Màn bắn pháo hoa được diễn ra hàng năm tại công viên của thị trấn.
Thông thường mọi người sẽ thử các món ăn ở nhiều quầy hàng khác nhau trước khi xem pháo hoa, nhưng có một chút khác biệt trong năm nay.
Đám đông đang tụ tập quanh gian hàng bắn súng, và người là trung tâm của sự chú ý, Karen, ho và lên tiếng.
[V-Vậy thì, con gấu đó]
Karen nói vậy, và chỉ vào giải thưởng, một chú gấu bông khổng lồ được đặt ở trung tâm.
Kích thước của nó bằng khoảng『chiếc gối ôm』. Chủ gian hàng đó đang mỉm cười trong khi tên playboy bắt đầu đổ mồ hôi.
Tuy nhiên, người đứng cạnh hắn đã nói『Eh, anh đang sợ à?』, và tĩnh mạch xuất hiện trên trán hắn ta.
[Được thôi! Hãy chọn nó! Ai bắn trước!?]
Hắn ta hét lên.
Sau đó, Iwato nở một nụ cười khó chịu và đưa lòng bàn tay về phía hắn ta.
[Ah, xét cho cùng, đó là điều không thể. Vậy nên anh cứ bắn trước đi]
Mặc dù những từ đó có nghĩa rằng『Tôi không thể làm điều đó』, nhưng nó cũng có thể được hiểu theo kiểu『Không, sau cùng thì anh cũng sẽ không làm được điều đó』.
Quả thực là như vậy. Cậu biết điều đó là không thể. Vậy nên cậu đang cố gắng làm hắn ta thấy xấu hổ.
Hắn đã cảm nhận được nó bằng cách nào đó, nhưng cùng lúc đó hắn ta cũng nghĩ rằng--
(Làm tao thấy xấu hổ? Đó chắc chắn là điều không thể, nhưng nó có nghĩa là mày cũng như vậy! Tận hưởng cảm giác xấu hổ đi, tên khốn!)
Hắn ta cười khi nghĩ vậy và nhắm vào chú gấu bông, rồi bắn hai lần.
Ban đầu, trong trò chơi này, bắn trúng mục tiêu đã là điều hết sức khó khăn.
Không quá khi nói rằng tất cả mọi thứ sẽ được quyết định chỉ với một phát bắn.
Tuy nhiên, với kích thước của mục tiêu và kỹ năng của hắn ta, những viên đạn đánh vào trán con gấu.
Các khán giả bắt đầu hỗn loạn bởi điều đó, họ nghĩ rằng trận đấu đã được quyết định.
Tuy nhiên--
[Nó chỉ di chuyển một chút, huh ...... Chi]
Tên playboy thốt ra những lời như vậy, và đặt khẩu súng lên giá.
Hai phát bắn đánh vào đầu.
Ngay cả với điều đó, chú gấu bông chỉ di chuyển một chút, và tên playboy nghĩ rằng nó có thể rơi nếu cứ tiếp tục như thế này, và tặc lưỡi.
Nhưng--
(Sau vài lần, khi đến lượt mình, mình sẽ thắng! Mình chắc chắn điều đó ngay lúc này. Con gấu đã di chuyển cho dù chưa bị bắn rơi)
Hắn mỉm cười trong đầu và xác nhận vị trí của con gấu.
Có thể thấy rằng con gấu đã di chuyển từ vị trí ban đầu của nó, và sau một vài lần lặp lại, con gấu chắc chắn sẽ rơi.
(Kukuku ......, mình không biết tại sao thằng đó lại chọn bắn súng, nhưng có lẽ nó không biết rằng đó là lĩnh vực chuyên môn của mình. Kuku, chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về mình!)
Hắn lẩm bẩm như vậy trong tâm trí, và nhìn vào Iwato.
Khi nhìn vào hình dáng của cậu, hắn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
[Fuuuuu ......]
Cậu cởi cặp kính của mình ra và hít thở không khí.
Cùng lúc hít vào, cậu lấy khẩu súng và nhắm bắn.
Giữ khẩu súng bằng tay trái, bước một chân lên phía trước, nhắm một mắt và nhắm mục tiêu.
Khi nhìn thấy tư thế đứng ấy, đó chắc chắn là của một người nghiệp dư. Tuy nhiên, những người đang quan sát cậu ta tại nơi này, lại nuốt nước bọt theo bản năng, và không gian xung quanh đã trở nên im lặng trước khi họ nhận ra.
[Mục tiêu, gấu bông. Khoảng cách, 2610mm. Tốc độ đạn, 40m/s. Sai số, 0,002mm ......
Iwato lẩm bẩm như thể cậu bị ai đó nhập--sau vài giây.
[Tốt ...... Bắn!]
Ngay sau đó, âm thanh của hai phát súng vang lên, và cùng lúc đó, viên đạn đầu tiên trúng vào chân gấu bông.
--Trọng tâm của cơ thể.
Karen bị bối rối khi chứng kiến điều đó, và cô ngay lập tức rùng mình.
Viên đạn trúng vào chân.
Khả năng nhắm bắn thật tuyệt vời, và viên đạn thứ hai trúng vào viên đạn đầu tiên một cách chuẩn xác.
Ngay sau đó, hai viên đạn va chạm vào nhau ở một góc độ hoàn hảo, chúng truyền lực cho nhau, và một lần nữa bay tới vị trí cũ với tốc độ còn nhanh hơn trước.
Một viên đạn bay về phía lòng bàn tay của Iwato.
Và viên còn lại--
Zudaaan!
Những người chứng kiến điều đó nghe thấy hiệu ứng âm thanh như vậy.
Ngay cả khi không nghe thấy nó, một viên đạn tuyệt vời đẩy con gấu về phía sau, và con gấu bông thể hiện một cú lộn ngược chiều kim đồng hồ hoàn hảo.
Và nó xoay xở để đến được mép bàn--
[Trò chơi bắn súng có nghĩa là--hạ gục mục tiêu với sự chuẩn xác cùng sức mạnh tối đa, và làm nó rơi xuống]
Cùng lúc với những lời đó, con gấu bông lăn xuống từ trên kệ.
☆☆☆
Sau đó, Iwato, người đã làm cho đám playboy quỳ xuống, đi dạo trên đường cùng Karen.
Karen đang hạnh phúc ôm gấu bông.
[Nhưng mà, nó thật tuyệt vời! Em chưa bao giờ nghĩ rằng Sư phụ lại sử dụng súng điêu luyện như thế!]
[Um, mặc dù trước đây tôi đã từng cho cô thấy nó một lần]
Iwato nói vậy, và nhớ lại.
Khi Ultimate Polar Bear tấn công trại huấn luyện, cậu đã mang theo một khẩu súng từ nhà mình.
Khẩu súng ấy--vũ khí được cất giữ trong ngăn kéo đó, là thứ mà cậu đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ sử dụng nữa.
Và cậu đã sử dụng nó lần thứ hai sau chiếc Coffin Cloak.
Cho dù viên đạn cậu lấy chỉ là『Restore』, đó cũng không thể nào là một cái cớ để cậu sử dụng nó.
Iwato nghĩ như vậy và thở dài. Cùng lúc đó, họ đến bãi đỗ xe ở giữa đường.
Thông thường, những người tài xế cảm thấy mệt mỏi khi lái xe trên đường sẽ dừng xe ở đây và nghỉ ngơi, nhưng may mắn thay, không có ai ở đây cả. Do đó, nó đã trở thành một nơi lý tưởng để xem pháo hoa.
[Un, nơi này có vẻ tốt]
Iwato nói vậy khi tựa vào lan can và nhìn xuống dưới. Các con đường đang sáng lên với những ánh sáng sinh động.
Khi nhìn thấy điều đó, Iwato nới lỏng khuôn mặt của mình, và cùng lúc đó, một âm thanh 『Hyuuuuu』 phát ra từ xa.
Cậu ta ngẩng mặt lên.
Ngay lúc đó, những bông hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm.
[Hohee ......]
Rồi cậu quay sang bên cạnh khi nghe thấy giọng nói đó.
Thứ xuất hiện trước mắt cậu là hình ảnh Karen đang ngắm pháo hoa, và cô gái ấy càng trở nên rạng rỡ hơn bởi ánh sáng đó, quá đẹp và quyến rũ.
Iwato nhớ lại lần đầu tiên cậu gặp cô.
Khi Iwato đang trên đường mua tủ lạnh ở Tanaka Electrics, cậu gặp Karen.
Vì lúc đó cô ấy đang ngủ trong một thùng các tông giữa đường phố vào ban đêm, đến giờ cậu vẫn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ đó rất sốc.
Sau đó, cô gặp Tsumugu và trở thành bạn cô ấy, họ chia sẻ mọi thứ và luôn dành thời gian bên nhau.
[Tôi …… Tôi rất vui vì đã gặp được cô, Karen]
[Fa !?]
Trước khi biết điều đó, những lời như vậy phát ra từ miệng cậu, và Karen, người nghe thấy điều đó, vô tình thốt lên như vậy.
Tuy nhiên, Iwato không nhìn Karen. Cậu nhìn lên bầu trời đêm với vẻ mặt thẫn thờ.
Pháo hoa vẫn đang được tiếp tục hết cái này đến cái khác, và nó đẹp hơn nhiều so với khi cậu thấy nó năm ngoái.
(Mình cũng ...... thay đổi một chút, huh)
Đầu tiên--mình đã có em gái.
3 năm sau đó, mình có được một người học trò, một kẻ ăn bán, và cũng là một người bạn.
Đây là『tuổi trẻ』mình đã từng khao khát trong quá khứ.
Nó gần như đã được hoàn thành.
Đó là lý do tại sao, bây giờ mình cảm thấy vui vẻ và không thể không nghĩ rằng đây là điều quý giá đối với mình.
Và chắc chắn một điều rằng--mình đã thay đổi vì tất cả mọi người.
Đó là lý do tại sao Iwato lại lẩm bẩm như vậy trong tâm trí của mình--
[E-Em cũng rất vui khi gặp Sư Phụ!]
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bên cạnh cậu.
Do nó quá lớn, Iwato vẫn mở to mắt mặc dù pháo hoa đang được phóng lên. Sau đó, cậu nhìn Karen.
Karen đang đỏ mặt, và cậu nhớ lại Ayame khi nhìn hình dáng của cô ấy.
(Ah, mình hiểu rồi......)
Iwato có linh cảm.
Thay vì để nó như thế này, tốt hơn là mình nên nói cảm xúc của mình với cô ấy một cách rõ ràng.
Ngay cả khi đó không phải vì bản thân mình, ít nhất thì nó là tốt nhất cho cô ấy.
[Um! E-Err! N-Này ......]
Cô ấy muốn nói gì? Câu trả lời rất rõ ràng.
Nếu mình để cô ấy nói điều đó, chắc chắn cô ấy sẽ bị tổn thương.
Đó là lý do tại sao Iwato ngắt lời cô.
[Này, Karen]
Iwato nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh khi nói như thế.
[Đây là... một phần... về câu chuyện của bạn tôi trong quá khứ]
[T-Tại sao lại đột ngột thế ......]
Karen lên tiếng như vậy khi cậu đột nhiên hồi tưởng trước khi cô có thể chuẩn bị.
Iwato nới lỏng khuôn mặt của mình một chút khi nghe những lời đó.
Tuy nhiên, không có dấu hiệu rằng cậu sẽ dừng lại, cậu thở ra và bắt đầu kể câu chuyện.
[Cách đây rất lâu, khoảng 3 năm trước. Một cậu bé mạnh hơn tôi rất nhiều đã ở trên trái đất. Cậu bé mạnh nhất thế giới]
Karen muốn nói『Đó là một lời nói dối』khi nghe điều đó.
Tuy nhiên, bằng cách nào đó cô ấy nuốt những lời đó khi nhìn vào Iwato.
[Một cậu bé mạnh mẽ. Mọi kẻ thù cản đường cậu ấy đều bị giết chết, và không ai muốn chống đối lại cậu ta. Một gã đáng sợ như vậy tồn tại]
Cậu nói thế và gượng cười.
Nhưng--
[Một ngày, cậu bé - giết một Unknown] ( 'một' ở đây có nghĩa là một người)
Cô cảm nhận được nỗi buồn và sự ân hận từ những lời đó, và khi nghe thấy nó, cái tên của Unknown nào đó xuất hiện trong tâm trí cô.
[Nó rất mạnh. Thật sự rất mạnh. Ngay cả cậu ấy cũng phải lo lắng về sức mạnh ấy. Cậu ta đã nghĩ vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy Unknown đó. Nhưng--cậu ta đã thắng]
Cậu nói thế, và đưa tay lên vết sẹo trên lông mày phải.
Vết sẹo mà cậu từng nói là do tai nạn gây ra.
Nếu suy nghĩ kĩ, rất dễ dàng để nhận ra một cỗ máy sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương chàng trai này.
Khi bỏ tay ra khỏi lông mày, cậu đã nói sự thật--nỗi tuyệt vọng mà chàng trai đó đã phải trải qua.
[Tuy nhiên, sau khi giết nó, lần đầu tiên cậu ta biết được--rằng Unknown đó cũng có một gia đình, một đứa con gái. Và nó cũng có những cảm xúc tương tự như con người]
Karen mở to mắt trước những lời đó.
[Sau ngày hôm đó, cậu ta không thể sử dụng siêu năng lực của mình. Cậu ta sợ phải sử dụng nó. Cậu không thể sử dụng siêu năng lực của mình để ra tay với một ai đó]
Cậu nhìn xuống bàn tay mình.
Bàn tay cậu đang run rẩy, và để ngăn chặn nó lại, Iwato nắm lấy nó bằng tay kia.
['Ta sẽ giết ngươi' đã được nói rất nhiều lần. Cậu ấy nghĩ rằng 'Sẽ tốt hơn nếu mình chết đi'. Nhưng xét cho cùng, tay cậu đã dính quá nhiều máu và trở thành màu đen sau khi nó khô. Cậu đã chồng chất thêm tội lỗi trong vô thức, và đến khi nhận ra, nó đã trở thành thứ không bao giờ có thể khôi phục lại được--]
--Những gì còn lại chỉ là cảm giác trống rỗng.
Iwato nói vậy và nở một nụ cười giả tạo.
[Sau đó, nhiều chuyện đã xảy ra và cậu bé đó đã hồi phục đến mức có thể sống một cách bình thường. Cậu ta đã tìm được người quan trọng đối với bản thân. Và cậu ta đã được người đó nói rằng]
--Nii-san ... cần một giấc mơ. Và ... một sở thích. Đó là lý do tại sao ... bất cứ điều gì cũng ổn thôi ... vậy nên chỉ cần chọn một thứ.
Iwato nhớ từng từ một.
Vì vậy, cậu ấy đã nghĩ về nó.
[Điều mình muốn là tuổi trẻ. Sở thích là dầu gội đầu]
Và--
[Cậu bé quyết định, rằng mình sẽ không bao giờ yêu ai]
Đó là kết quả của việc suy nghĩ theo cách của riêng mình.
Cậu đã giết rất nhiều『người』. Kết quả, cậu nhận được sự tôn thờ từ được mọi người và bị oán giận bởi một cô gái. Cô ấy thậm chí còn nói sẽ giết cậu ta.
Sau đó, nhiều chuyện đã xảy ra, và cuối cùng, cậu đã đi đến kết luận rằng mình không thể mang lại hạnh phúc cho ai đó.
Đó là lý do tại sao, cậu sẽ không yêu ai. Cậu sẽ không hẹn hò. Không đời nào cậu có thể mang lại hạnh phúc cho người khác nếu cậu thậm chí còn không thể nhận trách nhiệm.
Đó là lý do tại sao, Iwato nói điều này với Karen.
[Xin lỗi, nhưng tôi không thể đáp lại cảm xúc của cô. Nếu tôi kết hôn trong tương lai, dầu gội sẽ phù hợp với tôi hơn]
Tuổi trẻ mà cậu khao khát có lẽ là thứ lấp lánh như trong manga shoujo.
Tuy nhiên, trong tuổi trẻ của cậu--cụm từ 'tình yêu'--không hề tồn tại.