nạ lại trông đẹp hơn hẳn.”

“May là em không nói ngược lại, không thì chắc tôi sống không nổi mất.”

Trước đây, tôi luôn dùng một Bảo Cụ đặc biệt để che mặt, thứ gọi là Mặt nạ Chuyển hoán, một chiếc mặt nạ da cho phép người dùng tùy ý thay đổi khuôn mặt của mình.

Hầu hết thợ săn đều mong được người đời biết đến, còn tôi thì ngược lại.

Cái mặt nạ ấy có thể thay đổi cả giọng nói, là thứ duy nhất giúp tôi giữ được bình tĩnh.

Tiếc rằng giờ nó đã hỏng, mà còn là vật không thể thay thế.

Bảo Cụ vốn do tự nhiên sinh ra, nên những món hiếm cực kỳ khó tìm, mà có thì giá cũng cao ngất ngưởng.

Tệ hơn nữa, các Bảo Cụ có khả năng che giấu danh tính khỏi người sở hữu năng lực cảm nhận mạnh bị cấm lưu hành theo luật đế quốc.

Thành ra, nếu không may mắn đào được trong kho báu thì chẳng thể mua nổi.

Giờ tôi chỉ còn cách… ở lì trong nhà càng nhiều càng tốt.

Chán đến muốn nôn.

Tino liếc quanh rồi bỗng nhào đến nũng nịu như cún con.

“Chị em đâu rồi ạ?”

“Ơ, chưa ai nói à? Liz với cả đội đang đi săn rồi. Lần này lại là tòa lâu đài cấp 8 đó. Họ bảo sẽ vào tận cùng, nên chắc lâu mới về.”

Nếu còn ai ở nhà, tôi đã giao vụ “lao động công ích” cho họ rồi.

Đúng là xui tận mạng.

Nhiệm vụ kiểu này lại còn có hạn định nữa chứ, chờ họ quay về chắc muộn mất.

Tino chớp mắt mấy lần, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, rồi bỗng cười tươi, chìa tay ra đầy phấn khích.

“À, mà bang chủ nhìn này! Em có cái này nè!”

Trên tay con bé là một chiếc nhẫn quen thuộc khiến tôi phát ra một tiếng “Ục.”

Tôi không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Tino Shade đúng là đang tiến bộ vượt bậc, nhưng vẫn còn non.

Hôm qua trong quán bar có không ít người mạnh hơn hẳn nó.

Tôi từng thấy con bé hạ gục Gilbert bằng đòn phục kích và cướp nhẫn từ tay hắn, nhưng thật không ngờ nó vẫn giữ được đến giờ.

Con bé bé bỏng tôi nhận nuôi giờ đã hóa thành một “quái vật nhỏ” từ lúc nào mà tôi chẳng hay.

Có khi mấy người khác trong bang biết hết rồi nên mới mặc kệ nó như vậy.

“Em chẳng quan tâm cái tổ đội của tên đẹp trai giả đó đâu, nhưng không thể để bọn khốn kia đụng vào nhẫn của anh được. Bang chủ, em đã nhận ý chí của anh rồi.”

“Cái đó chỉ là Shooting Ring thôi mà.”

Shooting Ring là Bảo Cụ có thể bắn ra đạn ma lực.

Bảo Cụ thì có đủ loại hình dạng và năng lực, nhưng nhẫn lại là loại phổ biến nhất, trong đó Shooting Ring còn là hàng tầm thường nhất, chẳng có giá trị mấy.

So với thanh đại kiếm của Gilbert thì đúng là trời với đất.

Nhưng nghĩ lại, việc Tino cầm được cái nhẫn này ít ra cũng đồng nghĩa không kẻ lạ nào chen nổi vào tổ đội của Ark.

Tính ra vẫn là may mắn.

Tino mừng rỡ đến mức tôi suýt thấy tội nghiệp.

“Giá trị thật sự đâu chỉ nằm ở bề ngoài. Cả tên đẹp trai giả đó cũng bảo hôm qua vui mà.”

“Tên anh ta là Ark.”

“Thì cũng vậy thôi. Dù sao, em thật sự được giữ chứ?”

“Không lừa em đâu. Là của em đấy, dù hơi tệ một chút.”

“Yaaay!”

Ít ai dùng Shooting Ring lắm.

Tino chắc cũng chẳng dùng được, nhưng con bé vẫn reo lên, quay vòng vòng trong phòng như trẻ con được quà.

Dễ thương đến mức tôi suýt rơi nước mắt.

Giờ thì chỉ còn mỗi Tino là lựa chọn duy nhất.

Mà thật ra cũng ổn thôi, kho báu cấp 3, còn con bé là thợ săn cấp 4.

Vừa khít.

“Rảnh không, Tino?”

“Hả?”

Con bé khựng lại, mắt mở to.

Là thợ săn solo, Tino có lịch trình khá linh hoạt, nhưng không có nghĩa là dư dả thời gian.

Để giữ phong độ, cô bé phải liên tục rèn luyện, đồng thời thu thập thông tin trước mỗi chuyến đột kích.

Bang hội có thể hỗ trợ một phần, nhưng trong nghề này, lười đồng nghĩa với chết nên ai cũng luôn bận rộn.

Vì thế, tôi khá bất ngờ khi thấy Tino cười rạng rỡ hiếm thấy.

“Em rảnh! Rảnh nhất đời luôn ấy! Em chờ anh từ sáng đến giờ đó, bang chủ!”

Liz mà nghe chắc sẽ tăng gấp đôi cường độ huấn luyện mất.

Tôi thầm nghĩ, nhưng thôi kệ.

Cơ hội đến rồi.

Tôi lấy tờ yêu cầu công ích của Gark ra, định đẩy cho Tino.

“Tốt quá. Vậy em nhận giúp tôi vụ này nhé, nhiệm vụ từ Hiệp hội.”

“Hả?”

Tino ngây người, mắt mở to.

“Bang chủ… em chưa bao giờ thấy thất vọng đến thế. Trái tim ngây thơ của em vừa vỡ vụn. Không ngờ anh lại tàn nhẫn đến vậy… Từ đầu đến giờ em bị lừa sao?”

“Không hề.”

“Anh nhặt em về chỉ để vứt em xuống hố à?”

“Không ai nhặt, cũng chẳng ai vứt hết.”

Con bé chưa làm gì mà đã sụp tinh thần.

Đôi mắt dại đi, nhìn tôi như muốn chết tại chỗ.

Tino gục mặt xuống bàn, má ép lên mặt gỗ, liếc tôi bằng ánh mắt u sầu.

Rồi thở dài, lười biếng nói ra điều thật lòng:

“Thật ra… em chỉ muốn đi ăn kem với anh thôi.”

Tino mê đồ ngọt lắm mà tôi cũng thế, chỉ có điều con bé không biết.

Tôi có linh cảm chuyện này rồi sẽ rắc rối cho coi.

“Liz bảo em kiêng mấy thứ đó rồi còn gì.”

“Chị ấy chỉ bịa thôi. Thật ra chị ấy không muốn em đi chơi riêng với anh khi chị ấy không có mặt đấy.”

Cô bé thậm chí còn gọi mấy buổi đó là “hẹn hò.”

Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

Có lẽ do tôi đã chiều theo mà dẫn em ấy đi chơi mấy lần, thay vì giao cho vệ sĩ trông nom đàng hoàng.

Tôi quen Tino từ hồi mới bắt đầu làm thợ săn.

Cách cư xử với em ấy cũng dễ như với Ark hay lũ bạn thuở nhỏ.

Thêm vào đó, gương mặt đáng yêu ấy giúp tôi đỡ căng thẳng hơn hẳn khi phải giao việc cho những kẻ mặt mũi dữ tợn.

Tôi đẩy tập tài liệu về phía cô bé.

“Nào nào, Tino. Đây là nhiệm vụ to đùng và thú vị lắm, dành riêng cho em đấy! Tuyệt chưa? Quá may mắn luôn!”

Tino nhướng mày, giọng uất ức.

“Anh nghĩ em là kiểu con gái để người ta dùng xong vứt à?”

“Chà, có vẻ ai đó đã làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của Tino đáng yêu rồi.”

Ai mà nhồi vào đầu con bé mấy ý nghĩ kiểu này thế hả?!

“Là anh đấy, bang chủ.”

Tino trả lời bằng giọng phẳng lì rồi bắt đầu đọc yêu cầu nhiệm vụ.

Sau vài giây im lặng, cô bé thở dài.

“Em chưa bao giờ thấy cái yêu cầu nào tệ đến vậy luôn đấy, bang chủ ạ.”

“Ừ, tôi cũng thấy vậy.”

“Tiền thưởng bèo bọt, thời hạn ngắn ngủn, nội dung mơ hồ, độ khó của kho báu thì… không biết nên chê chỗ nào trước nữa. Không hiểu ai lại nhận thứ rác rưởi này.”

“Ừ, đúng là rác rưởi thật.”

“Đây chắc chắn là kiểu lao động công ích rồi.”

“Chuẩn luôn.”

Tino lườm tôi, ánh mắt đanh lại.

Khốn kiếp cái thằng Gark, dám coi tôi như cái thùng rác chứa nhiệm vụ dở hơi.

Giá mà biết trước chẳng ai chịu nhận, tôi đã từ chối thẳng rồi.

Mấy vụ như thế này vốn là việc cho mấy tân binh cấp thấp nhất.

Nhưng khổ nỗi, bây giờ chẳng còn ai khác trong hội để nhờ vả.

Tino bối rối, cố tìm lý do thoái thác.

“Em mới cấp 4 thôi, vẫn là lính mới mà. Em rất muốn giúp, thật đó, nhưng chuyện đi cứu 5 người một mình là không thể đâu.”

“Ờ…”

“Em vừa nhớ ra là có việc phải làm!”

Nói rồi, Tino bật dậy, chạy biến mất như cơn gió.

Chuẩn bài đạo tặc, nhanh như chớp.

Đến khi tôi nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, con bé đã chuồn khỏi phòng nghỉ, để lại bản yêu cầu nằm chỏng chơ trên bàn.

Thôi thì, nhìn cảnh nó chạy trốn lại đáng yêu một cách kỳ lạ.

Khoan đã… khả năng cao là nó thắng cái vụ chiếc nhẫn kia cũng bằng cách chạy té khói như thế chứ gì!

Có lẽ do bị Liz huấn luyện quá khắc nghiệt nên Tino mới hình thành phản xạ bỏ chạy như thế.

Nghĩ vậy, tôi lại thấy thương thương.

Tôi tháo sợi xích dài chừng 2m treo bên hông và đặt lên bàn.

Đó là một Bảo Cụ, món đồ tôi từng dùng thời còn hành nghề.

Sợi xích bạc mảnh khảnh cử động như rắn dù tôi chẳng hề chạm vào, phát ra tiếng leng keng lạnh lẽo.

Một con quái vật.

Nhưng là con quái vật trung thành.

Một con chó không nanh, chỉ biết phục tùng chủ nhân.

Vì vậy, người ta gọi nó là Xích Truy Kích.

Tương truyền, xưa kia từng có một tộc chuyên sử dụng những sợi xích ma thuật.

Chúng tự chuyển động, chứa đựng đủ loại năng lực kỳ dị để hỗ trợ tộc nhân.

Giờ chỉ còn là truyền thuyết, nhưng có lẽ chính vì thế mà những Bảo Cụ dạng xích luôn được săn đón mỗi khi xuất hiện như một di vật của nền văn hóa đã mất.

Sợi xích chuyển động, tạo hình thành một con chó nhỏ bằng kim loại.

Khi tôi khẽ gật đầu, nó lập tức trở lại hình dạng ban đầu rồi trườn ra khỏi phòng như một con rắn bạc.

Tôi nghe vài tiếng va đập “thịch thịch”, liền bước theo.

“Em chỉ muốn nói là… em hoàn toàn có thể trốn thoát được.”

“Ờ, tất nhiên rồi.”

“Cái xích của anh dai như đỉa, đúng là phiền thật đấy. Nhưng nếu em muốn, em có thể bẻ gãy nó dễ dàng.”

Tino nói với vẻ nghiêm túc tuyệt đối, dù toàn thân đang bị trói chặt bởi những sợi xích đủ mạnh để hạ gục cả người đàn ông lực lưỡng.

“Lý do em chưa phá là vì em không muốn làm anh ghét. Dù sao đó cũng là món đồ quý của anh mà. Cho nên, em nghĩ trường hợp này phải được xem xét giảm nhẹ. Anh nghĩ sao?”

Cô bé ngẩng lên, ánh mắt van nài y hệt chiêu trò mà Liz dạy.

Đúng là đồ sư phụ hư hỏng.

Xích Truy Kích tuy có màu bạc nhưng không phải làm bằng bạc.

Ma chất này bền đến mức khó tin.

Nếu Tino dám khẳng định có thể bẻ gãy nó… thì em ấy đúng là đang phát triển vượt xa những gì tôi tưởng.

Không thể đạt được mức đó nếu không dành hàng giờ lặn lội trong kho báu.

“Đừng ép bản thân quá. Mạng sống của em quan trọng hơn hết.”

“Chính anh mới là người đang ép em đấy.”

“Không, là Liz. Tôi chỉ giao cho em công việc nhẹ thôi mà.”

Ngay khi tôi nói xong, sợi xích buông lỏng và rơi xuống đất.

Bảo Cụ quả là tiện, nhưng năng lượng ma pháp của nó không vô hạn.

Tino chạy dữ quá, đến mức nó cạn sạch năng lượng mất rồi.

Mà việc em ấy có thể cầm cự lâu đến thế cũng đã là quá ấn tượng rồi.

Tino xoa chỗ cổ tay vừa bị trói, thở dài rồi lấy lại bình tĩnh.

“Em hiểu rồi. Em biết anh muốn bọn em mạnh hơn nên mới ép luyện đến suýt chết, nhưng mong anh hạn chế kiểu huấn luyện khắc nghiệt đó đi.”

“Ờ…”

Không phải thế đâu, thật sự là không.

Cái kho báu đó chỉ cấp 3 thôi mà.

Với trình của Tino, chuyện này không nguy hiểm đến vậy đâu.

Nhiệm vụ này chỉ là “nhặt xác” thôi mà.

Thường thì những kho báu luôn tiềm ẩn rủi ro, và thợ săn tự chịu trách nhiệm.

Hội săn hiếm khi gửi yêu cầu khẩn kiểu “cứu người vừa chết rãnh”, nhưng đôi khi có yêu cầu tìm kiếm những nhóm gặp nạn trong kho báu.

Bọn thợ săn gọi mấy vụ đó là “nhặt xác”.

Bởi vì đã là dân chuyên nghiệp, nên nếu họ không quay lại, khả năng cao là đã chết.

Còn nếu may mắn vẫn sống, nhiệm vụ sẽ chuyển thành cứu viện.

Nhưng thường chỉ cần xác nhận tử vong là xong.

Dẫu vậy, vẫn phải đi kiểm tra cho chắc.

Tino là thợ săn cấp 4.

Nếu em ấy phản ứng mạnh vậy, có lẽ cũng có lý do chính đáng.

Tôi đành cúi xuống xem lại yêu cầu một lần nữa.

Đó là kho báu cấp 3 mang tên Hang Sói Trắng.

Một nơi khá bình thường gần thủ đô, tỉ lệ xuất hiện Bảo Cụ cũng thấp.

Không hấp dẫn lắm, nên ít ai lui tới.

Năm người đã mất tích 3 ngày trước.

Khá là gần đây.

Nếu quá 1 tuần thì gần như cầm chắc là chết, nhưng 3 ngày thì vẫn còn 50–50.

Thời hạn cứu viện là 1 tuần, tiền thưởng 300.000 Gild.

Số tiền ấy đủ cho một gia đình thường dân sống thoải mái cả tháng, nhưng với thợ săn thì chẳng đáng là bao.

Nói trắng ra, đây là dạng “làm không công” trá hình.

Dẫu vậy, vì mang danh “công ích”, chúng tôi cũng chẳng thể than phiền gì hơn.

Tôi rà mắt từ đầu đến cuối tờ yêu cầu, cố tìm xem rốt cuộc chỗ “tệ” mà Tino nói là chỗ nào nhưng chẳng thấy gì đặc biệt cả.

Dù thế, tôi vẫn ngẩng đầu lên, ra vẻ nghiêm túc gật gù.

“Ồ, hiểu rồi. Giờ thì tôi biết vấn đề nằm ở đâu.”

“Thật ạ?!”

“Em chỉ là không muốn đi một mình, đúng không?”

Tôi hiểu quá mà.

Dù độ khó chỉ cấp 3, kho báu vẫn là khu vực cực kỳ nguy hiểm, chẳng biết chuyện gì có thể xảy ra.

Tino thường hành động đơn độc nên tôi đã mặc định em ấy vẫn ổn lần này, đúng là sai lầm.

Nghĩ kỹ thì, tôi vốn cho rằng nhóm mất tích kia đã toi hết rồi, nhưng nếu giả sử họ còn sống… đúng là bất khả thi cho một người đi cứu 5 mạng.

Cô bé chỉ có hai tay thôi, làm sao vác nổi 5 người?

“Ờm… đúng là vậy.”

Tino liếc quanh phòng nghỉ vắng tanh rồi quay lại nhìn tôi với vẻ hy vọng.

Quả thật, hôm nay chẳng còn ai rảnh.

Nhưng tôi vừa nảy ra một ý hay hơn.

Hang Sói Trắng… nghe quen quen.

Hình như có ai đó vừa nhắc đến nơi này gần đây thì phải?

Nếu Tino cấp 4, chỉ cần thêm vài thợ săn cấp 3 trở lên đi cùng là đủ mạnh rồi.

Trời ạ, hôm nay tôi đúng là thiên tài!

Tino dè dặt lên tiếng:

“Hay… anh đi với em đi?”

“Ờ thì, nhớ cái buổi tuyển thành viên lần trước không? Có cô gái nào đó bảo muốn đi Hang Sói Trắng đấy. Em đi chung với cô ta đi. Hình như tên là Rhuda thì phải.”

“Hở?”

Thế còn những người khác thì sao nhỉ?

Biết đâu có thể kéo luôn Đại Greg với nhóc Gilbert vào nhóm.

Tino vốn chưa quen làm việc theo tổ đội, nên đây sẽ là dịp tốt để em ấy học hỏi.

Tôi vừa nghĩ vừa tự tán thưởng bản thân vì khả năng lãnh đạo “thiên bẩm” của mình trong khi cô bé vẫn nhìn tôi cau mày đầy ngờ vực.