Thời kì đại lịch sử bắt đầu chuyển biến.
Sự kiện mà sau này khắc sâu vào lịch sử đại lục địa phía tây, nước cờ đầu tiên bắt đầu vào 1 buổi sáng .
[ Làm như thế nào là việc của các ngươi. Các ngươi nghĩ vì sao bản thân lại được bổ nhiệm tới vị trí này ? Không cần biết có thể hay không , ra lệnh cho bọn thuộc hạ làm gì đó đi !] { Meltina }
Preaus, thủ đô vương quốc Rozeria.
Trung tâm của thủ đô , ở đó trong căn phòng 1 toà lâu đài trắng cao sừng sững. Hôm nay cũng vậy , lại là tiếng vang từ giọng nói tức giận của 1 người phụ nữ mặc giáp.
Bên ngoài phòng, 2 cảnh vệ binh đang đứng nghiêm với tư thế không cựa quậy phát nào, nghe được tiếng tức giận của chủ nhân vọng qua lớp cửa dầy cộp được làm từ gỗ sồi, họ thở dài thật sâu như người sắp chết .
2 người đó không hề ghét chủ nhân của mình.
Chủ nhân của căn phòng còn rất trẻ, để có được lòng tin của quốc vương , cô đã làm việc quên thân mình. Họ thừa hiểu điều đó
Nhưng, dù có hiểu đi chăng nữa, ngày nào cũng phải nghe tiếng tức giận chửi bới thì việc họ muốn thở dài là điều đương nhiên, dù cho sự tức giận đó không hướng về họ đi chăng nữa.
( Hôm nay tâm trạng chủ nhân có vẻ không tốt nhỉ, ...... À không ........hôm nay cũng......)
Cùng với suy nghĩ đó, sự cười khổ hiện lên trên khuôn mặt người đàn ông.
Thực tế, khó mà nhớ được lần cuối mà chủ nhân của căn phòng này có tâm trạng tốt là khi nào.
Khi mới được thăng chức, cô nở nụ cười tươi mãn nguyện mà hiên ngang tiến vào căn phòng này, giờ đây kí ức về lúc đó không biết đã mất từ khi nào.
Trong căn phòng đó, vài tháng gần đây, chuyện này cứ lập đi lập lại, thậm chí ngày càng tệ hơn.
[ Nhưng thưa ngài Lecter, dù là chúng tôi đi chăng nữa cũng phải bó tay mà thôi .......]
Trước giọng nói tức giận của Meltina, người đàn ông gầy gộc bắt đầu tự bào chữa một cách vội vã.
Trên khuôn mặt dài đầy vẻ hoảng hốt của người đàn ông, những giọt mồ hôi lấm tấm hiện lên trên trán .
Có vẻ như sự căng thẳng đã khiến áo của người đàn ông đó ướt đẫm mồ hôi.
[ Đúng là vậy đấy ạ, thật lòng mà nói chúng tôi chẳng còn biện pháp nào. Tất nhiên, nếu bệ hạ giáng quyết định xuống thì mọi thứ sẽ được giải quyết. Nhưng khả năng rất thấp. Vì vậy ,sao chúng ta không đợi thêm chút, tạo thêm đồng minh từng chút một ...]
Bản thân vẫn là cô gái trẻ, Meltina không thể ngăn được sự tức giận hiện lên trong đầu mà để điệu cười bất mãn hiện lên trên khuôn mặt, nhưng dù vậy cô cũng dần hiểu rằng 2 người đó không có lỗi.
Mặc dù tài năng không cao, nhưng 2 người đó với tư cách là quan chức , họ đã tham gia vào công việc triều chính nhiều năm dài; kinh nghiệm và thành tích, 2 thứ này họ đã đạt được rất nhiều. Từ cách nhìn vào tình huống của 2 người đó, dễ dàng lý giải được điều mà Meltina đang mong muốn là không thể đạt được.
( Mày kêu ca cái đéo gì thế? Đồ nghiệp dư đéo biết tý gì về chính trị! đồ khốn khiếp! Tóm lại mà mày định làm như thế nào đây hả? Mày cũng chỉ là con chó bám đuôi bệ hạ thôi.)
Ý nghĩ đen tối trong tim của 2 người đàn ông, nếu bây giờ mà được phun ra hết thì sướng phải biết. Người đàn ông chỉ muốn chửi thẳng vào mặt Meltina một cách không khoan nhượng, nhưng lại phải gồng mình để chế ngự ham muốn đó.
2 bọn họ không phải là loại người ngạo mạn nhưng họ cũng có lòng tự tôn của bản thân. Ít nhất họ cũng không nghĩ là mình hoàn toàn không có khuyết điểm.
Nhưng bây giờ không phải là lúc phun hết sự tức giận vào mặt Meltina.
Đúng hay sai, về mặt lễ nghĩa không nói đến. Đơn thuần là có ảnh hưởng đến công việc sau này.
Không những thế, thực tế là họ chẳng hề sai. Về việc chính sách của Lupis không phát triển như mong muốn, họ vốn đã biết từ trước. Vì vậy họ đã sớm đề xuất đối sách với Meltina và người tiền nhiệm .
2 người đàn ông đó đã làm hết mọi cách có thể trong quyền hạn chức vụ của mình. Vậy nên dù kết quả không được như ý muốn, đó cũng không thể nói là lỗi của họ.
Nhưng nói là vậy, còn Meltina có lí giải được điều đó hay không lại là chuyện khác.
À không, chỉ cần nhìn vào tính cách của Meltina là đủ hiểu.
Cố chấp với cái chính nghĩa của bản thân, hoàn toàn không biết lắng nghe.
Đúng hơn là , coi toàn bộ những ai phủ định chính nghĩa của mình là địch và thù ghét họ.
Thế nhưng, nhìn thái độ 2 người họ, Meltina nhíu mày, không biết đang nóng ruột hay gì, ngón tay của Meltina nhảy múa trên mặt bàn (tap dance).
( Kéo dài thời gian? Đồ ngu xuẩn! Các ngươi thật sự nghĩ mình còn thời gian hay sao ?) { Meltina}
Từ khi Lupis lên ngôi vương, họ được thăng lên chức vụ cao hơn.
Cả trong đám quan thần trẻ tuổi hay trong nhóm quan thần lâu năm , 2 người họ được đồn là đặc biệt xuất sắc trong công việc. Dù trước đó họ không phục vụ đất nước,ít nhất là trước khi Lupis lên ngôi.
Gia cảnh bọn họ vốn là hạ cấp quý tộc , họ được trọng dụng với tư cách thượng cấp quan liêu , làm việc trong vương thành, đó là nhờ sự đề cử của Lupis.
Vì vậy họ không có quyền nói "không" trong trường hợp này.
Nhưng dù nói vậy đi chăng nữa, câu trả lời " không thể " là hiện thực không thể thay đổi .
[ Chờ đợi ?!!!!! , đừng có mà dỡn mặt với ta , các ngươi muốn kéo dài đến bao giờ đây hả ?!!]
Từ khi Lupis lên nắm quyền , đã được một thời gian khá dài.
Từ khi Meltina lên chức vụ cao nhất này cũng được vài tháng.
Vậy mà quốc sự chẳng có gì thay đổi, vẫn tệ như vậy .....
Lupis lên nắm quyền, trở thành người đứng đầu Rozeria. Nhưng nếu hỏi là đã có gì thay đổi thì khó mà nghĩ ra câu trả lời. À không, thật ra là có thay đổi, nhưng hoàn là thay đổi theo chiều hướng xấu đi .
Việc đó Meltina thừa hiểu, nhưng vấn đề là cô không chịu thừa nhận điều đó. Nếu cô chấp nhận thì mọi việc đã đơn giản hơn nhiều.
[ Đủ rồi, nhìn mặt bọn ngươi là ta thấy điên tiết, cút về mà làm việc đi. Ta trông đợi vào báo cáo của các ngươi ngày mai. ]
Cô tỏ ra cáu bẩn, phẩy tay đuổi 2 người đó đi, rồi ngồi sâu xuống ghế sofa.
Sau khi cánh của đóng hẳn, cô nhìn nên trần nhà, thở dài rồi ôm mặt . Tay cô dần trở lên ướt.
( Tại sao vậy? Tại sao không ai chịu hợp tác với bệ hạ ? Tại sao ai ai cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình ? chẳng nhẽ không còn ai yêu nước nữa hay sao? )
Đối với Meltina, Rozeria giống như cha mẹ cô vậy, cô sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ vương quốc này.
Nhìn vào cách thể hiện của Meltina, có vẻ như không thể chịu đựng được thêm nữa.
Trước khi ngồi lên ngai vàng, công tước Gehalt nắm quyền chính trị quốc gia, người dân khốn khó, sợ hãi, bất an khi nghĩ đến ngày mai. Toàn bộ của cải , phú quý nằm trong tay quý tộc và bọn thương nhân tay chân của hắn. Meltina đã từng mong muốn thay đổi hiện thực đó.
Không những vậy, cô đã phải nỗ lực không ngừng để đưa Lupis lên ngôi vương.
Vấn đề không phải việc mọi người xung quanh có thấy sự nỗ lực đó có xứng đáng hay không, mà quan trọng là cô tin là mình đã đánh cược cả tính mạng mình cho sự nỗ lực đó.
Thực tế, mọi người xung quanh cô cũng thừa nhận sự nỗ lực đó.
Nhưng, dù cô có nỗ lực đến đâu đi chăng nữa, quốc gia này cũng chẳng được cải thiện chút nào. Lũ quý tộc tham lam thì đục khoét đất nước, bọn thương nhân thì dựa vào mối quan hệ với quý tộc để làm ăn bất chính. Chẳng ai thích việc phải hi sinh, vì vậy người luôn kêu ca đói khổ. Người người nhà nhà phê phán, giễu cợt Lupis.
( Nếu cứ thế như vậy, quốc gia này ắt sẽ ........... Phải làm sao đây? )
Cô biết thừa tình trạng hiện nay của quốc gia, nhưng lại không biết phải làm sao cho nó làm như thế nào.
Tình huống hiện tại giống như leo lên đỉnh ngọn núi mà chưa có ai chinh phục được. Dù nhìn thấy đỉnh núi, nhưng không có bản đồ lên không biết lên đi con đường nào để tới đích.
[ Không được không được, bệ hạ còn đang khổ sở gấp vạn lần, nếu mình bỏ cuộc thì không còn ai giúp đỡ bệ hạ ]
Thở dài 1 tiếng rồi đứng dậy khỏi sofa , cô đi đến cái gương to để ở góc phòng.
Mái tóc và quần áo cô vẫn đẹp như thường lệ , nhưng khuôn mặt cô lại hiện lên vẻ mệt mỏi , mí mắt thì sụp xuống.
[ Khuôn mặt tệ hại này ......... Tiếp theo còn phải họp hội đồng , vậy mà...........]
Vỗ nhẹ vào má , cô mở hộp trang điểm để trên bàn . Cô không thể để khuôn mặt thảm hại như này mà tham gia hội nghị.
--------------------------------
[ Vậy , hội nghị đến đây là hết , ai có bổ sung ý kiến gì không? ]
Nhìn từng khuôn mặt bị nhuộm đỏ rực ánh hoàng hôn, Lupis Rozerians hỏi 1 cách chậm rãi.
Hội nghị diễn ra vào 2 giờ chiều mỗi ngày, Lupis đã phát ngấy hội nghị này.
Lúc nào cũng là phòng họp này, những con người này, chủ đề này . Còn có gì lãng phí thời gian hơn cuộc họp này nữa hay không?
Chẳng có tiến triển gì dù chỉ là 1 tí tẹo.
Chỉ mở hội nghị cho có.
(Hội nghị hôm nay cũng vậy , chẳng có gì được quyết định , chẳng có gì được cải thiện . Mọi người chỉ nhìn nhau mà đùn đẩy trách nhiệm )
Toàn bộ người trong căn phòng này đều là nhân tài do Lupis tự tay tuyển trọn.
Là những người có khả năng điều hành trơn tru lãnh thổ của chính bản thân mình.
Quốc gia thanh niêm và công bằng. Họ là những người được chọn để gây dựng 1 quốc gia lý tưởng mà Lupis đã vẽ ra.
Lupis cố gắng hết sức để ngăn bản thân thở dài. Chính những người xung quanh còn không tin tưởng vào năng lực của cô.
Nhưng cô đã nỗ lực vì quốc gia này , bằng tất cả những gì mình có.
( Ai đó, làm ơn ai đó hãy nói cho tôi biết phải làm sao để thay đôi quốc gia này ?)
Lupis đưa mắt về phía từng người 1 tìm kiếm sự giúp đỡ dù là nhỏ nhoi. Với cô ấy , chuyện đất nước này đang bị đặt trong tình huống nào, Lupis hiểu quá rõ. À không, phải nói là mong muốn giải quyết tình trạng này, không ai trong phòng này nóng ruột như cô.
Nhưng đáng tiếc Lupis không nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề đó. Việc duy nhất cô có thể làm là cầu nguyện ai đó đề xuất cho cô cách giải quyết vấn đề này.
Vậy nhưng , ai cũng né tránh cái nhìn của Lupis.
Kể cả Meltina và Mihail cũng vậy.
[ Có vẻ như không ai có đề xuất gì nhỉ .......... Vậy ]
Lupis nhìn mọi người lần cuối cùng, rồi nhắm mắt lại, từ bỏ hi vọng. Đúng lúc cô đang định kết thúc hội nghị, "chuyện đó đã xảy ra".
Ngồi bên trái Lupis là bá tước Bergston , ông dơ cánh tay của mình 1 cách nhẹ nhàng.
[ Bệ hạ, thần xin phép được phát biểu.]
Sau câu nói đó , mọi ánh nhìn xung quanh nhất tề đổ dồn vào bá tước .