Ngày hôm sau, chủ nhật.
Iwato đang đợi tại công viên gần nhà mình.
--Cùng với Tsumugu.
[Tại sao con gái lại thích hẹn gặp mặt nhỉ? Không phải sẽ tốt hơn nếu đi cùng nhau ngay lập tức vì chúng ta đang ở trong cùng một ngôi nhà à?]
[Nn ... hai người đó vẫn còn trẻ con. Thời gian ở bên nhau càng nhiều ... càng tốt]
Hai người họ không biết về trái tim của một thiếu nữ.
Ngay từ đầu, Tsumugu là một loli 9 tuổi, nhưng cách suy nghĩ của cô ấy lại là 『Chúng ta có thể ở bên nhau được bao lâu』. Đó là lý do tại sao hai người họ lại ở bên nhau như thế này, nhưng—
[[...... Ah, họ đến rồi]]
Cả hai nói thế, và nhìn vào lối vào của công viên.
Trước mắt họ là hai người ăn mặc sang trọng, và Iwato và Tsumugu đã lẩm bẩm những lời này khi nhìn thấy điều đó.
[[Có ... cần thiết phải làm như vậy không?]]
☆☆☆
Sau khi gặp nhau, họ bắt xe buýt tại trạm xe cách công viên khoảng 2 phút đi bộ.
Và một tiếng sau, họ đến Sapporo.
[Hoeee ...... Đây là lần đầu tiên em đến đây]
Karen thốt lên như thế và Ayame tò mò nhìn quanh như thể cô cũng như vậy.
Thứ nổi bật nhất ở nơi đây là tòa tháp AR cao chót vót.
Cửa hàng 'Camera Bikkuri' gần đó bán các thiết bị điện tử và đóng vai trò kết nối với khu vực bên trong. Ngoài ra, tất cả những thứ này đều nằm trong tháp AR, về phần xe lửa, nó nằm ở tầng trệt.
Iwato rời mắt khỏi hai người, và nhìn vào thiết bị của mình. Sau đó, cậu tìm kiếm thứ gì đó và ngẩng mặt lên.
[Đầu tiên, tôi nghĩ chúng ta nên đi đến một cửa hàng thể thao ...... Có vẻ như có một cửa hàng thể thao tuyệt vời ở đây]
Iwato nói vậy trong khi nắm lấy tay Tsumugu và bắt đầu bước đi.
Hai người kia trở nên bối rối khi thấy điều đó, rồi họ nhanh chóng theo sau Iwato, nhưng đúng như dự đoán, họ không thể không để ý đến cảnh nắm tay trước mắt.
Cả hai đều biết rằng Iwato thật sự không hứng thú với tình yêu. Cậu sẽ không bao giờ tự nguyện yêu ai đó.
Vì vậy họ cần phải hành động để làm cậu ta『chắc chắn』yêu mình. Còn lý do Iwato nắm tay cô là『để cô ấy không bị lạc』.
Nhưng--
Tsumugu cười đểu với hai người.
Như thể cô đang muốn nói 『Chị sao thế? Ghen tị à, phải không? 』.
--Không, cô ấy chắc chắn nghĩ vậy.
Trong khi đang suy nghĩ về điều đó, Iwato gọi ba người.
[Tôi không đặc biệt để ý đến cuộc trao đổi của mọi người, nhưng có bất cứ nơi nào mà mọi người muốn đi không?]
Cơ thể họ run rẩy khi nghe cậu nói.
Mặc dù Iwato không nhận ra cảm xúc của Tsumugu, nhưng cậu hoàn toàn nhận ra những gì Karen và Ayame đang cố gắng làm.
Đó là lý do tại sao cậu thường phá vỡ chiến lược và kế hoạch của họ như thế này.
Ví dụ như trong tình huống này, cậu có thể nhìn thấy tương lai『nhân vật chính trong một bộ harem sẽ nắm tay ba cô gái』. Thật tốt khi có thể ngăn chặn nó.
Iwato thở dài khi không ai trả lời cậu, và nhìn vào Tsumugu.
[Tsumu, em muốn đi xem tác phẩm light novel mới phát hành không?]
Tsumugu co giật trước những lời đó.
Iwato biết rằng hôm nay là ngày light novel yêu thích của Tsumugu được phát hành.
[Karen, đây là một cơ hội hiếm có để đến Sapporo. Vậy sao chúng ta không ăn ramen vào bữa trưa?]
Karen phản ứng tương tự như Tsumugu.
Iwato biết rằng Karen chưa bao giờ ăn ramen ở Sapporo.
[Ayame, cô có biết rằng hôm nay là ngày cuối cùng chiếu bộ phim『Kimi no Na wo』?]
(Lưu ý: đây là Kimi no Na wo. Không phải Kimi no Na wa)
Ayame không khác gì hai người trước đó.
Iwato biết rằng Ayame chưa từng xem『Kimi no Na wo』. Well, mặc dù cậu ta cũng như vậy.
Khi cậu nhận ra, cả ba đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, và khi nhìn thấy điều đó, Iwato nới lỏng khuôn mặt của mình.
[Chúng ta hiếm khi có cơ hội để đến đây. Nên đừng nghĩ về điều đó nữa và thoải mái đi]
Cả ba gật đầu khi nghe những lời đó.
☆☆☆
Khoảng mười phút sau.
Iwato và những người khác bước vào cửa hàng thể thao trong tháp AR để mua đồ (áo) cho cậu.
[Cái này thế nào?]
Karen nói thế khi mang một chiếc áo trắng với sọc màu đỏ.
[Oh, trông nó ngầu đấy?]
Iwato nói như vậy với ấn tượng tốt khi nhìn thấy nó, nhưng Ayame đã mang một chiếc áo khác, và cắt ngang cuộc trò chuyện.
[Nhưng nếu chọn cái đó, anh sẽ giống như Karen]
[Ah, vậy thì không bao giờ]
[Màu xanh cũng phù hợp với tôi mà, cô biết chứ!?]
Đúng vậy, Karen mặc chiếc áo thun trắng với chiếc áo khoác màu xanh dành cho mùa đông mặc dù bây giờ đang là mùa hè, ngoài ra cô còn mặc một chiếc áo len màu xanh bên ngoài áo thun. Cô ấy mặc những thứ đó dựa theo sở thích của Iwato.
Iwato đặt tay lên cằm trong khi suy nghĩ, và nhìn vào chiếc áo mà Ayame mang đến.
Màu xám từ ngực trở xuống và màu đen từ vai đến cánh tay. Đó là một chiếc áo len dành cho người lớn.
[Iwato-sama lúc nào cũng mặc chiếc áo màu xanh trông rẻ tiền đó. Vậy tại sao lần này anh không thử cái khác xem?]
Ayame nói vậy và đặt chiếc áo trước mặt Iwato.
Mặc dù Iwato chưa mặc nó, nó trông hợp với cậu. Một chiếc áo biến cậu ấy từ một người lôi thôi thành người lớn điềm đạm.
Iwato ngắm mình qua gương và lẩm bẩm [Oh]. Karen thấy rằng Iwato trông rất hợp với chiếc áo được Ayame mang đến, và tỏ vẻ vẻ thất vọng.
[Mặc dù trước giờ tôi chỉ mặc màu xanh, nhưng lần này có vẻ ổn theo cách nào đó]
Iwato lẩm bẩm như vậy--và quần áo của cậu bị kéo lại.
[Ngôi sao ... xuất hiện]
Iwato nhìn Tsumugu khi nghe thấy giọng nói dễ thương như vậy--và mở to mắt.
[Đ-Đ-Đó là!?]
Một sự kết hợp hoàn hảo.
Phía trên là một chiếc áo len màu xanh nhạt kết hợp với chiếc áo màu đen ở dưới.
Khi Iwato nhận ra, cậu đã lấy một chiếc áo tương tự trong tay, và mở to mắt ra khi nhận ra chất lượng mà cậu mong muốn.
[Các tay áo dễ dàng co giãn và khóa zip được gắn trên cả hai túi. Trên cả khó để có thể bị rách, một mặt hàng cao cấp với khả năng hấp thụ mồ hôi. Bên cạnh đó, nó thậm chí có thích nghi với nhiệt độ để có thể mặc được vào mùa hè lẫn mùa đông. Một chiếc áo tốt ...... Mặc dù nó che đi phần gáy ...... Ah, nó có mũ trùm...... Thật tuyệt vời]
Khi nhìn thấy Iwato, người bắt đầu lẩm bẩm như thể bị nhập, mặt của Karen và Ayame co giật theo bản năng, rồi Tsumugu nói điều này một cách thỏa mãn.
[Nhân tiện ... giá là ... 180000]
[Yosh, mua thôi!]
Iwato ngay lúc đó đã mua ba chiếc cùng loại.
☆☆☆
[Em về rồi ~!]
[Em về rồi]
[Em về rồi ~]
[Oh, chào mừng đã về]
Chỉ có duy nhất một người nói cách khác, Iwato và các cô gái trở về nhà vào buổi tối.
Sau khi mua áo, họ mua vé cho bộ phim, trong khi chờ đợi đến giờ chiếu phim, họ đi đến hiệu sách để mua cuốn light novel mới được phát hành. Và sau khi xem『Kimi no Na wo』, họ ăn ramen.
Sau đó, họ đã đi đến cửa hàng kính và thử kính mát. Rồi Karen nói rằng cô ấy muốn đi đến hồ bơi, vì vậy các cô gái đã đi mua đồ bơi. Trong lúc đó, Iwato ngồi trên ghế để giết thời gian. Sau đó, cậu bối rối khi Tsumugu bị lạc.
Nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng--
[Well, một chuyến đi khá vui ......]
Kết quả, nó khá vui.
Iwato nói vậy khi ngồi trên ghế sofa.
Sau đó, Tsumugu, Karen và Ayame tiến lại gần cậu trong khi giấu tay ra đằng sau.
Iwato nghiêng đầu khi nhìn thấy điều đó, và cậu mở to mắt khi nghe thấy những lời của Tsumugu.
[Um ...... N-Niisan. C-cảm ơn ... vì tất cả]
Cô ấy nói thế, và tặng hộp quà cho Iwato.
[...... Đ-Đây là?]
[Nn, anh mở nó đi]
Tsumugu trả lời như vậy với Iwato đang bối rối.
Iwato rụt rè nhận lấy chiếc hộp, rồi cậu mở hộp--và mở to mắt.
[Nii-san ... vì lợi ích của em... um ... anh không ... mua gì ... cho bản thân ... phải không?]
Thứ trong hộp là những đôi giày mà cậu thấy trong lúc mua sắm.
[Ngoài ra, đây là từ em]
[Đây ... là quà của em]
Karen đã tặng chiếc áo thun, còn Ayame tặng chiếc áo len màu đen mà cậu ta không mua.
Iwato không biết phải phản ứng như thế nào, cậu thẫn thờ nhìn vào bọn họ.
Chắc chắn rằng Iwato không sử dụng nhiều tiền cho bản thân.
Ngay cả đối với dầu gội, cậu chỉ mua với số tiền tối thiểu để cải thiện nó, và với ba chiếc áo được mua ngày hôm nay, nếu Tsumugu không chọn cho cậu, cậu sẽ chỉ mua một cái áo.
Đối với Iwato, cậu không nghĩ nhiều về điều đó.
Tuy nhiên, cậu vô thức nghĩ đến tương lai của Tsumugu và các cô gái. Đó là lý do tại sao, cậu lại hành động như vậy.
Vậy nên cậu có thể để dành tiền cho các cô gái khi tìm thấy những gì họ muốn làm trong tương lai.
[W-Well... chiếc áo thun và đôi giày vẫn còn sử dụng được, cô biết chứ? Chiếc áo không bị rách, và cỡ giày của tôi vẫn chưa thay đổi]
Iwato nói vậy trong khi gượng cười.
Tuy nhiên, Karen và Ayame, những người nghe thấy điều đó, lại thở dài trong ngạc nhiên, và nói với cậu sự thật.
[Không ai mặc quần áo giống nhau trong ba năm]
[Ngay cả khi đã mua một vài thứ mới, anh vẫn quá tiết kiệm. Mặc dù thực tế là anh rất giàu]
Iwato bị sốc khi nghe những lời đó.
Chắc chắn rằng cậu cảm những ánh nhìn kỳ lạ khi đi dạo xuống phố, nhưng cậu tin rằng đó là vì mái tóc màu đen của mình.
Tsumugu bước về phía Iwato, và mở miệng trong khi nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
[Em biết ... rằng Nii-san đang sử dụng tiền ... cho em. Vậy nên ... đây là ... lòng biết ơn của em]
Đối với Tsumugu, Iwato là người anh trai và đồng thời cũng là cha mẹ.
Cha cô mất ba năm trước, nhiều chuyện đã xảy ra sau đó, nhưng trong ba năm đó, người đã chăm sóc Tsumugu không ai khác ngoài Iwato.
Iwato đã che mặt lại trước khi nhận ra, và Tsumugu nói điều này với cậu.
[Nii-san. Cảm ơn anh vì mọi thứ. Ngay cả sau này ... hãy chăm sóc cho em ... nhé?]
Tiếng khóc nức nở có thể được nghe thấy từ đâu đó.