Hôm ấy, lãnh địa của Mikoshiba Ryouma và lãnh địa của Bergston. Ở tại đường biên giới giữa 2 lãnh địa, 1 tháp canh được xây lên. Bóng dáng người đàn ông hiện lên qua cửa sổ tầng 2.
[ Cuối cùng cũng đã tới. ]
Phía dưới là đội quân nhuộm màu đen nhánh, xếp hàng chỉnh tề, toả ra uy lực rợn người. Nhìn đội quân của mình, Ryouma gật đầu mãn nguyện.
Vốn chỉ là học sinh cấp 3, Ryouma bị nữ thần vận mệnh trêu đùa, triệu hồi qua thế giới này, từ đó đã được vài năm.
Để được như bây giờ, không nhớ nổi đã phải đổ bao nhiêu máu, nước mắt.
Số lượng là sức mạnh. Dù ở trái đất hay thế giới này đều vậy.
Từ giờ, Ryouma sẽ cho thế giới xem đội quân mà mình cất công bồi đắp, lực lượng mà cậu che dấu suốt bấy lâu nay.
Thế nhưng, trong tim Ryouma sôi lên sự bất an.
( Một khi đã bắt đầu sẽ không thể quay lại được nữa, chỉ còn cách là phải thắng! )
Cậu tự nhận thức được việc đám quý tộc xung quanh căm ghét sự tồn tại của cậu.
Từ góc nhìn của 1 nửa số quý tộc Rozeria, cậu chỉ là 1 tên thường dân leo lên chức quý tộc, còn từ góc nhìn của đám hiệp sĩ, cậu đúng là cái gai trong mắt.
Kể cả khi loại bỏ tài năng của cậu, dưới trướng cậu vẫn có nhiều người tài khác, mỗi tội số người tài chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mikoshiba Ryouma bị coi như kẻ dị giáo, tạp chủng ở Rozeria.
Mà kẻ dị giáo phải bị loại trừ, ở thế giới nào cũng vậy.
Vậy mà đến giờ cậu vẫn chưa bị giết, đó là do năng lực tiềm ẩn của cậu, khiến cho cậu được đánh giá cao.
( Không sao cả ........ Mình đã nhận được thư của Elena, cũng đã trả lời bà ta một cách tích cực, mọi thứ đều theo như mình đã tính. Bây giờ, điều còn lại là .........)
Từ tay trắng xây dựng lên 1 đội quân! Không thể có chuyện cậu lại thiếu tự tin. { trans : bản gốc là " từ đĩa muối , cậu đã nuôi dậy lên 1 đội quân. }
Nhưng ngoại trừ đội quân nhỏ mà cậu dẫn đi viện trợ Zalda, còn lại đều chưa có kinh nghiệm chiến tranh.
Đương nhiên là chúng có năng lực, ngày nào cũng đi hành, săn quái thú ở bán đảo Wortenia cơ mà. Sức mạnh của từng đứa còn cao hơn cả hiệp sĩ trung cấp ở các quốc gia khác.
Nhưng so với đánh nhau với bọn thú vô tri, giết người lại là 1 phạm trù khác.
Bởi vì không phải cứ mạnh là thắng. Mà quan trọng là ý trí sống còn và sự máu lạnh. Không khí chiến trường chắc chắn sẽ làm bọn chúng ngỡ ngàng.
[ Không sao đâu, nhất định ...........]
Laura đứng cạnh, lắm lấy bàn tay đang run của Ryouma. Dù can đảm như Ryouma cũng khó giữ được bình tĩnh, khi mà cả tương lai, những gì cậu có đều đem vào ván cược này. Quan trọng hơn, không chỉ là tương lai, cuộc đời của riêng cậu bị đem ra đánh cược.
[ Vậy chúng ta sắp bắt đầu rồi nhỉ, cậu Ryouma. ]
Bị gọi bất ngờ từ phía sau, cậu chỉ biết cười ngượng.
[ Đừng làm tôi bất ngờ thế chứ, Nershios san.]
[ Ấy chết, thất lễ quá. Ẩn thân là thói xấu của bọn tôi, cậu cũng biết đấy, ảnh hưởng từ săn bắn, kế sinh nhai mà ]
Vừa nói vừa cười, người đàn ông tóc bạc dài xoã xuống cơ thể đen của anh.
Anh mang theo vài người không biết có phải hộ vệ không, họ mặc áo măng tô kèm theo mũ chùm đầu.
[ Quý hoá quá, cảm ơn vì đã đến đây tiễn bọn tôi. ]
Xuy nghĩ của Nershios vẫn còn mông lung, dù anh vẫn thường xuyên đến họp tại hội nghị Seirios mà Ryouma tổ chức. Nhưng anh vẫn chưa quyết định về dưới chướng Ryouma.
Kể cả nhận vơ thì cùng lắm cũng chỉ dám nhận là đồng minh.
[ Gì chứ, bây giờ tôi và cậu đã làm đối tác làm ăn quan trọng. Bọn tôi tài mọn chẳng giúp cậu được nhiều, nhưng chỉ cần có thể, tôi chẳng tiếc gì mà không giúp đỡ cậu. ]
Nói xong, Nershios rút trong túi ra 1 điếu xì gà. Vê vê qua lại trong tay rồi bấu 1 chút ở đoạn đầu.
[ Thất lễ. Có vẻ như dạo gần đây, không làm vài điếu tôi khó mà bình tĩnh được. ]
Nói xong, Nershios dùng ma thuật lửa trên đầu ngón tay để châm điếu thuốc.
[ Có vẻ tâm trạng anh khá vui vẻ nhỉ, tôi cũng thấy vui lây. ]
Thái độ của Nershios khó mà nói là đúng lẽ phép, nhưng Ryouma vẫn nở nụ cười bình ổn.
Là chủng bán nhân sống ở bán đảo Wortenia, họ có thể chất và lối sống đặc trưng riêng để thích nghi với vùng đất đầy ma thú này. Kết quả là cách cư xử của họ hơi khác người.
Nhân tiện, cuộc sống của họ không hề khá giả, ngày ngày phải đi săn thịt quái vật, lần mò trong rừng rậm um tùm để tìm nấm và hoa quả. Đó là kế sinh nhai của họ, tức là những vật xa hoa như thuốc lào làm gì có mà hút {trans : gốc " không có cơ hội sờ vào những vật xa hoa }
Cùng lắm thì có chút rượu hoa quả, nhưng số lượng không nhiều.
Nói chung là không có của để dành.
Họ chỉ cố sống lay lắt qua ngày. Mà nơi họ sống là bán đảo Wortenia, bảo họ có cuộc sống sung sướng thì mới là điều lạ. Có thể nói , họ không có khái niệm về thú vui, hay cuộc sống nhàn hạ.
Ryouma chính là người đã mang lại thú vui cuộc sống cho họ.
[ Quả là cảnh tượng hoành tráng. Ngần này quân sĩ xếp hàng chỉnh tề, chỉ có trong quân đoàn truyền thuyết của anh hùng. ]
Được so sáng với anh hùng trong truyền thuyết, chỉ là lời khen xã giao như bình thường, nhưng Ryouma ngầm hiểu điều Nershios muốn nói. " Đội quân này là do công lao của ai ?". Ryouma cảm thấy hơi kẹt trong tình huống này.
Cậu không cảm thấy khó chịu , mà chỉ muốn cười khổ vì quan niệm của Nershios.
( Cũng phải chịu thôi, tộc của họ cấm tiếp xúc với bên ngoài 1 thời gian dài rồi mà. )
Một khi đã nâng cao chất lượng cuộc sống của họ, họ sẽ khó mà chịu đựng cuộc sống nghèo khổ như xưa. Nếu muốn cai nghiện thì cần phải có nỗ lực và ý chí cực kì mạnh mẽ.
[ Chủ yếu là nhờ sự giúp đỡ của Nershios-san nói riêng và bộ tộc nói chung. Xin được cảm tạ. Chỉ nói riêng đến vật phẩm khảm phép thuật mà tộc của anh chế tạo giúp tôi, con người khó mà tạo ra vũ khí như vậy. Hơn nữa, anh còn dạy chúng tôi những phép thuật tiến bộ hơn hẳn của loài người. ]
Trước lời cảm tạ của Ryouma, Nershios gật đầu mãn nguyện.
Thực tế trang bị mà đội quân đang mặc, nếu hiệp sĩ của các nước khác nhìn thấy, đảm bảo họ sẽ phải thét lên vì bất ngờ.
So với pháp sư chiến đấu, pháp sư khảm phép còn hiếm hơn nữa. Chỉ cần biết được sự tồn tại của họ, nhiều quốc gia và thương nhân sẽ lập tức tìm đến họ.
Ngay đến trang bị khảm phép cũng được coi là báu vật, chỉ những hiệp sĩ thượng cấp của các quốc gia giàu có mới được ban cho. Việc mà cả 1 tiểu đội đều được trang bị khảm phép thì chỉ có ở 3 nước lớn nhất lục địa ( tam đại quốc ) trong đó có Oltomea. Còn ở các nước nhỏ, chỉ có đội cận vệ hoàng gia, hoặc hộ vệ của vua mới được trang bị.
Một đội quân nhỏ của tiểu lãnh chúa của 1 nước nghèo mà đứa nào cũng mặc đồ VIP như thế thì ai nhìn cũng cảm thấy bất thường. Và người thực hiện hoá sự bất thường đó chính là tộc bán nhân sống tại bán đảo Wortenia.
[ Được anh nói vậy, tôi cảm kích vô cùng. Mong rằng từ giờ lại được tiếp tục làm ăn với cậu. ........ Tiện thể thì ....]
Nói đến đây, Nershios ra lệnh cho tùy tùng của mình đứng dậy.
[ Thực ra , hôm nay tôi đề xuất việc quan hệ chúng ta lên 1 bước nữa ]
[ Tức là ?]
[ Các ngươi, cho xem mặt đi! ]
Câu nói của Nershios làm Ryouma thấy khó hiểu, chỉ biết cười trừ. Trong lúc đó , Nershios ra lệnh cho bọn thuộc hạ cởi mũ ra.
Trước mặt Ryouma hiện lên dáng vẻ thần tiên, đẹp như viên bảo thạch sống.
[ Đây là ......]
[ Tôi đã chọn ra trong tộc những người hấp dẫn nhất, đẹp nhất, mạnh nhất để cho cậu tùy ý sử dụng . Làm chiến binh cũng được, pháp sư cũng được. Mà nếu thích, cậu tạo ra vài đứa bé cho bọn tôi cũng được, bọn nó chấp nhận rồi đấy !]
Nershios cười dâm đãng, Ryouma cũng chỉ biết cười lại.
( Tên này ...... À mà thôi. )
Ryouma nhận ra bản thân đang bị úp sọt.
( Không nhận tốt của Nershios thì quả là cách dở, thôi thì để bên cạnh làm hộ vệ vậy. )
Rượu, thuốc lá, nói chung là xa sỉ phẩm và cả thuốc thang, những thứ mà không thể tự tạo ra ở bán đảo Wortenia. Dùng đặc sản của bán đảo để đổi những thứ đó, đối với Nershios, đây là cơ hội có 1 không 2 để kết nối với thế giới bên ngoài.
Nhưng người để trao đổi thì cả thế giới này chỉ có mỗi người đàn ông tên Mikoshiba Ryouma.
Ít nhất có thể nói, việc Nershios tìm đối tác làm ăn khác không khả thi.
Do ảnh hưởng của giáo hội thần ánh sáng, tất cả các quốc gia đều bài xích á nhân.
Chính vì vậy, á nhân chỉ còn cách sống ở nhưng nơi nguy hiểm như bán đảo Wortenia.
Tất nhiên sẽ vẫn có khả năng, những lãnh chúa không có tư tưởng đàn áp bán nhân. Mà giả dụ những lãnh chúa như vậy có tồn tại đi chăng nữa, khả năng họ gặp được và hợp tác làm ăn với Nershios là xấp xỉ 0%.
Nghĩ theo cách đó, đối với Nershios, Ryouma chính là nước cờ quan trọng, không thể bị thay thế.
Ít nhất, chỉ cần Ryouma không yêu cầu quá đáng, Nershios cũng không lo lắng việc bị phản bội.
( Mà có lẽ chính vì vậy lên Nershios đang lo lắng thì phải ......... Tăng lượng hàng hoá lên nhỉ? )
Từ góc nhìn của Ryouma, Nershios là sự tồn tại mang giá trị đặc biệt, và ngược lại cũng vậy. Cả 2 đều muốn mối quan hệ trở lên vững chắc hơn.
[ Vậy, để cảm tạ, tôi sẽ tăng lượng rượu và thuốc lá như anh đã yêu cầu. ]
[ Ồ, quả thật là biết ơn! Cậu chuyển hàng đến bất kì lúc nào cũng đc, tôi biết cậu đang bận chiến tranh mà! ]
Đạt được điều mình mong muốn, Nershios nở nụ cười mãn nguyện.
Tất nhiên là Nershios muốn nhận lại gì đó khi tặng người cho Ryouma, nhưng lại không dám nói ra, vì trong trường hợp này, nói ra khá nguy hiểm.
Nếu đòi Ryouma trả ơn, Nershios sợ sẽ làm tổn hại đến tâm trạng của cậu.
Nhưng nếu không nói gì thì cũng phát sinh vấn đề. Vì vậy anh đã cân bằng cách nói nhất có thể.
[ Vậy thì ...... Hôm nay, tạm thời chỗ này trước. Nếu như lúc tôi đi vắng có vấn đề gì phát sinh, anh cứ thoải mái nói với Simon và Bolts.]
Ryouma nhìn Laura rồi gật đầu nhẹ, cô lập tức hiểu và chuẩn bị rời đi.
[ Tôi đã hiểu, chúc cậu thượng lộ bình an! ]
Nói xong, Nershios vẩy áo choàng, hướng về phía Ryouma cúi đầu sâu xuống.
Đó là cách quan chức dùng để thể hiện lòng biết ơn với bậc bá vương.
Và như vậy, lịch sử phía tây lục địa năm 2814, ngày hôm đó, con rắn 2 đầu vàng và bạc đã bắt đầu nhe lanh định nuốt chửng toàn bộ lục địa.
Tất nhiên, vẫn chưa ai biết chuyện đó, ngay cả con mồi đầu tiên của nó cũng không nhận ra 4 cái nanh độc đang hướng về phía mình.